Chương 75
Tùy Hầu Châu
26/09/2017
7. Trên máy bay, chỗ ngồi của Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh ở ngay
trước Tần Hữu Sinh, Tần Hữu Sinh nhìn cái gáy đáng yêu trước mặt mình,
trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, vừa hay có nữ đồng nghiệp ở phía sau anh
chia đồ ăn cho mọi người, khi chia cho anh, anh bèn mượn hoa hiến Phật,
vỗ vỗ đầu Ninh Nhiễm Thanh ngồi đằng trước: “Này, ăn chút gì đi.”
Oa, là món mứt dừa mà cô thích nhất, Ninh Nhiễm Thanh lập tức nhận lấy đồ ăn vặt Tần Hữu Sinh đưa: “Cảm ơn thầy Tần.”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến trái tim Tần Hữu Sinh như tan chảy.
Giang Hành Chi sa sầm mặt nhìn Tần Hữu Sinh, Tần Hữu Sinh đối xử rất bình đẳng, cũng đưa cho Giang Hành Chi một túi kẹo dẻo: “Hình như chỉ còn cái này thôi.”
Trước nay Giang Hành Chi vẫn không biết khả năng “Đập chậu cướp hoa” của Tần Hữu Sinh lại lợi hại như vậy, trong lòng càng cảnh giác cao độ, cô gái ngồi cạnh anh lại ăn rất vui, như kiểu chỉ hận mình không phải bạn gái của Tần Hữu Sinh.
Giang Hành Chi rất tức giận: “Ăn ngon không?”
Ninh Nhiễm Thanh kiêu ngạo nâng cằm: “Thầy Tần cho thì đương nhiên phải ngon rồi.”
Không ổn rồi! Không ổn rồi! Nếu anh cứ bực bội thế này thì có khi hành trình du lịch Hải Nam còn chưa kết thúc, số mệnh mà anh mãi mới thay đổi được lại trở về quỹ đạo kiếp trước mất thôi. Giang Hành Chi hít sâu một hơi, định học tập sự dịu dàng của Tần Hữu Sinh: “Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh cười khúc khích, ăn xong thì tựa trên vai Giang Hành Chi nghỉ ngơi, dịu ngoan đến lạ.
Giang Hành Chi vô cùng thỏa mãn, sờ sờ, xoa xoa, vò vò, yêu thích tới không nỡ buông tay.
Tới Hải Nam, Giang Hành Chi đã đặt phòng khách sạn từ trước, phòng giường lớn lộng lẫy, khi Ninh Nhiễm Thanh vào phòng, mắt liền trợn tròn: “Chẳng lẽ chúng ta ngủ cùng một phòng?”
Giang Hành Chi: “Em là bạn gái anh mà, không được à?”
Ninh Nhiễm Thanh nổi giận: “Anh muốn sàm sỡ em có đúng không hả.”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, vỗ về cô: “Rồi rồi, vậy buổi tối anh không làm gì được không…”
Giọng nói mát lạnh của anh như mang theo cả sự mê hoặc rất tự nhiên, Ninh Nhiễm Thanh xị mặt: “Em phải nghĩ kỹ đã.”
Ninh Nhiễm Thanh không quen những người khác, trừ Tần Hữu Sinh là thầy giáo của cô. Khi nướng hải sản, Giang Hành Chi về phòng lấy áo khoác cho Ninh Nhiễm Thanh, cô và Tần Hữu Sinh ngồi hóng gió trò chuyện cùng nhau.
“Thầy Tần, em hỏi thầy một vấn đề nhạy cảm được không…”
“Hỏi đi, nếu biết tôi chắc chắn sẽ nói.” Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh.
“Bình thường thầy với bạn gái thầy giao du bao lâu thì sẽ đề xuất… chuyện kia?”
Tần Hữu Sinh thoáng ngây người, rồi lập tức hiểu ra mọi chuyện, anh nghiêm nghị nói: “Nếu không có ý định kết hôn thì tôi sẽ không đề xuất chuyện ấy.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Thầy Tần, thầy đúng là một người đàn ông tốt.”
Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Tôi sẽ đối xử với bạn gái mình ngày càng tốt hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh thực sự cảm động: “Cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Tần Hữu Sinh thở dài: “Nếu cô ấy có thể trở thành bạn gái tôi, vậy người hạnh phúc chính là tôi.”
8. Khi Giang Hành Chi cầm áo khoác tới thì mắt Ninh Nhiễm Thanh bị gió biển thổi cát vào, Tần Hữu Sinh lên tiếng: “Hay là… để tôi thổi giúp em?”
Tần Hữu Sinh vừa nói xong thì Giang Hành Chi lạnh lùng xuất hiện trước mặt Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh, anh ta nói: “Để anh thổi.”
Tần Hữu Sinh cười hụt hẫng, hơi dịch ra, Giang Hành Chi chen vào giữa hai người, nâng mặt Ninh Nhiễm Thanh lên: “Mắt nào thế?”
Ninh Nhiễm Thanh bị cát bay vào mắt, không mở mắt ra được, rơi nước mắt từ nãy tới giờ, cô chỉ chỉ vào mắt phải của mình: “Mắt này này.”
“Đáng đời!” Giang Hành Chi lạnh lùng nhìn cô, “Ở yên trong phòng thì không thích, cứ thích ra ngoài hứng gió cơ.”
Ninh Nhiễm Thanh rất khó chịu, kêu hu hu mấy tiếng.
Giang Hành Chi độc miệng vậy thôi, nhưng hành động vẫn rất dịu dàng, anh thổi vào mắt Ninh Nhiễm Thanh mấy hơi: “Đã ra chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh chớp mắt: “Vẫn ở đó.”
Giang Hành Chi lại thổi: “Thổi ra chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh lại chớp mắt: “Vẫn còn đó…”
Giang Hành Chi kiên nhẫn tiếp tục thổi nhưng hạt cát ngu ngốc vẫn không chịu ra ngoài.
Tần Hữu Sinh không chịu được nữa: “Hay là… để tôi thử xem?”
Giang Hành Chi chẳng còn cách nào khác, Tần Hữu Sinh bèn tới gần Ninh Nhiễm Thanh, nhẹ nhàng thổi một hơi đầy kỹ thuật, Ninh Nhiễm Thanh chỉ thấy một làn gió ấm thổi vào trong mắt, sau đó cô thử chớp mắt: “Thầy Tần, thầy tuyệt quá.”
Tần Hữu Sinh nở nụ cười, không bỏ sót một giây nào để bày tỏ sức quyến rũ của mình: “Trước đây tôi từng học Saxophone một thời gian.”
Giang Hành Chi không khỏi bật cười.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh tắm xong rồi, cuộn mình nằm trên giường, Giang Hành Chi không dám lại gần, anh đặt tạp chí trong tay xuống, nhìn cô gái vừa tắm xong trước mắt, dịu dàng nói: “Thanh Thanh, lại đây…”
Trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Quả nhiên thầy Tần nói đúng, khi có nhu cầu thì đàn ông luôn dịu dàng vô cùng.”
9. Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh mỗi người ngủ một góc, nửa đêm Ninh Nhiễm Thanh cuộn hết chăn trên người Giang Hành Chi, Giang Hành Chi lạnh quá nên tỉnh, men theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ bên ngoài vào, anh ta thấy khuôn mặt ngủ say sưa ngon lành của Ninh Nhiễm Thanh, trong lòng thực sự ngứa ngáy không thôi.
Giang Hành Chi trêu đùa cô, kéo chăn về phía mình, Ninh Nhiễm Thanh bèn dịch về phía ấm áp hơn, cô dịch về phía Giang Hành Chi một chút, anh lại kéo thêm một chút…
Tới khi hai người chỉ cách nhau chừng ba mươi centimeet thì Ninh Nhiễm Thanh không nhúc nhích nữa, mà ôm chặt chăn trở mình.
Giang Hành Chi: “…”
Hôm sau Giang Hành Chi bị cảm nhẹ, còn Ninh Nhiễm Thanh thì sảng khoái chơi bóng chuyền bãi biển với các đồng nghiệp Dịch Hòa, Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh cùng một đội, hai người phối hợp chặt chẽ, áp đảo đối phương.
