Chương 13: Buổi hòa nhạc.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Lại nói đến lần gặp mặt của nhóm người Tưởng Tuyết Hy, sau khi Ngô Giao Nghi quay về, chẳng hiểu sao mặt mũi đỏ phừng phừng.
"Nghi, sao mặt cậu đỏ thế?" Hà Tiểu Vãn đưa tay ra sờ má Ngô Giao Nghi, lo lắng hỏi.
"Có đỏ à?" Ngô Giao Nghi nhăn mặt, cũng tự đưa tay ra sờ quanh mặt mình.
Vừa lúc đó, Tưởng Tuyết Hy cũng đến.
"Hi!" Thích Tiếu Nam đi sau, giơ tay ra vẫy.
Hà Tiểu Vãn chỉ mỉm cười đáp lại, còn Ngô Giao Nghi thì ngồi không, trong lòng vẫn vì chuyện ban nãy mà không vui.
Phải, bà đây chính là người thù dai như thế đấy!
Thích Tiếu Nam khẽ nhếch môi, ung dung bình thản mà ngồi giữa đám con gái. Ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía đối diện, cười như không cười.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tưởng Tuyết Hy nhìn qua, chỉ vài giây là phát hiện khác thường, đuôi mắt chốc chốc lại kéo cao, tinh ranh hệt như mắt mèo.
"Quen nhau sao?"
Ngô Giao Nghi: "Không quen!"
Thích Tiếu Nam: "Không quen!"
Tưởng Tuyết Hy và Hà Tiểu Vãn không hẹn mà cùng bật cười.
"Hy Hy, bà có thể đừng moi móc người khác nữa được không hả?"
Tưởng Tuyết Hy nhún vai, vẫy tay cho phục vụ chuẩn bị lên món.
"Không moi thì không moi. Tôi chỉ moi mấy người hay có tật giật mình thôi."
Ngô Giao Nghi: "..."
Hà Tiểu Vãn cố nhịn cười, hắng giọng rồi lên tiếng.
"Đúng rồi, ba ngày nữa sẽ có một buổi hòa nhạc ở Quảng Châu, nghe nói tổ chức năm năm một lần, cơ hội rất hiếm đấy. Cậu nhất định phải tham gia."
"Cậu nghe ở đâu vậy?"
"Anh trai mình là khách mời."
"Ồ, vậy tất nhiên là được rồi." Tưởng Tuyết Hy gật gù.
Bôn ba học hỏi ở nước ngoài ba năm, cuối cùng chỉ đợi một khoảnh khắc khoác lên mình ánh hào quang trên sân khấu. Nếu có thể để mẹ cô nhìn thấy, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.
"Hy Hy, tới lúc đó, bản cô nương nhất định sẽ giúp bà trở thành tâm điểm của buổi hòa nhạc đó cho xem."
Khóe môi Tưởng Tuyết Hy giật giật, Ngô Giao Nghi cũng đang nhìn cô, tia vui vẻ trong ánh mắt phút chốc lại trầm xuống.
"Bà có tin tưởng tôi không đấy?"
"Tất nhiên là tin rồi. Không đẹp nhất thì cũng sẽ xấu nhất cho xem."
Ngô Giao Nghi: "..."
Cả đám lại bị chọc cười thành tiếng.
"Hy Hy, về lễ phục, mình sẽ nhờ anh mình giúp." Hà Tiểu Vãn lên tiếng, khi cười bên má lại xuất hiện núm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Vãn, vậy mình không khách sáo đâu."
Thích Tiếu Nam nãy giờ ngồi bên cạnh Tưởng Tuyết Hy chỉ nghịch hộp diêm trong tay, cũng chẳng biết có để ý đến cuộc nói chuyện nãy giờ hay không.
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới nhìn sang bên cạnh, huých một cái.
"You?"
Thích Tiếu Nam khẽ nâng mắt, tầm nhìn không phải sang bên cạnh mà là phía đối diện.
"Có tôi hộ tống cô."
