Chương 55
Ôn Tửu Tiên Trà
06/11/2024
Dự án trang phục phim "Ám sát" đã toàn bộ hoàn thành vào Nguyên Đán, tất cả sản phẩm xuân hè mới của nhóm bên cạnh đều đã được hoàn thiện, Mạnh Hủ Nhiên đi Thân thị xã giao cùng đoàn phim, trước khi đi cấp cho trưởng bộ phận thiết kế một khoản, sau đó cả bộ phận tối đó cũng cùng nhau đi ăn liên hoan.
Hai nhóm có hơn 20 người, cãi cọ ồn ào, Bạc Minh Yên không giỏi giao tiếp nên lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, cùng Mạnh Hủ Nhiên nhắn tin.
Schrödinger: 【 Cố Duyệt Vi rất thích thiết kế của chị, còn đặt thêm một bộ lễ phục, chỉ định chị làm người thiết kế. 】
Mèo:【Em giới thiệu tôi với cô ấy à? 】
Ngoài việc hợp tác với Mạnh Hủ Nhiên để thiết kế các mẫu thời trang trên sàn diễn, đội ngũ của bộ phận thiết kế cao cấp cũng có thể nhận đơn đặt hàng riêng từ khách hàng bình thường. Nhưng, Cố duyệt Vi không thuộc về khách hàng bình thường. Nói chung, phần thời trang cho minh tinh, là do cá nhân Mạnh Hủ nhiên phụ trách.
Schrödinger: 【Tưởng bở. 】
Schrödinger: 【Bất quá nếu tôi không chuyển chị sang nhóm thời trang cao cấp thì chị đã không gặp Cố Duyệt Vi. Từ góc độ này mà nói, tôi cũng có chút công lao. 】
Bạc Minh Yên cười lớn, gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: 【Khi nào thì trở về?】
Schrödinger: 【Đừng có đánh trống lảng. 】
Mèo: 【Em không trở về thì làm sao tôi có thể cảm ơn đàng hoàng được chứ. 】
Schrödinger: 【Tôi đang ở trên xe. Nếu không bị kẹt xe thì 8 giờ là tôi có thể đến nhà, tôi ngủ một lát, vui vẻ ăn liên hoan đi, còn không kịp ứng phó tiểu fangirl. Nghĩ cho kỹ xem nên nên như thế nào cảm ơn tôi! 】
Mèo: 【Ừm, được rồi. 】
"Tiểu Yên Yên, đang trò chuyện với nữ thần phải không? Cười vui vẻ như vậy, mặt cũng sắp dán vào màn hình." Ava ngồi bên cạnh Bạc Minh Yên nghiêng người nói đùa.
Bạc Minh Yên tắt màn hình điện thoại, cười nói: "Trên màn hình hình như dính chút dấm."
Ava đưa ra một tờ giấy, hỏi: "Việc theo đuổi thế nào rồi?"
Kể từ khi Bạc Minh Yên đề cập đến việc cô đang theo đuổi ai đó, Ava rất tò mò về tiến độ theo đuổi của cô, nên thỉnh thoảng sẽ hỏi vài hỏi. Bạc Minh Yên mỗi lần đều nói câu châm ngôn tám chữ của mình: "Vẫn đang cố gắng, chắc là nhanh thôi."
Kết quả là tám từ này cứ vậy bất động cả tháng.
Ava lại nghe thấy câu trả lời tương tự, lo lắng nói: "Tiểu Yên Yên, nữ thần đó của em có phải là cố ý ghost em không? Chị đây nói cho em biết, phải sáng mắt lên, cặn bã là không phân biệt giới tính."
"Không phải." Bạc Minh Yên lắc đầu quả quyết và giải thích: "Đó là vì khoảng thời gian này quá bận, không có thời gian tiếp xúc với cô ấy."
Bận rộn với trang phục phim, thời gian trình diễn thời trang xuân hè cũng đã được ấn định. Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, khoảng thời gian này trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều quá tải với công việc từ sớm đến khuya, ngay cả thời gian ăn uống cũng không có, tuy sống chung một nhà, thời gian gặp mặt cũng không nhiều lắm. Sau khi tâm trạng của Mạnh Hủ Nhiên tăng cho cô lên đến 90, tiến độ cũng không nhúc nhích.
"Ừm, cũng phải, nhưng hiện tại dự án điện ảnh đã kết thúc, chắc sẽ tốt hơn nhiều." Ava vỗ vai Bạc Minh Yên, động viên cô: "Em cố gắng cố gắng hơn nữa."
Bạc Minh Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Thấy Bạc Minh Yên cẩn thận lạ như vậy, Ava cảm thấy đặc biệt mới lạ, không khỏi nói thêm: "Vậy hiện tại theo đến bước nào rồi? Cũng một tháng rồi, đã đi tới đâu?"
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nắm tay."
Ava đợi một lúc cũng không nghe được câu tiếp theo, cô không chắc chắn hỏi: "Sau đó đâu?"
Chỉ nắm tay rồi thôi?!
"Sau đó." Bạc Minh Yên thở dài nhỏ đến khó có thể phát hiện, "Tiến độ dừng ở 90."
"Cái gì tiến độ?" Sau khi hỏi, Ava tự mình phản ứng lại, "Theo đuổi còn phải có tiến độ sao? Theo đến 100% là ở bên nhau à?"
Bạc Minh Yên gật đầu.
"Tha tôi, bây giờ các cô gái đều chơi đến hăn như vậy sao! Làm đến giống như Bính Tịch Tịch vậy." Ava cảm thán, tò mò hỏi: "Này, vậy mất bao lâu đạt được 90 vậy?"
Bạc Minh Yên tính toán thời gian: "Hai ngày."
Miệng của Ava há ra có thể nuốt được cả quả trứng.
Hai ngày đạt 90, nhưng cuối cùng bị mắc kẹt lại trong một tháng!
Ava lại bắt đầu lo lắng về màn thể hiện của Bạc Minh Yên: "Có chắc là cô ấy không ghost em không?! Đừng như Bính Tịch Tịch, làm thế nào đi nữa cũng không thể đạt được 100."
"Không phải." Bạc Minh Yên quyết tâm không đem những suy nghĩ xấu hướng về Mạnh Hủ Nhiên, cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc chắn là cách tôi theo đuổi cô ấy có vấn đề."
Ava nhân tình huống này, hỏi: "Em theo đuổi như nào?"
Nếu đổi lại bình thường Bạc Minh Yên không thích nói quá nhiều chuyện riêng tư của mình với người khác, có lẽ sẽ chỉ nói vài câu ngắn gọn có lệ qua đi, nhưng hiện tại, quả thực đã bế tắc ở 90 rất lâu, người tinh tế như Ava giống như rất có kinh nghiệm yêu đương, có thể từ chỗ Ava học hỏi kinh nghiệm.
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Là chưa từng theo đuổi ai, cho nên cách duy nhất em có thể nghĩ ra để theo đuổi một người ta là cho cô ấy tất cả những gì em thấy là tốt cùng những gì em nghĩ cô ấy sẽ thích."
Ava nghẹn họng, dở khóc dở cười, cảm thấy Bạc Minh Yên khi theo đuổi người khác thực sự là một kẻ ngốc: "Không phải, Yên Yên, tuy em chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng đáng lẽ cũng đã được người ta theo đuổi chứ?"
Bạc Minh Yên nói "Vâng" một tiếng: "Chị là muốn em tham khảo những trường hợp thất bại đó sao?"
Ava cảm thấy cái hình dung này của cô rất mắc cười, sau khi cười một lúc, cô ấy đi thẳng vào vấn đề nói: "Đúng, có thể học hỏi từ họ. Dù không thể có biện pháp hiệu quả, nhưng có thể tránh được những sai lầm tương tự. Em nói khi những người đó theo đuổi em một cách mù quáng, dùng những thứ họ thích chia sẻ với em, em cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy thế nào? Nhàm chán, không chịu được, buồn cười. Bởi vì cô không thích những người đó, bởi vì những thứ đó không phải là thứ cô thích.
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Minh Yên giật giật, cô chợt hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
Mặc dù Mạnh Hủ Nhiên có cảm tình với cô, cũng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào hơn nữa, nhưng cô chưa bao giờ có thể đụng trúng điểm mấu chốt của Mạnh Hủ Nhiên. Thời gian trôi qua, Mạnh Hủ Nhiên chắc chắn đã chán cách theo đuổi nhạt nhẽo này của cô rồi, cho nên thanh tiến độ mới bất động như vậy.
"Chị đây dạy em, theo đuổi người ta nha, làm theo bốn chữ này, gãi đúng chỗ ngứa." Ava tiếp tục đưa ra lời khuyên, "Em có thể bắt đầu từ sở thích của cô ấy, tham gia vào sở thích của cô ấy, hòa nhập vào cuộc sống của cô ấy, vậy là sẽ có những chủ đề chung, lại còn có thể cùng nhau bồi dưỡng sở thích hứng thú, ai, đúng rồi, nghĩ xem, nữ thần của em yêu thích cái gì?
"Cô ấy thích thịt, ngày nào mà không ăn thịt là liền ồn ào. Cô ấy thích vẽ, nhưng gần đây lại nói vẽ nhiều tới lúc muốn phun ra. Cô ấy chơi trò chơi là chơi hết trò này đến trò khác. Đôi khi ôm cái điều khiển chơi, đôi khi thì chơi trò chơi online." Đầu ngón tay Bạc Minh Yên điểm điểm trán suy tư, với Mạnh Hủ Nhiên cô vẫn chưa biết đủ. Cô trầm tư một lúc lại rút ra một điều nữa, "Ừm, còn thích ngâm tắm."
"Hả?" Ava ngơ ngác lặp lại, "Ngâm tắm à?"
"Vâng, cô ấy đã từng cực lực giới thiệu bồn tắm mát xa của cô ấy, còn mời sử dụng." Bạc Minh Yên nhớ lại lúc đó Mạnh Hủ Nhiên cứ như một nhân viên bán hàng, khóe miệng hơi cong lên.
"Vậy thì đúng rồi ~" Ava đập bàn nói: "Đây không phải là mời em tìm hiểu sở thích của cô ấy, rồi tạo ra những chủ đề chung sao? Em cũng có thể nhân cơ hội mà trêu chọc cô ấy, hâm nóng mối quan hệ giữa hai người nha."
"Trêu chọc có phải là quá dầu mỡ không?" Bạc Minh Yên nhớ lại một số trường hợp thất bại nào đó, nụ cười trên mặt hạ xuống, mang lên mặt nạ thống khổ, "Lại còn chưa xác nhận quan hệ, sợ làm vậy cô ấy sẽ cho là đang quấy rối tình dục."
Ava vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ Bạc Minh Yên con lai mà lại bảo thủ hơn cổ nhân Trung Quốc. Liền giải thích: "Không, Yên Yên, định nghĩa quấy rối tình dục là do một bên ép buộc với một bên không muốn. Việc em đã tiến tới 90 chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với em nha. Vậy thì sao được tính là quấy rối tình dục? Nếu em trêu chọc cô ấy mà cô ấy kháng cự, thì em cứ tiếp tục đến khi cô ấy không như vậy nữa mới thôi, vừa kéo gần khoảng cách vừa hâm nóng mối quan hệ. Từ từ, cho nên, nếu cô ấy lại mời em dùng bồn tắm, em nên nghiêm túc dùng xong đánh đổ."
Nụ cười trên mặt Bạc Minh Yên dần dần nhạt đi, chậm rãi chớp mắt hai cái, chột dạ nói: "Lúc... lúc đó đã từ chối cô ấy."
"..."
Ava ôm trán nhìn cô bằng ánh hận sắt không thành thép.
Rõ ràng lúc đó cô cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Ava nhìn cô như vậy, Bạc Minh Yên đột nhiên cảm thấy một cỗ hối hận mãnh liệt trào ra, ho nhẹ một tiếng: "Lần sau, sẽ không."
Ava cắm thêm một dao nói: "Hy vọng cô gái đã bị em từ chối motok lần này cho cho em cơ hội tiếp theo."
Bạc Minh Yên: "..."
Đại khái bởi vì vẻ biểu tình hóa thạch cứng đờ của Bạc Minh Yên quá tương phản với khuôn mặt mặt dày của cô, Ava lại bị chọc cười, gần như phun hết rượu đang uống ra tới, trấn an Bạc Minh Yên nói: "Không cho em cơ hội cũng không sao, chỉ cần tự mình tạo cơ hội là được."
Bạc Minh Yên đưa tay nâng nâng mặt, như suy tư gì nói: "Em phải suy nghĩ kỹ càng lại một chút."
"Nghĩ cái gì?" Ava thản nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên dùng tay đỡ một bên mặt, nâng đến biến dạng: "Nghĩ làm như nào có thể dùng khuôn mặt già nua này trêu chọc cô ấy?"
"..." Ava không thể nhịn được nữa, sặc rượu, lại nhớ tới Bạc Minh Yên kể từ bữa ăn đến giờ vẫn chưa thấm một giọt rượu nào, dù có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không chịu uống. Sau đó rót cho cô một ít: "Uống rượu thêm can cảm đi."
Bạc Minh Yên đẩy ly rượu ra: "Sợ say mất."
Say rượu, lần trước, chuyện gì đó sau khi say rượu đến bây giờ cô vẫn chưa rõ là mơ hay thực.
"Ai bảo em uống say nhèm, uống say hơi hơi không được a." Ava đẩy cốc lại cho cô.
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm rượu trong cốc trong suốt, lại lâm vào trầm ngâm.
—
Phía bên kia.
