Chương 27:
Ngã Cật Đường Quả
02/01/2023
Đôi môi màu hoa đào của cô ấm áp biết bao, lại còn hà hơi vào tai anh khiến cả lưng anh nổi da gà vì tê rần, chỉ muốn dập cô đến chết.
Thẩm Phi Bạch ném điếu thuốc nọ vào thùng rác rồi nhéo mũi, muốn xoa dịu cho dục vọng bất chợt dâng lên giảm bớt đôi phần.
Hình như gần đây anh gặp cô nhiều hơn bình thường.
Tiếng chọc ghẹo của phụ nữ liên tục truyền từ phòng thuê vào tai, những cô gái kia nồng nặc mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá và rượu khiến một vài người đàn ông bắt đầu nảy lên những ý nghĩ đen tối, dẫn đến bầu không khí nơi này có hơi thay đổi.
Đó đều là bạn đi cùng do những người khác dẫn đến, ai cũng xinh xắn và mọng nước như hoa, váy ngắn đến mức gần chạm gốc đùi, để lộ đôi chân trắng sáng.
Những cuộc hội họp thác loạn như thế anh đã thấy nhiều rồi.
Doanh nhân vừa kính rượu cho anh trở về chỗ ngồi của mình. Bên cạnh anh ta là một cô em chân dài nóng bỏng, cô ta vừa uống rượu vừa nhìn về phía Thẩm Phi Bạch.
“Cục cưng, em đang nhìn gì thế?”
“Tổng giám đốc Hồ, anh vừa đi kính rượu cho thị trưởng ạ?”
Tổng giám đốc Hồ thò tay vào áo người phụ nữ, vừa nhéo vú cô ta vừa nói
với giọng ám muội: “Gì đây, anh không thỏa mãn được em nên em quay sang để ý thị trưởng đấy à?”
“Ghét quá đi, người ta chỉ tò mò thôi mà, anh ta trông lạnh lùng thật chứ bộ.”
Cô ta vào đây lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy cô gái nào dám tới gần anh.
Cơ mà nghe nói đàn ông càng lạnh lùng, giữ mình bao nhiêu thì có thể trên giường sẽ càng nhiệt tình, thô bạo bấy nhiêu, nhu cầu giường chiếu của họ có lẽ cũng sẽ mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều.
Một người đàn ông từng có một cuộc hôn nhân thất bại, có một đứa con trai mười lăm tuổi, trải nhiều sự đời, cộng thêm những thông tin và lời đồn đãi nhiều vô số kể kia vô hình trung đã khiến Thẩm Phi Bạch trở nên bí ẩn trong mắt các cô gái.
Không ai không tò mò, muốn tìm hiểu sự bình thản và cảm giác lắng đọng sau khi trải qua nhiều sóng gió của người đàn ông ấy từ đâu mà ra.
Tổng giám đốc Hồ phá lên cười, bảo: “Cục cưng à, đừng trách anh không nhắc nhở em, em quyến rũ ai cũng được nhưng còn Thẩm Phi Bạch anh ta thì thôi, bỏ cuộc đi.”
Người phụ nữ đỏ mặt: “Ui là trời, tổng giám đốc Hồ, anh lại trêu em, làm gì có chuyện thị trưởng để mắt tới em chứ?”
Rượu vào người, dường như cảm giác nhức nhối nơi đầu Thẩm Phi Bạch càng trở nên nặng nề hơn trong bầu không khí này.
Nhưng giờ đây đã không còn đôi tay xoa huyệt Thái Dương cho anh được thư giãn nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Phi Bạch lại nhớ đến gương mặt thanh thuần, đáng yêu cùng với đôi mắt quyến rũ như muốn hớp hồn người khác ấy.
Thư ký Tống đang hút thuốc ở ngoài thì có người ra tìm ông ta, nói vài câu. Ông ta bèn cầm áo vest khoác ngoài của Thẩm Phi Bạch vào, quả nhiên nhìn thấy thị trưởng đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ đã thấm men say.
Dù thư ký Tống biết rằng tửu lượng của thị trưởng rất cao.
Ông ta ngập ngừng hỏi: “Thị trưởng, giờ cậu muốn về nhà chưa?”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy giọng của thư ký Tống thì mở mắt: “Ừm, về thôi.”
“Vâng.”
Thư ký Tống lái xe tới, đưa Thẩm Phi Bạch về nhà.
Thư ký Tống thấy Thẩm Phi Bạch không nói gì nên cũng không gọi điện cho Tạ U U, để anh ngủ một mình.
Suốt mấy ngày cuối cùng, phía Thẩm Phi Bạch không có chút tiếng gió nào.
Tạ U U đã quen với việc sugar daddy có vẻ không muốn tiếp tục ký hợp đồng với mình nữa, cũng không định cứ ở nhà mãi. Cô tính đi làm lại đã, xin làm việc ở mấy chỗ tuyển nhân viên để kiếm tiền mới là chân lý.
