Chương 54: Bá đạo
Ôn Tửu Tiên Trà
30/10/2024
Đến gần thời điểm tan sở, Mạnh Hủ Nhiên gửi tin nhắn nói tối đi tiệc xã với tạp chí nên sẽ về nhà muộn một chút.
Bạc Minh Yên trả lời "Được", làm thêm một lúc mới rời công ty để đến cửa hàng thực phẩm tươi sống mua ít đồ tạp hóa, ngày hôm qua đã xác nhận đơn vẽ, đối phương cũng đã đặt cọc, đầu óc cô liền gấp muốn mua cho Mạnh Hủ Nhiên thịt mà cô ấy tâm tâm niệm niệm muốn ăn.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Bạc Minh Yên đi đến cửa hàng hoa bên cạnh mua một chùm hoa sao đầy trời màu xanh nhỏ cùng một đóa hoa hồng.
Sau khi về nhà, chuẩn bị xong mọi việc, Bạc Minh Yên giống như tối hôm trước cuộn tròn trên ghế sô pha, bật TV lên nghe âm thanh, một bên họa màu cho bức tranh một bên chờ Mạnh Hủ Nhiên về.
Vẽ không bao lâu, điện thoại trên bàn lại rung lên. Bạc Minh Yên tưởng là của Mạnh Hủ Nhiên nên lập tức nhấc máy lên nhìn, lập tức ánh mắt sáng rực phai nhạt đi.
Lâm Tuệ Tâm: 【Mãn Mãn, dự báo thời tiết nói gần đây thành phố Nam Tuyền sẽ có đợt khí lạnh, chú ý giữ ấm hơn.】
Từ khi gặp nhau ở nghĩa trang, Lâm Tuệ Tâm đã không liên Lạc lại với cô. Bây giờ lại đột nhiên hỏi han ân cần, điển hình của việc không có chuyện làm sao đến Tam Bảo Điện, Bạc Minh Yên có chút muốn cười, cơ hồ có thể đoán được một lát Lâm Tuệ Tâm sẽ gửi qua cái gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Tuệ Tâm lại gửi tới một tin nữa: 【Ta nghe Thần Trừng nói hai người làm cùng công ty. Làm việc đừng quá bận rộn, chú ý nghỉ ngơi. 】
Lâm Tuệ Tâm đang đợi cô trả lời mới nói tiếp, nhưng Bạc Minh Yên không trả lời tin nhắn này. Cô đăng lên khoảnh khắc trong vòng bạn bè trước, chính là hai bức ảnh cô vừa chụp.
Trong bức ảnh đầu tiên, Tiểu Mãn đang nép mình trên tủ ở cửa, ánh mắt trông mong đợi Mạnh Hủ Nhiên về nhà.
Bức ảnh thứ hai là chụp đối diện đồng hồ.
Cô đặt chế độ chỉ Mạnh Hủ Nhiên cùng Lâm Tuệ Tâm hai người thấy được.
Ý của hai bức ảnh là nhắn nhủ Mạnh Hủ Nhiên sớm về vì ở nhà có người đang đợi.
Nhưng với Lâm Tuệ Tâm có thể thấy được, đó là tâm tư khác của Bạc Minh Yên. Cô đăng trên khoảnh khắc để biểu thị cô đang chơi WeChat, cũng đã xem nội dung do Lâm Tuệ Tâm gửi, nhưng chính là nói rõ rằng cô không muốn trả lời.
Có lẽ vì biết ý cô, hoặc có lẽ vì phát hiện ra chiếc đồng hồ này chính là đồng hồ mà Bạc Vĩ Trạch luôn đeo trước khi chết nên Lâm Tuệ Tâm cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Bạc Minh Yên đặt điện thoại xuống, tiếp tục họa màu bản thảo minh họa.
Vẽ tranh là một việc thật sự tĩnh tâm, có một đoạn thời gian, Bạc Minh Yên đều là dựa vào việc thiết kế các bức vẽ để bình phục lại tâm trạng của mình, nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô có chút không chịu nổi, họa họa, cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa Mạnh Hủ Nhiên cùng Hà Thần Thành trong video.
Bạc Minh Yên không xem nội dung trên diễn đàn ẩn danh, nhưng đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản là chút bôi nhọ, phỉ báng, vu khống vô căn cứ.
Trong đó có Hạ Thần Thành nhúng tay vào, Bạc Minh Yên cũng không có gì ngạc nhiên.
Trên thực tế, nhiều thứ có thể truy nguyên được. Ví dụ như lần đầu tiên cô gặp phải những phỏng đoán ác ý từ diễn đàn ẩn danh, là trên diễn đàn có người nói cô ngay cả em trai mình cũng câu dẫn.
Nhưng, cô tha hương, người khác cũng sẽ không biết nhiều về cô như vậy.
Chỉ vài lời tiết lộ thông tin, đã vạch trần danh tính của kẻ đứng sau bức màn.