Ngô Giao Nghi không nhìn cũng biết có cặp mắt lang sói đang nhìn chằm chằm về phía mình.
.........
Qua suốt mấy tiếng đồng hồ họp hội nghị cấp cao, cuối cùng mấy gã giám đốc mới được nghỉ, mà nói đúng hơn là được tha từ tay Diêm vương trở về đất mẹ.
Thái Từ Nghiêm châm điếu thuốc, màn hình sáng trưng đặt trước mặt, trên đó là hồ sơ nhập học của một du học sinh gốc Trung.
Trong bức ảnh nhỏ góc bên phải màn hình, thiếu nữ với nước da trắng hồng, mái tóc ngắn chấm vai đen như gỗ mun, đôi môi anh đào hồng rực khép hờ. Thiếu nữ không cười, chỉ có đôi mắt lấp lánh là rực rỡ nhất, đôi mắt to tròn, đuôi mắt nhếch cao hệt như hồ ly, vô cùng yểu mị.
Cô nhóc đó... khi để tóc ngắn với tóc dài... có hơi khác nhau...
Chẳng biết anh ngồi đó khoảng bao lâu, điếu thuốc trong tay cũng đã cháy gần hết, ngay cả tiếng gõ cửa bên ngoài cũng không nghe thấy.
"Tưởng Tuyết Hy?" Triệu Chấn Đông đã đến bên cạnh anh từ bao giờ, ngó vào màn hình mà cao giọng.
Thái Từ Nghiêm lúc này mới phản ứng lại, từ tốn vươn tay gập màn hình lại, sau đó lại ung dung gạt tàn thuốc. Quá trình diễn ra vô cùng trơn tru, hoàn toàn không giống biểu cảm mà mấy người bị bắt tại trận nên có.
Triệu Chấn Đông cũng đã quá quen thuộc với thần sắc mười như một này của Thái Từ Nghiêm, gương mặt anh lúc nào cũng lạnh lẽo và bình thản như vậy. Có khi núi Thái Sơn sập xuống ngay trước mắt thì người đàn ông này cũng không biến sắc luôn ấy chứ.
"Đưa em nào vào tầm ngắm rồi?" Triệu Chấn Đông khẽ cười, kéo ghế ngồi sang bên cạnh.
"Nói tiếng người."
Triệu Chấn Đông bĩu môi, tự nhủ đến bao giờ người đàn ông này mới bỏ cái mặt cấm dục này xuống đây?
"Ba ngày nữa là buổi hòa nhạc ở Quảng Châu, cậu đi với tôi một chuyến."
"Không cần thiết."
Triệu Chấn Đông cau mày. "Mấy năm trước cậu có thể từ chối, nhưng năm nay cậu nhất định phải đi."
Thái Từ Nghiêm ngả người ra sau, nhìn anh ta mà không nói.
Triệu Chấn Đông hiểu ý, ngập ngừng một lát.
"Mẹ cậu là người tổ chức."
.........
Trước buổi hòa nhạc vài ngày, Tưởng Tuyết Hy mới về biệt thự Tưởng gia một chuyến. Từ sau lần lôi kéo nhau trên Thái Cực Quang, thái độ của Tưởng Vân đối với Tưởng Tuyết Hy càng e dè hơn. Một phần là do lần đó cả người hôi hám chạy ra khỏi công ty vô cùng mất mặt, một phần là chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Tưởng Tuyết Hy, Tưởng Vân chẳng hiểu sao lại toát mồ hôi lạnh.
Tưởng Vân ngồi ở phòng khách, trông thấy Tưởng Tuyết Hy kéo vali từ trên lầu xuống, miễn cưỡng hỏi han.
"Chị định đi đâu?"
Bước chân Tưởng Tuyết Hy hơi chậm lại. "Đi du lịch đó em gái."
Tưởng Vân nghe vậy, chỉ hừ một cái rồi quay mặt đi.
Đúng, đi đi, tốt nhất là đi xa vào!
