Quyển 2 - Chương 56: Hiềm khích cũ tan biến
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Viên Ninh rõ ràng là không được yên lòng, tùy ý gọi mấy món ăn, xua tay bảo bồi bàn lui xuống.
Một lát sau, tất cả đồ đều được đưa lên, hơn nữa còn có một bình rượu vang rõ ràng là không rẻ. Bồi bàn sau khi rót rượu cho họ xong thức thời lui xuống, chỉ để lại hai người họ trầm mặc nhìn nhau.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy liếc xéo một, bất ngờ phát hiện trên bàn bọn Vương Lôi cũng đặt một số thức ăn, hơn nữa nhìn bộ dạng của họ, tựa hồ như rất quen với nơi này.
Cảm thán trong lòng, cao thủ đúng là cao thủ, ngay cả ăn cơm cũng là cao thủ.
Cầm dao dĩa lên, ánh mắt lướt một vòng ở trên bản, dao dĩa trong tay căn bản không hạ xuống được.
Cũng không biết là Viên Ninh nghĩ gì, chỉ gọi có ba món ăn, một món không biết là thể loại cá gì, bên trên rưới rất nhiều gia vị, có thể gọi là hương thơm nức mũi. Một món thì giống như là một loại canh ngọt gì đó, còn có một đĩa có lẽ là thịt gì đó, cắt cực mỏng xếp thành một vòng tròn mỹ lệ, ở giữa thì để gia vị.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy cảm thấy khó hạ thủ không phải là bởi vì sự tinh trí của ba món ăn này, mà là liên quan tới số lượng.
Số lượng của ba món thức ăn quá ít, thực sự là quá ít.
Đừng nói là hai người, cho dù là một mình hắn cũng không ăn no được. Len lén nhìn Viên Ninh phát giác dưới khuôn mặt băng lãnh đó không ngờ lại thoáng lộ ra một tia thần thái khẩn trương.
Bỏ ý định ăn uống ở đây, Phương Minh Nguy cầm chén rượu, kính vị nữ sĩ mỹ lệ mà lại tâm sự trùng trùng ở trước mặt một chén.
"Viên tiểu thư, cô muốn gặp tôi là vì..."
Viên Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói của cô ta càng băng lãnh hơn: "Tôi thua rồi."
"Cái gì?"
"Cuộc thi đó, tôi thua rồi." Viên Ninh hất đầu, mái tóc mĩ lệ nhấp nhô như sóng, giây phút phong tình này khiến trước mắt người ta sáng rực lên.
"Viên tiểu thư, thời gian mười ngày vẫn chưa tới mà." Phương Minh Nguy không hiểu, hỏi.
"Cha tôi đã gọi điện thoại cho tôi rồi." Viên Ninh lạnh lùng nói.
Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, thì ra là tiến sĩ Tạp Tu đã âm thầm báo tin rồi, mỉm cười, dẫu sao thì cô ta cũng là con gái thân sinh của ông ấy, làm vậy cũng không có gì là đáng trách cả.
"Thì ra là tiến sĩ Tạp Tu, vậy..." Phương Minh Nguy hơi dừng lại một chút, cười nói: "Vậy tôi không cần phải khỏa thân chạy quanh học viện công lập ba vòng nữa rồi nhỉ."
Viên Ninh mặt đỏ bừng, lặng lẽ nhìn Phương Minh Nguy, đột nhiên như nghĩ thông cái gì đó, liền buông hết tâm sự, nhoẻn miệng cười: "Kỳ thực anh rất lợi hại, không ngờ có thể nghiên cứu và phát triển ra máy ẩn thân thật đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo."
"Viên tiểu thư quá khen rồi, chỉ chẳng qua là ăn may thôi." Nụ cười trên mặt Phương Minh Nguy vẫn không đổi.
"Ăn may ừ? Hừ, một lần có lẽ là ăn may, nhưng đây là lần thứ hai."
"Lần thứ hai?"
"Máy điều tiết năng lực cũng là anh ngẫu nhiên nghiên cứu ra ư," Viên Ninh u buồn nói: "Tôi hôm qua mới biết. Chỉ tại Thi Nại Đức, nếu như gã nói cho tôi biết sớm, tôi dù thế nào cũng sẽ không đánh cuộc với anh."