Sau khi trở về thành phố Nam Tuyền, Mạnh Hủ Nhiên gấp không chờ nổi mà muốn về nhà, muốn nhìn Bạc Minh Yên sẽ một chút sẽ cảm ơn mình như thế nào. Kết quả, trên đường đi lại nhận được một cuộc gọi từ nhà gọi đến, Không thể chịu nổi thúc giục của Mạnh Dao, Mạnh Hủ Nhiên đã gửi một tin nhắn cho Bạc Minh Yên sau đó quay trở về nhà một chuyến.
Vừa bước vào cửa, giọng nói của lão phu nhân như tiếng chiêng đứt quãng vang lên, văng vẳng bên tai: "Trên đời này không có người đàn ông nào vừa mắt với con phải không? Tìm một người phụ nữ làm đối tượng, đây là chuyện gì? Nói cho ta biết, có phải con bị cô em gái học không giỏi dạy cho hay không! Tuyến Nhi, con nghe bà nội nói, chuyện này không thể cùng Hi Hi kia học, con nhanh mà chia tay cô gái kia!"
Phó Quân Tuyết không nói nên lời: "Việc này có liên quan gì tới Hi Hi?"
"Ta đã đọc nhật ký của nó, nhỏ tuổi đã có đầu óc hư hỏng, có phải lại hay nói với con bản thân nó thích phụ nữ hay không? Nó đã vô tri vô giác mà ảnh hưởng đến con!"
Mạnh Hủ Nhiên đang chuẩn bị thay giày, nghe xong liền đi thẳng vào phòng khách: "Bà khi nào lại xem nhật ký của tôi? Ai cho phép bà vào phòng tôi?"
"Phòng của cô cái gì? Cả căn nhà này đều là con trai tôi mua! Không phòng nào là tôi không vào được cả! Sợ bị nhìn thấy thì đừng viết ra những tư tưởng bẩn thỉu đó!" Lão phu nhân nhìn thấy thân ảnh Mạnh Húc Nhiên, nháy mắt nhắm thẳng Mạnh Hủ Nhiên, "Lúc đó đáng lẽ ta nên để cô chết ngạt trong xe! Còn hơn bây giờ bệnh không nhẹ!"
Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên lập tức trắng bệch, chớp chớp đôi mắt, một giọt nước lành lạnh từ trên má rơi xuống, thực sự cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thế nào lại không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Thật không có tiền đồ, kích động một chút thì liền rơi nước mắt
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Mạnh Dao gấp đến không thở nổi, vốn là do Phó Trường Thanh đi công tác xa, lão phu nhân cùng Phó Quân Tuyết lại tranh cãi không ngừng, không còn cách nào mới đành phải kêu Mạnh Hủ Nhiên về nhà thuyết phục Phó Quân Tuyết, nhưng kết quả sự việc lại thành ra như thế này, bà bênh vực người mình nói: "Con gọi ngài một tiếng mẹ là cho con trai mẹ mặt mũi, ngày đừng có lúc nào cũng nhắm vào Hi Hi để che đậy sai lầm năm đó của mình như thế!"
Lão phu nhân mười phần tức giận: "Ta không sai! Mà thật ra cô, cô nên nghĩ lại, chính mình dạy con gái thế nào, mà dạy hư luôn cháu gái nhà ta!"
Mạnh Dao tức giận cười lớn.
Lão phu nhân thấy Mạnh Dao tư thế muốn cãi nhau, lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa, ồn ào quát: "Cô là nhân lúc không có con trai tôi ở đây, dùng hai đứa con gái không đáng tiền này tức chết tôi, ôi, ôi ngực tôi– "
Mạnh Dao tức giận hít một hơi thật sâu, không nói lại, lão phu nhân lại cậy vào tuổi già của mình, bà nháy mắt với Phó Quân Tuyết ra hiệu: "Con về trước đi, chuyện đối tượng của con, đợi cha con về lại nói."
"Mẹ giúp con chuyển lời một chút đi, con tới đây là để thông báo, không phải hỏi ý kiến. Dù mọi người có nói gì, con cũng sẽ không chia tay." Phó Quân Tuyết vỗ vỗ vai Mạnh Hủ Nhiên, "Chị đưa em về?"
Không muốn để chú Thái nhìn thấy mình khóc, Mạnh Hủ Nhiên lau nước mắt cho, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chú Thái, nói: "Chị chờ em chút."
Mạnh Hủ Nhiên lên phòng trên tầng hai thu dọn hành lý. Vì có vấn đề với lão phu nhân nên kể từ khi đi du học cũng hiếm ở nhà. Sau đó lại mua nhà, đã một lần chuyển đồ đạc đến đó nên trong nhà không còn nhiều quần áo, chỉ một vali là đủ.
Trong ngăn kéo bàn máy tính chỉ có một cuốn nhật ký.
Đã lâu rồi, lâu đến nỗi màu bìa đã nhạt đi, nét chữ bên trong thay đổi từ nét này đến nét khác, ghi lại tất cả những bí mật không thể kể cho người khác.
Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi thật sâu, cất cuốn nhật ký vào vali, đóng lại rồi kéo khóa.
Khi đi xuống lầu, lão phu nhân vẫn đang rên rỉ hét tức ngực. Mạnh Dao bảo phải đến bệnh viện nhưng bà cụ từ chối. Mạnh Dao nói muốn mời bác sĩ gia đình nhưng bà cụ cũng không chịu. Hai người cứ thế tranh cãi không ngừng.
Mạnh Hủ Nhiên nhìn bọn họ một cái, nói với Phó Quân Tuyết đang nghịch điện thoại: "Đi thôi."
"Em đây là trốn nhà đi à." Phó Quân Tuyết nhìn vali của em gái, trêu ghẹo nói.
Mạnh Hủ Nhiên "thích" một tiếng.
Thấy hai chị em chuẩn bị rời đi, Mạnh Dao ném xuống một câu với bà cụ: "Ngài không muốn tôi cũng sẽ mời," rồi vội vã tiễn hai chị em. Dặn dò với Phó Quân Tuyết lái xe: " Lái xe chậm một chút, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho ta."
Nói xong, bà đi ra phía sau xe trấn an Mạnh Hủ Nhiên nói: "Bà nội con già đến hồ đồ rồi, lời bà nói vào tai này lại ra tai kia, đừng để trong lòng."
Mạnh Hủ Nhiên cắn môi, cất vali vào cốp xe hít một hơi, bình tĩnh lại nói với Mạnh Dao: "Vì thân thể người già của bà suy xét, lần sau nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, đừng bảo con quay lại."
Ngụ ý người gia không có thì kêu cô ấy về.
Mạnh Dao lau nước mắt cho Mạnh Hủ Nhiên, xoa đầu Mạnh Hủ Nhiên: "Lần sau mẹ sẽ đến gặp con."
Mạnh Hủ Nhiên nhướng nhướng mày, ngồi vào xe của Phó Quân Tuyết: "Cũng được, sẵn tiện nhìn xem tương lai của mẹ...." Cô dừng lại, cân nhắc lời của mình nói, "Con dâu."
"..." Mạnh Dao thở dài, xoay người nói: "Nhóc con lớn rồi, mẹ quản không được."
Sau khi Mạnh Dao đi rồi, Phó Quân Tuyết đóng cửa sổ xe lại, bật điều hòa lên, thuận miệng hỏi: "Vẫn là người em tâm tâm niệm niệm nhớ kia sao?"
Mạnh Hủ Nhiên thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tuyết.
"Đừng nhìn chị như vậy, không có xem trộm nhật ký của em." Phó Quân Tuyết giải thích, "Một năm nọ, em đi du lịch ở Mỹ về, sốt cao, mê sảng nói cả đêm."
Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt: "Em nói cái gì?"
Phó Quân Tuyết nghĩ nghĩ. Năm đó, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên sang Mỹ. Đêm quay trở về tình cờ là đêm Giáng sinh, trên tay cầm chặt nửa quả táo, một bên đã chuyển sang màu vàng khô. Phó Quân Tuyết vẫn nhớ rõ đêm tuyết rơi đó, những bông tuyết như lông ngỗng dừng trên đầu vai Mạnh Hủ Nhiên, như thể tất cả cốt kiêu hãnh của em gái đều bị đánh gãy.
Sau khi cởi mũ cùng khẩu trang là nước mắt giàn giụa tràn ra, Phó Quân Tuyết dù có hỏi thế nào cũng không nói cho cô biết lý do, chỉ biết khóc, theo sau đó là phát sốt.
Phó Quân Tuyết chăm sóc cô ấy cả đêm, mà một đêm kia Mạnh Hủ Nhiên cuộn tròn trên ổ chăn, toàn thân nóng như lửa đốt, tay ôm lấy ngực che đi trái tim, đôi môi nứt nẻ lúc đóng lúc mở.
—— "Chị ơi, chỗ này đau quá, đau quá. Em phải làm sao bây giờ? Em không thể bỏ xuống được. Em vẫn thích chị ấy lắm."
–––"Em nhận thua..."
Mạnh Hủ Nhiên dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào vầng trăng ở phía xa xa: "Vẫn luôn là chị ấy."
"A, đã nhiều năm như vậy, chờ đến mây tan mà thấy ánh trăng sáng rồi?" Phó Quân Tuyết hỏi: "Em nói xem nói xem, làm sao đuổi tới người ta?"
"Em còn chưa theo đuổi được." Mạnh Hủ Nhiên nở nụ cười, ánh mắt đảo qua Phó Quân Tuyết, vẻ mặt bất cần, lười biếng lộ ra vẻ kiêu ngạo của mình, dùng từ "khoe khoang" đến cực điểm, "Chính là chị ấy đang theo đuổi em."
"..."
—
Về đến nhà, căn phòng tối đến mức không nhìn rõ hình dáng Tiểu Mãn, Mạnh Hủ Nhiên nhăn nhăn mày, lấy điện thoại ra nhìn một lúc, 9 giờ 25, lịch sử trò chuyện dừng lại ở chỗ cô ấy gửi cho Bạc Minh Yên nói muốn về nhà, còn Bạc Minh Yên trả lời "Được".
Chẳng lẽ vẫn chưa về à?
Mạnh Hủ Nhiên bật đèn ở cửa ra vào, Tiểu Mãn kêu lên một tiếng. Đảo mắt nhìn sang, hình ảnh dừng lại, cái đuôi đầy lông của Tiểu Mãn chậm rãi quét qua hoa trời đầy sao cùng hoa bách hợp.
Trong khoảng thời gian này, Bạc Minh Yên mỗi ngày đều tặng cô một bó hoa sao đầy trời cùng các loại hoa khác. Lúc đầu là tự tay đưa cho cô, sau đó Bạc Minh Yên bắt đầu đặt chúng ở trước cửa, nói rằng hy vọng mỗi ngày cô ấy ra ngoài, về nhà đều có thứ gì đó đẹp đẽ làm tốt tâm tình cô.
Đây là của hôm nay, có nghĩa là người nào đó hẳn là đã quay trở lại.
Mạnh Hủ Nhiên sờ sờ vào cánh hoa, hướng vào phòng khách nhìn thoáng qua rồi bĩu môi, cảm thấy ấm lòng nhưng đồng thời cảm giác tủi thân cũng mạnh mẽ xuất hiện.
Ai đó còn nói muốn cảm ơn mình, nhưng cuối cùng lại không có ở phòng khách mà đợi.
Không phải rất muốn bật đèn, Mạnh Hủ Nhiên cởi áo khoác treo lên móc áo, đẩy vali về phía phòng khách, lúc đi ngang qua ghế sofa thì dừng lại, chợt nhận thấy trên ghế sofa có thứ gì đó cuộn tròn.
Trong lòng Mạnh Hủ Nhiên rung động, tay chân nhẹ nhàng mà đi vòng qua ghế sô pha.
Rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn còn chưa kéo, ánh trăng lạnh lẽo cùng với ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường từ từ chiếu vào phòng, có thể thấy chăn trên ghế sofa phồng lên, nửa chăn bị kéo lê trên sàn nhà, tóc của Bạc Minh Yên dài thật dài, hơi hỗn độn mà xõa trên ghế sofa, cô cuộn tròn thân thể, chắp tay trước mặt đặt trên sườn mặt, thoạt nhìn vừa mềm mại lại dịu dàng.
Mạnh Hủ Nhiên đi tới, cúi người nhặt chiếc chăn rơi xuống đất dịch chăn lại cho Bạc Minh Yên, vừa ngước mắt lên, ánh mắt dán chặt vào một bên mặt của Bạc Minh Yên.
Tư thế ngủ này cộng với những lời Phó Quân Tuyết nói lúc tối, đột nhiên khiến Mạnh Hủ Nhiên nhớ lại chuyện ở năm kia.
Năm đó, Cố Miểu ở Mỹ bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình trong bệnh viện, suốt đêm khóc cho cô ấy nghe, nên Mạnh Hủ Nhiên quyết định sang Mỹ gặp Cố Miểu. Kỳ thật khi đó cũng không nghĩ đến đi gặp Bạc Minh Yên, bởi vì lúc đó cô ấy trên một diễn đàn nặc danh bất chấp những lời đe dọa mà bênh vực Bạc Minh Yên, lại ở một ngày nọ, cô ấy nhận được câu trả lời từ chính Bạc Minh Yên: Đừng động vào việc của tôi.
Khi đó, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên giác ngộ nếu là một bên tình nguyện, tình mình rung động, trước sau cũng không được đáp lại sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng đôi khi, duyên phận thực sự là một điều gì đó rất huyền diệu.
