Chương 210
Lang Linh Ẩn
25/11/2019
Một vở kịch đầy ngoạn mục này xuất hiện lại ở dưới tay của Phượng Tĩnh Xu mà toàn thắng kết thúc.
Tất cả quân đội xếp thành hàng trở về doanh trại thành Á Lý dưới sự chỉ huy của Hùng Thao, chỉ để lại đám người Phượng Duy Tĩnh và Phượng Vu Dực, Tử Mộng Cơ, Tâm Mộng Hồ cùng với Hàm Tinh.
Trước khi đội ngũ dời đi, Diêu Nịnh Hàm nhìn kĩ Phượng Tĩnh Xu, trong cái nhìn đó, là nỗi cô đơn chợt dâng trào, bởi vì trong những người đó không có chỗ của hắn.
Trách nhiệm nặng nề của Phượng Tĩnh Xu khi ở lại đây không tránh phải khỏi dây dưa một hồi, khiến nàng hận không thể không moi móc ruột gan của mình ra từng chút một.
Nhưng điều làm Phượng Tĩnh Xu im lặng là, lúc nam phân chia nhau vũ khí, nữ nhân san sẽ đồ trang điểm của nàng, Lục Miểu chân nhân lại cũng cắm một chân vào, nửa đường chạy tới nói là cảm thấy phía trước có điều lạ nên đến thăm dò.
Dò thăm cái P! Phượng Tĩnh Xu không tin! Trên đường tới tất nhiên có thể gặp phải đám người Hùng Thao, hắn còn lo không có chỗ thăm dò sao? Đây rõ ràng là cảm thấy mười mấy người ở lại có mờ ám, cho nên vội vàng chạy tới "chia của" đấy!
Lần này thì hay rồi, mấy phương thuốc mà Phượng Tĩnh Xu cất giấu đều bị hắn móc lấy rồi!
Cái lão đầu gian trá này, cũng biết chiếm tiện nghi đấy! Phượng Tĩnh Xu hừ hai tiếng.
Chờ những người đó phân xong, dưới mấy cái nhìn chằm chằm, Phượng Tĩnh Xu mặt không đổi sắc thu năm mươi chiếc hỏa pháo vào trong Thấm Xu Văn, không lấy ra nữa, còn dặn dò mọi người, nếu có người hỏi, thì nói đó là do tiên nhân tặng cho, không thể tùy ý xuất hiện, nếu không sẽ bị trời phạt.
Phượng Tĩnh Xu muốn ngặn chặn tất cả những người có lòng mơ ước với món đồ lần này, dù là nàng hoàng thúc Phượng Nhâm Ngạo cũng không thể để hắn có được.
Sau một lúc, rốt cuộc Phượng Vu Dực cũng nói tới chính sự.
"Xu nhi, tiếp theo con định làm như thế nào đây?" Không phải hắn muốn làm một vương gia phủi tay bỏ mặc cái gì cũng không quản, thật sự là nữ nhi của hắn quá mạnh mẽ, coi như hắn muốn quản cũng không có năng lực như nàng, nên buông toàn quyền giao cho nàng.
Phượng Tĩnh Xu nhìn ánh mắt tin tưởng của Phượng Vu Dực, trong lòng ấm áp, nàng xoay người, nhìn về phía tây bắc, mang theo nụ cười nói: "Chỉ cần đến thành Nhiệt Đồ một lần, trận chiến này sẽ hoàn toàn hạ màn kết thúc."
"Cái gì? Con/nàng/muội phải đến thành Nhiệt Đồ?!" Nghe thấy lời của Phượng Tĩnh Xu, mọi người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Không thể được!" Phượng Vu Dực kinh ngạc, "Lúc này mặc dù chúng ta thắng lợi, nhưng với hai nước, vẫn ở trong thế đối địch, con đi rồi, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu ngắt lời nói: "Không phải vậy, lần này nhất định phải đến thành Nhiệt Đồ, chỉ có con đi, mới có thể khiến hai nước ngừng chiến, con làm như vậy, không chỉ bởi vì Lộng Phong quốc chúng ta, quan trọng hơn là vì dân chúng Việt Sa quốc bị liên lụy chịu đựng nạn hạn hán kia. Chỉ cần một ngày hoàng đế Việt Sa quốc không đình chiến, những bách tính đó sẽ thêm một ngày chịu khổ. Mặc dù không phải dân chúng Lộng Phong quốc, nhưng dù sao cũng là người, sao chúng ta lại có thể không để ý đến nỗi thống khổ của dân chúng chứ?"
