Chương 31: Thái Từ Nghiêm, thật ra... anh rất ấm áp.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Tưởng Tuyết Hy bị cơn đau đầu đánh thức.
Cả người vẫn còn cảm giác nhớp nháp khó chịu, mũi thì ngứa ngáy, nghẹt đến nỗi hít thở không thông.
Đầu óc trống rỗng, xốc chăn vươn vai vài cái, ánh mắt dừng lại trên ghế sô pha cách đó không xa.
Dáng nằm thẳng tắp, chân thẳng, vai thẳng, hai tay để dọc theo chỉ quần, tư thế như thân cây trúc, tựa hồ sóng tạt cũng không thể gãy được vậy.
Thế này là... đi ngủ cũng xếp hàng à?
Chân trần đến gần, khẽ cúi xuống, còn định khua tay trước mặt người đàn ông thì Thái Từ Nghiêm đã mở mắt, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn cô.
"Bày trò?"
Tưởng Tuyết Hy giật mình đứng thẳng lưng, khẽ hắng giọng. "Oh, anh dậy rồi à?"
Thái Từ Nghiêm ngồi dậy, cúc áo sơ mi tuột ra để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc khỏe khoắn, vô cùng bắt mắt.
Tưởng Tuyết Hy quay mặt đi, kết quả nhìn đúng chiếc gương gần đó, lại gần nhìn ngắm một lượt, càng nhìn càng thấy không đúng.
"Anh làm à?" Bây giờ cô mới để ý, chiếc áo vốn dĩ là kiểu lệch vai giờ lại bị rách mất một miếng, quá đáng hơn là lại dùng dây chun buộc lại, cuộn tròn thành một đống ở vị trí bắp tay.
Tưởng Tuyết Hy nhăn mày.
Xấu hoắc!
Người đàn ông đến đút tay túi quần, hơi nghiêng người. "Ông đây đã làm gì?"
"Xé áo con gái? Vụng trộm ban đêm? Xem ra, sở thích của anh cũng bạo quá nhỉ?"
Gương mặt điển trai dần đen lại.
Không những bị rách, ngay cả cúc áo phía sau lưng cũng vô cùng xộc xệch.
Làm gì có chuyện cô ngủ đến mức này chứ?
"Nói tiếp đi, để ông đây xem cô có thể lải nhải được đến mức nào."
Đi đến mép giường, dáng đứng cao vượt trội, bàn tay to lớn đặt lên cái trán mềm mịn.
"Anh định làm gì?" Tưởng Tuyết Hy bị ép phải nhìn thẳng vào anh, hai mắt trố tròn, nhưng chỉ vài giây Thái Từ Nghiêm đã thu tay lại.
Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, cảm giác giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mất trọng lượng đã vội về đích, kết thúc cuộc vui trong nháy mắt.
"Đỡ hơn rồi, đêm qua sốt nhẹ." Ngắn gọn, cộc lốc.
Nhưng không phải không quan tâm.
Tưởng Tuyết Hy thoáng đờ người.
"Còn nữa." Nhíu mày, híp mắt lại, gương mặt như tượng tạc đầy vẻ cao ngạo nhìn xuống. "Quần áo ở trong tủ."
Nói rồi rời đi, Tưởng Tuyết Hy vẫn ngồi im trên giường, trong đầu bỗng hiện ra một loạt cảnh táo bạo của ai đó.
Cắn tai? Thổi hơi? Lau người?
Điên rồi! Điên thật rồi!
...
Vừa đến Kensington đã gặp biến lớn.
Sảnh chính vốn dùng để tiếp đãi khách quý bỗng trở thành một nơi giam giữ người, gần chục tên vệ sỹ áo đen vây quanh. Không khí căng thẳng đến ngộp thở.
Ngô Giao Nghi là nhân vật chính.
"Hy Hy, bà phải tin tôi! Tôi mới chỉ gặp nó có vài phút thôi, sau đó rời đi, cậu bé không tìm thấy cũng không phải lỗi do tôi mà." Ngô Giao Nghi nắm chặt lấy bàn tay Tưởng Tuyết Hy, sợ hãi đến mếu máo.