Mỗi khi cô ấy đang cố gắng hết sức để đến gần Bạc Minh Yên, thì sẽ luôn bỏ lỡ dịp tốt nhất. Nhưng chỉ là đi vệ sinh trong bệnh viện lại gặp được người mình tâm tâm niệm niệm.
Bởi vì tối hôm trước Cố Miểu đã đau đến khóc, khóc đến hai mắt cũng sưng lên, Mạnh Hủ Nhiên sĩ diện cực độ, mang chiếc mũ lưỡi trai cùng kính râm lên, cả người đều choáng váng, sau đó cũng vô cùng biết ơn vì mình đã trang bị đầy đủ võ trang, chỉ khi như vậy mới có thể không màng đến bất cứ điều gì mà nhìn chằm chằm Bạc Minh Yên.
Khuôn mặt xinh đẹp mà bản thân ngày đêm thương nhớ đang mang theo vết thương lớn trên đó, chiếc áo bệnh viện rộng che đi thân hình mảnh mai của cô, một tay cao cao cầm theo túi truyền dịch, một tay khác thì cả mu bàn tay nổi gân xanh, còn vết kim đâm vào, ống vẫn còn chút máu.
Mạnh Hủ Nhiên không nghĩ tới, lần đầu gặp mặt, Bạc Minh Yên đã nói dùng tiếng Anh cắn lòng tự trọng nói với mình một câu: "Xin chào, tôi có thể nhờ cô một việc được không? Cô có thể giúp tôi cởi quần một chút được không?"
Khi những câu chuyện cười trên TV diễn ra trước mắt, so với tưởng tượng còn cảm thấy khó chịu đựng hơn nhiều.
Khi cởi quần của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên vô tình nhìn thấy vết khâu giống như con rết trên lưng cô. Lúc ấy, trái tim Mạnh Hủ Nhiên giống như lưng của Bạc Minh Yên, bị dao cứa từng nhát một, đau đớn vô cùng, nhưng ngay lúc cô ấy đang nghiến răng nhịn khóc, Bạc Minh Yên liền lấy quả táo từ túi nhét vào trong tay cô ấy.
Câu thứ hai Bạc Minh Yên nói với cô ấy là: "Cảm ơn nha, đêm Giáng sinh vui vẻ, hy vọng cô sẽ hạnh phúc mãn mãn." (tràn đầy hạnh phúc)
Nhưng mà, Mãn Mãn, bản thân chị lại không hạnh phúc.
Mạnh Hủ Nhiên bẻ quả táo làm đôi rồi đưa một nửa cho Bạc Minh Yên.
Một câu cũng chưa nói.
Một câu cũng không thể phát ra.
Từ đó trở đi, Mạnh Hủ Nhiên phát hiện, tình cảm là thứ khó kiềm chế nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất, cũng từ đó mà hiểu được, sự tận tâm, nhiệt tình đơn phương của mình không thể xuyên thấu được trái tim mà cửa của nó luôn đóng chặt.
Cho nên cho dù Bạc Minh Yên có nói muốn theo đuổi cô ấy.
Cô ấy cũng cần phải kiên nhẫn mà chờ.
Trong quá trình này, Bạc Minh Yên đã 100% mở rộng cửa lòng, 100% quay trở lại Bạc Minh Yên mà cô ấy từng gặp qua, ấm áp, trưởng thành một cách ngạo nghễ, diễm lệ mà lại giàu sức sống giống như lần đầu cô ấy gặp.
Khi băng tan 100%.
Chỉ khi đó mới có thể đón được những tia nắng mùa xuân rực rỡ nhất.
...
Một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên mới phục hồi tinh thần.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của Bạc Minh Yên, trong giây lát, ánh mắt dịu dàng, từng chút từng chút một theo những đường cong mà mô tả khuôn mặt của Bạc Minh Yên. Hàng mi dài cô ấy run lên, những giọt nước mắt lớn cũng rơi xuống thấm lên mu bàn tay.
Bất tri bất giác mà vươn tay ra.
Mạnh Hủ Nhiên cuộn cuộn đầu ngón tay lại, chậm rãi dán lên mặt Bạc Minh Yên, nhẹ nhàng nói: "Này, Bạc Mãn Mãn."
Phòng khách hòa vào màn đêm yên tĩnh, mọi âm thanh dường như có thể nghe được hồi âm. Mạnh Hủ Nhiên lại đè thấp giọng, gần như dùng khí âm mà nói: "Kẹt ở 90 một tháng rồi. Có muốn thả lỏng chút hay không?"
Bạc Minh Yên đột nhiên cử động, cô một tay nắm lấy cổ tay Mạnh Hủ Nhiên, tay còn lại vòng qua eo Mạnh Hủ Nhiên, Mạnh Hủ Nhiên không kịp phòng ngừa, thân thể thuận thế chui vào trong lòng Bạc Minh Yên. Ngay sau đó, Bạc Minh Yên lại buông lỏng tay ra, sau đó ôm chặt cô ấy vào lòng mà trở mình.
Đến khi nhận ra đang xảy ra chuyện gì, Mạnh Hủ Nhiên đã bị ép chặt giữa Bạc Minh Yên cùng lưng ghế sofa.
Hai là đang thân mật dán vào nhau.
Mạnh Hủ Nhiên vô thức nín thở, đưa hai tay ra trước người, vừa vặn chạm vào chỗ mềm mại của Bạc Minh Yên, cô ấy cuộn nắm tay lại, theo bản năng mà ngửa đầu lên.
Chóp mũi chậm rãi nhẹ nhàng mà cọ qua môi dưới của Bạc Minh Yên. Cánh môi hai người dường như đã chạm vào tới nhưng cũng giống như chưa tới vậy. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Bạc Minh Yên.
Giống như rơi vào cái hồ không đáy.
Dòng nước bao bọc lấy thân thể, gió thổi vào mặt đều là hơi thở nóng bỏng của Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên rũ mĩ mắt xuống, ánh mắt dường như rơi vào giữa môi của cô ấy, từ từ mà vuốt ve, sau đó lại rơi vào trong mắt Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên bị nhìn đến miệng lưỡi khô khốc, chậm rãi liếm môi: "Cô uống rượu à?"
"Sao lại khóc?"
Hai giọng nói va vào nhau, cả hai đều ngẩn người.
Bạc Minh Yên phát hiện, đúng như lời Ava nói, Mạnh Hủ Nhiên không có chút phản kháng nào trước sự gần gũi của cô, cô giơ tay lau mặt Mạnh Hủ Nhiên: "Ai khi dễ tiểu công chúa của chúng ta?"
Tiểu công chúa? Mạnh Hủ Nhiên nâng hạ yết hầu hai lần, nở nụ cười, đôi mắt cong lên như trăng non lại có ánh sao lấp lánh.
Lão phu nhân nói những lời đó cũng không khiến bản thân khổ sở, nhưng Bạc Minh Yên vừa hỏi như vậy, Mạnh Hủ Nhiên ngược lại chịu không nổi, không khống chế được nữa mà muốn khóc, nhưng vì muốn giữ sĩ diện nên liền vặn người lại nằm thẳng, đè lên người đối phương, ngăn không cho Bạc Minh Yên nhìn mình, hừ lạnh một tiếng: "Đùa gì vậy, ai dám khi dễ tôi?"
"Vậy tại sao em lại khóc?" Bạc Minh Yên không tin lời này.
"Có hiểu định kỳ bài độc khong?" Người nào đó tự tin nói.
"..."
Trong lúc Bạc Minh Yên bị nghẹn không nói nên lời thì Mạnh Hủ Nhiên lại đổi chủ đề, hỏi: "Sao ngủ trên sô pha mà lại không bật đèn?"
Bạc Minh Yên nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mạnh Hủ Nhiên, xác định cô ấy thật sự không còn buồn nữa rồi mới nói: "Sáng quá, chói mắt."
"Không bật chế độ xem phim à?"
"Khiếp đến hoảng."
"..."
Nào có gì đáng sợ đến vậy? Rõ ràng là màu ấm áp!
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nhanh trí, hỏi: "Cô đã uống bao nhiêu rượu rồi?"
"Tôi không say." Bạc Minh Yên nói.
"Ai hỏi cô có say hay không?" Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm nửa chừng, sau đó quay đầu nhìn Bạc Minh Yên, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh: "Sao lại ngủ trên sô pha?"
"Chờ em trở về." Bạc Minh Yên đáp theo.
Vừ chờ vừa suy nghĩ xem phải làm gì. nhưng cuối cùng vì có men trong người nên lại ngủ quên.
"Chờ tôi làm gì?" Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục dẫn đường hỏi.
Câu hỏi này thật kỳ lạ, trước kia chưa nghe Mạnh Hủ Nhiên hỏi như vậy bao giờ. Đột nhiên, Bạc Minh Yên nhớ tới mấy lời mơ hồ mà lần trước thật sự say rượu nói ra.
Lông mi Bạc Minh Yên run run một chút, may mắn chính mình đã quyết định không bật đèn, Mạnh Hủ Nhiên sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Chờ em... Giúp tôi tắm, tắm bồn tắm mát xa."
Mạnh Hủ Nhiên nhấp nháy lông mi, không nói gì.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi, tựa như một thế kỷ đã trôi qua. Bạc Minh Yên căng thẳng đến không cách nào thở được.
"Được a." Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo như xuyên qua cát sỏi dưới sông, lại mang theo chút khàn khàn, "Trả lại những gì nợ tôi lần trước."
Bạc Minh Yên cau mày: "Cái gì?"
Vừa dứt lời, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người tiến lại dán sát vào cô, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói: "Trực tiếp kêu cho tôi nghe."
Hơi thở của Bạc Minh Yên ngưng trệ.
Một lúc sau, nhớ ra chuyện đó Bạc Minh Yên nhếch lên khóe môi: "Không thể."
Mạnh Hủ Nhiên gấp gáp từ trên ghế sô pha ngồi dậy: "Lần trước tôi đã dạy rồi!"
"Đã lâu quá rồi," Bạc Minh Yên chống khuỷu tay lên ghế sofa, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc đen như thác nước Mạnh Hủ Nhiên, "Dạy tôi lần nữa đi, Mạnh lão sư."
"..."
Phạm quy! Cực kỳ phạm quy! Chị ấy thậm chí còn gọi cô là lão sư!
Mạnh Hủ Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Được~ Tôi dạy, bạn Bạc."
Bạc Minh Yên một bên nhướng mày, chờ người nào đó ghé vào tai cô, lại kêu một lần.
Giây tiếp theo, Bạc Minh Yên nhìn Mạnh Hủ Nhiên lấy điện thoại ra, dùng tay chọc vào màn hình rồi đưa điện thoại lên tai cô, âm thanh thấp nhỏ yếu ớt truyền vào tai, đôi tai Bạc Minh Yên nóng lên, ngắm mắt mà nhìn điện thoại.
Mạnh Hủ Nhiên đã ghi lại đoạn video ngày hôm đó.
Giờ khắc này, Bạc Minh Yên trên màn hình cũng giống như cô bây giờ, đôi mắt cô bị nhuộm một tầng mờ ám sâu thẳm, yết hầu lăn lên lăn xuống, khô khốc đến lợi hại.
"Nếu học không xong, có thể nghe thêm vài lần." Mạnh Hủ Nhiên cười tủm nói, ỷ Bạc Minh Yên uống say, cho nên sẽ không chú ý, cũng mặc kệ rụt rè mà ngồi lên đùi Bạc Minh Yên khóa lại, sau đó cúi người nâng cằm Bạc Minh Yên lên: "Học được chưa, mau kêu cho bản công chúa nghe."
"Bản công chúa sẽ nghe vui vẻ," đầu ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên trượt dọc theo xương quai hàm của Bạc Minh Yên một chút, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của cô, sau đó từ từ trượt về phía sau, "Tôi sẽ cống hiến hết mình cho, hầu hạ tắm bồn thật tốt."
Khi đầu ngón tay cô ấy chạm vào môi dưới mềm mại của Bạc Minh Yên, Bạc Minh Yên há miệng định cắn vào nhưng Mạnh Hủ Nhiên lại sợ đến mức theo bản năng mà rút ngón tay lại, nhân cơ hội này, Bạc Minh Yên ngồi dậy ôm Mạnh Hủ Nhiên vào trong ngực, hai chân buông xuống ghế sofa, Mạnh Hủ Nhiên sợ té xuống sàn nhà cho nên gắt gao nắm chặt áo trên cánh tay cô.
Bạc Minh Yên đột nhiên quay đầu áp sát vào tai cô ấy.
"Tuân mệnh, thưa Công chúa điện hạ."
Giọng nói trầm thấp, cánh môi nóng bỏng, giống như là cắn vào tai. Mạnh Hủ Nhiên dùng hai tay nắm lấy tay áo của Bạc Minh Yên, khi cô ấy đặt mình vào trong hơi thở của Bạc Minh Yên, phảng phất như có một luồng điện chạy qua toàn thân mình, thế cho nên Khi Bạc Minh Yên thực sự phát ra tiếng "ha ~" ngắn ngủi đó, Mạnh Hủ Nhiên đã cảm thấy chính mình sắp không xong, lệch đầu sang một bên mà dùng môi mình chặn lại miệng của Bạc Minh Yên.
Cánh môi mềm mại chặt chẽ dán chặt.
Không khí trong giây lát tĩnh trệ.
Bạc Minh Yên đang chờ Mạnh Hủ Nhiên rời đi, nhưng Mạnh Hủ Nhiên chỉ mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích. Điều cô không biết chính là Mạnh Hủ Nhiên cũng nghĩ giống như cô vậy.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Hủ Nhiên lùi lại, thấp giọng hỏi: "Bạc Mãn Mãn, uống say rồi, tôi hôn cô có phải tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không a."