Cô cũng nhờ người kiểm tra địa chỉ IP, sau đó đưa trực tiếp gửi cho Lâm Tuệ Tâm xem.
Bạc Minh Yên vẫn nhớ những gì Lâm Tuệ Tâm đã nói với cô.
—— "Hai con đã nhiều năm không liên lạc với nhau, Thần Trầm không có lý do gì đối xử với con như vậy."
—— "Việc này khẳng định không phải Thần Trần làm, cái này cũng có thể làm giả."
—— "Ta biết khi còn nhỏ con có hiểu lầm, có thành kiến với Trần Trừng, nhưng con không thể như vậy bôi nhọ em trai mình."
Dù cho cô gặp phải điều gì đó rất tiêu cực, nhưng ngay cả khi đối mặt với mẹ ruột của mình, vậy mà cán cân yêu thương cũng chưa bao giờ nghiêng về phía cô dù chỉ một lần.
Nhưng Mạnh Hủ Nhiên lại có thể trước mặt mọi người dành cho cô sự thiên vị xa vời mà cô không dám hy vọng.
Khi nghĩ đến đây, Bạc Minh Yên hoàn toàn không thể tiếp tục vẽ nữa, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng rất mạnh mẽ.
Cô đột nhiên không muốn ngồi ở nhà chờ Mạnh Hủ Nhiên về.
Cô cũng có thể chủ động hơn.
Bây giờ lái xe đến đón Mạnh Hủ Nhiên trở về.
Bạc Minh Yên tắt máy tính, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Mạnh Hủ Nhiên, nhưng trong nháy mắt lại do dự.
Lỡ như Mạnh Hủ Nhiên bận, không thấy tin nhắn của cô thì sao, nếu Mạnh Hủ Nhiên đã sớm rời đi mà cô còn qua đó, hai người lại lướt qua nhau thì sao?
Đúng lúc này, Mạnh Hủ Nhiên cho khoảnh khắc của cô ấy một dấu thích, còn gửi tin nhắn tới: 【Khoảnh khắc của chị tất cả bạn bè có thể thấy được không? 】
Mèo: 【Không, chỉ có hai người có thể xem. 】
Schrödinger: 【Nga】
Schrödinger: 【Người còn lại là ai? 】
Mèo: 【Mẹ tôi】
Mạnh Hủ Nhiên lại gửi một tiếng "Nga", lần này là một biểu tượng cảm xúc.
Mèo: 【Bữa tiệc đã kết thúc chưa? 】
Schrödinger: 【Còn chưa, nhưng sẽ sớm thôi. Như nào, chị nhớ tôi à? 】
Mèo: 【Ừm】
Bên kia, không nghĩ tới Bạc Minh Yên lại trả lời sảng khoái như vậy. Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt một hồi lâu, sau đó cắn lấy đôi môi sắp nhếch lên, gõ phím: 【Chậc, đợi một chút. 】
Nhưng chỉ một giây, Bạc Minh Yên đã trả lời lại: 【Cho tôi địa điểm】
Nhận ra Bạc Minh Yên muốn làm gì, trái tim nhỏ của Mạnh Hủ Nhiên cứ bùm bùm mà nhảy.
Lại nhìn bốn chữ Bạc Minh Yên gửi.
Càng nhìn càng thấy bá đạo, càng nhìn càng thích.
Mạnh Hủ Nhiên gửi cho Bạc Minh Yên vị trí của mình, sau đó gửi tin nhắn cho chú Thái, bảo chú về nghỉ ngơi trước đi, sau đó cất điện thoại, đi ra khỏi phòng vệ sinh mà quay trở lại bàn tiệc.
Người phụ trách tạp chí Ngụy Lan thực chất đã tổ chức bữa tiệc lần này để xin lỗi vì sự việc trước đó, đối thủ một mất một còn của Ngụy Lan đã nhân cơ hội đó mà xóa bài phỏng vấn của Mạnh Hủ Nhiên khỏi tạp chí. Nhưng bây giờ Mạnh Hủ Nhiên đã giải quyết xong mọi vấn đề, "Ám sát" sắp bắt đầu quay phim, cũng bắt đầu mua hot search để tuyên truyền, chính là sử dụng video về nhóm may thời trang cao cấp của Mạnh Hủ Nhiên.
Đối với làn sóng "Ám sát" này, Ngụy Lan được cử đi liên hệ với Mạnh Hủ Nhiên. Qua nửa bữa tiệc, Ngụy Lan lại một lần nữa đưa ra yêu cầu hợp tác, nhưng Mạnh Hủ Nhiên xin phép đi vào nhà vệ sinh, cũng chưa cho đáp án.
Ngụy Lan đã chuẩn bị sẵn sàng bị Mạnh Hủ Nhiên từ chối, bởi vì khi cô nhắc đến chuyện này, Mạnh Hủ Nhiên đang lướt điện thoại, căn bản là hoàn toàn không nghe lời cô nói.
