Chương 3:
phiến thượng nhược thủy
27/05/2022
Tiết Diệu Dẫn nhìn chăm chú bóng dáng của Thẩm Đạc, mãi đến lúc anh vén rèm đi vào, mới đứng thẳng người dậy, vuốt cằm suy tư: “Một nhân vật như Thẩm Thiếu soái đây, chắc hẳn đã đứng trong ngàn vạn bụi hoa, lá không dính thân nhỉ?”
Nhóm vợ lẽ ngày thường không có chuyện làm, chỉ đi mua sắm chỗ này, đánh bài chỗ kia, vậy nên mấy chuyện lớn nhỏ trong thành phố Việt Châu này cứ như nằm lòng.
Bà Năm nói: “Thật ra chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thẩm Thiếu soái có một tấm hồng nhan tri kỉ nào, ngoại trừ vị họ Tần, có điều năm ngoái đã lấy cậu chủ nhà họ Hàn, còn nghe kể đã đi Bình Châu rồi.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa, bà Tư đột nhiên nhớ đến, xua tay: “Không đúng, không đúng! Mọi người có nhớ không, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia có mối quan hệ không bình thường cho lắm.”
Phàm là chuyện liên quan đến Thẩm Đạc, dù Tiết Diệu Dẫn không cố ý tìm hiểu, nhưng cũng nghe được lắm câu chuyện đây đó, nhưng chuyện này thì lần đầu nghe qua, không khỏi tò mò: “Không lẽ bà Tưởng ấy là mối tình đầu của Thẩm Thiếu soái chăng?”
“Không phải đâu, em nghĩ xem một nhân vật như Thẩm Thiếu soái, có khi nào cho phụ nữ mặt mũi không? Nhưng lúc mà Tưởng Cửu gia và vợ anh ta kết hôn, Thẩm Thiếu soái còn đặc biệt đi tặng quà chúc mừng.”
Về chuyện này thì Tiết Diệu Dẫn có biết, nhưng nghi hoặc: “Hồng Môn và Võ Đang thế lực ngang nhau, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia cũng qua lại không ít mà, vậy thì đi tặng quà chúc mừng cũng đâu có gì là lớn?”
“Kỳ ở chỗ Thẩm Thiếu soái và bà Tưởng cơ, có một bà lớn hay đánh bài với chị, chồng bà ấy cũng là một nhân vật có tiếng tăm, lần đó cũng ở đấy, tận mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu soái đến chúc mừng bà Tưởng, nhưng lại không thèm thăm hỏi gì Tưởng Cửu gia.”
Bà Năm lại tiếp lời bà Tư, “Nói đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện gửi tặng này. Ngày Diệu Diệu về nước, Thẩm Thiếu soái vốn định đi đón nhưng giữa đường lại nhỡ hẹn ấy? Tôi nghe đâu là hôm ấy Tưởng Cửu gia cũng ở đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nên Thẩm Thiếu soái phải đi theo giúp đỡ đó.”
Tiết Diệu Dẫn nghe xong, trong đầu đã tưởng tượng ra một tuồng kịch nhà giàu, khá hưng phấn, mà không hề để ý đến chuyện Thẩm Đạc chính là vị hôn phu của mình.
Thẩm Đạc chưa từng làm chuyện vô công, tuy rằng không gặp được Tiết Diệu Dẫn, nhưng vẫn để lại mấy tấm vé đi xem ở Bất Dạ Thành, hẹn mọi người ngày mai đến xem kịch.
Tiết Chính Dương phe phẩy vé, nói Thẩm Đạc làm việc rất tuyệt.
Tiết Diệu Dẫn từ bên ngoài đi vào, vội hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Các anh nói gì thế? Anh không phải lại bán em đi nữa đấy chứ?”
Tiết Chính Dương cầm vé đập nhẹ lên đầu cô, “Nói gì đấy!”
Tiết Diệu Dẫn không cố phản kích lại, lật tấm vé ra, hầm hừ: “Quả nhiên anh lại đi vớ bở của người ta rồi!”
“Đúng là không có chí lớn! Trong mắt em, anh là kẻ bán đi em gái mình chỉ với một tấm vé à?” Tiết Chính Dương nói lời chính nghĩa, không chờ Tiết Diệu Dẫn nhếch môi đã cân nhắc rồi chêm thêm một câu, “Ít ra cũng phải thêm mấy tấm nữa chứ.”
Tiết Diệu Dẫn dẫu môi: “Nói trước nhé, ngày mai em sẽ không đi đâu, anh tự đồng ý thì anh tự mà đi.”
Tiết Chính Dương ra vẻ con trẻ không thể dạy được mà nhìn cô, nói: “Tiếc thay cho một năm ra nước ngoài của em, không học được phép xã giao thông thường à? Bây giờ đâu đã lấy đao chỉa vào em bắt ép em đi lấy chồng, em cứ gặp người ta trước đã, biết đâu vừa mắt thì sao nào? Còn nữa, cũng có thể xem xét tính tình của đối phương, nếu không hợp thì có thể đuổi đi sớm mà, miễn cho về sau đánh vợ.”
