Chương 14: Tôi là Tưởng Tuyết Hy. Bạn gái A Nghiêm.
Giai Thiên Đông Phương
20/09/2023
Qua hơn ba tiếng đồng hồ, Tưởng Tuyết Hy cùng Ngô Giao Nghi và Hà Tiểu Vãn mới từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, họ bay từ chiều, đến nơi cũng là chập tối.
"Cũng may Tiểu Vãn đặt khách sạn trước rồi, chứ nếu bây giờ mà dắt nhau đi tìm phòng nữa chắc chết mất." Ngô Giao Nghi bước xuống xe, khó khăn nhấc vali khỏi cốp.
Hà Tiểu Vãn mỉm cười, trả tiền xe sau đó đi vào trong. "Nhớ công mình đấy, biết chưa?"
"Rồi, rồi..." Ngô Giao Nghi quay đầu, thấy Tưởng Tuyết Hy đang ngây ngốc đứng phía sau liền chạy đến, choàng vai bá cổ mà thủ thỉ.
"Đứng đây làm gì? Nhớ người tình à? Chẹp chẹp... cách nhau có hơn hai nghìn ki lô mét thôi mà?"
Tưởng Tuyết Hy hoàng hồn, khẽ chau mày.
"Người tình nào?"
Ngô Giao Nghi bĩu môi, còn cố ý dài giọng.
"Người đàn ông trên báo ấy?" Nói đến đây, Ngô Giao Nghi lại như nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lấp lánh. "Anh ta với người trong cuộc gọi của tôi với bà lúc trước có phải là một không?"
Nói đến Thái Từ Nghiêm, hai ngày nay cô không gặp anh rồi.
Tưởng Tuyết Hy đẩy người Ngô Giao Nghi ra xa, kéo vali đi lên trước. "Nhiều chuyện."
Ngô Giao Nghi khoanh tay đứng phía sau, cười như được mùa.
.........
Vì buổi hòa nhạc năm năm mới được tổ chức một lần nên mọi công đoạn từ lên kế hoạch, mời khách quý và chuẩn bị đều vô cùng tỉ mỉ. Dường như là chuẩn bị đâu ra đó từ tháng trước, vậy nên người tham gia cần đến trước một tuần, làm quen và tập dượt kỹ càng.
Buổi hòa nhạc được tổ chức tại nhà hát Opera. Không chỉ có các nghệ sỹ trong nước mà còn có cả các nghệ sỹ nước ngoài.
Tưởng Tuyết Hy đến đây một mình.
Trước tiên là đi tìm quản lý, sau đó là thử đàn và tập dượt.
"Tuyết Hy?"
Tưởng Tuyết Hy mới đi được mấy bước, không ngờ lại có người biết đến mình.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi với bộ trang phục công sở bó sát, đang cười rạng rỡ đi về phía này.
"Tuyết Hy, đúng là em rồi."
Tưởng Tuyết Hy vô cùng ngạc nhiên, người này có vẻ quen nhưng cô thật sự không nhớ nổi.
Người phụ nữ lại mỉm cười, đưa tay về phía cô.
"Chị là Trầm Yên, học trò của thầy Cát."
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới nhớ ra, bắt tay với Trầm Yên.
Cát Trì là người dạy vẽ cho mẹ cô, bà cũng là đồ đệ duy nhất mà Cát Trì thu nhận. Khi còn nhỏ đã từng nghe mẹ cô nhắc đến ông ấy, tính cách nghiêm khắc, nhưng cũng vô cùng yêu quý bà. Cát Trì còn từng đến nhà mẹ con cô chơi, Tưởng Tuyết Hy vì thế có dịp nhìn mặt, nhưng cũng đã nhiều năm chưa gặp.
"Chị có nghe trường học bên Anh báo, hiện tại, chị chính là quản lý của em."
"Vậy nhờ chị dẫn dắt nhiều rồi!"
Trầm Yên khẽ gật đầu, sau đó dắt cô đi chào hỏi một lượt.
Dù là ngày chuẩn bị nhưng người đến đây rất nhiều, mà đa phần là những người mang phận sự.
"Lão Cát nói rất nhớ em, hai người rất lâu không gặp rồi đúng không?" Trầm Yên đợi thang máy, khẽ hỏi.
"Vâng."
Cô không phải học trò của ông ấy, càng không phải là đồ đệ, vì thế nên không có dịp gặp mặt nói chuyện. Mà đúng hơn là không có cơ hội khi sống trong Tưởng gia.
Thang máy vừa mở, đi vài bước là có thể thấy khuôn viên hội trường rộng lớn, ánh đèn sáng rọi, lớp lớp hàng ghế, sân khấu còn đang được bày biện, khắp nơi là hương hoa ngào ngạt. Tưởng Tuyết Hy di chuyển tầm mắt, chính giữa hàng ghế có một đám người tụ tập, ngay lập tức một thân hình nổi trội bật giữa đám đông.