Gia đình bà Hứa ngồi đối diện, ánh mắt ông Hứa long sòng sọc, bàn tay vo chặt nắm thành quyền giữ trên đầu gối, nổi đầy gân xanh.
"Bà Hứa, Trương Hải mất tích từ bao giờ ạ?" Tưởng Tuyết Hy nhìn Ngô Giao Nghi đầy trấn an, bản thân nhẹ giọng lễ phép hỏi.
"Thằng bé... từ chiều hôm qua." Nói rồi nhìn chồng, khuôn miệng méo mó sắp bật khóc. "Vốn dĩ an ninh ở đây rất tốt, tôi cũng vô cùng tin tưởng. Nhưng sau khi đưa Tiểu Hải đến chỗ cô gái này xem hóa trang, lẩn trong vũ hội đông nghịt người thì đã không thấy bóng dáng đâu. Vì vậy, lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy thằng bé là đi cùng cô gái này."
Ngô Giao Nghi kích động vô cùng. "Tuyết Hy, mình thật sự không biết, thằng bé hiếu thắng chạy lung tung cả buổi, việc này... đáng lý ra trách nhiệm là do vệ sỹ của Hứa phu nhân đây mới đúng."
Ầm!
Ông Hứa đập bàn khiến toàn thể những người có mặt đều giật mình thon thót. "Cô còn cãi lý nữa sao? Nếu không phải cái gật đầu đồng ý của cô, nếu không phải vì cô là bạn đáng tin cậy của cô Tưởng, chúng tôi sẽ phó thác thằng bé cho cô? Để rồi xảy ra chuyện này sao?"
"Tôi..." Ngô Giao Nghi nhất thời không biết phản bác ra sao, trong lòng vô cùng ấm ức.
Thật ra trong chuyện này, cả hai phía đều có lỗi sai.
Một người sai vì quá tin tưởng, một người sai vì quá tự tin.
"Hứa phu nhân, chúng ta ngồi đây bây giờ cũng không phải là cách. Chi bằng tiếp tục đi tìm cậu bé..."
"Đã gần một ngày rồi, cảnh sát cũng đã báo..." Hứa phu nhân chạm tay lên khóe mắt, gắng gượng để không bật khóc.
Vũ hội hóa trang đông người, hơn nữa còn ở một nơi xa lạ như Luân Đôn, tìm người quả thật là khó khăn.
Nhưng Trương Hải dù sao cũng chỉ là một cậu bé.
Bên ngoài cửa vô cùng ồn ào, người đến là Thái Từ Nghiêm.
Sự xuất hiện của anh khiến vụ việc vốn căng thẳng càng trở nên bức bách.
"Hứa tổng!" Tầm nhìn người đàn ông đặt trên người Tưởng Tuyết Hy không lâu, đối diện với vợ chồng Hứa phu nhân, điềm đạm nói.
"Thái tổng, sao cậu lại đến đây?" Ông Hứa đứng lên, nét mặt giận dữ khi nãy đã trở nên hòa hoãn hơn đôi chút.
Cùng lúc đó, một người khác chạy vào, trên tay là chiếc bộ đàm đang phát âm thanh.
[Mang tiền đến chuộc, ngoại ô thành phố, mười giờ đêm, tốt nhất là mấy người cẩn thận chút. Nếu không... thằng bé...] Giọng nói đến đây là hết, chỉ còn tiếng tút dài vang vọng khắp căn phòng.
Tưởng Tuyết Hy khẽ nhíu mày, bất giác nhìn Thái Từ Nghiêm.
Anh cũng đang nhìn cô.
"Hứa tổng, việc này giao cho tôi. Trương Hải nhất định sẽ an toàn trở về." Thái Từ Nghiêm giao lại bộ đàm cho một người đứng gần đó.