Bạc Minh Yên ngước mắt lên, yên lặng nhìn đối phương: "Hôn tôi đi."
Như bị mê hoặc, Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng ở môi dưới của cô ma sát một chút.
Đáp lại, Bạc Minh Yên nhấp môi trên của Mạnh Hủ Nhiên, giống như một chiếc bánh pudding mềm mại bồng bềnh, giữ lấy nó vào giữa môi, sẽ khiến người ta không khỏi muốn mút vào miệng.
Bạc Minh Yên nghĩ như vậy mà cũng thực sự đã làm như vậy.
Mạnh Hủ Nhiên đầu óc phát trướng, bản thân xinh đẹp như vậy, nên ngay cả mùa đông cũng mặc quần áo mỏng, lòng bàn tay của Bạc Minh Yên ở trên eo cô ấy, nóng đến mức có thể đem vòng eo này hòa tan.
Đôi môi của Bạc Minh Yên rất ngọt cũng rất mát lạnh, chắc chắn là đã ăn những viên kẹo tròn vị bạc hà trong chiếc hộp nhỏ kia.
Đôi môi bị mút đến tê dại.
Sâu thẳm trong trái tim Mạnh Hủ Nhiên, con thú mang tên dục vọng đang gầm thét thoát khỏi xiềng xích của lý trí.
Hàng lông mi dài như nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên thầm nghĩ có thể bản thân đã nhiễm men say của Bạc Minh Yên rồi.
Bản thân sắp điên rồi.
Mạnh Hủ Nhiên dùng cả hai tay ôm lấy mặt Bạc Minh Yên, khi Bạc Minh Yên đang còn ngây người trong nháy mắt, giống như những gì Bạc Minh Yên đã làm khi nãy, ngậm lấy môi dưới của cô, nhấp lấy cánh môi giao hòa.
Bạc Minh Yên sững người một lúc, rồi hôn lại đối phương.
Bạc Minh Yên không có kinh nghiệm hôn, chỉ có thể dựa vào cảm giác, khẽ ma sát rồi lại cắn nhẹ, nếu ma sát quá nặng hay cắn mạnh quá, cô sẽ dùng đầu lưỡi mà nhẹ nhàng liếm lấy.
Mềm mềm mịn mịn như ăn tráng miệng, như thế nào cũng không đủ.
Đến khi không thở nổi, cả hai cuối cùng cũng tách ra, trán chạm vào nhau, tiếng thở gấp tinh tế vang lên.
Đại khái là cảm thấy Bạc Minh Yên say, Mạnh Hủ Nhiên không có gánh nặng tâm lý, thấp thấp cười, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu chị không say, không biết khi nào mới đạt đến tiến độ này."
Trong bóng tối, ánh mắt Bạc Minh Yên lóe lên: "Em thích như vậy sao?"
"Kỳ thật cũng không phải." Mạnh Hủ Nhiên vòng tay qua cổ cô, vùi đầu vào cổ cô, "Tôi thích chị tức giận một chút, chị có thể bá đạo, có thể tùy hứng, nóng nảy, kiêu ngạo như một nữ vương, có thể không cần lúc nào cũng phải luôn đối xử tốt với tôi, dù cho là chị có là dáng vẻ nào, tôi cũng sẽ thích...."
Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, từng chữ từng chữ nói: "Bởi vì đó là chị."
Bạc Minh Yên ngạc nhiên, trong lòng như có con cá nào đó bơi tới lui tuần tra, làm đến lòng cô rối bời không cách nào bình tĩnh lại được. Bạc Minh Yên ngẩng đầu, hết lần này đến lần khác hôn lên môi Mạnh Hủ Nhiên, cứ mổ lên mổ lên như thế, thật giống như, cứ mổ như vậy thì người này sẽ không nói ra những lời khiến tâm cô nhiễu loạn như vậy nữa.
Bạc Minh Yên biết câu người, vừa ôn nhu vừa thu liễm nổi lên khỏi lớp bảo hộ như vậy, giống như một con mèo rừng đã được thuần hóa, ở trên người chủ nhân của nó mà cọ loạn, nhưng Mạnh Hủ Nhiên biết chờ đến khi cô tỉnh dậy, cô sẽ lại khoác lên lớp vỏ bảo hộ đó, sẽ lại giống như đồ đầu gỗ.
Sẽ không đi trêu chọc, cũng rất khó câu.
Vì vậy, chỉ có thể nắm bắt cơ hội này, tự mình đòi chút phúc lợi.
"Bản công chúa, nói chuyện giữ lời, đi thôi, dắt đi, đi tắm." Mạnh Hủ Nhiên bị Bạc Minh Yên mổ lên môi, ngắt quãng nói: "Chị là chim chóc sao? Đừng mổ nữa!"
Bạc Minh Yên mắt ngơ tai điếc.
Mạnh Hủ Nhiên nheo mắt lại, cảm thấy mình không thể nói chuyện đàng hoàng với một người đang say rượu, dùng một tay đè lại ót Bạc Minh Yên, đột nhiên cắn vào môi Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên ngừng mổ, đau đớn đến cau mày. Sau khi Mạnh Hủ Nhiên nhả ra, cô dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới: "Em là tiểu cẩu à? Sao mà cắn tàn nhẫn như vậy."
"Ai bảo chị không nghe lời?" Mạnh Hủ Nhiên hất cằm, "Nếu chị ngoan ngoãn, đây sẽ là một tiểu cẩu, còn không nghe lời, đây sẽ là một tiểu chó sói."
Bạc Minh Yên liếm liếm môi, vừa vô ngữ vừa buồn cười.
Mạnh Hủ Nhiên một lần lại một lần liếc nhìn Bạc Minh Yên, đèn trong phòng khách còn chưa bật, cũng không thấy rõ môi của Bạc Minh Yên bị cắn đến mức nào: "Thật sự rất nặng sao? Để tôi đèn nhìn xem."
Cảm giác rung động trong cơ thể vẫn chưa lắng xuống, Bạc Minh Yên đoán chừng sắc đỏ trên mặt mình cũng chưa giảm bớt, vì vậy vội vàng nói: "Không nặng."
Mạnh Hủ Nhiên vẫn có chút không yên tâm.
"Em liếm liếm nó một chút thì sẽ ổn thôi." Não Bạc Minh Yên nóng lên, buột miệng thốt ra.
"...Chậc, chiếm tiện nghi tôi sao, tưởng bở!" Mạnh Hủ Nhiên phun tào xong, quay đầu liền đối với chỗ vừa cắn mà liếm liếm một chút, sau đó từ trên đùi Bạc Minh Yên đi xuống, "Tôi đi mở nước bồn tắm."
Bạc Minh Yên nhìn bóng dáng đối phương đẩy vali, khóe môi cao cao nhếch lên.
Một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên từ trong phòng ra tới: "Đi tắm đi, tắm xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."
Bạc Minh Yên không nhúc nhích.
Mạnh Hủ Nhiên đi tới thúc giục: "Đi nhanh đi nha."
Bạc Minh Yên thở dài một cách không thể nghe rõ, đứng lên: "Chân tôi đã tê rần rồi."
Cô đang định nói tiếp, có thể tắm một mình thì cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Bạc Minh Yên sửng sốt, ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua quai hàm xinh đẹp thanh tú của Mạnh Hủ Nhiên rồi vội vàng quay đi.
Mạnh Hủ Nhiên bế ngang cô lên, sau đó đi vòng quanh dưới camera giám sát một vòng: "Lần sau say rượu đừng ồn ào, tôi đây rất thoải mái hào phóng mà ôm chị đi tắm."
Bạc Minh Yên cười thầm: "...Đã biết, người hào phóng."
Vào phòng tắm, Mạnh Hủ Nhiên đặt Bạc Minh Yên xuống, nắn vuốt ngón tay, giơ tay nắm vạt áo của Bạc Minh Yên rồi nói: "Giơ tay lên."
Khi cô nhận ra Mạnh Hủ Nhiên muốn giúp mình cởi quần áo, Bạc Minh Yên vội vàng nói: "Tôi có thể tự mình làm được."
Mạnh Hủ Nhiên cẩn thận đánh giá cô, đột nhiên phát hiện Bạc Minh Yên mặt có chút đỏ bừng, lần trước uống rượu cũng không đỏ, lần này là uống bao nhiêu rượu rồi? Vẫn nghi ngờ lời của Bạc Minh Yên nói: "Chị có chắc không?"
Bạc Minh Yên nói "ừm" rồi gật đầu một cái thật mạnh để chứng tỏ mình có thể.
"Xấu hổ cái gì? Cũng không phải là chưa từng cởi qua." Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm nói.
Bạc Minh Yên dại ra, tay phải theo bản năng nắm lấy cổ tay trái của mình: "Cái gì?"
Lông mi dài của Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp hai lần: "Không có gì đâu. Lại đây tôi chỉ chị cách sử dụng mát xa thế nào."
Bạc Minh Yên chậm rãi đi tới.
Sợ Bạc Minh Yên uống say không nhớ được nút bấm, Mạnh Hủ Nhiên hướng dẫn hẳn mấy lần, dặn dò nói: "Bên ngoài không đóng cửa, tôi ở trong phòng, có cần gì thì cứ việc gọi cho tôi nhé. Đừng ngâm lâu quá, biết không?"
"Ừm." Bạc Minh Yên nói: "Tôi muốn dùng sữa tắm, dầu gội của em."
Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người nhìn cô, ngượng ngùng cười rộ lên: "Muốn toàn thân đều là hương vị của tôi à?"
Bạc Minh Yên nhìn vào đáy mắt cô ấy: "Ừm."
Muốn chết, lần nào cũng là bản thân trêu chọc trước, cuối cùng người xấu hổ trước cũng là bản thân. Mạnh Hủ Nhiên che lại khuôn mặt nóng bừng đi ra ngoài.
Bạc Minh Yên cởi quần áo rồi ngồi trong bồn tắm, cảm thấy toàn thân ấm áp, cô cụp mắt xuống nhìn vết sẹo hiện rõ trên cổ tay trái trong nước, suy nghĩ về những gì Mạnh Hủ Nhiên vừa nói.
Cô là một người bảo thủ, lần duy nhất cô bị lột quần áo là khi bị tố ngoại tình với gia sư của mình, cô bị một số cô gái trả thù, đánh đến vào bệnh viện.
Ở một mình trong bệnh viện rất bất tiện, hôm đó cô đã gọi điện cho Lâm Tuệ Tâm, muốn cho Lâm Tuệ Tâm đến tìm cô, nhưng khi đó Hạ Thần Trừng chỉ là ở một bên nói "Mẹ ơi, con hình như bị sốt", vậy là Lâm Tuệ Tâm liền cúp máy của cô. Cô ấy một mình xách túi truyền dịch vào nhà vệ sinh, ngay cả chuyện kéo quần này cũng không thể làm được.
May mắn thay, lúc đó gặp được một cô gái, toàn thân võ trang kín mít, đến mức không thể nhìn thấy khuôn mặt.
Có lẽ vì không nhìn rõ mặt nên Bạc Minh Yên mới có thể thả lỏng được phần nào.
Khi đó Bạc Minh Yên phi thường phi thường cảm kích cô gái không hỏi một câu đã giúp đỡ mình, cho nên cô đã dùng chút bình an cùng số phúc khí quãng đời còn lại mà chúc cho cô gái đó bình an hạnh phúc.
Cô lại không ngờ cô gái đó, lại chia cho mình một nửa.
Chính vì nửa quả táo đó, mà sau này cây dao của cô mới bớt sắc bén lại.
Bạc Minh Yên nhắm mắt lại, cơ thể chìm xuống, đầu cũng vùi vào trong nước, trong đầu nghĩ đến cô gái đội mũ, đeo mặt nạ cùng kính râm kia, dần dần lại thay biến thành cảnh đầu lưỡi của cô cùng Mạnh Hủ Nhiên quấn lấy nhau.
Sự thật đã chứng minh, Mạnh Hủ Nhiên sẽ không chán ghét những chuyện hơi quá một chút, thậm chí, Mạnh Hủ Nhiên có vẻ cũng rất mong chờ một bước phát triển hơn nữa.
Kỳ thật Mạnh Hủ Nhiên đã ám chỉ qua, nếu thanh tiến độ không có tiến triển thì có thể áp dụng cách tiếp cận triệt để hơn.
Nhưng cô nghĩ tới chỉ là Mạnh Hủ Nhiên muốn cô buông lỏng hơn mà thôi.
Những gì Mạnh Hủ Nhiên nói lúc đó, làm cô nhớ đến, khi họ đi công tác, cô đã từng nói qua mẫu người lý tưởng với Mạnh Hủ Nhiên.
Trừ bỏ tuổi nhỏ hơn, thì tuổi tâm lý của Mạnh Hủ Nhiên lại rất trưởng thành.
Phải có bao nhiêu may mắn, mà trong thế giới rộng lớn nơi mọi người đến rồi đi này, mới có thể gặp được người hiểu mình, lại phù hợp với mẫu lý tưởng của bản thân.
Cô cũng cần hiểu rõ hơn về Mạnh Hủ Nhiên hơn, giống như Ava đã nói, cô cần phải hòa nhập nhiều hơn vào cuộc sống của Mạnh Hủ Nhiên, thả lỏng bản thân nhiều hơn một chút.
Cũng dành sự chân thành cùng nhiệt huyết tương tự cho người đáng giá.
