Chương 52
Đản Đản 1133
14/05/2015
Vì cô quăng quả bom này ra mà trông sắc mặt của Hình Tuế Kiến rất thú vị.
“Hiện giờ kĩ thuật y học rất tiên tiến, dù là cơ hội nhỏ nhưng vẫn có hi vọng.” Vài phút sau, gã lấy lại giọng điệu bình tĩnh.
Gã đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi, cho dù con đường phía trước có lắm gian nan.
Phản ứng của Duy Đóa chỉ là cười cợt, trong mắt chứa đầy lửa giận. Gã dựa vào lý do nào mà nghĩ rằng cô phải sinh con cho gã?
…
Năm đó, cả thế giới đều tăm tối với cô.
Cô bị băng huyết sau khi sinh, mặt mày không còn một giọt máu, nằm lẻ loi trên giường bệnh. Cô chỉ mới mười bốn tuổi nhưng bác sĩ lại bảo rằng, có thể sau này cô sẽ không mang thai được nữa. Vì trong qua trình sinh con, tử cung của cô đã tổn thương nghiêm trọng.
Cô nhớ hôm đó, đối diện phòng khám là một cửa hàng mua bán dụng cụ âm nhạc bình dân, trước cửa chưng một cây thông Noel đã lỗi thời, các vật trang trí xung quanh cây Noel đều dính đầy bụi bặm. Còn cuộc đời của cô hệt như trái mùa, không thích hợp để ca bài hát Noel, vĩnh viễn yêu cầu không được một món quà Giáng sinh đúng nghĩa.
Là ai đã cho cô tất cả những tai vạ này? Bây giờ đang đầu mùa hạ, lấy đâu ra lễ Giáng sinh? Ông già Noel làm sao có thể xuất hiện một cách diệu kì trong cuộc đời cô?
Cô vẫn sống bình thản với nỗi cô đơn khắc nghiệt của mình, mà chẳng hề ôm một tia ảo vọng. Cô tự nhủ, dù mùa đông có giá rét thì cũng không làm cô khuất phục. Chẳng qua chỉ là ‘có thể thể tái sinh hay không’, cô không thể bị hù dọa. Nhưng tại sao cô cảm thấy cả thế gian này đều lạnh lẽo như băng?
“Oa, oa, oa, oa.” Tiếng trẻ con nằm cùng phòng khóc đến khàn cổ họng, tô thêm chút sắc màu xám ngắt cho cái thế giới băng giá này.
Không biết vị bác sĩ cách vách trách móc gì đó, đại khái là số mình khổ sở tám đời, chẳng những không thu được tiền lại còn nhận thêm cục nợ.
Chị y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cho cô cũng nhịn không được mà phàn nàn, “Bệnh nhân giường số 2 thật thiếu đạo đức, nửa đêm hôm qua cô ta lén lút bỏ đi mà chả thèm thanh toán tiền thuốc men, đã vậy còn vất luôn đứa con mới sinh ở đây.”
Hóa ra, cô nữ sinh kia bỏ trốn, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nửa đêm hôm qua, khi cô bị cơn đau nhức hành hạ giấc ngủ, cô đã tận mắt thấy nữ sinh ấy giả vờ đi toilet, rồi rón rén ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó cô đã có linh cảm như thế. Có lẽ so với sinh mạng nhỏ vừa mới mất đi, thì nữ sinh kia vẫn còn nhân từ hơn cô.
Cô xoay qua nhìn đứa bé đang nằm giữa giường, bé nhẹ tênh như thể không có sức nặng, khóc nỉ non liên tục. Thực ra cô bé rất may mắn, ít nhất bé không gặp phải người mẹ lòng dạ độc ác như cô. Linh cảm của cô rất chính xác, cuối cùng rồi quả báo cũng sẽ tới với cô.
Dường như đứa bé rất đói bụng, trông bé rất nóng nảy. Duy Đóa cau mày, vì thể xác đau đớn mà cũng vì hơi thở của sinh mệnh bé nhỏ kia đang yếu dần, đến nỗi làm người ta không còn cảm nhận được.
