Chương 4:
phiến thượng nhược thủy
27/05/2022
Tiết Chính Dương thấy bản thân đã khuyên được cô rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tiết Diệu Dẫn vẫn nhớ đến những chuyện mà các bà vợ bàn luận, thấy chuyện này khả năng thất bại sẽ cao hơn thành công, thật tình đi chỉ uổng công thôi.
“Dựa vào trực giác của em, chuyện này không sao thành được, đến lúc ấy có thất bại thì anh cũng không được trách em đâu đấy.”
Tiết Chính Dương không thèm cho cô mặt mũi, thẳng thừng: “Anh thấy trực giác của em còn yếu lắm.”
“Thật mà!” Tiết Diệu Dẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, nói về những phân tích của mình, “Theo em được biết, người đàn ông mà có ánh trăng sáng là khó nắm nhất, huống hồ chi Thẩm Đạc mặt lạnh như thế, có khi đến hè, trong phủ Đốc quân không cần dùng quạt đâu.”
“Em ra nước ngoài một năm, vậy mà cũng thăm hỏi rõ ràng quá nhỉ, ngay cả chuyện người ta có ánh trăng sáng hay không cũng biết.”
Tiết Diệu Dẫn cũng lười vặn lại những lời chế nhạo của Tiết Chính Dương, giọng nói chắc nịch: “Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của đời em đấy, em không cẩn thận một chút được à? Còn anh đấy, anh cứ chiếu theo tiêu chuẩn của ông nội thôi, còn đối phương đen trắng thế nào cũng không rõ.”
Tiết Chính Dương nói không lại cô, không biết cô nghe từ đâu mấy chuyện vặt vãnh ấy, vậy nên cũng không tin lắm: “Em đó, muốn biết thì tìm nơi đứng đắn mà hỏi, mấy cái chuyện vô căn cứ mà cũng tin.”
“Sao lại vô căn cứ được, em nghe nói mối quan hệ giữa Thẩm Đạc và bà Tưởng của Tưởng Cửu gia rất quái dị đấy!”
Vừa dứt lời, Tiết Chính Dương càng không tin, “Bớt nói bừa lại đi, trước đây vợ Tưởng Cửu gia còn đến nhà chúng ta bốc thuốc, là anh khám mạch cho đấy. Thẩm Thiếu soái tuy quen biết người ta, nhưng anh lại thấy không giống như em nói đâu, em đừng có mà đoán non đoán già.”
“Ồ? Anh đã gặp qua bà Tưởng ư?” Tiết Diệu Dẫn vừa nghe là hứng thú lại nổi lên, lắc lư cánh tay hắn muốn hóng hớt.
Tiết Chính Dương buồn bực: “Rốt cuộc là em có hứng thú với ai đấy hả?”
Tiết Diệu Dẫn đầy hùng hồn, lý lẽ: “Em không có hứng thú với ai hết, em chỉ có hứng thú với chuyện quá khứ thôi.”
Tiết Chính Dương đẩy cái trán của cô ra, vô cùng khinh bỉ cái vẻ mặt hưng phấn đầy tò mò vì hóng hớt của cô.
Thẩm Đạc hẹn vào cuối tuần, trường được nghỉ học, vài học sinh có tiền cũng tốp ba tốp năm đến Bất Dạ Thành chơi bời.
Ban ngày, Bất Dạ Thành không ngập trong vàng son như về đêm, đưa mắt nhìn vào thì nam nữ già trẻ đều có cả, náo nhiệt như những ngày họp chợ.
Tiết Diệu Dẫn tuy rằng từng ra nước ngoài, theo sát tư tưởng thời đại mới, nhưng cô vẫn không thích những màn ảo thuật nhào lộn thế này, có đôi khi ngồi trong một quán trà cổ nghe giai điệu Hoàng Mai lại thấy tình thú hơn hẳn. Thậm chí cô còn thích mặc sườn xám, hoặc những chiếc váy dài áo sam cổ điển. Ba tủ đồ trong nhà cô đều là sườn xám với đủ kiểu dáng, một năm bốn mùa, sau khi trưởng thành thì đã gần như không thấy bóng dáng của những kiểu áo sơ mi hay váy ngắn được ưa chuộng hiện nay.
Tiết Chính Dương lúc nào cũng bảo cô là ‘trái tim ngoại quốc thân xác quê mùa’, không biết trưởng thành như thế nào nữa.
Hôm nay, trước khi ra ngoài, Tiết Chính Dương còn đề nghị cô thay đổi sang phong cách hiện đại một tí, nhưng Tiết Diệu Dẫn lại hất đầu, chân mang giày cao gót nhỏ dẻo dẹo đi lên xe.
Tiết Chính Dương ngửa mặt nhìn trời mà thở dài, vì cô em này mà tan nát cõi lòng.
Thẩm Đạc đến rất đúng giờ, không sớm hơn một giây, cũng không chậm đi một khắc. Lúc Tiết Diệu Dẫn đến thì xe của Thẩm Đạc cũng vừa lúc dừng lại, một nhóm người chạm mặt nhau ngoài cửa vào Bất Dạ Thành.
