Chương 209: Chương 43.3
Lang Linh Ẩn
25/11/2019
"Thần kỳ vậy sao?!" Phượng Vu Dực kinh ngạc trừng
mắt, "Trời ơi, nếu ai có được vật này, đơn giản không chỉ là rong ruổi
thiên hạ, tung hoành vô địch!"
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, lại kiên định nói: "Phụ thân, vật này chỉ có thể dùng một lần, tuyệt sẽ không dùng lần nữa."
Phượng Vu Dực ngừng lại, hiểu ý của Phượng Tĩnh Xu.
Vũ khí lợi hại như vậy, bất luận người nào có, cũng sẽ kích thích dã tâm mà đế vương cất giấu, khơi dậy chiến tranh thiên hạ, sinh linh đồ thán. Vì vậy chỉ dùng một lần này để uy hiếp, là phương thức tốt nhất rồi. Huống chi, để thiên hạ biết Lộng Phong quốc có thần khí như thế, khiến các nước kiêng kỵ không dám xâm phạm quốc thổ, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của Phượng Tĩnh Xu rồi!
Trong đầu Phượng Vu Dực suy nghĩ một phen, rất nhanh đã đồng ý với cách làm của Phượng Tĩnh Xu.
Lúc này, Long Ứng Tình xuống ngựa đi đến bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, hắn cúi gập người kéo tay Phượng Tĩnh Xu nói: "Tĩnh, một phen giày vò này của nàng lại khiến hoàng huynh ta và Viêm tướng quân sợ hãi, lúc này chắc là cả người bọn họ đã dính đầy cát bụi, vô cùng thảm hại, nếu không nàng giúp bọn họ một chút đi?" Hắn biết nàng tuyệt đối có bản lĩnh này.
Phượng Tĩnh Xu cười cười, móc một chiếc khăn lụa ra từ trong vạt áo, tiện tay che mặt Long Ứng Tình lại, nói: "Không phải là ta không giúp, mà một khi ta giúp bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ rất dễ bị nghi ngờ, ngược lại sẽ gây bất lợi cho bọn họ, chúng ta không thể để bọn họ bị tên Sa Y Hãn đó nắm được cán đúng không?" Nói xong, sửa sang lại khăn lụa trên mặt Long Ứng Tình, nói: "Được rồi, nhanh trở về đi! Lúc nãy Sa Y Hãn đã dời sự chú ý tập trung trên người ta, vì vậy mới không phát hiện huynh ở phía sau ta, hiện tại huynh không cần ra mặt nữa, miễn bị nắm lấy tóc."
Long Ứng Tình sờ sờ khăn lụa trên mặt, "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn trở về.
Sau thời gian khoảng hai chén trà, bão cát phía đối diện rốt cuộc dần dần tản đi, quân đội hỗn loạn dưới lệnh của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy đều đã yên tĩnh trở lại.
Phượng Tĩnh Xu nheo mắt nhìn lướt qua, cất cao giọng cười hỏi: "Ah, Long điện hạ, con chó già giữ cửa cho các ngươi đâu?"
Được Phượng Tĩnh Xu nhắc tới, mọi người mới nhớ ra lúc nãy Sa Y Hãn uy phong diễu võ dương oai ở trc đội ngũ lại không còn ở trên lưng ngựa nữa!
Đang lúc mọi người nghi ngờ, giọng Phượng Tĩnh Xu lại truyền tới: "Ai nha, ta nói con chó già này, sao ngươi không giữ cửa lại đi ôm đùi ngựa rồi? Không phải là chân ngựa còn thơm hơn cửa chứ? Vậy thì ngươi muốn ngửi mùi vị của đùi ngựa sao?"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều chuyển tầm mắt sang con ngựa mà Sa Y Hãn cưỡi, con ngựa kia giống như nghe hiểu lời Phượng Tĩnh Xu nói, đột nhiên hí một tiếng, tung vó trước lên, lập tức xoay người đạp phía sau, tư thế xinh đẹp, đá vật thể đang ôm chân nó ra ngoài. Vì vậy mọi người liền nhìn thấy một “vật” dính đầy cát bụi run rẩy hét lên một tiếng, "ầm" hạ xuống, rơi trên nền đất cát ở phía trước.
