Chương 6: Quá Khứ
Nguyễn Nhật Thương
10/02/2021
Giới thiệu nhân vật mới xuất hiện 1 chút nhé:
Đường Minh Nhật - 27 tuổi, người kế thừa duy nhất của tập đoàn bất động sản Đường Thị lớn mạnh chỉ đứng sau Vương Thị. Đào hoa, phong nhã không kém là bạn thân của hắn. Về tính cách thì thuộc kiểu nam phụ có nụ cười toả nắng, anh chỉ cần cười thôi thì địa ngục cũng hoá thành thiên đường nhưng không ai biết ẩn sâu trong nụ cười đó là 1 con người khác biệt hoàn toàn.
Trịnh Thiên Ân (phần trước có giới thiệu là Lâm Thiên Ân nhưng e đọc lại thì bị trùng họ với mẹ của Thiếu Hạo nên e đổi thành họ Trịnh nha mng. Sr vì sự thay đổi này nếu làm mng thắc mắc) - 27 tuổi thiếu gia của dòng họ Lâm danh giá, cháu trai duy nhất của vị cựu Chủ tịch nước - Trịnh Thiên Tống. Đáng lẽ là bạn thân của hắn và Minh Nhật nhưng do xảy ra 1 chút chuyện (sau này sẽ nói) nên liền quay mặt thành thù. Về tính cách thì, là bạn thân của hắn mà nên tính ông nào cũng như ông nào, ra tay dứt khoát tàn nhẫn nhưng Thiên Ân lại biết cách dấu đi bộ mặt thật của mình, vẻ ngoài của anh lúc nào cũng ấm áp, điềm đạm vì vậy rất nhiều nữ nhân bị che mắt bởi sự hào nhoáng đó.
----------/-/-/-/-/---------
Tiếng khóc dữ dội của đứa bé ở bên trong xe khiến đầu óc hắn trở nên nhức nhối, dẫm mạnh chân phanh dừng xe lại, hắn không hiểu sao từ lúc thấy cô bước xuống xe với 1 người đàn ông khác trong lòng hắn lại có cảm giác bực bội, hắn nhìn sang đứa bé tức giận đập tay vào vô lăng gắt lên:
- Mẹ kiếp, mày có thể yên lặng được không?
Đứa bé nằm ở trên ghế bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình càng khóc to hơn.
Thiếu Hạo lúc này mặt tối sầm lại, vò đầu bứt tóc, đứa bé cứ khóc nãy giờ thật sự khiến hắn phát điên mà. Bực bội lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số, đầu bên kia nhấc máy:
- Đường abcxyz, cho cậu 5 phút đến đây ngay lập tức.
Dứt lời hắn không để cho đối phương trả lời liền tắt máy rồi vứt điện thoại vào 1 góc, nhìn sang đứa trẻ đang nằm đấy khua chân múa tay, vô thức lại nói:
- Đứa bé này sao có thể là con mình được chứ, thật chẳng thấy giống mình 1 chút nào.
Không sớm cũng không muộn, đúng 5 phút sau xuất hiện 1 em siêu xe mui trần hiệu LaFerrari Aperta phiên bản giới hạn dừng ngay bên cạnh xe của hắn. Minh Nhật trong xe bước xuống đi đến chỗ hắn mở cánh cửa:
- Gọi mình đến đây.....
Câu chưa nói hết anh liền mồm chữ A, miệng O nhìn chằm chằm vào 1 vật thể lạ ở trong xe lắp bắp nói:
- Thiệu Hạo, cậu...đứa bé...con sao?
- Cậu hãy tìm mọi cánh để nó im lặng lại đi, mình thật sự rất đau đầu.
Minh Nhật nghe vậy càng kinh hãi hơn nữa, trợn to mắt nhìn sang hắn:
- What? Cậu gọi mình đến đây là vì chuyện này sao?
Hắn nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh, cả người toát ra tà khí ghê rợn:
- Trong vòng 5 phút cậu mà không thể làm nó im miệng, mình không dám chắc là sẽ làm gì đâu?
Minh Nhật nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đứa bé khẽ nuốt nước bọt 1 cái rồi thở dài, ai bảo anh là bạn hắn cơ chứ. Đưa tay ra ôm lấy đứa bé rồi ngồi vào trong xe mà nở nụ cười cưng nựng:
- Để xem nào, gọi là gì được nhỉ? Là thúc thúc sao? Ha...được rồi, để thúc thúc xem con giống ai nào?....Ai da, đôi mắt này cực kỳ giống ba con nha.
Đứa bé được bồng bế lại có người nói chuyện, liền nín khóc hơn nữa nó có vẻ thích thú Minh Nhật liền khua chân múa tay bật cười, Minh Nhật thấy vậy gương mặt hớn hở hét lên:
- Thiếu Hạo, Thiếu Hạo...xem này, nó cười rồi này.
Hắn như không để ý lời anh chỉ lãnh đạm mà nói 1 câu:
- Đóng cửa lại, chúng ta đến bệnh viện! Xe của cậu, mình sẽ cho người đến đưa về.
Minh Nhật nghe vậy lại khó hiểu nhìn sang hắn:
- Đi bệnh viện làm gì?
- Mình muốn xác minh lại.
Anh nghe vậy có chút giật mình nhìn hắn khó hiểu:
- Thiếu Hạo, cậu là đang lo nghĩ cô ta lừa dối hay là cậu muốn chắc chắn đứa bé này là con mình? Nếu cậu nghĩ cô ta lừa dối thì khỏi lo đi, mình tin vào khả năng của bác Vương.
Câu nói của Minh Nhật thật sự làm hắn phải suy nghĩ, rốt cuộc hắn làm sao vậy? Hắn từ khi nào lại quan tâm đến đứa bé này? Gạt phăng suy nghĩ đó, hắn tức giận lái xe lao đi vun vút, trong đầu không ngừng suy nghĩ: "mình là lo sợ cô ta lừa dối, nhất định là như vậy."