......
Tên chương này là: Hôn tôi đi
: Đã đi được 1/2 đoạn đường rồi ah~ Bạn học Bạc cũng tan bớt còn Mạnh Lão Sư thì "Muốn chết" mãi thoai =))))))))))))
Hai nhóm có hơn 20 người, cãi cọ ồn ào, Bạc Minh Yên không giỏi giao tiếp nên lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, cùng Mạnh Hủ Nhiên nhắn tin.
Schrödinger: 【 Cố Duyệt Vi rất thích thiết kế của chị, còn đặt thêm một bộ lễ phục, chỉ định chị làm người thiết kế. 】
Mèo:【Em giới thiệu tôi với cô ấy à? 】
Ngoài việc hợp tác với Mạnh Hủ Nhiên để thiết kế các mẫu thời trang trên sàn diễn, đội ngũ của bộ phận thiết kế cao cấp cũng có thể nhận đơn đặt hàng riêng từ khách hàng bình thường. Nhưng, Cố duyệt Vi không thuộc về khách hàng bình thường. Nói chung, phần thời trang cho minh tinh, là do cá nhân Mạnh Hủ nhiên phụ trách.
Schrödinger: 【Tưởng bở. 】
Schrödinger: 【Bất quá nếu tôi không chuyển chị sang nhóm thời trang cao cấp thì chị đã không gặp Cố Duyệt Vi. Từ góc độ này mà nói, tôi cũng có chút công lao. 】
Bạc Minh Yên cười lớn, gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: 【Khi nào thì trở về?】
Schrödinger: 【Đừng có đánh trống lảng. 】
Mèo: 【Em không trở về thì làm sao tôi có thể cảm ơn đàng hoàng được chứ. 】
Schrödinger: 【Tôi đang ở trên xe. Nếu không bị kẹt xe thì 8 giờ là tôi có thể đến nhà, tôi ngủ một lát, vui vẻ ăn liên hoan đi, còn không kịp ứng phó tiểu fangirl. Nghĩ cho kỹ xem nên nên như thế nào cảm ơn tôi! 】
Mèo: 【Ừm, được rồi. 】
"Tiểu Yên Yên, đang trò chuyện với nữ thần phải không? Cười vui vẻ như vậy, mặt cũng sắp dán vào màn hình." Ava ngồi bên cạnh Bạc Minh Yên nghiêng người nói đùa.
Bạc Minh Yên tắt màn hình điện thoại, cười nói: "Trên màn hình hình như dính chút dấm."
Ava đưa ra một tờ giấy, hỏi: "Việc theo đuổi thế nào rồi?"
Kể từ khi Bạc Minh Yên đề cập đến việc cô đang theo đuổi ai đó, Ava rất tò mò về tiến độ theo đuổi của cô, nên thỉnh thoảng sẽ hỏi vài hỏi. Bạc Minh Yên mỗi lần đều nói câu châm ngôn tám chữ của mình: "Vẫn đang cố gắng, chắc là nhanh thôi."
Kết quả là tám từ này cứ vậy bất động cả tháng.
Ava lại nghe thấy câu trả lời tương tự, lo lắng nói: "Tiểu Yên Yên, nữ thần đó của em có phải là cố ý ghost em không? Chị đây nói cho em biết, phải sáng mắt lên, cặn bã là không phân biệt giới tính."
"Không phải." Bạc Minh Yên lắc đầu quả quyết và giải thích: "Đó là vì khoảng thời gian này quá bận, không có thời gian tiếp xúc với cô ấy."
Bận rộn với trang phục phim, thời gian trình diễn thời trang xuân hè cũng đã được ấn định. Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, khoảng thời gian này trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều quá tải với công việc từ sớm đến khuya, ngay cả thời gian ăn uống cũng không có, tuy sống chung một nhà, thời gian gặp mặt cũng không nhiều lắm. Sau khi tâm trạng của Mạnh Hủ Nhiên tăng cho cô lên đến 90, tiến độ cũng không nhúc nhích.
"Ừm, cũng phải, nhưng hiện tại dự án điện ảnh đã kết thúc, chắc sẽ tốt hơn nhiều." Ava vỗ vai Bạc Minh Yên, động viên cô: "Em cố gắng cố gắng hơn nữa."
Bạc Minh Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Thấy Bạc Minh Yên cẩn thận lạ như vậy, Ava cảm thấy đặc biệt mới lạ, không khỏi nói thêm: "Vậy hiện tại theo đến bước nào rồi? Cũng một tháng rồi, đã đi tới đâu?"
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nắm tay."
Ava đợi một lúc cũng không nghe được câu tiếp theo, cô không chắc chắn hỏi: "Sau đó đâu?"
Chỉ nắm tay rồi thôi?!
"Sau đó." Bạc Minh Yên thở dài nhỏ đến khó có thể phát hiện, "Tiến độ dừng ở 90."
"Cái gì tiến độ?" Sau khi hỏi, Ava tự mình phản ứng lại, "Theo đuổi còn phải có tiến độ sao? Theo đến 100% là ở bên nhau à?"
Bạc Minh Yên gật đầu.
"Tha tôi, bây giờ các cô gái đều chơi đến hăn như vậy sao! Làm đến giống như Bính Tịch Tịch vậy." Ava cảm thán, tò mò hỏi: "Này, vậy mất bao lâu đạt được 90 vậy?"
Bạc Minh Yên tính toán thời gian: "Hai ngày."
Miệng của Ava há ra có thể nuốt được cả quả trứng.
Hai ngày đạt 90, nhưng cuối cùng bị mắc kẹt lại trong một tháng!
Ava lại bắt đầu lo lắng về màn thể hiện của Bạc Minh Yên: "Có chắc là cô ấy không ghost em không?! Đừng như Bính Tịch Tịch, làm thế nào đi nữa cũng không thể đạt được 100."
"Không phải." Bạc Minh Yên quyết tâm không đem những suy nghĩ xấu hướng về Mạnh Hủ Nhiên, cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc chắn là cách tôi theo đuổi cô ấy có vấn đề."
Ava nhân tình huống này, hỏi: "Em theo đuổi như nào?"
Nếu đổi lại bình thường Bạc Minh Yên không thích nói quá nhiều chuyện riêng tư của mình với người khác, có lẽ sẽ chỉ nói vài câu ngắn gọn có lệ qua đi, nhưng hiện tại, quả thực đã bế tắc ở 90 rất lâu, người tinh tế như Ava giống như rất có kinh nghiệm yêu đương, có thể từ chỗ Ava học hỏi kinh nghiệm.
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Là chưa từng theo đuổi ai, cho nên cách duy nhất em có thể nghĩ ra để theo đuổi một người ta là cho cô ấy tất cả những gì em thấy là tốt cùng những gì em nghĩ cô ấy sẽ thích."
Ava nghẹn họng, dở khóc dở cười, cảm thấy Bạc Minh Yên khi theo đuổi người khác thực sự là một kẻ ngốc: "Không phải, Yên Yên, tuy em chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng đáng lẽ cũng đã được người ta theo đuổi chứ?"
Bạc Minh Yên nói "Vâng" một tiếng: "Chị là muốn em tham khảo những trường hợp thất bại đó sao?"
Ava cảm thấy cái hình dung này của cô rất mắc cười, sau khi cười một lúc, cô ấy đi thẳng vào vấn đề nói: "Đúng, có thể học hỏi từ họ. Dù không thể có biện pháp hiệu quả, nhưng có thể tránh được những sai lầm tương tự. Em nói khi những người đó theo đuổi em một cách mù quáng, dùng những thứ họ thích chia sẻ với em, em cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy thế nào? Nhàm chán, không chịu được, buồn cười. Bởi vì cô không thích những người đó, bởi vì những thứ đó không phải là thứ cô thích.
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Minh Yên giật giật, cô chợt hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
Mặc dù Mạnh Hủ Nhiên có cảm tình với cô, cũng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào hơn nữa, nhưng cô chưa bao giờ có thể đụng trúng điểm mấu chốt của Mạnh Hủ Nhiên. Thời gian trôi qua, Mạnh Hủ Nhiên chắc chắn đã chán cách theo đuổi nhạt nhẽo này của cô rồi, cho nên thanh tiến độ mới bất động như vậy.
"Chị đây dạy em, theo đuổi người ta nha, làm theo bốn chữ này, gãi đúng chỗ ngứa." Ava tiếp tục đưa ra lời khuyên, "Em có thể bắt đầu từ sở thích của cô ấy, tham gia vào sở thích của cô ấy, hòa nhập vào cuộc sống của cô ấy, vậy là sẽ có những chủ đề chung, lại còn có thể cùng nhau bồi dưỡng sở thích hứng thú, ai, đúng rồi, nghĩ xem, nữ thần của em yêu thích cái gì?
"Cô ấy thích thịt, ngày nào mà không ăn thịt là liền ồn ào. Cô ấy thích vẽ, nhưng gần đây lại nói vẽ nhiều tới lúc muốn phun ra. Cô ấy chơi trò chơi là chơi hết trò này đến trò khác. Đôi khi ôm cái điều khiển chơi, đôi khi thì chơi trò chơi online." Đầu ngón tay Bạc Minh Yên điểm điểm trán suy tư, với Mạnh Hủ Nhiên cô vẫn chưa biết đủ. Cô trầm tư một lúc lại rút ra một điều nữa, "Ừm, còn thích ngâm tắm."
"Hả?" Ava ngơ ngác lặp lại, "Ngâm tắm à?"
"Vâng, cô ấy đã từng cực lực giới thiệu bồn tắm mát xa của cô ấy, còn mời sử dụng." Bạc Minh Yên nhớ lại lúc đó Mạnh Hủ Nhiên cứ như một nhân viên bán hàng, khóe miệng hơi cong lên.
"Vậy thì đúng rồi ~" Ava đập bàn nói: "Đây không phải là mời em tìm hiểu sở thích của cô ấy, rồi tạo ra những chủ đề chung sao? Em cũng có thể nhân cơ hội mà trêu chọc cô ấy, hâm nóng mối quan hệ giữa hai người nha."
"Trêu chọc có phải là quá dầu mỡ không?" Bạc Minh Yên nhớ lại một số trường hợp thất bại nào đó, nụ cười trên mặt hạ xuống, mang lên mặt nạ thống khổ, "Lại còn chưa xác nhận quan hệ, sợ làm vậy cô ấy sẽ cho là đang quấy rối tình dục."
Ava vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ Bạc Minh Yên con lai mà lại bảo thủ hơn cổ nhân Trung Quốc. Liền giải thích: "Không, Yên Yên, định nghĩa quấy rối tình dục là do một bên ép buộc với một bên không muốn. Việc em đã tiến tới 90 chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với em nha. Vậy thì sao được tính là quấy rối tình dục? Nếu em trêu chọc cô ấy mà cô ấy kháng cự, thì em cứ tiếp tục đến khi cô ấy không như vậy nữa mới thôi, vừa kéo gần khoảng cách vừa hâm nóng mối quan hệ. Từ từ, cho nên, nếu cô ấy lại mời em dùng bồn tắm, em nên nghiêm túc dùng xong đánh đổ."
Nụ cười trên mặt Bạc Minh Yên dần dần nhạt đi, chậm rãi chớp mắt hai cái, chột dạ nói: "Lúc... lúc đó đã từ chối cô ấy."
"..."
Ava ôm trán nhìn cô bằng ánh hận sắt không thành thép.
Rõ ràng lúc đó cô cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Ava nhìn cô như vậy, Bạc Minh Yên đột nhiên cảm thấy một cỗ hối hận mãnh liệt trào ra, ho nhẹ một tiếng: "Lần sau, sẽ không."
Ava cắm thêm một dao nói: "Hy vọng cô gái đã bị em từ chối motok lần này cho cho em cơ hội tiếp theo."
Bạc Minh Yên: "..."
Đại khái bởi vì vẻ biểu tình hóa thạch cứng đờ của Bạc Minh Yên quá tương phản với khuôn mặt mặt dày của cô, Ava lại bị chọc cười, gần như phun hết rượu đang uống ra tới, trấn an Bạc Minh Yên nói: "Không cho em cơ hội cũng không sao, chỉ cần tự mình tạo cơ hội là được."
Bạc Minh Yên đưa tay nâng nâng mặt, như suy tư gì nói: "Em phải suy nghĩ kỹ càng lại một chút."
"Nghĩ cái gì?" Ava thản nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên dùng tay đỡ một bên mặt, nâng đến biến dạng: "Nghĩ làm như nào có thể dùng khuôn mặt già nua này trêu chọc cô ấy?"
"..." Ava không thể nhịn được nữa, sặc rượu, lại nhớ tới Bạc Minh Yên kể từ bữa ăn đến giờ vẫn chưa thấm một giọt rượu nào, dù có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không chịu uống. Sau đó rót cho cô một ít: "Uống rượu thêm can cảm đi."
Bạc Minh Yên đẩy ly rượu ra: "Sợ say mất."
Say rượu, lần trước, chuyện gì đó sau khi say rượu đến bây giờ cô vẫn chưa rõ là mơ hay thực.
"Ai bảo em uống say nhèm, uống say hơi hơi không được a." Ava đẩy cốc lại cho cô.
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm rượu trong cốc trong suốt, lại lâm vào trầm ngâm.
—
Phía bên kia.
