Chương 30:
Ngã Cật Đường Quả
02/01/2023
Thẩm Phi Bạch đứng ở đằng trước, người chung quanh đều vô thức chen về một bên, nhường đủ không gian rộng mở cho anh. Thân hình cao lớn của Thẩm Phi Bạch đứng đằng trước cứ như hạc trong bầy gà vậy.
Thang máy bắt đầu dâng lên.
Tạ U U chen trong góc với những người khác, khóe mắt liếc nhìn bộ tây trang đen phẳng phiu của anh, tóc mai gọn gàng, bóng dáng nhàn nhã, điểm nào cũng khiến người ta cảm giác đặc biệt.
Mùi bạc hà trên người anh đã cứu vớt cô.
Tạ U U cụp mắt, không dám nhìn thêm nữa.
Chỉ có vài phút ngắn ngủn mà Tạ U U cảm thấy như sống một ngày bằng một năm, dày vò lẳng lặng đếm thầm trong lòng, nhìn con số thay đổi liên tục, rốt cuộc tới tầng cô muốn ra. Cô như trút được gánh nặng, có thể đi ra ngoài rồi.
“Thưa anh, phiền anh nhường đường một chút.”
Giọng Tạ U vang lên sau lưng Thẩm Phi Bạch, ngọt ngào ấm mềm. Thẩm Phi Bạch đứng ngay phía trước, cô muốn ra tới thì cần anh nhường đường mới được.
Thẩm Phi Bạch nghe vậy thì nét mặt tự nhiên tránh ra.
Nhưng khi Tạ U U đi ngang qua, Thẩm Phi Bạch thoáng cụp mi, ở nơi người khác không nhìn thấy dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá cô.
Chỉ là Tạ U U sốt ruột đi ra ngoài nên không chú ý, chỉ luống cuống ngang qua bên người anh, cứ như sau lưng có hổ đuổi theo cắn mông cô vậy.
Vương Tuyền và trợ lý cũng vội vàng theo kịp.
Sau khi ra khỏi thang máy, thư ký Tống còn lau mồ hôi trên mặt.
Ông ta rất muốn hỏi cô Tạ một câu, chẳng lẽ thị trưởng là sài lang hổ báo gì hay sao mà tránh né dữ như vậy?
Tuy rằng ngoài mặt cô Tạ trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nếu ông ta nhìn ra thì sao thị trưởng có thể không để ý? Tuy rằng trước giờ cô Tạ vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng biểu hiện an phận trong mối quan hệ của cả hai.
Thẩm Phi Bạch chỉ giao lại văn kiện cho ông ta, tựa như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay cô ấy tới đây làm gì?”
Thư ký Tống: “Chắc là tới quay quảng cáo công ích. Thị trưởng quên rồi à? Lúc trước nói muốn quay quảng cáo công ích, chính cậu chỉ định cô Tạ đi làm mà?”
Thẩm Phi Bạch nhớ tới: “Lát nữa gọi cô ấy tới văn phòng tôi.”
“Hả?”
Thẩm Phi Bạch duỗi tay chống trán, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng lại đổi ý: “Thôi.”
Thư ký Tống không hiểu rốt cuộc thị trưởng suy nghĩ cái gì trong lòng. Thay đổi thất thường như vậy khiến ông ta cũng không dám hỏi nhiều, luôn cảm giác gọi cô Tạ vào văn phòng không quá thuần khiết...
Ít nhất thì trong mắt thư ký biết chuyện như ông ta, tự nhiên chỉ nghĩ được mấy chuyện đen tối thôi?
Tạ U U quay xong quảng cáo đã là bảy, tám giờ tối, kết thúc công việc mới thấy Thẩm Phi Bạch gửi tin nhắn cho mình.
'Xe anh ở dưới lầu, em xuống đây.”
Gọi cô lên xe, vậy có một số việc cũng không cần nhiều lời nữa.
Anh lại muốn ngủ với cô? Lần này nhanh thật đấy. Lần trước cách tận hai năm, giờ lại thường xuyên như vậy sao?
Nghĩ đến ánh mắt của anh lúc ở cửa thang máy sáng nay, cô còn hơi kích động, không nhịn được nhớ lại hành vi, cử chỉ của anh.
'Vâng.'
Cô gửi tin nhắn đáp lại, cho Vương Tuyền và trợ lý về trước, mình thì đi xuống lầu.
Quả nhiên, thấy chiếc xe kia đỗ ở chỗ ngoặt, cô vừa qua tới thì cửa xe đã bị người từ bên trong mở ra, Thẩm Phi Bạch ngồi trên ghế điều khiển, đêm nay anh đích thân lái xe.