Kết quả Mạnh Hủ Nhiên quay lại ngâm nga một chút giai điệu, tâm tình dường như đã đảo ngược.
Mạnh Hủ Nhiên tính toán thời gian di chuyển từ nhà đến chỗ tiệc, đã gần đến lúc, nói: "Nghe nói công ty của cậu mời Tần Chí Trăn lão sư đến chụp ảnh bìa số báo Tết?"
"Đúng vậy." Ngụy Lan là tâm lả lướt, lập tức hiểu ý của Mạnh Hủ Nhiên, chủ động đề nghị: "Chúng ta có thể dùng quần áo do Mạnh tổng giám thiết kế cho những trang bên trong của Tần lão sư, bao gồm cả cuộc phỏng vấn độc quyền lần trước ngoài ý muốn đã xóa của ngài, cũng có thể đăng nó trên tạp chí, ngài thấy thế này có ổn không?
Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên.
Tiến độ 82: 【Đã đến. 】
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày cười, đứng dậy, đưa tay: "Hợp tác vui vẻ."
Sau khi rời khỏi khách sạn, Ngụy Lan khách sáo hỏi: "Mạnh tổng lái xe tới đây sao?"
Mạnh Hủ Nhiên cùng Bạc Minh Yên xác nhận vị trí đỗ xe rồi nhanh chóng bước đi.
Giám đốc tiếp thị đi cùng thấy sắc mặt Ngụy Lan không tốt nên mỉm cười hòa giải nói: "Ba của giám đốc Mạnh đã đặc biệt sắp xếp xe cùng tài xế cho cô ấy, nhất định là anh Phó tổng hối, nên vội quay về thôi."
Sắc mặt Ngụy Lan thay đổi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Phán đoán của cô quả không sai. Mặc dù Phó Trường Thanh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Mạnh Hủ Nhiên, nhưng không có nghĩa là không coi trọng Mạnh Hủ Nhiên.
Nghĩ rằng buổi tối là hẳn là cũng do ba mình ra tay, Mạnh Hủ Nhiên cũng không muốn khó dễ bọn họ.
Lúc này, Bạc Minh Yên, người mà Ngụy Lan cho là "Ba" của Mạnh Hủ Nhiên đang ngồi trong xe, từ xa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hủ Nhiên liền bật đèn xe lên.
"Là nhớ tôi chịu không nỗi, đến mức phải đến đón tôi sao?" Mạnh Hủ Nhiên mở cửa xe trêu chọc Bạc Minh Yên: "Có phải đột nhiên phát hiện không có tôi ở nhà, cảm giác thật đặc biệt, trống trải, cô đơn, lạnh lẽo?"
Không biết ai đã dạy Mạnh Hủ Nhiên nói chuyện, cô ấy luôn thích cắn một số từ cá biệt, còn kéo dài âm giọng. Âm sắc của cô ấy cũng đặc biệt, năm chữ cuối cùng cũng bị cắn đến có chút ý vị khác biệt.
Bạc Minh Yên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ấy: "Em uống rượu sao, tiểu Mạnh tổng?"
"Không, Ngụy Lan dị ứng với rượu, mọi người đều không uống." Mạnh Hủ Nhiên ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại, đáy họng phát ra một tiếng "hừ" nói: "Có phải muốn nói tôi uống nhiều quá không, tôi rất thanh tỉnh."
Vô cùng thanh tỉnh mà nói lời cợt nhả, Mạnh Hủ Nhiên thầm nghĩ mình thực sự rất dũng.
Nhưng mà giây tiếp theo, cũng phải túng quẫn.
"Tôi muốn nói." Bạc Minh Yên nhếch khóe môi lên, "Mặt em rất đỏ."
"..."
Đây là trả thù, xích quả quả trả thù, trả thù lúc sáng chọc cô lỗ tai đỏ bừng, rõ ràng là buổi sáng đã trả rồi, hiện tại vẫn còn tiếp!
Mạnh Hủ Nhiên "Bang" một cái, lập tức tắt đèn trong xe, trừng mắt nhìn Bạc Minh Yên, ánh mắt ngập nước, trong trẻo như bầu trời đêm điểm xuyết ngôi sao ngoài cửa sổ.
Bạc Minh Yên quay đầu vuốt ve vô lăng.
Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, loay hoay không có mục tiếu mà nghịch chiếc ốp điện thoại.
Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Ngay lúc Mạnh Hủ Nhiên nhịn không được muốn hỏi Bạc Minh Yên vì sao còn chưa lái xe, Bạc Minh Yến đột nhiên cúi người, hướng vào tây cô ấy mà nhét một bó hoa cùng một đóa hồng, sau đó thắt dây an toàn cho cô ấy.
Trong một khắc khoảng cách hai người gần nhau nhất, Bạc Minh Yên nghiêng đầu nhìn vào mắt Mạnh Hủ Nhiên: "Là rất trống trải, cô đơn, lạnh lẽo."
