Chương 33: Là của người trong lòng sao?
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Ba tên buôn người bị cảnh sát bắt sống, Trương Hải trở về an toàn, hơn nữa tiền chuộc cũng không bị mất nấy một đồng nào.
Vợ chồng ông bà Hứa vô cùng cảm kích, phải nói trước kia có bao nhiêu ơn huệ đều của Thái Từ Nghiêm và Tưởng Tuyết Hy mang lại khiến họ mỗi lần mở miệng nói chuyện là cảm thấy vô cùng lúng túng. Lại nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Tưởng Tuyết Hy dần khô máu, ông bà Hứa chắc chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu mà cảm tạ.
Thái Từ Nghiêm giao người xong, xin phép ông bà Hứa rời đi trước, sau đó tỉ mỉ sơ cứu vết thương cho Tưởng Tuyết Hy tránh nhiễm trùng.
Sát trùng, cầm máu, làm sạch miệng vết thương, sau đó là thoa kem trị sẹo, cuối cùng băng một lớp băng gạc mỏng bên ngoài. Nhìn vết thương đã được xử lý sạch sẽ, Tưởng Tuyết Hy vô thức nhìn anh.
"Anh rất biết làm những thứ này nhỉ?"
Thái Từ Nghiêm không ngẩng đầu. "Học một chút là được."
Lớp kem trắng mịn mơn trớn trên làn da, xúc cảm nóng hổi từ nhiệt độ bàn tay anh truyền đến, từng ngón tay thon dài tán rộng lớp kem lên da cô. Tưởng Tuyết Hy bỗng cảm thấy có chút ngứa, cuối cùng không hiểu sao lại buộc miệng nói.
"Người nào trở thành bạn gái của anh, chắc chắn rất có phúc."
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu đậm ý cười, nhàn nhạt nói. "Không giả sử người đó là mình nữa à?"
Tưởng Tuyết Hy ngớ người, trong giây lát cảm thấy lời này của anh vô cùng khó hiểu.
Thái Từ Nghiêm dùng kéo cắt đoạn băng thừa, còn cẩn thận dùng tay miết lại, đôi bàn tay to lớn như ôm cả cánh tay nhỏ nhắn của cô vào trong.
Hai tai Tưởng Tuyết Hy bất giác nóng bừng lên.
Cô... đang xấu hổ sao?
Anh bổ sung, đồng thời thu gọn đồ đạc, đứng dậy đem đi cất. "Trước kia cô như vậy."
Đúng là trước kia cô như vậy, luôn miệng nói nhảm, thoải mái trêu ngươi, đột nhiên lúc này lại im lặng, quả thật khiến người khác có chút không ngờ đến.
Thái Từ Nghiêm dần phát hiện, khi bình thường không sao, nhưng chỉ cần lúc cô bị thương hay say rượu, trạng thái cơ thể càng trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Cứ như thể đó là tâm tình của một thiếu nữ khác mà không phải cô vậy.
Tưởng Tuyết Hy nhiều lúc cũng cảm thấy khó hiểu bản thân. Hoặc có thể những lúc như vậy, trong lòng không còn tâm trạng bỡn cợt nữa.
Tưởng Tuyết Hy thu chân lên ghế, vân vê đầu ngón tay, đột nhiên giật mình rồi trở nên lo lắng.
"Nhẫn của tôi?" Ngón út trống trơn, cô cúi người tìm xung quanh, thanh âm hốt hoảng. "Bị rơi ở đâu rồi sao?"
Thái Từ Nghiêm xoay người, mái tóc người con gái rơi về phía trước để lộ phần da thịt sau gáy trắng nõn mịn màng. Người ta thường nói, gáy là bộ phận nhạy cảm cũng là nơi quyến rũ nhất của phụ nữ.
"Là cái này sao?" Chiếc nhẫn bạc nằm gọn trong lòng bàn tay anh, đưa đến trước mặt cô.
Tưởng Tuyết Hy nhìn anh trong giây lát, một lúc sau mới lấy lại chiếc nhẫn. "Cảm ơn anh."
"Chiếc nhẫn này rất quan trọng với cô thì phải." Người đàn ông vẫn duy trì tư thế đứng im không nhúc nhích, nhìn cô đeo nhẫn vào ngón tay, có chút tò mò. "Là của người trong lòng sao?"
Tưởng Tuyết Hy không ngờ anh lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết xoay xở thế nào.
