Chương 32: Nhìn đẹp đến không nhấc người nổi.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Địa điểm hẹn là một công trường đã bỏ hoang, xung quanh lờ mờ ánh đèn chỉ có một luồng sáng tỏa ra từ cổng dẫn vào, cũng là con đường duy nhất.
Tưởng Tuyết Hy theo sau Thái Từ Nghiêm, một vài người còn lại đợi sẵn ở phía sau, sẵn sàng chờ cứu viện. An nguy của Trương Hải vô cùng quan trọng, bọn họ không muốn manh động tránh bứt dây động rừng.
"Một mình tôi vào trong là được, cô ở ngoài này đợi." Thái Từ Nghiêm xách vali tiền trong tay, bước lên trước một bước.
Tưởng Tuyết Hy gật đầu đồng ý, tiện thể quan sát xung quanh, bày sẵn một kế hoạch nhỏ hỗ trợ anh từ phía sau.
Tiếng giày da đều đều chạm trên nền đất, không gian im ắng cộng với tiếng kẽo kẹt phát ra từ đống phế liệu đã bong tróc cùng tiếng côn trùng kêu rả rích, chỉ nghe thôi cũng thấy rợn người.
Ánh mắt người đàn ông một mực nhìn thẳng, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, đối diện với ba người cao to phía trước.
"Đổi tiền đổi người." Thái Từ Nghiêm chậm rãi lên tiếng, nhấc cao vali trong tay về phía trước mặt.
Giữa đám đàn ông là Trương Hải bị trói hai tay ép ngồi trên ghế, quần áo lấm lem bùn đất, cổ họng không ngừng phát ra thanh âm rên rỉ cầu cứu.
"Ể, anh trai à, trông có vẻ hơi quen nhỉ?" Một tên ngó đầu lên trước, để lộ vầng trán bóng loáng do vuốt hết tóc ra đằng sau.
Thái Từ Nghiêm không trả lời, giương mi mắt nhìn chằm chằm anh ta, hàn khí bủa vây, tuyệt nhiên khiến khẩu khí người kia cũng đã dè chừng vài phần.
"Sao phải nhìn như thế chứ? Tôi nói thật đấy, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?"
Thái Từ Nghiêm lặng lẽ cúi đầu, viên đá thô sơ trước mũi chân bị đá văng ra một đoạn, cuối cùng rơi ngay trước mũi chân người kia. Anh ta bất giác đưa tay bịt mồm, trợn trừng mắt.
Quá... quá chuẩn!
"Thời gian của tôi không phải đứng đây nghe lải nhải."
Hai tên còn lại ghé tai nhau thì thầm điều gì đó, người đàn ông trước mặt này chắc chắn không bình thường, chi bằng sớm rời đi, bảo toàn mạng sống.
"Được... có điều cần phải kiểm tra tiền trước... ném qua đây!"
Thái Từ Nghiêm vung tay, chiếc cặp vuông bị ném mạnh vào không trung, chuẩn xác tạo thành hình cánh cung, rơi lọt vào tay người kia.
Anh ta nhìn đến hoa cả mắt, từng xấp tiền đỏ chói thơm phức khiến bàn tay run lẩy bẩy vì phấn khích.
"Quả nhiên là con nhà phú hào, tiền này... rất thơm." Anh ta trợn mắt há mồm cười, đóng chiếc cặp lại rồi khóa chặt. Ngước lên nhìn Thái Từ Nghiêm, ánh mắt dần ôn hòa lại, bả vai thả lỏng, từng bước ung dung tiến về phía anh.
"Duyên của chúng ta đến đây thôi, tạm biệt nhé, Nhị gia!" Người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên môi, bàn tay thô ráp nhưng lại vô cùng sạch sẽ chìa trước mặt Thái Từ Nghiêm, thanh âm trào phúng.
Hai từ Nhị gia, người đàn ông này đã biết đến thân phận của anh. Suy xét lại cũng đúng, trước kia trong giới hắc đạo, cái tên "Nhị gia" vô cùng khiến kẻ khác phải dè chừng. Chỉ là hoàn cảnh bây giờ đặc biệt hơn một chút, anh ta có Trương Hải làm con tin, vì thế mới dám trước mặt Thái Từ Nghiêm làm càn như vậy.
Thái Từ Nghiêm cũng không hề ngạc nhiên trước câu nói của anh ta, chỉ là đứng trước sự niềm nở này, tâm thế anh đã bắt đầu xuất hiện sự đề phòng.