Hắn nói lý lẽ rất rõ ràng, Tiết Diệu Dẫn không có cách nào phản bác được, nghĩ đến nghĩ lui vẫn thấy nếu chuyện này mình không tự xuất trận, thì không có cách nào giải quyết được, chỉ đành căng da đầu đồng ý.
Nhóm vợ lẽ ngày thường không có chuyện làm, chỉ đi mua sắm chỗ này, đánh bài chỗ kia, vậy nên mấy chuyện lớn nhỏ trong thành phố Việt Châu này cứ như nằm lòng.
Bà Năm nói: “Thật ra chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thẩm Thiếu soái có một tấm hồng nhan tri kỉ nào, ngoại trừ vị họ Tần, có điều năm ngoái đã lấy cậu chủ nhà họ Hàn, còn nghe kể đã đi Bình Châu rồi.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa, bà Tư đột nhiên nhớ đến, xua tay: “Không đúng, không đúng! Mọi người có nhớ không, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia có mối quan hệ không bình thường cho lắm.”
Phàm là chuyện liên quan đến Thẩm Đạc, dù Tiết Diệu Dẫn không cố ý tìm hiểu, nhưng cũng nghe được lắm câu chuyện đây đó, nhưng chuyện này thì lần đầu nghe qua, không khỏi tò mò: “Không lẽ bà Tưởng ấy là mối tình đầu của Thẩm Thiếu soái chăng?”
“Không phải đâu, em nghĩ xem một nhân vật như Thẩm Thiếu soái, có khi nào cho phụ nữ mặt mũi không? Nhưng lúc mà Tưởng Cửu gia và vợ anh ta kết hôn, Thẩm Thiếu soái còn đặc biệt đi tặng quà chúc mừng.”
Về chuyện này thì Tiết Diệu Dẫn có biết, nhưng nghi hoặc: “Hồng Môn và Võ Đang thế lực ngang nhau, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia cũng qua lại không ít mà, vậy thì đi tặng quà chúc mừng cũng đâu có gì là lớn?”
“Kỳ ở chỗ Thẩm Thiếu soái và bà Tưởng cơ, có một bà lớn hay đánh bài với chị, chồng bà ấy cũng là một nhân vật có tiếng tăm, lần đó cũng ở đấy, tận mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu soái đến chúc mừng bà Tưởng, nhưng lại không thèm thăm hỏi gì Tưởng Cửu gia.”
Bà Năm lại tiếp lời bà Tư, “Nói đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện gửi tặng này. Ngày Diệu Diệu về nước, Thẩm Thiếu soái vốn định đi đón nhưng giữa đường lại nhỡ hẹn ấy? Tôi nghe đâu là hôm ấy Tưởng Cửu gia cũng ở đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nên Thẩm Thiếu soái phải đi theo giúp đỡ đó.”
Tiết Diệu Dẫn nghe xong, trong đầu đã tưởng tượng ra một tuồng kịch nhà giàu, khá hưng phấn, mà không hề để ý đến chuyện Thẩm Đạc chính là vị hôn phu của mình.
Thẩm Đạc chưa từng làm chuyện vô công, tuy rằng không gặp được Tiết Diệu Dẫn, nhưng vẫn để lại mấy tấm vé đi xem ở Bất Dạ Thành, hẹn mọi người ngày mai đến xem kịch.
Tiết Chính Dương phe phẩy vé, nói Thẩm Đạc làm việc rất tuyệt.
Tiết Diệu Dẫn từ bên ngoài đi vào, vội hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Các anh nói gì thế? Anh không phải lại bán em đi nữa đấy chứ?”
Tiết Chính Dương cầm vé đập nhẹ lên đầu cô, “Nói gì đấy!”
Tiết Diệu Dẫn không cố phản kích lại, lật tấm vé ra, hầm hừ: “Quả nhiên anh lại đi vớ bở của người ta rồi!”
“Đúng là không có chí lớn! Trong mắt em, anh là kẻ bán đi em gái mình chỉ với một tấm vé à?” Tiết Chính Dương nói lời chính nghĩa, không chờ Tiết Diệu Dẫn nhếch môi đã cân nhắc rồi chêm thêm một câu, “Ít ra cũng phải thêm mấy tấm nữa chứ.”
Tiết Diệu Dẫn dẫu môi: “Nói trước nhé, ngày mai em sẽ không đi đâu, anh tự đồng ý thì anh tự mà đi.”
Tiết Chính Dương ra vẻ con trẻ không thể dạy được mà nhìn cô, nói: “Tiếc thay cho một năm ra nước ngoài của em, không học được phép xã giao thông thường à? Bây giờ đâu đã lấy đao chỉa vào em bắt ép em đi lấy chồng, em cứ gặp người ta trước đã, biết đâu vừa mắt thì sao nào? Còn nữa, cũng có thể xem xét tính tình của đối phương, nếu không hợp thì có thể đuổi đi sớm mà, miễn cho về sau đánh vợ.”
Hắn nói lý lẽ rất rõ ràng, Tiết Diệu Dẫn không có cách nào phản bác được, nghĩ đến nghĩ lui vẫn thấy nếu chuyện này mình không tự xuất trận, thì không có cách nào giải quyết được, chỉ đành căng da đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.