Lời nói của Phượng Tĩnh Xu khiến mọi người im lặng. Đúng vậy! Dân quốc gia là người, dân ở quốc gia khác cũng không phải là người sao?
Người trên cao không thấy được bi ai khổ sở của dân chúng, chỉ biết bóc lột bọn họ, khiến quốc gia dần dần mất dân tâm, suy bại, đây là sai lầm của quân chủ không có nhân tâm! Các nhà tự quét tuyết trước cửa, mặc kệ sương lạnh trên người khác, cũng bởi vì có loại người ích kỷ như vậy, thiên hạ ngày nay mới càng ngày càng lạnh nhạt.
Lục Miểu chân nhân than một tiếng, "Oa nhi, nếu người đời đều có suy nghĩ như con thì tốt!"
Phượng Tĩnh Xu nhe răng cười một tiếng, "Mặc kệ người khác thế nào, trước tiên phải tự mình làm."
Phượng Vu Dực "ha ha" cười lớn, "Được, hay cho câu tự mình làm! Xu nhi, con không hổ là nữ nhi của Phượng Vu Dực ta! Ta hẳn cảm thấy kiêu ngạo vì con!"
Nghe giọng điệu của Phượng Vu Dực, hắn đã nghĩ thông suốt, đồng ý để Phượng Tĩnh Xu đi.
Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Đa tạ phụ thân! Nữ nhi đi trước, ngày mai sẽ trở về!" Với tốc độ của nàng, đi mất một ngày một đêm không thành vấn đề.
Lúc này, ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu truyền đến mấy giọng nói: "Ta đi với nàng!"
Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn bọn họ, Phượng Duy Tĩnh đứng ra nói: "Tĩnh nhi, để cho ta đi với nàng."
Tĩnh Ảnh không nói gì, nhưng hắn đã bước lên, đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.
Mấy người Văn Nhân Tĩnh Phong cũng tranh nhau muốn đi, cuối cùng, giọng nói của Long Ứng Tình vang lên: "Đi cái gì mà đi, các ngươi không cần phải đi!"
Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên trừng mắt nhìn Long Ứng Tình, thầm nói: đứa nhỏ này sao hôm nay lại hiểu chuyện thế, còn giúp đỡ nàng ngăn cản bọn họ?
Còn chưa kịp khen ngợi Long Ứng Tình, ngay sau đó câu nói tiếp theo của thiếu niên khiến Phượng Tĩnh Xu thiếu chút ngã ngửa.
"Muốn đi cũng phải là ta, nơi đó là nhà của ta, ta rất quen thuộc, dĩ nhiên phải để ta đi theo, nào đến lượt các ngươi chứ!"
Phượng Tĩnh Xu trợn mắt, quả nhiên, nàng không nên trông đợi gì ở đứa nhỏ này.
Mắt thấy mấy nam nhân lại muốn bộc phát một cuộc thảo luận, Phượng Tĩnh Xu vội vàng nói: "Được rồi, ta đã quyết định, ai cũng không được đi theo, các chàng không cần khuyên ta." Thấy mấy người đều dùng một loại ánh mắt làm cho người ta rất có áp lực ư nhìn nàng, trong đó Văn Nhân Tĩnh Phong và Long Ứng Tình thậm chí đã bắt đầu nổi lên làn nước mông lung, giống như tố cáo nàng vô tình "vứt bỏ" họ vậy, Phượng Tĩnh Xu len lén lau mồ hôi. Choáng, mấy nam nhân sao lại biến thành tiểu tức phụ bị vứt bỏ vậy?
Cuối cùng vẫn là Phượng Vu Dực hiểu chuyện, vì vậy rất có phong phạm "lão gia", vung tay lên, nói: "Để Xu nhi đi một mình!"
