Chương 51
Đản Đản 1133
14/05/2015
Giữa hai chân hơi đau nhức làm Duy Đóa day trán, mơ màng ngồi dậy. Đêm qua cô ngủ rất ngon, hệt như người vừa trải qua bài tập thể dục mệt mỏi mà thiếp đi say sưa.
Suốt hai tháng qua cô đều mất ngủ, đã rất lâu rồi chưa được ngủ ngon đến vậy. Nhưng tóc tai cô hơi lộn xộn và cô trần như nhộng!
Bộ não của Duy Đóa bắt đầu hoạt động, thật lâu sau cô mới từ từ ngoái nhìn cánh tay cơ bắp đang gác ngang trên gối, tiếp đó là bả vai cường tráng, tiếp đó… gã nằm sấp trên chăn, cặp mông săn chắc lộ trong không khí.
Trí nhớ của cô rối tung, nhưng nó đang lùa về từng chút từng chút một. Hôm qua cô quá tuyệt vọng nên đã uống vài chai bia, sau đó toàn thế giới đều xoay vòng vòng. Giữa ý thức hỗn loạn đó, hình như cô bị một ‘kẻ xa lạ’ vào quán đưa đi.
Cuối cùng bản thân mình nói gì cô đã hoàn toàn quên mất. Nhưng có người âu yếm vuốt ve cô, hết lần này tới lần khác đâm sâu, rất sâu vào cơ thể cô… Những thứ đó lại hiện hữu rõ ràng như thể khắc đậm trên mỗi tế bào, mỗi linh hồn, mỗi sợi dây thần kinh bộ nhớ.
Duy Đóa khẽ dựa lưng vào thành giường, trái tim lành lạnh. Tiêu rồi! Cô đã lên giường với Hình Tuế Kiến…
“Hình Tuế Kiến!” Cô hổn hển đẩy gã.
Gã còn là con người sao? Dám thừa dịp cô uống say mà… Giữa hai chân cô vẫn còn cảm giác nhoi nhói, phản ánh chân thực rằng đấy là sự thật.
“Đừng làm ồn…” Gã hất tay cô ra, mệt mỏi tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, cô không buông tha cho gã.
‘Bốp’, một cái tát tai vang lên, gương mặt rắn rỏi của gã nhanh chóng in hình năm dấu vân tay.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, gã bị cái tát này làm thức tỉnh. Gã mở mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lẽo của cô.
“Em nặng tay đấy, trông tôi dễ bị đánh lắm à?” Gã nheo mắt, ngọn lửa nguy hiểm bắt đầu bừng cháy.
Cô càng ngày càng thật quá đáng.
“Anh là tên cầm thú, anh lại cưỡng hiếp tôi!” Cô vừa tức vừa thẹn, lửa giận bốc lên phừng phực.
Cô mới là người đủ tư cách tức giận, đúng không? Giữa lúc cô mất kiềm chế định vươn tay qua, thì gã đã tóm tay cô lại.
“Em dám dùng sức mạnh? Xem ra, tối qua tôi đã đối xử quá tử tế với em!” Ánh mắt gã lạnh lẽo khiến người nhìn sợ phát run.
“Anh muốn làm gì?” Duy Đóa lập tức cảnh giác, bởi vì tấm chăn cô đang đắp trên người bị giật mạnh vứt dưới sàn nhà.
Mặt gã xanh mét làm cô ý thức được gã đang tức giận. Tiêu rồi, cô hẳn là phải nên mặc quần áo xong mới đánh gã!
Cô biết khi đàn ông đang tức giận thì đừng tới kích thích, nhưng cô bị đả kích quá lớn, làm sao có thể chịu thua? Cô nghiến răng nói, “Buông tôi ra, nếu anh dám dùng sức mạnh với tôi, tôi sẽ hét lên, sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp, cho anh tiếp tục vô tù ngồi mười năm nữa!” Cô rõ ràng đang tìm cái chết!
Nếu chẳng phải xưa nay gã không đánh phụ nữ, thì giờ phút này gã thực sự muốn tát cho cô một cái.
“Em kêu đi, căn nhà này cách âm rất tốt, em muốn la hét kiểu gì thì cứ la hét!” Gã lạnh lùng nói.
Gã sẽ xem như cô đang rên rĩ trên giường. Đằng nào thì gã cũng chưa từng nghe cô rên rĩ, đó đúng là điều tiếc nuối.