"Thi Nại Đức." Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, cái tên lắm miệng rồi, rõ ràng đã đáp ứng không nói với người khác rồi mà.
Viên Ninh nhìn hắn một, nói: "Anh đừng trách gã. Tôi là Khắc Lỵ Tư cùng với gã từ nhỏ đã chơi với nhau, gã muốn giấu cũng không giấu nổi đâu."
"Tôi không trách gã, cô là con gái của tiến sĩ Tạp Tư, mọi người đều là người nhà." Phương Minh Nguy vội vàng giải thích.
Sắc mặt Viên Ninh lại đỏ lên, do dự một lát rồi từ trong túi móc ra một hộp đưa cho hắn.
Phương Minh Nguy không hiểu, mở ra xem thử, lập tức có tật giật mình đóng cộp cái lại.
"Tôi đã đặt một phòng ở trên tầng ba mươi sáu của tửu điểm rồi, lại nữa anh nếu muốn thì cứ lên đi." Viên Ninh hờ hững nói.
"Cái, cái này..." Phượng Minh Nguy đột nhiên nhớ tới lời của Thi Nại Đức, xem ra vị nữ tử mỹ lệ này thật sự đã hiểu lầm rồi, tư duy của người nhà bọn họ sao mà giống nhau thế.
Với tư sắc của Viên Ninh mà luận, chỉ cần là nam nhân bình thường e rằng rất khó chống lại được sức dụ hoặc của cô ta. Nếu đổi lại là một nữ nhân có cấp số dung nhan tương tự, có lẽ Phương Minh Nguy thật sự sẽ hủ bại một lần, dẫu sao thì đâm lao thì phải theo lao, cũng không phải là lỗi của mình.
Nhưng Viên Ninh thì khác, cô ta là con gái của tiến sĩ Tạp Tu, là em gái họ của Thi Nại Đức.
Bọn họ chính là thầy giáo tốt nhất của mình bằng hữu tốt nhất của mình, nếu mình làm vậy với Viên Ninh, vậy thì khẳng định phần tình nghị hiếm khó này sẽ bị che lên một tầng bóng ma.
Chữ sắc trên đầu có chữ dao, sinh ý lỗ vốn, Phương Minh Nguy tuyệt đối không làm.
"Viên tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."
Trong mắt Viên Ninh lóe lên một tia kinh ngạc, im lặng nhìn hắn.
Phương Minh Nguy đứng dậy, cũng mặc kệ anh mắt của mọi người, đứng đó cúi người thật sâu với Viên Ninh, sau đó nói: "Viên tiểu thư, tôi xin lỗi vì lần hiểu lầm trước ở Khải lý gia."
Viên Ninh rõ ràng là ngây ra, hai má xuất hiện ráng hồng hiếm có, nói: "Phương tiên sinh khách khí rồi."
Phương Minh Nguy mỉm cười, thản nhiên đút cái hộp đó vào trong túi, nói: "Nói vậy, cô tha thứ cho tôi rồi?"
Viên Ninh nhìn động tác của Phương Minh Nguy, ráng hồng trên mặt càng lúc càng đậm, giống như là phủ một lớp son dày vậy, thỏ thẻ nói: "Lần đó tôi cũng không đúng tôi không biết Khắc Ly Tư là bạn gái của anh."
Biểu tình trên mặt Phương Minh Nguy cứng lại, cười khổ, nói: "Giữa tôi và Khắc Lỵ Tư không phải như mọi người nghĩ đâu."
Viên Ninh nhìn Phương Minh Nguy với ánh mắt hoài nghi, nói: "Hai người như vậy rồi mà chẳng lẽ vẫn là bạn bè bình thường ư?"
Gãi gãi đầu, Phương Minh Nguy thật sự có cảm giác vô ngữ hỏi trời xanh.
Quan hệ giữa hắn và Khắc Ly Tư phi thường kỳ diệu, ngay cả hai người bọn họ là người đương sự cũng khó mà giải thích được, càng đừng nói tới người khác.
Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy nói: "Viên tiểu thư, cô đã trả thứ đó cho tôi rồi, vậy thì cừu oán giữa chúng ta cũng một bút xóa sạch cô thấy sao?"
"Tốt." Viên Ninh sảng khoái nói, trong mắt cô ta nhanh chóng tỏa ra thần thái sáng rỡ. Có điều sau khi bỏ xuống tâm tư, lại nhìn Phương Minh Nguy đầy phong độ vào lúc này, trong lòng cô ta đột nhiên như bị rúng động có cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Phương Minh Nguy than thầm trong lòng, chẳng lẽ đáng sợ vậy, nhìn bộ dạng của nữ oa này, vừa nghe thấy không cần lên giường, ngay cả rụt rè cũng chẳng buồn để ý, suýt chút nữa thì nhảy lên ăn mừng.
Viên Ninh vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Minh Nguy, đột nhiên hỏi: "Phương tiên sinh. Hai phát minh đó của anh được nghiên cứu ra từ lúc nào vậy?"
"Hai thứ đó à, đại khái là hai tháng trước."
"Vậy anh sao lại muốn nghiên cứu ra hai thứ đó?"
Phương Minh Nguy ngây người, lúc này mới nhớ ra đối phương cũng là một viện sĩ trong viện khoa học, hơn nữa còn là loại viện sĩ có chân tài thực học.
Là một học giả, Viên Ninh hỏi vấn đề này cũng là điều đương nhiên, nhưng nên trả lời như thế nào đây? Thế này là muốn cái mạng của Phương Minh Nguy mà.
Ài, thật sự là phiền phức.
Hắn rướn lên, nói nhỏ: "Viên tiểu thư, tôi nói cho cô biết một biện pháp tốt nhé."
Viên Ninh lập tức ngồi ngay ngắn, rửa tai lắng nghe.
"Cô trước tiên lên mạng đặt một số thiết bị gia dụng. Sau đó thuê một phòng thí nghiệm, tháo giở thứ ở bên trong ra, tùy tiện ghép lại, nếu như vận khí tốt, cũng có thể tạo thành một thứ kỳ quái đó." Phương Minh Nguy nói một cách rất thần bí.
Viên Ninh há hốc miệng nhìn hắn, trong mắt đầy sắc thái kỳ dị: "Chẳng lẽ anh chính là như vậy mà chế tạo ra được máy điều tiết năng lực ư?
"Đúng vậy, vận khí của tôi tốt."
Viên Ninh nhíu chặt hai hàng lông máy lại, tuy lý trí nói cho cô ta biết rằng đó là điều tuyệt đối không thể. Nhưng sau những lời tự thuật của Phương Minh Nguy, lại liên tưởng tới những tài liệu của máy điều tiết không khí đó, thật sự là có mấy phần khả năng.
Cô ta ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện khóe miệng Phương Minh Nguy treo một nụ cười như có như không, không khỏi nhướn mày, nói: "Phương tiên sinh tôi là thật lòng thỉnh giáo mà."
Phương Minh Nguy xòe hai tay ra, nói: "Tôi cũng là thật lòng giải thích mà."
"Được rồi, cho dù là máy điều tiết năng lực được phát minh như vậy, nhưng máy ẩn thân thì sao? Nếu tôi nhớ không lầm, những thiết bị đó không thể nào tìm thấy ở trên mạng bình thường được."
Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: "Cô sao biết được những thiết bị đó? Tiến sĩ Tạp Tu không thể nào nói cho cô được."
Viên Ninh mỉm cười, nói: "Tôi được lệnh tạm thời điều tới viện nghiên cứu của tinh cầu Tạp Lý Mỗ, cho nên chuyện của anh đối với tôi mà nói không tồn tại điều khoản bảo mật nào.
Hai mắt Phương Minh Nguy sáng lên, vừa nghĩ tới sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt vị mỹ nữ đẹp mắt này, tim của hắn lại đập thình thịch. Có điều dưới con mắt sáng quắc của cô ta, Phương Minh Nguy vẫn nói: "Viên tiểu thư, cô đừng quên, tôi là viện sĩ cấp hai của viện khoa học, bất kể là tư liệu của quân phương hay là dân gian, tôi đều có quyền hạn thâm tra cấp cao."