Khi đó trong lòng mê mang đến mức không tìm được đích đến của mình.
Vì vậy, gấp không chờ được muốn đến.
Trước khi câu người ta, tâm đã loạn.
Mạnh Hủ Nhiên giơ tay dùng bó sao đầy trời cùng hoa hồng che đi mặt của mình, sau đó quay đầu lại, thấy trên cửa sổ xe là đôi mắt cong thành hình trăng khuyết của chính mình.
–
Trên đường trở về, Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu mở đề tài nói: "Trượt tuyết hoặc leo núi, chị chọn cái nào?"
"Trượt tuyết," Bạc Minh Yên quay người nói, "Nhưng leo núi cũng có thể."
"..." Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục hỏi: "Suối nước nóng hay tiệc tối lửa trại, chọn cái nào?"
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút: "Hai cái này có mâu thuẫn gì?"
"..." Mạnh Hủ Nhiên lại hỏi: "Buffet đồng giá hoặc BBQ, nên chọn cái nào?"
Lần này Bạc Minh Yên rốt cục chọn rõ ràng một cái: "BBQ."
"Hả?" Mạnh Hủ Nhiên tò mò: "Sao không phải buffet?"
"Lười đến lấy." Bạc Minh Yên nói.
Mạnh Hủ Nhiên buồn cười nói: "Sao chị không lười đến nướng đi?"
Bạc Minh Yên kinh ngạc: "Còn phải tự mình nướng sao? Chúng ta ăn buffet đi. Sao lại hỏi thế? Muốn đi du lịch à?"
Hỏi như không hỏi, Mạnh Hủ Nhiên tức giận nói: "Hỏi mù quáng!"
"..." Bạc Minh Yên "ừm" một tiếng, nghiêm túc nói: "Nếu em đi du lịch, tôi trả lời một lần rõ ràng, câu tiếp theo là gì?"
Một người hỏi mù quáng, một người câu trả lời mù quáng.
Mạnh Hủ Nhiên càng cười giận hơn.
Khi xe chạy đến dưới lầu, Bạc Minh Yên mở cửa bước xuống xe, đột nhiên nhớ tới hỏi: "Sao khi nãy lại hỏi tôi mở ảnh đó cho ai xem? Em sợ chúng ta bị phát hiện sống cùng nhau à?"
"Không, là thấy trong bức ảnh thứ hai, tay của chị rất đẹp."
Mạnh Hủ Nhiên nghĩ đến bàn tay trong bức ảnh các đốt ngón tay đan xe, thon dài, trắng nõn như ngọc chạm, liền nói: "Tôi là người rất có tính chiếm hữu. Mặc dù tôi cùng chị vẫn chưa xác nhận quan hệ, nhưng vì chị đang theo đuổi tôi, làm tròn, dù sao thì chị cũng là của tôi, vì chị là người của tôi nên những bức ảnh đẹp như vậy, bàn tay đẹp như thế... Tôi tuyệt đối, không muốn chia sẻ với người khác."
Bóng đêm tối đen, Bạc Minh Yên nhìn không rõ mặt Mạnh Hủ Nhiên có như vừa rồi đỏ bừng hay không, nhưng cô có thể rõ ràng mà cảm nhận lỗ tai chính mình như bị lời nói của Mạnh Hủ Nhiên cắn vào từng chút.
Nóng đến lợi hại.
"Sao em lại bá đạo như vậy chứ?" Bạc Minh Yên nói ra lời này, trong giọng điệu mang theo nụ cười không tự chủ được.
"Thì bá đạo vậy đó." Mạnh Hủ Nhiên đi vòng tới đầu xe, đứng trước mặt, sau đó nâng cằm cô lên, "Chị không thích à?"
"Không có." Bạc Minh Yên cúi đầu, duỗi tay ra: "Tôi rất thích."
Mạnh Hủ Nhiên mím lại khóe môi sắp bay lên trời, liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Làm gì?"
"Cho em nắm." Bạc Minh Yên nói: "Không thích sao?"
Mạnh Hủ Nhiên "Sách" một tiếng rồi nắm lấy.
Không rõ ai là người đầu tiên chậm rãi mở ngón tay ra, cuối cùng hai bàn tay đan vào nhau, gắt gao nắm lấy.
Ánh đèn đường mơ màng âm thầm tạo nên một tầng ái muội.
Giọng nói trong trẻo của Mạnh Hủ Nhiên truyền vào tai cô.
"90."
Thật thích.
......
Tác giả có lời muốn nói: Sợ làm các bạn bối rối, tôi xin giải thích rằng 【mèo】 là biệt danh mà Mãn Mãn tự đặt cho mình. 【Schrödinger】 là ghi chú Mãn Mãn đặt cho Kiều Kiều.
【Tiến độ 82】 là ghi chú của Kiều Kiều mới đặt cho Mãn Mãn.
......