Ông Hứa không biết nói gì hơn, trong lòng vô cùng cảm kích, chính ông cũng không thể làm gì cho cháu trai mình. "Thái tổng... tôi không phải biết nói cảm ơn cậu thế nào..."
Bây giờ mới là tám giờ sáng, vậy mà thời gian hẹn lại là mười giờ đêm.
Chờ đợi thế này, chẳng khác nào gián tiếp giết chết ông bà Hứa.
Thái Từ Nghiêm đã rời đi, Tưởng Tuyết Hy quay sang Ngô Giao Nghi, nhỏ giọng.
"Cậu ở lại đợi mình."
"Hy Hy, không được, cậu đến đó vô cùng nguy hiểm..."
Cô biết vậy, nhưng nếu không thay Ngô Giao Nghi đi tìm cậu bé, ông bà Hứa nhất định sẽ có cái nhìn không tốt về cô ấy, ngày tháng sau này cũng không dễ dàng gì.
...
Hai chiếc xe thể thao ưu việt nhất đỗ trước tòa nhà Kensington, chìm vào bóng đêm, không khí vô cùng nặng nề.
Ông bà Hứa là nhà tài trợ cho sự kiện lớn nhất thành phố này, nhất cử nhất động đều vô cùng được chú trọng, càng không nói đến việc cháu trai bị mất tích.
Đồng hồ điểm giờ cách thời gian hẹn chỉ còn tính bằng phút.
Thái Từ Nghiêm dựa lưng lên cửa xe, lặng lẽ hút thuốc. Khói trắng vảng vất bao trùm sống mũi cao, quai hàm góc cạnh cùng ánh mắt sâu thâm thúy.
Tầm nhìn người đàn ông khi rõ khi mờ, bóng người con gái mảnh khảnh dần đọng trong đáy mắt.
Bộ quần áo da màu đen, đôi boot cao cổ, tóc đuôi ngựa buộc cao, phất phơ trong gió lạnh.
"Hi!" Giọng nói ngọt ngào cất lên, bóng người cũng dần rõ hơn.
"Sao còn chưa về?" Người đàn ông gạt tàn thuốc, di xuống dưới chân.
"Ý tôi thế nào anh còn chưa rõ sao?"
Đầu mày Thái Từ Nghiêm khẽ khép lại. "Tưởng Tuyết Hy, đây không phải lúc cô giở trò ấu trĩ."
Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ. "Bớt một người chi bằng thêm một người."
"Thêm một người không bằng bớt một người." Người đàn ông phản bác.
Tưởng Tuyết Hy vòng sang ghế lái phụ, ngồi ngay ngắn trên ghế. Hạ cửa xe xuống, nháy mắt. "Lên xe đi!"
Trong hoàn cảnh này, cô không liều lĩnh, cũng không giở trò ấu trĩ.
Chỉ là trong đầu đã có tính toán.
"Tại sao anh biết chuyện của Tiểu Hải, lại còn ra mặt giúp đỡ?" Nghiêng nghiêng người. "Không phải anh không thích lo chuyện bao đồng à?"
"Chỗ quen biết, chuyện nên giúp thì giúp thôi." Gác tay lên thành cửa, ánh mắt xa xăm. "Ngược lại là cô... không sợ chết sao?"
Tưởng Tuyết Hy im lặng vài giây. "Ngô Giao Nghi là bạn tốt của tôi, giúp cô ấy cũng là giúp bản thân."
Khóe miệng người đàn ông kéo cao, nhưng tiếc là cô chỉ nhìn thấy nửa bên mặt anh, không cách nào chiêm ngưỡng hết mị lực đó.
Thực chất trong lòng tất cả, đều có tính toán.
Thái Từ Nghiêm nhìn đồng hồ lần nữa, chuẩn bị rời đi.
"Thái Từ Nghiêm, thật ra... anh rất ấm áp."
Động tác sững lại, đánh mắt nhìn cô, thâm tâm chất chứa sự bất đắc dĩ nhưng lại chẳng biết khuyên ngăn thế nào.