“Anh!” Duy Đóa bị thái độ thờ ơ của gã chọc giận đến bốc khói.
Thật đúng là tú tài gặp nhà binh, không hiểu biết lý lẽ!
“Em còn muốn tố cáo tôi? Muốn tố cáo thì cứ đi mà tố cáo, dù sao tôi cũng chẳng phải lần đầu!” Nói xong, gã đột nhiên ôm lấy cô vật xuống giường.
Gã muốn làm gì nữa?
“Nếu em muốn tố cáo, thì cũng phải để tôi thực hiện ‘đầu đủ’ hành vi phạm tội!” Vừa dứt lời, gã hôn mạnh xuống môi cô, khiến cô cả cơ hội để thở cũng chẳng có.
Mới sáng sớm cô đã nói này nói nọ khiến gã rất tức giận. Đêm qua cơ thể nhịn lâu ngày được khai mở, lần đầu lên đỉnh vừa mãnh liệt vừa dữ dội nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn. Sau đó cô quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, riêng gã vừa phóng thích xong nhưng vẫn còn ham muốn cháy bỏng, quả thực hành hạ gã sắp chết! Tuy nhiên thấy mí mắt cô đã thâm quầng, làm gã phải nỗ lực lắm mới không lay cô dậy để thỏa mãn mình. Thế mà sự ‘săn sóc’ hiếm có của gã lại đổi lấy cái tát tai của cô!
Bụp bụp bụp, tay chân cô đấm đá lung tung trên người gã, nhưng gã nặng như một ngọn núi.
Gã áp sát cái cơ thể đang vẫy vùng điên cuồng của cô, làm cô hết đường nhúc nhích. Gã bỏ qua màn dạo đầu, tách đùi cô ra rồi ưỡn eo lên đâm mạnh vào cô.
Trong cơ thể có vật gì đó tồn tại rất rõ ràng làm Duy Đóa mở tròn mắt, thân hình mềm mại của cô bắt đầu run rẩy như bị điện giật.
“Buông tôi ra!” Cả người cô bất giác rét run, nhưng gã hình như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục vô tình chà đạp cơ thể cô.
“Đồ khốn…” Cô căm hận gào rống, dùng sức cắn mạnh bả vai chắc nịch của gã với ý định ngăn cản sự càn quấy đó.
Bả vai gã truyền tới một cơn đau nhói.
Đúng là sư tử cái! Cô cắn thật dã man, Hình Tuế Kiến cảm thấy cơ bắp trên vai mình như sắp bị xé rách một khối.
Sau khi đâm sâu vào vài cái thì gã dừng động tác, vì phát hiện điều bất thường. Cô muốn cắn thì cứ cắn, gã có sợ gì đâu, chẳng qua đôi bên đều công kích nhau. Nhưng tại sao cô run rẩy? Gã rõ ràng cảm giác được không những cơ thể cô phát run, mà cả quai hàm cũng thế. Gã túm bả vai cô kéo ra nhìn xem cô thế nào, thế nhưng gã lại thất bại!
“Em buông ra!” Gã yêu cầu cô.
Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu mà cắm chặt hàm răng vào bả vai cứng ngắc của gã. Một giọt máu đỏ tươi từ bả vai gã chảy xuống, nở rộ trên tấm ga trải giường trắng muốt. Kiếp trước của cô cầm tinh con chó sao? Ban đầu là bàn tay, bây giờ là bả vai.
Bả vai gã đau đớn dữ dội, nhưng gã vẫn ôm lấy cái cơ thể đang run rẩy bần bật kia. Cô đang hoảng sợ nhưng không kêu cứu, không la hét thất thanh, là bởi quật cường. Ý thức được vấn đề này làm mọi động tác của gã khẽ chậm lại.
Cơ thể đang căng cứng nhưng gã mặc kệ, phải tĩnh tâm thì gã mới quan sát được nhiều sự việc. Gã chuyển động tác thành chầm chậm nhẹ nhàng như ngọn sóng biển vỗ về bờ đá. Gã muốn chinh phục, muốn hòa tan tảng băng nghìn năm không thay đổi này.
