Chương 416: Anh Phải Đi Rồi
BooMew
18/08/2019
#BooMew
Hạnh phúc nhất cũng chỉ vỏn vẹn vài giờ. . . vì hôm nay Hoắc Tư Danh phải rời đi.
Hoắc Tư Danh cũng không nghĩ vừa đến lại phải đi ngay nhưng bên kia gửi qua tin nhắn khẩn.
Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Doãn Hạ, lúc này đã gần 6 giờ nên nắng sáng khẽ rọi vào, Hứa Doãn Hạ vẫn còn dụi vào lòng anh cố hít lấy hít để mùi hương cơ thể anh.
Chính cô vẫn còn nghĩ phải tầm hai ba ngày nữa anh mới đi, nhưng. . . Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ lại hôn lên đỉnh đầu cô nhẹ giọng nói.
" Vợ ơi. "
Thật sự cũng không biết nói từ đâu, nhìn Hứa Doãn Hạ cứ như vậy. . . anh thật sự không đành lòng, muốn mang cô theo nhưng vì an toàn của cô anh nhịn xuống cảm giác muốn mang cô đi nhưng. . . thật sự không dễ dàng mà.
Cục cưng của anh. . . ở chung nhau hơn hai năm, bên nhau sớm tối. . . giờ này phải xa nhau. . . đúng thật sự không đành lòng. . .
Hứa Doãn Hạ nghe người đàn ông cô yêu gọi hai mắt vẫn nhắm nghiền môi mấp máy trả lời.
" Ơi. "
Hoắc Tư Danh thở sâu một hơi nhỏ giọng nói.
" Anh phải đi rồi. . . "
Hứa Doãn Hạ nghe xong cứng đờ người, nhưng sau đó khôi phục lại bình thường hai mắt mở to ra nhìn Hoắc Tư Danh cười thành tiếng nói.
" Anh thật thích nói giỡn hahaha, nghĩ em sẽ bị lừa sao? "
Chỉ là nói dối, chọc ghẹo cô thôi. . . nhất định là như vậy. . . Hoắc Tư Danh cũng hay ghẹo cô, chắc còn nhớ tới chuyện lúc đêm nên giờ trả thù cô.
Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Trong lòng Hứa Doãn Hạ không ngừng tự nói dối mình, chính là không phải như vậy, Hoắc Tư Danh đưa tay lên chạm nhẹ lên môi cô, mắt cô, sống mũi cô và khuôn mặt cô nghiêm túc nói.
" Đàm Vĩnh Long lúc 5 giờ 30 có nhắn cho anh một tin khẩn. . . "
Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to sau đó mắt đỏ ửng rưng rưng cứ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh cả thân thể đều đau, cũng không biết làm gì ngoài hôn hôn trán cô lại nói.
" Hai tiếng nữa anh bay. "
Hứa Doãn Hạ vẫn không nói gì, nhưng cô đang thở phì phò hai mắt từ rưng rưng chuyển thành từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hoắc Tư Danh xót chết đi thôi, đang định an ủi thì Hứa Doãn Hạ nghẹn ngào nói.
" Không phải nói là một tuần sao. . . sao lại nhanh như vậy. . . ít nhất cũng là ngày mai. . . tại sao mới đến đây mà nay lại về. . . " dừng một chút Hứa Doãn Hạ vừa huhu khóc vừa nói.
" Em không muốn ở đây. . . không muốn ở đây huhu. . . "
Hạnh phúc nhất cũng chỉ vỏn vẹn vài giờ. . . vì hôm nay Hoắc Tư Danh phải rời đi.
Hoắc Tư Danh cũng không nghĩ vừa đến lại phải đi ngay nhưng bên kia gửi qua tin nhắn khẩn.
Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Doãn Hạ, lúc này đã gần 6 giờ nên nắng sáng khẽ rọi vào, Hứa Doãn Hạ vẫn còn dụi vào lòng anh cố hít lấy hít để mùi hương cơ thể anh.
Chính cô vẫn còn nghĩ phải tầm hai ba ngày nữa anh mới đi, nhưng. . . Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ lại hôn lên đỉnh đầu cô nhẹ giọng nói.
" Vợ ơi. "
Thật sự cũng không biết nói từ đâu, nhìn Hứa Doãn Hạ cứ như vậy. . . anh thật sự không đành lòng, muốn mang cô theo nhưng vì an toàn của cô anh nhịn xuống cảm giác muốn mang cô đi nhưng. . . thật sự không dễ dàng mà.
Cục cưng của anh. . . ở chung nhau hơn hai năm, bên nhau sớm tối. . . giờ này phải xa nhau. . . đúng thật sự không đành lòng. . .
Hứa Doãn Hạ nghe người đàn ông cô yêu gọi hai mắt vẫn nhắm nghiền môi mấp máy trả lời.
" Ơi. "
Hoắc Tư Danh thở sâu một hơi nhỏ giọng nói.
" Anh phải đi rồi. . . "
Hứa Doãn Hạ nghe xong cứng đờ người, nhưng sau đó khôi phục lại bình thường hai mắt mở to ra nhìn Hoắc Tư Danh cười thành tiếng nói.
" Anh thật thích nói giỡn hahaha, nghĩ em sẽ bị lừa sao? "
Chỉ là nói dối, chọc ghẹo cô thôi. . . nhất định là như vậy. . . Hoắc Tư Danh cũng hay ghẹo cô, chắc còn nhớ tới chuyện lúc đêm nên giờ trả thù cô.
Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Trong lòng Hứa Doãn Hạ không ngừng tự nói dối mình, chính là không phải như vậy, Hoắc Tư Danh đưa tay lên chạm nhẹ lên môi cô, mắt cô, sống mũi cô và khuôn mặt cô nghiêm túc nói.
" Đàm Vĩnh Long lúc 5 giờ 30 có nhắn cho anh một tin khẩn. . . "
Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to sau đó mắt đỏ ửng rưng rưng cứ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh cả thân thể đều đau, cũng không biết làm gì ngoài hôn hôn trán cô lại nói.
" Hai tiếng nữa anh bay. "
Hứa Doãn Hạ vẫn không nói gì, nhưng cô đang thở phì phò hai mắt từ rưng rưng chuyển thành từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hoắc Tư Danh xót chết đi thôi, đang định an ủi thì Hứa Doãn Hạ nghẹn ngào nói.
" Không phải nói là một tuần sao. . . sao lại nhanh như vậy. . . ít nhất cũng là ngày mai. . . tại sao mới đến đây mà nay lại về. . . " dừng một chút Hứa Doãn Hạ vừa huhu khóc vừa nói.
" Em không muốn ở đây. . . không muốn ở đây huhu. . . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.