Chương 2: Mối tình đầu của cô
Tiên Ngư
12/12/2021
"Con đã về rồi đây ~" âm thanh của thiếu nữ non nớt từ cửa tiệm truyền đến.
Thẩm Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy Lôi Lôi đeo cặp sách trên lưng mà cười, con bé này mỗi lần xuất hiện đều là bộ dạng vô ưu vô lo, thật sự rất hâm mộ.
Khi nào thì cô cũng có thể vui vẻ mà làm càn một lần như thế?
Lôi Lôi ném cặp sách ở quầy sau, hứng phấn mà chạy đến trước mặt Thẩm Nhược Vũ, phe phẩy tay mà làm nũng: "Chị Nếu Vũ, em gái nhỏ có chuyện muốn nhờ, chị nhớ đáp ứng!"
"Chuyện gì thế?" Thẩm Nhược Vũ bị chọc cười bởi bộ dáng của Lôi Lôi, ánh mắt đều tràn đầy sự sủng nịch.
"Ừm... Ngày mai minh tinh mà em thích sẽ đến thư thành tổ chức buổi ký tên, em phải làm khảo thí nên không đi được, nhưng em thật sự rất muốn chữ ký của Aaron, cho nên... Chị... Hay là chị giúp em đi?" Cô bé tuy rằng ngoài miệng là đang hỏi Thẩm Nhược Vũ, nhưng đôi mắt tròn xoe nhìn cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào quầy bar chỗ chủ tiệm, cô đương nhiên biết nơi này ai là người làm chủ.
"Chị... Chị muốn đi làm à." Thẩm Nhược Vũ có chút khó xử, cô trước nay đều có biểu hiện tốt đẹp, hai năm chưa bao giờ nghỉ quá nhiều.
Chủ tiệm đáng thương rốt cuộc cũng không thể bỏ qua được sự càn quấy của con gái, cô biết chắc rằng cái nhà này chắc chắn là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Vì vậy, sáng ngày hôm nay, Thẩm Nhược Vũ đi cùng Lôi Lôi và cho con bé một quyển sổ nhỏ, đến thư thành.
Cô ngây ngốc mà đứng ở đám đông, nhìn poster thật lớn của người con trai dáng vẻ tuấn mỹ đến phát ngốc.
Trước đó, cô cũng đã từng vô số lần ảo tưởng một lần nữa gặp lại An Tinh Thần trong bộ dạng gì, chỉ là không nghĩ tới, ngày này tới đột nhiên như thế, đột nhiên cảm thấy khó lòng chịu nổi.
Vận mệnh thật sự thích trêu đùa người, bốn năm không gặp, sự chênh lệch của họ ấy thế vẫn là to lớn đến vậy.
Cô bị đám người chen chúc đẩy mạnh, trong mênh mang biển người, Thẩm Nhược Vũ mở to hai mắt hướng lên trên bục sân khấu nhìn đại minh tinh.
Ba chữ An Tinh Thần, chỉ cần nhớ đến, liền đau đến không chịu nổi.
Fansign bắt đầu chính thức vào nửa giờ sau, Thẩm Nhược Vũ không nhịn được cười khổ, khoé mắt hơi ướt át, cô hiện tại ấy thế mà lại cầm để ký tên, chờ mối tình đầu của chính bản thân ký, thật sự là quá buồn cười.
Đúng thế, trên bục sân khấu này vị minh tinh tên là Aaron, cũng tên là An Tinh Thần, là mối tình đầu của cô.
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm tình, nhiều lần đầu tiên đến như thế, tất cả chỉ có duy nhất một đối tượng - An Tinh Thần.
Tầm mắt cô hướng về một loạt người giơ cao poster, nhìn sắc mặt lãnh đạm của người con trai, ánh mặt lạnh nhạt liếc mắt trên màn ảnh, giống như là... Đang nhìn cô.
Tâm bỗng nhiên đau lên dữ dội, Thẩm Nhược Vũ nhớ rất rõ rành, vào ngày gặp mặt cuối cùng, người này cũng dùng ánh mắt như thế mà nhìn cô, không chứa một chút tia ấm áp nào, không mang theo một chút cảm tình nào.
"Cô đi đi, tôi không ngăn cản cô." giọng nói từ trước đến nay của An Tinh Thần đều trầm thấp, nghe một lần mà giống như muốn đem người dìm chết ở đáy biển lạnh băng, vĩnh viễn không được đầu thai.
Thẩm Nhược Vũ vẫn còn nhớ khi đó bản thân vẫn còn nỗ lực mà cất bước.
Nước mắt rơi xuống vào lúc ấy, cô chính là dùng hết toàn lực để bảo trì thân thể ổn định, không thể khiến An Tinh Thần nhìn thấy bản thân run rẩy mềm yếu. Cô chính là vì anh mà đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Thẩm Nhược Vũ, cô nhất định sẽ hối hận." Vào lúc đó chắc là An Tinh Thần đang hận cô thấu xương đi, mới dùng ngữ khí nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bước chân của cô không dừng lại, từng bước từng bước một, tuy rằng gian nan, nhưng chỉ có thể kiên định mà bước đi.