Thẩm Đạc có vẻ đã cố ý làm nhạt đi một chút lạnh lùng trên mặt, nhưng trái lại tăng thêm tí trầm mặc, đối diện với Tiết Chính Dương lải nhà lải nhải đến là thân thiện, anh chẳng nói được bao câu.
“Dựa vào trực giác của em, chuyện này không sao thành được, đến lúc ấy có thất bại thì anh cũng không được trách em đâu đấy.”
Tiết Chính Dương không thèm cho cô mặt mũi, thẳng thừng: “Anh thấy trực giác của em còn yếu lắm.”
“Thật mà!” Tiết Diệu Dẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, nói về những phân tích của mình, “Theo em được biết, người đàn ông mà có ánh trăng sáng là khó nắm nhất, huống hồ chi Thẩm Đạc mặt lạnh như thế, có khi đến hè, trong phủ Đốc quân không cần dùng quạt đâu.”
“Em ra nước ngoài một năm, vậy mà cũng thăm hỏi rõ ràng quá nhỉ, ngay cả chuyện người ta có ánh trăng sáng hay không cũng biết.”
Tiết Diệu Dẫn cũng lười vặn lại những lời chế nhạo của Tiết Chính Dương, giọng nói chắc nịch: “Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của đời em đấy, em không cẩn thận một chút được à? Còn anh đấy, anh cứ chiếu theo tiêu chuẩn của ông nội thôi, còn đối phương đen trắng thế nào cũng không rõ.”
Tiết Chính Dương nói không lại cô, không biết cô nghe từ đâu mấy chuyện vặt vãnh ấy, vậy nên cũng không tin lắm: “Em đó, muốn biết thì tìm nơi đứng đắn mà hỏi, mấy cái chuyện vô căn cứ mà cũng tin.”
“Sao lại vô căn cứ được, em nghe nói mối quan hệ giữa Thẩm Đạc và bà Tưởng của Tưởng Cửu gia rất quái dị đấy!”
Vừa dứt lời, Tiết Chính Dương càng không tin, “Bớt nói bừa lại đi, trước đây vợ Tưởng Cửu gia còn đến nhà chúng ta bốc thuốc, là anh khám mạch cho đấy. Thẩm Thiếu soái tuy quen biết người ta, nhưng anh lại thấy không giống như em nói đâu, em đừng có mà đoán non đoán già.”
“Ồ? Anh đã gặp qua bà Tưởng ư?” Tiết Diệu Dẫn vừa nghe là hứng thú lại nổi lên, lắc lư cánh tay hắn muốn hóng hớt.
Tiết Chính Dương buồn bực: “Rốt cuộc là em có hứng thú với ai đấy hả?”
Tiết Diệu Dẫn đầy hùng hồn, lý lẽ: “Em không có hứng thú với ai hết, em chỉ có hứng thú với chuyện quá khứ thôi.”
Tiết Chính Dương đẩy cái trán của cô ra, vô cùng khinh bỉ cái vẻ mặt hưng phấn đầy tò mò vì hóng hớt của cô.
Thẩm Đạc hẹn vào cuối tuần, trường được nghỉ học, vài học sinh có tiền cũng tốp ba tốp năm đến Bất Dạ Thành chơi bời.
Ban ngày, Bất Dạ Thành không ngập trong vàng son như về đêm, đưa mắt nhìn vào thì nam nữ già trẻ đều có cả, náo nhiệt như những ngày họp chợ.
Tiết Diệu Dẫn tuy rằng từng ra nước ngoài, theo sát tư tưởng thời đại mới, nhưng cô vẫn không thích những màn ảo thuật nhào lộn thế này, có đôi khi ngồi trong một quán trà cổ nghe giai điệu Hoàng Mai lại thấy tình thú hơn hẳn. Thậm chí cô còn thích mặc sườn xám, hoặc những chiếc váy dài áo sam cổ điển. Ba tủ đồ trong nhà cô đều là sườn xám với đủ kiểu dáng, một năm bốn mùa, sau khi trưởng thành thì đã gần như không thấy bóng dáng của những kiểu áo sơ mi hay váy ngắn được ưa chuộng hiện nay.
Tiết Chính Dương lúc nào cũng bảo cô là ‘trái tim ngoại quốc thân xác quê mùa’, không biết trưởng thành như thế nào nữa.
Hôm nay, trước khi ra ngoài, Tiết Chính Dương còn đề nghị cô thay đổi sang phong cách hiện đại một tí, nhưng Tiết Diệu Dẫn lại hất đầu, chân mang giày cao gót nhỏ dẻo dẹo đi lên xe.
Tiết Chính Dương ngửa mặt nhìn trời mà thở dài, vì cô em này mà tan nát cõi lòng.
Thẩm Đạc đến rất đúng giờ, không sớm hơn một giây, cũng không chậm đi một khắc. Lúc Tiết Diệu Dẫn đến thì xe của Thẩm Đạc cũng vừa lúc dừng lại, một nhóm người chạm mặt nhau ngoài cửa vào Bất Dạ Thành.
Thẩm Đạc có vẻ đã cố ý làm nhạt đi một chút lạnh lùng trên mặt, nhưng trái lại tăng thêm tí trầm mặc, đối diện với Tiết Chính Dương lải nhà lải nhải đến là thân thiện, anh chẳng nói được bao câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.