Tưởng Tuyết Hy, cô là một con mèo hoang khó thuần phục.
Cả người vẫn còn cảm giác nhớp nháp khó chịu, mũi thì ngứa ngáy, nghẹt đến nỗi hít thở không thông.
Đầu óc trống rỗng, xốc chăn vươn vai vài cái, ánh mắt dừng lại trên ghế sô pha cách đó không xa.
Dáng nằm thẳng tắp, chân thẳng, vai thẳng, hai tay để dọc theo chỉ quần, tư thế như thân cây trúc, tựa hồ sóng tạt cũng không thể gãy được vậy.
Thế này là... đi ngủ cũng xếp hàng à?
Chân trần đến gần, khẽ cúi xuống, còn định khua tay trước mặt người đàn ông thì Thái Từ Nghiêm đã mở mắt, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn cô.
"Bày trò?"
Tưởng Tuyết Hy giật mình đứng thẳng lưng, khẽ hắng giọng. "Oh, anh dậy rồi à?"
Thái Từ Nghiêm ngồi dậy, cúc áo sơ mi tuột ra để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc khỏe khoắn, vô cùng bắt mắt.
Tưởng Tuyết Hy quay mặt đi, kết quả nhìn đúng chiếc gương gần đó, lại gần nhìn ngắm một lượt, càng nhìn càng thấy không đúng.
"Anh làm à?" Bây giờ cô mới để ý, chiếc áo vốn dĩ là kiểu lệch vai giờ lại bị rách mất một miếng, quá đáng hơn là lại dùng dây chun buộc lại, cuộn tròn thành một đống ở vị trí bắp tay.
Tưởng Tuyết Hy nhăn mày.
Xấu hoắc!
Người đàn ông đến đút tay túi quần, hơi nghiêng người. "Ông đây đã làm gì?"
"Xé áo con gái? Vụng trộm ban đêm? Xem ra, sở thích của anh cũng bạo quá nhỉ?"
Gương mặt điển trai dần đen lại.
Không những bị rách, ngay cả cúc áo phía sau lưng cũng vô cùng xộc xệch.
Làm gì có chuyện cô ngủ đến mức này chứ?
"Nói tiếp đi, để ông đây xem cô có thể lải nhải được đến mức nào."
Đi đến mép giường, dáng đứng cao vượt trội, bàn tay to lớn đặt lên cái trán mềm mịn.
"Anh định làm gì?" Tưởng Tuyết Hy bị ép phải nhìn thẳng vào anh, hai mắt trố tròn, nhưng chỉ vài giây Thái Từ Nghiêm đã thu tay lại.
Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, cảm giác giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mất trọng lượng đã vội về đích, kết thúc cuộc vui trong nháy mắt.
"Đỡ hơn rồi, đêm qua sốt nhẹ." Ngắn gọn, cộc lốc.
Nhưng không phải không quan tâm.
Tưởng Tuyết Hy thoáng đờ người.
"Còn nữa." Nhíu mày, híp mắt lại, gương mặt như tượng tạc đầy vẻ cao ngạo nhìn xuống. "Quần áo ở trong tủ."
Nói rồi rời đi, Tưởng Tuyết Hy vẫn ngồi im trên giường, trong đầu bỗng hiện ra một loạt cảnh táo bạo của ai đó.
Cắn tai? Thổi hơi? Lau người?
Điên rồi! Điên thật rồi!
...
Vừa đến Kensington đã gặp biến lớn.
Sảnh chính vốn dùng để tiếp đãi khách quý bỗng trở thành một nơi giam giữ người, gần chục tên vệ sỹ áo đen vây quanh. Không khí căng thẳng đến ngộp thở.
Ngô Giao Nghi là nhân vật chính.
"Hy Hy, bà phải tin tôi! Tôi mới chỉ gặp nó có vài phút thôi, sau đó rời đi, cậu bé không tìm thấy cũng không phải lỗi do tôi mà." Ngô Giao Nghi nắm chặt lấy bàn tay Tưởng Tuyết Hy, sợ hãi đến mếu máo.