Ngoại trừ một lần vào mười ba năm trước, cô chưa từng thân thiết với bất kì ai. Thế mà không ngờ vẫn là gã, thật sự vẫn là gã…
Cô túm lấy bờ vai gã cắn xé tàn nhẫn, nhưng gã như một cục sắt chẳng biết đớn đau là gì. Gã cứ xiết chặt vòng eo để đôi gò bồng đảo trần trụi của cô ép sát vào cái thân hình cường tráng của mình.
Rõ ràng bọn họ giống hệt như hai con sư tử đang chiến đấu, thế mà trong bầu không khí lại phảng phất hơi hám giao hoan.
Cô lướt theo bản năng động vật, thân thể chầm chậm có một dòng điện tăng vọt, khiến cô vừa tức lại vừa thẹn, muốn cố gắng che dấu nó đi. Cô chẳng hề phát hiện bản thân mình đã từ từ buông lỏng vai gã ra, cơ thể không còn run rẩy như chiếc lá rụng nữa mà ngược lại bắt đầu giả vờ bình tĩnh chống đẩy gã.
Hình Tuế Kiến đang chôn mình trong cơ thể cô cũng lập tức cảm giác được sự biến đổi, điều này làm gã rất vui sướng.
“Buông tôi ra!”
“Không buông!”
“Cút đi!”
“Không!”
“Tôi sẽ không làm em bị thương nữa! Tối qua chúng ta cũng rất phù hợp!”
Phải thế không? Đêm qua bọn họ rất phù hợp ư? Ký ức của cô mơ hồ tớihỗn loạn. Tuy nhiên, nếu đối mặt chân thành thì có thể khẳng định một sự thật, tối qua lúc thần trí cô lơ mơ cũng không bị ép buộc. Toàn bộ quá trình, cô không đến nỗi quá mệt.
Cô bị ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng chẳng chừa, cô hít thở hổn hển lại vẫn cố quật cường. Thân thể cô bắt đầu nóng rực và đồng thời cũng lạnh buốt tới thấu xương.
Tại sao lại như vậy? Cô không thể hiểu nổi.
Rõ ràng cô rất sợ bị đàn ông đụng chạm. Thế nhưng sau lần ân ái đêm qua, cơ thể cô dường như đã bén mùi của gã, làm mọi thứ trở nên khó chịu khôn tả. Điều này khiến cô vừa bồn chồn vừa nóng nảy. Thậm chí nhục nhã nhất là vào thời điểm quan trọng đó, cơ thể cô chẳng những không bài trừ gã mà ngược lại còn nổi lên phản ứng!
Cô giãy dụa cũng thành vô ích. Gã cứng rắn hệt như chẳng có dây thần kinh đau đớn, cô làm bất kì phản kháng gì trên người gã cũng đều mất tác dụng. Gã muốn cô, chân thực không còn gì để bàn cãi. Vì vậy, điều hiện giờ cô có thể làm là kiềm hãm bản thân đừng để phản ứng của nó làm mình nhục nhã.
Duy Đóa từ bỏ vùng vẫy thì giống hệt một con búp bê bơm hơi, nằm mềm oặt trên giường để mặc gã chiếm lấy. Toàn bộ quá trình, một người lạnh như băng và một kẻ nóng như lửa.
Biểu hiện của cô rất lạnh lẽo, để mặc cho gã tận tình rong ruổi trên cơ thể mình. Chỉ có mười ngón tay trắng bệch đang bấu chặt vào hai góc ga giường mới tiệt lộ rõ ràng sự phản bội trong bình tĩnh của cô.
Gã làm rất lâu, thể lực gã vô cùng tốt. Bởi vì, gã muốn thỏa mãn hoàn toàn đòi hỏi của bản thân và muốn dấy lên ngọn lửa nhiệt tình trong cô.
Khắp người cô gần như đau nhức, lúc đồng hồ báo gần tới chín giờ thì nửa thân dưới của gã không tự chủ được mà co rút dữ dội.
Cô vừa mệt mỏi vừa rầu rĩ nhưng bàng hoàng hoảng hốt, “Đừng!”
Cô vội đẩy gã ra để ‘ngọn lửa’ đó không chảy vào cơ thể mình nhưng quá muộn. Đã thế gã còn giữ chặt lấy đầu cô, tấn công càng thêm mãnh liệt, làm cô hấp thụ hết mọi thứ của gã.
“Hình Tuế Kiến, anh điên rồi, tôi sẽ có thai!” Rốt cuộc cô cũng không giữ nổi bình tĩnh, cô cố sức giãy dụa và sợ hãi hét lên.