Thẩm Phi Bạch ném điếu thuốc nọ vào thùng rác rồi nhéo mũi, muốn xoa dịu cho dục vọng bất chợt dâng lên giảm bớt đôi phần.
Hình như gần đây anh gặp cô nhiều hơn bình thường.
Tiếng chọc ghẹo của phụ nữ liên tục truyền từ phòng thuê vào tai, những cô gái kia nồng nặc mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá và rượu khiến một vài người đàn ông bắt đầu nảy lên những ý nghĩ đen tối, dẫn đến bầu không khí nơi này có hơi thay đổi.
Đó đều là bạn đi cùng do những người khác dẫn đến, ai cũng xinh xắn và mọng nước như hoa, váy ngắn đến mức gần chạm gốc đùi, để lộ đôi chân trắng sáng.
Những cuộc hội họp thác loạn như thế anh đã thấy nhiều rồi.
Doanh nhân vừa kính rượu cho anh trở về chỗ ngồi của mình. Bên cạnh anh ta là một cô em chân dài nóng bỏng, cô ta vừa uống rượu vừa nhìn về phía Thẩm Phi Bạch.
“Cục cưng, em đang nhìn gì thế?”
“Tổng giám đốc Hồ, anh vừa đi kính rượu cho thị trưởng ạ?”
Tổng giám đốc Hồ thò tay vào áo người phụ nữ, vừa nhéo vú cô ta vừa nói
với giọng ám muội: “Gì đây, anh không thỏa mãn được em nên em quay sang để ý thị trưởng đấy à?”
“Ghét quá đi, người ta chỉ tò mò thôi mà, anh ta trông lạnh lùng thật chứ bộ.”
Cô ta vào đây lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy cô gái nào dám tới gần anh.
Cơ mà nghe nói đàn ông càng lạnh lùng, giữ mình bao nhiêu thì có thể trên giường sẽ càng nhiệt tình, thô bạo bấy nhiêu, nhu cầu giường chiếu của họ có lẽ cũng sẽ mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều.
Một người đàn ông từng có một cuộc hôn nhân thất bại, có một đứa con trai mười lăm tuổi, trải nhiều sự đời, cộng thêm những thông tin và lời đồn đãi nhiều vô số kể kia vô hình trung đã khiến Thẩm Phi Bạch trở nên bí ẩn trong mắt các cô gái.
Không ai không tò mò, muốn tìm hiểu sự bình thản và cảm giác lắng đọng sau khi trải qua nhiều sóng gió của người đàn ông ấy từ đâu mà ra.
Tổng giám đốc Hồ phá lên cười, bảo: “Cục cưng à, đừng trách anh không nhắc nhở em, em quyến rũ ai cũng được nhưng còn Thẩm Phi Bạch anh ta thì thôi, bỏ cuộc đi.”
Người phụ nữ đỏ mặt: “Ui là trời, tổng giám đốc Hồ, anh lại trêu em, làm gì có chuyện thị trưởng để mắt tới em chứ?”
Rượu vào người, dường như cảm giác nhức nhối nơi đầu Thẩm Phi Bạch càng trở nên nặng nề hơn trong bầu không khí này.
Nhưng giờ đây đã không còn đôi tay xoa huyệt Thái Dương cho anh được thư giãn nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Phi Bạch lại nhớ đến gương mặt thanh thuần, đáng yêu cùng với đôi mắt quyến rũ như muốn hớp hồn người khác ấy.
Thư ký Tống đang hút thuốc ở ngoài thì có người ra tìm ông ta, nói vài câu. Ông ta bèn cầm áo vest khoác ngoài của Thẩm Phi Bạch vào, quả nhiên nhìn thấy thị trưởng đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ đã thấm men say.
Dù thư ký Tống biết rằng tửu lượng của thị trưởng rất cao.
Ông ta ngập ngừng hỏi: “Thị trưởng, giờ cậu muốn về nhà chưa?”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy giọng của thư ký Tống thì mở mắt: “Ừm, về thôi.”
“Vâng.”
Thư ký Tống lái xe tới, đưa Thẩm Phi Bạch về nhà.
Thư ký Tống thấy Thẩm Phi Bạch không nói gì nên cũng không gọi điện cho Tạ U U, để anh ngủ một mình.
Suốt mấy ngày cuối cùng, phía Thẩm Phi Bạch không có chút tiếng gió nào.
Tạ U U đã quen với việc sugar daddy có vẻ không muốn tiếp tục ký hợp đồng với mình nữa, cũng không định cứ ở nhà mãi. Cô tính đi làm lại đã, xin làm việc ở mấy chỗ tuyển nhân viên để kiếm tiền mới là chân lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.