Chương 89: Họ chết rất thảm
Huỳnh Khánh Vy
06/01/2023
Mộc Uyển nhìn ba mình, đôi mắt phức tạp chẳng biết nói gì. Cô buông tay ông ra, ánh mắt mơ hồ nhìn người trước mặt.
"Ba ... Ba đang nói gì vậy?"
Mộc Thanh đau lòng nhìn con gái. Từ lúc bắt đầu, ông đã biết ngày này sẽ đến. Chỉ là không ngờ tới, vậy mà lại vẫn cứ đau lòng. Gương mặt già nua hiện lên sự đau khổ, bàn tay run run đưa lên, xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, để lộ ra gương mặt thật bên trong. Ngoại trừ Mộ Thành là người đã từng chứng kiến thì cả ba đứa trẻ trong phòng đều tỏ ra kinh hãi.
"Ba... Tại... Tại sao?"
"Xin lỗi! Ba... Ba không phải là Mộc Thanh. Ba là Guilty, một trong những thành viên của tổ chức hắc ám..."
"Không... Không thể nào... Vậy... ba mẹ của con..."
Gui cúi đầu, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Mộc Uyển. Hoài niệm trôi về một khoảng mênh mông xa xôi của ngày đó. Cái ngày giông gió của hơn hai mươi năm về trước.
"Tổ chức hắc ám từng có một nhóm năm người cực kỳ nguy hiểm và cũng là một nhóm mạnh nhất trong tổ chức...
Brutal- tàn bạo. Superior - kiêu ngạo. Lust - sắc dục. Wisdom - trí tuệ và Guilty- tội lỗi. Là năm người xuất sắc nhất trong Dark Organization. Mỗi một người trong số họ đều có những biệt tài khác nhau mà không phải bất cứ người bình thường nào cũng có được.
Brutal là tay bắn tỉa nguy hiểm nhất thế giới. Superior là Hacker xuất sắc nhất. Lust là nữ sát thủ gợi cảm nhất với vẻ đẹp chết người. Wisdom là người có khả năng ghi nhớ siêu phàm. Guilty là người đứng đầu năm người đó, khả năng đặc biệt của hắn là cải trang thành người khác để phạm tội.
Thời điểm đó, bọn họ được gọi với cái tên rất đáng sợ Destroyer - kẻ hủy diệt. Destroyer rất được Ruler xem trọng bởi tài năng và sự phối hợp ăn ý của năm người họ. Nhưng cũng chính vì tài năng khác người đó, Destroyer cũng trở thành nỗi lo ngại của Ruler.
Nếu như Destroyer có ý làm phản thì e là vị trí của Ruler cũng sẽ không thể giữ vững. Cho nên, để bảo đảm cho vị trí tối cao của mình, Ruler đã quyết định sẽ trừ khử Destroyer.
Trong cuộc thanh trừng đó, Destroyer và Dark Organization đã xảy ra một trận chiến nội bộ vô cùng khốc liệt. Tổ chức hắc ám bị thiệt hại rất lớn về người. Còn Destroyer cũng từ đó mà tan rã.
Từ đó về sau, những thành viên của Destroyer biến mất, chẳng có ai biết họ đã ẩn thân ở nơi nào. Còn Tổ chức hắc ám thì vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của năm người kia. Cũng từ lúc đó, Guilty trở thành Traitor- kẻ phản bội, tội đồ của Dark Organization.
Một cuộn tơ rối, một mảnh thủy tinh vỡ vụn. Mộc Uyển nghe xong, trong đầu đều trống rỗng. Người cô gọi là ba suốt hơn hai mươi năm lại là một người mạnh nhất của tổ chức hắc ám. Vậy... vậy ba mẹ của cô... ba mẹ ruột của cô thì sao?
"Vậy... ba mẹ của con ... ba mẹ của con đang ở đâu?"
Gui thở dài, nỗi đau lại như chất chồng, lòng lại nặng thêm vài phần.
"Là tại ta... đều là vì ta nên họ..."