Chết tiệt, giờ cô mới nhớ, dường như đêm qua cô cũng trúng chiêu.
Gã vẫn nằm im bất động, cô dùng chân đá gã thì gã lại giữ chặt hai chân cô hơn.
“Anh là con quỷ ích kỷ!” Cô không thể nhúc nhích, vung mạnh hai tay lên muốn bóp cổ gã cho tới chết.
Gã không làm biện pháp tránh thai, gã muốn hại chết cô sao? Hay gã cố ý nắn gân cô?
Gã vẫn nằm im không nhúc nhích giữ chặt đùi cô. Gã cứ giữ như thế vài phút, xác định đã cung cấp đủ thời gian cho ‘chúng nó’ chạy nhảy, gã mới thả cô ra.
“Sinh cho tôi một đứa con.” So với vẻ kích động của cô, giọng gã lại rất bình thản.
Cô không thể tin mình vừa nghe được gì!
“Anh điên rồi hả?” Gã đùa cái gì? Dám chơi trò chơi lớn như vậy?
“Tôi đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên có một…” Gã dừng lại, “Ngoài Tiểu Lộng ra, cũng nên có đứa con trai.”
Cô cười lạnh lùng, “Hóa ra anh cũng trọng nam khinh nữ!” Vừa dứt lời trào phúng, quai hàm cô lại phát run.
“Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Gã đứng dậy mặc quần.
Cô muốn khó chịu thế nào là chuyện của cô, gã quyết định có con là chuyện của gã. Việc này cô chỉ cần nghe theo là được, gã không chấp nhận cô nói chữ ‘không’.
Gã nhíu nhíu hàng chân mày, bả vai do cô cắn bị thương làm gã hơi đau khi nâng cánh tay lên. Sống với người đàn bà mạnh mẽ kiểu này, đến cuối cùng thì gã phải chịu bao nhiêu ‘thương tích’ nữa? Ấy vậy mà gã cảm thấy nó rất có ý nghĩa.
Vẻ mặt lạnh nhạt của gã khiến cô hận đến nghiến răng
“Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ vài phút rồi đi tắm rửa.” Gã xoải bước đi vào nhà tắm với cơ thể thỏa mãn và sung sướng đến khôn tả.
“Anh tính toán nhầm rồi.” Cô nhàn nhạt nói đằng sau gã.
Gã xoay người bắn ánh mắt nghiêm túc qua, “Em đừng có nói cái gì mà sẽ không sinh con cho tôi. Em là người đàn bà của tôi, em nhất định phải sinh con cho tôi!”
Ánh mắt gã sắc bén đến đáng sợ, lời cảnh cáo của gã càng khủng khiếp hơn. Tuy nhiên, những thứ đó cũng chẳng hù dọa được cô.
“Anh đã điều tra tôi, tại sao không kiểm tra giấy khám sức khỏe tổng quát của tôi?” Cô cười nhẹ nhàng, cảm thấy vô cùng thú vị.
Gã cau mày không hiểu ý cô.
Cô rất vui, hóa ra gã cũng có sơ sẩy điểm này!
“Giấy khám sức khỏe của tôi rất tuyệt, bên trong chứa đủ các mầm bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, bệnh mộng du, nói không chừng một ngày nào đó nửa đêm tôi đứng dậy xách đầu anh ra làm dưa hấu bổ đôi!” Cô mỉm cười nói thật phóng đại.
Muốn hù dọa gã à?
“Tôi sẽ dọn sạch dao kéo trong bếp.” Mặt gã vẫn tỉnh bơ.
Cô muốn chém gã, còn phải xem gã có cho cơ hội không!
“Thế à?” Cô cười cười, rồi làm như sực nhớ tới điều gì đó, “À đúng rồi, tôi quên nói với anh, giấy khám sức khỏe của tôi có viết: Tôi – không – thể – sinh – con!” Đôi môi lạnh lẽo của cô khẽ nhếch nụ cười.
Gã giật bắn người. Làm sao có thể? Cô là phụ nữ, làm sao không sinh con được?
“Tôi xảy ra chuyện, các bác sĩ đều nói cơ hội mang thai của tôi có xác – xuất – rất – thấp!” Cô mỉm cười, một nụ cười vui sướng vì chuyển bại thành thắng. Dẫu rằng trong thâm tâm, cô không đè nén được nỗi chua xót.