Sơ mi đen, quần Tây...
Dáng cao, chân dài...
Thái Từ Nghiêm!
Tưởng Tuyết Hy chạy lại chỗ anh, Trầm Yên hoảng hốt định ngăn lại, kết quả là không kịp.
"Thái tổng? Anh ở đây làm gì thế?"
Người đàn ông bắt buộc phải dừng cuộc đối thoại, gương mặt nhiễm phủ một tầng sương lạnh.
"Cô gái này là?" Một người trong đám đông lên tiếng.
"Tôi là người tham gia." Cô lại quay sang Thái Từ Nghiêm, nhẹ nhàng hỏi. "Không ngạc nhiên khi thấy tôi sao?"
"Tôi phải ngạc nhiên khi thấy cô à?"
"Tất nhiên rồi! Chúng ta là hảo bằng hữu mà?"
Đám người xung quanh nói chuyện với anh khi nãy bắt đầu ồn ào, bàn tán to nhỏ về lai lịch của cô gái này.
"Đi chỗ khác, tôi còn có việc."
"Anh đuổi tôi đấy à?"
"Ừ đấy!"
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, lướt nhìn tờ giấy ghi chép các loại đàn trong tay người trợ lý bên cạnh anh.
"Kiểm tra đàn sao?"
"Vâng, vâng, nhưng nhân viên còn chưa đến... chúng tôi đang nhờ Thái tổng..." Người đàn ông ban đầu tiếp lời cô, giọng điệu ngon ngọt.
Tưởng Tuyết Hy cầm lên, sau đó lại nhìn Thái Từ Nghiêm, ngữ khí đầy tự tin.
"Thái tổng, tôi cũng là người học đàn, có cần tôi đi cùng anh một chuyến không?"
Người đàn ông không nói, ánh mắt ngạo nghễ đầy nghi hoặc nhìn cô.
Cái tảng đá bằng thịt này!
"Đi thôi!" Bất đắc dĩ phải kéo anh rời khỏi đó.
Nếu không phải người tổ chức là mẹ anh, nếu không phải bà ấy nhờ anh, anh cũng chẳng đến đây phí thời gian. Nhưng không ngờ lại gặp cô nhóc này ở đây.
Cô nhóc tinh ranh này... lại có thể ngoan ngoãn ngồi học đàn sao?
Trong đầu tưởng tượng muôn ngàn dáng vẻ của ai đó khi đánh đàn. Là nho nhã đầy khí chất, dịu dàng như thiếu nữ, hay mạnh mẽ múa tay trên phím đàn, phá đàn?
Suy nghĩ của anh chắc hẳn là vế sau rồi.
Lại nói nếu Tưởng Tuyết Hy mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, nhất định sẽ búng một cái thật đau vào trán anh rồi nói: Nông cạn!
Khóe môi người đàn ông bất giác kéo cong, đúng lúc Tưởng Tuyết Hy đi phía trước quay đầu lại nhìn thấy.
"Cười cái gì chứ?"
"Tại sao lại học đàn?"
Tưởng Tuyết Hy lùi lại hai bước, sóng vai với người đàn ông, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng về trước, chớp chớp đôi mắt long lanh.
Thái Từ Nghiêm nhìn thẳng, đôi mắt trong veo đó...
Anh quay mặt đi...
"Tôi không được học đàn sao?"
"Dù thế nào cũng không giống người có thể học đàn."
"Anh nói vậy là ý gì? Chê tôi không đủ năng lực sao?"
"Cô có thể hiểu theo nghĩa đó."
Tưởng Tuyết Hy hừ lạnh, quay ngoắt đi.
Nói rồi, tên này là một tên nhạt nhẽo!
"A Nghiêm?"
Phía sau truyền đến tiếng nói của phụ nữ, thánh thót, ngân nga, mềm mại.
Không cần nhìn, chắc chắn là đại mỹ nữ!
Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm cùng dừng bước chân, người phía sau đã đi đến.
Mắt nâu, tóc xoăn màu vàng óng ả, váy hoa vàng rực, tà váy tung bay...
Chẹp, khác nào sự xuất hiện của một thần tiên đâu chứ?
"Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Hương hoa hồng bay tán loạn trong không khí, thơm, chỉ tiếc là quá nồng.
Chui từ hố nước hoa lên đấy à?
Hại Tưởng Tuyết Hy phải lùi về sau hai bước.
"Anh cũng đến buổi hòa nhạc sao?"
"Ừ." Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng, không mặn không nhạt.
Cô gái đó nhìn sang bên cạnh, ánh mắt tò mò.
"Đây là?"
Người đàn ông quay ra, chưa kịp lên tiếng thì Tưởng Tuyết Hy đã chìa tay ra, vô cùng tự nhiên giới thiệu.
