Chương 7: Hiểu Lầm
Nguyễn Nhật Thương
10/02/2021
Khi trời đã bắt đầu xế chiều, trong 1 căn phòng khá rộng, cô gái xinh đẹp nằm đấy với gương mặt xanh xao, bờ môi đỏ mọng ngày nào giờ chỉ còn 1 mảnh tái nhợt, đôi hàng mi khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Uyển Nhã cựa mình lại cảm nhận được cả người dường như không còn 1 chút sức lực, cổ họng lại khô khan, thanh âm trở nên yếu ớt gọi:
- Dì Phùng, dì Phùng...
Không thấy có tiếng động, Uyển Nhã khẽ nhíu mày, bàn tay đưa lên xoa xoa thái dương, bất chợt đôi mắt mở to hết cỡ, cô hốt hoảng ngồi dậy, gắng gượng bước xuống giường, rồi đi xuống lầu gọi to:
- Dì Phùng, dì Phùng.
Bà ở trong bếp đang bế Bảo Bảo nghe tiếng cô gọi liền đi ra:
- Uyển Nhã, con tỉnh rồi sao?
Cô từ trên lầu đi xuống thấy được điều mà mình muốn tìm, đôi mắt chợt long lanh nước liền vội vàng chạy đến ôm lấy đứa bé, đôi đồng tử đảo quanh dò xét khắp người Bảo Bảo như muốn chắc chắn rằng nó không bị tổn thương chỗ nào, bất chợt nước mắt không tự chủ được liền trào ra:
- Bảo Bảo, thật may quá.
Dì Phùng thấy vậy khẽ cười an ủi cô:
- Uyển Nhã, dì đã nói Bảo Bảo sẽ không sao mà. Thiếu Hạo nó sẽ không làm hại thằng bé đâu.
Uyển Nhã lúc này chẳng để tâm đến lời bà nói, chỉ biết ôm chặt lấy thằng bé vào lòng như sợ đánh mất. Nước mắt vẫn cứ không kìm lại được mà ồ ạt chảy ra, thật may hắn không làm gì đứa bé nếu không cô thật sự sẽ ân hận mà chết mất.
Uyển Nhã như trút bỏ được tảng đá trong lòng đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống đùa nghịch với đứa bé.
Cùng lúc đấy, tiếng xe chạy vào trong sân, biết hắn đã về trong lòng cô bỗng có chút lo sợ, vòng tay ôm thằng bé bất giác lại siết chặt hơn, cô vôi vàng đứng dậy toan đi lên phòng thì...
- Đứng lại.
Uyển Nhã bất giác đứng khựng lại nhưng chẳng dám quay đầu.
Hắn từ phía sau đi đến trước mặt cô, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào gương mặt đang tái nhợt ấy:
- Thấy tôi về, liền bỏ đi, cô là đang làm chuyện gì xấu sao?
Uyển Nhã nghe vậy kinh hãi, tay vẫn cứ ôm chặt đứa bé, lúng túng nói:
- Không phải...tại vì...Bảo Bảo...à không...tại em thấy có chút mệt...nên muốn về phòng nghỉ thôi.
- Tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô phải gấp gáp như vậy?
Uyển Nhã thấy hắn nói vậy chỉ gượng gạo lấy 1 nụ cười đầu đầu với hắn rồi khẽ lách người rời đi, cô thật sự sợ cái khí thế bức người của hắn, tốt nhất vẫn cứ nên tránh xa 1 chút.
- Tên đó là ai?
Lời vừa nói ra hắn khẽ tự chửi thề: mẹ kiếp, hắn quan tâm làm gì vậy?
Cô vì câu hỏi của hắn chân lại dừng bước, quay người lại ngỡ ngàng nhìn hắn khó hiểu:
- Anh nói ai?