S: Tức là đặt nickname này chỉ hiện thị bên người đặt thôi, giống đặt tên danh bạ hoặc tên ghi chú trong Zalo á mọi người.
Bạc Minh Yên trả lời "Được", làm thêm một lúc mới rời công ty để đến cửa hàng thực phẩm tươi sống mua ít đồ tạp hóa, ngày hôm qua đã xác nhận đơn vẽ, đối phương cũng đã đặt cọc, đầu óc cô liền gấp muốn mua cho Mạnh Hủ Nhiên thịt mà cô ấy tâm tâm niệm niệm muốn ăn.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Bạc Minh Yên đi đến cửa hàng hoa bên cạnh mua một chùm hoa sao đầy trời màu xanh nhỏ cùng một đóa hoa hồng.
Sau khi về nhà, chuẩn bị xong mọi việc, Bạc Minh Yên giống như tối hôm trước cuộn tròn trên ghế sô pha, bật TV lên nghe âm thanh, một bên họa màu cho bức tranh một bên chờ Mạnh Hủ Nhiên về.
Vẽ không bao lâu, điện thoại trên bàn lại rung lên. Bạc Minh Yên tưởng là của Mạnh Hủ Nhiên nên lập tức nhấc máy lên nhìn, lập tức ánh mắt sáng rực phai nhạt đi.
Lâm Tuệ Tâm: 【Mãn Mãn, dự báo thời tiết nói gần đây thành phố Nam Tuyền sẽ có đợt khí lạnh, chú ý giữ ấm hơn.】
Từ khi gặp nhau ở nghĩa trang, Lâm Tuệ Tâm đã không liên Lạc lại với cô. Bây giờ lại đột nhiên hỏi han ân cần, điển hình của việc không có chuyện làm sao đến Tam Bảo Điện, Bạc Minh Yên có chút muốn cười, cơ hồ có thể đoán được một lát Lâm Tuệ Tâm sẽ gửi qua cái gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Tuệ Tâm lại gửi tới một tin nữa: 【Ta nghe Thần Trừng nói hai người làm cùng công ty. Làm việc đừng quá bận rộn, chú ý nghỉ ngơi. 】
Lâm Tuệ Tâm đang đợi cô trả lời mới nói tiếp, nhưng Bạc Minh Yên không trả lời tin nhắn này. Cô đăng lên khoảnh khắc trong vòng bạn bè trước, chính là hai bức ảnh cô vừa chụp.
Trong bức ảnh đầu tiên, Tiểu Mãn đang nép mình trên tủ ở cửa, ánh mắt trông mong đợi Mạnh Hủ Nhiên về nhà.
Bức ảnh thứ hai là chụp đối diện đồng hồ.
Cô đặt chế độ chỉ Mạnh Hủ Nhiên cùng Lâm Tuệ Tâm hai người thấy được.
Ý của hai bức ảnh là nhắn nhủ Mạnh Hủ Nhiên sớm về vì ở nhà có người đang đợi.
Nhưng với Lâm Tuệ Tâm có thể thấy được, đó là tâm tư khác của Bạc Minh Yên. Cô đăng trên khoảnh khắc để biểu thị cô đang chơi WeChat, cũng đã xem nội dung do Lâm Tuệ Tâm gửi, nhưng chính là nói rõ rằng cô không muốn trả lời.
Có lẽ vì biết ý cô, hoặc có lẽ vì phát hiện ra chiếc đồng hồ này chính là đồng hồ mà Bạc Vĩ Trạch luôn đeo trước khi chết nên Lâm Tuệ Tâm cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Bạc Minh Yên đặt điện thoại xuống, tiếp tục họa màu bản thảo minh họa.
Vẽ tranh là một việc thật sự tĩnh tâm, có một đoạn thời gian, Bạc Minh Yên đều là dựa vào việc thiết kế các bức vẽ để bình phục lại tâm trạng của mình, nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô có chút không chịu nổi, họa họa, cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa Mạnh Hủ Nhiên cùng Hà Thần Thành trong video.
Bạc Minh Yên không xem nội dung trên diễn đàn ẩn danh, nhưng đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản là chút bôi nhọ, phỉ báng, vu khống vô căn cứ.
Trong đó có Hạ Thần Thành nhúng tay vào, Bạc Minh Yên cũng không có gì ngạc nhiên.
Trên thực tế, nhiều thứ có thể truy nguyên được. Ví dụ như lần đầu tiên cô gặp phải những phỏng đoán ác ý từ diễn đàn ẩn danh, là trên diễn đàn có người nói cô ngay cả em trai mình cũng câu dẫn.
Nhưng, cô tha hương, người khác cũng sẽ không biết nhiều về cô như vậy.
Chỉ vài lời tiết lộ thông tin, đã vạch trần danh tính của kẻ đứng sau bức màn.
Cô cũng nhờ người kiểm tra địa chỉ IP, sau đó đưa trực tiếp gửi cho Lâm Tuệ Tâm xem.
