Chương 29:
Ngã Cật Đường Quả
02/01/2023
Vương Tuyền vội vàng ấn nút thang máy, cửa thang máy lần nữa mở ra.
Cửa thang máy vừa mở, Tạ U U giật mình sững sờ.
Cô nhìn thấy Thẩm Phi Bạch.
Khi thấy Thẩm Phi Bạch và thư ký Tống đứng ở cửa, đại não Tạ U U thoáng chốc đứng máy, nhất thời có chút không kịp phản ứng, ngây ra như phỗng.
Cô thật sự không ngờ sẽ đụng phải Thẩm Phi Bạch ở chỗ này.
Thẩm Phi Bạch đứng ngay cửa thang máy, bản thân tự mang hơi thở uy nghi dày nặng. Vốn anh đang nhìn tư liệu gì đó, nghe thư ký Tống nhắc nhở thì ngẩng lên, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Tạ U U trong thang máy. Ánh mắt anh bình đạm, ngoài mặt không chút biểu cảm, đúng bộ dáng lãnh đạo tỉnh.
Tạ U U cứng còng cả người, không nhúc nhích.
Cảm giác tựa như bị phán tử hình này lại tới nữa.
Tạ U U thề, cô tuyệt đối không biết sẽ gặp phải Thẩm Phi Bạch ở đây, văn phòng thị trưởng cũng không nằm trên tòa nhà này. Nơi này là khu của bộ phận tuyên truyền, cách văn phòng thị trưởng khá xa. Cô đi vào từ cửa Bắc, gần như hoàn toàn tránh khỏi địa bàn tương ứng của Thẩm Phi Bạch rồi, tận sức tránh xác suất chạm mặt.
Ai ngờ thực tế lại vừa khéo thế chứ. Vậy còn có thể đụng tới.
Chắc Thẩm Phi Bạch sẽ không thầm nghi ngờ cô cố ý bày kế tình cờ gặp anh đâu nhỉ?
Cô thật không cố ý.
Tưởng tượng đến khả năng này, cả người Tạ U U đều căng thẳng, sợ bị Thẩm Phi Bạch ngộ nhận là có ý đồ, bởi vì anh vốn đã hơi đa nghi rồi.
Từ lúc bắt đầu theo anh, Tạ U U đã nghĩ tới vấn đề này. Vì tránh cho phiền toái nào đó và hiểu lầm không đáng có, sau này dù bọn họ có ngoài ý muốn chạm mặt trước công chúng chăng nữa cũng chỉ cần coi như người xa lạ là được. Quan hệ của hai người không thích hợp trò chuyện vui vẻ tại những trường hợp khác.
Những điều này không cần Thẩm Phi Bạch dạy cô cũng tự hiểu. Làm vậy không chỉ vì tốt cho anh, còn là tốt cho chính mình.
Nhưng Thẩm Phi Bạch cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô rồi lại cúi đầu, cầm xấp tư liệu được đóng dấu, hờ hững như không bước vào thang máy.
Từ lúc Thẩm Phi Bạch bước vào, không khí trong thang máy ứ như đều được tinh lọc. Trong hoàn cảnh chật chội đầy mùi nước hoa và mùi mồ hôi thối hoắc, Tạ U U ngửi được hương bạc hà từ người anh tản ra, không khí bốn phía lần nữa trở nên thoải mái mới mẻ, dễ ngửi vô cùng.
Đầu óc vốn hơi choáng váng của Tạ U U nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều.
Trong thang máy đều là công nhân viên chức, thấy thị trưởng bước vào thì cả đám tôn kính chào hỏi. Thẩm Phi Bạch đáp một tiếng, uy nghiêm ôn hòa đúng kiểu lãnh đạo, gãi đúng chỗ ngứa.
Tạ U U cân nhắc, cuối cùng vẫn là không chào hỏi. Một là cô hơi ngượng, hai là quan hệ của cô và Thẩm Phi Bạch không bình thường, chủ động nói chuyện với Thẩm Phi Bạch trước mặt nhiều người ngoài như vậy khiến cô cảm thấy chột dạ, tựa như tùy thời cũng có khả năng bị người ngoài nhìn ra manh mối gì, nhận ra cô và thị trưởng có một chân.
Huống chi cô còn không phải cấp dưới hoặc là đồng nghiệp của anh, không chào hỏi cũng không thành vấn đề, ngược lại chào hỏi lại khiến người khác cảm thấy cô chủ động kéo quan hệ.
Thế nên cô dứt khoát làm người câm, coi như hoàn toàn không quen biết Thẩm Phi Bạch.
Tạ U U không nói, Vương Tuyền đương nhiên cũng sẽ không.
Ánh mắt hờ hững của Thẩm Phi Bạch lần nữa đảo qua người đứng trong góc, chỉ thấy cô co rụt người, không ngẩng đầu lên.
Nhìn hai người rõ ràng từng trao đổi dịch thể trên giường nhưng đứng chung một không gian lại làm như không quen biết lẫn nhau, Vương Tuyền cách đám người cũng cảm thấy không khí xấu hổ và quái dị.