Kỳ thật, cô ở giây phút quay người đã hối hận, nhưng chính là vì anh, cô nguyện hối hận cả đời.
Thẩm Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy Lôi Lôi đeo cặp sách trên lưng mà cười, con bé này mỗi lần xuất hiện đều là bộ dạng vô ưu vô lo, thật sự rất hâm mộ.
Khi nào thì cô cũng có thể vui vẻ mà làm càn một lần như thế?
Lôi Lôi ném cặp sách ở quầy sau, hứng phấn mà chạy đến trước mặt Thẩm Nhược Vũ, phe phẩy tay mà làm nũng: "Chị Nếu Vũ, em gái nhỏ có chuyện muốn nhờ, chị nhớ đáp ứng!"
"Chuyện gì thế?" Thẩm Nhược Vũ bị chọc cười bởi bộ dáng của Lôi Lôi, ánh mắt đều tràn đầy sự sủng nịch.
"Ừm... Ngày mai minh tinh mà em thích sẽ đến thư thành tổ chức buổi ký tên, em phải làm khảo thí nên không đi được, nhưng em thật sự rất muốn chữ ký của Aaron, cho nên... Chị... Hay là chị giúp em đi?" Cô bé tuy rằng ngoài miệng là đang hỏi Thẩm Nhược Vũ, nhưng đôi mắt tròn xoe nhìn cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào quầy bar chỗ chủ tiệm, cô đương nhiên biết nơi này ai là người làm chủ.
"Chị... Chị muốn đi làm à." Thẩm Nhược Vũ có chút khó xử, cô trước nay đều có biểu hiện tốt đẹp, hai năm chưa bao giờ nghỉ quá nhiều.
Chủ tiệm đáng thương rốt cuộc cũng không thể bỏ qua được sự càn quấy của con gái, cô biết chắc rằng cái nhà này chắc chắn là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Vì vậy, sáng ngày hôm nay, Thẩm Nhược Vũ đi cùng Lôi Lôi và cho con bé một quyển sổ nhỏ, đến thư thành.
Cô ngây ngốc mà đứng ở đám đông, nhìn poster thật lớn của người con trai dáng vẻ tuấn mỹ đến phát ngốc.
Trước đó, cô cũng đã từng vô số lần ảo tưởng một lần nữa gặp lại An Tinh Thần trong bộ dạng gì, chỉ là không nghĩ tới, ngày này tới đột nhiên như thế, đột nhiên cảm thấy khó lòng chịu nổi.
Vận mệnh thật sự thích trêu đùa người, bốn năm không gặp, sự chênh lệch của họ ấy thế vẫn là to lớn đến vậy.
Cô bị đám người chen chúc đẩy mạnh, trong mênh mang biển người, Thẩm Nhược Vũ mở to hai mắt hướng lên trên bục sân khấu nhìn đại minh tinh.
Ba chữ An Tinh Thần, chỉ cần nhớ đến, liền đau đến không chịu nổi.
Fansign bắt đầu chính thức vào nửa giờ sau, Thẩm Nhược Vũ không nhịn được cười khổ, khoé mắt hơi ướt át, cô hiện tại ấy thế mà lại cầm để ký tên, chờ mối tình đầu của chính bản thân ký, thật sự là quá buồn cười.
Đúng thế, trên bục sân khấu này vị minh tinh tên là Aaron, cũng tên là An Tinh Thần, là mối tình đầu của cô.
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm tình, nhiều lần đầu tiên đến như thế, tất cả chỉ có duy nhất một đối tượng - An Tinh Thần.
Tầm mắt cô hướng về một loạt người giơ cao poster, nhìn sắc mặt lãnh đạm của người con trai, ánh mặt lạnh nhạt liếc mắt trên màn ảnh, giống như là... Đang nhìn cô.
Tâm bỗng nhiên đau lên dữ dội, Thẩm Nhược Vũ nhớ rất rõ rành, vào ngày gặp mặt cuối cùng, người này cũng dùng ánh mắt như thế mà nhìn cô, không chứa một chút tia ấm áp nào, không mang theo một chút cảm tình nào.
"Cô đi đi, tôi không ngăn cản cô." giọng nói từ trước đến nay của An Tinh Thần đều trầm thấp, nghe một lần mà giống như muốn đem người dìm chết ở đáy biển lạnh băng, vĩnh viễn không được đầu thai.
Thẩm Nhược Vũ vẫn còn nhớ khi đó bản thân vẫn còn nỗ lực mà cất bước.
Nước mắt rơi xuống vào lúc ấy, cô chính là dùng hết toàn lực để bảo trì thân thể ổn định, không thể khiến An Tinh Thần nhìn thấy bản thân run rẩy mềm yếu. Cô chính là vì anh mà đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Thẩm Nhược Vũ, cô nhất định sẽ hối hận." Vào lúc đó chắc là An Tinh Thần đang hận cô thấu xương đi, mới dùng ngữ khí nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bước chân của cô không dừng lại, từng bước từng bước một, tuy rằng gian nan, nhưng chỉ có thể kiên định mà bước đi.
Kỳ thật, cô ở giây phút quay người đã hối hận, nhưng chính là vì anh, cô nguyện hối hận cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.