Chương 20:
Ngã Cật Đường Quả
02/01/2023
Tạ U U nghĩ, hôm nay hứng thú của người đàn ông dường như cũng không tệ lắm. Đổi lại là trước kia, anh sẽ không chủ động để ý tới cô như thế, chỉ biết ném cô sang một bên.
Cô nhìn qua tài liệu trên bàn trà, có thể đoán được lúc nãy anh còn đang làm việc. Bây giờ cũng đã hơn bốn giờ sáng, trước khi anh tới cô có ngủ một giấc, sau đó lại ngủ bù trên xe anh. Nhưng Thẩm Phi Bạch vẫn không hề nghỉ ngơi, lại còn giày vò cô ở trên xe hơn hai tiếng, anh làm bằng sắt sao?
Sức lực của anh già hóa ra lại dồi dào như vậy sao? Điều này còn vượt xa dự kiến của cô. Đàn ông ở độ tuổi này, sức lực và các chức năng cơ thể hẳn là đã bắt đầu đi xuống, nhưng anh lại không.
Lúc Tạ U U còn đang suy nghĩ miên man, cô chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên.
Lần này Thẩm Phi Bạch không để Tạ U U rời đi, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cứ thế ôm cô nhận máy, giọng điệu nghe rất bình thản.
“Tô Đình, có chuyện gì vậy?”
Là vợ trên danh nghĩa của anh.
Tạ U U đột nhiên có ảo giác hai bầu ngực đang quấn lấy người đàn ông thì bị vợ cả bắt gian tại giường.
“Ừ, chuyện của Thẩm Trung tôi sẽ xử lý tốt. Ngày mai tôi sẽ đưa nó về trường, chuyện nên dàn xếp đều đã dàn xếp xong rồi.”
Mặc dù Tạ U U không nghe được người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại nói gì, nhưng từ trong lời nói của Thẩm Phi Bạch, cô có thể suy đoán được nội dung cuộc điện thoại. Bây giờ Thẩm Trung còn đang ở chỗ cô, đối với Tạ U U mà nói đó cũng là một rắc rối bỏng tay. Đầu tiên là mẹ ruột của đứa bé, cho dù cô ta có suy nghĩ gì với Thẩm Phi Bạch, nhưng con trai quả thật là con ruột của cô ta.
Nếu như bị Tô Đình biết bây giờ con của cô ta lại đang chạy tới chỗ nhân tình của chồng, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ khó chịu, cảm thấy cô có hiềm nghi bắt cóc con trai mình. Nếu như Tô Đình còn là một người phụ nữ có thủ đoạn, không chừng sẽ ngấm ngầm ngáng chân làm khó dễ cô, cảnh cáo bắt bí cô.
Đối với Tô Đình mà nói, cho dù cô không phải là tình địch, thì cũng chẳng thể là bạn bè. Tô Đình chú ý đến sự tồn tại của cô cũng là bình thường. Nếu như nói cô không sợ rước lấy phiền phức không cần thiết cho mình, thì đó cũng là giả.
Mặc dù Tạ U U cảm thấy mình yếu đuối, không bảo vệ được bản thân, nhưng cô rất hiểu cách lẩn tránh nguy hiểm.
Huống hồ, con trai của cô ta còn không phải là người bình thường, mà là tiểu thái tử vàng ngọc bảo bối của nhà họ Thẩm. Bây giờ có rất nhiều cô gái vì muốn tiếp cận ba cậu ấy mà đã bỏ đủ sức lực với Thẩm Trung, cô cũng phải mau tránh nghi ngờ này.
Cho nên khi Tạ U U nghe Thẩm Phi Bạch nói, ngày mai sẽ đưa Thẩm Trung trở về trường, trong lòng cô quả thật thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Phi Bạch vốn đang nói chuyện điện thoại, nhưng vẻ mặt của anh đột nhiên dừng lại một chút, chỉ là không quá rõ ràng. Ánh mắt của anh bình tĩnh liếc nhìn cô nhân tình nhỏ đang ôm trong lòng.