Dường như anh cũng nhận ra câu hỏi của mình có chút không đúng, dẫu sao thì đây cũng là vấn đề cá nhân của người ta, hơn nữa lại là con gái. Anh hỏi điều này quả thật có chút bất lịch sự.
Còn không đợi Thái Từ Nghiêm lên tiếng bào chữa, Tưởng Tuyết Hy đã dứt khoát đứng dậy, bàn chân gìm chặt lên tấm da cao cấp của ghế, khẽ cười.
"Anh cảm thấy người trong lòng sẽ tặng nhau một chiếc nhẫn bạc không thôi ư?"
"Cũng không phải là không thể."
Ý cười trên môi trở nên sâu hơn. "Đúng là..." chỉ có người nhạt nhẽo như anh mới nghĩ như vậy.
...
Vì công ty có việc nên Thái Từ Nghiêm phải rời đi ngay trong đêm. Vào những ngày cuối năm như thế này, nhiệt độ ban đêm có thể hạ thấp chỉ còn có mấy độ. Hình bóng cao ráo bị kéo dài bởi ánh đèn hình cầu phía trước cổng, tuyết trắng phủ đầy trên mái ngói đầy cổ kính. Luân Đôn rất đẹp, khi nắng ấm cũng đẹp mà khi giá lạnh cũng không hề tầm thường.
Đứng trong biển tuyết rơi, lặng lẽ đứng từ xa, ngắm nhìn người.
Tưởng Tuyết Hy với lấy cốc sữa còn ấm nóng mà trước khi Thái Từ Nghiêm rời đi pha sẵn cho cô. Dịu dàng nhìn xuống phía dưới, anh mở cửa xe, khởi động máy rồi rời đi.
"Trên đời, vui vẻ là điều quan trọng nhất. Làm gì cũng được, cạnh ai cũng được, thân thiện miễn phí cũng được. Như lúc này đây, chúng ta cùng ở đây, tớ thực sự thấy rất vui, cậu có thấy như vậy không?"
Tưởng Tuyết Hy xoa xoa chiếc nhẫn bạc trong tay. Đó là lời mà trước kia Cố Miểu Miểu đã từng nói với cô, lúc đó cô nghĩ, chẳng qua đó chỉ là những lời cảm thán bình thường. Mãi đến sau này Tưởng Tuyết Hy mới biết, đó là hình thức gián tiếp để tỏ tình.
Trong quan hệ tình bạn khác giới, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông hoàn toàn trái ngược nhau. Phụ nữ rất muốn cảm giác có một người đàn ông thấu hiểu mình, không nhất thiết là yêu, họ chỉ mong cả hai có thể đối tốt với nhau như những người thân. Không phải mập mờ, nhưng tình cảm đó thật sự rất ích kỷ. Đàn ông lại khác, lập trường của họ rất rõ ràng, họ rất ít khi bày tỏ sự dịu dàng của mình với bất kỳ người khác giới nào, nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra, tình cảm đó của họ không phải giả dối.
Nhưng cảm giác Cố Miểu Miểu đem lại cho cô là sự cảm tạ vô cùng lớn lao. Tình cảm của cô đối với cậu ấy mà nói, ngoài cảm kích thì chỉ còn cảm kích. Cô chưa từng nghĩ đến việc phát sinh tình cảm nam nữ với cậu ấy, càng không hiểu được hết tâm tư của cậu ấy như thế nào.
Cô lại nhớ đến lời của Thái Từ Nghiêm ban nãy.
"Là của người trong lòng sao?"
...
Thái Từ Nghiêm đi thẳng lên văn phòng để nghỉ ngơi, thực chất không có việc đột xuất nào ở đây cả, chỉ là anh muốn rời đi, tìm một không gian riêng của bản thân để trấn tĩnh lại.
Trấn tĩnh điều gì ư?
Trong căn phòng lớn chỉ có chút ánh sáng le lói từ góc phòng, Thái Từ Nghiêm ngồi xuống bàn làm việc, bật laptop lên, ánh điện màn hình sáng trưng, chiếu rọi một vầng sáng gay gắt lên gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.
Dòng ghi chú được viết tay nắn nót thẳng hàng, là hình chụp được lưu giữ lại. Tệp tin để ngay cạnh tệp tài liệu làm việc của anh, không đặt tên gì đặc biệt, nếu nhìn qua có khi còn tưởng đây là một thư mục rỗng.