Phải, đại lão gia cũng đã lên tiếng, những trượng phu “ở rể” Phượng gia như bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, để Phượng Tĩnh Xu đi.
Lúc Phượng Tĩnh Xu đi, trong lúc vô tình liếc thấy mấy nam nhân đều dùng ánh mắt có thể xem như là “nước mắt lưng tròng” nhìn nàng, nàng đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của tiểu nương tử đưa tiễn trượng phu ở Trung quốc cổ đại kia —— cái miệng nhỏ nhắn cắn mảnh lụa nhìn chằm chằm mỏi mắt chờ mong, vẫn không quên cộng thêm mấy câu ví dụ như "Chàng hãy sớm trở về ~" , "Thiếp chờ chàng ở đây đó ~" ….
Cả người run lên, Phượng Tĩnh Xu rùng mình.
Xem ra lúc trước nàng rơi xuống sông quả nhiên đã hù dọa bọn họ, đường đường là nam tử hán lại đều biến thành tiểu trượng phu, một ngày cũng không rời xa nàng.
Đang suy nghĩ, một ánh sáng đỏ thoáng qua, Hồng Linh Lung đã trở về Thấm Xu Văn.
Một lát sau, Phượng Tĩnh Xu đã lấy được tài liệu chi tiết về Quân quý phi - Quân Phi Oánh đó, chợt nhìn, Phượng Tĩnh Xu kinh hãi, rồi sau đó nở nụ cười âm hiểm.
Hắc hắc trời ơi, hóa ra lại còn có một việc như vậy! Xem ra, nàng nên tặng cho Quân quý phi một "lễ lớn" rồi!
Tốc độ gió dưới chân tăng nhanh, vào lúc nửa đêm, Phượng Tĩnh Xu đã tiến vào hoàng cung thành Nhiệt Đồ.
Cũng nên nói Phượng Tĩnh Xu may mắn, tối nay Long Doanh không qua đêm ở chỗ Quân Phi Oánh hay các phi tử khác, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đã tìm được hắn rất nhanh.
Thật ra thì làm hoàng đế rất đáng thương, trừ việc phê duyệt tấu chương mãi không bao giờ xong ra, cả ngày còn phải lo lắng đề phòng, không biết từ lúc nào thì sẽ có một bóng người lao ra từ trong góc kêu giết ngươi.
Đây là lời trong lòng Phượng Tĩnh Xu khi thấy vẻ mặt kinh hoảng của Long Doanh.
Đế vương, là người đứng ở trên ngọn núi quyền lực bậc nhất bễ nghễ thiên hạ, nhưng cũng là người đáng thương đang ở trong phồn hoa phú quý lại cảm thấy cô đơn giá rét.
Cổ xưa có Tô Thức thán rằng “cao xử bất thắng hàn” (người trên cao khó tránh khỏi cô độc), đáng tiếc, người thực sự hiểu rõ loại cảm giác này lại không có nhiều, người đời phần lớn đều chỉ thấy được cảnh tượng cao cao tại thượng, nào có người lại tìm tòi cô đơn lạnh lẽo phía sau.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì? Người đâu!" Lúc đầu chợt kinh hoảng, Long Doanh vẫn khôi phục tỉnh táo, tôn nghiêm của đế vương như hắn lại vì một nữ tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mà mất đi tỉnh táo, cảm thấy thẹn quá thành giận.
"Hoàng thượng, không cần gọi nữa, ngươi gọi nữa cũng sẽ không có ai trả lời đâu." Phượng Tĩnh Xu ngồi trên ghế, không thể không nói, vật dụng hoàng gia dùng thật tốt, ngay cả ghế ngồi cũng làm từ ngọc thạch hiếm có, loại ngọc thành thiên nhiên tỏa ra khí lạnh, khiến cho thời tiết mùa hè nóng bức trở nên mát mẻ hơn, cực kỳ vừa lòng.
"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?" Long Doanh thấy gọi vài tiếng mà không ai trả lời, trong ngày thường chỉ cần hắn vừa lên tiếng, lập tức sẽ có người tới đây phục vụ, hôm nay lại một bóng người cũng không có, tất nhiên hắn cũng biết điều nàng nói là sự thật.
