Chương 12: Dễ mà, dùng môi anh chặn môi tôi là được.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua tấm cửa kính, làn gió bay qua hất tung tấm rèm cửa sát đất, cuốn cả mấy góc giấy trên bàn lên, khiến nó không ngừng phát ra tiếng kêu sột soạt. Một nam một nữ đứng đối diện, từng tia nắng vụn vặt chiếu thẳng lên vai, nhỏ vụn như tường cát, lấp lánh chói lòa.
Thái Từ Nghiêm không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô. Một cô gái như thế, vậy mà rất thích ghẹo người.
Tưởng Tuyết Hy mỉm cười, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi lấy tạm của anh, phía dưới là chiếc quần da màu đen rách vài chỗ ở đầu gối. Viền tóc mai hai bên ôm trọn gương mặt trắng mịn của cô, còn có thể thấy rõ vài cọng tóc bết dính. Chỉ là mặc một chiếc áo tùy tiện, phối cùng chiếc quần chẳng liên quan, vậy mà mặc lên người cô vẫn có thể ăn khớp như vậy, thậm chí còn có chút hút mắt.
"Tôi là tình nhân của anh... Đã bao giờ anh nghĩ... chuyện lên giường với tôi chưa?" Tưởng Tuyết Hy đã đến gần anh, mùi hương nam tính người đàn ông vấn vít khoang mũi.
Rất sạch, rất thơm, rất dụ người.
Thái Từ Nghiêm khẽ cúi đầu, chỉ cần sát thêm một chút là có thể tạo ra tư thế ám muội giữa hai người. Chỉ tiếc, anh vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn.
"Chỉ sợ cô không dám." Khóe miệng Thái Từ Nghiêm khẽ cong, bờ môi mỏng tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Tưởng Tuyết Hy trừng mắt, bộ dáng hung ác.
"Khinh người quá đáng! Chẳng phải chỉ vài phút lăn lộn thôi à?"
Mặt mũi người đàn ông tối sầm.
"Ăn có thể ăn bừa, lời không được nói bừa."
"Chỉ giỏi giảng đạo lý!" Ngón tay trắng muốt của thiếu nữ vươn ra, cách cổ áo anh đúng ba đốt ngón tay.
"Tôi hơi thắc mắc, không biết được bao lâu..."
Người đàn ông chụp lấy, nửa cười nửa không.
"Có cách nào chặn cái miệng hay nói nhảm này lại đây?"
"Dễ mà, dùng môi anh chặn môi tôi là được."
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh như bao phủ thêm một tầng sương lạnh.
Cổ tay vẫn duy trì tư thế bị anh túm, người đàn ông dồn lực, kéo cả người cô vào ngực mình, chậm rãi cúi xuống, chóp mũi lành lạnh chạm lên sống mũi cao của cô. Tưởng Tuyết Hy giật mình, vừa ngước lên đã chạm ngay phải ánh mắt cuồng dã của anh, ánh mắt như tối dần, sự chuyển biến trong đáy mắt khó có thể nắm bắt, ngay lúc này, Thái Từ Nghiêm lại cúi sâu hơn...
Tưởng Tuyết Hy thoáng sợ hãi, vội đẩy anh ra, lùi lại tận mấy bước.
Người đàn ông cười tà, quay mặt đi.
"Vẫn là không dám."
Tim gan như nhảy nhót loạn xạ, gò má cũng đã ửng hồng, cô không ngờ anh lại làm vậy.
Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi cô có thể đếm được từng sợi lông mi của anh.
Tốc độ quá nhanh, khiến cô không thể nào né kịp.
Người đàn ông vừa rời đi, điện thoại của Tưởng Tuyết Hy cũng vừa lúc đổ chuông.
.........
Bạn bè nhiều ngày không gặp, chốt lại chính là một bữa ăn thật hoành tráng.
Ngô Giao Nghi và Hà Tiểu Vãn đợi ở nhà hàng từ sớm, nhìn đống đồ ăn trên bàn. Bụng Ngô Giao Nghi sôi ùng ục, mấy lần lén nhấc đũa đòi gắp nhưng lại bị Hà Tiểu Vãn đập mấy cái vào tay.
"Nghi, cậu kiềm chế đi."
Ngô Giao Nghi khóc không ra nước mắt.