Hắn tự thấy mình có chút ngớ ngẩn khi hỏi câu đó, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, 2 tay đút túi từng bước đi đến chỗ cô gằn lên từng chữ:
- Cô nên nhớ thân phận bây giờ của mình, đừng để người ngoài thấy cô cùng với người đàn ông khác sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Dứt lời hắn lướt qua cô rồi đi thẳng lên lầu. Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khó hiểu. Hôn lễ của cô và hắn chẳng có 1 vị khách nào vì vậy cho dù cô có như thế đi nữa thì cũng đâu ai biết mà ảnh hưởng đến danh dự của hắn cơ chứ. Uyển Nhã nghĩ vậy rồi lại nhìn sang đứa bé khẽ thở dài: cũng phải cảm ơn hắn vì đã không làm gì Bảo Bảo của cô.
-----------/-/-/-/-/----------
Thiếu Hạo trở về phòng của mình, cởi chiếc áo khoác vứt sang 1 bên rồi đưa tay lên nới lỏng chiếc carvat. Hắn đang không thể hiểu được bản thân của mình, cô đi với ai thì liên quan gì đến hắn cơ chứ? Không đúng, hắn chắc chắn không phải để tâm đến cô, chỉ là lòng tự trọng của hắn không cho phép đồ của mình bị người khác đụng vào. Hắn cứ ôm suy nghĩ đó tự nói với mình nhất định là như vậy mà đi vào phòng tắm.
Bảo Bảo có lẽ do cả ngày khóc nhiều quá nên sau khi được Uyển Nhã cho ăn xong liền đi ngủ.
Cơm nước đã được bày biện sẵn trên bàn, Uyển Nhã ngồi đấy lại chẳng dám đụng đũa, dì Phùng thấy vậy liền đi tới bên cạnh cô:
- Uyễn Nhã, con lên gọi Thiếu Hạo xuống ăn cơm đi.
Cô nhìn bà có chút ái ngại, chần chừ 1 hồi rồi cũng đứng dậy đi lên lầu. Trước cửa phòng, Uyển Nhã vài lần định mở lời nhưng rồi lại thôi, bỗng nhiên cách cửa chợt bật ra cả thân thể cường tráng đập ngay vào mắt. Hắn lúc này chỉ quấn 1 chiếc khăn che đi phần dưới, ở trên để trần thấy rõ vòm ngực săn chắc, cơ bụng 6 múi quyến rũ vô cùng. Gương mặt đẹp tựa điêu khắc, đôi mắt phượng dài ma mị, bờ môi phong tình gợi cảm, tất cả những nét hội tụ trên người hắn tạo nên 1 nam thần hoàn hảo. Khoảng cách giữa 2 người đủ để nghe thấy được hơi thở của đối phương, Uyển Nhã có chút ngây người đến độ không nói nên lời. Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày khó chịu:
- Có chuyện gì?
Câu hỏi của hắn kéo cô về thực tại, Uyển Nhã có chút đỏ mặt lúng túng nói:
- A...là vì dì Phùng đã chuẩn bị xong bữa tối...em đợi mãi không thấy anh ...nên...lên gọi anh xuống ăn cơm.
- Nói xong chưa?
Uyển Nhã nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn hắn. Con người này ngoài vẻ ngoài hào nhoáng của mình ra thì thật sự lạnh lùng đến vô tình. Uyển Nhã e ngại cười nhạt 1 cái:
- Vậy em xuống trước.
Dứt lời cô cũng quay người đi xuống lầu, hắn nhìn theo bóng cô tâm tình bỗng chốc trở nên phức tạp, đóng mạnh cửa lại rồi quay vào thay quần áo.
Chuông điện vang lên, hắn nhíu máy nhìn rồi bắt máy:
- Ba gọi có chuyện gì vậy?
- Thiếu Hạo, Uyển Nhã đâu?
- Ba sao không gọi cho cô ta?
- Ta gọi nhưng không thấy nó nghe máy. Không sao, ta nói với con cũng được.
- Có chuyện gì?
- Ta đã nói chuyện với thư ký của Vương Thị rồi. Uyển Nhã nó muốn đi làm thì con hãy sắp xếp cho nó 1 công việc nhẹ nhàng biết chưa?
Hắn nghe vậy mặt liền trở nên tối sầm xuống, không nói gì liền tắt máy.
Đôi mắt màu hổ phách hằn lên những tia sắc lạnh ghê rợn, bàn tay siết chặt chiếc điện tưởng chừng như muốn bóp nát nó, thanh âm ghê rợn:
- Giang Uyển Nhã, tôi đã xem thường cô rồi.