Sau khi trở về thành phố Nam Tuyền, Mạnh Hủ Nhiên gấp không chờ nổi mà muốn về nhà, muốn nhìn Bạc Minh Yên sẽ một chút sẽ cảm ơn mình như thế nào. Kết quả, trên đường đi lại nhận được một cuộc gọi từ nhà gọi đến, Không thể chịu nổi thúc giục của Mạnh Dao, Mạnh Hủ Nhiên đã gửi một tin nhắn cho Bạc Minh Yên sau đó quay trở về nhà một chuyến.
Vừa bước vào cửa, giọng nói của lão phu nhân như tiếng chiêng đứt quãng vang lên, văng vẳng bên tai: "Trên đời này không có người đàn ông nào vừa mắt với con phải không? Tìm một người phụ nữ làm đối tượng, đây là chuyện gì? Nói cho ta biết, có phải con bị cô em gái học không giỏi dạy cho hay không! Tuyến Nhi, con nghe bà nội nói, chuyện này không thể cùng Hi Hi kia học, con nhanh mà chia tay cô gái kia!"
Phó Quân Tuyết không nói nên lời: "Việc này có liên quan gì tới Hi Hi?"
"Ta đã đọc nhật ký của nó, nhỏ tuổi đã có đầu óc hư hỏng, có phải lại hay nói với con bản thân nó thích phụ nữ hay không? Nó đã vô tri vô giác mà ảnh hưởng đến con!"
Mạnh Hủ Nhiên đang chuẩn bị thay giày, nghe xong liền đi thẳng vào phòng khách: "Bà khi nào lại xem nhật ký của tôi? Ai cho phép bà vào phòng tôi?"
"Phòng của cô cái gì? Cả căn nhà này đều là con trai tôi mua! Không phòng nào là tôi không vào được cả! Sợ bị nhìn thấy thì đừng viết ra những tư tưởng bẩn thỉu đó!" Lão phu nhân nhìn thấy thân ảnh Mạnh Húc Nhiên, nháy mắt nhắm thẳng Mạnh Hủ Nhiên, "Lúc đó đáng lẽ ta nên để cô chết ngạt trong xe! Còn hơn bây giờ bệnh không nhẹ!"
Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên lập tức trắng bệch, chớp chớp đôi mắt, một giọt nước lành lạnh từ trên má rơi xuống, thực sự cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thế nào lại không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Thật không có tiền đồ, kích động một chút thì liền rơi nước mắt
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Mạnh Dao gấp đến không thở nổi, vốn là do Phó Trường Thanh đi công tác xa, lão phu nhân cùng Phó Quân Tuyết lại tranh cãi không ngừng, không còn cách nào mới đành phải kêu Mạnh Hủ Nhiên về nhà thuyết phục Phó Quân Tuyết, nhưng kết quả sự việc lại thành ra như thế này, bà bênh vực người mình nói: "Con gọi ngài một tiếng mẹ là cho con trai mẹ mặt mũi, ngày đừng có lúc nào cũng nhắm vào Hi Hi để che đậy sai lầm năm đó của mình như thế!"
Lão phu nhân mười phần tức giận: "Ta không sai! Mà thật ra cô, cô nên nghĩ lại, chính mình dạy con gái thế nào, mà dạy hư luôn cháu gái nhà ta!"
Mạnh Dao tức giận cười lớn.
Lão phu nhân thấy Mạnh Dao tư thế muốn cãi nhau, lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa, ồn ào quát: "Cô là nhân lúc không có con trai tôi ở đây, dùng hai đứa con gái không đáng tiền này tức chết tôi, ôi, ôi ngực tôi– "
Mạnh Dao tức giận hít một hơi thật sâu, không nói lại, lão phu nhân lại cậy vào tuổi già của mình, bà nháy mắt với Phó Quân Tuyết ra hiệu: "Con về trước đi, chuyện đối tượng của con, đợi cha con về lại nói."
"Mẹ giúp con chuyển lời một chút đi, con tới đây là để thông báo, không phải hỏi ý kiến. Dù mọi người có nói gì, con cũng sẽ không chia tay." Phó Quân Tuyết vỗ vỗ vai Mạnh Hủ Nhiên, "Chị đưa em về?"
Không muốn để chú Thái nhìn thấy mình khóc, Mạnh Hủ Nhiên lau nước mắt cho, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chú Thái, nói: "Chị chờ em chút."
Mạnh Hủ Nhiên lên phòng trên tầng hai thu dọn hành lý. Vì có vấn đề với lão phu nhân nên kể từ khi đi du học cũng hiếm ở nhà. Sau đó lại mua nhà, đã một lần chuyển đồ đạc đến đó nên trong nhà không còn nhiều quần áo, chỉ một vali là đủ.
Trong ngăn kéo bàn máy tính chỉ có một cuốn nhật ký.
Đã lâu rồi, lâu đến nỗi màu bìa đã nhạt đi, nét chữ bên trong thay đổi từ nét này đến nét khác, ghi lại tất cả những bí mật không thể kể cho người khác.
Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi thật sâu, cất cuốn nhật ký vào vali, đóng lại rồi kéo khóa.
Khi đi xuống lầu, lão phu nhân vẫn đang rên rỉ hét tức ngực. Mạnh Dao bảo phải đến bệnh viện nhưng bà cụ từ chối. Mạnh Dao nói muốn mời bác sĩ gia đình nhưng bà cụ cũng không chịu. Hai người cứ thế tranh cãi không ngừng.
Mạnh Hủ Nhiên nhìn bọn họ một cái, nói với Phó Quân Tuyết đang nghịch điện thoại: "Đi thôi."
"Em đây là trốn nhà đi à." Phó Quân Tuyết nhìn vali của em gái, trêu ghẹo nói.
Mạnh Hủ Nhiên "thích" một tiếng.
Thấy hai chị em chuẩn bị rời đi, Mạnh Dao ném xuống một câu với bà cụ: "Ngài không muốn tôi cũng sẽ mời," rồi vội vã tiễn hai chị em. Dặn dò với Phó Quân Tuyết lái xe: " Lái xe chậm một chút, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho ta."
Nói xong, bà đi ra phía sau xe trấn an Mạnh Hủ Nhiên nói: "Bà nội con già đến hồ đồ rồi, lời bà nói vào tai này lại ra tai kia, đừng để trong lòng."
Mạnh Hủ Nhiên cắn môi, cất vali vào cốp xe hít một hơi, bình tĩnh lại nói với Mạnh Dao: "Vì thân thể người già của bà suy xét, lần sau nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, đừng bảo con quay lại."
Ngụ ý người gia không có thì kêu cô ấy về.
Mạnh Dao lau nước mắt cho Mạnh Hủ Nhiên, xoa đầu Mạnh Hủ Nhiên: "Lần sau mẹ sẽ đến gặp con."
Mạnh Hủ Nhiên nhướng nhướng mày, ngồi vào xe của Phó Quân Tuyết: "Cũng được, sẵn tiện nhìn xem tương lai của mẹ...." Cô dừng lại, cân nhắc lời của mình nói, "Con dâu."
"..." Mạnh Dao thở dài, xoay người nói: "Nhóc con lớn rồi, mẹ quản không được."
Sau khi Mạnh Dao đi rồi, Phó Quân Tuyết đóng cửa sổ xe lại, bật điều hòa lên, thuận miệng hỏi: "Vẫn là người em tâm tâm niệm niệm nhớ kia sao?"
Mạnh Hủ Nhiên thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tuyết.
"Đừng nhìn chị như vậy, không có xem trộm nhật ký của em." Phó Quân Tuyết giải thích, "Một năm nọ, em đi du lịch ở Mỹ về, sốt cao, mê sảng nói cả đêm."
Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt: "Em nói cái gì?"
Phó Quân Tuyết nghĩ nghĩ. Năm đó, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên sang Mỹ. Đêm quay trở về tình cờ là đêm Giáng sinh, trên tay cầm chặt nửa quả táo, một bên đã chuyển sang màu vàng khô. Phó Quân Tuyết vẫn nhớ rõ đêm tuyết rơi đó, những bông tuyết như lông ngỗng dừng trên đầu vai Mạnh Hủ Nhiên, như thể tất cả cốt kiêu hãnh của em gái đều bị đánh gãy.
Sau khi cởi mũ cùng khẩu trang là nước mắt giàn giụa tràn ra, Phó Quân Tuyết dù có hỏi thế nào cũng không nói cho cô biết lý do, chỉ biết khóc, theo sau đó là phát sốt.
Phó Quân Tuyết chăm sóc cô ấy cả đêm, mà một đêm kia Mạnh Hủ Nhiên cuộn tròn trên ổ chăn, toàn thân nóng như lửa đốt, tay ôm lấy ngực che đi trái tim, đôi môi nứt nẻ lúc đóng lúc mở.
—— "Chị ơi, chỗ này đau quá, đau quá. Em phải làm sao bây giờ? Em không thể bỏ xuống được. Em vẫn thích chị ấy lắm."
–––"Em nhận thua..."
Mạnh Hủ Nhiên dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào vầng trăng ở phía xa xa: "Vẫn luôn là chị ấy."
"A, đã nhiều năm như vậy, chờ đến mây tan mà thấy ánh trăng sáng rồi?" Phó Quân Tuyết hỏi: "Em nói xem nói xem, làm sao đuổi tới người ta?"
"Em còn chưa theo đuổi được." Mạnh Hủ Nhiên nở nụ cười, ánh mắt đảo qua Phó Quân Tuyết, vẻ mặt bất cần, lười biếng lộ ra vẻ kiêu ngạo của mình, dùng từ "khoe khoang" đến cực điểm, "Chính là chị ấy đang theo đuổi em."
"..."
—
Về đến nhà, căn phòng tối đến mức không nhìn rõ hình dáng Tiểu Mãn, Mạnh Hủ Nhiên nhăn nhăn mày, lấy điện thoại ra nhìn một lúc, 9 giờ 25, lịch sử trò chuyện dừng lại ở chỗ cô ấy gửi cho Bạc Minh Yên nói muốn về nhà, còn Bạc Minh Yên trả lời "Được".
Chẳng lẽ vẫn chưa về à?
Mạnh Hủ Nhiên bật đèn ở cửa ra vào, Tiểu Mãn kêu lên một tiếng. Đảo mắt nhìn sang, hình ảnh dừng lại, cái đuôi đầy lông của Tiểu Mãn chậm rãi quét qua hoa trời đầy sao cùng hoa bách hợp.
Trong khoảng thời gian này, Bạc Minh Yên mỗi ngày đều tặng cô một bó hoa sao đầy trời cùng các loại hoa khác. Lúc đầu là tự tay đưa cho cô, sau đó Bạc Minh Yên bắt đầu đặt chúng ở trước cửa, nói rằng hy vọng mỗi ngày cô ấy ra ngoài, về nhà đều có thứ gì đó đẹp đẽ làm tốt tâm tình cô.
Đây là của hôm nay, có nghĩa là người nào đó hẳn là đã quay trở lại.
Mạnh Hủ Nhiên sờ sờ vào cánh hoa, hướng vào phòng khách nhìn thoáng qua rồi bĩu môi, cảm thấy ấm lòng nhưng đồng thời cảm giác tủi thân cũng mạnh mẽ xuất hiện.
Ai đó còn nói muốn cảm ơn mình, nhưng cuối cùng lại không có ở phòng khách mà đợi.
Không phải rất muốn bật đèn, Mạnh Hủ Nhiên cởi áo khoác treo lên móc áo, đẩy vali về phía phòng khách, lúc đi ngang qua ghế sofa thì dừng lại, chợt nhận thấy trên ghế sofa có thứ gì đó cuộn tròn.
Trong lòng Mạnh Hủ Nhiên rung động, tay chân nhẹ nhàng mà đi vòng qua ghế sô pha.
Rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn còn chưa kéo, ánh trăng lạnh lẽo cùng với ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường từ từ chiếu vào phòng, có thể thấy chăn trên ghế sofa phồng lên, nửa chăn bị kéo lê trên sàn nhà, tóc của Bạc Minh Yên dài thật dài, hơi hỗn độn mà xõa trên ghế sofa, cô cuộn tròn thân thể, chắp tay trước mặt đặt trên sườn mặt, thoạt nhìn vừa mềm mại lại dịu dàng.
Mạnh Hủ Nhiên đi tới, cúi người nhặt chiếc chăn rơi xuống đất dịch chăn lại cho Bạc Minh Yên, vừa ngước mắt lên, ánh mắt dán chặt vào một bên mặt của Bạc Minh Yên.
Tư thế ngủ này cộng với những lời Phó Quân Tuyết nói lúc tối, đột nhiên khiến Mạnh Hủ Nhiên nhớ lại chuyện ở năm kia.
Năm đó, Cố Miểu ở Mỹ bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình trong bệnh viện, suốt đêm khóc cho cô ấy nghe, nên Mạnh Hủ Nhiên quyết định sang Mỹ gặp Cố Miểu. Kỳ thật khi đó cũng không nghĩ đến đi gặp Bạc Minh Yên, bởi vì lúc đó cô ấy trên một diễn đàn nặc danh bất chấp những lời đe dọa mà bênh vực Bạc Minh Yên, lại ở một ngày nọ, cô ấy nhận được câu trả lời từ chính Bạc Minh Yên: Đừng động vào việc của tôi.
Khi đó, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên giác ngộ nếu là một bên tình nguyện, tình mình rung động, trước sau cũng không được đáp lại sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng đôi khi, duyên phận thực sự là một điều gì đó rất huyền diệu.
Mỗi khi cô ấy đang cố gắng hết sức để đến gần Bạc Minh Yên, thì sẽ luôn bỏ lỡ dịp tốt nhất. Nhưng chỉ là đi vệ sinh trong bệnh viện lại gặp được người mình tâm tâm niệm niệm.