"Hy Hy thúi, dám để chúng ta chờ đợi trong đau khổ. Mất hết tính người mà. Huhu..."
Hà Tiểu Vãn mặc kệ Ngô Giao Nghi lèm bèm bên cạnh, từ đầu đến cuối chỉ mải miết gõ chữ trên điện thoại.
Ngô Giao Nghi khẽ liếc, kết quả bị Hà Tiểu Vãn phát hiện lấy tay che lại.
"Tiểu Vãn, nghi lắm nha! Có phải cậu biết yêu rồi không?"
"Nói vớ vẩn gì vậy chứ?" Hà Tiểu Vãn giấu diếm, nhưng lại không che được gò má đang dần đỏ ửng.
"Giấu đầu hở đuôi!" Ngô Giao Nghi bĩu môi, kết quả đói không chịu được nữa liền đứng dậy.
"Cậu đi đâu thế?"
"Mua nước uống tạm."
"Ừ..." Nói xong lại tiếp tục gõ chữ.
Ngô Giao Nghi đi một lúc, cuối cùng cũng thấy quầy nho nhỏ bán nước uống. Lựa đi lựa lại, cuối cùng chọn mua một lon Pepsi.
"Của em là hai tệ." Người nhân viên sau khi quét mã, mỉm cười báo giá.
Ngô Giao Nghi còn đang thong dong móc túi, kết quả phát hiện không mang tiền, ngay cả điện thoại cũng không.
"Chị gái à, có thể đợi một lúc không? Tôi quên mang tiền rồi."
Nhân viên hơi ngẩn ra, cuối cùng lịch sự đáp lại.
"Xin lỗi nhưng phải tính tiền ngay ạ!"
Ngô Giao Nghi lúng túng, ngó ngang ngó dọc phát hiện gần đó có một người đàn ông cũng đang tính tiền nước, cô đánh bạo qua đó hỏi.
"Anh trai này, có thể cho tôi mượn hai tệ không?"
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, không biết là không nghe thấy hay là cố tình không nghe thấy.
"Tôi làm phiền một lát, anh có hai tệ không?"
"Không có." Thích Tiếu Nam càu nhàu lên tiếng, nhìn lên, có hơi sững sờ nhưng cuối cùng vẫn cụp mắt.
Ngô Giao Nghi nghiến răng, nuốt không trôi thái độ của anh ta.
"Xùy, hai tệ cũng không cho."
Thích Tiếu Nam nghe được câu đó, đứng thẳng người thành ra cao hẳn Ngô Giao Nghi một cái đầu, anh ta nhìn xuống, khinh bỉ nói.
"Còn hơn cô, hai tệ cũng không có."
Ngô Giao Nghi trợn trừng, cười nhẹ mấy cái.
"Tôi không mang tiền, không phải là không có tiền."
Thích Tiếu Nam cong môi, liếc nhìn lon Pepsi nãy giờ vẫn đặt trên bệ kính, đặt hai tờ hai tệ bên cạnh, biểu cảm khí khái.
"Lấy thêm một lon." Nói rồi lại quay sang Ngô Giao Nghi. "Tặng cô."
Ngô Giao Nghi tức muốn xì khói, cầm lon Pepsi của mình định rời đi, nhưng vẫn còn một lon nữa đặt đó, chần chừ một lúc vẫn là lấy cả hai, bật nắp tu ừng ực.
.........
Sau khi kết thúc cuộc họp thường niên, vừa định rời đi lại thấy Phong Dạ đi đến.
"Thái Từ Nghiêm."
"Có chuyện gì?"
Hai người đàn ông đứng đối diện, nét mặt lạnh lùng, nhìn đối phương không mấy thiện cảm.
"Tránh xa Hy Hy ra." Phong Dạ vào thẳng vấn đề.
"Hy Hy?" Thái Từ Nghiêm nâng mắt nhìn anh ta, biểu tình lạnh lẽo.
"Anh đừng có mà không biết chừng mực. Cô ấy là đối tượng kết hôn của tôi."
"Vậy nên?"
"Anh thích một chân đạp hai thuyền à?"
Phong Dạ khẽ cười, khoanh tay đặt trước ngực, chiếc cằm kiêu ngạo khẽ hất cao.