Dọc đường đi hai người đều không giao lưu gì cả. Hai người tính ra cũng không hiểu biết nhau lắm, chỉ có thân thể xem như rất quen thuộc thôi.
Xe dừng ở cửa biệt thự.
“Sao em yên lặng mãi thế?” Tạ U U vốn đang ngây người nhìn ngoài cửa kính theo thói quen thì chợt nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Tự nhiên câm rồi à? Còn không biết chào hỏi luôn?”
Nói cô 'câm' là mang vài phần chế nhạo. Hình như anh đang nói móc chuyện sáng nay cô thấy anh ở thang máy mà không chịu chào hỏi một câu, cứ như người câm vậy.
Đáy lòng Tạ U U giật thót, thấp giọng nói: “Không phải.”
Hôm nay Tạ U U mặc áo sơ mi và váy ngắn, đi tất chân. Mặt cô rất non, thành ra mặc đồ công sở chẳng khác nào học sinh. Ánh mắt của anh trượt dọc từ chân cô thẳng lên trên, dừng ở đôi ngực mênh mông mãnh liệt, đường cong đầy đặn đáng kiêu ngạo, nắn bóp là biết cảm giác tuyệt vời nhường nào.
“Không phải cái gì?”
Ánh mắt anh hơi tối sầm lại, Tạ U U phát hiện người này cố tình gây khó dễ, không muốn đáp lời anh.
Hầu kết Thẩm Phi Bạch lăn lộn, thấp giọng nói: “Có phải đồ lót em bị ướt không?”
Tạ U U không ngờ anh lại nhận ra, mặt hơi nóng lên. Vừa rồi lúc cô uống nước không cẩn thận làm ướt áo ngực, hiện tại mặc thế này vừa ướt lại nóng, có hơi khó chịu. Vốn ngực cô đã rất to rồi, bị bó sát càng khó chịu.
“Rất khó chịu đúng không? Ngoan, tôi giúp em.”
Hô hấp của Thẩm Phi Bạch dừng sau gáy cô, duỗi tay muốn giúp cô cởi bỏ qáo ngực bên trong. Cơ thể cô mềm nhũn, ngã vào lòng anh, bị anh ôm sát lại. Người anh rất nóng.
Hơi thở trong xe thoáng cái phủ lên một lớp sắc dục khó mà diễn tả.
Thang máy bắt đầu dâng lên.
Tạ U U chen trong góc với những người khác, khóe mắt liếc nhìn bộ tây trang đen phẳng phiu của anh, tóc mai gọn gàng, bóng dáng nhàn nhã, điểm nào cũng khiến người ta cảm giác đặc biệt.
Mùi bạc hà trên người anh đã cứu vớt cô.
Tạ U U cụp mắt, không dám nhìn thêm nữa.
Chỉ có vài phút ngắn ngủn mà Tạ U U cảm thấy như sống một ngày bằng một năm, dày vò lẳng lặng đếm thầm trong lòng, nhìn con số thay đổi liên tục, rốt cuộc tới tầng cô muốn ra. Cô như trút được gánh nặng, có thể đi ra ngoài rồi.
“Thưa anh, phiền anh nhường đường một chút.”
Giọng Tạ U vang lên sau lưng Thẩm Phi Bạch, ngọt ngào ấm mềm. Thẩm Phi Bạch đứng ngay phía trước, cô muốn ra tới thì cần anh nhường đường mới được.
Thẩm Phi Bạch nghe vậy thì nét mặt tự nhiên tránh ra.
Nhưng khi Tạ U U đi ngang qua, Thẩm Phi Bạch thoáng cụp mi, ở nơi người khác không nhìn thấy dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá cô.
Chỉ là Tạ U U sốt ruột đi ra ngoài nên không chú ý, chỉ luống cuống ngang qua bên người anh, cứ như sau lưng có hổ đuổi theo cắn mông cô vậy.
Vương Tuyền và trợ lý cũng vội vàng theo kịp.
Sau khi ra khỏi thang máy, thư ký Tống còn lau mồ hôi trên mặt.
Ông ta rất muốn hỏi cô Tạ một câu, chẳng lẽ thị trưởng là sài lang hổ báo gì hay sao mà tránh né dữ như vậy?
Tuy rằng ngoài mặt cô Tạ trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nếu ông ta nhìn ra thì sao thị trưởng có thể không để ý? Tuy rằng trước giờ cô Tạ vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng biểu hiện an phận trong mối quan hệ của cả hai.