Dường như ngại chưa đủ, con ngựa kia kêu hừ "grừ grừ", hai móng sau chùng xuống, lấy tư thế ngồi như con người, đặt mông "ngồi" trên mặt đất, lấy chân đã bị “vật thể” ôm lấy, liên tục cọ xát trên mặt đất!
"Phụt. . . . . . Ha ha ha ha ha! ! !" Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy con ngựa phía trước nghe hiểu lời của nàng, lại cùng chung mối thù với nàng ghét bỏ đá Sa Y Hãn, bỗng cảm thấy buồn cười, đặc biệt là khi chứng kiến con ngựa kia càng không ngừng cọ cọ trên mặt đất, càng bật cười lớn hơn ở trên ghế quý phi.
Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng như vậy, khiến mọi người bị cảnh tượng đó làm kinh ngạc đến ngây người cũng cười ầm theo, không chỉ quân đội Lộng Phong quốc mà ngay cả binh sĩ bên Việt Sa quốc vừa mới bị sợ mất mật cũng đều không nhịn được cười ha ha.
Ngày thường Sa Y Hãn làm mưa làm gió trong quân đội, có rất nhiều người không thích hắn, hơn nữa hiện giờ hắn không chỉ đoạt danh tiếng của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy, còn làm xấu mặt như vậy, một chút kiềm chế cũng không có, binh sĩ Việt Sa quốc tất nhiên xem thường hắn. Hôm nay hắn bêu xấu, không có người nào đồng tình với hắn, ngược lại đều phá cười lên theo.
"Phi, phi!" Sa Y Hãn cực kỳ nhếch nhác bò dậy, hai chân không ngừng run rẩy, một thân cát bụi gần như phủ hắn thành một người cát, lại vừa bị ngựa đá, miệng dính đầy cát, không còn bộ dáng đắc ý phách lối như lúc nãy.
"Mày. . . . . . con súc sinh này, xem bản quan làm thịt mày thế nào!" Sa Y Hãn nói lời thô tục ngay trc mặt của hơn sáu mươi vạn người, mất thể diện, thẹn quá thành giận, lại lấy một con ngựa ra để trút giận.
Lỗ tai Phượng Tĩnh Xu rất thính, nghe thấy cách đây mười lăm dặm Sa Y Hãn đang tức giận kêu to thì dùng nội lực truyền thanh nói: "Ai! Ta nói này, con chó già như ngươi thật không biết điều, vừa rồi còn trông mong ôm chân nó như tổ tông, trong nháy mắt đã muốn kéo ra làm thịt, đúng là vong ân phụ nghĩa!" Nói xong, nàng đột nhiên nghiêng người ngồi thẳng, cất cao giọng nói: "Ai dô! Ta nói con chó già ngươi, ngươi sao vậy? Sao phía dưới ướt nhẹp một mảng lớn vậy? Ôi chao! Không phải ngươi ôm chân ngựa đi tiểu chứ? Mặc dù bản cung từng nghe nói chó đi tiểu thì phải tìm một cây cột, nhưng bản cung vạn vạn không ngờ, ngươi lại ôm chân ngựa đi tiểu! Người hành sự lúc nào vậy? Không phải là lúc cát bụi bay đầy trời thừa dịp mọi người không chú ý đã len lén làm chứ? Ôi! Không trách được con ngựa kia không cần ngươi nữa! Xem ngươi kìa, thật bẩn! Súc sinh cũng chẳng giống ngươi chút nào!"
Phượng Tĩnh Xu không phải là người lương thiện gì, nếu người có tâm chèn ép, vậy thì phải làm người ta tức chết.
"Ngươi! Phượng! Tĩnh!! Xu!!!" Sa Y Hãn bị lời nói của Phượng Tĩnh Xu làm mất sạch thể diện, hiện tại mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, bởi vì dưới vạt áo hắn là một mảng màu đậm, dù thế nào nào cũng không che giấu được.