"Thì ra là vậy." Viên Ninh nhìn Phương Minh Nguy đầy thâm ý, đột nhiên hạ giọng cầu khẩn: "Phương tiên sinh nếu như không anh ngại, tôi muốn xin anh gia nhập vào tiểu tổ nghiên cứu của anh được không?"
Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ khác hắn với thường ngày này, Phương Minh Nguy trong lòng cảm thán, biết rằng mình sau khi để lộ ra hai tài, có muốn né tránh nữa cũng không được.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy đáp ứng rất nhanh, Viên Ninh càng vui mừng ra mặt, cầm túi lên, do dự một lát rồi nói: "Phương tiên sinh tôi rất bội phục học thức và năng lực sáng tạo của anh."
"Cám ơn."
"Kỳ thực, tôi tối nay rất chờ mong..." Viên Ninh cười duyên, giống như trăm hoa đua nở, mỹ diễm vô song sau đó thì eo nhỏ lắc một, dần dần đi xa.
Chờ mong...
Cô ta rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì? Trong mắt Phương Minh Nguy đầy vẻ hoảng hốt, chăng lẽ cô ta không ngờ lại có ý với mình? Vừa nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp có thể sánh ngay với Khắc Lỵ Tư của cô ta, trong lòng Phương Minh Nguy liền nổi sóng
Lờ mờ, tựa hồ như nghe thấy Vương Lôi đang nói gì đó tới vấn đề an toàn, hơn nữa còn đòi xem cái hộp của hắn, Phương Minh Nguy không nghĩ ngợi gì lấy ra ngay.
Cái hộ nhỏ?
Ba hồn bảy vía quay lại vị trí cũ, Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai vị bảo tiêu đồng loạt nhìn vào cái áo mưa ở trong hộp, sắc mặt cực kỳ cổ quái.
"Các anh hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy..." Nhìn thấy hai người họ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt chỉ có nam nhân mới có thể lý giải, Phương Minh Nguy thở dài, nói: "Quan hệ giữa tôi và cô ta không giống như hai anh nghĩ đâu."
Một lát sau, tất cả đồ đều được đưa lên, hơn nữa còn có một bình rượu vang rõ ràng là không rẻ. Bồi bàn sau khi rót rượu cho họ xong thức thời lui xuống, chỉ để lại hai người họ trầm mặc nhìn nhau.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy liếc xéo một, bất ngờ phát hiện trên bàn bọn Vương Lôi cũng đặt một số thức ăn, hơn nữa nhìn bộ dạng của họ, tựa hồ như rất quen với nơi này.
Cảm thán trong lòng, cao thủ đúng là cao thủ, ngay cả ăn cơm cũng là cao thủ.
Cầm dao dĩa lên, ánh mắt lướt một vòng ở trên bản, dao dĩa trong tay căn bản không hạ xuống được.
Cũng không biết là Viên Ninh nghĩ gì, chỉ gọi có ba món ăn, một món không biết là thể loại cá gì, bên trên rưới rất nhiều gia vị, có thể gọi là hương thơm nức mũi. Một món thì giống như là một loại canh ngọt gì đó, còn có một đĩa có lẽ là thịt gì đó, cắt cực mỏng xếp thành một vòng tròn mỹ lệ, ở giữa thì để gia vị.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy cảm thấy khó hạ thủ không phải là bởi vì sự tinh trí của ba món ăn này, mà là liên quan tới số lượng.
Số lượng của ba món thức ăn quá ít, thực sự là quá ít.
Đừng nói là hai người, cho dù là một mình hắn cũng không ăn no được. Len lén nhìn Viên Ninh phát giác dưới khuôn mặt băng lãnh đó không ngờ lại thoáng lộ ra một tia thần thái khẩn trương.
Bỏ ý định ăn uống ở đây, Phương Minh Nguy cầm chén rượu, kính vị nữ sĩ mỹ lệ mà lại tâm sự trùng trùng ở trước mặt một chén.
"Viên tiểu thư, cô muốn gặp tôi là vì..."