"Họ thế nào?"
"Họ... chết rất thảm."
Đôi chân như chẳng còn chút sức lực. Mộc Uyển cứ thế mà ngã xuống. Cũng may, Mộ Tử Khanh nhanh tay đỡ được cô. Đôi mắt nhoè đi vì nước, cổ họng khô khốc, nghẹn đắng. Mộc Uyển cố gắng đứng vững nhờ vào lực nương trên cánh tay anh. Cô nhìn Gui, ánh mắt chất chứa một sự sụp đổ.
"Họ... Làm sao mà chết?"
"Năm đó, ta bị người của tổ chức truy sát...
Toàn thân đầy thương tích, Gui cố gắng gượng đến hơi thở cuối cùng thì gặp được Mộc Thanh và Dạ Mộng Cầm, ba mẹ của Mộc Uyển. Lúc đó, Mộc Uyển chỉ vừa mới tròn ba tháng tuổi.
Gui được Mộc Thanh đưa vào nhà, để ông trốn vào một căn phòng bí mật mà chỉ có mình Mộc Thanh mới biết.
"Anh cứ trốn tạm trong này đi. Chỉ cần là không phát ra tiếng động thì sẽ không bị ai phát hiện đâu."
"Không được! Như vậy sẽ liên lụy đến hai người. Tôi không thể..."
"Không sao đâu, chúng tôi chỉ là những người bình thường, bọn chúng chắc sẽ không làm gì đâu."
"Không được..."
Vừa đúng lúc đó, đám người kia đuổi tới. Kẻ cầm đầu là Harvey. Hắn nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn nhất, điên cuồng nhất trong tổ chức. Mộc Thành bảo Mộng Cầm ở trong đó cùng Gui, bản thân mình thì đi ra ngoài đối diện với bọn chúng. Ông cho rằng, mình chỉ là kẻ tầm thường nên bọn chúng có lẽ sẽ không để tâm tới.
Nhưng không... ông đã sai rồi...
Qua tấm kính nhỏ, Gui và Mộng Cầm nhìn thấy Mộc Thanh bị bọn chúng đánh đập dã man. Khi mũi súng chĩa vào đầu ông ấy thì Mộng Cầm không nhịn được nữa. Bà giao đứa con gái đỏ hỏn cho Gui.
"Nếu như chúng tôi chẳng may xảy ra chuyện bất trắc. Con gái tôi anh nhất định phải dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ an toàn cho nó."
"Đừng đi. Có đi thì hãy để tôi đi."
"Không! Anh ra đó thì chắc chắn sẽ chết. Để tôi ra đó cầu xin bọn chúng."
Không đợi Gui nói thêm câu nào nữa, bóng dáng mảnh mai ấy vội vã lao ra ngoài.
Chẳng biết bên ngoài kia xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mộng Cầm định bỏ chạy thì bị Harvey giữ lại. Hắn mạnh tay xô bà ấy ngã xuống sàn, sau đó...
Nói đến đây, Gui chẳng thể nào nói tiếp được nữa. Ông nhắm mắt, hai hàng nước cứ chảy dài trên gương mặt già nua ấy. Mộ Thành thở dài, bàn tay khẽ vỗ vỗ vào vai ông.
"Đừng quá đau lòng..."
"Sau đó thì sao? Bọn chúng giết ba mẹ con sao?"
"Không... Là họ tự sát."
Mộc Uyển ngơ ngác nhìn người trước mặt. Tự sát... tại sao...
"Tại... Tại sao lại tự sát?"
"Bởi vì... Vì..."
Hồi ức bi thương đó, Gui thật sự không thể nói nên lời. Mộ Thành ở bên cạnh, thở dài một hơi rồi lên tiếng.
"Mẹ con... bị bọn chúng ***** ***, bà ấy vì nhục nhã mà tự sát. Còn ba con... vì hổ thẹn không thể bảo vệ cho vợ của mình nên cũng tự tử."