Nếu không bị gã làm hại, cô đã sớm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình, chẳng cần phải ngồi đây bị căm ghét và thù hận hành hạ.
Suốt hai tháng qua cô đều mất ngủ, đã rất lâu rồi chưa được ngủ ngon đến vậy. Nhưng tóc tai cô hơi lộn xộn và cô trần như nhộng!
Bộ não của Duy Đóa bắt đầu hoạt động, thật lâu sau cô mới từ từ ngoái nhìn cánh tay cơ bắp đang gác ngang trên gối, tiếp đó là bả vai cường tráng, tiếp đó… gã nằm sấp trên chăn, cặp mông săn chắc lộ trong không khí.
Trí nhớ của cô rối tung, nhưng nó đang lùa về từng chút từng chút một. Hôm qua cô quá tuyệt vọng nên đã uống vài chai bia, sau đó toàn thế giới đều xoay vòng vòng. Giữa ý thức hỗn loạn đó, hình như cô bị một ‘kẻ xa lạ’ vào quán đưa đi.
Cuối cùng bản thân mình nói gì cô đã hoàn toàn quên mất. Nhưng có người âu yếm vuốt ve cô, hết lần này tới lần khác đâm sâu, rất sâu vào cơ thể cô… Những thứ đó lại hiện hữu rõ ràng như thể khắc đậm trên mỗi tế bào, mỗi linh hồn, mỗi sợi dây thần kinh bộ nhớ.
Duy Đóa khẽ dựa lưng vào thành giường, trái tim lành lạnh. Tiêu rồi! Cô đã lên giường với Hình Tuế Kiến…
“Hình Tuế Kiến!” Cô hổn hển đẩy gã.
Gã còn là con người sao? Dám thừa dịp cô uống say mà… Giữa hai chân cô vẫn còn cảm giác nhoi nhói, phản ánh chân thực rằng đấy là sự thật.
“Đừng làm ồn…” Gã hất tay cô ra, mệt mỏi tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, cô không buông tha cho gã.
‘Bốp’, một cái tát tai vang lên, gương mặt rắn rỏi của gã nhanh chóng in hình năm dấu vân tay.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, gã bị cái tát này làm thức tỉnh. Gã mở mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lẽo của cô.
“Em nặng tay đấy, trông tôi dễ bị đánh lắm à?” Gã nheo mắt, ngọn lửa nguy hiểm bắt đầu bừng cháy.
Cô càng ngày càng thật quá đáng.
“Anh là tên cầm thú, anh lại cưỡng hiếp tôi!” Cô vừa tức vừa thẹn, lửa giận bốc lên phừng phực.
Cô mới là người đủ tư cách tức giận, đúng không? Giữa lúc cô mất kiềm chế định vươn tay qua, thì gã đã tóm tay cô lại.
“Em dám dùng sức mạnh? Xem ra, tối qua tôi đã đối xử quá tử tế với em!” Ánh mắt gã lạnh lẽo khiến người nhìn sợ phát run.
“Anh muốn làm gì?” Duy Đóa lập tức cảnh giác, bởi vì tấm chăn cô đang đắp trên người bị giật mạnh vứt dưới sàn nhà.
Mặt gã xanh mét làm cô ý thức được gã đang tức giận. Tiêu rồi, cô hẳn là phải nên mặc quần áo xong mới đánh gã!
Cô biết khi đàn ông đang tức giận thì đừng tới kích thích, nhưng cô bị đả kích quá lớn, làm sao có thể chịu thua? Cô nghiến răng nói, “Buông tôi ra, nếu anh dám dùng sức mạnh với tôi, tôi sẽ hét lên, sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp, cho anh tiếp tục vô tù ngồi mười năm nữa!” Cô rõ ràng đang tìm cái chết!
Nếu chẳng phải xưa nay gã không đánh phụ nữ, thì giờ phút này gã thực sự muốn tát cho cô một cái.
“Em kêu đi, căn nhà này cách âm rất tốt, em muốn la hét kiểu gì thì cứ la hét!” Gã lạnh lùng nói.
Gã sẽ xem như cô đang rên rĩ trên giường. Đằng nào thì gã cũng chưa từng nghe cô rên rĩ, đó đúng là điều tiếc nuối.
“Anh!” Duy Đóa bị thái độ thờ ơ của gã chọc giận đến bốc khói.