----------/-/-/-/-/--------
Uyển Nhã lê lết tấm thân rã rời quay trở về biệt thự. Đôi mắt vô hồn vì khóc nhiều mà đã sưng húp lên, cô đi tới chiếc ghế sofa mà ngồi thụp xuống, bàn tay lấm lem túm chặt lấy tà váy mà run rẩy. Đầu óc cô bây giờ rối loạn, cô thật sự không biết phải làm gì, nên tìm hắn ở đâu nữa.
Dì Phùng thấy vậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô an ủi:
- Uyển Nhã, con đừng lo Thiếu Hạo sẽ không làm gì hại đến đứa bé. Dì hiểu tính cách nó, với người nhà nó sẽ không bao giờ làm tổn thương ai.
Uyển Nhã nghe vậy hướng đôi mắt rưng rưng lên nhìn bà, nghẹn ngào nói:
- Nhưng...anh ấy...chưa bao giờ xem con là người nhà...anh ấy...cũng không thừa nhận Bảo Bảo. Dì Phùng... giờ con phải làm sao...Bảo Bảo...nó...con bây giờ thật sự rất sợ.
Uyển Nhã trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, cuộc hôn nhân này đáng lẽ ra cô không nên đồng ý. Chỉ vì lo nghĩ cho đứa bé sẽ thiếu thốn tình cảm của người ba nhưng cuối cùng lại đẩy nó vào tình cảnh như vậy, cô thật sự rất muốn thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ không bước chân vào căn nhà đó.
Chỉ tiếc là cuộc sống không có nếu như, cô ân hận bây giờ là đã muộn. Cô làm sao có thể chạy về ngã vào lòng mẹ mình rồi khóc lóc kể lể được vì vốn dĩ cuộc hôn nhân này là do cô gật đầu.
Dì Phùng nhìn qua đôi mắt cô dường như hiểu được suy nghĩ ấy liền ôm cô vào lòng mà vỗ về:
- Uyển Nhã, Thiếu Hạo nó vốn không phải là 1 đứa như vậy. Dì hy vọng con có thể cảm hoá được nó.
Cô nghe vậy liền cười khổ, 2 hàng nước mắt đã trào ra từ lúc nào. Cảm hoá hắn sao? Thật nực cười, mong hắn có thể ngừng đày đoạ cô còn khó, bây giờ lại bảo cô cảm hoá hắn, cảm hoá 1 con người vô tình máu lạnh như hắn sao.
- Dì Phùng, con sai rồi. Con cứ nghĩ chỉ cần Bảo Bảo là con anh ấy, chỉ cần làm tròn bổn phận của mình thì có thể cho Bảo Bảo một gia đình hoàn hảo nhưng anh ấy.....con....dì Phùng, con thật sự mệt mỏi....
Bà thấy cô như vậy bỗng nhói lên 1 tia đau lòng, từ từ đẩy cô ra, ân cần nói:
- Uyển Nhã, nghe dì. Con bây giờ hãy lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi 1 chút, khi tỉnh dậy sẽ thấy Bảo Bảo sẽ ở bên cạnh con.
Uyển Nhã mím chặt môi để kìm nén những tiếng nấc, hình ảnh bà trước mặt đã còn nhìn không rõ ràng vì nước mắt, cô ngoài đợi chờ ra thì đâu có thể làm gì khác, trong lòng cũng chỉ hy vọng hắn sẽ không làm tổn thương đến Bảo Bảo. Uyển Nhã khẽ gật đầu 1 cái rồi đứng dậy, bỗng chốc cảm thấy vạn vật như chao đảo, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt dần, trước mắt bắt đầu tối sầm xuống, cả người đổ gục xuống ghế, chỉ kịp nghe tiếng gọi thất thanh của dì Phùng rồi lịm dần.
- Con bé này, sao lại nóng như vậy chứ?
---------/-/-/-/-/--------
Trong 1 căn phòng khá rộng và gọn gàng, thoang thoảng đâu đó là mùi của thuốc tây. Thiếu Hạo ngồi trên chiếc ghế sofa vắt chéo chân, dựa lưng vào thành ghế, nhàn nhã cầm nhấm nháp ly trà nóng. Cạnh đó, Minh Nhật đang bế đứa bé đi qua đi lại ra sức mà dỗ dành, lại nhìn sang hắn đang ngồi đấy mà hưởng thụ thật sự khiến anh tức chết mà:
- Thiếu Hạo, rốt cuộc mình là ba nó hay là cậu đây.
Hắn ngồi đấy cầm ly trà liếc mắt nhìn anh:
- Mình vẫn đang đợi kết quả.
Minh Nhật nghe vậy chỉ biết thở dài, chỉ cần nhìn thôi anh cũng khẳn định đây là con hắn rồi, không hiểu sao hắn lại vẫn cố chấp như vậy:
- Nhưng thằng bé cứ quấy mãi như thế này cậu không thất sót ruột sao?
- Chỉ lấy của nó có vài sợi tóc thôi mà đã khóc thét lên như vậy. Nó giống mình chỗ nào chứ?
Minh Nhật nghe vậy liền đen mặt lại:
- Thiếu Hạo, mình nghĩ đứa bé nó nhớ mẹ.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bật ra, vị bác sĩ đi vào trên tay cầm 1 tập tài liệu đi đến trước mặt hắn, đặt xuống bàn:
- Vương tiên sinh, đã có kết quả rồi. Tôi đã phân tích và nhập dữ liệu kỹ càng. Mẫu ADN của đứa bé trùng khớp với mẫu ADN của ngài trong từng gen. Tôi khẳng định 99,999% 2 người là quan hệ huyết thống cha - con.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đặt ly trà xuống bàn nhìn vị bác sĩ bằng đôi mắt sắc lạnh:
- Tại sao lại không phải là 100%.