-------/-/-/-/-/-------
Cô ngồi trên bàn ăn mơ mộng, ngón tay thon dài nghịch ngợm chiếc bát. Từ ngày kết hôn đến giờ, có lẽ đây là bữa cơm đầu tiên của cô và hắn, không hiểu sao trong lòng cô bỗng có chút mong đợi.
Nghe thấy tiếng động từ trên lầu, Uyển Nhã theo phản xạ quay mặt lại. Hắn chỉ đơn giản quần tây và áo sơ mi trắng mà cũng thu hút đến không cưỡng lại được.
Uyễn Nhã thấy hắn đi tới trong lòng có chút vui mừng khẽ đứng dậy mỉm cười:
- Thiếu Hạo, lại ăn đi, thức ăn đã nguội cả rồi.
Vừa nói cô vừa đẩy bát cơm sang cho hắn, ai ngờ 1 giây sau đó hắn thẳng tay hắt chiếc bát xuống đất vỡ tan tành, những hạt cơm trắng tinh văng vương vãi khắp ra sàn.
Uyển Nhã ngỡ ngàng mở to mắt nhìn lên hắn, rốt cuộc hắn lại làm sao đây?
- Thiếu Hạo...
Hắn đứng đấy nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh, gằn lên từng chữ đến ghê rợn:
- Giang Uyển Nhã, cô giỏi lắm.
Uyển Nhã đôi mắt long lanh nước nhìn hắn không hiểu chuyện gì:
- Thiếu Hạo...sao vậy?
Hắn từng bước tiến sát lại gần, bàn tay đưa lên siết chặt lấy cổ cô:
- Giang Uyển Nhã, tham vọng của cô thật cao. Bước chân được vào nhà họ Vương còn chưa thoả mãn cô nên cô còn muốn có chỗ đứng trong Vương Thị sao?
Uyển Nhã gương mặt đã trở nên tái nhợt vì khó thở, hô hấp bắt đầu gấp gáp, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bấu chặt vào tay hắn, khó khăn nói:
- Thiếu Hạo...em không hiểu...
- Cô không hiểu sao? Cô tiếp cận ba tôi, chiếm được sự ưu ái của ông ấy, rồi lợi dụng ông ấy để được vào Vương Thị làm việc. Giang Uyển Nhã, cô thật là thủ đoạn.
- Thiếu Hạo...không phải...như vậy...là...
Lời chưa kịp ra hết hắn liền thẳng tay hắt mạnh cô ra, Uyển Nhã lảo đảo nhã xuống đất, trúng những mảnh thuỷ tinh của chiếc bát vỡ, bàn tay vì vậy liền tứa máu.
Cô đau đớn hét lên 1 tiếng, 2 hàng nước mắt đã chảy dài nhìn lên nam nhân trước mặt. Tại sao hắn không chịu để cho cô nói, cô thật sự không cần gì từ hắn, cô từ đầu đến cuối chỉ mong có thể cùng hắn là 1 gia đình hoàn hảo yêu thương Bảo Bảo, tại sao hết lần này đến lần khác hắn luôn nghi ngờ cô như vậy.
Dì Phùng nghe tiếng đổ vỡ hốt hoảng từ trong bếp chạy ra.
Cô ngồi đấy với đầu tóc rối bù, quần áo đã lem luốc bởi những hạt cơm đã sớm chuyển màu tro xám, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà giờ là 1 màu máu đỏ tanh tưởi. Gương mặt nhỏ nhắn mỹ miều đổ lệ, 1 bông hoa bách hợp màu trắng héo úa bị dập tàn trông thương xót vô cùng.
Bà vội vàng chạy đến đỡ lấy cô:
- Uyển Nhã, con có sao không?
Uyển Nhã trong tim chợt nhói đau dữ dội, nam nhân trước mặt cô không khác gì 1 con quỷ đội lốt người, thật khó nắm bắt:
- Thiếu Hạo, em không cần gì từ anh, em cũng không cần gì từ nhà họ Vương. Em chỉ muốn cho Bảo Bảo có 1 gia đình thật sự, em muốn nó sau này lớn lên có thể như những đứa bạn cùng tuổi có ba có mẹ, như vậy không được sao? Tại sao anh lúc nào cũng hoài nghi em, mà không thử chịu 1 lần tìm hiểu rõ mọi chuyện?