Tất cả quân đội xếp thành hàng trở về doanh trại thành Á Lý dưới sự chỉ huy của Hùng Thao, chỉ để lại đám người Phượng Duy Tĩnh và Phượng Vu Dực, Tử Mộng Cơ, Tâm Mộng Hồ cùng với Hàm Tinh.
Trước khi đội ngũ dời đi, Diêu Nịnh Hàm nhìn kĩ Phượng Tĩnh Xu, trong cái nhìn đó, là nỗi cô đơn chợt dâng trào, bởi vì trong những người đó không có chỗ của hắn.
Trách nhiệm nặng nề của Phượng Tĩnh Xu khi ở lại đây không tránh phải khỏi dây dưa một hồi, khiến nàng hận không thể không moi móc ruột gan của mình ra từng chút một.
Nhưng điều làm Phượng Tĩnh Xu im lặng là, lúc nam phân chia nhau vũ khí, nữ nhân san sẽ đồ trang điểm của nàng, Lục Miểu chân nhân lại cũng cắm một chân vào, nửa đường chạy tới nói là cảm thấy phía trước có điều lạ nên đến thăm dò.
Dò thăm cái P! Phượng Tĩnh Xu không tin! Trên đường tới tất nhiên có thể gặp phải đám người Hùng Thao, hắn còn lo không có chỗ thăm dò sao? Đây rõ ràng là cảm thấy mười mấy người ở lại có mờ ám, cho nên vội vàng chạy tới "chia của" đấy!
Lần này thì hay rồi, mấy phương thuốc mà Phượng Tĩnh Xu cất giấu đều bị hắn móc lấy rồi!
Cái lão đầu gian trá này, cũng biết chiếm tiện nghi đấy! Phượng Tĩnh Xu hừ hai tiếng.
Chờ những người đó phân xong, dưới mấy cái nhìn chằm chằm, Phượng Tĩnh Xu mặt không đổi sắc thu năm mươi chiếc hỏa pháo vào trong Thấm Xu Văn, không lấy ra nữa, còn dặn dò mọi người, nếu có người hỏi, thì nói đó là do tiên nhân tặng cho, không thể tùy ý xuất hiện, nếu không sẽ bị trời phạt.
Phượng Tĩnh Xu muốn ngặn chặn tất cả những người có lòng mơ ước với món đồ lần này, dù là nàng hoàng thúc Phượng Nhâm Ngạo cũng không thể để hắn có được.
Sau một lúc, rốt cuộc Phượng Vu Dực cũng nói tới chính sự.
"Xu nhi, tiếp theo con định làm như thế nào đây?" Không phải hắn muốn làm một vương gia phủi tay bỏ mặc cái gì cũng không quản, thật sự là nữ nhi của hắn quá mạnh mẽ, coi như hắn muốn quản cũng không có năng lực như nàng, nên buông toàn quyền giao cho nàng.
Phượng Tĩnh Xu nhìn ánh mắt tin tưởng của Phượng Vu Dực, trong lòng ấm áp, nàng xoay người, nhìn về phía tây bắc, mang theo nụ cười nói: "Chỉ cần đến thành Nhiệt Đồ một lần, trận chiến này sẽ hoàn toàn hạ màn kết thúc."
"Cái gì? Con/nàng/muội phải đến thành Nhiệt Đồ?!" Nghe thấy lời của Phượng Tĩnh Xu, mọi người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Không thể được!" Phượng Vu Dực kinh ngạc, "Lúc này mặc dù chúng ta thắng lợi, nhưng với hai nước, vẫn ở trong thế đối địch, con đi rồi, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"
Phượng Tĩnh Xu lắc đầu ngắt lời nói: "Không phải vậy, lần này nhất định phải đến thành Nhiệt Đồ, chỉ có con đi, mới có thể khiến hai nước ngừng chiến, con làm như vậy, không chỉ bởi vì Lộng Phong quốc chúng ta, quan trọng hơn là vì dân chúng Việt Sa quốc bị liên lụy chịu đựng nạn hạn hán kia. Chỉ cần một ngày hoàng đế Việt Sa quốc không đình chiến, những bách tính đó sẽ thêm một ngày chịu khổ. Mặc dù không phải dân chúng Lộng Phong quốc, nhưng dù sao cũng là người, sao chúng ta lại có thể không để ý đến nỗi thống khổ của dân chúng chứ?"