Câu nói của hắn thực sự khiến vị bác sĩ và Minh Nhật há hốc mồm, hắn rốt cuộc có được bình thường không vậy?
Vị bác sĩ trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhanh nhất kết quả xét nghiệm sẽ có trong 4 tiếng, vậy mà chỉ vì 1 câu nói của hắn: "Tôi không có nhiều thời gian" mà ông đã gắng hết sức rút gọn thời gian trong 2 tiếng để cho hắn 1 kết quả đâu có khác gì 100% đâu, vậy mà hắn lại có thể nói ra câu đó, khiến ông thật sự chưa biết nên trả lời như thế nào.
Minh Nhật thấy vậy liền chen ngang:
- Vương Thiếu Hạo, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
Hắn phớt lờ câu nói của anh, đứng dậy đưa tay ra cài lại cúc áo vest, không 1 lời liền quay lưng rời đi. Minh Nhật thấy vậy chỉ biết lắc đầu 1 cái rồi cũng bước theo.
Vị bác sĩ lúc này như trút được gánh nặng mới thở phào 1 cái, khí thế của hắn thật sự có thể áp bức người.
----------/-/-/-/-/---------
Hắn lái xe quay trở về biệt thự, dì Phùng nghe tiếng động vội vàng chạy ra.
Minh Nhật thấy bà liền ôm đứa bé đi đến bên cạnh tươi cười:
- Dì Phùng, lâu rồi không gặp dì.
Bà đón lấy đứa bé từ tay anh rồi mỉm cười gật đầu:
- Minh Nhật, con càng lớn càng đẹp trai đấy.
- Haha...cảm ơn dì. Con nghĩ đứa bé nó đói rồi, dì hãy cho nó ăn đi.
Bà khẽ gật đầu rồi quay trở vào, như nhớ ra điều gì đấy đôi chân chợt khựng lại, bà quay người lại nhìn sang hắn:
- Thiếu Hạo, Uyển Nhã con bé nó bị sốt nặng lắm. Còn nữa, lúc dì giúp nó thay quần áo, cả người nó đầy những vết thương. Dì nghĩ con nên tìm hiểu kỹ, đừng nghĩ oan cho con bé. Tội nó lắm.
Hắn nghe vậy sắc mặt vẫn chẳng thay đổi, cũng không mấy để tâm cho lắm liền quay người trở ra, bỗng đôi chân chợt dừng lại:
- Gọi bác sĩ đi.
Dứt lời hắn cũng đi thẳng ra ngoài xe, Minh Nhật thấy vậy cũng vội bước theo:
- Này, cậu phải đưa mình về chứ.
Bà đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khẽ thở dài, hắn thực ra đâu có xấu xa đến như vậy.
---------/-/-/-/-/---------
Cùng lúc đấy, ở 1 căn phòng xa hoa tráng lệ. Nam nhân với ngũ quan tinh xảo, gương mặt tuấn mỹ ngồi trên ghế, bàn tay đan xéo vào nhau chống lên bàn, đôi mắt sâu thẳm suy tư điều gì đó, bỗng cánh cửa bật ra, 1 người đàn ông mặc y phục màu đen bước vào, trên tay cầm 1 tập giấy đặt lên bàn:
- Thiếu gia, đây là tài liệu cậu cần.
Dứt lời, người đàn ông ấy cũng cúi đầu chào rồi quay trở ra ngoài đóng cửa lại.
Anh đưa tay lấy tập tài liệu, lật từng trang giấy, soi xét kỹ càng 1 hồi rồi đóng tập tài liệu lại, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô tận bắt đầu hồi tưởng lại.
5 năm trước.
Cô gái có mái tóc dài tung xoã trong gió, gương mặt nhỏ nhắn, hàng mi cong vút cùng đôi mắt biết cười, làn da trắng sáng tô thêm vẻ đẹp cho bờ môi đỏ mọng, cô gái ấy xinh đẹp tuyệt mỹ làm rung động bao nhiêu trái tim của nam nhân khác, và anh cũng vậy.
Anh đưa tay lên giúp cô vén nhẹ vài sợi tóc đang vương trên gương mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng, cười cưng chiều:
- Mỹ An, thực ra anh rất thích em, có thể làm bạn gái anh được không?
Cô gái nghe vậy liền sững sờ, mở to đôi mắt nhìn anh, có chút lúng túng nói:
- Thiên Ân, xin lỗi! Em không thể.
Lời cô nói như dao găm vào tim anh vậy, nhói lên đau đớn, gượng gạo lấy 1 nụ cười:
- Có thể cho anh biết lý do được không?
Cô chần chừ nhìn anh, rồi e ngại nói:
- Em và Thiếu Hạo đang yêu nhau. Thiên Ân, chúng ta vẫn là bạn bè phải không? Em không muốn vì em mà anh với Thiếu Hạo giận nhau.
Anh nghe vậy khẽ cười khổ, nếu là 1 người khác anh vẫn có thể cạnh tranh công bằng nhưng cô lại yêu đúng người bạn thân của mình, anh còn biết làm gì khác hơn ngoài chúc phúc cho họ. Cố nở 1 nụ cười với cô nhưng đôi mắt lại chất chứa cả 1 nỗi đau vô tận:
- Chúng ta sẽ vẫn mãi là bạn bè. Mỹ An, anh chúc em hạnh phúc.
Cô gái nghe vậy liền nở 1 nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như giọt sương sớm mai:
- Thiên Ân, anh thật là tốt.