Mộc Uyển thật sự không thể chấp nhận được sự thật này. Toàn thân không còn chút sức lực nào, cô cũng không thể thở nổi. Cứ như thế, cô rơi vào trạng thái hôn mê...
"Ba ... Ba đang nói gì vậy?"
Mộc Thanh đau lòng nhìn con gái. Từ lúc bắt đầu, ông đã biết ngày này sẽ đến. Chỉ là không ngờ tới, vậy mà lại vẫn cứ đau lòng. Gương mặt già nua hiện lên sự đau khổ, bàn tay run run đưa lên, xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, để lộ ra gương mặt thật bên trong. Ngoại trừ Mộ Thành là người đã từng chứng kiến thì cả ba đứa trẻ trong phòng đều tỏ ra kinh hãi.
"Ba... Tại... Tại sao?"
"Xin lỗi! Ba... Ba không phải là Mộc Thanh. Ba là Guilty, một trong những thành viên của tổ chức hắc ám..."
"Không... Không thể nào... Vậy... ba mẹ của con..."
Gui cúi đầu, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Mộc Uyển. Hoài niệm trôi về một khoảng mênh mông xa xôi của ngày đó. Cái ngày giông gió của hơn hai mươi năm về trước.
"Tổ chức hắc ám từng có một nhóm năm người cực kỳ nguy hiểm và cũng là một nhóm mạnh nhất trong tổ chức...
Brutal- tàn bạo. Superior - kiêu ngạo. Lust - sắc dục. Wisdom - trí tuệ và Guilty- tội lỗi. Là năm người xuất sắc nhất trong Dark Organization. Mỗi một người trong số họ đều có những biệt tài khác nhau mà không phải bất cứ người bình thường nào cũng có được.
Brutal là tay bắn tỉa nguy hiểm nhất thế giới. Superior là Hacker xuất sắc nhất. Lust là nữ sát thủ gợi cảm nhất với vẻ đẹp chết người. Wisdom là người có khả năng ghi nhớ siêu phàm. Guilty là người đứng đầu năm người đó, khả năng đặc biệt của hắn là cải trang thành người khác để phạm tội.
Thời điểm đó, bọn họ được gọi với cái tên rất đáng sợ Destroyer - kẻ hủy diệt. Destroyer rất được Ruler xem trọng bởi tài năng và sự phối hợp ăn ý của năm người họ. Nhưng cũng chính vì tài năng khác người đó, Destroyer cũng trở thành nỗi lo ngại của Ruler.
Nếu như Destroyer có ý làm phản thì e là vị trí của Ruler cũng sẽ không thể giữ vững. Cho nên, để bảo đảm cho vị trí tối cao của mình, Ruler đã quyết định sẽ trừ khử Destroyer.
Trong cuộc thanh trừng đó, Destroyer và Dark Organization đã xảy ra một trận chiến nội bộ vô cùng khốc liệt. Tổ chức hắc ám bị thiệt hại rất lớn về người. Còn Destroyer cũng từ đó mà tan rã.
Từ đó về sau, những thành viên của Destroyer biến mất, chẳng có ai biết họ đã ẩn thân ở nơi nào. Còn Tổ chức hắc ám thì vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của năm người kia. Cũng từ lúc đó, Guilty trở thành Traitor- kẻ phản bội, tội đồ của Dark Organization.
Một cuộn tơ rối, một mảnh thủy tinh vỡ vụn. Mộc Uyển nghe xong, trong đầu đều trống rỗng. Người cô gọi là ba suốt hơn hai mươi năm lại là một người mạnh nhất của tổ chức hắc ám. Vậy... vậy ba mẹ của cô... ba mẹ ruột của cô thì sao?
"Vậy... ba mẹ của con ... ba mẹ của con đang ở đâu?"
Gui thở dài, nỗi đau lại như chất chồng, lòng lại nặng thêm vài phần.
"Là tại ta... đều là vì ta nên họ..."
"Họ thế nào?"
"Họ... chết rất thảm."
