Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 496: Đồ cưới của Chung Tình (10)
Diệp Phi Dạ
20/03/2017
Lời này có lý.
Không ai ý kiến được.
Lời Thiếu tướng nói, trước nay không ai dám ý kiến.
Nói vậy, anh sớm đã thu xếp tốt toàn bộ cho mình từ trước.
Sắc mặt đại phu nhân không dễ nhìn, vốn muốn châm chọc Chung Tình, khó xử Chung Tình, bây giờ lại bị cô chiếm trước, lại cũng chỉ có thể ngượng ngùng nói một câu: "Thu xếp tốt liền được."
Chung Tình cười lên, như vậy vừa tốt, cô liền có thể gặp mặt Trác Nhiên và chị hai, còn có thể gặp cháu trai mình chưa từng thấy nữa.
Lập tức, liền nghiêng đầu, tặng cho Dịch Giản một nụ cười tươi sáng lạn đầy cảm kích.
Nhìn tươi cười này, Dịch Giản cảm thấy đáy lòng khó chịu, lẫn với ghen tị, nhưng trên mặt vẫn duy trì lạnh nhạt.
Thật ra... Anh là thích cô cười... Biết cô gặp mặt Trác Nhiên, cô sẽ vui vẻ, biết lúc đó, bản thân anh sẽ thấy không vui, nhưng vẫn nhịn xuống.
Ăn cơm xong, gặp mấy cô tiểu thư nhà họ Dịch.
Hỗn loạn cho tới trưa, cuối cùng cũng chịu xong.
Ăn cơm trưa, Dịch Giản nhìn ra Chung Tình mệt mỏi, lúc này mới nói cáo từ.
Rời khỏi gian phòng của đại phu nhân, Chung Tình không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nơi đó rất áp lực, hơn nữa phải làm ra vẻ khắp nơi, thật sự là mệt đến chết.
Trở về Cố Viên, Từ Ngang thức thời lui xuống, lưu lại Chung Tình và Dịch Giản.
Hai người sánh vai đi tới, vóc dáng Chung Tình không cao, chỉ tới bả vai Dịch Giản.
Đi ở bên hồ Cố Viên, nhìn vào không thấy khuyết điểm ngược lại thật sự rất đẹp đôi.
Chỉ chừa hai người, không khí khó tránh khỏi trở nên ái muội, Dịch Giản không nhịn được nghĩ tới một đêm xuân tiêu. . . hồn tối qua, nghiêng đầu, nhìn gương mặt của cô, trong mắt lộ vẻ dịu dàng.
Một tay kéo cô vào lòng, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô,, ấm áp, di chuyển, triền miên không ngớt.
Bóng dáng hai người quấn quanh một chỗ.
Chung Tình hơi trở tay không kịp.
Anh sao vậy, nói hôn liền hôn.
May mà ở Cố Viên ít người, nếu không để người khác nhìn thấy, cô không biết phải xấu hổ bao nhiêu.
Rất lâu, anh mới hơi hơi vểnh khóe môi, buông ra cô.
Mặt Chung Tình cũng đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, cúi đầu, lại nghe Dịch Giản hạ giọng hỏi: "Nương tử, đêm nay. . . Có thể làm tư thế khác?"
Không ai ý kiến được.
Lời Thiếu tướng nói, trước nay không ai dám ý kiến.
Nói vậy, anh sớm đã thu xếp tốt toàn bộ cho mình từ trước.
Sắc mặt đại phu nhân không dễ nhìn, vốn muốn châm chọc Chung Tình, khó xử Chung Tình, bây giờ lại bị cô chiếm trước, lại cũng chỉ có thể ngượng ngùng nói một câu: "Thu xếp tốt liền được."
Chung Tình cười lên, như vậy vừa tốt, cô liền có thể gặp mặt Trác Nhiên và chị hai, còn có thể gặp cháu trai mình chưa từng thấy nữa.
Lập tức, liền nghiêng đầu, tặng cho Dịch Giản một nụ cười tươi sáng lạn đầy cảm kích.
Nhìn tươi cười này, Dịch Giản cảm thấy đáy lòng khó chịu, lẫn với ghen tị, nhưng trên mặt vẫn duy trì lạnh nhạt.
Thật ra... Anh là thích cô cười... Biết cô gặp mặt Trác Nhiên, cô sẽ vui vẻ, biết lúc đó, bản thân anh sẽ thấy không vui, nhưng vẫn nhịn xuống.
Ăn cơm xong, gặp mấy cô tiểu thư nhà họ Dịch.
Hỗn loạn cho tới trưa, cuối cùng cũng chịu xong.
Ăn cơm trưa, Dịch Giản nhìn ra Chung Tình mệt mỏi, lúc này mới nói cáo từ.
Rời khỏi gian phòng của đại phu nhân, Chung Tình không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nơi đó rất áp lực, hơn nữa phải làm ra vẻ khắp nơi, thật sự là mệt đến chết.
Trở về Cố Viên, Từ Ngang thức thời lui xuống, lưu lại Chung Tình và Dịch Giản.
Hai người sánh vai đi tới, vóc dáng Chung Tình không cao, chỉ tới bả vai Dịch Giản.
Đi ở bên hồ Cố Viên, nhìn vào không thấy khuyết điểm ngược lại thật sự rất đẹp đôi.
Chỉ chừa hai người, không khí khó tránh khỏi trở nên ái muội, Dịch Giản không nhịn được nghĩ tới một đêm xuân tiêu. . . hồn tối qua, nghiêng đầu, nhìn gương mặt của cô, trong mắt lộ vẻ dịu dàng.
Một tay kéo cô vào lòng, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô,, ấm áp, di chuyển, triền miên không ngớt.
Bóng dáng hai người quấn quanh một chỗ.
Chung Tình hơi trở tay không kịp.
Anh sao vậy, nói hôn liền hôn.
May mà ở Cố Viên ít người, nếu không để người khác nhìn thấy, cô không biết phải xấu hổ bao nhiêu.
Rất lâu, anh mới hơi hơi vểnh khóe môi, buông ra cô.
Mặt Chung Tình cũng đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, cúi đầu, lại nghe Dịch Giản hạ giọng hỏi: "Nương tử, đêm nay. . . Có thể làm tư thế khác?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.