Cửa thang máy vừa mở, Tạ U U giật mình sững sờ.
Cô nhìn thấy Thẩm Phi Bạch.
Khi thấy Thẩm Phi Bạch và thư ký Tống đứng ở cửa, đại não Tạ U U thoáng chốc đứng máy, nhất thời có chút không kịp phản ứng, ngây ra như phỗng.
Cô thật sự không ngờ sẽ đụng phải Thẩm Phi Bạch ở chỗ này.
Thẩm Phi Bạch đứng ngay cửa thang máy, bản thân tự mang hơi thở uy nghi dày nặng. Vốn anh đang nhìn tư liệu gì đó, nghe thư ký Tống nhắc nhở thì ngẩng lên, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Tạ U U trong thang máy. Ánh mắt anh bình đạm, ngoài mặt không chút biểu cảm, đúng bộ dáng lãnh đạo tỉnh.
Tạ U U cứng còng cả người, không nhúc nhích.
Cảm giác tựa như bị phán tử hình này lại tới nữa.
Tạ U U thề, cô tuyệt đối không biết sẽ gặp phải Thẩm Phi Bạch ở đây, văn phòng thị trưởng cũng không nằm trên tòa nhà này. Nơi này là khu của bộ phận tuyên truyền, cách văn phòng thị trưởng khá xa. Cô đi vào từ cửa Bắc, gần như hoàn toàn tránh khỏi địa bàn tương ứng của Thẩm Phi Bạch rồi, tận sức tránh xác suất chạm mặt.
Ai ngờ thực tế lại vừa khéo thế chứ. Vậy còn có thể đụng tới.
Chắc Thẩm Phi Bạch sẽ không thầm nghi ngờ cô cố ý bày kế tình cờ gặp anh đâu nhỉ?
Cô thật không cố ý.
Tưởng tượng đến khả năng này, cả người Tạ U U đều căng thẳng, sợ bị Thẩm Phi Bạch ngộ nhận là có ý đồ, bởi vì anh vốn đã hơi đa nghi rồi.
Từ lúc bắt đầu theo anh, Tạ U U đã nghĩ tới vấn đề này. Vì tránh cho phiền toái nào đó và hiểu lầm không đáng có, sau này dù bọn họ có ngoài ý muốn chạm mặt trước công chúng chăng nữa cũng chỉ cần coi như người xa lạ là được. Quan hệ của hai người không thích hợp trò chuyện vui vẻ tại những trường hợp khác.
Những điều này không cần Thẩm Phi Bạch dạy cô cũng tự hiểu. Làm vậy không chỉ vì tốt cho anh, còn là tốt cho chính mình.
Nhưng Thẩm Phi Bạch cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô rồi lại cúi đầu, cầm xấp tư liệu được đóng dấu, hờ hững như không bước vào thang máy.
Từ lúc Thẩm Phi Bạch bước vào, không khí trong thang máy ứ như đều được tinh lọc. Trong hoàn cảnh chật chội đầy mùi nước hoa và mùi mồ hôi thối hoắc, Tạ U U ngửi được hương bạc hà từ người anh tản ra, không khí bốn phía lần nữa trở nên thoải mái mới mẻ, dễ ngửi vô cùng.
Đầu óc vốn hơi choáng váng của Tạ U U nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều.
Trong thang máy đều là công nhân viên chức, thấy thị trưởng bước vào thì cả đám tôn kính chào hỏi. Thẩm Phi Bạch đáp một tiếng, uy nghiêm ôn hòa đúng kiểu lãnh đạo, gãi đúng chỗ ngứa.
Tạ U U cân nhắc, cuối cùng vẫn là không chào hỏi. Một là cô hơi ngượng, hai là quan hệ của cô và Thẩm Phi Bạch không bình thường, chủ động nói chuyện với Thẩm Phi Bạch trước mặt nhiều người ngoài như vậy khiến cô cảm thấy chột dạ, tựa như tùy thời cũng có khả năng bị người ngoài nhìn ra manh mối gì, nhận ra cô và thị trưởng có một chân.
Huống chi cô còn không phải cấp dưới hoặc là đồng nghiệp của anh, không chào hỏi cũng không thành vấn đề, ngược lại chào hỏi lại khiến người khác cảm thấy cô chủ động kéo quan hệ.
Thế nên cô dứt khoát làm người câm, coi như hoàn toàn không quen biết Thẩm Phi Bạch.
Tạ U U không nói, Vương Tuyền đương nhiên cũng sẽ không.
Ánh mắt hờ hững của Thẩm Phi Bạch lần nữa đảo qua người đứng trong góc, chỉ thấy cô co rụt người, không ngẩng đầu lên.
Nhìn hai người rõ ràng từng trao đổi dịch thể trên giường nhưng đứng chung một không gian lại làm như không quen biết lẫn nhau, Vương Tuyền cách đám người cũng cảm thấy không khí xấu hổ và quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.