Giang Hành Chi ngồi trên ghế uống nước ấm, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Đương nhiên Ninh Nhiễm Thanh cũng không quên bạn trai của mình đang bị ốm, sau khi chơi xong thì quay lại giục Giang Hành Chi uống thuốc, Giang Hành Chi lườm cô: “Không uống, trừ khi em bón cho anh.”
“Thật nhé.” Ninh Nhiễm Thanh cầm thuốc tới trước mặt anh ta, “Há mồm nào.”
Giang Hành Chi vội mở nắp chai nước, Ninh Nhiễm Thanh ân cần đưa thuốc cho anh, dưới ánh nắng, hai người cũng được xem như một đôi tình nhân ân ái, Tần Hữu Sinh đứng gần đó thở dài buồn bã, sao lúc trước anh lại nhường cơ hội đi Lệ Giang cho Giang Hành Chi thế không biết.
Tần Hữu Sinh hối hận vô cùng, yêu một người đến không thể kiềm chế là một chuyện cực kỳ bi ai.
Ninh Nhiễm Thanh không biết tình cảm của Tần Hữu Sinh với mình, nhưng đúng là cô rất thích trò chuyện với thầy Tần, thầy Tần luôn cho cô cảm giác vô cùng thân thiết.
Kết thúc năm ngày du lịch ở đảo Hải Nam, Giang Hành Chi đưa cô về nhà chị gái, hỏi cô: “Em thấy Tần Hữu Sinh thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Cụ thể hơn đi.”
“Là một người đàn ông rất quyến rũ.”
“Quyến rũ được em rồi.”
Giọng điệu của Giang Hành Chi cứ là lạ, Ninh Nhiễm Thanh rất không ưa: “Ý anh là sao?”
Giang Hành Chi đảo mắt: “Hỏi thử thôi mà.”
Hai người không hợp nhau, bởi vậy Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh luôn tranh cãi vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh không chịu được nữa, lần thứ hai đề nghị chia tay: “Giang Hành Chi, anh đừng tìm em nữa, ai quay lại người ấy là cún con?” (Tác giả có lời muốn nói: Sao câu này nghe quen thế nhỉ.)
Giang Hành Chi lẳng lặng rời đi, đi được nửa đường lại quay trở về, Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn anh: “Anh quay lại làm gì?”
Giang Hành Chi lạnh mặt: “Làm cún con cắn chết em.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Đồ khốn!”
10. Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh lại lâm vào tình trạng chiến tranh lần nữa, Ninh Nhiễm Thanh thực sự cảm thấy cứ chia chia hợp hợp như vậy thật chẳng ra làm sao, cô tìm thầy Tần xin ý kiến, Tần Hữu Sinh nói: “Gặp người không hợp với mình như đi một đôi giày không vừa chân, tuy em thích kiểu dáng ấy, nhưng không thể đi thoải mái được.”
Ninh Nhiễm Thanh thở dài, giận dỗi nói: “Thực ra kiểu dáng cũng thường thôi, càng nhìn càng ghét.”
Lông mày Tần Hữu Sinh khẽ động, khóe môi vương nét cười dịu dàng, dù chê trách Ninh Nhiễm Thanh nhưng giọng điệu lại vô cùng yêu chiều: “Đúng là một cô bé trăng hoa.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ vào mũi mình: “Em trăng hoa lắm ạ?”
Tần Hữu Sinh: “Em có định kết hôn với Hành Chi không?”
“Sao có thể chứ.” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu.
Tần Hữu Sinh cười nhìn Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ: “Đối với em chuyện kết hôn quá xa xôi, hơn nữa em cảm thấy Hành Chi không hợp với em, em và anh ấy mà kết hôn thì chắc chắn sẽ không có lợi cho con cái, vì bọn em nhất định sẽ cãi nhau suốt ngày.” Ninh Nhiễm Thanh nói xong cũng nở nụ cười.