Gia đình bà Hứa ngồi đối diện, ánh mắt ông Hứa long sòng sọc, bàn tay vo chặt nắm thành quyền giữ trên đầu gối, nổi đầy gân xanh.
"Bà Hứa, Trương Hải mất tích từ bao giờ ạ?" Tưởng Tuyết Hy nhìn Ngô Giao Nghi đầy trấn an, bản thân nhẹ giọng lễ phép hỏi.
"Thằng bé... từ chiều hôm qua." Nói rồi nhìn chồng, khuôn miệng méo mó sắp bật khóc. "Vốn dĩ an ninh ở đây rất tốt, tôi cũng vô cùng tin tưởng. Nhưng sau khi đưa Tiểu Hải đến chỗ cô gái này xem hóa trang, lẩn trong vũ hội đông nghịt người thì đã không thấy bóng dáng đâu. Vì vậy, lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy thằng bé là đi cùng cô gái này."
Ngô Giao Nghi kích động vô cùng. "Tuyết Hy, mình thật sự không biết, thằng bé hiếu thắng chạy lung tung cả buổi, việc này... đáng lý ra trách nhiệm là do vệ sỹ của Hứa phu nhân đây mới đúng."
Ầm!
Ông Hứa đập bàn khiến toàn thể những người có mặt đều giật mình thon thót. "Cô còn cãi lý nữa sao? Nếu không phải cái gật đầu đồng ý của cô, nếu không phải vì cô là bạn đáng tin cậy của cô Tưởng, chúng tôi sẽ phó thác thằng bé cho cô? Để rồi xảy ra chuyện này sao?"
"Tôi..." Ngô Giao Nghi nhất thời không biết phản bác ra sao, trong lòng vô cùng ấm ức.
Thật ra trong chuyện này, cả hai phía đều có lỗi sai.
Một người sai vì quá tin tưởng, một người sai vì quá tự tin.
"Hứa phu nhân, chúng ta ngồi đây bây giờ cũng không phải là cách. Chi bằng tiếp tục đi tìm cậu bé..."
"Đã gần một ngày rồi, cảnh sát cũng đã báo..." Hứa phu nhân chạm tay lên khóe mắt, gắng gượng để không bật khóc.
Vũ hội hóa trang đông người, hơn nữa còn ở một nơi xa lạ như Luân Đôn, tìm người quả thật là khó khăn.
Nhưng Trương Hải dù sao cũng chỉ là một cậu bé.
Bên ngoài cửa vô cùng ồn ào, người đến là Thái Từ Nghiêm.
Sự xuất hiện của anh khiến vụ việc vốn căng thẳng càng trở nên bức bách.
"Hứa tổng!" Tầm nhìn người đàn ông đặt trên người Tưởng Tuyết Hy không lâu, đối diện với vợ chồng Hứa phu nhân, điềm đạm nói.
"Thái tổng, sao cậu lại đến đây?" Ông Hứa đứng lên, nét mặt giận dữ khi nãy đã trở nên hòa hoãn hơn đôi chút.
Cùng lúc đó, một người khác chạy vào, trên tay là chiếc bộ đàm đang phát âm thanh.
[Mang tiền đến chuộc, ngoại ô thành phố, mười giờ đêm, tốt nhất là mấy người cẩn thận chút. Nếu không... thằng bé...] Giọng nói đến đây là hết, chỉ còn tiếng tút dài vang vọng khắp căn phòng.
Tưởng Tuyết Hy khẽ nhíu mày, bất giác nhìn Thái Từ Nghiêm.
Anh cũng đang nhìn cô.
"Hứa tổng, việc này giao cho tôi. Trương Hải nhất định sẽ an toàn trở về." Thái Từ Nghiêm giao lại bộ đàm cho một người đứng gần đó.
Ông Hứa không biết nói gì hơn, trong lòng vô cùng cảm kích, chính ông cũng không thể làm gì cho cháu trai mình. "Thái tổng... tôi không phải biết nói cảm ơn cậu thế nào..."