Cô gái vẫn là dáng vẻ nhỏ bé ngoan ngoãn, an tĩnh tựa vào vai anh, nép vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ lười biếng. Tiểu mỹ nhân vừa ngâm nước nóng xong, trên người có hơi nóng ướt át, hun đến da thịt trắng nõn đều là ý
xuân nhàn nhạt và sắc hồng phơn phớt, rõ ràng là đang ở trạng thái khá thoải mái.
Đương nhiên anh đoán không sai, bả vai của Tạ U U làm động tác thả lỏng rất nhỏ.
Dạng cáo già giống như Thẩm Phi Bạch, đương nhiên không gì có thể trốn được ánh mắt của anh.
Mặc dù Tạ U U vẫn luôn biết điều này, ở trước mặt anh lúc nào cô cũng khá cẩn trọng, chỉ là nhiều khi đối diện với người đàn ông, cô vẫn lộ ra mình quá non nớt, rất dễ bị nhìn thấu.
Cô vừa mới khẽ thở phào một hơi, có lẽ anh có thể nghĩ ra trong lòng cô thả lỏng cái gì.
Đầu ngón tay hơi thu lại, trong đôi mắt sâu đang nhìn cô lóe lên một tia dò xét, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Nhưng vừa nói đến chuyện của Thẩm Trung, Tạ U U đột nhiên nhớ ra, trong tin nhắn của Tống Phi Phi rõ ràng nói là đưa quần áo để thay cho con trai anh, song lại mượn cớ đưa quần áo để làm cô trên xe lúc hơn nửa đêm, cuối cùng chơi đùa cô đến không còn một chút sức lực.
Cái cớ này của thị trưởng Thẩm quả là tốt.
“Tôi cúp máy trước đây.”
Sau khi bọn họ nói mấy câu, điện thoại liền ngắt. Thẩm Phi Bạch tiện tay ném điện thoại lên bàn trà. Anh tắt máy, màn hình lập tức tối đi, bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Anh cũng không với tay vào trong khăn tắm của cô, cô còn tưởng rằng anh sẽ muốn mình.
Cô nhìn qua tài liệu trên bàn trà, có thể đoán được lúc nãy anh còn đang làm việc. Bây giờ cũng đã hơn bốn giờ sáng, trước khi anh tới cô có ngủ một giấc, sau đó lại ngủ bù trên xe anh. Nhưng Thẩm Phi Bạch vẫn không hề nghỉ ngơi, lại còn giày vò cô ở trên xe hơn hai tiếng, anh làm bằng sắt sao?
Sức lực của anh già hóa ra lại dồi dào như vậy sao? Điều này còn vượt xa dự kiến của cô. Đàn ông ở độ tuổi này, sức lực và các chức năng cơ thể hẳn là đã bắt đầu đi xuống, nhưng anh lại không.
Lúc Tạ U U còn đang suy nghĩ miên man, cô chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên.
Lần này Thẩm Phi Bạch không để Tạ U U rời đi, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cứ thế ôm cô nhận máy, giọng điệu nghe rất bình thản.
“Tô Đình, có chuyện gì vậy?”
Là vợ trên danh nghĩa của anh.
Tạ U U đột nhiên có ảo giác hai bầu ngực đang quấn lấy người đàn ông thì bị vợ cả bắt gian tại giường.
“Ừ, chuyện của Thẩm Trung tôi sẽ xử lý tốt. Ngày mai tôi sẽ đưa nó về trường, chuyện nên dàn xếp đều đã dàn xếp xong rồi.”
Mặc dù Tạ U U không nghe được người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại nói gì, nhưng từ trong lời nói của Thẩm Phi Bạch, cô có thể suy đoán được nội dung cuộc điện thoại. Bây giờ Thẩm Trung còn đang ở chỗ cô, đối với Tạ U U mà nói đó cũng là một rắc rối bỏng tay. Đầu tiên là mẹ ruột của đứa bé, cho dù cô ta có suy nghĩ gì với Thẩm Phi Bạch, nhưng con trai quả thật là con ruột của cô ta.