“Thực ra có một số vấn đề không biết em đã hiểu hay chưa?” Tần Hữu Sinh nói, “Một tình yêu không phù hợp cũng tựa như đoạn ruột thừa, nên cắt đi càng sớm càng tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy em biết phải làm gì rồi chứ?”
“Chia tay?”
Tần Hữu Sinh gật đầu.
Ninh Nhiễm Thanh thở dài: “Trên đời nhiều đàn ông như vậy, liệu em có thể tìm được người phù hợp với mình không?”
Tần Hữu Sinh đưa cho Ninh Nhiễm Thanh một chai nước: “Phải tinh mắt lên.”
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hữu Sinh đúng là một chuyên gia tình cảm: “Thầy rất hiểu biết về tình yêu, hẳn là trước đây trải qua rất nhiều cuộc tình rồi đúng không.”
Tần Hữu Sinh lắc đầu: “Ngược lại.”
Ninh Nhiễm Thanh nghe theo kiến nghị của Tần Hữu Sinh, nghiêm túc nói chia tay với Giang Hành Chi, Giang Hành Chi hỏi cô tại sao, Ninh Nhiễm Thanh nhắc lại những lời mà thầy Tần nói với cô cho anh ta nghe.
Giang Hành Chi vô cùng chán nản nhìn Ninh Nhiễm Thanh, viết ngay một bản hợp đồng chia tay trên laptop: “Được, chia tay, ký tên đóng dấu xong là có hiệu lực.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Giang Hành Chi với vẻ khó tin.
Giang Hành Chi hờ hững in hai bản hợp đồng đưa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Ký đi.”
Bàn tay Ninh Nhiễm Thanh hơi run run, quả nhiên kết cục của việc yêu luật sư chính là như vậy, Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, ký xoạch xoạch tên mình lên giấy.
Giang Hành Chi cũng mau chóng ký tên: “Chúc mừng cô, Ninh tiểu thư.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nhìn Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi: “Được rồi, cô có thể đi rồi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh kiêu kỳ bị thất tình, cô rất đau lòng rất buồn khổ, tối về đọc hợp đồng chia tay, cả người lại điên lên.
Điều thứ mười: Sau khi kết thúc quan hệ tình nhân, chờ phía nữ tốt nghiệp, hai bên nam nữ lập tức chuyển sang quan hệ vợ chồng.
Oa, là món mứt dừa mà cô thích nhất, Ninh Nhiễm Thanh lập tức nhận lấy đồ ăn vặt Tần Hữu Sinh đưa: “Cảm ơn thầy Tần.”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến trái tim Tần Hữu Sinh như tan chảy.
Giang Hành Chi sa sầm mặt nhìn Tần Hữu Sinh, Tần Hữu Sinh đối xử rất bình đẳng, cũng đưa cho Giang Hành Chi một túi kẹo dẻo: “Hình như chỉ còn cái này thôi.”
Trước nay Giang Hành Chi vẫn không biết khả năng “Đập chậu cướp hoa” của Tần Hữu Sinh lại lợi hại như vậy, trong lòng càng cảnh giác cao độ, cô gái ngồi cạnh anh lại ăn rất vui, như kiểu chỉ hận mình không phải bạn gái của Tần Hữu Sinh.
Giang Hành Chi rất tức giận: “Ăn ngon không?”
Ninh Nhiễm Thanh kiêu ngạo nâng cằm: “Thầy Tần cho thì đương nhiên phải ngon rồi.”
Không ổn rồi! Không ổn rồi! Nếu anh cứ bực bội thế này thì có khi hành trình du lịch Hải Nam còn chưa kết thúc, số mệnh mà anh mãi mới thay đổi được lại trở về quỹ đạo kiếp trước mất thôi. Giang Hành Chi hít sâu một hơi, định học tập sự dịu dàng của Tần Hữu Sinh: “Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh cười khúc khích, ăn xong thì tựa trên vai Giang Hành Chi nghỉ ngơi, dịu ngoan đến lạ.
Giang Hành Chi vô cùng thỏa mãn, sờ sờ, xoa xoa, vò vò, yêu thích tới không nỡ buông tay.