Không biết tại sao cảnh ‘con bé’ nho nhỏ vô lực ấy chòi đạp giữa hai chân cô lại hiện lên trong óc, khiến cả người cô phát run. Phải cố gắng lắm cô mới kiềm chế được cái cảm giác cả trái tim và hốc mắt mình đau nhói.
Chị y tá cởi khuy áo trên người cô ra, quan sát một chút rồi sau đó nhíu mày, “Em không có cảm giác ngực của mình căng lên chút nào sao?” Chị y tá hỏi khó hiểu.
“Có chứ.” Cô bình tĩnh đáp.
Không phải một chút mà là rất đau, hơn nữa còn nóng rực. Chẳng qua cô không có thói quen kêu rên đau đớn mà thôi.
“Oa, oa, oa, oa.” Đứa trẻ sơ sinh trên giường vẫn kêu khóc thảm thiết.
Thật hâm mộ vì cô bé được khóc. Còn ‘con bé’ kia, ngay cả một chút âm thanh cũng chưa từng phát ra…
“Hình như con bé rất đói.” Cô không nhịn được mà nhắc nhở chị y tá.
“Chúng tôi đang tìm gia đình có thể nhận nuôi nó.” Chị y tá thở dài.
Trẻ con rất mau đói, tiền sữa bột là do các y tá nổi lòng trắc ẩn mà móc tiền túi ra mua. Nhưng công việc trong phòng khám rất bề bộn, hơn nữa khó có thể cứu tế lâu dài.
“Em đang phát sốt, chắc do viêm tuyến sữa.” Chị y tá nhìn nhiệt kế rồi phỏng đoán.
“Em phá thai vào thời kỳ cuối cũng giống như sinh con thôi, ngực của em sẽ tiết ra sữa. Em phải nặn nó ra, nếu không sẽ phát sốt!” Chị y tá đã làm mẹ, nên truyền kinh nghiệm cho cô.
Cô tái mặt che ngực mình lại, xấu hổ không để người khác đụng vào. Vẻ phòng bị của cô khiến người ta không dám trêu chọc.
Chị y tá như sực nhớ chuyện gì đó, hai mắt bỗng sáng ngời: “Hay em làm việc thiện đi, cho đứa bé bị vứt bỏ kia bú mấy miếng.”
Lời đề nghị của chị y tá khiến cô kinh ngạc.
“Nếu em không muốn bệnh nặng thêm thì phải khai thông tuyến sữa, mà đứa bé kia cũng đang thực sự cần sữa mẹ!”
Nhưng lời đề nghị này khiến Duy Đóa thật khó tin.
Chị y tá khuyên nhủ, “Em chỉ cho nó bú một chút thôi, làm chút việc thiện tích đức cho mình đi em…”
Tích đức…
Đứa bé bên cạnh dường như hiểu được, càng thêm khóc lớn.
Cô nghiêng người nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng làm người ta thương xót. Nỗi xúc động đã chạm tới một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng cô. Cô nhắm mắt, lại nhớ tới đã từng có một sự chòi đạp giữa đôi chân mình.
“Được rồi…” Cô gật đầu.
Chị y tá bế đứa bé tới đặt vào lòng cô. Đứa bé xoay đầu theo bản năng, nức nở như con mèo rồi há cái miệng nhỏ xíu ngậm lấy đầu vú cô.
Bé ra sức hút, cố sức mút, trông như thể đang cố sống sót. Trong chớp mắt, ngực cô truyền tới một cơn đau nhức. Đó là vì nỗi đau xa lạ do vú bị mút mạnh, cũng là nỗi thương tiếc khó tả thành lời nảy lên trong trái tim cô.
Cô chịu đựng cảm giác hốc mắt nhoi nhói, miệng nở nụ cười. Cô từ bỏ một sinh mạng nhỏ sống phụ thuộc vào mình, lại vĩ đại đi cứu một sinh mạng nhỏ khác.