Thật đúng là tú tài gặp nhà binh, không hiểu biết lý lẽ!
“Em còn muốn tố cáo tôi? Muốn tố cáo thì cứ đi mà tố cáo, dù sao tôi cũng chẳng phải lần đầu!” Nói xong, gã đột nhiên ôm lấy cô vật xuống giường.
Gã muốn làm gì nữa?
“Nếu em muốn tố cáo, thì cũng phải để tôi thực hiện ‘đầu đủ’ hành vi phạm tội!” Vừa dứt lời, gã hôn mạnh xuống môi cô, khiến cô cả cơ hội để thở cũng chẳng có.
Mới sáng sớm cô đã nói này nói nọ khiến gã rất tức giận. Đêm qua cơ thể nhịn lâu ngày được khai mở, lần đầu lên đỉnh vừa mãnh liệt vừa dữ dội nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn. Sau đó cô quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, riêng gã vừa phóng thích xong nhưng vẫn còn ham muốn cháy bỏng, quả thực hành hạ gã sắp chết! Tuy nhiên thấy mí mắt cô đã thâm quầng, làm gã phải nỗ lực lắm mới không lay cô dậy để thỏa mãn mình. Thế mà sự ‘săn sóc’ hiếm có của gã lại đổi lấy cái tát tai của cô!
Bụp bụp bụp, tay chân cô đấm đá lung tung trên người gã, nhưng gã nặng như một ngọn núi.
Gã áp sát cái cơ thể đang vẫy vùng điên cuồng của cô, làm cô hết đường nhúc nhích. Gã bỏ qua màn dạo đầu, tách đùi cô ra rồi ưỡn eo lên đâm mạnh vào cô.
Trong cơ thể có vật gì đó tồn tại rất rõ ràng làm Duy Đóa mở tròn mắt, thân hình mềm mại của cô bắt đầu run rẩy như bị điện giật.
“Buông tôi ra!” Cả người cô bất giác rét run, nhưng gã hình như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục vô tình chà đạp cơ thể cô.
“Đồ khốn…” Cô căm hận gào rống, dùng sức cắn mạnh bả vai chắc nịch của gã với ý định ngăn cản sự càn quấy đó.
Bả vai gã truyền tới một cơn đau nhói.
Đúng là sư tử cái! Cô cắn thật dã man, Hình Tuế Kiến cảm thấy cơ bắp trên vai mình như sắp bị xé rách một khối.
Sau khi đâm sâu vào vài cái thì gã dừng động tác, vì phát hiện điều bất thường. Cô muốn cắn thì cứ cắn, gã có sợ gì đâu, chẳng qua đôi bên đều công kích nhau. Nhưng tại sao cô run rẩy? Gã rõ ràng cảm giác được không những cơ thể cô phát run, mà cả quai hàm cũng thế. Gã túm bả vai cô kéo ra nhìn xem cô thế nào, thế nhưng gã lại thất bại!
“Em buông ra!” Gã yêu cầu cô.
Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu mà cắm chặt hàm răng vào bả vai cứng ngắc của gã. Một giọt máu đỏ tươi từ bả vai gã chảy xuống, nở rộ trên tấm ga trải giường trắng muốt. Kiếp trước của cô cầm tinh con chó sao? Ban đầu là bàn tay, bây giờ là bả vai.
Bả vai gã đau đớn dữ dội, nhưng gã vẫn ôm lấy cái cơ thể đang run rẩy bần bật kia. Cô đang hoảng sợ nhưng không kêu cứu, không la hét thất thanh, là bởi quật cường. Ý thức được vấn đề này làm mọi động tác của gã khẽ chậm lại.
Cơ thể đang căng cứng nhưng gã mặc kệ, phải tĩnh tâm thì gã mới quan sát được nhiều sự việc. Gã chuyển động tác thành chầm chậm nhẹ nhàng như ngọn sóng biển vỗ về bờ đá. Gã muốn chinh phục, muốn hòa tan tảng băng nghìn năm không thay đổi này.
Ngoại trừ một lần vào mười ba năm trước, cô chưa từng thân thiết với bất kì ai. Thế mà không ngờ vẫn là gã, thật sự vẫn là gã…
Cô túm lấy bờ vai gã cắn xé tàn nhẫn, nhưng gã như một cục sắt chẳng biết đớn đau là gì. Gã cứ xiết chặt vòng eo để đôi gò bồng đảo trần trụi của cô ép sát vào cái thân hình cường tráng của mình.
