Chương 412: Con Rất Yêu Anh Ấy
BooMew
17/08/2019
#BooMew
Ở đây như thể cách biệt rất nhiều với bên ngoài kia, có lẽ do được bao bọc bởi hàng rào cao nên mới không thấy quá ồn ào đi, nhưng mà cô thật sự thích cái không khí yên tĩnh lẫn trong lành này, xung quanh căn ngôi biệt thự được bao quanh bởi những cây cổ thụ lâu năm, tạo cho cô cái cảm giác như lạc vào cổ tích vậy, không những thế xung quanh biệt thự lại trồng rất nhiều loài hoa, không khí càng thêm trong lành và thoải mái nữa.
Hà Doãn Hoa nhìn Hứa Doãn Hạ, cười nhẹ hỏi.
" Con có muốn ở lại đây không Hạ Hạ? "
Một câu hỏi làm Hứa Doãn Hạ cứng đờ người, cũng không biết nên trả lời làm sao.
Hứa Doãn hạ nghĩ nghĩ một lúc nói.
" Tư Danh ở đâu con sẽ ở đó. " dừng một chút, môi cô khẽ câu lên nói.
" Con biết mẹ có ý gì nhưng nếu là lúc con chưa biết Tư Danh, có thể con sẽ đồng ý đến đây sống miễn sao cho con liên lạc với Hứa Gia, nhưng hiện tại thì không. . .
Mẹ đừng buồn nhé! So về vất chất thì con cần Tư Danh hơn. Con mặc dù có tham lam, nhưng nếu giữa tiền và Tư Danh con sẽ chọn Tư Danh. "
Hà Doãn Hoa nghe Hứa Doãn Hạ nghiêm túc nói, bà cũng cẩn thận hỏi tiếp.
" Con yêu Tư Danh như vậy sao? "
Hứa Doãn Hạ gật đầu, như nhớ về gì đó thật đẹp thật tươi vui mà môi khẽ câu lên cười hạnh phúc nói.
" Dạ, con rất yêu anh ấy. "
" Cậu ta từng thương tổn đến con. " Hà Doãn Hoa cố ý nhắc lại chuyện xưa, chính là Hứa Doãn Hạ khẽ câu lên khóe môi cười nhẹ không còn đau lòng như trước kia khẽ nói.
" Nhưng con vẫn yêu anh ấy. Con biết rõ, chuyện của con chắc mẹ và cả nhà cũng đã điều tra qua. . . lúc đó con thật sự rất đau lòng, cảm giác như có ngàn vạn nhát dao đâm vào tim mình khi biết đứa con của mình bị sảy.
Con vừa hận vừa yêu anh ấy. . . lúc đó con chưa nhìn ra bản thân yêu anh ấy nhiều ra sao. .. mãi đến khi anh ấy không về. . . mà ở lại công ty ngủ. . . con mới biết cái cảm giác anh ấy chịu.
So về nổi đau, có lẽ anh ấy đau nhiều hơn con, vì không những biết chính anh ấy làm mà bé con chưa kịp thành hình mất đi, về nhà lại thấy con cười như không cười với anh ấy.
Anh ấy làm tất cả vì con, nhưng con vẫn tỏ vẻ ' ừ đã biết. ' cười trong giả tạo. . . chỉ khi anh ấy biến mất con mới biết. . . mới biết anh ấy phải đau khổ ra sao. . . "
Hứa Doãn Hạ nhìn xuống ch dấu ánh mắt đã đỏ ửng của mình.
" Mẹ biết không? . . .
Ở đây như thể cách biệt rất nhiều với bên ngoài kia, có lẽ do được bao bọc bởi hàng rào cao nên mới không thấy quá ồn ào đi, nhưng mà cô thật sự thích cái không khí yên tĩnh lẫn trong lành này, xung quanh căn ngôi biệt thự được bao quanh bởi những cây cổ thụ lâu năm, tạo cho cô cái cảm giác như lạc vào cổ tích vậy, không những thế xung quanh biệt thự lại trồng rất nhiều loài hoa, không khí càng thêm trong lành và thoải mái nữa.
Hà Doãn Hoa nhìn Hứa Doãn Hạ, cười nhẹ hỏi.
" Con có muốn ở lại đây không Hạ Hạ? "
Một câu hỏi làm Hứa Doãn Hạ cứng đờ người, cũng không biết nên trả lời làm sao.
Hứa Doãn hạ nghĩ nghĩ một lúc nói.
" Tư Danh ở đâu con sẽ ở đó. " dừng một chút, môi cô khẽ câu lên nói.
" Con biết mẹ có ý gì nhưng nếu là lúc con chưa biết Tư Danh, có thể con sẽ đồng ý đến đây sống miễn sao cho con liên lạc với Hứa Gia, nhưng hiện tại thì không. . .
Mẹ đừng buồn nhé! So về vất chất thì con cần Tư Danh hơn. Con mặc dù có tham lam, nhưng nếu giữa tiền và Tư Danh con sẽ chọn Tư Danh. "
Hà Doãn Hoa nghe Hứa Doãn Hạ nghiêm túc nói, bà cũng cẩn thận hỏi tiếp.
" Con yêu Tư Danh như vậy sao? "
Hứa Doãn Hạ gật đầu, như nhớ về gì đó thật đẹp thật tươi vui mà môi khẽ câu lên cười hạnh phúc nói.
" Dạ, con rất yêu anh ấy. "
" Cậu ta từng thương tổn đến con. " Hà Doãn Hoa cố ý nhắc lại chuyện xưa, chính là Hứa Doãn Hạ khẽ câu lên khóe môi cười nhẹ không còn đau lòng như trước kia khẽ nói.
" Nhưng con vẫn yêu anh ấy. Con biết rõ, chuyện của con chắc mẹ và cả nhà cũng đã điều tra qua. . . lúc đó con thật sự rất đau lòng, cảm giác như có ngàn vạn nhát dao đâm vào tim mình khi biết đứa con của mình bị sảy.
Con vừa hận vừa yêu anh ấy. . . lúc đó con chưa nhìn ra bản thân yêu anh ấy nhiều ra sao. .. mãi đến khi anh ấy không về. . . mà ở lại công ty ngủ. . . con mới biết cái cảm giác anh ấy chịu.
So về nổi đau, có lẽ anh ấy đau nhiều hơn con, vì không những biết chính anh ấy làm mà bé con chưa kịp thành hình mất đi, về nhà lại thấy con cười như không cười với anh ấy.
Anh ấy làm tất cả vì con, nhưng con vẫn tỏ vẻ ' ừ đã biết. ' cười trong giả tạo. . . chỉ khi anh ấy biến mất con mới biết. . . mới biết anh ấy phải đau khổ ra sao. . . "
Hứa Doãn Hạ nhìn xuống ch dấu ánh mắt đã đỏ ửng của mình.
" Mẹ biết không? . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.