"Ha ha ha ~! Sao, ngươi có lời gì muốn nói à? Có phải muốn cảm tạ bản cung đã nhắc nhở ngươi không? Đúng thôi, đúng thôi! Người lại không phải súc sinh, sao có thể không thích sạch sẽ? Lần sau ngươi chú ý là được, đừng làm ra chuyện xấu ở trước mặt mọi người! Ai, bản cung đúng là lương thiện. . . . . . Bản cung cũng không cần ngươi cảm tạ ân đức! Thế này vậy, ngươi đã muốn làm thịt con ngựa này, chẳng bằng đưa cho bản cung, bản cung thấy con ngựa kia thật đáng yêu ~" Nói xong, Phượng Tĩnh Xu ngoắc ngoắc tay về phía nơi xa, tựa như đang gọi con ngựa đó vấy.
Không ngờ, con ngựa đó lại thật sự chạy về phía Phượng Tĩnh Xu!
Sa Y Hãn kinh ngạc nhìn con ngựa đã chạy xa, súc sinh chết tiệt, lúc đi còn không quên tung bụi lên người hắn!
"Ngươi —— ngươi —— ngươi quả thật khinh người quá đáng!" Sa Y Hãn nén một hơi ở ngực, bị bẽ mặtt, ngay cả hơi sức rống cũng yếu đuối.
Phượng Tĩnh Xu phẩy nhẹ tay áo, trong tiếng cười lớn không dứt, giọng điệu lại lạnh xuống.
"Đây chính là giá cao mà ngươi phải trả khi tấn công Lộng Phong quốc của ta!"
Một câu nói, khiến tất cả tiếng cười nhất thời ngừng lại.
"Sa Y Hãn, ngươi quay đầu lại xem thử, phía sau quân đội của các ngươi, là cái gì!"
Nghe thấy lời này, binh sĩ Việt Sa quốc không khỏi rối rít quay đầu lại, rồi sau đó, bắt đầu từ hàng cuối cùng, tiếng hít khí chợt không ngừng vang lên.
Một cái hố! Một cái hố thật lớn!
Một cái hố to tròn rộng một dặm, đột nhiên xuất hiện ở phía sau quân đội Việt Sa quốc!
"Xoạt xoạt. . . . . ." Binh sĩ hàng cuối cùng nhũn chân, không ngừng lui về phía sau, tim đập thình thịch, dù thiếu một hơi thì bước chân cũng không chậm lại.
Cái hố này, mở rộng ngát sát bên chân!
Nếu như tới gần nửa phần, như vậy có thể nghĩ tới hậu quả thế nào rồi!
Sa Y Hãn bị ném xuống ngựa tất nhiên không thấy được tình hình phía sau, nhưng Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy ngồi ở trên ngựa đều nhìn thấy, sắc mặt hai người đều nặng nề, trong lòng âm thầm hô may mắn, thật may là đêm qua, bọn họ cũng đã biểu đạt muốn hòa đàm với Phượng Tĩnh Xu, nếu không, bọn họ ai cũng chịu không được công kích kinh người như thế!
Mặc dù không thấy được, nhưng Sa Y Hãn vẫn nghe thấy! Khi hắn nghe được tiếng kinh hô của đám binh sĩ phía sau, sắc mặt dần dần trắng bệch, hai chân càng run, ngay cả một chút khí thế vừa rồi cũng không còn.
"Xem ra ngươi là biết vũ khí này của bản cung lợi hại thế nào." Phượng Tĩnh Xu thản nhiên nằm ngả ra ghế dựa, phía sau là tiếng hít khí kinh sợ của đám binh sĩ Lộng Phong quốc, vũ khí hiện đại biến thái như thế mà bị dọa cho phát sợ cũng không kỳ lạ, không có phản ứng mới kỳ lạ đó!
"Sa Y Hãn, bản cung không dài dòng với ngươi, lệnh cưỡng chế ngươi trước khi trời tối hôm nay, rút lui ra khỏi thành Tân La của ta, lui về Tuyệt Tích sâm lâm, không nhảy vào một bước nữa! Vũ khí lợi hại của bản cung ngươi cũng thấy được, bản cung không ngại nói cho ngươi biết, đây chỉ là cự ly nhỏ nhất, chỉ một quả pháo đạn, nếu như ngươi muốn phản kháng, như vậy thì xem ngươi có tư cách gì! Bản cung coi như phá hủy thành Tân La, cũng có bản lĩnh cứu dân chúng bên trong ra trước, cũng có bản lĩnh xây dựng một tòa thành Tân La, nhưng, nếu ba mươi mấy vạn tướng sĩ bị phá hủy, chỉ sợ bệ hạ của quý quốc sẽ không bỏ qua cho Sa Y Hãn ngươi đó?"