"Tôi là Tưởng Tuyết Hy.Bạn gái A Nghiêm."
"Cũng may Tiểu Vãn đặt khách sạn trước rồi, chứ nếu bây giờ mà dắt nhau đi tìm phòng nữa chắc chết mất." Ngô Giao Nghi bước xuống xe, khó khăn nhấc vali khỏi cốp.
Hà Tiểu Vãn mỉm cười, trả tiền xe sau đó đi vào trong. "Nhớ công mình đấy, biết chưa?"
"Rồi, rồi..." Ngô Giao Nghi quay đầu, thấy Tưởng Tuyết Hy đang ngây ngốc đứng phía sau liền chạy đến, choàng vai bá cổ mà thủ thỉ.
"Đứng đây làm gì? Nhớ người tình à? Chẹp chẹp... cách nhau có hơn hai nghìn ki lô mét thôi mà?"
Tưởng Tuyết Hy hoàng hồn, khẽ chau mày.
"Người tình nào?"
Ngô Giao Nghi bĩu môi, còn cố ý dài giọng.
"Người đàn ông trên báo ấy?" Nói đến đây, Ngô Giao Nghi lại như nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lấp lánh. "Anh ta với người trong cuộc gọi của tôi với bà lúc trước có phải là một không?"
Nói đến Thái Từ Nghiêm, hai ngày nay cô không gặp anh rồi.
Tưởng Tuyết Hy đẩy người Ngô Giao Nghi ra xa, kéo vali đi lên trước. "Nhiều chuyện."
Ngô Giao Nghi khoanh tay đứng phía sau, cười như được mùa.
.........
Vì buổi hòa nhạc năm năm mới được tổ chức một lần nên mọi công đoạn từ lên kế hoạch, mời khách quý và chuẩn bị đều vô cùng tỉ mỉ. Dường như là chuẩn bị đâu ra đó từ tháng trước, vậy nên người tham gia cần đến trước một tuần, làm quen và tập dượt kỹ càng.
Buổi hòa nhạc được tổ chức tại nhà hát Opera. Không chỉ có các nghệ sỹ trong nước mà còn có cả các nghệ sỹ nước ngoài.
Tưởng Tuyết Hy đến đây một mình.
Trước tiên là đi tìm quản lý, sau đó là thử đàn và tập dượt.
"Tuyết Hy?"
Tưởng Tuyết Hy mới đi được mấy bước, không ngờ lại có người biết đến mình.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi với bộ trang phục công sở bó sát, đang cười rạng rỡ đi về phía này.
"Tuyết Hy, đúng là em rồi."
Tưởng Tuyết Hy vô cùng ngạc nhiên, người này có vẻ quen nhưng cô thật sự không nhớ nổi.
Người phụ nữ lại mỉm cười, đưa tay về phía cô.
"Chị là Trầm Yên, học trò của thầy Cát."
Tưởng Tuyết Hy lúc này mới nhớ ra, bắt tay với Trầm Yên.
Cát Trì là người dạy vẽ cho mẹ cô, bà cũng là đồ đệ duy nhất mà Cát Trì thu nhận. Khi còn nhỏ đã từng nghe mẹ cô nhắc đến ông ấy, tính cách nghiêm khắc, nhưng cũng vô cùng yêu quý bà. Cát Trì còn từng đến nhà mẹ con cô chơi, Tưởng Tuyết Hy vì thế có dịp nhìn mặt, nhưng cũng đã nhiều năm chưa gặp.
"Chị có nghe trường học bên Anh báo, hiện tại, chị chính là quản lý của em."
"Vậy nhờ chị dẫn dắt nhiều rồi!"
Trầm Yên khẽ gật đầu, sau đó dắt cô đi chào hỏi một lượt.
Dù là ngày chuẩn bị nhưng người đến đây rất nhiều, mà đa phần là những người mang phận sự.
"Lão Cát nói rất nhớ em, hai người rất lâu không gặp rồi đúng không?" Trầm Yên đợi thang máy, khẽ hỏi.
"Vâng."
Cô không phải học trò của ông ấy, càng không phải là đồ đệ, vì thế nên không có dịp gặp mặt nói chuyện. Mà đúng hơn là không có cơ hội khi sống trong Tưởng gia.
Thang máy vừa mở, đi vài bước là có thể thấy khuôn viên hội trường rộng lớn, ánh đèn sáng rọi, lớp lớp hàng ghế, sân khấu còn đang được bày biện, khắp nơi là hương hoa ngào ngạt. Tưởng Tuyết Hy di chuyển tầm mắt, chính giữa hàng ghế có một đám người tụ tập, ngay lập tức một thân hình nổi trội bật giữa đám đông.
Sơ mi đen, quần Tây...