Chỉ cần chị rời đi, không còn ai có thể ngáng chân tôi trở thành phu nhân của Thái gia nữa...
"Nghi, sao mặt cậu đỏ thế?" Hà Tiểu Vãn đưa tay ra sờ má Ngô Giao Nghi, lo lắng hỏi.
"Có đỏ à?" Ngô Giao Nghi nhăn mặt, cũng tự đưa tay ra sờ quanh mặt mình.
Vừa lúc đó, Tưởng Tuyết Hy cũng đến.
"Hi!" Thích Tiếu Nam đi sau, giơ tay ra vẫy.
Hà Tiểu Vãn chỉ mỉm cười đáp lại, còn Ngô Giao Nghi thì ngồi không, trong lòng vẫn vì chuyện ban nãy mà không vui.
Phải, bà đây chính là người thù dai như thế đấy!
Thích Tiếu Nam khẽ nhếch môi, ung dung bình thản mà ngồi giữa đám con gái. Ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía đối diện, cười như không cười.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tưởng Tuyết Hy nhìn qua, chỉ vài giây là phát hiện khác thường, đuôi mắt chốc chốc lại kéo cao, tinh ranh hệt như mắt mèo.
"Quen nhau sao?"
Ngô Giao Nghi: "Không quen!"
Thích Tiếu Nam: "Không quen!"
Tưởng Tuyết Hy và Hà Tiểu Vãn không hẹn mà cùng bật cười.
"Hy Hy, bà có thể đừng moi móc người khác nữa được không hả?"
Tưởng Tuyết Hy nhún vai, vẫy tay cho phục vụ chuẩn bị lên món.
"Không moi thì không moi. Tôi chỉ moi mấy người hay có tật giật mình thôi."
Ngô Giao Nghi: "..."
Hà Tiểu Vãn cố nhịn cười, hắng giọng rồi lên tiếng.
"Đúng rồi, ba ngày nữa sẽ có một buổi hòa nhạc ở Quảng Châu, nghe nói tổ chức năm năm một lần, cơ hội rất hiếm đấy. Cậu nhất định phải tham gia."
"Cậu nghe ở đâu vậy?"
"Anh trai mình là khách mời."
"Ồ, vậy tất nhiên là được rồi." Tưởng Tuyết Hy gật gù.
Bôn ba học hỏi ở nước ngoài ba năm, cuối cùng chỉ đợi một khoảnh khắc khoác lên mình ánh hào quang trên sân khấu. Nếu có thể để mẹ cô nhìn thấy, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.
"Hy Hy, tới lúc đó, bản cô nương nhất định sẽ giúp bà trở thành tâm điểm của buổi hòa nhạc đó cho xem."
Khóe môi Tưởng Tuyết Hy giật giật, Ngô Giao Nghi cũng đang nhìn cô, tia vui vẻ trong ánh mắt phút chốc lại trầm xuống.
"Bà có tin tưởng tôi không đấy?"
"Tất nhiên là tin rồi. Không đẹp nhất thì cũng sẽ xấu nhất cho xem."
Ngô Giao Nghi: "..."
Cả đám lại bị chọc cười thành tiếng.
"Hy Hy, về lễ phục, mình sẽ nhờ anh mình giúp." Hà Tiểu Vãn lên tiếng, khi cười bên má lại xuất hiện núm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Vãn, vậy mình không khách sáo đâu."
Thích Tiếu Nam nãy giờ ngồi bên cạnh Tưởng Tuyết Hy chỉ nghịch hộp diêm trong tay, cũng chẳng biết có để ý đến cuộc nói chuyện nãy giờ hay không.
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới nhìn sang bên cạnh, huých một cái.
"You?"
Thích Tiếu Nam khẽ nâng mắt, tầm nhìn không phải sang bên cạnh mà là phía đối diện.
"Có tôi hộ tống cô."
Ngô Giao Nghi không nhìn cũng biết có cặp mắt lang sói đang nhìn chằm chằm về phía mình.