--------/-/-/-/-/-------
Đêm hôm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh với tay lấy rồi bắt máy. Chợt đôi mắt mở to hết cỡ, chiếc điện thoại từ từ rơi xuống tự do, anh gần như chết lặng bởi những gì vừa nghe được. Hốt hoảng bước xuống giường với lấy 1 chiếc áo rồi chạy đi.
- Thiên Ân, Mỹ An gặp tai nạn rồi. Cậu đến bệnh viện đi.
Lời nói trong điện thoại cứ vang vọng bên tai, anh điên cuồng nhấn ga lao đi vun vút.
Xe dừng trước bệnh viện, Thiên Ân vội vàng chạy vào trong đã thấy Minh Nhật và Thiếu Hạo đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Cùng lúc đấy, cánh cửa phòng bật mở, vị bác sĩ với gương mặt mệt mỏi bước ra tháo chiếc khẩu trang xuống, chậm rãi nói:
- Thật xin lỗi, cô ấy đã không qua khỏi.
Lời bác sĩ như 1 tiếng sét đánh xuống 3 người bọn họ. Thiên Ân cảm giác được đôi chân mình đã không đứng vững được nữa, anh lê cả tấm thân cứng nhắc đi đến trước mặt hắn, gắt lên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mỹ An lại bị tai nạn?
Hắn vẫn đứng đấy như người vô hồn, chiếc áo sơmi trắng sớm đã nhuộm màu máu của cô, khi tận mắt chứng kiến cô đổ gục xuống trên vũng máu, hắn đã điên cuồng ôm lấy cô chạy đến bệnh viện cho đến bây giờ hơi ấm cô vẫn còn vương trên người vậy mà cô lại...
Minh Nhật thấy hắn đứng bất động như vậy đành lên tiếng:
- Cô ấy cùng mình và Thiếu Hạo đi ăn đêm, có 1 tên thanh niên ở bàn bên lại giở giọng trêu ghẹo Mỹ An, Thiếu Hạo tức giận liền đánh hắn, tên đó bỏ đi rồi lúc sau gọi 1 đám đến. Bọn mình đánh nhau với mấy tên đó, lúc đấy có 1 tên cầm súng chĩa thẳng vào Thiếu Hạo, Mỹ An thấy được liền chạy ra đẩy tên đó ai ngờ lúc đấy 1 chiếc xe lao đến, cô ấy không kịp tránh nên....
Thiên Ân nghe vậy đôi mắt đã đỏ ngàu, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh, vung lên đấm thẳng vào mặt hắn 1 cái:
- Tên khốn, mình đã bảo cậu hãy bỏ đi cái tính bốc đồng của mình, bây giờ hãy nhìn xem. Vương Thiên Hạo, cậu đã hại chết cô ấy.
Minh Nhật thấy vậy liền lao đến can ngăn, giữ lấy anh:
- Thiên Ân, bình tĩnh đã.
Hắn bị cú đấm của anh làm cho bừng tỉnh, bàn tay đưa lên lau vết máu ở khoé miệng, đôi mắt hướng đến anh:
- Vậy cậu bảo mình khi ấy phải làm sao? Mặc kệ cho tên đó trêu ghẹo cô ấy sao? Thật không đáng mặt đàn ông, mình không làm được.
Thiên Ân lúc này dường như không kìm chế được sự nóng giận của bản thân liền vùng vằng đẩy mạnh Minh Nhật sang 1 bên rồi lao đến tiếp tục vung 1 nắm đấm vào mặt hắn, hét lên:
- Vì cái đánh mặt đàn ông của mày, mà đã hại chết cô ấy. Vương Thiếu Hạo, tao thật hối hận khi nhường cô ấy cho mày.
Hắn nghe vậy có 1 chút sững sờ sau đấy lại khẽ nhếch mép 1 cái rồi lao đến vung 1 đấm vào mặt Thiên Ân:
- Thì ra mày lại có ý với cô ấy. Trương Thiên Ân, người bạn thân của tao lại đi yêu bạn gái tao. Ha...Mày bảo tao phải nên cư xử như thế nào.
Minh Nhật đứng ngoài trông thấy 2 bọn họ đánh nhau như vậy có chút tức giận đi tới chen vào, gắt gỏng:
- 2 cậu có thôi đi không. Mỹ An đã ra đi rồi, các cậu còn muốn để cô ấy ở trên nhìn thấy 2 người như vậy sao? Cô ấy chắc chắn sẽ không vui.
Thiên Ân nghe vậy lại nhớ đến câu nói lúc chiều của cô: "Thiên Ân, em không muốn vì em mà anh với Thiếu Hạo giận nhau", anh khẽ nhắm chặt mắt lại, trong lòng khẽ tự nói: "Mỹ An, thật xin lỗi, nhưng hắn ta đã hại chết em." Anh lúc này từ từ mở mắt ra hướng đến hắn, gằn lên từng chữ:
- Vương Thiếu Hạo, từ bây giờ, mày không phải là bạn của tao.
Dứt lời anh liền quay lưng bỏ đi để mặc 2 người đứng ở đấy sững sờ.
Dòng hồi tưởng đến đây liền đứt đoạn bởi ký ức đau khổ đấy thật sự khiến người khác không muốn nghĩ đến nữa.
Nam nhân ngồi trong phòng, đôi mắt sâu thăm thẳm đã sớm đỏ ngàu, tim gan như quặn thắt lại, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh vẫn chưa thể không chế được cảm xúc của mình khi nhớ lại sự việc ấy, bỗng chốc đôi mắt chuyển hoá sắc lạnh, bàn tay anh siết chặt tờ giấy để trên bàn đến nhăn nhúm, thanh âm gằn lên từng chữ đến ghê rợn, cả người toát ra hơi lạnh bao phủ khắp căn phòng:
- Vương Thiếu Hạo, tao nhất định sẽ cướp hết mọi thứ từ tay mày!