Bởi vì tối hôm trước Cố Miểu đã đau đến khóc, khóc đến hai mắt cũng sưng lên, Mạnh Hủ Nhiên sĩ diện cực độ, mang chiếc mũ lưỡi trai cùng kính râm lên, cả người đều choáng váng, sau đó cũng vô cùng biết ơn vì mình đã trang bị đầy đủ võ trang, chỉ khi như vậy mới có thể không màng đến bất cứ điều gì mà nhìn chằm chằm Bạc Minh Yên.
Khuôn mặt xinh đẹp mà bản thân ngày đêm thương nhớ đang mang theo vết thương lớn trên đó, chiếc áo bệnh viện rộng che đi thân hình mảnh mai của cô, một tay cao cao cầm theo túi truyền dịch, một tay khác thì cả mu bàn tay nổi gân xanh, còn vết kim đâm vào, ống vẫn còn chút máu.
Mạnh Hủ Nhiên không nghĩ tới, lần đầu gặp mặt, Bạc Minh Yên đã nói dùng tiếng Anh cắn lòng tự trọng nói với mình một câu: "Xin chào, tôi có thể nhờ cô một việc được không? Cô có thể giúp tôi cởi quần một chút được không?"
Khi những câu chuyện cười trên TV diễn ra trước mắt, so với tưởng tượng còn cảm thấy khó chịu đựng hơn nhiều.
Khi cởi quần của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên vô tình nhìn thấy vết khâu giống như con rết trên lưng cô. Lúc ấy, trái tim Mạnh Hủ Nhiên giống như lưng của Bạc Minh Yên, bị dao cứa từng nhát một, đau đớn vô cùng, nhưng ngay lúc cô ấy đang nghiến răng nhịn khóc, Bạc Minh Yên liền lấy quả táo từ túi nhét vào trong tay cô ấy.
Câu thứ hai Bạc Minh Yên nói với cô ấy là: "Cảm ơn nha, đêm Giáng sinh vui vẻ, hy vọng cô sẽ hạnh phúc mãn mãn." (tràn đầy hạnh phúc)
Nhưng mà, Mãn Mãn, bản thân chị lại không hạnh phúc.
Mạnh Hủ Nhiên bẻ quả táo làm đôi rồi đưa một nửa cho Bạc Minh Yên.
Một câu cũng chưa nói.
Một câu cũng không thể phát ra.
Từ đó trở đi, Mạnh Hủ Nhiên phát hiện, tình cảm là thứ khó kiềm chế nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất, cũng từ đó mà hiểu được, sự tận tâm, nhiệt tình đơn phương của mình không thể xuyên thấu được trái tim mà cửa của nó luôn đóng chặt.
Cho nên cho dù Bạc Minh Yên có nói muốn theo đuổi cô ấy.
Cô ấy cũng cần phải kiên nhẫn mà chờ.
Trong quá trình này, Bạc Minh Yên đã 100% mở rộng cửa lòng, 100% quay trở lại Bạc Minh Yên mà cô ấy từng gặp qua, ấm áp, trưởng thành một cách ngạo nghễ, diễm lệ mà lại giàu sức sống giống như lần đầu cô ấy gặp.
Khi băng tan 100%.
Chỉ khi đó mới có thể đón được những tia nắng mùa xuân rực rỡ nhất.
...
Một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên mới phục hồi tinh thần.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của Bạc Minh Yên, trong giây lát, ánh mắt dịu dàng, từng chút từng chút một theo những đường cong mà mô tả khuôn mặt của Bạc Minh Yên. Hàng mi dài cô ấy run lên, những giọt nước mắt lớn cũng rơi xuống thấm lên mu bàn tay.
Bất tri bất giác mà vươn tay ra.
Mạnh Hủ Nhiên cuộn cuộn đầu ngón tay lại, chậm rãi dán lên mặt Bạc Minh Yên, nhẹ nhàng nói: "Này, Bạc Mãn Mãn."
Phòng khách hòa vào màn đêm yên tĩnh, mọi âm thanh dường như có thể nghe được hồi âm. Mạnh Hủ Nhiên lại đè thấp giọng, gần như dùng khí âm mà nói: "Kẹt ở 90 một tháng rồi. Có muốn thả lỏng chút hay không?"
Bạc Minh Yên đột nhiên cử động, cô một tay nắm lấy cổ tay Mạnh Hủ Nhiên, tay còn lại vòng qua eo Mạnh Hủ Nhiên, Mạnh Hủ Nhiên không kịp phòng ngừa, thân thể thuận thế chui vào trong lòng Bạc Minh Yên. Ngay sau đó, Bạc Minh Yên lại buông lỏng tay ra, sau đó ôm chặt cô ấy vào lòng mà trở mình.
Đến khi nhận ra đang xảy ra chuyện gì, Mạnh Hủ Nhiên đã bị ép chặt giữa Bạc Minh Yên cùng lưng ghế sofa.
Hai là đang thân mật dán vào nhau.
Mạnh Hủ Nhiên vô thức nín thở, đưa hai tay ra trước người, vừa vặn chạm vào chỗ mềm mại của Bạc Minh Yên, cô ấy cuộn nắm tay lại, theo bản năng mà ngửa đầu lên.
Chóp mũi chậm rãi nhẹ nhàng mà cọ qua môi dưới của Bạc Minh Yên. Cánh môi hai người dường như đã chạm vào tới nhưng cũng giống như chưa tới vậy. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Bạc Minh Yên.
Giống như rơi vào cái hồ không đáy.
Dòng nước bao bọc lấy thân thể, gió thổi vào mặt đều là hơi thở nóng bỏng của Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên rũ mĩ mắt xuống, ánh mắt dường như rơi vào giữa môi của cô ấy, từ từ mà vuốt ve, sau đó lại rơi vào trong mắt Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên bị nhìn đến miệng lưỡi khô khốc, chậm rãi liếm môi: "Cô uống rượu à?"
"Sao lại khóc?"
Hai giọng nói va vào nhau, cả hai đều ngẩn người.
Bạc Minh Yên phát hiện, đúng như lời Ava nói, Mạnh Hủ Nhiên không có chút phản kháng nào trước sự gần gũi của cô, cô giơ tay lau mặt Mạnh Hủ Nhiên: "Ai khi dễ tiểu công chúa của chúng ta?"
Tiểu công chúa? Mạnh Hủ Nhiên nâng hạ yết hầu hai lần, nở nụ cười, đôi mắt cong lên như trăng non lại có ánh sao lấp lánh.
Lão phu nhân nói những lời đó cũng không khiến bản thân khổ sở, nhưng Bạc Minh Yên vừa hỏi như vậy, Mạnh Hủ Nhiên ngược lại chịu không nổi, không khống chế được nữa mà muốn khóc, nhưng vì muốn giữ sĩ diện nên liền vặn người lại nằm thẳng, đè lên người đối phương, ngăn không cho Bạc Minh Yên nhìn mình, hừ lạnh một tiếng: "Đùa gì vậy, ai dám khi dễ tôi?"
"Vậy tại sao em lại khóc?" Bạc Minh Yên không tin lời này.
"Có hiểu định kỳ bài độc khong?" Người nào đó tự tin nói.
"..."
Trong lúc Bạc Minh Yên bị nghẹn không nói nên lời thì Mạnh Hủ Nhiên lại đổi chủ đề, hỏi: "Sao ngủ trên sô pha mà lại không bật đèn?"
Bạc Minh Yên nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mạnh Hủ Nhiên, xác định cô ấy thật sự không còn buồn nữa rồi mới nói: "Sáng quá, chói mắt."
"Không bật chế độ xem phim à?"
"Khiếp đến hoảng."
"..."
Nào có gì đáng sợ đến vậy? Rõ ràng là màu ấm áp!
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nhanh trí, hỏi: "Cô đã uống bao nhiêu rượu rồi?"
"Tôi không say." Bạc Minh Yên nói.
"Ai hỏi cô có say hay không?" Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm nửa chừng, sau đó quay đầu nhìn Bạc Minh Yên, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh: "Sao lại ngủ trên sô pha?"
"Chờ em trở về." Bạc Minh Yên đáp theo.
Vừ chờ vừa suy nghĩ xem phải làm gì. nhưng cuối cùng vì có men trong người nên lại ngủ quên.
"Chờ tôi làm gì?" Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục dẫn đường hỏi.
Câu hỏi này thật kỳ lạ, trước kia chưa nghe Mạnh Hủ Nhiên hỏi như vậy bao giờ. Đột nhiên, Bạc Minh Yên nhớ tới mấy lời mơ hồ mà lần trước thật sự say rượu nói ra.
Lông mi Bạc Minh Yên run run một chút, may mắn chính mình đã quyết định không bật đèn, Mạnh Hủ Nhiên sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Chờ em... Giúp tôi tắm, tắm bồn tắm mát xa."
Mạnh Hủ Nhiên nhấp nháy lông mi, không nói gì.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi, tựa như một thế kỷ đã trôi qua. Bạc Minh Yên căng thẳng đến không cách nào thở được.
"Được a." Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo như xuyên qua cát sỏi dưới sông, lại mang theo chút khàn khàn, "Trả lại những gì nợ tôi lần trước."
Bạc Minh Yên cau mày: "Cái gì?"
Vừa dứt lời, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người tiến lại dán sát vào cô, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói: "Trực tiếp kêu cho tôi nghe."
Hơi thở của Bạc Minh Yên ngưng trệ.
Một lúc sau, nhớ ra chuyện đó Bạc Minh Yên nhếch lên khóe môi: "Không thể."
Mạnh Hủ Nhiên gấp gáp từ trên ghế sô pha ngồi dậy: "Lần trước tôi đã dạy rồi!"
"Đã lâu quá rồi," Bạc Minh Yên chống khuỷu tay lên ghế sofa, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc đen như thác nước Mạnh Hủ Nhiên, "Dạy tôi lần nữa đi, Mạnh lão sư."
"..."
Phạm quy! Cực kỳ phạm quy! Chị ấy thậm chí còn gọi cô là lão sư!
Mạnh Hủ Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Được~ Tôi dạy, bạn Bạc."
Bạc Minh Yên một bên nhướng mày, chờ người nào đó ghé vào tai cô, lại kêu một lần.
Giây tiếp theo, Bạc Minh Yên nhìn Mạnh Hủ Nhiên lấy điện thoại ra, dùng tay chọc vào màn hình rồi đưa điện thoại lên tai cô, âm thanh thấp nhỏ yếu ớt truyền vào tai, đôi tai Bạc Minh Yên nóng lên, ngắm mắt mà nhìn điện thoại.
Mạnh Hủ Nhiên đã ghi lại đoạn video ngày hôm đó.
Giờ khắc này, Bạc Minh Yên trên màn hình cũng giống như cô bây giờ, đôi mắt cô bị nhuộm một tầng mờ ám sâu thẳm, yết hầu lăn lên lăn xuống, khô khốc đến lợi hại.
"Nếu học không xong, có thể nghe thêm vài lần." Mạnh Hủ Nhiên cười tủm nói, ỷ Bạc Minh Yên uống say, cho nên sẽ không chú ý, cũng mặc kệ rụt rè mà ngồi lên đùi Bạc Minh Yên khóa lại, sau đó cúi người nâng cằm Bạc Minh Yên lên: "Học được chưa, mau kêu cho bản công chúa nghe."
"Bản công chúa sẽ nghe vui vẻ," đầu ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên trượt dọc theo xương quai hàm của Bạc Minh Yên một chút, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của cô, sau đó từ từ trượt về phía sau, "Tôi sẽ cống hiến hết mình cho, hầu hạ tắm bồn thật tốt."
Khi đầu ngón tay cô ấy chạm vào môi dưới mềm mại của Bạc Minh Yên, Bạc Minh Yên há miệng định cắn vào nhưng Mạnh Hủ Nhiên lại sợ đến mức theo bản năng mà rút ngón tay lại, nhân cơ hội này, Bạc Minh Yên ngồi dậy ôm Mạnh Hủ Nhiên vào trong ngực, hai chân buông xuống ghế sofa, Mạnh Hủ Nhiên sợ té xuống sàn nhà cho nên gắt gao nắm chặt áo trên cánh tay cô.
Bạc Minh Yên đột nhiên quay đầu áp sát vào tai cô ấy.
"Tuân mệnh, thưa Công chúa điện hạ."
Giọng nói trầm thấp, cánh môi nóng bỏng, giống như là cắn vào tai. Mạnh Hủ Nhiên dùng hai tay nắm lấy tay áo của Bạc Minh Yên, khi cô ấy đặt mình vào trong hơi thở của Bạc Minh Yên, phảng phất như có một luồng điện chạy qua toàn thân mình, thế cho nên Khi Bạc Minh Yên thực sự phát ra tiếng "ha ~" ngắn ngủi đó, Mạnh Hủ Nhiên đã cảm thấy chính mình sắp không xong, lệch đầu sang một bên mà dùng môi mình chặn lại miệng của Bạc Minh Yên.
Cánh môi mềm mại chặt chẽ dán chặt.
Không khí trong giây lát tĩnh trệ.
Bạc Minh Yên đang chờ Mạnh Hủ Nhiên rời đi, nhưng Mạnh Hủ Nhiên chỉ mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích. Điều cô không biết chính là Mạnh Hủ Nhiên cũng nghĩ giống như cô vậy.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Hủ Nhiên lùi lại, thấp giọng hỏi: "Bạc Mãn Mãn, uống say rồi, tôi hôn cô có phải tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không a."
