Chương 76: Ngoại truyện 1: Một đứa trẻ muốn có Ipad
Tùy Hầu Châu
26/09/2017
Type: Thùy Miên
Thầy Tần từng giảng, không nên để trẻ con bị nghiện các thiết bị điện tử, thứ nhất vì khả năng tự chủ của trẻ con rất kém, thứ hai các thiết bị điện tử sẽ làm ảnh hưởng tới thị lực và trí thông minh của trẻ, quan trọng nhất là khả năng giao tiếp của trẻ cũng sẽ kém đi.
Nhưng Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, cô bé ăn vạ trên nền nhà, nói với Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh: “Cha mẹ mua cho con một chiếc được không, chỉ một chiếc thôi mà…”
“Không được.” Ninh Nhiễm Thanh nhún vai, còn Tần Hữu Sinh ôm vợ, “Trong chuyện này thái độ của cha cũng giống mẹ con.”
Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh giận dỗi, Ninh Nhiễm Thanh bèn đi tới nói: “Mẹ và cha định ra ngoài ăn cơm, con có muốn đi cùng không?”
“Không đi.”
“Được thôi, ở nhà có thức ăn cho mèo đấy.”
Tiểu Tiểu Ninh vô cùng tức giận: “Hai người nuôi con nhỏ hay nuôi mèo thế?”
Ninh Nhiễm Thanh cười hả hê: “Nếu con cứ hư thế này thì cha và mẹ thà nuôi mèo con còn hơn.”
Tiểu Tiểu Ninh tha thiết nhìn cha.
Tần Hữu Sinh và vợ đã thông đồng với nhau: “Hình như mèo con cũng rất đáng yêu.”
Cuối cùng Tiểu Tiểu Ninh vẫn theo cha mẹ ra ngoài, tiếng bước chân của bé rất nặng, như nhấn mạnh sự giận dỗi của mình.
Lúc trở về nhà Tần Hữu Sinh dỗ con gái xong về phòng, Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên giường chơi trò chơi, vừa chơi vừa nói: “Mấy nay em nhịn khổ ơi là khổ, làm một tấm gương tốt thật là khó.”
Tần Hữu Sinh cười, dặn vợ: “Lát nữa nhớ cất kỹ đi nhé.”
Ninh Nhiễm Thanh than thở: “Thời nay nuôi được đứa con đúng là quá gian nan.”
Tần Hữu Sinh cũng thở dài: “Thời nay nuôi một cô vợ cũng chẳng dễ dàng.”
Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, sau đó cô bé nhận ra sắp tới sinh nhật mình rồi bèn hớn hở đi tìm chú Giang.
“Chú tiểu Giang, sắp đến sinh nhật cháu rồi, chú có nhớ không?”
Giang Hành Chi vừa viết tài liệu vừa nói: “Cháu thích gì?”
Tiểu Tiểu Ninh mở to mắt, vô cùng do dự: “Hơi đắt có được không ạ?”
Giang Hành Chi hào phóng ôm lấy cô bé: “Máy bay à?”
Tiểu Tiểu Ninh: “Là Ipad.”
Giang Hành Chi nhớ lại lời dặn dò của Tần Hữu Sinh, thấy rất khó xử: “Ừm… hình như hơi đắt thật…”
Tiểu Tiểu Ninh: “…”
Giang Hành Chi thực sự rất khó xử, miễn cưỡng giải thích: “Vừa nãy chú Giang nói… máy bay… là chỉ máy bay đồ chơi…”
Tiểu Tiểu Ninh rầu rĩ nhảy ra khỏi lòng Giang Hành Chi, lẳng lặng ra khỏi phòng làm việc của chú Giang.
Một ngày nọ Tiểu Tiểu Ninh phát hiện trong cặp sách của Tiểu Điệu Bì cùng lớp có một chiếc Ipad, cô bé vui vẻ vẽ tranh với cậu bé, còn cho Tiểu Điệu Bì mượn bút vẽ của mình: “Chúng ta làm bạn thân nhé?”
Tiểu Điệu Bì lập tức trở nên căng thẳng, nhìn Tiểu Tiểu Ninh với vẻ đề phòng.
Tiểu Tiểu Ninh đưa hết bút vẽ của mình cho Tiểu Điệu Bì: “Bạn thân chính là tới có thể cho cậu mượn đồ, cậu cũng có thể cho tớ mượn đồ.”
Tiểu Điệu Bì do dự ba giây: “Vậy chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi.”