Đường Minh Nhật - 27 tuổi, người kế thừa duy nhất của tập đoàn bất động sản Đường Thị lớn mạnh chỉ đứng sau Vương Thị. Đào hoa, phong nhã không kém là bạn thân của hắn. Về tính cách thì thuộc kiểu nam phụ có nụ cười toả nắng, anh chỉ cần cười thôi thì địa ngục cũng hoá thành thiên đường nhưng không ai biết ẩn sâu trong nụ cười đó là 1 con người khác biệt hoàn toàn.
Trịnh Thiên Ân (phần trước có giới thiệu là Lâm Thiên Ân nhưng e đọc lại thì bị trùng họ với mẹ của Thiếu Hạo nên e đổi thành họ Trịnh nha mng. Sr vì sự thay đổi này nếu làm mng thắc mắc) - 27 tuổi thiếu gia của dòng họ Lâm danh giá, cháu trai duy nhất của vị cựu Chủ tịch nước - Trịnh Thiên Tống. Đáng lẽ là bạn thân của hắn và Minh Nhật nhưng do xảy ra 1 chút chuyện (sau này sẽ nói) nên liền quay mặt thành thù. Về tính cách thì, là bạn thân của hắn mà nên tính ông nào cũng như ông nào, ra tay dứt khoát tàn nhẫn nhưng Thiên Ân lại biết cách dấu đi bộ mặt thật của mình, vẻ ngoài của anh lúc nào cũng ấm áp, điềm đạm vì vậy rất nhiều nữ nhân bị che mắt bởi sự hào nhoáng đó.
----------/-/-/-/-/---------
Tiếng khóc dữ dội của đứa bé ở bên trong xe khiến đầu óc hắn trở nên nhức nhối, dẫm mạnh chân phanh dừng xe lại, hắn không hiểu sao từ lúc thấy cô bước xuống xe với 1 người đàn ông khác trong lòng hắn lại có cảm giác bực bội, hắn nhìn sang đứa bé tức giận đập tay vào vô lăng gắt lên:
- Mẹ kiếp, mày có thể yên lặng được không?
Đứa bé nằm ở trên ghế bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình càng khóc to hơn.
Thiếu Hạo lúc này mặt tối sầm lại, vò đầu bứt tóc, đứa bé cứ khóc nãy giờ thật sự khiến hắn phát điên mà. Bực bội lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số, đầu bên kia nhấc máy:
- Đường abcxyz, cho cậu 5 phút đến đây ngay lập tức.
Dứt lời hắn không để cho đối phương trả lời liền tắt máy rồi vứt điện thoại vào 1 góc, nhìn sang đứa trẻ đang nằm đấy khua chân múa tay, vô thức lại nói:
- Đứa bé này sao có thể là con mình được chứ, thật chẳng thấy giống mình 1 chút nào.
Không sớm cũng không muộn, đúng 5 phút sau xuất hiện 1 em siêu xe mui trần hiệu LaFerrari Aperta phiên bản giới hạn dừng ngay bên cạnh xe của hắn. Minh Nhật trong xe bước xuống đi đến chỗ hắn mở cánh cửa:
- Gọi mình đến đây.....
Câu chưa nói hết anh liền mồm chữ A, miệng O nhìn chằm chằm vào 1 vật thể lạ ở trong xe lắp bắp nói:
- Thiệu Hạo, cậu...đứa bé...con sao?
- Cậu hãy tìm mọi cánh để nó im lặng lại đi, mình thật sự rất đau đầu.
Minh Nhật nghe vậy càng kinh hãi hơn nữa, trợn to mắt nhìn sang hắn:
- What? Cậu gọi mình đến đây là vì chuyện này sao?
Hắn nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh, cả người toát ra tà khí ghê rợn:
- Trong vòng 5 phút cậu mà không thể làm nó im miệng, mình không dám chắc là sẽ làm gì đâu?
Minh Nhật nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đứa bé khẽ nuốt nước bọt 1 cái rồi thở dài, ai bảo anh là bạn hắn cơ chứ. Đưa tay ra ôm lấy đứa bé rồi ngồi vào trong xe mà nở nụ cười cưng nựng:
- Để xem nào, gọi là gì được nhỉ? Là thúc thúc sao? Ha...được rồi, để thúc thúc xem con giống ai nào?....Ai da, đôi mắt này cực kỳ giống ba con nha.
Đứa bé được bồng bế lại có người nói chuyện, liền nín khóc hơn nữa nó có vẻ thích thú Minh Nhật liền khua chân múa tay bật cười, Minh Nhật thấy vậy gương mặt hớn hở hét lên:
- Thiếu Hạo, Thiếu Hạo...xem này, nó cười rồi này.
Hắn như không để ý lời anh chỉ lãnh đạm mà nói 1 câu:
- Đóng cửa lại, chúng ta đến bệnh viện! Xe của cậu, mình sẽ cho người đến đưa về.
Minh Nhật nghe vậy lại khó hiểu nhìn sang hắn:
- Đi bệnh viện làm gì?
- Mình muốn xác minh lại.
Anh nghe vậy có chút giật mình nhìn hắn khó hiểu:
- Thiếu Hạo, cậu là đang lo nghĩ cô ta lừa dối hay là cậu muốn chắc chắn đứa bé này là con mình? Nếu cậu nghĩ cô ta lừa dối thì khỏi lo đi, mình tin vào khả năng của bác Vương.
Câu nói của Minh Nhật thật sự làm hắn phải suy nghĩ, rốt cuộc hắn làm sao vậy? Hắn từ khi nào lại quan tâm đến đứa bé này? Gạt phăng suy nghĩ đó, hắn tức giận lái xe lao đi vun vút, trong đầu không ngừng suy nghĩ: "mình là lo sợ cô ta lừa dối, nhất định là như vậy."