Rõ ràng bọn họ giống hệt như hai con sư tử đang chiến đấu, thế mà trong bầu không khí lại phảng phất hơi hám giao hoan.
Cô lướt theo bản năng động vật, thân thể chầm chậm có một dòng điện tăng vọt, khiến cô vừa tức lại vừa thẹn, muốn cố gắng che dấu nó đi. Cô chẳng hề phát hiện bản thân mình đã từ từ buông lỏng vai gã ra, cơ thể không còn run rẩy như chiếc lá rụng nữa mà ngược lại bắt đầu giả vờ bình tĩnh chống đẩy gã.
Hình Tuế Kiến đang chôn mình trong cơ thể cô cũng lập tức cảm giác được sự biến đổi, điều này làm gã rất vui sướng.
“Buông tôi ra!”
“Không buông!”
“Cút đi!”
“Không!”
“Tôi sẽ không làm em bị thương nữa! Tối qua chúng ta cũng rất phù hợp!”
Phải thế không? Đêm qua bọn họ rất phù hợp ư? Ký ức của cô mơ hồ tớihỗn loạn. Tuy nhiên, nếu đối mặt chân thành thì có thể khẳng định một sự thật, tối qua lúc thần trí cô lơ mơ cũng không bị ép buộc. Toàn bộ quá trình, cô không đến nỗi quá mệt.
Cô bị ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng chẳng chừa, cô hít thở hổn hển lại vẫn cố quật cường. Thân thể cô bắt đầu nóng rực và đồng thời cũng lạnh buốt tới thấu xương.
Tại sao lại như vậy? Cô không thể hiểu nổi.
Rõ ràng cô rất sợ bị đàn ông đụng chạm. Thế nhưng sau lần ân ái đêm qua, cơ thể cô dường như đã bén mùi của gã, làm mọi thứ trở nên khó chịu khôn tả. Điều này khiến cô vừa bồn chồn vừa nóng nảy. Thậm chí nhục nhã nhất là vào thời điểm quan trọng đó, cơ thể cô chẳng những không bài trừ gã mà ngược lại còn nổi lên phản ứng!
Cô giãy dụa cũng thành vô ích. Gã cứng rắn hệt như chẳng có dây thần kinh đau đớn, cô làm bất kì phản kháng gì trên người gã cũng đều mất tác dụng. Gã muốn cô, chân thực không còn gì để bàn cãi. Vì vậy, điều hiện giờ cô có thể làm là kiềm hãm bản thân đừng để phản ứng của nó làm mình nhục nhã.
Duy Đóa từ bỏ vùng vẫy thì giống hệt một con búp bê bơm hơi, nằm mềm oặt trên giường để mặc gã chiếm lấy. Toàn bộ quá trình, một người lạnh như băng và một kẻ nóng như lửa.
Biểu hiện của cô rất lạnh lẽo, để mặc cho gã tận tình rong ruổi trên cơ thể mình. Chỉ có mười ngón tay trắng bệch đang bấu chặt vào hai góc ga giường mới tiệt lộ rõ ràng sự phản bội trong bình tĩnh của cô.
Gã làm rất lâu, thể lực gã vô cùng tốt. Bởi vì, gã muốn thỏa mãn hoàn toàn đòi hỏi của bản thân và muốn dấy lên ngọn lửa nhiệt tình trong cô.
Khắp người cô gần như đau nhức, lúc đồng hồ báo gần tới chín giờ thì nửa thân dưới của gã không tự chủ được mà co rút dữ dội.
Cô vừa mệt mỏi vừa rầu rĩ nhưng bàng hoàng hoảng hốt, “Đừng!”
Cô vội đẩy gã ra để ‘ngọn lửa’ đó không chảy vào cơ thể mình nhưng quá muộn. Đã thế gã còn giữ chặt lấy đầu cô, tấn công càng thêm mãnh liệt, làm cô hấp thụ hết mọi thứ của gã.
“Hình Tuế Kiến, anh điên rồi, tôi sẽ có thai!” Rốt cuộc cô cũng không giữ nổi bình tĩnh, cô cố sức giãy dụa và sợ hãi hét lên.
Chết tiệt, giờ cô mới nhớ, dường như đêm qua cô cũng trúng chiêu.