Tới Hải Nam, Giang Hành Chi đã đặt phòng khách sạn từ trước, phòng giường lớn lộng lẫy, khi Ninh Nhiễm Thanh vào phòng, mắt liền trợn tròn: “Chẳng lẽ chúng ta ngủ cùng một phòng?”
Giang Hành Chi: “Em là bạn gái anh mà, không được à?”
Ninh Nhiễm Thanh nổi giận: “Anh muốn sàm sỡ em có đúng không hả.”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, vỗ về cô: “Rồi rồi, vậy buổi tối anh không làm gì được không…”
Giọng nói mát lạnh của anh như mang theo cả sự mê hoặc rất tự nhiên, Ninh Nhiễm Thanh xị mặt: “Em phải nghĩ kỹ đã.”
Ninh Nhiễm Thanh không quen những người khác, trừ Tần Hữu Sinh là thầy giáo của cô. Khi nướng hải sản, Giang Hành Chi về phòng lấy áo khoác cho Ninh Nhiễm Thanh, cô và Tần Hữu Sinh ngồi hóng gió trò chuyện cùng nhau.
“Thầy Tần, em hỏi thầy một vấn đề nhạy cảm được không…”
“Hỏi đi, nếu biết tôi chắc chắn sẽ nói.” Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh.
“Bình thường thầy với bạn gái thầy giao du bao lâu thì sẽ đề xuất… chuyện kia?”
Tần Hữu Sinh thoáng ngây người, rồi lập tức hiểu ra mọi chuyện, anh nghiêm nghị nói: “Nếu không có ý định kết hôn thì tôi sẽ không đề xuất chuyện ấy.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Thầy Tần, thầy đúng là một người đàn ông tốt.”
Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Tôi sẽ đối xử với bạn gái mình ngày càng tốt hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh thực sự cảm động: “Cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Tần Hữu Sinh thở dài: “Nếu cô ấy có thể trở thành bạn gái tôi, vậy người hạnh phúc chính là tôi.”
8. Khi Giang Hành Chi cầm áo khoác tới thì mắt Ninh Nhiễm Thanh bị gió biển thổi cát vào, Tần Hữu Sinh lên tiếng: “Hay là… để tôi thổi giúp em?”
Tần Hữu Sinh vừa nói xong thì Giang Hành Chi lạnh lùng xuất hiện trước mặt Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh, anh ta nói: “Để anh thổi.”
Tần Hữu Sinh cười hụt hẫng, hơi dịch ra, Giang Hành Chi chen vào giữa hai người, nâng mặt Ninh Nhiễm Thanh lên: “Mắt nào thế?”
Ninh Nhiễm Thanh bị cát bay vào mắt, không mở mắt ra được, rơi nước mắt từ nãy tới giờ, cô chỉ chỉ vào mắt phải của mình: “Mắt này này.”
“Đáng đời!” Giang Hành Chi lạnh lùng nhìn cô, “Ở yên trong phòng thì không thích, cứ thích ra ngoài hứng gió cơ.”
Ninh Nhiễm Thanh rất khó chịu, kêu hu hu mấy tiếng.
Giang Hành Chi độc miệng vậy thôi, nhưng hành động vẫn rất dịu dàng, anh thổi vào mắt Ninh Nhiễm Thanh mấy hơi: “Đã ra chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh chớp mắt: “Vẫn ở đó.”
Giang Hành Chi lại thổi: “Thổi ra chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh lại chớp mắt: “Vẫn còn đó…”
Giang Hành Chi kiên nhẫn tiếp tục thổi nhưng hạt cát ngu ngốc vẫn không chịu ra ngoài.
Tần Hữu Sinh không chịu được nữa: “Hay là… để tôi thử xem?”
Giang Hành Chi chẳng còn cách nào khác, Tần Hữu Sinh bèn tới gần Ninh Nhiễm Thanh, nhẹ nhàng thổi một hơi đầy kỹ thuật, Ninh Nhiễm Thanh chỉ thấy một làn gió ấm thổi vào trong mắt, sau đó cô thử chớp mắt: “Thầy Tần, thầy tuyệt quá.”