Thứ mà anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
"Chuyện tốt nhất mà tôi làm cho anh là để anh biết được, dù thế giới có lợi bất cập hại nào, anh vẫn được yêu thương."
Vợ chồng ông bà Hứa vô cùng cảm kích, phải nói trước kia có bao nhiêu ơn huệ đều của Thái Từ Nghiêm và Tưởng Tuyết Hy mang lại khiến họ mỗi lần mở miệng nói chuyện là cảm thấy vô cùng lúng túng. Lại nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Tưởng Tuyết Hy dần khô máu, ông bà Hứa chắc chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu mà cảm tạ.
Thái Từ Nghiêm giao người xong, xin phép ông bà Hứa rời đi trước, sau đó tỉ mỉ sơ cứu vết thương cho Tưởng Tuyết Hy tránh nhiễm trùng.
Sát trùng, cầm máu, làm sạch miệng vết thương, sau đó là thoa kem trị sẹo, cuối cùng băng một lớp băng gạc mỏng bên ngoài. Nhìn vết thương đã được xử lý sạch sẽ, Tưởng Tuyết Hy vô thức nhìn anh.
"Anh rất biết làm những thứ này nhỉ?"
Thái Từ Nghiêm không ngẩng đầu. "Học một chút là được."
Lớp kem trắng mịn mơn trớn trên làn da, xúc cảm nóng hổi từ nhiệt độ bàn tay anh truyền đến, từng ngón tay thon dài tán rộng lớp kem lên da cô. Tưởng Tuyết Hy bỗng cảm thấy có chút ngứa, cuối cùng không hiểu sao lại buộc miệng nói.
"Người nào trở thành bạn gái của anh, chắc chắn rất có phúc."
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu đậm ý cười, nhàn nhạt nói. "Không giả sử người đó là mình nữa à?"
Tưởng Tuyết Hy ngớ người, trong giây lát cảm thấy lời này của anh vô cùng khó hiểu.
Thái Từ Nghiêm dùng kéo cắt đoạn băng thừa, còn cẩn thận dùng tay miết lại, đôi bàn tay to lớn như ôm cả cánh tay nhỏ nhắn của cô vào trong.
Hai tai Tưởng Tuyết Hy bất giác nóng bừng lên.
Cô... đang xấu hổ sao?
Anh bổ sung, đồng thời thu gọn đồ đạc, đứng dậy đem đi cất. "Trước kia cô như vậy."
Đúng là trước kia cô như vậy, luôn miệng nói nhảm, thoải mái trêu ngươi, đột nhiên lúc này lại im lặng, quả thật khiến người khác có chút không ngờ đến.
Thái Từ Nghiêm dần phát hiện, khi bình thường không sao, nhưng chỉ cần lúc cô bị thương hay say rượu, trạng thái cơ thể càng trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Cứ như thể đó là tâm tình của một thiếu nữ khác mà không phải cô vậy.
Tưởng Tuyết Hy nhiều lúc cũng cảm thấy khó hiểu bản thân. Hoặc có thể những lúc như vậy, trong lòng không còn tâm trạng bỡn cợt nữa.
Tưởng Tuyết Hy thu chân lên ghế, vân vê đầu ngón tay, đột nhiên giật mình rồi trở nên lo lắng.
"Nhẫn của tôi?" Ngón út trống trơn, cô cúi người tìm xung quanh, thanh âm hốt hoảng. "Bị rơi ở đâu rồi sao?"
Thái Từ Nghiêm xoay người, mái tóc người con gái rơi về phía trước để lộ phần da thịt sau gáy trắng nõn mịn màng. Người ta thường nói, gáy là bộ phận nhạy cảm cũng là nơi quyến rũ nhất của phụ nữ.
"Là cái này sao?" Chiếc nhẫn bạc nằm gọn trong lòng bàn tay anh, đưa đến trước mặt cô.
Tưởng Tuyết Hy nhìn anh trong giây lát, một lúc sau mới lấy lại chiếc nhẫn. "Cảm ơn anh."
"Chiếc nhẫn này rất quan trọng với cô thì phải." Người đàn ông vẫn duy trì tư thế đứng im không nhúc nhích, nhìn cô đeo nhẫn vào ngón tay, có chút tò mò. "Là của người trong lòng sao?"
Tưởng Tuyết Hy không ngờ anh lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết xoay xở thế nào.
Dường như anh cũng nhận ra câu hỏi của mình có chút không đúng, dẫu sao thì đây cũng là vấn đề cá nhân của người ta, hơn nữa lại là con gái. Anh hỏi điều này quả thật có chút bất lịch sự.