Quả nhiên, chỉ một giây sau, toàn bộ bột khí trắng trong tay người đàn ông bị ném mạnh về phía anh, tản rộng trong không trung, Thái Từ Nghiêm lùi lại vài bước, cánh tay chắn trước mặt đồng thời nhắm chặt mắt. Đợi đến khi Thái Từ Nghiêm có thể nhìn rõ thì đám người đã rời đi, trước mặt chỉ còn một chiếc ghế gỗ trống trơn.
...
Về phía Tưởng Tuyết Hy, cô gái đang không ngừng đuổi theo hai ba người đàn ông cao to về phía cuối công xưởng, trong số ba người đó còn có một người kẹp sát nách một cậu bé đang.
Tưởng Tuyết Hy nhíu mày, là Trương Hải.
Vì khi nãy ở bên ngoài đợi Thái Từ Nghiêm, Tưởng Tuyết Hy đã đứng trên hàng rào quan sát địa hình ở đây, cũng coi như là nắm bắt sơ lược một cách khả quan. Chớp mắt thấy đám người chạy quá mình một đoạn, cô ngước nhìn, nhắm chuẩn sau đó bám lấy cột xà, thuận lợi đu người lên sảnh cao bên trên.
"Đại ca, ý tưởng này không tồi... vừa có tiền vừa có người, thằng nhóc này mà bán đi chắc chắn không ít đâu."
"Phí lời, anh mày là ai chứ hả?"
Đám người vừa bình bịch chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng dừng lại cách khu đất trống chỉ còn vài mét.
Đi qua bãi cỏ đó, bọn họ chắc chắn an toàn.
Đột nhiên từ trên cao, đôi chân vừa thẳng, vừa thon, vừa dài xuất hiện trong tầm mắt, bất thình lình đạp mấy cú vào vai trái của tên đi đầu, khiến hắn tối mắt mở miệng kêu rên.
"Cái..."
Tưởng Tuyết Hy nhẹ nhàng đáp đất, mày kiếm anh khí khẽ động. Phía sau là đèn xe ô tô bật sáng chờ sẵn, chỉ chờ ba người bọn họ cầm tiền cao chạy xa bay.
Chỉ tiếc là, đường lui của bọn họ bây giờ đang bị một cô gái ngáng đường, sau lưng là luồng sáng chói lòa, dáng đứng hiên ngang, khí khái không khác gì một nữ đại hiệp dũng cảm đi trừ gian diệt họa.
Trương Hải lờ mờ kéo khăn bịt mắt xuống, thất thố nhìn một cảnh xiêu lòng trước mặt.
"Lòi ở đâu ra thế?" Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau vài giây hoàng hồn mới hô nhau cùng lao lên đánh.
Tưởng Tuyết Hy cầm sẵn cây gậy trong tay, vừa đánh vừa né, kĩ thuật thuần thục điêu luyện, căn bản là không có ý nương tay.
Trương Hải khó khăn định chạy đến gần cô, kết quả bị một tên nhìn thấy, dứt khoát cầm dao xông lên, chuẩn bị giáng một nhát xuống. Tưởng Tuyết Hy lao nhanh đến, ôm cậu bé lăn vài vòng trên đất, nhưng vẫn bị lưỡi dao xẹt qua, nhanh chóng rướm máu.
"Để em cho nó đi chầu ông bà đi!" Tên khác mò mẫm chồm dậy, rút lấy súng rồi nạp đạn.
Đồng tử Tưởng Tuyết Hy phóng to đến cực đại, nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm chĩa về phía mình, tim đập loạn.
Bịch...
Khẩu súng lục rơi xuống nền đất, tầm mắt Tưởng Tuyết Hy là cảnh người đàn ông đó bị đạp ngã, gắng gượng chống trả nhưng không có tác dụng, ngược lại còn ăn thêm một cú đấm trời giáng, ngất lịm.
Bóng đen chuyển động không ngừng, tàn cuộc chỉ còn lại thân người nằm rạp trên nền đất, Tưởng Tuyết Hy vẫn đăm chiêu nhìn, bóng người cao lớn phủ kín tầm mắt, anh ta khẽ xoay người lại, bàn tay khớp xương rõ ràng chìa đến trước mặt cô.
Khung cảnh này... sự xuất hiện này của anh, quả thực rất hảo cảm lòng người, đột nhiên khiến cảm nhận của cô về anh càng thêm thân thiện.
Giống như tình trạng của cô bây giờ... Nhìn đến quên mất việc phải đứng dậy.