Tần Hữu Sinh nở nụ cười, không bỏ sót một giây nào để bày tỏ sức quyến rũ của mình: “Trước đây tôi từng học Saxophone một thời gian.”
Giang Hành Chi không khỏi bật cười.
Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh tắm xong rồi, cuộn mình nằm trên giường, Giang Hành Chi không dám lại gần, anh đặt tạp chí trong tay xuống, nhìn cô gái vừa tắm xong trước mắt, dịu dàng nói: “Thanh Thanh, lại đây…”
Trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Quả nhiên thầy Tần nói đúng, khi có nhu cầu thì đàn ông luôn dịu dàng vô cùng.”
9. Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh mỗi người ngủ một góc, nửa đêm Ninh Nhiễm Thanh cuộn hết chăn trên người Giang Hành Chi, Giang Hành Chi lạnh quá nên tỉnh, men theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ bên ngoài vào, anh ta thấy khuôn mặt ngủ say sưa ngon lành của Ninh Nhiễm Thanh, trong lòng thực sự ngứa ngáy không thôi.
Giang Hành Chi trêu đùa cô, kéo chăn về phía mình, Ninh Nhiễm Thanh bèn dịch về phía ấm áp hơn, cô dịch về phía Giang Hành Chi một chút, anh lại kéo thêm một chút…
Tới khi hai người chỉ cách nhau chừng ba mươi centimeet thì Ninh Nhiễm Thanh không nhúc nhích nữa, mà ôm chặt chăn trở mình.
Giang Hành Chi: “…”
Hôm sau Giang Hành Chi bị cảm nhẹ, còn Ninh Nhiễm Thanh thì sảng khoái chơi bóng chuyền bãi biển với các đồng nghiệp Dịch Hòa, Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh cùng một đội, hai người phối hợp chặt chẽ, áp đảo đối phương.
Giang Hành Chi ngồi trên ghế uống nước ấm, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Đương nhiên Ninh Nhiễm Thanh cũng không quên bạn trai của mình đang bị ốm, sau khi chơi xong thì quay lại giục Giang Hành Chi uống thuốc, Giang Hành Chi lườm cô: “Không uống, trừ khi em bón cho anh.”
“Thật nhé.” Ninh Nhiễm Thanh cầm thuốc tới trước mặt anh ta, “Há mồm nào.”
Giang Hành Chi vội mở nắp chai nước, Ninh Nhiễm Thanh ân cần đưa thuốc cho anh, dưới ánh nắng, hai người cũng được xem như một đôi tình nhân ân ái, Tần Hữu Sinh đứng gần đó thở dài buồn bã, sao lúc trước anh lại nhường cơ hội đi Lệ Giang cho Giang Hành Chi thế không biết.
Tần Hữu Sinh hối hận vô cùng, yêu một người đến không thể kiềm chế là một chuyện cực kỳ bi ai.
Ninh Nhiễm Thanh không biết tình cảm của Tần Hữu Sinh với mình, nhưng đúng là cô rất thích trò chuyện với thầy Tần, thầy Tần luôn cho cô cảm giác vô cùng thân thiết.
Kết thúc năm ngày du lịch ở đảo Hải Nam, Giang Hành Chi đưa cô về nhà chị gái, hỏi cô: “Em thấy Tần Hữu Sinh thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Cụ thể hơn đi.”
“Là một người đàn ông rất quyến rũ.”
“Quyến rũ được em rồi.”
Giọng điệu của Giang Hành Chi cứ là lạ, Ninh Nhiễm Thanh rất không ưa: “Ý anh là sao?”
Giang Hành Chi đảo mắt: “Hỏi thử thôi mà.”
Hai người không hợp nhau, bởi vậy Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh luôn tranh cãi vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh không chịu được nữa, lần thứ hai đề nghị chia tay: “Giang Hành Chi, anh đừng tìm em nữa, ai quay lại người ấy là cún con?” (Tác giả có lời muốn nói: Sao câu này nghe quen thế nhỉ.)