Cuộc đời thật sự quá nực cười và dối trá.
…
Sau đó từ phòng khám trở về nhà trọ, cô tạm thời mang theo đứa bé. Bởi vì đứa bé chưa tìm được gia đình nhận nuôi, bé lại đói bụng liên miên, mà vừa khéo cô lại có thể cung cấp cho bé ‘thực phẩm’. Vào dịp ấy, cô đã đặt tên bé là Tiểu Lộng, với hàm nghĩa ý trời đùa cợt.[1] Về sau, sự tạm thời đó lại kéo tới ba tháng.
Tình cảm thực sự là một điều kì diệu nhất trên thế gian. Đặc biệt, khi cơ thể bạn được nuôi bằng dòng sữa mẹ. Một thứ tình cảm diệu kì sống nương tựa lẫn nhau, chặt chẽ không rời. Vì vậy, khi chị y tá gọi điện thoại tới thông báo đã tìm được gia đình nhận nuôi Tiểu Lộng. Thậm chí gia đình đó còn hào phóng muốn tặng cho cô vài ngàn đồng gọi là tiền đền bù công lao. Chỉ nháy mắt, cô bỗng nhiên do dự không dứt khoát.
…
Trong bệnh viện, Duy Đóa ngồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Lộng.
“Tiểu Lộng, con mau tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ…” Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng cô ao ước ông già Noel có thể cho cô một nguyện vọng và một phép lạ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng giày cao gót sau lưng cô.
Bạn bè của cô rất ít, là ai tới thăm Tiểu Lộng? Duy Đóa xoay người, đập vào mắt cô là một gương mặt đoan trang, nhưng ánh mắt của đối phương mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, khiến cô rất khó chịu.
“Cô Kiều, chúng ta có thể nói chuyện không?” Đối phương cố gắng khách sáo nói.
[1]Nguyên tác: Thiên ý lộng nhân – tên của Tiểu Lộng được lấy từ chữ Lộng trong câu này.
“Hiện giờ kĩ thuật y học rất tiên tiến, dù là cơ hội nhỏ nhưng vẫn có hi vọng.” Vài phút sau, gã lấy lại giọng điệu bình tĩnh.
Gã đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi, cho dù con đường phía trước có lắm gian nan.
Phản ứng của Duy Đóa chỉ là cười cợt, trong mắt chứa đầy lửa giận. Gã dựa vào lý do nào mà nghĩ rằng cô phải sinh con cho gã?
…
Năm đó, cả thế giới đều tăm tối với cô.
Cô bị băng huyết sau khi sinh, mặt mày không còn một giọt máu, nằm lẻ loi trên giường bệnh. Cô chỉ mới mười bốn tuổi nhưng bác sĩ lại bảo rằng, có thể sau này cô sẽ không mang thai được nữa. Vì trong qua trình sinh con, tử cung của cô đã tổn thương nghiêm trọng.
Cô nhớ hôm đó, đối diện phòng khám là một cửa hàng mua bán dụng cụ âm nhạc bình dân, trước cửa chưng một cây thông Noel đã lỗi thời, các vật trang trí xung quanh cây Noel đều dính đầy bụi bặm. Còn cuộc đời của cô hệt như trái mùa, không thích hợp để ca bài hát Noel, vĩnh viễn yêu cầu không được một món quà Giáng sinh đúng nghĩa.
Là ai đã cho cô tất cả những tai vạ này? Bây giờ đang đầu mùa hạ, lấy đâu ra lễ Giáng sinh? Ông già Noel làm sao có thể xuất hiện một cách diệu kì trong cuộc đời cô?
Cô vẫn sống bình thản với nỗi cô đơn khắc nghiệt của mình, mà chẳng hề ôm một tia ảo vọng. Cô tự nhủ, dù mùa đông có giá rét thì cũng không làm cô khuất phục. Chẳng qua chỉ là ‘có thể thể tái sinh hay không’, cô không thể bị hù dọa. Nhưng tại sao cô cảm thấy cả thế gian này đều lạnh lẽo như băng?
