Chương 3: Gặp lại
Tiên Ngư
12/12/2021
"Ê ê, mọi người xem, cô gái kia đang khóc kìa ~"
"Chắc hẳn là có thể tận mắt nhìn thấy Aaron nên quá kích động đi? Ai da, tôi cũng muốn khóc rồi đây ~"
Nghe được lời của những người trong đám đông nói, Thẩm Nhược Vũ lúc này mới từ hồi ức mà tỉnh táo lại.
Khóc? Ai khóc?
Cô theo bản năng mà sờ lại gương mặt của chính mình, thấm ướt xúc cảm làm cô hơi bi ai, quả nhiên trí nhớ ổn không phải là chuyện gì quá tốt, bốn năm trôi qua, mỗi câu An Tinh Thần nói với cô ấy thế mà đều nhớ rõ, thật sự rất buồn cười, ngay cả tâm tình lúc đó, giống như đều là kí ức còn mới mẻ.
Cho nên, mới có thể rơi lệ? . Truyện Phương Tây
Cô cúi đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, nỗ lực mở to hai mắt nhìn dòng người tấp nập rầm rộ, ấy vậy mà nhiều thiếu nữ giơ ảnh chụp của anh, nhớ tên của anh.
Hoá ra, có nhiều người thích anh như thế, hoá ra, anh đã trở nên rất ưu tú.
"Ui, nữ sinh này lớn lên nhìn thật xinh đẹp nha."
"Haiz, không có biện pháp. A Thần đẹp trai đến vậy, có mỹ nữ thích cũng là chuyện bình thường nha ~"
"Không đúng không đúng, mọi người nhìn kĩ xem, chẳng lẽ không cảm thấy cô ấy có chút quen mắt sao?"
"Cậu nói như thế... Em gái này cùng A Thần của chúng ta lớn lên có hơi giống nhau nha ~ wow, nói như thế, A Thần nếu giả nữ, cũng sẽ đẹp như thế đi?"
Những thiếu nữ ở bên ngoài sau một thời gian dài chờ đợi giống như tìm được một việc vui, một đám người đều tranh nhau mà đi tới, muốn nhìn thấy chân dung của "A Thần phiên bản nữ".
Thẩm Nhược Vũ chưa từng gặp qua thế trận như thế, lập tức đỏ mặt, muốn dùng tay che lại, nhưng lại cảm thấy như thế có phải hơi giống làm ra vẻ, đành phải cúi đầu thấp xuống, nhìn mũi chân của chính mình.
Cô cùng với An Tinh Thần lớn lên giống nhau? Haha, đó là điều tất nhiên, rốt cuộc, hai người họ... Chính là anh em cùng cha khác mẹ. Thẩm Nhược Vũ cắn môi, cô lắc lắc đầu, không cần để ý chuyện này, cô thà chết cũng không muốn nhớ tới.
"U là trời, còn cắn môi, bộ dáng thẹn thùng của em hái thật sự rất đáng yêu nha, tôi phảng phất thấy được bộ dáng thẹn thùng của A Thần đó ~"
"Dm, ngày thường có thể nhìn thấy được bộ dáng thẹn thùng của A Thần sao? Hihi, chỉ là ngẫm lại bộ dáng đáng yêu mặt nhuốm đỏ nha ~"
Các thiếu nữ ấy nói chuyện với tốc độ rất nhanh, còn mang theo không ít các từ ngữ khó hiểu, Thẩm Nhược Vũ không nghe rõ các cô ấy đang nói gì, chỉ là cảm giác được bản thân đang bị bàn tán.
Vốn dĩ da mặt của cô rất mỏng, lúc này vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn người, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, rốt cuộc cũng đến phiên các cô gái này, nhân viên an ninh bố trí các cô ấy theo thứ tự mà đến sân khấu.
Trong tay nắm chặt Lôi Lôi cầm theo quyển sổ, Thẩm Nhược Vũ thậm chí nghe thấy được tiếng tim mình đập.
Cũng không phải khoảng cách quá xa, cô nhìn về phía An Tinh Thần đang nghiêm túc kí tên, kí xong rồi liền ngẩng đầu đối diện với fans giật nhẹ khoé miệng, khẽ cười. Nụ cười kia tuy không mang độ ấm, nhưng cũng khiến thiếu nữ kích động đến không thốt ra lời.
Dưới sân khấu ánh đèn flash không ngừng lập loè, nhìn bộ dáng của An Tinh Thần hoàn toàn tự nhiên, với trường hợp như thế chắc hẳn là đã hoàn toàn quen đi?
Ở trước màn ảnh phải luôn bảo trì nụ cười, đó là việc mà nghệ sĩ cần làm không phải sao?
Ồ, ở thời điểm anh nhìn thấy em, anh cũng sẽ cười như thế chứ? Hay là, giống ngày hôm đó, xụ mặt nhìn em rời đi? Thẩm Nhược Vũ ôm ngực, cô không thể đi ra ngoài, nếu không, dũng khí đến trước mặt An Tinh Thần đều sẽ mất đi hết.
"Xin chào, em muốn kí như thế nào?" Giọng nam trầm thấp từ trong không khí ồn ào truyền đến, Thẩm Nhược Vũ đã lâu không nghe thấy, thật sự đã lâu, chưa từng nghe lại thanh âm của anh.
Thấy fans không có đáp lại, An Tinh Thần cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn, anh nhìn đến cô gái đang đứng trước bàn kí, lúc đầu ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nháy mắt mà thành một cơn gió lốc.