"Ngươi. . . . . ." Sa Y Hãn muốn nói gì nữa, đột nhiên một tiếng ra lệnh truyền đến từ phía sau.
"Lui binh!"
"Này . . . . . ." Sa Y Hãn kinh sợ xoay người.
"Sa đại nhân, kiếp này bản điện hạ đã phạm sai lầm lớn nhất là tin vào lời của ngươi!" Long Ứng Thiên ngồi ở trên ngựa, cao cao tại thượng nhìn Sa Y Hãn, ý lạnh và sự khinh bỉ trong mắt rõ ràng như vậy.
"Coi như ngươi muốn làm gì, bản điện hạ cũng sẽ không để ma mươi mấy vạn bin sĩ của Việt Sa quốc ta chết oan vì ngươi!" Hắn quay đầu ngựa lại, lạnh nhạt nói: "Nếu như đại nhân muốn dâng sổ con cho phụ hoàng, thì mời đi sớm! Bản điện hạ muốn nhìn xem, ngươi phải nói thế nào trước mặt phụ hoàng!"
Dứt lời, hắn lại dùng nội lực truyền âm nói với Phượng Tĩnh Xu: "Ứng Thiên đa tạ công chúa xuống tay lưu tình, sau này còn gặp lại!"
Nói xong, giục ngựa đi cùng Viêm Vũ Thụy, dẫn đầu trở về thành Tân La, trước khi rời đi, chỉ chừa cho lại Sa Y Hãn một con la đã chuẩn bị từ trước, không còn quản hắn nữa.
Gần tối hôm đó, ba mươi vạn đại quân Việt Sa quốc đã nhanh chóng rút lui khỏi thành Tân La, theo thám tử báo lại, giờ phút này bọn họ đã lui về Tuyệt Tích sâm lâm, đóng quân ở sát biên giới sa mạc.
Đến đây, dưới sự uy hiếp của Phượng Tĩnh Xu, không mất người nào mà an toàn thu hồi lại thành Tân La.
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, lại kiên định nói: "Phụ thân, vật này chỉ có thể dùng một lần, tuyệt sẽ không dùng lần nữa."
Phượng Vu Dực ngừng lại, hiểu ý của Phượng Tĩnh Xu.
Vũ khí lợi hại như vậy, bất luận người nào có, cũng sẽ kích thích dã tâm mà đế vương cất giấu, khơi dậy chiến tranh thiên hạ, sinh linh đồ thán. Vì vậy chỉ dùng một lần này để uy hiếp, là phương thức tốt nhất rồi. Huống chi, để thiên hạ biết Lộng Phong quốc có thần khí như thế, khiến các nước kiêng kỵ không dám xâm phạm quốc thổ, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của Phượng Tĩnh Xu rồi!
Trong đầu Phượng Vu Dực suy nghĩ một phen, rất nhanh đã đồng ý với cách làm của Phượng Tĩnh Xu.
Lúc này, Long Ứng Tình xuống ngựa đi đến bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, hắn cúi gập người kéo tay Phượng Tĩnh Xu nói: "Tĩnh, một phen giày vò này của nàng lại khiến hoàng huynh ta và Viêm tướng quân sợ hãi, lúc này chắc là cả người bọn họ đã dính đầy cát bụi, vô cùng thảm hại, nếu không nàng giúp bọn họ một chút đi?" Hắn biết nàng tuyệt đối có bản lĩnh này.
Phượng Tĩnh Xu cười cười, móc một chiếc khăn lụa ra từ trong vạt áo, tiện tay che mặt Long Ứng Tình lại, nói: "Không phải là ta không giúp, mà một khi ta giúp bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ rất dễ bị nghi ngờ, ngược lại sẽ gây bất lợi cho bọn họ, chúng ta không thể để bọn họ bị tên Sa Y Hãn đó nắm được cán đúng không?" Nói xong, sửa sang lại khăn lụa trên mặt Long Ứng Tình, nói: "Được rồi, nhanh trở về đi! Lúc nãy Sa Y Hãn đã dời sự chú ý tập trung trên người ta, vì vậy mới không phát hiện huynh ở phía sau ta, hiện tại huynh không cần ra mặt nữa, miễn bị nắm lấy tóc."