“Oa, oa, oa, oa.” Tiếng trẻ con nằm cùng phòng khóc đến khàn cổ họng, tô thêm chút sắc màu xám ngắt cho cái thế giới băng giá này.
Không biết vị bác sĩ cách vách trách móc gì đó, đại khái là số mình khổ sở tám đời, chẳng những không thu được tiền lại còn nhận thêm cục nợ.
Chị y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cho cô cũng nhịn không được mà phàn nàn, “Bệnh nhân giường số 2 thật thiếu đạo đức, nửa đêm hôm qua cô ta lén lút bỏ đi mà chả thèm thanh toán tiền thuốc men, đã vậy còn vất luôn đứa con mới sinh ở đây.”
Hóa ra, cô nữ sinh kia bỏ trốn, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nửa đêm hôm qua, khi cô bị cơn đau nhức hành hạ giấc ngủ, cô đã tận mắt thấy nữ sinh ấy giả vờ đi toilet, rồi rón rén ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó cô đã có linh cảm như thế. Có lẽ so với sinh mạng nhỏ vừa mới mất đi, thì nữ sinh kia vẫn còn nhân từ hơn cô.
Cô xoay qua nhìn đứa bé đang nằm giữa giường, bé nhẹ tênh như thể không có sức nặng, khóc nỉ non liên tục. Thực ra cô bé rất may mắn, ít nhất bé không gặp phải người mẹ lòng dạ độc ác như cô. Linh cảm của cô rất chính xác, cuối cùng rồi quả báo cũng sẽ tới với cô.
Dường như đứa bé rất đói bụng, trông bé rất nóng nảy. Duy Đóa cau mày, vì thể xác đau đớn mà cũng vì hơi thở của sinh mệnh bé nhỏ kia đang yếu dần, đến nỗi làm người ta không còn cảm nhận được.
Không biết tại sao cảnh ‘con bé’ nho nhỏ vô lực ấy chòi đạp giữa hai chân cô lại hiện lên trong óc, khiến cả người cô phát run. Phải cố gắng lắm cô mới kiềm chế được cái cảm giác cả trái tim và hốc mắt mình đau nhói.
Chị y tá cởi khuy áo trên người cô ra, quan sát một chút rồi sau đó nhíu mày, “Em không có cảm giác ngực của mình căng lên chút nào sao?” Chị y tá hỏi khó hiểu.
“Có chứ.” Cô bình tĩnh đáp.
Không phải một chút mà là rất đau, hơn nữa còn nóng rực. Chẳng qua cô không có thói quen kêu rên đau đớn mà thôi.
“Oa, oa, oa, oa.” Đứa trẻ sơ sinh trên giường vẫn kêu khóc thảm thiết.
Thật hâm mộ vì cô bé được khóc. Còn ‘con bé’ kia, ngay cả một chút âm thanh cũng chưa từng phát ra…
“Hình như con bé rất đói.” Cô không nhịn được mà nhắc nhở chị y tá.
“Chúng tôi đang tìm gia đình có thể nhận nuôi nó.” Chị y tá thở dài.
Trẻ con rất mau đói, tiền sữa bột là do các y tá nổi lòng trắc ẩn mà móc tiền túi ra mua. Nhưng công việc trong phòng khám rất bề bộn, hơn nữa khó có thể cứu tế lâu dài.
“Em đang phát sốt, chắc do viêm tuyến sữa.” Chị y tá nhìn nhiệt kế rồi phỏng đoán.
“Em phá thai vào thời kỳ cuối cũng giống như sinh con thôi, ngực của em sẽ tiết ra sữa. Em phải nặn nó ra, nếu không sẽ phát sốt!” Chị y tá đã làm mẹ, nên truyền kinh nghiệm cho cô.