"Tôi chưa đồng ý kết hôn với Tưởng Vân, cũng không thân thiết với Tưởng Tuyết Hy. Anh lo sợ cái gì?"
Phong Dạ nhíu mày, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt lóe sáng.
"Tôi sẽ không để anh tiếp cận cô ấy đâu."
Thái Từ Nghiêm không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô. Một cô gái như thế, vậy mà rất thích ghẹo người.
Tưởng Tuyết Hy mỉm cười, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi lấy tạm của anh, phía dưới là chiếc quần da màu đen rách vài chỗ ở đầu gối. Viền tóc mai hai bên ôm trọn gương mặt trắng mịn của cô, còn có thể thấy rõ vài cọng tóc bết dính. Chỉ là mặc một chiếc áo tùy tiện, phối cùng chiếc quần chẳng liên quan, vậy mà mặc lên người cô vẫn có thể ăn khớp như vậy, thậm chí còn có chút hút mắt.
"Tôi là tình nhân của anh... Đã bao giờ anh nghĩ... chuyện lên giường với tôi chưa?" Tưởng Tuyết Hy đã đến gần anh, mùi hương nam tính người đàn ông vấn vít khoang mũi.
Rất sạch, rất thơm, rất dụ người.
Thái Từ Nghiêm khẽ cúi đầu, chỉ cần sát thêm một chút là có thể tạo ra tư thế ám muội giữa hai người. Chỉ tiếc, anh vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn.
"Chỉ sợ cô không dám." Khóe miệng Thái Từ Nghiêm khẽ cong, bờ môi mỏng tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Tưởng Tuyết Hy trừng mắt, bộ dáng hung ác.
"Khinh người quá đáng! Chẳng phải chỉ vài phút lăn lộn thôi à?"
Mặt mũi người đàn ông tối sầm.
"Ăn có thể ăn bừa, lời không được nói bừa."
"Chỉ giỏi giảng đạo lý!" Ngón tay trắng muốt của thiếu nữ vươn ra, cách cổ áo anh đúng ba đốt ngón tay.
"Tôi hơi thắc mắc, không biết được bao lâu..."
Người đàn ông chụp lấy, nửa cười nửa không.
"Có cách nào chặn cái miệng hay nói nhảm này lại đây?"
"Dễ mà, dùng môi anh chặn môi tôi là được."
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh như bao phủ thêm một tầng sương lạnh.
Cổ tay vẫn duy trì tư thế bị anh túm, người đàn ông dồn lực, kéo cả người cô vào ngực mình, chậm rãi cúi xuống, chóp mũi lành lạnh chạm lên sống mũi cao của cô. Tưởng Tuyết Hy giật mình, vừa ngước lên đã chạm ngay phải ánh mắt cuồng dã của anh, ánh mắt như tối dần, sự chuyển biến trong đáy mắt khó có thể nắm bắt, ngay lúc này, Thái Từ Nghiêm lại cúi sâu hơn...
Tưởng Tuyết Hy thoáng sợ hãi, vội đẩy anh ra, lùi lại tận mấy bước.
Người đàn ông cười tà, quay mặt đi.
"Vẫn là không dám."
Tim gan như nhảy nhót loạn xạ, gò má cũng đã ửng hồng, cô không ngờ anh lại làm vậy.
Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi cô có thể đếm được từng sợi lông mi của anh.
Tốc độ quá nhanh, khiến cô không thể nào né kịp.
Người đàn ông vừa rời đi, điện thoại của Tưởng Tuyết Hy cũng vừa lúc đổ chuông.
.........
Bạn bè nhiều ngày không gặp, chốt lại chính là một bữa ăn thật hoành tráng.
Ngô Giao Nghi và Hà Tiểu Vãn đợi ở nhà hàng từ sớm, nhìn đống đồ ăn trên bàn. Bụng Ngô Giao Nghi sôi ùng ục, mấy lần lén nhấc đũa đòi gắp nhưng lại bị Hà Tiểu Vãn đập mấy cái vào tay.
"Nghi, cậu kiềm chế đi."
Ngô Giao Nghi khóc không ra nước mắt.
"Hy Hy thúi, dám để chúng ta chờ đợi trong đau khổ. Mất hết tính người mà. Huhu..."
Hà Tiểu Vãn mặc kệ Ngô Giao Nghi lèm bèm bên cạnh, từ đầu đến cuối chỉ mải miết gõ chữ trên điện thoại.