Viên Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói của cô ta càng băng lãnh hơn: "Tôi thua rồi."
"Cái gì?"
"Cuộc thi đó, tôi thua rồi." Viên Ninh hất đầu, mái tóc mĩ lệ nhấp nhô như sóng, giây phút phong tình này khiến trước mắt người ta sáng rực lên.
"Viên tiểu thư, thời gian mười ngày vẫn chưa tới mà." Phương Minh Nguy không hiểu, hỏi.
"Cha tôi đã gọi điện thoại cho tôi rồi." Viên Ninh lạnh lùng nói.
Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, thì ra là tiến sĩ Tạp Tu đã âm thầm báo tin rồi, mỉm cười, dẫu sao thì cô ta cũng là con gái thân sinh của ông ấy, làm vậy cũng không có gì là đáng trách cả.
"Thì ra là tiến sĩ Tạp Tu, vậy..." Phương Minh Nguy hơi dừng lại một chút, cười nói: "Vậy tôi không cần phải khỏa thân chạy quanh học viện công lập ba vòng nữa rồi nhỉ."
Viên Ninh mặt đỏ bừng, lặng lẽ nhìn Phương Minh Nguy, đột nhiên như nghĩ thông cái gì đó, liền buông hết tâm sự, nhoẻn miệng cười: "Kỳ thực anh rất lợi hại, không ngờ có thể nghiên cứu và phát triển ra máy ẩn thân thật đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo."
"Viên tiểu thư quá khen rồi, chỉ chẳng qua là ăn may thôi." Nụ cười trên mặt Phương Minh Nguy vẫn không đổi.
"Ăn may ừ? Hừ, một lần có lẽ là ăn may, nhưng đây là lần thứ hai."
"Lần thứ hai?"
"Máy điều tiết năng lực cũng là anh ngẫu nhiên nghiên cứu ra ư," Viên Ninh u buồn nói: "Tôi hôm qua mới biết. Chỉ tại Thi Nại Đức, nếu như gã nói cho tôi biết sớm, tôi dù thế nào cũng sẽ không đánh cuộc với anh."
"Thi Nại Đức." Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, cái tên lắm miệng rồi, rõ ràng đã đáp ứng không nói với người khác rồi mà.
Viên Ninh nhìn hắn một, nói: "Anh đừng trách gã. Tôi là Khắc Lỵ Tư cùng với gã từ nhỏ đã chơi với nhau, gã muốn giấu cũng không giấu nổi đâu."
"Tôi không trách gã, cô là con gái của tiến sĩ Tạp Tư, mọi người đều là người nhà." Phương Minh Nguy vội vàng giải thích.
Sắc mặt Viên Ninh lại đỏ lên, do dự một lát rồi từ trong túi móc ra một hộp đưa cho hắn.
Phương Minh Nguy không hiểu, mở ra xem thử, lập tức có tật giật mình đóng cộp cái lại.
"Tôi đã đặt một phòng ở trên tầng ba mươi sáu của tửu điểm rồi, lại nữa anh nếu muốn thì cứ lên đi." Viên Ninh hờ hững nói.
"Cái, cái này..." Phượng Minh Nguy đột nhiên nhớ tới lời của Thi Nại Đức, xem ra vị nữ tử mỹ lệ này thật sự đã hiểu lầm rồi, tư duy của người nhà bọn họ sao mà giống nhau thế.
Với tư sắc của Viên Ninh mà luận, chỉ cần là nam nhân bình thường e rằng rất khó chống lại được sức dụ hoặc của cô ta. Nếu đổi lại là một nữ nhân có cấp số dung nhan tương tự, có lẽ Phương Minh Nguy thật sự sẽ hủ bại một lần, dẫu sao thì đâm lao thì phải theo lao, cũng không phải là lỗi của mình.
Nhưng Viên Ninh thì khác, cô ta là con gái của tiến sĩ Tạp Tu, là em gái họ của Thi Nại Đức.
Bọn họ chính là thầy giáo tốt nhất của mình bằng hữu tốt nhất của mình, nếu mình làm vậy với Viên Ninh, vậy thì khẳng định phần tình nghị hiếm khó này sẽ bị che lên một tầng bóng ma.