Cô tái mặt che ngực mình lại, xấu hổ không để người khác đụng vào. Vẻ phòng bị của cô khiến người ta không dám trêu chọc.
Chị y tá như sực nhớ chuyện gì đó, hai mắt bỗng sáng ngời: “Hay em làm việc thiện đi, cho đứa bé bị vứt bỏ kia bú mấy miếng.”
Lời đề nghị của chị y tá khiến cô kinh ngạc.
“Nếu em không muốn bệnh nặng thêm thì phải khai thông tuyến sữa, mà đứa bé kia cũng đang thực sự cần sữa mẹ!”
Nhưng lời đề nghị này khiến Duy Đóa thật khó tin.
Chị y tá khuyên nhủ, “Em chỉ cho nó bú một chút thôi, làm chút việc thiện tích đức cho mình đi em…”
Tích đức…
Đứa bé bên cạnh dường như hiểu được, càng thêm khóc lớn.
Cô nghiêng người nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng làm người ta thương xót. Nỗi xúc động đã chạm tới một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng cô. Cô nhắm mắt, lại nhớ tới đã từng có một sự chòi đạp giữa đôi chân mình.
“Được rồi…” Cô gật đầu.
Chị y tá bế đứa bé tới đặt vào lòng cô. Đứa bé xoay đầu theo bản năng, nức nở như con mèo rồi há cái miệng nhỏ xíu ngậm lấy đầu vú cô.
Bé ra sức hút, cố sức mút, trông như thể đang cố sống sót. Trong chớp mắt, ngực cô truyền tới một cơn đau nhức. Đó là vì nỗi đau xa lạ do vú bị mút mạnh, cũng là nỗi thương tiếc khó tả thành lời nảy lên trong trái tim cô.
Cô chịu đựng cảm giác hốc mắt nhoi nhói, miệng nở nụ cười. Cô từ bỏ một sinh mạng nhỏ sống phụ thuộc vào mình, lại vĩ đại đi cứu một sinh mạng nhỏ khác.
Cuộc đời thật sự quá nực cười và dối trá.
…
Sau đó từ phòng khám trở về nhà trọ, cô tạm thời mang theo đứa bé. Bởi vì đứa bé chưa tìm được gia đình nhận nuôi, bé lại đói bụng liên miên, mà vừa khéo cô lại có thể cung cấp cho bé ‘thực phẩm’. Vào dịp ấy, cô đã đặt tên bé là Tiểu Lộng, với hàm nghĩa ý trời đùa cợt.[1] Về sau, sự tạm thời đó lại kéo tới ba tháng.
Tình cảm thực sự là một điều kì diệu nhất trên thế gian. Đặc biệt, khi cơ thể bạn được nuôi bằng dòng sữa mẹ. Một thứ tình cảm diệu kì sống nương tựa lẫn nhau, chặt chẽ không rời. Vì vậy, khi chị y tá gọi điện thoại tới thông báo đã tìm được gia đình nhận nuôi Tiểu Lộng. Thậm chí gia đình đó còn hào phóng muốn tặng cho cô vài ngàn đồng gọi là tiền đền bù công lao. Chỉ nháy mắt, cô bỗng nhiên do dự không dứt khoát.
…
Trong bệnh viện, Duy Đóa ngồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Lộng.
“Tiểu Lộng, con mau tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ…” Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng cô ao ước ông già Noel có thể cho cô một nguyện vọng và một phép lạ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng giày cao gót sau lưng cô.
Bạn bè của cô rất ít, là ai tới thăm Tiểu Lộng? Duy Đóa xoay người, đập vào mắt cô là một gương mặt đoan trang, nhưng ánh mắt của đối phương mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, khiến cô rất khó chịu.
“Cô Kiều, chúng ta có thể nói chuyện không?” Đối phương cố gắng khách sáo nói.
[1]Nguyên tác: Thiên ý lộng nhân – tên của Tiểu Lộng được lấy từ chữ Lộng trong câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.