- Cô đáng để tôi phải như thế sao?
- Dì Phùng, dì Phùng...
Không thấy có tiếng động, Uyển Nhã khẽ nhíu mày, bàn tay đưa lên xoa xoa thái dương, bất chợt đôi mắt mở to hết cỡ, cô hốt hoảng ngồi dậy, gắng gượng bước xuống giường, rồi đi xuống lầu gọi to:
- Dì Phùng, dì Phùng.
Bà ở trong bếp đang bế Bảo Bảo nghe tiếng cô gọi liền đi ra:
- Uyển Nhã, con tỉnh rồi sao?
Cô từ trên lầu đi xuống thấy được điều mà mình muốn tìm, đôi mắt chợt long lanh nước liền vội vàng chạy đến ôm lấy đứa bé, đôi đồng tử đảo quanh dò xét khắp người Bảo Bảo như muốn chắc chắn rằng nó không bị tổn thương chỗ nào, bất chợt nước mắt không tự chủ được liền trào ra:
- Bảo Bảo, thật may quá.
Dì Phùng thấy vậy khẽ cười an ủi cô:
- Uyển Nhã, dì đã nói Bảo Bảo sẽ không sao mà. Thiếu Hạo nó sẽ không làm hại thằng bé đâu.
Uyển Nhã lúc này chẳng để tâm đến lời bà nói, chỉ biết ôm chặt lấy thằng bé vào lòng như sợ đánh mất. Nước mắt vẫn cứ không kìm lại được mà ồ ạt chảy ra, thật may hắn không làm gì đứa bé nếu không cô thật sự sẽ ân hận mà chết mất.
Uyển Nhã như trút bỏ được tảng đá trong lòng đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống đùa nghịch với đứa bé.
Cùng lúc đấy, tiếng xe chạy vào trong sân, biết hắn đã về trong lòng cô bỗng có chút lo sợ, vòng tay ôm thằng bé bất giác lại siết chặt hơn, cô vôi vàng đứng dậy toan đi lên phòng thì...
- Đứng lại.
Uyển Nhã bất giác đứng khựng lại nhưng chẳng dám quay đầu.
Hắn từ phía sau đi đến trước mặt cô, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào gương mặt đang tái nhợt ấy:
- Thấy tôi về, liền bỏ đi, cô là đang làm chuyện gì xấu sao?
Uyển Nhã nghe vậy kinh hãi, tay vẫn cứ ôm chặt đứa bé, lúng túng nói:
- Không phải...tại vì...Bảo Bảo...à không...tại em thấy có chút mệt...nên muốn về phòng nghỉ thôi.
- Tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô phải gấp gáp như vậy?
Uyển Nhã thấy hắn nói vậy chỉ gượng gạo lấy 1 nụ cười đầu đầu với hắn rồi khẽ lách người rời đi, cô thật sự sợ cái khí thế bức người của hắn, tốt nhất vẫn cứ nên tránh xa 1 chút.
- Tên đó là ai?
Lời vừa nói ra hắn khẽ tự chửi thề: mẹ kiếp, hắn quan tâm làm gì vậy?
Cô vì câu hỏi của hắn chân lại dừng bước, quay người lại ngỡ ngàng nhìn hắn khó hiểu:
- Anh nói ai?
Hắn tự thấy mình có chút ngớ ngẩn khi hỏi câu đó, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, 2 tay đút túi từng bước đi đến chỗ cô gằn lên từng chữ:
- Cô nên nhớ thân phận bây giờ của mình, đừng để người ngoài thấy cô cùng với người đàn ông khác sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Dứt lời hắn lướt qua cô rồi đi thẳng lên lầu. Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khó hiểu. Hôn lễ của cô và hắn chẳng có 1 vị khách nào vì vậy cho dù cô có như thế đi nữa thì cũng đâu ai biết mà ảnh hưởng đến danh dự của hắn cơ chứ. Uyển Nhã nghĩ vậy rồi lại nhìn sang đứa bé khẽ thở dài: cũng phải cảm ơn hắn vì đã không làm gì Bảo Bảo của cô.