Trẻ con không có Ipad thì không vui, trẻ con không có Ipad thì không có tuổi thơ, trẻ con không có Ipad thì không được cha mẹ thương yêu… Tiểu Tiểu Ninh rất buồn vì không có Ipad, thỉnh thoảng nắm tay cha mẹ đi trên đường, thấy có bạn nhỏ cầm Ipad chơi, thực sự rất hâm mộ, mở to mắt chớp chớp, cố ý chỉ vào hỏi: “Cha ơi, bạn nhỏ kia đang cầm gì thế, hình như chơi rất vui.”
Thầy Tần chẳng biết làm sao cho phải, đành vờ như không thấy.
Ông ngoại tới thăm Tiểu Tiểu Ninh, cô bé bưng bánh gato cho ông ngoại ăn, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ông ơi, cháu xin ông một món quà được không ạ?”
Ông Ninh Uy Phong đã được Ninh Nhiễm Thanh dặn dò từ trước, nhưng không đành lòng từ chối cháu gái đáng yêu, nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Trừ Ipad ra thì cái gì ông ngoại cũng có thể mua cho cháu.”
Tiểu Tiểu Nỉnh rầu rĩ quay về phòng, vì quá đau khổ nên bữa tối cô bé chỉ ăn một bát rưỡi.
Buổi tối đi ngủ Tiểu Tiểu Ninh bò xuống giường, ôm heo đất của mình đi tìm cha mẹ, hi vọng họ có thể suy xét việc mua cho mình một cái Ipad.
Thế nhưng khi đẩy cửa vào, cô bé đã thấy được gì? Mẹ đang nằm trong ngực cha chơi Ipad.
“Hai người đang làm gì thế?”
Ninh Nhiễm Thanh giật mình, vội giấu Ipad vào trong chân.
Tiểu Tiểu Ninh hừng hực khí thế: “Mẹ, mẹ vừa giấu thứ gì vào trong chăn đấy?!”
Thực sự nếu không đưa Ipad cho cô bé, hình tượng cha mẹ của hai người sẽ sụp đổ. Tần Hữu Sinh mỉm cười, lấy Ipad thừ trong chăn ra: “Surprise, mẹ mới mua cho Tiểu Tiểu Ninh đó, vừa giúp con kiểm tra thôi.”
Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh hạnh phúc nằm giữa cha mẹ, nghe cha đặt điều kiện: “Mỗi lần chơi không được quá hai mươi phút, không được động vào nó trước khi ăn cơm, không được…”
Thầy Tần từng giảng, không nên để trẻ con bị nghiện các thiết bị điện tử, thứ nhất vì khả năng tự chủ của trẻ con rất kém, thứ hai các thiết bị điện tử sẽ làm ảnh hưởng tới thị lực và trí thông minh của trẻ, quan trọng nhất là khả năng giao tiếp của trẻ cũng sẽ kém đi.
Nhưng Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, cô bé ăn vạ trên nền nhà, nói với Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh: “Cha mẹ mua cho con một chiếc được không, chỉ một chiếc thôi mà…”
“Không được.” Ninh Nhiễm Thanh nhún vai, còn Tần Hữu Sinh ôm vợ, “Trong chuyện này thái độ của cha cũng giống mẹ con.”
Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh giận dỗi, Ninh Nhiễm Thanh bèn đi tới nói: “Mẹ và cha định ra ngoài ăn cơm, con có muốn đi cùng không?”
“Không đi.”
“Được thôi, ở nhà có thức ăn cho mèo đấy.”
Tiểu Tiểu Ninh vô cùng tức giận: “Hai người nuôi con nhỏ hay nuôi mèo thế?”
Ninh Nhiễm Thanh cười hả hê: “Nếu con cứ hư thế này thì cha và mẹ thà nuôi mèo con còn hơn.”
Tiểu Tiểu Ninh tha thiết nhìn cha.
Tần Hữu Sinh và vợ đã thông đồng với nhau: “Hình như mèo con cũng rất đáng yêu.”
Cuối cùng Tiểu Tiểu Ninh vẫn theo cha mẹ ra ngoài, tiếng bước chân của bé rất nặng, như nhấn mạnh sự giận dỗi của mình.
Lúc trở về nhà Tần Hữu Sinh dỗ con gái xong về phòng, Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên giường chơi trò chơi, vừa chơi vừa nói: “Mấy nay em nhịn khổ ơi là khổ, làm một tấm gương tốt thật là khó.”
Tần Hữu Sinh cười, dặn vợ: “Lát nữa nhớ cất kỹ đi nhé.”
Ninh Nhiễm Thanh than thở: “Thời nay nuôi được đứa con đúng là quá gian nan.”
