Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 374: Thiếu tướng thú tội【8】
Diệp Phi Dạ
14/02/2017
Còn cự tuyệt sao?
Không cách nào thay đổi sao?
Anh so với ai khác cũng rõ ràng, cô không thương mình, hay là giả thuyết.. . . . Cô phòng bị quá nhiều, không cho phép anh tiến vào cuộc sống của mình.
Anh có thể làm sao?
Chính anh lại cũng không biết nói, dù sao... . . . Anh đối với trong lòng phụ nữ, cũng không hiểu được, anh không bằng Bạc Địch, đối với nữ nhân trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay, ba phút đồng hồ có thể đem một nữ nhân mang tới trên giường, hô mưa gọi gió, cùng nữ nhân nói chuyện phiếm, vài ba lời liền có thể để cho nữ nhân cười sáng loá, trong lòng vui vẻ.
Anh thế nào? Anh không biết nữ nhân thích gì, muốn làm cái gì, cần gì, anh chỉ là nhìn Bạc Địch làm cái gì, liền vội vàng học theo, toàn bộ làm cho cô.
Hai người, một là không dám yêu, một là sẽ không muốn yêu.
Một là đáy lòng vững vàng phòng bị tình yêu, một là đáy lòng thật sâu cần tình yêu.
Anh cuối cùng là vội vả với bất đắc dĩ, nói ra tiếng lòng của mình, thật ra thì đối với anh mà nói, đây là một biện pháp cuối cùng, anh không muốn thương tổn cô, mỗi một chuyện, cũng làm phải cẩn thận, nghĩ trước nghĩ sau, anh lúc mới bắt đầu, cho là chỉ cần mình không đem tình yêu biểu hiện ra, đem cô giữ ở bên người, thân thể quấn quít, liền có thể từ từ lấy được lòng của cô.
Là ai nói qua?
Nữ nhân đều giống nhau.
Nhưng cuối cùng thế nào?
Anh vẫn không muốn dùng những phương pháp tàn độc, không có đem ép buôc ở bên cạnh mình, mà nghe được cô nói, anh làm trở ngại cô, lựa chọn tự thương hại, lựa chọn buông tay.
Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh mềm yếu cũng được, người nào lại biết, ở trên thế giới này, anh có thể vì cô làm duy nhất một chuyện, đó chính là đem hết toàn lực không để cho cô khổ sở.
Có lúc, chính anh lại cũng không biết, mình có phải hay không là hạnh phúc suốt đời cô, quy túc cả đời, nhưng là để cho cô chạy như vậy, anh lại lo lắng, lo lắng cô có thể hạnh phúc hay không?
Anh liền mong muốn một chút, chính là hi vọng cô gả cho anh, ở bên cạnh anh, không cần thương anh, không sợ mình biết, cô không thương mình, anh vẫn chịu được.
Anh sợ... . . . Duy nhất sợ, là tình yêu của mình bại lộ, cô thà chạy trốn, cũng không cần nhờ vào anh.
Không cách nào thay đổi sao?
Anh so với ai khác cũng rõ ràng, cô không thương mình, hay là giả thuyết.. . . . Cô phòng bị quá nhiều, không cho phép anh tiến vào cuộc sống của mình.
Anh có thể làm sao?
Chính anh lại cũng không biết nói, dù sao... . . . Anh đối với trong lòng phụ nữ, cũng không hiểu được, anh không bằng Bạc Địch, đối với nữ nhân trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay, ba phút đồng hồ có thể đem một nữ nhân mang tới trên giường, hô mưa gọi gió, cùng nữ nhân nói chuyện phiếm, vài ba lời liền có thể để cho nữ nhân cười sáng loá, trong lòng vui vẻ.
Anh thế nào? Anh không biết nữ nhân thích gì, muốn làm cái gì, cần gì, anh chỉ là nhìn Bạc Địch làm cái gì, liền vội vàng học theo, toàn bộ làm cho cô.
Hai người, một là không dám yêu, một là sẽ không muốn yêu.
Một là đáy lòng vững vàng phòng bị tình yêu, một là đáy lòng thật sâu cần tình yêu.
Anh cuối cùng là vội vả với bất đắc dĩ, nói ra tiếng lòng của mình, thật ra thì đối với anh mà nói, đây là một biện pháp cuối cùng, anh không muốn thương tổn cô, mỗi một chuyện, cũng làm phải cẩn thận, nghĩ trước nghĩ sau, anh lúc mới bắt đầu, cho là chỉ cần mình không đem tình yêu biểu hiện ra, đem cô giữ ở bên người, thân thể quấn quít, liền có thể từ từ lấy được lòng của cô.
Là ai nói qua?
Nữ nhân đều giống nhau.
Nhưng cuối cùng thế nào?
Anh vẫn không muốn dùng những phương pháp tàn độc, không có đem ép buôc ở bên cạnh mình, mà nghe được cô nói, anh làm trở ngại cô, lựa chọn tự thương hại, lựa chọn buông tay.
Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh mềm yếu cũng được, người nào lại biết, ở trên thế giới này, anh có thể vì cô làm duy nhất một chuyện, đó chính là đem hết toàn lực không để cho cô khổ sở.
Có lúc, chính anh lại cũng không biết, mình có phải hay không là hạnh phúc suốt đời cô, quy túc cả đời, nhưng là để cho cô chạy như vậy, anh lại lo lắng, lo lắng cô có thể hạnh phúc hay không?
Anh liền mong muốn một chút, chính là hi vọng cô gả cho anh, ở bên cạnh anh, không cần thương anh, không sợ mình biết, cô không thương mình, anh vẫn chịu được.
Anh sợ... . . . Duy nhất sợ, là tình yêu của mình bại lộ, cô thà chạy trốn, cũng không cần nhờ vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.