Bạc Minh Yên vẫn nhớ những gì Lâm Tuệ Tâm đã nói với cô.
—— "Hai con đã nhiều năm không liên lạc với nhau, Thần Trầm không có lý do gì đối xử với con như vậy."
—— "Việc này khẳng định không phải Thần Trần làm, cái này cũng có thể làm giả."
—— "Ta biết khi còn nhỏ con có hiểu lầm, có thành kiến với Trần Trừng, nhưng con không thể như vậy bôi nhọ em trai mình."
Dù cho cô gặp phải điều gì đó rất tiêu cực, nhưng ngay cả khi đối mặt với mẹ ruột của mình, vậy mà cán cân yêu thương cũng chưa bao giờ nghiêng về phía cô dù chỉ một lần.
Nhưng Mạnh Hủ Nhiên lại có thể trước mặt mọi người dành cho cô sự thiên vị xa vời mà cô không dám hy vọng.
Khi nghĩ đến đây, Bạc Minh Yên hoàn toàn không thể tiếp tục vẽ nữa, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng rất mạnh mẽ.
Cô đột nhiên không muốn ngồi ở nhà chờ Mạnh Hủ Nhiên về.
Cô cũng có thể chủ động hơn.
Bây giờ lái xe đến đón Mạnh Hủ Nhiên trở về.
Bạc Minh Yên tắt máy tính, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Mạnh Hủ Nhiên, nhưng trong nháy mắt lại do dự.
Lỡ như Mạnh Hủ Nhiên bận, không thấy tin nhắn của cô thì sao, nếu Mạnh Hủ Nhiên đã sớm rời đi mà cô còn qua đó, hai người lại lướt qua nhau thì sao?
Đúng lúc này, Mạnh Hủ Nhiên cho khoảnh khắc của cô ấy một dấu thích, còn gửi tin nhắn tới: 【Khoảnh khắc của chị tất cả bạn bè có thể thấy được không? 】
Mèo: 【Không, chỉ có hai người có thể xem. 】
Schrödinger: 【Nga】
Schrödinger: 【Người còn lại là ai? 】
Mèo: 【Mẹ tôi】
Mạnh Hủ Nhiên lại gửi một tiếng "Nga", lần này là một biểu tượng cảm xúc.
Mèo: 【Bữa tiệc đã kết thúc chưa? 】
Schrödinger: 【Còn chưa, nhưng sẽ sớm thôi. Như nào, chị nhớ tôi à? 】
Mèo: 【Ừm】
Bên kia, không nghĩ tới Bạc Minh Yên lại trả lời sảng khoái như vậy. Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt một hồi lâu, sau đó cắn lấy đôi môi sắp nhếch lên, gõ phím: 【Chậc, đợi một chút. 】
Nhưng chỉ một giây, Bạc Minh Yên đã trả lời lại: 【Cho tôi địa điểm】
Nhận ra Bạc Minh Yên muốn làm gì, trái tim nhỏ của Mạnh Hủ Nhiên cứ bùm bùm mà nhảy.
Lại nhìn bốn chữ Bạc Minh Yên gửi.
Càng nhìn càng thấy bá đạo, càng nhìn càng thích.
Mạnh Hủ Nhiên gửi cho Bạc Minh Yên vị trí của mình, sau đó gửi tin nhắn cho chú Thái, bảo chú về nghỉ ngơi trước đi, sau đó cất điện thoại, đi ra khỏi phòng vệ sinh mà quay trở lại bàn tiệc.
Người phụ trách tạp chí Ngụy Lan thực chất đã tổ chức bữa tiệc lần này để xin lỗi vì sự việc trước đó, đối thủ một mất một còn của Ngụy Lan đã nhân cơ hội đó mà xóa bài phỏng vấn của Mạnh Hủ Nhiên khỏi tạp chí. Nhưng bây giờ Mạnh Hủ Nhiên đã giải quyết xong mọi vấn đề, "Ám sát" sắp bắt đầu quay phim, cũng bắt đầu mua hot search để tuyên truyền, chính là sử dụng video về nhóm may thời trang cao cấp của Mạnh Hủ Nhiên.
Đối với làn sóng "Ám sát" này, Ngụy Lan được cử đi liên hệ với Mạnh Hủ Nhiên. Qua nửa bữa tiệc, Ngụy Lan lại một lần nữa đưa ra yêu cầu hợp tác, nhưng Mạnh Hủ Nhiên xin phép đi vào nhà vệ sinh, cũng chưa cho đáp án.
Ngụy Lan đã chuẩn bị sẵn sàng bị Mạnh Hủ Nhiên từ chối, bởi vì khi cô nhắc đến chuyện này, Mạnh Hủ Nhiên đang lướt điện thoại, căn bản là hoàn toàn không nghe lời cô nói.
Kết quả Mạnh Hủ Nhiên quay lại ngâm nga một chút giai điệu, tâm tình dường như đã đảo ngược.