Thái Từ Nghiêm vươn tay, giọng điệu châm trọc. "Còn nằm ở đó nữa, tôi sẽ tưởng cô là lao công lau dọn đấy."
Tưởng Tuyết Hy theo sau Thái Từ Nghiêm, một vài người còn lại đợi sẵn ở phía sau, sẵn sàng chờ cứu viện. An nguy của Trương Hải vô cùng quan trọng, bọn họ không muốn manh động tránh bứt dây động rừng.
"Một mình tôi vào trong là được, cô ở ngoài này đợi." Thái Từ Nghiêm xách vali tiền trong tay, bước lên trước một bước.
Tưởng Tuyết Hy gật đầu đồng ý, tiện thể quan sát xung quanh, bày sẵn một kế hoạch nhỏ hỗ trợ anh từ phía sau.
Tiếng giày da đều đều chạm trên nền đất, không gian im ắng cộng với tiếng kẽo kẹt phát ra từ đống phế liệu đã bong tróc cùng tiếng côn trùng kêu rả rích, chỉ nghe thôi cũng thấy rợn người.
Ánh mắt người đàn ông một mực nhìn thẳng, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, đối diện với ba người cao to phía trước.
"Đổi tiền đổi người." Thái Từ Nghiêm chậm rãi lên tiếng, nhấc cao vali trong tay về phía trước mặt.
Giữa đám đàn ông là Trương Hải bị trói hai tay ép ngồi trên ghế, quần áo lấm lem bùn đất, cổ họng không ngừng phát ra thanh âm rên rỉ cầu cứu.
"Ể, anh trai à, trông có vẻ hơi quen nhỉ?" Một tên ngó đầu lên trước, để lộ vầng trán bóng loáng do vuốt hết tóc ra đằng sau.
Thái Từ Nghiêm không trả lời, giương mi mắt nhìn chằm chằm anh ta, hàn khí bủa vây, tuyệt nhiên khiến khẩu khí người kia cũng đã dè chừng vài phần.
"Sao phải nhìn như thế chứ? Tôi nói thật đấy, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?"
Thái Từ Nghiêm lặng lẽ cúi đầu, viên đá thô sơ trước mũi chân bị đá văng ra một đoạn, cuối cùng rơi ngay trước mũi chân người kia. Anh ta bất giác đưa tay bịt mồm, trợn trừng mắt.
Quá... quá chuẩn!
"Thời gian của tôi không phải đứng đây nghe lải nhải."
Hai tên còn lại ghé tai nhau thì thầm điều gì đó, người đàn ông trước mặt này chắc chắn không bình thường, chi bằng sớm rời đi, bảo toàn mạng sống.
"Được... có điều cần phải kiểm tra tiền trước... ném qua đây!"
Thái Từ Nghiêm vung tay, chiếc cặp vuông bị ném mạnh vào không trung, chuẩn xác tạo thành hình cánh cung, rơi lọt vào tay người kia.
Anh ta nhìn đến hoa cả mắt, từng xấp tiền đỏ chói thơm phức khiến bàn tay run lẩy bẩy vì phấn khích.
"Quả nhiên là con nhà phú hào, tiền này... rất thơm." Anh ta trợn mắt há mồm cười, đóng chiếc cặp lại rồi khóa chặt. Ngước lên nhìn Thái Từ Nghiêm, ánh mắt dần ôn hòa lại, bả vai thả lỏng, từng bước ung dung tiến về phía anh.
"Duyên của chúng ta đến đây thôi, tạm biệt nhé, Nhị gia!" Người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên môi, bàn tay thô ráp nhưng lại vô cùng sạch sẽ chìa trước mặt Thái Từ Nghiêm, thanh âm trào phúng.
Hai từ Nhị gia, người đàn ông này đã biết đến thân phận của anh. Suy xét lại cũng đúng, trước kia trong giới hắc đạo, cái tên "Nhị gia" vô cùng khiến kẻ khác phải dè chừng. Chỉ là hoàn cảnh bây giờ đặc biệt hơn một chút, anh ta có Trương Hải làm con tin, vì thế mới dám trước mặt Thái Từ Nghiêm làm càn như vậy.
Thái Từ Nghiêm cũng không hề ngạc nhiên trước câu nói của anh ta, chỉ là đứng trước sự niềm nở này, tâm thế anh đã bắt đầu xuất hiện sự đề phòng.