Lời nói của Phượng Tĩnh Xu khiến mọi người im lặng. Đúng vậy! Dân quốc gia là người, dân ở quốc gia khác cũng không phải là người sao?
Người trên cao không thấy được bi ai khổ sở của dân chúng, chỉ biết bóc lột bọn họ, khiến quốc gia dần dần mất dân tâm, suy bại, đây là sai lầm của quân chủ không có nhân tâm! Các nhà tự quét tuyết trước cửa, mặc kệ sương lạnh trên người khác, cũng bởi vì có loại người ích kỷ như vậy, thiên hạ ngày nay mới càng ngày càng lạnh nhạt.
Lục Miểu chân nhân than một tiếng, "Oa nhi, nếu người đời đều có suy nghĩ như con thì tốt!"
Phượng Tĩnh Xu nhe răng cười một tiếng, "Mặc kệ người khác thế nào, trước tiên phải tự mình làm."
Phượng Vu Dực "ha ha" cười lớn, "Được, hay cho câu tự mình làm! Xu nhi, con không hổ là nữ nhi của Phượng Vu Dực ta! Ta hẳn cảm thấy kiêu ngạo vì con!"
Nghe giọng điệu của Phượng Vu Dực, hắn đã nghĩ thông suốt, đồng ý để Phượng Tĩnh Xu đi.
Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Đa tạ phụ thân! Nữ nhi đi trước, ngày mai sẽ trở về!" Với tốc độ của nàng, đi mất một ngày một đêm không thành vấn đề.
Lúc này, ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu truyền đến mấy giọng nói: "Ta đi với nàng!"
Phượng Tĩnh Xu quay đầu nhìn bọn họ, Phượng Duy Tĩnh đứng ra nói: "Tĩnh nhi, để cho ta đi với nàng."
Tĩnh Ảnh không nói gì, nhưng hắn đã bước lên, đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.
Mấy người Văn Nhân Tĩnh Phong cũng tranh nhau muốn đi, cuối cùng, giọng nói của Long Ứng Tình vang lên: "Đi cái gì mà đi, các ngươi không cần phải đi!"
Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên trừng mắt nhìn Long Ứng Tình, thầm nói: đứa nhỏ này sao hôm nay lại hiểu chuyện thế, còn giúp đỡ nàng ngăn cản bọn họ?
Còn chưa kịp khen ngợi Long Ứng Tình, ngay sau đó câu nói tiếp theo của thiếu niên khiến Phượng Tĩnh Xu thiếu chút ngã ngửa.
"Muốn đi cũng phải là ta, nơi đó là nhà của ta, ta rất quen thuộc, dĩ nhiên phải để ta đi theo, nào đến lượt các ngươi chứ!"
Phượng Tĩnh Xu trợn mắt, quả nhiên, nàng không nên trông đợi gì ở đứa nhỏ này.
Mắt thấy mấy nam nhân lại muốn bộc phát một cuộc thảo luận, Phượng Tĩnh Xu vội vàng nói: "Được rồi, ta đã quyết định, ai cũng không được đi theo, các chàng không cần khuyên ta." Thấy mấy người đều dùng một loại ánh mắt làm cho người ta rất có áp lực ư nhìn nàng, trong đó Văn Nhân Tĩnh Phong và Long Ứng Tình thậm chí đã bắt đầu nổi lên làn nước mông lung, giống như tố cáo nàng vô tình "vứt bỏ" họ vậy, Phượng Tĩnh Xu len lén lau mồ hôi. Choáng, mấy nam nhân sao lại biến thành tiểu tức phụ bị vứt bỏ vậy?
Cuối cùng vẫn là Phượng Vu Dực hiểu chuyện, vì vậy rất có phong phạm "lão gia", vung tay lên, nói: "Để Xu nhi đi một mình!"