-----------/-/-/-/-/----------
Thiếu Hạo trở về phòng của mình, cởi chiếc áo khoác vứt sang 1 bên rồi đưa tay lên nới lỏng chiếc carvat. Hắn đang không thể hiểu được bản thân của mình, cô đi với ai thì liên quan gì đến hắn cơ chứ? Không đúng, hắn chắc chắn không phải để tâm đến cô, chỉ là lòng tự trọng của hắn không cho phép đồ của mình bị người khác đụng vào. Hắn cứ ôm suy nghĩ đó tự nói với mình nhất định là như vậy mà đi vào phòng tắm.
Bảo Bảo có lẽ do cả ngày khóc nhiều quá nên sau khi được Uyển Nhã cho ăn xong liền đi ngủ.
Cơm nước đã được bày biện sẵn trên bàn, Uyển Nhã ngồi đấy lại chẳng dám đụng đũa, dì Phùng thấy vậy liền đi tới bên cạnh cô:
- Uyễn Nhã, con lên gọi Thiếu Hạo xuống ăn cơm đi.
Cô nhìn bà có chút ái ngại, chần chừ 1 hồi rồi cũng đứng dậy đi lên lầu. Trước cửa phòng, Uyển Nhã vài lần định mở lời nhưng rồi lại thôi, bỗng nhiên cách cửa chợt bật ra cả thân thể cường tráng đập ngay vào mắt. Hắn lúc này chỉ quấn 1 chiếc khăn che đi phần dưới, ở trên để trần thấy rõ vòm ngực săn chắc, cơ bụng 6 múi quyến rũ vô cùng. Gương mặt đẹp tựa điêu khắc, đôi mắt phượng dài ma mị, bờ môi phong tình gợi cảm, tất cả những nét hội tụ trên người hắn tạo nên 1 nam thần hoàn hảo. Khoảng cách giữa 2 người đủ để nghe thấy được hơi thở của đối phương, Uyển Nhã có chút ngây người đến độ không nói nên lời. Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày khó chịu:
- Có chuyện gì?
Câu hỏi của hắn kéo cô về thực tại, Uyển Nhã có chút đỏ mặt lúng túng nói:
- A...là vì dì Phùng đã chuẩn bị xong bữa tối...em đợi mãi không thấy anh ...nên...lên gọi anh xuống ăn cơm.
- Nói xong chưa?
Uyển Nhã nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn hắn. Con người này ngoài vẻ ngoài hào nhoáng của mình ra thì thật sự lạnh lùng đến vô tình. Uyển Nhã e ngại cười nhạt 1 cái:
- Vậy em xuống trước.
Dứt lời cô cũng quay người đi xuống lầu, hắn nhìn theo bóng cô tâm tình bỗng chốc trở nên phức tạp, đóng mạnh cửa lại rồi quay vào thay quần áo.
Chuông điện vang lên, hắn nhíu máy nhìn rồi bắt máy:
- Ba gọi có chuyện gì vậy?
- Thiếu Hạo, Uyển Nhã đâu?
- Ba sao không gọi cho cô ta?
- Ta gọi nhưng không thấy nó nghe máy. Không sao, ta nói với con cũng được.
- Có chuyện gì?
- Ta đã nói chuyện với thư ký của Vương Thị rồi. Uyển Nhã nó muốn đi làm thì con hãy sắp xếp cho nó 1 công việc nhẹ nhàng biết chưa?
Hắn nghe vậy mặt liền trở nên tối sầm xuống, không nói gì liền tắt máy.
Đôi mắt màu hổ phách hằn lên những tia sắc lạnh ghê rợn, bàn tay siết chặt chiếc điện tưởng chừng như muốn bóp nát nó, thanh âm ghê rợn:
- Giang Uyển Nhã, tôi đã xem thường cô rồi.
-------/-/-/-/-/-------
Cô ngồi trên bàn ăn mơ mộng, ngón tay thon dài nghịch ngợm chiếc bát. Từ ngày kết hôn đến giờ, có lẽ đây là bữa cơm đầu tiên của cô và hắn, không hiểu sao trong lòng cô bỗng có chút mong đợi.