----------/-/-/-/-/--------
Uyển Nhã lê lết tấm thân rã rời quay trở về biệt thự. Đôi mắt vô hồn vì khóc nhiều mà đã sưng húp lên, cô đi tới chiếc ghế sofa mà ngồi thụp xuống, bàn tay lấm lem túm chặt lấy tà váy mà run rẩy. Đầu óc cô bây giờ rối loạn, cô thật sự không biết phải làm gì, nên tìm hắn ở đâu nữa.
Dì Phùng thấy vậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô an ủi:
- Uyển Nhã, con đừng lo Thiếu Hạo sẽ không làm gì hại đến đứa bé. Dì hiểu tính cách nó, với người nhà nó sẽ không bao giờ làm tổn thương ai.
Uyển Nhã nghe vậy hướng đôi mắt rưng rưng lên nhìn bà, nghẹn ngào nói:
- Nhưng...anh ấy...chưa bao giờ xem con là người nhà...anh ấy...cũng không thừa nhận Bảo Bảo. Dì Phùng... giờ con phải làm sao...Bảo Bảo...nó...con bây giờ thật sự rất sợ.
Uyển Nhã trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, cuộc hôn nhân này đáng lẽ ra cô không nên đồng ý. Chỉ vì lo nghĩ cho đứa bé sẽ thiếu thốn tình cảm của người ba nhưng cuối cùng lại đẩy nó vào tình cảnh như vậy, cô thật sự rất muốn thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ không bước chân vào căn nhà đó.
Chỉ tiếc là cuộc sống không có nếu như, cô ân hận bây giờ là đã muộn. Cô làm sao có thể chạy về ngã vào lòng mẹ mình rồi khóc lóc kể lể được vì vốn dĩ cuộc hôn nhân này là do cô gật đầu.
Dì Phùng nhìn qua đôi mắt cô dường như hiểu được suy nghĩ ấy liền ôm cô vào lòng mà vỗ về:
- Uyển Nhã, Thiếu Hạo nó vốn không phải là 1 đứa như vậy. Dì hy vọng con có thể cảm hoá được nó.
Cô nghe vậy liền cười khổ, 2 hàng nước mắt đã trào ra từ lúc nào. Cảm hoá hắn sao? Thật nực cười, mong hắn có thể ngừng đày đoạ cô còn khó, bây giờ lại bảo cô cảm hoá hắn, cảm hoá 1 con người vô tình máu lạnh như hắn sao.
- Dì Phùng, con sai rồi. Con cứ nghĩ chỉ cần Bảo Bảo là con anh ấy, chỉ cần làm tròn bổn phận của mình thì có thể cho Bảo Bảo một gia đình hoàn hảo nhưng anh ấy.....con....dì Phùng, con thật sự mệt mỏi....
Bà thấy cô như vậy bỗng nhói lên 1 tia đau lòng, từ từ đẩy cô ra, ân cần nói:
- Uyển Nhã, nghe dì. Con bây giờ hãy lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi 1 chút, khi tỉnh dậy sẽ thấy Bảo Bảo sẽ ở bên cạnh con.
Uyển Nhã mím chặt môi để kìm nén những tiếng nấc, hình ảnh bà trước mặt đã còn nhìn không rõ ràng vì nước mắt, cô ngoài đợi chờ ra thì đâu có thể làm gì khác, trong lòng cũng chỉ hy vọng hắn sẽ không làm tổn thương đến Bảo Bảo. Uyển Nhã khẽ gật đầu 1 cái rồi đứng dậy, bỗng chốc cảm thấy vạn vật như chao đảo, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt dần, trước mắt bắt đầu tối sầm xuống, cả người đổ gục xuống ghế, chỉ kịp nghe tiếng gọi thất thanh của dì Phùng rồi lịm dần.
- Con bé này, sao lại nóng như vậy chứ?
---------/-/-/-/-/--------
Trong 1 căn phòng khá rộng và gọn gàng, thoang thoảng đâu đó là mùi của thuốc tây. Thiếu Hạo ngồi trên chiếc ghế sofa vắt chéo chân, dựa lưng vào thành ghế, nhàn nhã cầm nhấm nháp ly trà nóng. Cạnh đó, Minh Nhật đang bế đứa bé đi qua đi lại ra sức mà dỗ dành, lại nhìn sang hắn đang ngồi đấy mà hưởng thụ thật sự khiến anh tức chết mà:
- Thiếu Hạo, rốt cuộc mình là ba nó hay là cậu đây.
Hắn ngồi đấy cầm ly trà liếc mắt nhìn anh:
- Mình vẫn đang đợi kết quả.
Minh Nhật nghe vậy chỉ biết thở dài, chỉ cần nhìn thôi anh cũng khẳn định đây là con hắn rồi, không hiểu sao hắn lại vẫn cố chấp như vậy:
- Nhưng thằng bé cứ quấy mãi như thế này cậu không thất sót ruột sao?
- Chỉ lấy của nó có vài sợi tóc thôi mà đã khóc thét lên như vậy. Nó giống mình chỗ nào chứ?
Minh Nhật nghe vậy liền đen mặt lại:
- Thiếu Hạo, mình nghĩ đứa bé nó nhớ mẹ.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bật ra, vị bác sĩ đi vào trên tay cầm 1 tập tài liệu đi đến trước mặt hắn, đặt xuống bàn:
- Vương tiên sinh, đã có kết quả rồi. Tôi đã phân tích và nhập dữ liệu kỹ càng. Mẫu ADN của đứa bé trùng khớp với mẫu ADN của ngài trong từng gen. Tôi khẳng định 99,999% 2 người là quan hệ huyết thống cha - con.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đặt ly trà xuống bàn nhìn vị bác sĩ bằng đôi mắt sắc lạnh:
- Tại sao lại không phải là 100%.
