Chương 90: Cái thai này...mất rồi.
Huỳnh Khánh Vy
11/01/2023
Cùng một lúc, cùng một thời điểm, mọi sóng gió đều đột nhiên ập đến. Mộc
Uyển được đưa vào phòng hồi sức, trong khi đó, Dương Uyển Đồng lại vẫn
còn đang trong phòng cấp cứu.
Trình An An vừa mới được đưa ra, Uyển Đồng lại vừa mới được đưa vào. Trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Dĩ Thần cùng lúc phải đối mặt với hai cú sốc kinh hoàng. Anh mệt mỏi dựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm lại, gương mặt không có chút sức sống. Đều là tại anh...
Nếu như lúc nãy, anh không để cô đi. Nếu như lúc nãy anh đuổi theo cô. Nếu như lúc nãy, nếu như lúc nãy... Đến cuối cùng, anh lại chỉ có thể nói lên hai chữ... Nếu như.
Đèn trước cửa phòng cấp tắt đi, vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra. Tô Dĩ Thần như bừng tỉnh, lập tức đứng dậy hỏi tình hình của cô.
"Bác sĩ... Cô ấy... Cô ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ nhìn anh một lúc rồi trầm giọng nói:
"Anh là người nhà của bệnh nhân?"
"Vâng! Tôi... Tôi là bạn trai của cô ấy."
"Anh có biết cô ấy... mang thai được ba tuần rồi không?"
Ngỡ ngàng...
Sững sờ...
Bất ngờ...
Cuối cùng là sụp đổ.
Thân hình cao lớn bước lùi về sau, sức lực trên người như bị rút cạn. Tấm lưng vững chắc chạm vào bức tường lạnh lẽo. Tô Dĩ Thần thật sự sụp đổ rồi.
Nhìn biểu cảm của anh, vị bác sĩ chỉ khẽ thở dài.
"Các anh chị đúng là...Haizzzz! Cái thai mất rồi. Anh nên chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với bệnh nhân đi."
Tô Dĩ Thần hoàn toàn không nghe thấy bác sĩ nói gì. Mãi cho đến khi Uyển Đồng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì anh mới lấy lại được chút ý thức. Đôi chân mềm nhũn lê từng bước đi nặng nhọc theo chiếc xe đẩy cô về phòng hồi sức. Anh ... Anh phải nói với cô thế nào đây?
Mộ Tử Khanh ngồi bên giường bệnh, ánh mắt đau lòng nhìn người phụ nữ anh yêu nhất đang hôn mê bất tỉnh. Cú sốc tinh thần quá lớn, lớn đến nỗi anh cũng hề nghĩ tới được. Cứ tưởng chuyện của anh đã là một tấm bi kịch. Nào có ngờ được...
Vô tình nhìn qua ô cửa sổ, lại bắt gặp cảnh tượng Tô Dĩ Thần bước đi như người vô hồn. Nhìn lên một chút, liền thấy chiếc xe đẩy bệnh nhân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Trình An An đã...
Vừa hay lúc đó, Lăng Vũ từ bên ngoài đi vào. Mộ Tử Khanh liền hỏi:
"Trình An An xảy ra chuyện gì sao?"
"Không! Là Dương Uyển Đồng, cô ấy bị tai nạn... xảy thai rồi."
Mộ Tử Khanh nhíu mày, đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi. Chỉ trong một đêm, liên tiếp những chuyện không hay đã xảy ra. Anh thật sự không dám nghĩ tới, liệu đây có phải là một kế hoạch của tổ chức hắc ám đó hay không.
Điện thoại của Lăng Vũ vang lên tiếng chuông báo động. Đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng lại đột ngột dậy sóng. Nhìn thấy biểu cảm của Lăng Vũ, Mộ Tử Khanh liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ở nhà xảy ra chuyện rồi. Mộ tổng, tôi phải đi trước."
"Có cần tôi gọi người không?"
"Không cần đâu. Chuyện này rất hệ trọng, không nên để người khác biết."
"Mau đi đi. Có chuyện gì cứ gọi tôi."
"Được!"
Dáng người cao cao nhanh chóng biến mất. Mộ Tử Khanh nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng lại nặng nề thêm mấy phần. Cứ tưởng đâu chỉ là một cơn bão nhỏ. Nào có ngờ tới nó lại là một trận phong ba...
Bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay gầy gầy của cô, anh nhẹ nhàng đặt môi hôn lên đó. Áp má vào mu bàn tay nhỏ nhắn, anh khẽ thì thầm với cô.
"Vợ à! Bão tố đến rồi. Anh phải làm sao mới bảo vệ được cho em và con đây?"
____________
Lăng Vũ lái xe nhanh như tên bắn. Tiếng chuông báo động vẫn cứ không ngừng reo lên. Trong phòng anh có một chiếc tủ bí mật. Chỉ khi biết được mật khẩu và vị trí thì mới có thể khởi động mở nó ra.