Phải, đại lão gia cũng đã lên tiếng, những trượng phu “ở rể” Phượng gia như bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, để Phượng Tĩnh Xu đi.
Lúc Phượng Tĩnh Xu đi, trong lúc vô tình liếc thấy mấy nam nhân đều dùng ánh mắt có thể xem như là “nước mắt lưng tròng” nhìn nàng, nàng đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của tiểu nương tử đưa tiễn trượng phu ở Trung quốc cổ đại kia —— cái miệng nhỏ nhắn cắn mảnh lụa nhìn chằm chằm mỏi mắt chờ mong, vẫn không quên cộng thêm mấy câu ví dụ như "Chàng hãy sớm trở về ~" , "Thiếp chờ chàng ở đây đó ~" ….
Cả người run lên, Phượng Tĩnh Xu rùng mình.
Xem ra lúc trước nàng rơi xuống sông quả nhiên đã hù dọa bọn họ, đường đường là nam tử hán lại đều biến thành tiểu trượng phu, một ngày cũng không rời xa nàng.
Đang suy nghĩ, một ánh sáng đỏ thoáng qua, Hồng Linh Lung đã trở về Thấm Xu Văn.
Một lát sau, Phượng Tĩnh Xu đã lấy được tài liệu chi tiết về Quân quý phi - Quân Phi Oánh đó, chợt nhìn, Phượng Tĩnh Xu kinh hãi, rồi sau đó nở nụ cười âm hiểm.
Hắc hắc trời ơi, hóa ra lại còn có một việc như vậy! Xem ra, nàng nên tặng cho Quân quý phi một "lễ lớn" rồi!
Tốc độ gió dưới chân tăng nhanh, vào lúc nửa đêm, Phượng Tĩnh Xu đã tiến vào hoàng cung thành Nhiệt Đồ.
Cũng nên nói Phượng Tĩnh Xu may mắn, tối nay Long Doanh không qua đêm ở chỗ Quân Phi Oánh hay các phi tử khác, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đã tìm được hắn rất nhanh.
Thật ra thì làm hoàng đế rất đáng thương, trừ việc phê duyệt tấu chương mãi không bao giờ xong ra, cả ngày còn phải lo lắng đề phòng, không biết từ lúc nào thì sẽ có một bóng người lao ra từ trong góc kêu giết ngươi.
Đây là lời trong lòng Phượng Tĩnh Xu khi thấy vẻ mặt kinh hoảng của Long Doanh.
Đế vương, là người đứng ở trên ngọn núi quyền lực bậc nhất bễ nghễ thiên hạ, nhưng cũng là người đáng thương đang ở trong phồn hoa phú quý lại cảm thấy cô đơn giá rét.
Cổ xưa có Tô Thức thán rằng “cao xử bất thắng hàn” (người trên cao khó tránh khỏi cô độc), đáng tiếc, người thực sự hiểu rõ loại cảm giác này lại không có nhiều, người đời phần lớn đều chỉ thấy được cảnh tượng cao cao tại thượng, nào có người lại tìm tòi cô đơn lạnh lẽo phía sau.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì? Người đâu!" Lúc đầu chợt kinh hoảng, Long Doanh vẫn khôi phục tỉnh táo, tôn nghiêm của đế vương như hắn lại vì một nữ tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mà mất đi tỉnh táo, cảm thấy thẹn quá thành giận.
"Hoàng thượng, không cần gọi nữa, ngươi gọi nữa cũng sẽ không có ai trả lời đâu." Phượng Tĩnh Xu ngồi trên ghế, không thể không nói, vật dụng hoàng gia dùng thật tốt, ngay cả ghế ngồi cũng làm từ ngọc thạch hiếm có, loại ngọc thành thiên nhiên tỏa ra khí lạnh, khiến cho thời tiết mùa hè nóng bức trở nên mát mẻ hơn, cực kỳ vừa lòng.
"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?" Long Doanh thấy gọi vài tiếng mà không ai trả lời, trong ngày thường chỉ cần hắn vừa lên tiếng, lập tức sẽ có người tới đây phục vụ, hôm nay lại một bóng người cũng không có, tất nhiên hắn cũng biết điều nàng nói là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.