Bây giờ mới là tám giờ sáng, vậy mà thời gian hẹn lại là mười giờ đêm.
Chờ đợi thế này, chẳng khác nào gián tiếp giết chết ông bà Hứa.
Thái Từ Nghiêm đã rời đi, Tưởng Tuyết Hy quay sang Ngô Giao Nghi, nhỏ giọng.
"Cậu ở lại đợi mình."
"Hy Hy, không được, cậu đến đó vô cùng nguy hiểm..."
Cô biết vậy, nhưng nếu không thay Ngô Giao Nghi đi tìm cậu bé, ông bà Hứa nhất định sẽ có cái nhìn không tốt về cô ấy, ngày tháng sau này cũng không dễ dàng gì.
...
Hai chiếc xe thể thao ưu việt nhất đỗ trước tòa nhà Kensington, chìm vào bóng đêm, không khí vô cùng nặng nề.
Ông bà Hứa là nhà tài trợ cho sự kiện lớn nhất thành phố này, nhất cử nhất động đều vô cùng được chú trọng, càng không nói đến việc cháu trai bị mất tích.
Đồng hồ điểm giờ cách thời gian hẹn chỉ còn tính bằng phút.
Thái Từ Nghiêm dựa lưng lên cửa xe, lặng lẽ hút thuốc. Khói trắng vảng vất bao trùm sống mũi cao, quai hàm góc cạnh cùng ánh mắt sâu thâm thúy.
Tầm nhìn người đàn ông khi rõ khi mờ, bóng người con gái mảnh khảnh dần đọng trong đáy mắt.
Bộ quần áo da màu đen, đôi boot cao cổ, tóc đuôi ngựa buộc cao, phất phơ trong gió lạnh.
"Hi!" Giọng nói ngọt ngào cất lên, bóng người cũng dần rõ hơn.
"Sao còn chưa về?" Người đàn ông gạt tàn thuốc, di xuống dưới chân.
"Ý tôi thế nào anh còn chưa rõ sao?"
Đầu mày Thái Từ Nghiêm khẽ khép lại. "Tưởng Tuyết Hy, đây không phải lúc cô giở trò ấu trĩ."
Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ. "Bớt một người chi bằng thêm một người."
"Thêm một người không bằng bớt một người." Người đàn ông phản bác.
Tưởng Tuyết Hy vòng sang ghế lái phụ, ngồi ngay ngắn trên ghế. Hạ cửa xe xuống, nháy mắt. "Lên xe đi!"
Trong hoàn cảnh này, cô không liều lĩnh, cũng không giở trò ấu trĩ.
Chỉ là trong đầu đã có tính toán.
"Tại sao anh biết chuyện của Tiểu Hải, lại còn ra mặt giúp đỡ?" Nghiêng nghiêng người. "Không phải anh không thích lo chuyện bao đồng à?"
"Chỗ quen biết, chuyện nên giúp thì giúp thôi." Gác tay lên thành cửa, ánh mắt xa xăm. "Ngược lại là cô... không sợ chết sao?"
Tưởng Tuyết Hy im lặng vài giây. "Ngô Giao Nghi là bạn tốt của tôi, giúp cô ấy cũng là giúp bản thân."
Khóe miệng người đàn ông kéo cao, nhưng tiếc là cô chỉ nhìn thấy nửa bên mặt anh, không cách nào chiêm ngưỡng hết mị lực đó.
Thực chất trong lòng tất cả, đều có tính toán.
Thái Từ Nghiêm nhìn đồng hồ lần nữa, chuẩn bị rời đi.
"Thái Từ Nghiêm, thật ra... anh rất ấm áp."
Động tác sững lại, đánh mắt nhìn cô, thâm tâm chất chứa sự bất đắc dĩ nhưng lại chẳng biết khuyên ngăn thế nào.
Tưởng Tuyết Hy, cô là một con mèo hoang khó thuần phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.