Trong chiếc tủ bí mật đó đều là những hồ sơ quan trọng liên quan đến tổ chức hắc ám. Nếu như để lọt vào tay người khác, hậu quả thật là không thể nghĩ đến được.
Với tay tắt chuông báo. Lăng Vũ lo lắng gọi điện thoại cho Yến Oanh. Vậy nhưng... đầu dây bên kia lại hòan toàn yên lặng. Trong lòng dấy lên một nỗi sợ tuyệt vọng. Lăng Vũ chỉ thầm ước, tất cả những chuyện anh biết trước đó đều không phải là sự thật.
"Yến Oanh... Đừng làm anh thất vọng được không?"
Nhưng... thân là một đặc cảnh, gánh trên vai là trách nhiệm nặng nề. Nhiệm vụ đã nhận, anh không thể làm gì khác...
Lấy trong túi ra một chiếc điện thoại nhỏ, Lăng Vũ ấn số rồi bấm nút gọi. Đầu dây bên kia lập tức trả lời.
"Đây là đường dây của Bright Light. Để được kết nối với Boss, yêu cầu báo cáo mật danh và khẩu hiệu ẩn."
"Leon! When the darkness disappears, the bright sun will shine through the whole sky. ( tạm dịch: Khi bóng tối biến mất, ánh mặt trời rực rỡ sẽ toả sáng khắp cả bầu trời.)"
"Mật danh! Xác nhận. Khẩu hiệu ẩn! Xác nhận. Chúc mừng đã xác nhận thành công. Cuộc gọi sẽ được chuyển đến Boss."
Lăng Vũ thở dài, khi cuộc gọi được kết nối thì cũng là lúc chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh. Đôi mắt âu sầu nhìn chằm chằm vào căn phòng sáng đèn, trên tay vẫn giữ cuộc gọi đang kết nối. Anh thật sự không biết, bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai nữa.
Sau khi báo cáo toàn bộ với cảnh sát, Lăng Vũ cất điện thoại vào túi, đôi chân run rẩy đẩy cửa đi vào trong. Cả căn nhà tối om đến đáng sợ, duy nhất chỉ có phòng của anh là đang sáng đèn mà thôi.
Bước chân chậm rãi giẫm lên từng bậc cầu thang đi lên tầng trên. Mỗi một bước đi của anh đều vô cùng nặng nề. Suy nghĩ đó cứ ám ảnh lấy anh, nó khiến cho anh càng thêm đau lòng...
Trình An An vừa mới được đưa ra, Uyển Đồng lại vừa mới được đưa vào. Trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Dĩ Thần cùng lúc phải đối mặt với hai cú sốc kinh hoàng. Anh mệt mỏi dựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm lại, gương mặt không có chút sức sống. Đều là tại anh...
Nếu như lúc nãy, anh không để cô đi. Nếu như lúc nãy anh đuổi theo cô. Nếu như lúc nãy, nếu như lúc nãy... Đến cuối cùng, anh lại chỉ có thể nói lên hai chữ... Nếu như.
Đèn trước cửa phòng cấp tắt đi, vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra. Tô Dĩ Thần như bừng tỉnh, lập tức đứng dậy hỏi tình hình của cô.
"Bác sĩ... Cô ấy... Cô ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ nhìn anh một lúc rồi trầm giọng nói:
"Anh là người nhà của bệnh nhân?"
"Vâng! Tôi... Tôi là bạn trai của cô ấy."
"Anh có biết cô ấy... mang thai được ba tuần rồi không?"
Ngỡ ngàng...
Sững sờ...
Bất ngờ...
Cuối cùng là sụp đổ.
Thân hình cao lớn bước lùi về sau, sức lực trên người như bị rút cạn. Tấm lưng vững chắc chạm vào bức tường lạnh lẽo. Tô Dĩ Thần thật sự sụp đổ rồi.
Nhìn biểu cảm của anh, vị bác sĩ chỉ khẽ thở dài.
"Các anh chị đúng là...Haizzzz! Cái thai mất rồi. Anh nên chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với bệnh nhân đi."
Tô Dĩ Thần hoàn toàn không nghe thấy bác sĩ nói gì. Mãi cho đến khi Uyển Đồng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì anh mới lấy lại được chút ý thức. Đôi chân mềm nhũn lê từng bước đi nặng nhọc theo chiếc xe đẩy cô về phòng hồi sức. Anh ... Anh phải nói với cô thế nào đây?
Mộ Tử Khanh ngồi bên giường bệnh, ánh mắt đau lòng nhìn người phụ nữ anh yêu nhất đang hôn mê bất tỉnh. Cú sốc tinh thần quá lớn, lớn đến nỗi anh cũng hề nghĩ tới được. Cứ tưởng chuyện của anh đã là một tấm bi kịch. Nào có ngờ được...