Long Ứng Tình sờ sờ khăn lụa trên mặt, "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn trở về.
Sau thời gian khoảng hai chén trà, bão cát phía đối diện rốt cuộc dần dần tản đi, quân đội hỗn loạn dưới lệnh của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy đều đã yên tĩnh trở lại.
Phượng Tĩnh Xu nheo mắt nhìn lướt qua, cất cao giọng cười hỏi: "Ah, Long điện hạ, con chó già giữ cửa cho các ngươi đâu?"
Được Phượng Tĩnh Xu nhắc tới, mọi người mới nhớ ra lúc nãy Sa Y Hãn uy phong diễu võ dương oai ở trc đội ngũ lại không còn ở trên lưng ngựa nữa!
Đang lúc mọi người nghi ngờ, giọng Phượng Tĩnh Xu lại truyền tới: "Ai nha, ta nói con chó già này, sao ngươi không giữ cửa lại đi ôm đùi ngựa rồi? Không phải là chân ngựa còn thơm hơn cửa chứ? Vậy thì ngươi muốn ngửi mùi vị của đùi ngựa sao?"
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều chuyển tầm mắt sang con ngựa mà Sa Y Hãn cưỡi, con ngựa kia giống như nghe hiểu lời Phượng Tĩnh Xu nói, đột nhiên hí một tiếng, tung vó trước lên, lập tức xoay người đạp phía sau, tư thế xinh đẹp, đá vật thể đang ôm chân nó ra ngoài. Vì vậy mọi người liền nhìn thấy một “vật” dính đầy cát bụi run rẩy hét lên một tiếng, "ầm" hạ xuống, rơi trên nền đất cát ở phía trước.
Dường như ngại chưa đủ, con ngựa kia kêu hừ "grừ grừ", hai móng sau chùng xuống, lấy tư thế ngồi như con người, đặt mông "ngồi" trên mặt đất, lấy chân đã bị “vật thể” ôm lấy, liên tục cọ xát trên mặt đất!
"Phụt. . . . . . Ha ha ha ha ha! ! !" Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy con ngựa phía trước nghe hiểu lời của nàng, lại cùng chung mối thù với nàng ghét bỏ đá Sa Y Hãn, bỗng cảm thấy buồn cười, đặc biệt là khi chứng kiến con ngựa kia càng không ngừng cọ cọ trên mặt đất, càng bật cười lớn hơn ở trên ghế quý phi.
Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng như vậy, khiến mọi người bị cảnh tượng đó làm kinh ngạc đến ngây người cũng cười ầm theo, không chỉ quân đội Lộng Phong quốc mà ngay cả binh sĩ bên Việt Sa quốc vừa mới bị sợ mất mật cũng đều không nhịn được cười ha ha.
Ngày thường Sa Y Hãn làm mưa làm gió trong quân đội, có rất nhiều người không thích hắn, hơn nữa hiện giờ hắn không chỉ đoạt danh tiếng của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy, còn làm xấu mặt như vậy, một chút kiềm chế cũng không có, binh sĩ Việt Sa quốc tất nhiên xem thường hắn. Hôm nay hắn bêu xấu, không có người nào đồng tình với hắn, ngược lại đều phá cười lên theo.
"Phi, phi!" Sa Y Hãn cực kỳ nhếch nhác bò dậy, hai chân không ngừng run rẩy, một thân cát bụi gần như phủ hắn thành một người cát, lại vừa bị ngựa đá, miệng dính đầy cát, không còn bộ dáng đắc ý phách lối như lúc nãy.
"Mày. . . . . . con súc sinh này, xem bản quan làm thịt mày thế nào!" Sa Y Hãn nói lời thô tục ngay trc mặt của hơn sáu mươi vạn người, mất thể diện, thẹn quá thành giận, lại lấy một con ngựa ra để trút giận.