Mạnh Hủ Nhiên tính toán thời gian di chuyển từ nhà đến chỗ tiệc, đã gần đến lúc, nói: "Nghe nói công ty của cậu mời Tần Chí Trăn lão sư đến chụp ảnh bìa số báo Tết?"
"Đúng vậy." Ngụy Lan là tâm lả lướt, lập tức hiểu ý của Mạnh Hủ Nhiên, chủ động đề nghị: "Chúng ta có thể dùng quần áo do Mạnh tổng giám thiết kế cho những trang bên trong của Tần lão sư, bao gồm cả cuộc phỏng vấn độc quyền lần trước ngoài ý muốn đã xóa của ngài, cũng có thể đăng nó trên tạp chí, ngài thấy thế này có ổn không?
Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên.
Tiến độ 82: 【Đã đến. 】
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày cười, đứng dậy, đưa tay: "Hợp tác vui vẻ."
Sau khi rời khỏi khách sạn, Ngụy Lan khách sáo hỏi: "Mạnh tổng lái xe tới đây sao?"
Mạnh Hủ Nhiên cùng Bạc Minh Yên xác nhận vị trí đỗ xe rồi nhanh chóng bước đi.
Giám đốc tiếp thị đi cùng thấy sắc mặt Ngụy Lan không tốt nên mỉm cười hòa giải nói: "Ba của giám đốc Mạnh đã đặc biệt sắp xếp xe cùng tài xế cho cô ấy, nhất định là anh Phó tổng hối, nên vội quay về thôi."
Sắc mặt Ngụy Lan thay đổi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Phán đoán của cô quả không sai. Mặc dù Phó Trường Thanh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Mạnh Hủ Nhiên, nhưng không có nghĩa là không coi trọng Mạnh Hủ Nhiên.
Nghĩ rằng buổi tối là hẳn là cũng do ba mình ra tay, Mạnh Hủ Nhiên cũng không muốn khó dễ bọn họ.
Lúc này, Bạc Minh Yên, người mà Ngụy Lan cho là "Ba" của Mạnh Hủ Nhiên đang ngồi trong xe, từ xa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hủ Nhiên liền bật đèn xe lên.
"Là nhớ tôi chịu không nỗi, đến mức phải đến đón tôi sao?" Mạnh Hủ Nhiên mở cửa xe trêu chọc Bạc Minh Yên: "Có phải đột nhiên phát hiện không có tôi ở nhà, cảm giác thật đặc biệt, trống trải, cô đơn, lạnh lẽo?"
Không biết ai đã dạy Mạnh Hủ Nhiên nói chuyện, cô ấy luôn thích cắn một số từ cá biệt, còn kéo dài âm giọng. Âm sắc của cô ấy cũng đặc biệt, năm chữ cuối cùng cũng bị cắn đến có chút ý vị khác biệt.
Bạc Minh Yên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ấy: "Em uống rượu sao, tiểu Mạnh tổng?"
"Không, Ngụy Lan dị ứng với rượu, mọi người đều không uống." Mạnh Hủ Nhiên ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại, đáy họng phát ra một tiếng "hừ" nói: "Có phải muốn nói tôi uống nhiều quá không, tôi rất thanh tỉnh."
Vô cùng thanh tỉnh mà nói lời cợt nhả, Mạnh Hủ Nhiên thầm nghĩ mình thực sự rất dũng.
Nhưng mà giây tiếp theo, cũng phải túng quẫn.
"Tôi muốn nói." Bạc Minh Yên nhếch khóe môi lên, "Mặt em rất đỏ."
"..."
Đây là trả thù, xích quả quả trả thù, trả thù lúc sáng chọc cô lỗ tai đỏ bừng, rõ ràng là buổi sáng đã trả rồi, hiện tại vẫn còn tiếp!
Mạnh Hủ Nhiên "Bang" một cái, lập tức tắt đèn trong xe, trừng mắt nhìn Bạc Minh Yên, ánh mắt ngập nước, trong trẻo như bầu trời đêm điểm xuyết ngôi sao ngoài cửa sổ.
Bạc Minh Yên quay đầu vuốt ve vô lăng.
Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, loay hoay không có mục tiếu mà nghịch chiếc ốp điện thoại.
Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Ngay lúc Mạnh Hủ Nhiên nhịn không được muốn hỏi Bạc Minh Yên vì sao còn chưa lái xe, Bạc Minh Yến đột nhiên cúi người, hướng vào tây cô ấy mà nhét một bó hoa cùng một đóa hồng, sau đó thắt dây an toàn cho cô ấy.
Trong một khắc khoảng cách hai người gần nhau nhất, Bạc Minh Yên nghiêng đầu nhìn vào mắt Mạnh Hủ Nhiên: "Là rất trống trải, cô đơn, lạnh lẽo."
Khi đó trong lòng mê mang đến mức không tìm được đích đến của mình.