Giang Hành Chi lẳng lặng rời đi, đi được nửa đường lại quay trở về, Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn anh: “Anh quay lại làm gì?”
Giang Hành Chi lạnh mặt: “Làm cún con cắn chết em.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Đồ khốn!”
10. Giang Hành Chi và Ninh Nhiễm Thanh lại lâm vào tình trạng chiến tranh lần nữa, Ninh Nhiễm Thanh thực sự cảm thấy cứ chia chia hợp hợp như vậy thật chẳng ra làm sao, cô tìm thầy Tần xin ý kiến, Tần Hữu Sinh nói: “Gặp người không hợp với mình như đi một đôi giày không vừa chân, tuy em thích kiểu dáng ấy, nhưng không thể đi thoải mái được.”
Ninh Nhiễm Thanh thở dài, giận dỗi nói: “Thực ra kiểu dáng cũng thường thôi, càng nhìn càng ghét.”
Lông mày Tần Hữu Sinh khẽ động, khóe môi vương nét cười dịu dàng, dù chê trách Ninh Nhiễm Thanh nhưng giọng điệu lại vô cùng yêu chiều: “Đúng là một cô bé trăng hoa.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ vào mũi mình: “Em trăng hoa lắm ạ?”
Tần Hữu Sinh: “Em có định kết hôn với Hành Chi không?”
“Sao có thể chứ.” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu.
Tần Hữu Sinh cười nhìn Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ: “Đối với em chuyện kết hôn quá xa xôi, hơn nữa em cảm thấy Hành Chi không hợp với em, em và anh ấy mà kết hôn thì chắc chắn sẽ không có lợi cho con cái, vì bọn em nhất định sẽ cãi nhau suốt ngày.” Ninh Nhiễm Thanh nói xong cũng nở nụ cười.
“Thực ra có một số vấn đề không biết em đã hiểu hay chưa?” Tần Hữu Sinh nói, “Một tình yêu không phù hợp cũng tựa như đoạn ruột thừa, nên cắt đi càng sớm càng tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy em biết phải làm gì rồi chứ?”
“Chia tay?”
Tần Hữu Sinh gật đầu.
Ninh Nhiễm Thanh thở dài: “Trên đời nhiều đàn ông như vậy, liệu em có thể tìm được người phù hợp với mình không?”
Tần Hữu Sinh đưa cho Ninh Nhiễm Thanh một chai nước: “Phải tinh mắt lên.”
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hữu Sinh đúng là một chuyên gia tình cảm: “Thầy rất hiểu biết về tình yêu, hẳn là trước đây trải qua rất nhiều cuộc tình rồi đúng không.”
Tần Hữu Sinh lắc đầu: “Ngược lại.”
Ninh Nhiễm Thanh nghe theo kiến nghị của Tần Hữu Sinh, nghiêm túc nói chia tay với Giang Hành Chi, Giang Hành Chi hỏi cô tại sao, Ninh Nhiễm Thanh nhắc lại những lời mà thầy Tần nói với cô cho anh ta nghe.
Giang Hành Chi vô cùng chán nản nhìn Ninh Nhiễm Thanh, viết ngay một bản hợp đồng chia tay trên laptop: “Được, chia tay, ký tên đóng dấu xong là có hiệu lực.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Giang Hành Chi với vẻ khó tin.
Giang Hành Chi hờ hững in hai bản hợp đồng đưa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Ký đi.”
Bàn tay Ninh Nhiễm Thanh hơi run run, quả nhiên kết cục của việc yêu luật sư chính là như vậy, Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, ký xoạch xoạch tên mình lên giấy.
Giang Hành Chi cũng mau chóng ký tên: “Chúc mừng cô, Ninh tiểu thư.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nhìn Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi: “Được rồi, cô có thể đi rồi đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh kiêu kỳ bị thất tình, cô rất đau lòng rất buồn khổ, tối về đọc hợp đồng chia tay, cả người lại điên lên.
Điều thứ mười: Sau khi kết thúc quan hệ tình nhân, chờ phía nữ tốt nghiệp, hai bên nam nữ lập tức chuyển sang quan hệ vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.