Lỗ tai Phượng Tĩnh Xu rất thính, nghe thấy cách đây mười lăm dặm Sa Y Hãn đang tức giận kêu to thì dùng nội lực truyền thanh nói: "Ai! Ta nói này, con chó già như ngươi thật không biết điều, vừa rồi còn trông mong ôm chân nó như tổ tông, trong nháy mắt đã muốn kéo ra làm thịt, đúng là vong ân phụ nghĩa!" Nói xong, nàng đột nhiên nghiêng người ngồi thẳng, cất cao giọng nói: "Ai dô! Ta nói con chó già ngươi, ngươi sao vậy? Sao phía dưới ướt nhẹp một mảng lớn vậy? Ôi chao! Không phải ngươi ôm chân ngựa đi tiểu chứ? Mặc dù bản cung từng nghe nói chó đi tiểu thì phải tìm một cây cột, nhưng bản cung vạn vạn không ngờ, ngươi lại ôm chân ngựa đi tiểu! Người hành sự lúc nào vậy? Không phải là lúc cát bụi bay đầy trời thừa dịp mọi người không chú ý đã len lén làm chứ? Ôi! Không trách được con ngựa kia không cần ngươi nữa! Xem ngươi kìa, thật bẩn! Súc sinh cũng chẳng giống ngươi chút nào!"
Phượng Tĩnh Xu không phải là người lương thiện gì, nếu người có tâm chèn ép, vậy thì phải làm người ta tức chết.
"Ngươi! Phượng! Tĩnh!! Xu!!!" Sa Y Hãn bị lời nói của Phượng Tĩnh Xu làm mất sạch thể diện, hiện tại mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, bởi vì dưới vạt áo hắn là một mảng màu đậm, dù thế nào nào cũng không che giấu được.
"Ha ha ha ~! Sao, ngươi có lời gì muốn nói à? Có phải muốn cảm tạ bản cung đã nhắc nhở ngươi không? Đúng thôi, đúng thôi! Người lại không phải súc sinh, sao có thể không thích sạch sẽ? Lần sau ngươi chú ý là được, đừng làm ra chuyện xấu ở trước mặt mọi người! Ai, bản cung đúng là lương thiện. . . . . . Bản cung cũng không cần ngươi cảm tạ ân đức! Thế này vậy, ngươi đã muốn làm thịt con ngựa này, chẳng bằng đưa cho bản cung, bản cung thấy con ngựa kia thật đáng yêu ~" Nói xong, Phượng Tĩnh Xu ngoắc ngoắc tay về phía nơi xa, tựa như đang gọi con ngựa đó vấy.
Không ngờ, con ngựa đó lại thật sự chạy về phía Phượng Tĩnh Xu!
Sa Y Hãn kinh ngạc nhìn con ngựa đã chạy xa, súc sinh chết tiệt, lúc đi còn không quên tung bụi lên người hắn!
"Ngươi —— ngươi —— ngươi quả thật khinh người quá đáng!" Sa Y Hãn nén một hơi ở ngực, bị bẽ mặtt, ngay cả hơi sức rống cũng yếu đuối.
Phượng Tĩnh Xu phẩy nhẹ tay áo, trong tiếng cười lớn không dứt, giọng điệu lại lạnh xuống.
"Đây chính là giá cao mà ngươi phải trả khi tấn công Lộng Phong quốc của ta!"
Một câu nói, khiến tất cả tiếng cười nhất thời ngừng lại.
"Sa Y Hãn, ngươi quay đầu lại xem thử, phía sau quân đội của các ngươi, là cái gì!"
Nghe thấy lời này, binh sĩ Việt Sa quốc không khỏi rối rít quay đầu lại, rồi sau đó, bắt đầu từ hàng cuối cùng, tiếng hít khí chợt không ngừng vang lên.
Một cái hố! Một cái hố thật lớn!
Một cái hố to tròn rộng một dặm, đột nhiên xuất hiện ở phía sau quân đội Việt Sa quốc!
"Xoạt xoạt. . . . . ." Binh sĩ hàng cuối cùng nhũn chân, không ngừng lui về phía sau, tim đập thình thịch, dù thiếu một hơi thì bước chân cũng không chậm lại.
Cái hố này, mở rộng ngát sát bên chân!