Vì vậy, gấp không chờ được muốn đến.
Trước khi câu người ta, tâm đã loạn.
Mạnh Hủ Nhiên giơ tay dùng bó sao đầy trời cùng hoa hồng che đi mặt của mình, sau đó quay đầu lại, thấy trên cửa sổ xe là đôi mắt cong thành hình trăng khuyết của chính mình.
–
Trên đường trở về, Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu mở đề tài nói: "Trượt tuyết hoặc leo núi, chị chọn cái nào?"
"Trượt tuyết," Bạc Minh Yên quay người nói, "Nhưng leo núi cũng có thể."
"..." Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục hỏi: "Suối nước nóng hay tiệc tối lửa trại, chọn cái nào?"
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút: "Hai cái này có mâu thuẫn gì?"
"..." Mạnh Hủ Nhiên lại hỏi: "Buffet đồng giá hoặc BBQ, nên chọn cái nào?"
Lần này Bạc Minh Yên rốt cục chọn rõ ràng một cái: "BBQ."
"Hả?" Mạnh Hủ Nhiên tò mò: "Sao không phải buffet?"
"Lười đến lấy." Bạc Minh Yên nói.
Mạnh Hủ Nhiên buồn cười nói: "Sao chị không lười đến nướng đi?"
Bạc Minh Yên kinh ngạc: "Còn phải tự mình nướng sao? Chúng ta ăn buffet đi. Sao lại hỏi thế? Muốn đi du lịch à?"
Hỏi như không hỏi, Mạnh Hủ Nhiên tức giận nói: "Hỏi mù quáng!"
"..." Bạc Minh Yên "ừm" một tiếng, nghiêm túc nói: "Nếu em đi du lịch, tôi trả lời một lần rõ ràng, câu tiếp theo là gì?"
Một người hỏi mù quáng, một người câu trả lời mù quáng.
Mạnh Hủ Nhiên càng cười giận hơn.
Khi xe chạy đến dưới lầu, Bạc Minh Yên mở cửa bước xuống xe, đột nhiên nhớ tới hỏi: "Sao khi nãy lại hỏi tôi mở ảnh đó cho ai xem? Em sợ chúng ta bị phát hiện sống cùng nhau à?"
"Không, là thấy trong bức ảnh thứ hai, tay của chị rất đẹp."
Mạnh Hủ Nhiên nghĩ đến bàn tay trong bức ảnh các đốt ngón tay đan xe, thon dài, trắng nõn như ngọc chạm, liền nói: "Tôi là người rất có tính chiếm hữu. Mặc dù tôi cùng chị vẫn chưa xác nhận quan hệ, nhưng vì chị đang theo đuổi tôi, làm tròn, dù sao thì chị cũng là của tôi, vì chị là người của tôi nên những bức ảnh đẹp như vậy, bàn tay đẹp như thế... Tôi tuyệt đối, không muốn chia sẻ với người khác."
Bóng đêm tối đen, Bạc Minh Yên nhìn không rõ mặt Mạnh Hủ Nhiên có như vừa rồi đỏ bừng hay không, nhưng cô có thể rõ ràng mà cảm nhận lỗ tai chính mình như bị lời nói của Mạnh Hủ Nhiên cắn vào từng chút.
Nóng đến lợi hại.
"Sao em lại bá đạo như vậy chứ?" Bạc Minh Yên nói ra lời này, trong giọng điệu mang theo nụ cười không tự chủ được.
"Thì bá đạo vậy đó." Mạnh Hủ Nhiên đi vòng tới đầu xe, đứng trước mặt, sau đó nâng cằm cô lên, "Chị không thích à?"
"Không có." Bạc Minh Yên cúi đầu, duỗi tay ra: "Tôi rất thích."
Mạnh Hủ Nhiên mím lại khóe môi sắp bay lên trời, liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Làm gì?"
"Cho em nắm." Bạc Minh Yên nói: "Không thích sao?"
Mạnh Hủ Nhiên "Sách" một tiếng rồi nắm lấy.
Không rõ ai là người đầu tiên chậm rãi mở ngón tay ra, cuối cùng hai bàn tay đan vào nhau, gắt gao nắm lấy.
Ánh đèn đường mơ màng âm thầm tạo nên một tầng ái muội.
Giọng nói trong trẻo của Mạnh Hủ Nhiên truyền vào tai cô.
"90."
Thật thích.
......
Tác giả có lời muốn nói: Sợ làm các bạn bối rối, tôi xin giải thích rằng 【mèo】 là biệt danh mà Mãn Mãn tự đặt cho mình. 【Schrödinger】 là ghi chú Mãn Mãn đặt cho Kiều Kiều.
【Tiến độ 82】 là ghi chú của Kiều Kiều mới đặt cho Mãn Mãn.
......
S: Tức là đặt nickname này chỉ hiện thị bên người đặt thôi, giống đặt tên danh bạ hoặc tên ghi chú trong Zalo á mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.