Nghe thấy tiếng động từ trên lầu, Uyển Nhã theo phản xạ quay mặt lại. Hắn chỉ đơn giản quần tây và áo sơ mi trắng mà cũng thu hút đến không cưỡng lại được.
Uyễn Nhã thấy hắn đi tới trong lòng có chút vui mừng khẽ đứng dậy mỉm cười:
- Thiếu Hạo, lại ăn đi, thức ăn đã nguội cả rồi.
Vừa nói cô vừa đẩy bát cơm sang cho hắn, ai ngờ 1 giây sau đó hắn thẳng tay hắt chiếc bát xuống đất vỡ tan tành, những hạt cơm trắng tinh văng vương vãi khắp ra sàn.
Uyển Nhã ngỡ ngàng mở to mắt nhìn lên hắn, rốt cuộc hắn lại làm sao đây?
- Thiếu Hạo...
Hắn đứng đấy nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh, gằn lên từng chữ đến ghê rợn:
- Giang Uyển Nhã, cô giỏi lắm.
Uyển Nhã đôi mắt long lanh nước nhìn hắn không hiểu chuyện gì:
- Thiếu Hạo...sao vậy?
Hắn từng bước tiến sát lại gần, bàn tay đưa lên siết chặt lấy cổ cô:
- Giang Uyển Nhã, tham vọng của cô thật cao. Bước chân được vào nhà họ Vương còn chưa thoả mãn cô nên cô còn muốn có chỗ đứng trong Vương Thị sao?
Uyển Nhã gương mặt đã trở nên tái nhợt vì khó thở, hô hấp bắt đầu gấp gáp, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bấu chặt vào tay hắn, khó khăn nói:
- Thiếu Hạo...em không hiểu...
- Cô không hiểu sao? Cô tiếp cận ba tôi, chiếm được sự ưu ái của ông ấy, rồi lợi dụng ông ấy để được vào Vương Thị làm việc. Giang Uyển Nhã, cô thật là thủ đoạn.
- Thiếu Hạo...không phải...như vậy...là...
Lời chưa kịp ra hết hắn liền thẳng tay hắt mạnh cô ra, Uyển Nhã lảo đảo nhã xuống đất, trúng những mảnh thuỷ tinh của chiếc bát vỡ, bàn tay vì vậy liền tứa máu.
Cô đau đớn hét lên 1 tiếng, 2 hàng nước mắt đã chảy dài nhìn lên nam nhân trước mặt. Tại sao hắn không chịu để cho cô nói, cô thật sự không cần gì từ hắn, cô từ đầu đến cuối chỉ mong có thể cùng hắn là 1 gia đình hoàn hảo yêu thương Bảo Bảo, tại sao hết lần này đến lần khác hắn luôn nghi ngờ cô như vậy.
Dì Phùng nghe tiếng đổ vỡ hốt hoảng từ trong bếp chạy ra.
Cô ngồi đấy với đầu tóc rối bù, quần áo đã lem luốc bởi những hạt cơm đã sớm chuyển màu tro xám, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà giờ là 1 màu máu đỏ tanh tưởi. Gương mặt nhỏ nhắn mỹ miều đổ lệ, 1 bông hoa bách hợp màu trắng héo úa bị dập tàn trông thương xót vô cùng.
Bà vội vàng chạy đến đỡ lấy cô:
- Uyển Nhã, con có sao không?
Uyển Nhã trong tim chợt nhói đau dữ dội, nam nhân trước mặt cô không khác gì 1 con quỷ đội lốt người, thật khó nắm bắt:
- Thiếu Hạo, em không cần gì từ anh, em cũng không cần gì từ nhà họ Vương. Em chỉ muốn cho Bảo Bảo có 1 gia đình thật sự, em muốn nó sau này lớn lên có thể như những đứa bạn cùng tuổi có ba có mẹ, như vậy không được sao? Tại sao anh lúc nào cũng hoài nghi em, mà không thử chịu 1 lần tìm hiểu rõ mọi chuyện?
- Cô đáng để tôi phải như thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.