Chữ sắc trên đầu có chữ dao, sinh ý lỗ vốn, Phương Minh Nguy tuyệt đối không làm.
"Viên tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."
Trong mắt Viên Ninh lóe lên một tia kinh ngạc, im lặng nhìn hắn.
Phương Minh Nguy đứng dậy, cũng mặc kệ anh mắt của mọi người, đứng đó cúi người thật sâu với Viên Ninh, sau đó nói: "Viên tiểu thư, tôi xin lỗi vì lần hiểu lầm trước ở Khải lý gia."
Viên Ninh rõ ràng là ngây ra, hai má xuất hiện ráng hồng hiếm có, nói: "Phương tiên sinh khách khí rồi."
Phương Minh Nguy mỉm cười, thản nhiên đút cái hộp đó vào trong túi, nói: "Nói vậy, cô tha thứ cho tôi rồi?"
Viên Ninh nhìn động tác của Phương Minh Nguy, ráng hồng trên mặt càng lúc càng đậm, giống như là phủ một lớp son dày vậy, thỏ thẻ nói: "Lần đó tôi cũng không đúng tôi không biết Khắc Ly Tư là bạn gái của anh."
Biểu tình trên mặt Phương Minh Nguy cứng lại, cười khổ, nói: "Giữa tôi và Khắc Lỵ Tư không phải như mọi người nghĩ đâu."
Viên Ninh nhìn Phương Minh Nguy với ánh mắt hoài nghi, nói: "Hai người như vậy rồi mà chẳng lẽ vẫn là bạn bè bình thường ư?"
Gãi gãi đầu, Phương Minh Nguy thật sự có cảm giác vô ngữ hỏi trời xanh.
Quan hệ giữa hắn và Khắc Ly Tư phi thường kỳ diệu, ngay cả hai người bọn họ là người đương sự cũng khó mà giải thích được, càng đừng nói tới người khác.
Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy nói: "Viên tiểu thư, cô đã trả thứ đó cho tôi rồi, vậy thì cừu oán giữa chúng ta cũng một bút xóa sạch cô thấy sao?"
"Tốt." Viên Ninh sảng khoái nói, trong mắt cô ta nhanh chóng tỏa ra thần thái sáng rỡ. Có điều sau khi bỏ xuống tâm tư, lại nhìn Phương Minh Nguy đầy phong độ vào lúc này, trong lòng cô ta đột nhiên như bị rúng động có cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Phương Minh Nguy than thầm trong lòng, chẳng lẽ đáng sợ vậy, nhìn bộ dạng của nữ oa này, vừa nghe thấy không cần lên giường, ngay cả rụt rè cũng chẳng buồn để ý, suýt chút nữa thì nhảy lên ăn mừng.
Viên Ninh vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Minh Nguy, đột nhiên hỏi: "Phương tiên sinh. Hai phát minh đó của anh được nghiên cứu ra từ lúc nào vậy?"
"Hai thứ đó à, đại khái là hai tháng trước."
"Vậy anh sao lại muốn nghiên cứu ra hai thứ đó?"
Phương Minh Nguy ngây người, lúc này mới nhớ ra đối phương cũng là một viện sĩ trong viện khoa học, hơn nữa còn là loại viện sĩ có chân tài thực học.
Là một học giả, Viên Ninh hỏi vấn đề này cũng là điều đương nhiên, nhưng nên trả lời như thế nào đây? Thế này là muốn cái mạng của Phương Minh Nguy mà.
Ài, thật sự là phiền phức.
Hắn rướn lên, nói nhỏ: "Viên tiểu thư, tôi nói cho cô biết một biện pháp tốt nhé."
Viên Ninh lập tức ngồi ngay ngắn, rửa tai lắng nghe.
"Cô trước tiên lên mạng đặt một số thiết bị gia dụng. Sau đó thuê một phòng thí nghiệm, tháo giở thứ ở bên trong ra, tùy tiện ghép lại, nếu như vận khí tốt, cũng có thể tạo thành một thứ kỳ quái đó." Phương Minh Nguy nói một cách rất thần bí.