Dáng cao, chân dài...
Thái Từ Nghiêm!
Tưởng Tuyết Hy chạy lại chỗ anh, Trầm Yên hoảng hốt định ngăn lại, kết quả là không kịp.
"Thái tổng? Anh ở đây làm gì thế?"
Người đàn ông bắt buộc phải dừng cuộc đối thoại, gương mặt nhiễm phủ một tầng sương lạnh.
"Cô gái này là?" Một người trong đám đông lên tiếng.
"Tôi là người tham gia." Cô lại quay sang Thái Từ Nghiêm, nhẹ nhàng hỏi. "Không ngạc nhiên khi thấy tôi sao?"
"Tôi phải ngạc nhiên khi thấy cô à?"
"Tất nhiên rồi! Chúng ta là hảo bằng hữu mà?"
Đám người xung quanh nói chuyện với anh khi nãy bắt đầu ồn ào, bàn tán to nhỏ về lai lịch của cô gái này.
"Đi chỗ khác, tôi còn có việc."
"Anh đuổi tôi đấy à?"
"Ừ đấy!"
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, lướt nhìn tờ giấy ghi chép các loại đàn trong tay người trợ lý bên cạnh anh.
"Kiểm tra đàn sao?"
"Vâng, vâng, nhưng nhân viên còn chưa đến... chúng tôi đang nhờ Thái tổng..." Người đàn ông ban đầu tiếp lời cô, giọng điệu ngon ngọt.
Tưởng Tuyết Hy cầm lên, sau đó lại nhìn Thái Từ Nghiêm, ngữ khí đầy tự tin.
"Thái tổng, tôi cũng là người học đàn, có cần tôi đi cùng anh một chuyến không?"
Người đàn ông không nói, ánh mắt ngạo nghễ đầy nghi hoặc nhìn cô.
Cái tảng đá bằng thịt này!
"Đi thôi!" Bất đắc dĩ phải kéo anh rời khỏi đó.
Nếu không phải người tổ chức là mẹ anh, nếu không phải bà ấy nhờ anh, anh cũng chẳng đến đây phí thời gian. Nhưng không ngờ lại gặp cô nhóc này ở đây.
Cô nhóc tinh ranh này... lại có thể ngoan ngoãn ngồi học đàn sao?
Trong đầu tưởng tượng muôn ngàn dáng vẻ của ai đó khi đánh đàn. Là nho nhã đầy khí chất, dịu dàng như thiếu nữ, hay mạnh mẽ múa tay trên phím đàn, phá đàn?
Suy nghĩ của anh chắc hẳn là vế sau rồi.
Lại nói nếu Tưởng Tuyết Hy mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, nhất định sẽ búng một cái thật đau vào trán anh rồi nói: Nông cạn!
Khóe môi người đàn ông bất giác kéo cong, đúng lúc Tưởng Tuyết Hy đi phía trước quay đầu lại nhìn thấy.
"Cười cái gì chứ?"
"Tại sao lại học đàn?"
Tưởng Tuyết Hy lùi lại hai bước, sóng vai với người đàn ông, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng về trước, chớp chớp đôi mắt long lanh.
Thái Từ Nghiêm nhìn thẳng, đôi mắt trong veo đó...
Anh quay mặt đi...
"Tôi không được học đàn sao?"
"Dù thế nào cũng không giống người có thể học đàn."
"Anh nói vậy là ý gì? Chê tôi không đủ năng lực sao?"
"Cô có thể hiểu theo nghĩa đó."
Tưởng Tuyết Hy hừ lạnh, quay ngoắt đi.
Nói rồi, tên này là một tên nhạt nhẽo!
"A Nghiêm?"
Phía sau truyền đến tiếng nói của phụ nữ, thánh thót, ngân nga, mềm mại.
Không cần nhìn, chắc chắn là đại mỹ nữ!
Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm cùng dừng bước chân, người phía sau đã đi đến.
Mắt nâu, tóc xoăn màu vàng óng ả, váy hoa vàng rực, tà váy tung bay...
Chẹp, khác nào sự xuất hiện của một thần tiên đâu chứ?
"Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Hương hoa hồng bay tán loạn trong không khí, thơm, chỉ tiếc là quá nồng.
Chui từ hố nước hoa lên đấy à?
Hại Tưởng Tuyết Hy phải lùi về sau hai bước.
"Anh cũng đến buổi hòa nhạc sao?"
"Ừ." Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng, không mặn không nhạt.
Cô gái đó nhìn sang bên cạnh, ánh mắt tò mò.
"Đây là?"
Người đàn ông quay ra, chưa kịp lên tiếng thì Tưởng Tuyết Hy đã chìa tay ra, vô cùng tự nhiên giới thiệu.
"Tôi là Tưởng Tuyết Hy.Bạn gái A Nghiêm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.