Còn không đợi Thái Từ Nghiêm lên tiếng bào chữa, Tưởng Tuyết Hy đã dứt khoát đứng dậy, bàn chân gìm chặt lên tấm da cao cấp của ghế, khẽ cười.
"Anh cảm thấy người trong lòng sẽ tặng nhau một chiếc nhẫn bạc không thôi ư?"
"Cũng không phải là không thể."
Ý cười trên môi trở nên sâu hơn. "Đúng là..." chỉ có người nhạt nhẽo như anh mới nghĩ như vậy.
...
Vì công ty có việc nên Thái Từ Nghiêm phải rời đi ngay trong đêm. Vào những ngày cuối năm như thế này, nhiệt độ ban đêm có thể hạ thấp chỉ còn có mấy độ. Hình bóng cao ráo bị kéo dài bởi ánh đèn hình cầu phía trước cổng, tuyết trắng phủ đầy trên mái ngói đầy cổ kính. Luân Đôn rất đẹp, khi nắng ấm cũng đẹp mà khi giá lạnh cũng không hề tầm thường.
Đứng trong biển tuyết rơi, lặng lẽ đứng từ xa, ngắm nhìn người.
Tưởng Tuyết Hy với lấy cốc sữa còn ấm nóng mà trước khi Thái Từ Nghiêm rời đi pha sẵn cho cô. Dịu dàng nhìn xuống phía dưới, anh mở cửa xe, khởi động máy rồi rời đi.
"Trên đời, vui vẻ là điều quan trọng nhất. Làm gì cũng được, cạnh ai cũng được, thân thiện miễn phí cũng được. Như lúc này đây, chúng ta cùng ở đây, tớ thực sự thấy rất vui, cậu có thấy như vậy không?"
Tưởng Tuyết Hy xoa xoa chiếc nhẫn bạc trong tay. Đó là lời mà trước kia Cố Miểu Miểu đã từng nói với cô, lúc đó cô nghĩ, chẳng qua đó chỉ là những lời cảm thán bình thường. Mãi đến sau này Tưởng Tuyết Hy mới biết, đó là hình thức gián tiếp để tỏ tình.
Trong quan hệ tình bạn khác giới, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông hoàn toàn trái ngược nhau. Phụ nữ rất muốn cảm giác có một người đàn ông thấu hiểu mình, không nhất thiết là yêu, họ chỉ mong cả hai có thể đối tốt với nhau như những người thân. Không phải mập mờ, nhưng tình cảm đó thật sự rất ích kỷ. Đàn ông lại khác, lập trường của họ rất rõ ràng, họ rất ít khi bày tỏ sự dịu dàng của mình với bất kỳ người khác giới nào, nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra, tình cảm đó của họ không phải giả dối.
Nhưng cảm giác Cố Miểu Miểu đem lại cho cô là sự cảm tạ vô cùng lớn lao. Tình cảm của cô đối với cậu ấy mà nói, ngoài cảm kích thì chỉ còn cảm kích. Cô chưa từng nghĩ đến việc phát sinh tình cảm nam nữ với cậu ấy, càng không hiểu được hết tâm tư của cậu ấy như thế nào.
Cô lại nhớ đến lời của Thái Từ Nghiêm ban nãy.
"Là của người trong lòng sao?"
...
Thái Từ Nghiêm đi thẳng lên văn phòng để nghỉ ngơi, thực chất không có việc đột xuất nào ở đây cả, chỉ là anh muốn rời đi, tìm một không gian riêng của bản thân để trấn tĩnh lại.
Trấn tĩnh điều gì ư?
Trong căn phòng lớn chỉ có chút ánh sáng le lói từ góc phòng, Thái Từ Nghiêm ngồi xuống bàn làm việc, bật laptop lên, ánh điện màn hình sáng trưng, chiếu rọi một vầng sáng gay gắt lên gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.
Dòng ghi chú được viết tay nắn nót thẳng hàng, là hình chụp được lưu giữ lại. Tệp tin để ngay cạnh tệp tài liệu làm việc của anh, không đặt tên gì đặc biệt, nếu nhìn qua có khi còn tưởng đây là một thư mục rỗng.
Thứ mà anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
"Chuyện tốt nhất mà tôi làm cho anh là để anh biết được, dù thế giới có lợi bất cập hại nào, anh vẫn được yêu thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.