Nếu như tới gần nửa phần, như vậy có thể nghĩ tới hậu quả thế nào rồi!
Sa Y Hãn bị ném xuống ngựa tất nhiên không thấy được tình hình phía sau, nhưng Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy ngồi ở trên ngựa đều nhìn thấy, sắc mặt hai người đều nặng nề, trong lòng âm thầm hô may mắn, thật may là đêm qua, bọn họ cũng đã biểu đạt muốn hòa đàm với Phượng Tĩnh Xu, nếu không, bọn họ ai cũng chịu không được công kích kinh người như thế!
Mặc dù không thấy được, nhưng Sa Y Hãn vẫn nghe thấy! Khi hắn nghe được tiếng kinh hô của đám binh sĩ phía sau, sắc mặt dần dần trắng bệch, hai chân càng run, ngay cả một chút khí thế vừa rồi cũng không còn.
"Xem ra ngươi là biết vũ khí này của bản cung lợi hại thế nào." Phượng Tĩnh Xu thản nhiên nằm ngả ra ghế dựa, phía sau là tiếng hít khí kinh sợ của đám binh sĩ Lộng Phong quốc, vũ khí hiện đại biến thái như thế mà bị dọa cho phát sợ cũng không kỳ lạ, không có phản ứng mới kỳ lạ đó!
"Sa Y Hãn, bản cung không dài dòng với ngươi, lệnh cưỡng chế ngươi trước khi trời tối hôm nay, rút lui ra khỏi thành Tân La của ta, lui về Tuyệt Tích sâm lâm, không nhảy vào một bước nữa! Vũ khí lợi hại của bản cung ngươi cũng thấy được, bản cung không ngại nói cho ngươi biết, đây chỉ là cự ly nhỏ nhất, chỉ một quả pháo đạn, nếu như ngươi muốn phản kháng, như vậy thì xem ngươi có tư cách gì! Bản cung coi như phá hủy thành Tân La, cũng có bản lĩnh cứu dân chúng bên trong ra trước, cũng có bản lĩnh xây dựng một tòa thành Tân La, nhưng, nếu ba mươi mấy vạn tướng sĩ bị phá hủy, chỉ sợ bệ hạ của quý quốc sẽ không bỏ qua cho Sa Y Hãn ngươi đó?"
"Ngươi. . . . . ." Sa Y Hãn muốn nói gì nữa, đột nhiên một tiếng ra lệnh truyền đến từ phía sau.
"Lui binh!"
"Này . . . . . ." Sa Y Hãn kinh sợ xoay người.
"Sa đại nhân, kiếp này bản điện hạ đã phạm sai lầm lớn nhất là tin vào lời của ngươi!" Long Ứng Thiên ngồi ở trên ngựa, cao cao tại thượng nhìn Sa Y Hãn, ý lạnh và sự khinh bỉ trong mắt rõ ràng như vậy.
"Coi như ngươi muốn làm gì, bản điện hạ cũng sẽ không để ma mươi mấy vạn bin sĩ của Việt Sa quốc ta chết oan vì ngươi!" Hắn quay đầu ngựa lại, lạnh nhạt nói: "Nếu như đại nhân muốn dâng sổ con cho phụ hoàng, thì mời đi sớm! Bản điện hạ muốn nhìn xem, ngươi phải nói thế nào trước mặt phụ hoàng!"
Dứt lời, hắn lại dùng nội lực truyền âm nói với Phượng Tĩnh Xu: "Ứng Thiên đa tạ công chúa xuống tay lưu tình, sau này còn gặp lại!"
Nói xong, giục ngựa đi cùng Viêm Vũ Thụy, dẫn đầu trở về thành Tân La, trước khi rời đi, chỉ chừa cho lại Sa Y Hãn một con la đã chuẩn bị từ trước, không còn quản hắn nữa.
Gần tối hôm đó, ba mươi vạn đại quân Việt Sa quốc đã nhanh chóng rút lui khỏi thành Tân La, theo thám tử báo lại, giờ phút này bọn họ đã lui về Tuyệt Tích sâm lâm, đóng quân ở sát biên giới sa mạc.
Đến đây, dưới sự uy hiếp của Phượng Tĩnh Xu, không mất người nào mà an toàn thu hồi lại thành Tân La.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.