Bạc Minh Yên ngước mắt lên, yên lặng nhìn đối phương: "Hôn tôi đi."
Như bị mê hoặc, Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng ở môi dưới của cô ma sát một chút.
Đáp lại, Bạc Minh Yên nhấp môi trên của Mạnh Hủ Nhiên, giống như một chiếc bánh pudding mềm mại bồng bềnh, giữ lấy nó vào giữa môi, sẽ khiến người ta không khỏi muốn mút vào miệng.
Bạc Minh Yên nghĩ như vậy mà cũng thực sự đã làm như vậy.
Mạnh Hủ Nhiên đầu óc phát trướng, bản thân xinh đẹp như vậy, nên ngay cả mùa đông cũng mặc quần áo mỏng, lòng bàn tay của Bạc Minh Yên ở trên eo cô ấy, nóng đến mức có thể đem vòng eo này hòa tan.
Đôi môi của Bạc Minh Yên rất ngọt cũng rất mát lạnh, chắc chắn là đã ăn những viên kẹo tròn vị bạc hà trong chiếc hộp nhỏ kia.
Đôi môi bị mút đến tê dại.
Sâu thẳm trong trái tim Mạnh Hủ Nhiên, con thú mang tên dục vọng đang gầm thét thoát khỏi xiềng xích của lý trí.
Hàng lông mi dài như nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên thầm nghĩ có thể bản thân đã nhiễm men say của Bạc Minh Yên rồi.
Bản thân sắp điên rồi.
Mạnh Hủ Nhiên dùng cả hai tay ôm lấy mặt Bạc Minh Yên, khi Bạc Minh Yên đang còn ngây người trong nháy mắt, giống như những gì Bạc Minh Yên đã làm khi nãy, ngậm lấy môi dưới của cô, nhấp lấy cánh môi giao hòa.
Bạc Minh Yên sững người một lúc, rồi hôn lại đối phương.
Bạc Minh Yên không có kinh nghiệm hôn, chỉ có thể dựa vào cảm giác, khẽ ma sát rồi lại cắn nhẹ, nếu ma sát quá nặng hay cắn mạnh quá, cô sẽ dùng đầu lưỡi mà nhẹ nhàng liếm lấy.
Mềm mềm mịn mịn như ăn tráng miệng, như thế nào cũng không đủ.
Đến khi không thở nổi, cả hai cuối cùng cũng tách ra, trán chạm vào nhau, tiếng thở gấp tinh tế vang lên.
Đại khái là cảm thấy Bạc Minh Yên say, Mạnh Hủ Nhiên không có gánh nặng tâm lý, thấp thấp cười, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu chị không say, không biết khi nào mới đạt đến tiến độ này."
Trong bóng tối, ánh mắt Bạc Minh Yên lóe lên: "Em thích như vậy sao?"
"Kỳ thật cũng không phải." Mạnh Hủ Nhiên vòng tay qua cổ cô, vùi đầu vào cổ cô, "Tôi thích chị tức giận một chút, chị có thể bá đạo, có thể tùy hứng, nóng nảy, kiêu ngạo như một nữ vương, có thể không cần lúc nào cũng phải luôn đối xử tốt với tôi, dù cho là chị có là dáng vẻ nào, tôi cũng sẽ thích...."
Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, từng chữ từng chữ nói: "Bởi vì đó là chị."
Bạc Minh Yên ngạc nhiên, trong lòng như có con cá nào đó bơi tới lui tuần tra, làm đến lòng cô rối bời không cách nào bình tĩnh lại được. Bạc Minh Yên ngẩng đầu, hết lần này đến lần khác hôn lên môi Mạnh Hủ Nhiên, cứ mổ lên mổ lên như thế, thật giống như, cứ mổ như vậy thì người này sẽ không nói ra những lời khiến tâm cô nhiễu loạn như vậy nữa.
Bạc Minh Yên biết câu người, vừa ôn nhu vừa thu liễm nổi lên khỏi lớp bảo hộ như vậy, giống như một con mèo rừng đã được thuần hóa, ở trên người chủ nhân của nó mà cọ loạn, nhưng Mạnh Hủ Nhiên biết chờ đến khi cô tỉnh dậy, cô sẽ lại khoác lên lớp vỏ bảo hộ đó, sẽ lại giống như đồ đầu gỗ.
Sẽ không đi trêu chọc, cũng rất khó câu.
Vì vậy, chỉ có thể nắm bắt cơ hội này, tự mình đòi chút phúc lợi.
"Bản công chúa, nói chuyện giữ lời, đi thôi, dắt đi, đi tắm." Mạnh Hủ Nhiên bị Bạc Minh Yên mổ lên môi, ngắt quãng nói: "Chị là chim chóc sao? Đừng mổ nữa!"
Bạc Minh Yên mắt ngơ tai điếc.
Mạnh Hủ Nhiên nheo mắt lại, cảm thấy mình không thể nói chuyện đàng hoàng với một người đang say rượu, dùng một tay đè lại ót Bạc Minh Yên, đột nhiên cắn vào môi Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên ngừng mổ, đau đớn đến cau mày. Sau khi Mạnh Hủ Nhiên nhả ra, cô dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới: "Em là tiểu cẩu à? Sao mà cắn tàn nhẫn như vậy."
"Ai bảo chị không nghe lời?" Mạnh Hủ Nhiên hất cằm, "Nếu chị ngoan ngoãn, đây sẽ là một tiểu cẩu, còn không nghe lời, đây sẽ là một tiểu chó sói."
Bạc Minh Yên liếm liếm môi, vừa vô ngữ vừa buồn cười.
Mạnh Hủ Nhiên một lần lại một lần liếc nhìn Bạc Minh Yên, đèn trong phòng khách còn chưa bật, cũng không thấy rõ môi của Bạc Minh Yên bị cắn đến mức nào: "Thật sự rất nặng sao? Để tôi đèn nhìn xem."
Cảm giác rung động trong cơ thể vẫn chưa lắng xuống, Bạc Minh Yên đoán chừng sắc đỏ trên mặt mình cũng chưa giảm bớt, vì vậy vội vàng nói: "Không nặng."
Mạnh Hủ Nhiên vẫn có chút không yên tâm.
"Em liếm liếm nó một chút thì sẽ ổn thôi." Não Bạc Minh Yên nóng lên, buột miệng thốt ra.
"...Chậc, chiếm tiện nghi tôi sao, tưởng bở!" Mạnh Hủ Nhiên phun tào xong, quay đầu liền đối với chỗ vừa cắn mà liếm liếm một chút, sau đó từ trên đùi Bạc Minh Yên đi xuống, "Tôi đi mở nước bồn tắm."
Bạc Minh Yên nhìn bóng dáng đối phương đẩy vali, khóe môi cao cao nhếch lên.
Một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên từ trong phòng ra tới: "Đi tắm đi, tắm xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."
Bạc Minh Yên không nhúc nhích.
Mạnh Hủ Nhiên đi tới thúc giục: "Đi nhanh đi nha."
Bạc Minh Yên thở dài một cách không thể nghe rõ, đứng lên: "Chân tôi đã tê rần rồi."
Cô đang định nói tiếp, có thể tắm một mình thì cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Bạc Minh Yên sửng sốt, ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua quai hàm xinh đẹp thanh tú của Mạnh Hủ Nhiên rồi vội vàng quay đi.
Mạnh Hủ Nhiên bế ngang cô lên, sau đó đi vòng quanh dưới camera giám sát một vòng: "Lần sau say rượu đừng ồn ào, tôi đây rất thoải mái hào phóng mà ôm chị đi tắm."
Bạc Minh Yên cười thầm: "...Đã biết, người hào phóng."
Vào phòng tắm, Mạnh Hủ Nhiên đặt Bạc Minh Yên xuống, nắn vuốt ngón tay, giơ tay nắm vạt áo của Bạc Minh Yên rồi nói: "Giơ tay lên."
Khi cô nhận ra Mạnh Hủ Nhiên muốn giúp mình cởi quần áo, Bạc Minh Yên vội vàng nói: "Tôi có thể tự mình làm được."
Mạnh Hủ Nhiên cẩn thận đánh giá cô, đột nhiên phát hiện Bạc Minh Yên mặt có chút đỏ bừng, lần trước uống rượu cũng không đỏ, lần này là uống bao nhiêu rượu rồi? Vẫn nghi ngờ lời của Bạc Minh Yên nói: "Chị có chắc không?"
Bạc Minh Yên nói "ừm" rồi gật đầu một cái thật mạnh để chứng tỏ mình có thể.
"Xấu hổ cái gì? Cũng không phải là chưa từng cởi qua." Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm nói.
Bạc Minh Yên dại ra, tay phải theo bản năng nắm lấy cổ tay trái của mình: "Cái gì?"
Lông mi dài của Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp hai lần: "Không có gì đâu. Lại đây tôi chỉ chị cách sử dụng mát xa thế nào."
Bạc Minh Yên chậm rãi đi tới.
Sợ Bạc Minh Yên uống say không nhớ được nút bấm, Mạnh Hủ Nhiên hướng dẫn hẳn mấy lần, dặn dò nói: "Bên ngoài không đóng cửa, tôi ở trong phòng, có cần gì thì cứ việc gọi cho tôi nhé. Đừng ngâm lâu quá, biết không?"
"Ừm." Bạc Minh Yên nói: "Tôi muốn dùng sữa tắm, dầu gội của em."
Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người nhìn cô, ngượng ngùng cười rộ lên: "Muốn toàn thân đều là hương vị của tôi à?"
Bạc Minh Yên nhìn vào đáy mắt cô ấy: "Ừm."
Muốn chết, lần nào cũng là bản thân trêu chọc trước, cuối cùng người xấu hổ trước cũng là bản thân. Mạnh Hủ Nhiên che lại khuôn mặt nóng bừng đi ra ngoài.
Bạc Minh Yên cởi quần áo rồi ngồi trong bồn tắm, cảm thấy toàn thân ấm áp, cô cụp mắt xuống nhìn vết sẹo hiện rõ trên cổ tay trái trong nước, suy nghĩ về những gì Mạnh Hủ Nhiên vừa nói.
Cô là một người bảo thủ, lần duy nhất cô bị lột quần áo là khi bị tố ngoại tình với gia sư của mình, cô bị một số cô gái trả thù, đánh đến vào bệnh viện.
Ở một mình trong bệnh viện rất bất tiện, hôm đó cô đã gọi điện cho Lâm Tuệ Tâm, muốn cho Lâm Tuệ Tâm đến tìm cô, nhưng khi đó Hạ Thần Trừng chỉ là ở một bên nói "Mẹ ơi, con hình như bị sốt", vậy là Lâm Tuệ Tâm liền cúp máy của cô. Cô ấy một mình xách túi truyền dịch vào nhà vệ sinh, ngay cả chuyện kéo quần này cũng không thể làm được.
May mắn thay, lúc đó gặp được một cô gái, toàn thân võ trang kín mít, đến mức không thể nhìn thấy khuôn mặt.
Có lẽ vì không nhìn rõ mặt nên Bạc Minh Yên mới có thể thả lỏng được phần nào.
Khi đó Bạc Minh Yên phi thường phi thường cảm kích cô gái không hỏi một câu đã giúp đỡ mình, cho nên cô đã dùng chút bình an cùng số phúc khí quãng đời còn lại mà chúc cho cô gái đó bình an hạnh phúc.
Cô lại không ngờ cô gái đó, lại chia cho mình một nửa.
Chính vì nửa quả táo đó, mà sau này cây dao của cô mới bớt sắc bén lại.
Bạc Minh Yên nhắm mắt lại, cơ thể chìm xuống, đầu cũng vùi vào trong nước, trong đầu nghĩ đến cô gái đội mũ, đeo mặt nạ cùng kính râm kia, dần dần lại thay biến thành cảnh đầu lưỡi của cô cùng Mạnh Hủ Nhiên quấn lấy nhau.
Sự thật đã chứng minh, Mạnh Hủ Nhiên sẽ không chán ghét những chuyện hơi quá một chút, thậm chí, Mạnh Hủ Nhiên có vẻ cũng rất mong chờ một bước phát triển hơn nữa.
Kỳ thật Mạnh Hủ Nhiên đã ám chỉ qua, nếu thanh tiến độ không có tiến triển thì có thể áp dụng cách tiếp cận triệt để hơn.
Nhưng cô nghĩ tới chỉ là Mạnh Hủ Nhiên muốn cô buông lỏng hơn mà thôi.
Những gì Mạnh Hủ Nhiên nói lúc đó, làm cô nhớ đến, khi họ đi công tác, cô đã từng nói qua mẫu người lý tưởng với Mạnh Hủ Nhiên.
Trừ bỏ tuổi nhỏ hơn, thì tuổi tâm lý của Mạnh Hủ Nhiên lại rất trưởng thành.
Phải có bao nhiêu may mắn, mà trong thế giới rộng lớn nơi mọi người đến rồi đi này, mới có thể gặp được người hiểu mình, lại phù hợp với mẫu lý tưởng của bản thân.
Cô cũng cần hiểu rõ hơn về Mạnh Hủ Nhiên hơn, giống như Ava đã nói, cô cần phải hòa nhập nhiều hơn vào cuộc sống của Mạnh Hủ Nhiên, thả lỏng bản thân nhiều hơn một chút.
Cũng dành sự chân thành cùng nhiệt huyết tương tự cho người đáng giá.
......
Tên chương này là: Hôn tôi đi
: Đã đi được 1/2 đoạn đường rồi ah~ Bạn học Bạc cũng tan bớt còn Mạnh Lão Sư thì "Muốn chết" mãi thoai =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.