Đôi chân như chẳng còn chút sức lực. Mộc Uyển cứ thế mà ngã xuống. Cũng may, Mộ Tử Khanh nhanh tay đỡ được cô. Đôi mắt nhoè đi vì nước, cổ họng khô khốc, nghẹn đắng. Mộc Uyển cố gắng đứng vững nhờ vào lực nương trên cánh tay anh. Cô nhìn Gui, ánh mắt chất chứa một sự sụp đổ.
"Họ... Làm sao mà chết?"
"Năm đó, ta bị người của tổ chức truy sát...
Toàn thân đầy thương tích, Gui cố gắng gượng đến hơi thở cuối cùng thì gặp được Mộc Thanh và Dạ Mộng Cầm, ba mẹ của Mộc Uyển. Lúc đó, Mộc Uyển chỉ vừa mới tròn ba tháng tuổi.
Gui được Mộc Thanh đưa vào nhà, để ông trốn vào một căn phòng bí mật mà chỉ có mình Mộc Thanh mới biết.
"Anh cứ trốn tạm trong này đi. Chỉ cần là không phát ra tiếng động thì sẽ không bị ai phát hiện đâu."
"Không được! Như vậy sẽ liên lụy đến hai người. Tôi không thể..."
"Không sao đâu, chúng tôi chỉ là những người bình thường, bọn chúng chắc sẽ không làm gì đâu."
"Không được..."
Vừa đúng lúc đó, đám người kia đuổi tới. Kẻ cầm đầu là Harvey. Hắn nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn nhất, điên cuồng nhất trong tổ chức. Mộc Thành bảo Mộng Cầm ở trong đó cùng Gui, bản thân mình thì đi ra ngoài đối diện với bọn chúng. Ông cho rằng, mình chỉ là kẻ tầm thường nên bọn chúng có lẽ sẽ không để tâm tới.
Nhưng không... ông đã sai rồi...
Qua tấm kính nhỏ, Gui và Mộng Cầm nhìn thấy Mộc Thanh bị bọn chúng đánh đập dã man. Khi mũi súng chĩa vào đầu ông ấy thì Mộng Cầm không nhịn được nữa. Bà giao đứa con gái đỏ hỏn cho Gui.
"Nếu như chúng tôi chẳng may xảy ra chuyện bất trắc. Con gái tôi anh nhất định phải dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ an toàn cho nó."
"Đừng đi. Có đi thì hãy để tôi đi."
"Không! Anh ra đó thì chắc chắn sẽ chết. Để tôi ra đó cầu xin bọn chúng."
Không đợi Gui nói thêm câu nào nữa, bóng dáng mảnh mai ấy vội vã lao ra ngoài.
Chẳng biết bên ngoài kia xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mộng Cầm định bỏ chạy thì bị Harvey giữ lại. Hắn mạnh tay xô bà ấy ngã xuống sàn, sau đó...
Nói đến đây, Gui chẳng thể nào nói tiếp được nữa. Ông nhắm mắt, hai hàng nước cứ chảy dài trên gương mặt già nua ấy. Mộ Thành thở dài, bàn tay khẽ vỗ vỗ vào vai ông.
"Đừng quá đau lòng..."
"Sau đó thì sao? Bọn chúng giết ba mẹ con sao?"
"Không... Là họ tự sát."
Mộc Uyển ngơ ngác nhìn người trước mặt. Tự sát... tại sao...
"Tại... Tại sao lại tự sát?"
"Bởi vì... Vì..."
Hồi ức bi thương đó, Gui thật sự không thể nói nên lời. Mộ Thành ở bên cạnh, thở dài một hơi rồi lên tiếng.
"Mẹ con... bị bọn chúng ***** ***, bà ấy vì nhục nhã mà tự sát. Còn ba con... vì hổ thẹn không thể bảo vệ cho vợ của mình nên cũng tự tử."
Mộc Uyển thật sự không thể chấp nhận được sự thật này. Toàn thân không còn chút sức lực nào, cô cũng không thể thở nổi. Cứ như thế, cô rơi vào trạng thái hôn mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.