Gã vẫn nằm im bất động, cô dùng chân đá gã thì gã lại giữ chặt hai chân cô hơn.
“Anh là con quỷ ích kỷ!” Cô không thể nhúc nhích, vung mạnh hai tay lên muốn bóp cổ gã cho tới chết.
Gã không làm biện pháp tránh thai, gã muốn hại chết cô sao? Hay gã cố ý nắn gân cô?
Gã vẫn nằm im không nhúc nhích giữ chặt đùi cô. Gã cứ giữ như thế vài phút, xác định đã cung cấp đủ thời gian cho ‘chúng nó’ chạy nhảy, gã mới thả cô ra.
“Sinh cho tôi một đứa con.” So với vẻ kích động của cô, giọng gã lại rất bình thản.
Cô không thể tin mình vừa nghe được gì!
“Anh điên rồi hả?” Gã đùa cái gì? Dám chơi trò chơi lớn như vậy?
“Tôi đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên có một…” Gã dừng lại, “Ngoài Tiểu Lộng ra, cũng nên có đứa con trai.”
Cô cười lạnh lùng, “Hóa ra anh cũng trọng nam khinh nữ!” Vừa dứt lời trào phúng, quai hàm cô lại phát run.
“Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Gã đứng dậy mặc quần.
Cô muốn khó chịu thế nào là chuyện của cô, gã quyết định có con là chuyện của gã. Việc này cô chỉ cần nghe theo là được, gã không chấp nhận cô nói chữ ‘không’.
Gã nhíu nhíu hàng chân mày, bả vai do cô cắn bị thương làm gã hơi đau khi nâng cánh tay lên. Sống với người đàn bà mạnh mẽ kiểu này, đến cuối cùng thì gã phải chịu bao nhiêu ‘thương tích’ nữa? Ấy vậy mà gã cảm thấy nó rất có ý nghĩa.
Vẻ mặt lạnh nhạt của gã khiến cô hận đến nghiến răng
“Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ vài phút rồi đi tắm rửa.” Gã xoải bước đi vào nhà tắm với cơ thể thỏa mãn và sung sướng đến khôn tả.
“Anh tính toán nhầm rồi.” Cô nhàn nhạt nói đằng sau gã.
Gã xoay người bắn ánh mắt nghiêm túc qua, “Em đừng có nói cái gì mà sẽ không sinh con cho tôi. Em là người đàn bà của tôi, em nhất định phải sinh con cho tôi!”
Ánh mắt gã sắc bén đến đáng sợ, lời cảnh cáo của gã càng khủng khiếp hơn. Tuy nhiên, những thứ đó cũng chẳng hù dọa được cô.
“Anh đã điều tra tôi, tại sao không kiểm tra giấy khám sức khỏe tổng quát của tôi?” Cô cười nhẹ nhàng, cảm thấy vô cùng thú vị.
Gã cau mày không hiểu ý cô.
Cô rất vui, hóa ra gã cũng có sơ sẩy điểm này!
“Giấy khám sức khỏe của tôi rất tuyệt, bên trong chứa đủ các mầm bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, bệnh mộng du, nói không chừng một ngày nào đó nửa đêm tôi đứng dậy xách đầu anh ra làm dưa hấu bổ đôi!” Cô mỉm cười nói thật phóng đại.
Muốn hù dọa gã à?
“Tôi sẽ dọn sạch dao kéo trong bếp.” Mặt gã vẫn tỉnh bơ.
Cô muốn chém gã, còn phải xem gã có cho cơ hội không!
“Thế à?” Cô cười cười, rồi làm như sực nhớ tới điều gì đó, “À đúng rồi, tôi quên nói với anh, giấy khám sức khỏe của tôi có viết: Tôi – không – thể – sinh – con!” Đôi môi lạnh lẽo của cô khẽ nhếch nụ cười.
Gã giật bắn người. Làm sao có thể? Cô là phụ nữ, làm sao không sinh con được?
“Tôi xảy ra chuyện, các bác sĩ đều nói cơ hội mang thai của tôi có xác – xuất – rất – thấp!” Cô mỉm cười, một nụ cười vui sướng vì chuyển bại thành thắng. Dẫu rằng trong thâm tâm, cô không đè nén được nỗi chua xót.
Nếu không bị gã làm hại, cô đã sớm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình, chẳng cần phải ngồi đây bị căm ghét và thù hận hành hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.