Viên Ninh há hốc miệng nhìn hắn, trong mắt đầy sắc thái kỳ dị: "Chẳng lẽ anh chính là như vậy mà chế tạo ra được máy điều tiết năng lực ư?
"Đúng vậy, vận khí của tôi tốt."
Viên Ninh nhíu chặt hai hàng lông máy lại, tuy lý trí nói cho cô ta biết rằng đó là điều tuyệt đối không thể. Nhưng sau những lời tự thuật của Phương Minh Nguy, lại liên tưởng tới những tài liệu của máy điều tiết không khí đó, thật sự là có mấy phần khả năng.
Cô ta ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện khóe miệng Phương Minh Nguy treo một nụ cười như có như không, không khỏi nhướn mày, nói: "Phương tiên sinh tôi là thật lòng thỉnh giáo mà."
Phương Minh Nguy xòe hai tay ra, nói: "Tôi cũng là thật lòng giải thích mà."
"Được rồi, cho dù là máy điều tiết năng lực được phát minh như vậy, nhưng máy ẩn thân thì sao? Nếu tôi nhớ không lầm, những thiết bị đó không thể nào tìm thấy ở trên mạng bình thường được."
Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: "Cô sao biết được những thiết bị đó? Tiến sĩ Tạp Tu không thể nào nói cho cô được."
Viên Ninh mỉm cười, nói: "Tôi được lệnh tạm thời điều tới viện nghiên cứu của tinh cầu Tạp Lý Mỗ, cho nên chuyện của anh đối với tôi mà nói không tồn tại điều khoản bảo mật nào.
Hai mắt Phương Minh Nguy sáng lên, vừa nghĩ tới sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt vị mỹ nữ đẹp mắt này, tim của hắn lại đập thình thịch. Có điều dưới con mắt sáng quắc của cô ta, Phương Minh Nguy vẫn nói: "Viên tiểu thư, cô đừng quên, tôi là viện sĩ cấp hai của viện khoa học, bất kể là tư liệu của quân phương hay là dân gian, tôi đều có quyền hạn thâm tra cấp cao."
"Thì ra là vậy." Viên Ninh nhìn Phương Minh Nguy đầy thâm ý, đột nhiên hạ giọng cầu khẩn: "Phương tiên sinh nếu như không anh ngại, tôi muốn xin anh gia nhập vào tiểu tổ nghiên cứu của anh được không?"
Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ khác hắn với thường ngày này, Phương Minh Nguy trong lòng cảm thán, biết rằng mình sau khi để lộ ra hai tài, có muốn né tránh nữa cũng không được.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy đáp ứng rất nhanh, Viên Ninh càng vui mừng ra mặt, cầm túi lên, do dự một lát rồi nói: "Phương tiên sinh tôi rất bội phục học thức và năng lực sáng tạo của anh."
"Cám ơn."
"Kỳ thực, tôi tối nay rất chờ mong..." Viên Ninh cười duyên, giống như trăm hoa đua nở, mỹ diễm vô song sau đó thì eo nhỏ lắc một, dần dần đi xa.
Chờ mong...
Cô ta rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì? Trong mắt Phương Minh Nguy đầy vẻ hoảng hốt, chăng lẽ cô ta không ngờ lại có ý với mình? Vừa nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp có thể sánh ngay với Khắc Lỵ Tư của cô ta, trong lòng Phương Minh Nguy liền nổi sóng
Lờ mờ, tựa hồ như nghe thấy Vương Lôi đang nói gì đó tới vấn đề an toàn, hơn nữa còn đòi xem cái hộp của hắn, Phương Minh Nguy không nghĩ ngợi gì lấy ra ngay.
Cái hộ nhỏ?
Ba hồn bảy vía quay lại vị trí cũ, Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai vị bảo tiêu đồng loạt nhìn vào cái áo mưa ở trong hộp, sắc mặt cực kỳ cổ quái.
"Các anh hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy..." Nhìn thấy hai người họ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt chỉ có nam nhân mới có thể lý giải, Phương Minh Nguy thở dài, nói: "Quan hệ giữa tôi và cô ta không giống như hai anh nghĩ đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.