Thẩm Phi Bạch chỉ giao lại văn kiện cho ông ta, tựa như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay cô ấy tới đây làm gì?”
Thư ký Tống: “Chắc là tới quay quảng cáo công ích. Thị trưởng quên rồi à? Lúc trước nói muốn quay quảng cáo công ích, chính cậu chỉ định cô Tạ đi làm mà?”
Thẩm Phi Bạch nhớ tới: “Lát nữa gọi cô ấy tới văn phòng tôi.”
“Hả?”
Thẩm Phi Bạch duỗi tay chống trán, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng lại đổi ý: “Thôi.”
Thư ký Tống không hiểu rốt cuộc thị trưởng suy nghĩ cái gì trong lòng. Thay đổi thất thường như vậy khiến ông ta cũng không dám hỏi nhiều, luôn cảm giác gọi cô Tạ vào văn phòng không quá thuần khiết...
Ít nhất thì trong mắt thư ký biết chuyện như ông ta, tự nhiên chỉ nghĩ được mấy chuyện đen tối thôi?
Tạ U U quay xong quảng cáo đã là bảy, tám giờ tối, kết thúc công việc mới thấy Thẩm Phi Bạch gửi tin nhắn cho mình.
'Xe anh ở dưới lầu, em xuống đây.”
Gọi cô lên xe, vậy có một số việc cũng không cần nhiều lời nữa.
Anh lại muốn ngủ với cô? Lần này nhanh thật đấy. Lần trước cách tận hai năm, giờ lại thường xuyên như vậy sao?
Nghĩ đến ánh mắt của anh lúc ở cửa thang máy sáng nay, cô còn hơi kích động, không nhịn được nhớ lại hành vi, cử chỉ của anh.
'Vâng.'
Cô gửi tin nhắn đáp lại, cho Vương Tuyền và trợ lý về trước, mình thì đi xuống lầu.
Quả nhiên, thấy chiếc xe kia đỗ ở chỗ ngoặt, cô vừa qua tới thì cửa xe đã bị người từ bên trong mở ra, Thẩm Phi Bạch ngồi trên ghế điều khiển, đêm nay anh đích thân lái xe.
Dọc đường đi hai người đều không giao lưu gì cả. Hai người tính ra cũng không hiểu biết nhau lắm, chỉ có thân thể xem như rất quen thuộc thôi.
Xe dừng ở cửa biệt thự.
“Sao em yên lặng mãi thế?” Tạ U U vốn đang ngây người nhìn ngoài cửa kính theo thói quen thì chợt nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Tự nhiên câm rồi à? Còn không biết chào hỏi luôn?”
Nói cô 'câm' là mang vài phần chế nhạo. Hình như anh đang nói móc chuyện sáng nay cô thấy anh ở thang máy mà không chịu chào hỏi một câu, cứ như người câm vậy.
Đáy lòng Tạ U U giật thót, thấp giọng nói: “Không phải.”
Hôm nay Tạ U U mặc áo sơ mi và váy ngắn, đi tất chân. Mặt cô rất non, thành ra mặc đồ công sở chẳng khác nào học sinh. Ánh mắt của anh trượt dọc từ chân cô thẳng lên trên, dừng ở đôi ngực mênh mông mãnh liệt, đường cong đầy đặn đáng kiêu ngạo, nắn bóp là biết cảm giác tuyệt vời nhường nào.
“Không phải cái gì?”
Ánh mắt anh hơi tối sầm lại, Tạ U U phát hiện người này cố tình gây khó dễ, không muốn đáp lời anh.
Hầu kết Thẩm Phi Bạch lăn lộn, thấp giọng nói: “Có phải đồ lót em bị ướt không?”
Tạ U U không ngờ anh lại nhận ra, mặt hơi nóng lên. Vừa rồi lúc cô uống nước không cẩn thận làm ướt áo ngực, hiện tại mặc thế này vừa ướt lại nóng, có hơi khó chịu. Vốn ngực cô đã rất to rồi, bị bó sát càng khó chịu.
“Rất khó chịu đúng không? Ngoan, tôi giúp em.”
Hô hấp của Thẩm Phi Bạch dừng sau gáy cô, duỗi tay muốn giúp cô cởi bỏ qáo ngực bên trong. Cơ thể cô mềm nhũn, ngã vào lòng anh, bị anh ôm sát lại. Người anh rất nóng.
Hơi thở trong xe thoáng cái phủ lên một lớp sắc dục khó mà diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.