Câu nói của hắn thực sự khiến vị bác sĩ và Minh Nhật há hốc mồm, hắn rốt cuộc có được bình thường không vậy?
Vị bác sĩ trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhanh nhất kết quả xét nghiệm sẽ có trong 4 tiếng, vậy mà chỉ vì 1 câu nói của hắn: "Tôi không có nhiều thời gian" mà ông đã gắng hết sức rút gọn thời gian trong 2 tiếng để cho hắn 1 kết quả đâu có khác gì 100% đâu, vậy mà hắn lại có thể nói ra câu đó, khiến ông thật sự chưa biết nên trả lời như thế nào.
Minh Nhật thấy vậy liền chen ngang:
- Vương Thiếu Hạo, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
Hắn phớt lờ câu nói của anh, đứng dậy đưa tay ra cài lại cúc áo vest, không 1 lời liền quay lưng rời đi. Minh Nhật thấy vậy chỉ biết lắc đầu 1 cái rồi cũng bước theo.
Vị bác sĩ lúc này như trút được gánh nặng mới thở phào 1 cái, khí thế của hắn thật sự có thể áp bức người.
----------/-/-/-/-/---------
Hắn lái xe quay trở về biệt thự, dì Phùng nghe tiếng động vội vàng chạy ra.
Minh Nhật thấy bà liền ôm đứa bé đi đến bên cạnh tươi cười:
- Dì Phùng, lâu rồi không gặp dì.
Bà đón lấy đứa bé từ tay anh rồi mỉm cười gật đầu:
- Minh Nhật, con càng lớn càng đẹp trai đấy.
- Haha...cảm ơn dì. Con nghĩ đứa bé nó đói rồi, dì hãy cho nó ăn đi.
Bà khẽ gật đầu rồi quay trở vào, như nhớ ra điều gì đấy đôi chân chợt khựng lại, bà quay người lại nhìn sang hắn:
- Thiếu Hạo, Uyển Nhã con bé nó bị sốt nặng lắm. Còn nữa, lúc dì giúp nó thay quần áo, cả người nó đầy những vết thương. Dì nghĩ con nên tìm hiểu kỹ, đừng nghĩ oan cho con bé. Tội nó lắm.
Hắn nghe vậy sắc mặt vẫn chẳng thay đổi, cũng không mấy để tâm cho lắm liền quay người trở ra, bỗng đôi chân chợt dừng lại:
- Gọi bác sĩ đi.
Dứt lời hắn cũng đi thẳng ra ngoài xe, Minh Nhật thấy vậy cũng vội bước theo:
- Này, cậu phải đưa mình về chứ.
Bà đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khẽ thở dài, hắn thực ra đâu có xấu xa đến như vậy.
---------/-/-/-/-/---------
Cùng lúc đấy, ở 1 căn phòng xa hoa tráng lệ. Nam nhân với ngũ quan tinh xảo, gương mặt tuấn mỹ ngồi trên ghế, bàn tay đan xéo vào nhau chống lên bàn, đôi mắt sâu thẳm suy tư điều gì đó, bỗng cánh cửa bật ra, 1 người đàn ông mặc y phục màu đen bước vào, trên tay cầm 1 tập giấy đặt lên bàn:
- Thiếu gia, đây là tài liệu cậu cần.
Dứt lời, người đàn ông ấy cũng cúi đầu chào rồi quay trở ra ngoài đóng cửa lại.
Anh đưa tay lấy tập tài liệu, lật từng trang giấy, soi xét kỹ càng 1 hồi rồi đóng tập tài liệu lại, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô tận bắt đầu hồi tưởng lại.
5 năm trước.
Cô gái có mái tóc dài tung xoã trong gió, gương mặt nhỏ nhắn, hàng mi cong vút cùng đôi mắt biết cười, làn da trắng sáng tô thêm vẻ đẹp cho bờ môi đỏ mọng, cô gái ấy xinh đẹp tuyệt mỹ làm rung động bao nhiêu trái tim của nam nhân khác, và anh cũng vậy.
Anh đưa tay lên giúp cô vén nhẹ vài sợi tóc đang vương trên gương mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng, cười cưng chiều:
- Mỹ An, thực ra anh rất thích em, có thể làm bạn gái anh được không?
Cô gái nghe vậy liền sững sờ, mở to đôi mắt nhìn anh, có chút lúng túng nói:
- Thiên Ân, xin lỗi! Em không thể.
Lời cô nói như dao găm vào tim anh vậy, nhói lên đau đớn, gượng gạo lấy 1 nụ cười:
- Có thể cho anh biết lý do được không?
Cô chần chừ nhìn anh, rồi e ngại nói:
- Em và Thiếu Hạo đang yêu nhau. Thiên Ân, chúng ta vẫn là bạn bè phải không? Em không muốn vì em mà anh với Thiếu Hạo giận nhau.
Anh nghe vậy khẽ cười khổ, nếu là 1 người khác anh vẫn có thể cạnh tranh công bằng nhưng cô lại yêu đúng người bạn thân của mình, anh còn biết làm gì khác hơn ngoài chúc phúc cho họ. Cố nở 1 nụ cười với cô nhưng đôi mắt lại chất chứa cả 1 nỗi đau vô tận:
- Chúng ta sẽ vẫn mãi là bạn bè. Mỹ An, anh chúc em hạnh phúc.
Cô gái nghe vậy liền nở 1 nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như giọt sương sớm mai:
- Thiên Ân, anh thật là tốt.