.........
Qua suốt mấy tiếng đồng hồ họp hội nghị cấp cao, cuối cùng mấy gã giám đốc mới được nghỉ, mà nói đúng hơn là được tha từ tay Diêm vương trở về đất mẹ.
Thái Từ Nghiêm châm điếu thuốc, màn hình sáng trưng đặt trước mặt, trên đó là hồ sơ nhập học của một du học sinh gốc Trung.
Trong bức ảnh nhỏ góc bên phải màn hình, thiếu nữ với nước da trắng hồng, mái tóc ngắn chấm vai đen như gỗ mun, đôi môi anh đào hồng rực khép hờ. Thiếu nữ không cười, chỉ có đôi mắt lấp lánh là rực rỡ nhất, đôi mắt to tròn, đuôi mắt nhếch cao hệt như hồ ly, vô cùng yểu mị.
Cô nhóc đó... khi để tóc ngắn với tóc dài... có hơi khác nhau...
Chẳng biết anh ngồi đó khoảng bao lâu, điếu thuốc trong tay cũng đã cháy gần hết, ngay cả tiếng gõ cửa bên ngoài cũng không nghe thấy.
"Tưởng Tuyết Hy?" Triệu Chấn Đông đã đến bên cạnh anh từ bao giờ, ngó vào màn hình mà cao giọng.
Thái Từ Nghiêm lúc này mới phản ứng lại, từ tốn vươn tay gập màn hình lại, sau đó lại ung dung gạt tàn thuốc. Quá trình diễn ra vô cùng trơn tru, hoàn toàn không giống biểu cảm mà mấy người bị bắt tại trận nên có.
Triệu Chấn Đông cũng đã quá quen thuộc với thần sắc mười như một này của Thái Từ Nghiêm, gương mặt anh lúc nào cũng lạnh lẽo và bình thản như vậy. Có khi núi Thái Sơn sập xuống ngay trước mắt thì người đàn ông này cũng không biến sắc luôn ấy chứ.
"Đưa em nào vào tầm ngắm rồi?" Triệu Chấn Đông khẽ cười, kéo ghế ngồi sang bên cạnh.
"Nói tiếng người."
Triệu Chấn Đông bĩu môi, tự nhủ đến bao giờ người đàn ông này mới bỏ cái mặt cấm dục này xuống đây?
"Ba ngày nữa là buổi hòa nhạc ở Quảng Châu, cậu đi với tôi một chuyến."
"Không cần thiết."
Triệu Chấn Đông cau mày. "Mấy năm trước cậu có thể từ chối, nhưng năm nay cậu nhất định phải đi."
Thái Từ Nghiêm ngả người ra sau, nhìn anh ta mà không nói.
Triệu Chấn Đông hiểu ý, ngập ngừng một lát.
"Mẹ cậu là người tổ chức."
.........
Trước buổi hòa nhạc vài ngày, Tưởng Tuyết Hy mới về biệt thự Tưởng gia một chuyến. Từ sau lần lôi kéo nhau trên Thái Cực Quang, thái độ của Tưởng Vân đối với Tưởng Tuyết Hy càng e dè hơn. Một phần là do lần đó cả người hôi hám chạy ra khỏi công ty vô cùng mất mặt, một phần là chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Tưởng Tuyết Hy, Tưởng Vân chẳng hiểu sao lại toát mồ hôi lạnh.
Tưởng Vân ngồi ở phòng khách, trông thấy Tưởng Tuyết Hy kéo vali từ trên lầu xuống, miễn cưỡng hỏi han.
"Chị định đi đâu?"
Bước chân Tưởng Tuyết Hy hơi chậm lại. "Đi du lịch đó em gái."
Tưởng Vân nghe vậy, chỉ hừ một cái rồi quay mặt đi.
Đúng, đi đi, tốt nhất là đi xa vào!
Chỉ cần chị rời đi, không còn ai có thể ngáng chân tôi trở thành phu nhân của Thái gia nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.