"Chắc hẳn là có thể tận mắt nhìn thấy Aaron nên quá kích động đi? Ai da, tôi cũng muốn khóc rồi đây ~"
Nghe được lời của những người trong đám đông nói, Thẩm Nhược Vũ lúc này mới từ hồi ức mà tỉnh táo lại.
Khóc? Ai khóc?
Cô theo bản năng mà sờ lại gương mặt của chính mình, thấm ướt xúc cảm làm cô hơi bi ai, quả nhiên trí nhớ ổn không phải là chuyện gì quá tốt, bốn năm trôi qua, mỗi câu An Tinh Thần nói với cô ấy thế mà đều nhớ rõ, thật sự rất buồn cười, ngay cả tâm tình lúc đó, giống như đều là kí ức còn mới mẻ.
Cho nên, mới có thể rơi lệ? . Truyện Phương Tây
Cô cúi đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, nỗ lực mở to hai mắt nhìn dòng người tấp nập rầm rộ, ấy vậy mà nhiều thiếu nữ giơ ảnh chụp của anh, nhớ tên của anh.
Hoá ra, có nhiều người thích anh như thế, hoá ra, anh đã trở nên rất ưu tú.
"Ui, nữ sinh này lớn lên nhìn thật xinh đẹp nha."
"Haiz, không có biện pháp. A Thần đẹp trai đến vậy, có mỹ nữ thích cũng là chuyện bình thường nha ~"
"Không đúng không đúng, mọi người nhìn kĩ xem, chẳng lẽ không cảm thấy cô ấy có chút quen mắt sao?"
"Cậu nói như thế... Em gái này cùng A Thần của chúng ta lớn lên có hơi giống nhau nha ~ wow, nói như thế, A Thần nếu giả nữ, cũng sẽ đẹp như thế đi?"
Những thiếu nữ ở bên ngoài sau một thời gian dài chờ đợi giống như tìm được một việc vui, một đám người đều tranh nhau mà đi tới, muốn nhìn thấy chân dung của "A Thần phiên bản nữ".
Thẩm Nhược Vũ chưa từng gặp qua thế trận như thế, lập tức đỏ mặt, muốn dùng tay che lại, nhưng lại cảm thấy như thế có phải hơi giống làm ra vẻ, đành phải cúi đầu thấp xuống, nhìn mũi chân của chính mình.
Cô cùng với An Tinh Thần lớn lên giống nhau? Haha, đó là điều tất nhiên, rốt cuộc, hai người họ... Chính là anh em cùng cha khác mẹ. Thẩm Nhược Vũ cắn môi, cô lắc lắc đầu, không cần để ý chuyện này, cô thà chết cũng không muốn nhớ tới.
"U là trời, còn cắn môi, bộ dáng thẹn thùng của em hái thật sự rất đáng yêu nha, tôi phảng phất thấy được bộ dáng thẹn thùng của A Thần đó ~"
"Dm, ngày thường có thể nhìn thấy được bộ dáng thẹn thùng của A Thần sao? Hihi, chỉ là ngẫm lại bộ dáng đáng yêu mặt nhuốm đỏ nha ~"
Các thiếu nữ ấy nói chuyện với tốc độ rất nhanh, còn mang theo không ít các từ ngữ khó hiểu, Thẩm Nhược Vũ không nghe rõ các cô ấy đang nói gì, chỉ là cảm giác được bản thân đang bị bàn tán.
Vốn dĩ da mặt của cô rất mỏng, lúc này vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn người, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, rốt cuộc cũng đến phiên các cô gái này, nhân viên an ninh bố trí các cô ấy theo thứ tự mà đến sân khấu.
Trong tay nắm chặt Lôi Lôi cầm theo quyển sổ, Thẩm Nhược Vũ thậm chí nghe thấy được tiếng tim mình đập.
Cũng không phải khoảng cách quá xa, cô nhìn về phía An Tinh Thần đang nghiêm túc kí tên, kí xong rồi liền ngẩng đầu đối diện với fans giật nhẹ khoé miệng, khẽ cười. Nụ cười kia tuy không mang độ ấm, nhưng cũng khiến thiếu nữ kích động đến không thốt ra lời.
Dưới sân khấu ánh đèn flash không ngừng lập loè, nhìn bộ dáng của An Tinh Thần hoàn toàn tự nhiên, với trường hợp như thế chắc hẳn là đã hoàn toàn quen đi?
Ở trước màn ảnh phải luôn bảo trì nụ cười, đó là việc mà nghệ sĩ cần làm không phải sao?
Ồ, ở thời điểm anh nhìn thấy em, anh cũng sẽ cười như thế chứ? Hay là, giống ngày hôm đó, xụ mặt nhìn em rời đi? Thẩm Nhược Vũ ôm ngực, cô không thể đi ra ngoài, nếu không, dũng khí đến trước mặt An Tinh Thần đều sẽ mất đi hết.
"Xin chào, em muốn kí như thế nào?" Giọng nam trầm thấp từ trong không khí ồn ào truyền đến, Thẩm Nhược Vũ đã lâu không nghe thấy, thật sự đã lâu, chưa từng nghe lại thanh âm của anh.
Thấy fans không có đáp lại, An Tinh Thần cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn, anh nhìn đến cô gái đang đứng trước bàn kí, lúc đầu ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nháy mắt mà thành một cơn gió lốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.