Nếu như bị Tô Đình biết bây giờ con của cô ta lại đang chạy tới chỗ nhân tình của chồng, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ khó chịu, cảm thấy cô có hiềm nghi bắt cóc con trai mình. Nếu như Tô Đình còn là một người phụ nữ có thủ đoạn, không chừng sẽ ngấm ngầm ngáng chân làm khó dễ cô, cảnh cáo bắt bí cô.
Đối với Tô Đình mà nói, cho dù cô không phải là tình địch, thì cũng chẳng thể là bạn bè. Tô Đình chú ý đến sự tồn tại của cô cũng là bình thường. Nếu như nói cô không sợ rước lấy phiền phức không cần thiết cho mình, thì đó cũng là giả.
Mặc dù Tạ U U cảm thấy mình yếu đuối, không bảo vệ được bản thân, nhưng cô rất hiểu cách lẩn tránh nguy hiểm.
Huống hồ, con trai của cô ta còn không phải là người bình thường, mà là tiểu thái tử vàng ngọc bảo bối của nhà họ Thẩm. Bây giờ có rất nhiều cô gái vì muốn tiếp cận ba cậu ấy mà đã bỏ đủ sức lực với Thẩm Trung, cô cũng phải mau tránh nghi ngờ này.
Cho nên khi Tạ U U nghe Thẩm Phi Bạch nói, ngày mai sẽ đưa Thẩm Trung trở về trường, trong lòng cô quả thật thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Phi Bạch vốn đang nói chuyện điện thoại, nhưng vẻ mặt của anh đột nhiên dừng lại một chút, chỉ là không quá rõ ràng. Ánh mắt của anh bình tĩnh liếc nhìn cô nhân tình nhỏ đang ôm trong lòng.
Cô gái vẫn là dáng vẻ nhỏ bé ngoan ngoãn, an tĩnh tựa vào vai anh, nép vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ lười biếng. Tiểu mỹ nhân vừa ngâm nước nóng xong, trên người có hơi nóng ướt át, hun đến da thịt trắng nõn đều là ý
xuân nhàn nhạt và sắc hồng phơn phớt, rõ ràng là đang ở trạng thái khá thoải mái.
Đương nhiên anh đoán không sai, bả vai của Tạ U U làm động tác thả lỏng rất nhỏ.
Dạng cáo già giống như Thẩm Phi Bạch, đương nhiên không gì có thể trốn được ánh mắt của anh.
Mặc dù Tạ U U vẫn luôn biết điều này, ở trước mặt anh lúc nào cô cũng khá cẩn trọng, chỉ là nhiều khi đối diện với người đàn ông, cô vẫn lộ ra mình quá non nớt, rất dễ bị nhìn thấu.
Cô vừa mới khẽ thở phào một hơi, có lẽ anh có thể nghĩ ra trong lòng cô thả lỏng cái gì.
Đầu ngón tay hơi thu lại, trong đôi mắt sâu đang nhìn cô lóe lên một tia dò xét, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Nhưng vừa nói đến chuyện của Thẩm Trung, Tạ U U đột nhiên nhớ ra, trong tin nhắn của Tống Phi Phi rõ ràng nói là đưa quần áo để thay cho con trai anh, song lại mượn cớ đưa quần áo để làm cô trên xe lúc hơn nửa đêm, cuối cùng chơi đùa cô đến không còn một chút sức lực.
Cái cớ này của thị trưởng Thẩm quả là tốt.
“Tôi cúp máy trước đây.”
Sau khi bọn họ nói mấy câu, điện thoại liền ngắt. Thẩm Phi Bạch tiện tay ném điện thoại lên bàn trà. Anh tắt máy, màn hình lập tức tối đi, bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Anh cũng không với tay vào trong khăn tắm của cô, cô còn tưởng rằng anh sẽ muốn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.