Quả nhiên, chỉ một giây sau, toàn bộ bột khí trắng trong tay người đàn ông bị ném mạnh về phía anh, tản rộng trong không trung, Thái Từ Nghiêm lùi lại vài bước, cánh tay chắn trước mặt đồng thời nhắm chặt mắt. Đợi đến khi Thái Từ Nghiêm có thể nhìn rõ thì đám người đã rời đi, trước mặt chỉ còn một chiếc ghế gỗ trống trơn.
...
Về phía Tưởng Tuyết Hy, cô gái đang không ngừng đuổi theo hai ba người đàn ông cao to về phía cuối công xưởng, trong số ba người đó còn có một người kẹp sát nách một cậu bé đang.
Tưởng Tuyết Hy nhíu mày, là Trương Hải.
Vì khi nãy ở bên ngoài đợi Thái Từ Nghiêm, Tưởng Tuyết Hy đã đứng trên hàng rào quan sát địa hình ở đây, cũng coi như là nắm bắt sơ lược một cách khả quan. Chớp mắt thấy đám người chạy quá mình một đoạn, cô ngước nhìn, nhắm chuẩn sau đó bám lấy cột xà, thuận lợi đu người lên sảnh cao bên trên.
"Đại ca, ý tưởng này không tồi... vừa có tiền vừa có người, thằng nhóc này mà bán đi chắc chắn không ít đâu."
"Phí lời, anh mày là ai chứ hả?"
Đám người vừa bình bịch chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng dừng lại cách khu đất trống chỉ còn vài mét.
Đi qua bãi cỏ đó, bọn họ chắc chắn an toàn.
Đột nhiên từ trên cao, đôi chân vừa thẳng, vừa thon, vừa dài xuất hiện trong tầm mắt, bất thình lình đạp mấy cú vào vai trái của tên đi đầu, khiến hắn tối mắt mở miệng kêu rên.
"Cái..."
Tưởng Tuyết Hy nhẹ nhàng đáp đất, mày kiếm anh khí khẽ động. Phía sau là đèn xe ô tô bật sáng chờ sẵn, chỉ chờ ba người bọn họ cầm tiền cao chạy xa bay.
Chỉ tiếc là, đường lui của bọn họ bây giờ đang bị một cô gái ngáng đường, sau lưng là luồng sáng chói lòa, dáng đứng hiên ngang, khí khái không khác gì một nữ đại hiệp dũng cảm đi trừ gian diệt họa.
Trương Hải lờ mờ kéo khăn bịt mắt xuống, thất thố nhìn một cảnh xiêu lòng trước mặt.
"Lòi ở đâu ra thế?" Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau vài giây hoàng hồn mới hô nhau cùng lao lên đánh.
Tưởng Tuyết Hy cầm sẵn cây gậy trong tay, vừa đánh vừa né, kĩ thuật thuần thục điêu luyện, căn bản là không có ý nương tay.
Trương Hải khó khăn định chạy đến gần cô, kết quả bị một tên nhìn thấy, dứt khoát cầm dao xông lên, chuẩn bị giáng một nhát xuống. Tưởng Tuyết Hy lao nhanh đến, ôm cậu bé lăn vài vòng trên đất, nhưng vẫn bị lưỡi dao xẹt qua, nhanh chóng rướm máu.
"Để em cho nó đi chầu ông bà đi!" Tên khác mò mẫm chồm dậy, rút lấy súng rồi nạp đạn.
Đồng tử Tưởng Tuyết Hy phóng to đến cực đại, nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm chĩa về phía mình, tim đập loạn.
Bịch...
Khẩu súng lục rơi xuống nền đất, tầm mắt Tưởng Tuyết Hy là cảnh người đàn ông đó bị đạp ngã, gắng gượng chống trả nhưng không có tác dụng, ngược lại còn ăn thêm một cú đấm trời giáng, ngất lịm.
Bóng đen chuyển động không ngừng, tàn cuộc chỉ còn lại thân người nằm rạp trên nền đất, Tưởng Tuyết Hy vẫn đăm chiêu nhìn, bóng người cao lớn phủ kín tầm mắt, anh ta khẽ xoay người lại, bàn tay khớp xương rõ ràng chìa đến trước mặt cô.
Khung cảnh này... sự xuất hiện này của anh, quả thực rất hảo cảm lòng người, đột nhiên khiến cảm nhận của cô về anh càng thêm thân thiện.
Giống như tình trạng của cô bây giờ... Nhìn đến quên mất việc phải đứng dậy.
Thái Từ Nghiêm vươn tay, giọng điệu châm trọc. "Còn nằm ở đó nữa, tôi sẽ tưởng cô là lao công lau dọn đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.