--------/-/-/-/-/-------
Đêm hôm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh với tay lấy rồi bắt máy. Chợt đôi mắt mở to hết cỡ, chiếc điện thoại từ từ rơi xuống tự do, anh gần như chết lặng bởi những gì vừa nghe được. Hốt hoảng bước xuống giường với lấy 1 chiếc áo rồi chạy đi.
- Thiên Ân, Mỹ An gặp tai nạn rồi. Cậu đến bệnh viện đi.
Lời nói trong điện thoại cứ vang vọng bên tai, anh điên cuồng nhấn ga lao đi vun vút.
Xe dừng trước bệnh viện, Thiên Ân vội vàng chạy vào trong đã thấy Minh Nhật và Thiếu Hạo đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Cùng lúc đấy, cánh cửa phòng bật mở, vị bác sĩ với gương mặt mệt mỏi bước ra tháo chiếc khẩu trang xuống, chậm rãi nói:
- Thật xin lỗi, cô ấy đã không qua khỏi.
Lời bác sĩ như 1 tiếng sét đánh xuống 3 người bọn họ. Thiên Ân cảm giác được đôi chân mình đã không đứng vững được nữa, anh lê cả tấm thân cứng nhắc đi đến trước mặt hắn, gắt lên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mỹ An lại bị tai nạn?
Hắn vẫn đứng đấy như người vô hồn, chiếc áo sơmi trắng sớm đã nhuộm màu máu của cô, khi tận mắt chứng kiến cô đổ gục xuống trên vũng máu, hắn đã điên cuồng ôm lấy cô chạy đến bệnh viện cho đến bây giờ hơi ấm cô vẫn còn vương trên người vậy mà cô lại...
Minh Nhật thấy hắn đứng bất động như vậy đành lên tiếng:
- Cô ấy cùng mình và Thiếu Hạo đi ăn đêm, có 1 tên thanh niên ở bàn bên lại giở giọng trêu ghẹo Mỹ An, Thiếu Hạo tức giận liền đánh hắn, tên đó bỏ đi rồi lúc sau gọi 1 đám đến. Bọn mình đánh nhau với mấy tên đó, lúc đấy có 1 tên cầm súng chĩa thẳng vào Thiếu Hạo, Mỹ An thấy được liền chạy ra đẩy tên đó ai ngờ lúc đấy 1 chiếc xe lao đến, cô ấy không kịp tránh nên....
Thiên Ân nghe vậy đôi mắt đã đỏ ngàu, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh, vung lên đấm thẳng vào mặt hắn 1 cái:
- Tên khốn, mình đã bảo cậu hãy bỏ đi cái tính bốc đồng của mình, bây giờ hãy nhìn xem. Vương Thiên Hạo, cậu đã hại chết cô ấy.
Minh Nhật thấy vậy liền lao đến can ngăn, giữ lấy anh:
- Thiên Ân, bình tĩnh đã.
Hắn bị cú đấm của anh làm cho bừng tỉnh, bàn tay đưa lên lau vết máu ở khoé miệng, đôi mắt hướng đến anh:
- Vậy cậu bảo mình khi ấy phải làm sao? Mặc kệ cho tên đó trêu ghẹo cô ấy sao? Thật không đáng mặt đàn ông, mình không làm được.
Thiên Ân lúc này dường như không kìm chế được sự nóng giận của bản thân liền vùng vằng đẩy mạnh Minh Nhật sang 1 bên rồi lao đến tiếp tục vung 1 nắm đấm vào mặt hắn, hét lên:
- Vì cái đánh mặt đàn ông của mày, mà đã hại chết cô ấy. Vương Thiếu Hạo, tao thật hối hận khi nhường cô ấy cho mày.
Hắn nghe vậy có 1 chút sững sờ sau đấy lại khẽ nhếch mép 1 cái rồi lao đến vung 1 đấm vào mặt Thiên Ân:
- Thì ra mày lại có ý với cô ấy. Trương Thiên Ân, người bạn thân của tao lại đi yêu bạn gái tao. Ha...Mày bảo tao phải nên cư xử như thế nào.
Minh Nhật đứng ngoài trông thấy 2 bọn họ đánh nhau như vậy có chút tức giận đi tới chen vào, gắt gỏng:
- 2 cậu có thôi đi không. Mỹ An đã ra đi rồi, các cậu còn muốn để cô ấy ở trên nhìn thấy 2 người như vậy sao? Cô ấy chắc chắn sẽ không vui.
Thiên Ân nghe vậy lại nhớ đến câu nói lúc chiều của cô: "Thiên Ân, em không muốn vì em mà anh với Thiếu Hạo giận nhau", anh khẽ nhắm chặt mắt lại, trong lòng khẽ tự nói: "Mỹ An, thật xin lỗi, nhưng hắn ta đã hại chết em." Anh lúc này từ từ mở mắt ra hướng đến hắn, gằn lên từng chữ:
- Vương Thiếu Hạo, từ bây giờ, mày không phải là bạn của tao.
Dứt lời anh liền quay lưng bỏ đi để mặc 2 người đứng ở đấy sững sờ.
Dòng hồi tưởng đến đây liền đứt đoạn bởi ký ức đau khổ đấy thật sự khiến người khác không muốn nghĩ đến nữa.
Nam nhân ngồi trong phòng, đôi mắt sâu thăm thẳm đã sớm đỏ ngàu, tim gan như quặn thắt lại, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh vẫn chưa thể không chế được cảm xúc của mình khi nhớ lại sự việc ấy, bỗng chốc đôi mắt chuyển hoá sắc lạnh, bàn tay anh siết chặt tờ giấy để trên bàn đến nhăn nhúm, thanh âm gằn lên từng chữ đến ghê rợn, cả người toát ra hơi lạnh bao phủ khắp căn phòng:
- Vương Thiếu Hạo, tao nhất định sẽ cướp hết mọi thứ từ tay mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.