Ngô Giao Nghi khẽ liếc, kết quả bị Hà Tiểu Vãn phát hiện lấy tay che lại.
"Tiểu Vãn, nghi lắm nha! Có phải cậu biết yêu rồi không?"
"Nói vớ vẩn gì vậy chứ?" Hà Tiểu Vãn giấu diếm, nhưng lại không che được gò má đang dần đỏ ửng.
"Giấu đầu hở đuôi!" Ngô Giao Nghi bĩu môi, kết quả đói không chịu được nữa liền đứng dậy.
"Cậu đi đâu thế?"
"Mua nước uống tạm."
"Ừ..." Nói xong lại tiếp tục gõ chữ.
Ngô Giao Nghi đi một lúc, cuối cùng cũng thấy quầy nho nhỏ bán nước uống. Lựa đi lựa lại, cuối cùng chọn mua một lon Pepsi.
"Của em là hai tệ." Người nhân viên sau khi quét mã, mỉm cười báo giá.
Ngô Giao Nghi còn đang thong dong móc túi, kết quả phát hiện không mang tiền, ngay cả điện thoại cũng không.
"Chị gái à, có thể đợi một lúc không? Tôi quên mang tiền rồi."
Nhân viên hơi ngẩn ra, cuối cùng lịch sự đáp lại.
"Xin lỗi nhưng phải tính tiền ngay ạ!"
Ngô Giao Nghi lúng túng, ngó ngang ngó dọc phát hiện gần đó có một người đàn ông cũng đang tính tiền nước, cô đánh bạo qua đó hỏi.
"Anh trai này, có thể cho tôi mượn hai tệ không?"
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, không biết là không nghe thấy hay là cố tình không nghe thấy.
"Tôi làm phiền một lát, anh có hai tệ không?"
"Không có." Thích Tiếu Nam càu nhàu lên tiếng, nhìn lên, có hơi sững sờ nhưng cuối cùng vẫn cụp mắt.
Ngô Giao Nghi nghiến răng, nuốt không trôi thái độ của anh ta.
"Xùy, hai tệ cũng không cho."
Thích Tiếu Nam nghe được câu đó, đứng thẳng người thành ra cao hẳn Ngô Giao Nghi một cái đầu, anh ta nhìn xuống, khinh bỉ nói.
"Còn hơn cô, hai tệ cũng không có."
Ngô Giao Nghi trợn trừng, cười nhẹ mấy cái.
"Tôi không mang tiền, không phải là không có tiền."
Thích Tiếu Nam cong môi, liếc nhìn lon Pepsi nãy giờ vẫn đặt trên bệ kính, đặt hai tờ hai tệ bên cạnh, biểu cảm khí khái.
"Lấy thêm một lon." Nói rồi lại quay sang Ngô Giao Nghi. "Tặng cô."
Ngô Giao Nghi tức muốn xì khói, cầm lon Pepsi của mình định rời đi, nhưng vẫn còn một lon nữa đặt đó, chần chừ một lúc vẫn là lấy cả hai, bật nắp tu ừng ực.
.........
Sau khi kết thúc cuộc họp thường niên, vừa định rời đi lại thấy Phong Dạ đi đến.
"Thái Từ Nghiêm."
"Có chuyện gì?"
Hai người đàn ông đứng đối diện, nét mặt lạnh lùng, nhìn đối phương không mấy thiện cảm.
"Tránh xa Hy Hy ra." Phong Dạ vào thẳng vấn đề.
"Hy Hy?" Thái Từ Nghiêm nâng mắt nhìn anh ta, biểu tình lạnh lẽo.
"Anh đừng có mà không biết chừng mực. Cô ấy là đối tượng kết hôn của tôi."
"Vậy nên?"
"Anh thích một chân đạp hai thuyền à?"
Phong Dạ khẽ cười, khoanh tay đặt trước ngực, chiếc cằm kiêu ngạo khẽ hất cao.
"Tôi chưa đồng ý kết hôn với Tưởng Vân, cũng không thân thiết với Tưởng Tuyết Hy. Anh lo sợ cái gì?"
Phong Dạ nhíu mày, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt lóe sáng.
"Tôi sẽ không để anh tiếp cận cô ấy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.