Tần Hữu Sinh cũng thở dài: “Thời nay nuôi một cô vợ cũng chẳng dễ dàng.”
Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, sau đó cô bé nhận ra sắp tới sinh nhật mình rồi bèn hớn hở đi tìm chú Giang.
“Chú tiểu Giang, sắp đến sinh nhật cháu rồi, chú có nhớ không?”
Giang Hành Chi vừa viết tài liệu vừa nói: “Cháu thích gì?”
Tiểu Tiểu Ninh mở to mắt, vô cùng do dự: “Hơi đắt có được không ạ?”
Giang Hành Chi hào phóng ôm lấy cô bé: “Máy bay à?”
Tiểu Tiểu Ninh: “Là Ipad.”
Giang Hành Chi nhớ lại lời dặn dò của Tần Hữu Sinh, thấy rất khó xử: “Ừm… hình như hơi đắt thật…”
Tiểu Tiểu Ninh: “…”
Giang Hành Chi thực sự rất khó xử, miễn cưỡng giải thích: “Vừa nãy chú Giang nói… máy bay… là chỉ máy bay đồ chơi…”
Tiểu Tiểu Ninh rầu rĩ nhảy ra khỏi lòng Giang Hành Chi, lẳng lặng ra khỏi phòng làm việc của chú Giang.
Một ngày nọ Tiểu Tiểu Ninh phát hiện trong cặp sách của Tiểu Điệu Bì cùng lớp có một chiếc Ipad, cô bé vui vẻ vẽ tranh với cậu bé, còn cho Tiểu Điệu Bì mượn bút vẽ của mình: “Chúng ta làm bạn thân nhé?”
Tiểu Điệu Bì lập tức trở nên căng thẳng, nhìn Tiểu Tiểu Ninh với vẻ đề phòng.
Tiểu Tiểu Ninh đưa hết bút vẽ của mình cho Tiểu Điệu Bì: “Bạn thân chính là tới có thể cho cậu mượn đồ, cậu cũng có thể cho tớ mượn đồ.”
Tiểu Điệu Bì do dự ba giây: “Vậy chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi.”
Trẻ con không có Ipad thì không vui, trẻ con không có Ipad thì không có tuổi thơ, trẻ con không có Ipad thì không được cha mẹ thương yêu… Tiểu Tiểu Ninh rất buồn vì không có Ipad, thỉnh thoảng nắm tay cha mẹ đi trên đường, thấy có bạn nhỏ cầm Ipad chơi, thực sự rất hâm mộ, mở to mắt chớp chớp, cố ý chỉ vào hỏi: “Cha ơi, bạn nhỏ kia đang cầm gì thế, hình như chơi rất vui.”
Thầy Tần chẳng biết làm sao cho phải, đành vờ như không thấy.
Ông ngoại tới thăm Tiểu Tiểu Ninh, cô bé bưng bánh gato cho ông ngoại ăn, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ông ơi, cháu xin ông một món quà được không ạ?”
Ông Ninh Uy Phong đã được Ninh Nhiễm Thanh dặn dò từ trước, nhưng không đành lòng từ chối cháu gái đáng yêu, nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Trừ Ipad ra thì cái gì ông ngoại cũng có thể mua cho cháu.”
Tiểu Tiểu Nỉnh rầu rĩ quay về phòng, vì quá đau khổ nên bữa tối cô bé chỉ ăn một bát rưỡi.
Buổi tối đi ngủ Tiểu Tiểu Ninh bò xuống giường, ôm heo đất của mình đi tìm cha mẹ, hi vọng họ có thể suy xét việc mua cho mình một cái Ipad.
Thế nhưng khi đẩy cửa vào, cô bé đã thấy được gì? Mẹ đang nằm trong ngực cha chơi Ipad.
“Hai người đang làm gì thế?”
Ninh Nhiễm Thanh giật mình, vội giấu Ipad vào trong chân.
Tiểu Tiểu Ninh hừng hực khí thế: “Mẹ, mẹ vừa giấu thứ gì vào trong chăn đấy?!”
Thực sự nếu không đưa Ipad cho cô bé, hình tượng cha mẹ của hai người sẽ sụp đổ. Tần Hữu Sinh mỉm cười, lấy Ipad thừ trong chăn ra: “Surprise, mẹ mới mua cho Tiểu Tiểu Ninh đó, vừa giúp con kiểm tra thôi.”
Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh hạnh phúc nằm giữa cha mẹ, nghe cha đặt điều kiện: “Mỗi lần chơi không được quá hai mươi phút, không được động vào nó trước khi ăn cơm, không được…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.