Vô tình nhìn qua ô cửa sổ, lại bắt gặp cảnh tượng Tô Dĩ Thần bước đi như người vô hồn. Nhìn lên một chút, liền thấy chiếc xe đẩy bệnh nhân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Trình An An đã...
Vừa hay lúc đó, Lăng Vũ từ bên ngoài đi vào. Mộ Tử Khanh liền hỏi:
"Trình An An xảy ra chuyện gì sao?"
"Không! Là Dương Uyển Đồng, cô ấy bị tai nạn... xảy thai rồi."
Mộ Tử Khanh nhíu mày, đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi. Chỉ trong một đêm, liên tiếp những chuyện không hay đã xảy ra. Anh thật sự không dám nghĩ tới, liệu đây có phải là một kế hoạch của tổ chức hắc ám đó hay không.
Điện thoại của Lăng Vũ vang lên tiếng chuông báo động. Đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng lại đột ngột dậy sóng. Nhìn thấy biểu cảm của Lăng Vũ, Mộ Tử Khanh liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ở nhà xảy ra chuyện rồi. Mộ tổng, tôi phải đi trước."
"Có cần tôi gọi người không?"
"Không cần đâu. Chuyện này rất hệ trọng, không nên để người khác biết."
"Mau đi đi. Có chuyện gì cứ gọi tôi."
"Được!"
Dáng người cao cao nhanh chóng biến mất. Mộ Tử Khanh nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng lại nặng nề thêm mấy phần. Cứ tưởng đâu chỉ là một cơn bão nhỏ. Nào có ngờ tới nó lại là một trận phong ba...
Bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay gầy gầy của cô, anh nhẹ nhàng đặt môi hôn lên đó. Áp má vào mu bàn tay nhỏ nhắn, anh khẽ thì thầm với cô.
"Vợ à! Bão tố đến rồi. Anh phải làm sao mới bảo vệ được cho em và con đây?"
____________
Lăng Vũ lái xe nhanh như tên bắn. Tiếng chuông báo động vẫn cứ không ngừng reo lên. Trong phòng anh có một chiếc tủ bí mật. Chỉ khi biết được mật khẩu và vị trí thì mới có thể khởi động mở nó ra.
Trong chiếc tủ bí mật đó đều là những hồ sơ quan trọng liên quan đến tổ chức hắc ám. Nếu như để lọt vào tay người khác, hậu quả thật là không thể nghĩ đến được.
Với tay tắt chuông báo. Lăng Vũ lo lắng gọi điện thoại cho Yến Oanh. Vậy nhưng... đầu dây bên kia lại hòan toàn yên lặng. Trong lòng dấy lên một nỗi sợ tuyệt vọng. Lăng Vũ chỉ thầm ước, tất cả những chuyện anh biết trước đó đều không phải là sự thật.
"Yến Oanh... Đừng làm anh thất vọng được không?"
Nhưng... thân là một đặc cảnh, gánh trên vai là trách nhiệm nặng nề. Nhiệm vụ đã nhận, anh không thể làm gì khác...
Lấy trong túi ra một chiếc điện thoại nhỏ, Lăng Vũ ấn số rồi bấm nút gọi. Đầu dây bên kia lập tức trả lời.
"Đây là đường dây của Bright Light. Để được kết nối với Boss, yêu cầu báo cáo mật danh và khẩu hiệu ẩn."
"Leon! When the darkness disappears, the bright sun will shine through the whole sky. ( tạm dịch: Khi bóng tối biến mất, ánh mặt trời rực rỡ sẽ toả sáng khắp cả bầu trời.)"
"Mật danh! Xác nhận. Khẩu hiệu ẩn! Xác nhận. Chúc mừng đã xác nhận thành công. Cuộc gọi sẽ được chuyển đến Boss."
Lăng Vũ thở dài, khi cuộc gọi được kết nối thì cũng là lúc chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh. Đôi mắt âu sầu nhìn chằm chằm vào căn phòng sáng đèn, trên tay vẫn giữ cuộc gọi đang kết nối. Anh thật sự không biết, bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai nữa.
Sau khi báo cáo toàn bộ với cảnh sát, Lăng Vũ cất điện thoại vào túi, đôi chân run rẩy đẩy cửa đi vào trong. Cả căn nhà tối om đến đáng sợ, duy nhất chỉ có phòng của anh là đang sáng đèn mà thôi.
Bước chân chậm rãi giẫm lên từng bậc cầu thang đi lên tầng trên. Mỗi một bước đi của anh đều vô cùng nặng nề. Suy nghĩ đó cứ ám ảnh lấy anh, nó khiến cho anh càng thêm đau lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.