Quyển 5 - Chương 73: quái thú hình cầu tiến hóa
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Nguyên một đống điểm sáng màu trắng dưới sự dẫn dắt của lực lượng thần
bí, xếp thành một đội ngũ chình tề, tiến vào trong óc của Phương Minh
Nguy.
Mà hắn bây giờ, vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ như đã đem tất cả tình cảm cất thật sâu trong
Khi tất cả linh hồn trong phạm vi chiến trường đều tiến vào trong óc của Phương Minh Nguy, mặc dù với thực lực của Phương Minh Nguy lúc này, cũng không khỏi có cảm giác căng phòng lên.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy bây giờ lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đã đạt đến cấp mười lăm, nhưng là linh hồn hấp thu lần này quả thật quá nhiều. Năm mươi vạn là một con số khùng bố, dù để phá vỡ não bộ của bất kỳ vị chuẩn đại sư nào.
Phương Minh Nguy có thể ngồi một chỗ đem tất cả linh hồn này thu vào trong đầu, công thần lớn nhất chính là vương miện nhỏ trên đinh đầu hắn.
Nếu không có năng lực đặc thù của vương miện nhỏ gom tất cả linh hồn lại, thì nếu Phương Minh Nguy muốn hấp thu toàn bộ năm mươi vạn linh hồn này vào trong óc, thì cần phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Mà ở chỗ này lúc này cũng có thể bộc phát chiến tranh, chiến hạm của hắn căn bán là không có khả năng bay loạn.
Nhưng mà, trải qua một phen cố gắng, Phương Minh Nguy rốt cục đã hoàn thành cái nhiệm vụ gian khổ này. Nhưng, hít sâu một hơi, Phượng Minh Nguy đột nhiên có một dự cảm mơ hồ, gom nhiều linh hồn như vậy vào trong đầu của mình hình như không phải là một lựa chọn tốt.
Cảm giác bành trưởng càng ngày càng mãnh liệt, bất an trong lòng Phương Minh Nguy càng ngày càng tăng.
Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục cũng đưa ra quyết định.
Mở bộ đàm lên, Phương Minh Nguy tìm Trần Bang, nói: “Trần đội trưởng, phiền ngài nói với Trển tướng quân một tiếng, tôi muốn bế quan”
“Bế quan?” sắc mặt của Trần Bang đột nhiên trở nên cổ quái, muốn bao nhiêu đặc sắc là có bấy nhiêu đặc sắc.
“Đủng, bế quan”
“ở chỗ này?” Trần Bang chỉ xuống chân, trên mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Bế quan bây giờ?”
“Đúng vậy”
“Phương thiếu tá, ngài không phải nói đùa chứ, nơi này chính là chiến trường đấy!”
“Tôi biết nơi này là chiến trường, nhưng tôi cũng không phải là bế quan hoàn toàn. Nếu quái vật có động tĩnh, ngài có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào”
Trần Bang vất vả nuốt nước miếng, nói: “Được rồi, tôi sẽ bầm báo với tướng quân một tiếng, ngài tốt nhất là nên chính miệng giải thích với tướng quân”
“À, không cần, có ngài thông báo với tướng quân các hạ là đủ rồi” Phương Minh Nguy cười ha hả nói: “Lần này bế quan nhiều nhất cũng chỉ một ngày, nếu có chuyện gì không thể giải quyết được, ngài cũng có thể gọi cho tôi mà, gặp lại sau”
Dứt lời, Phương Minh Nguy cắt liên lạc, chỉ để lại Trần Bang vừa chửi bói, vừa suy nghĩ nên nên giải thích với tướng quân về chuyện khó mở miệng này.
Phương Minh Nguy tất nhiên cũng hiểu, đột nhiên bế quan trên chiến trường quả thật đúng là hành vi tự tìm chết, vô luận là nói thế nào, hắn cũng đuối lý. Cho nên hắn mới đem gánh nặng này giao qua cho Trần Bang, chứ không trực tiếp nói với Trần Húc Đào tướng quân.
Nhưng mà Phương Minh Nguy cũng có chỗ bất đắc dĩ chứ bộ! Năm mươi vạn linh hồn trong đầu, nếu như không nghĩ biện phép giải quyết, thì chỉ sợ là không cần quái vật đến tấn công, thì não của hắn cũng nô ra mà chết.
Tắt bộ đàm lại, Phương Minh Nguy đem linh hồn Ai Khắc và Ngải Phật Sâm lưu lại trên hai chiến hạm cấp Thắng Lợi. Có bọn nọ, Phương Minh Nguy dù không có mặt, cũng không có khác biệt lớn.
Sau đó. Phương Minh Nguy đem quả cầu lớn ra.
Quả cầu lớn lúc này chỉ vỏn vẹn bằng cỡ nắm tay, sống chung với những con quái thú trong chiến hạm Có lẽ là bởi vì một số quái thú bị khống chế từ những linh hồn trong đầu Phương Minh Nguy, cho nên bọn họ ở cùng nhau không hề xảy ra bất kỳ hành vi tranh chấp gì-
Dưới mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, diện tích của quả cầu lớn dần dần bành trưởng, bao lấy người của Phương Minh Nguy.
Phạm vi cảm ứng của vương miện nhỏ dần dần mờ rộng, rốt cục, đã đến những linh hồn trong đám may đồ.
“Đi qua”
Theo tiếng quát khẽ của Phương Minh Nguy, quái thú hình cầu liền động, trước mắt Phương Minh Nguy liền đen lại, mà giống như chỉ là một chóp mắt, trước mắt Phương Minh Nguy lại sáng ngờ, hắn đã đến phạm vi bị mây đỏ bao phù.
Vừa đến đây, trong lòng Phương Minh Nguy liền thờ phào một hơi, liền thả đám đông linh hồn trong đầu ra ngoài mà không chờ đợi nữa.
Khi những linh hồn này vừa trào ra khỏi não. Phương Minh Nguy cảm thấy tâm trí không còn, trong nháy mắt thậm chí còn có cảm giác mê muội.
Hắn hiểu rằng, đây chính là di chứng do dung nạp linh hồn quá mức.
Năm mươi vạn linh hồn đấy! Đây không phải là vấn đề của một vài cái, thử nghĩ đến cảm giác đáng sợ khi năm mươi vạn người chen chúc vào một chỗ, là có thể hiểu được cảm giác
của Phương Minh Nguy khi nãy.Thả lỏng thân thể ra, nằm trong quả cầu mềm mại. nhìn năm mươi vạn linh hồn này bắt đầu thôn phê mây đỏ điên cuồng.
Thật không biết là đám mây đỗ này rốt cục có phạm vi bao nhiêu, vì sao nhiều linh hồn cùng thôn phệ nó, mà cũng không hề xảy ra bất kỳ dị biến mà hết.
Khi linh hồn hấp thu mây đồ, quả cầu cũng bắt đầu bổ sung năng lượng tổn thất.
Trải qua lần truyền tống vượt cự ly, mây đỗ bề ngoài quả cầu đã phải nhạt rất nhiều. Nếu như không bồ sung năng lượng, thì sợ rằng không cách nào truyền tống được nữa.
Nghỉ ngơi chừng một tiếng, Phương Minh Nguy mờ hai mắt ra, vừa rồi hắn đã thả tất cả linh hồn ra ngoài cùng một lúc, bây giờ phải đi về, tất nhiên là không thể bò lại.
Lợi dụng năng lực của vương miện nhỏ để tìm kiếm một hồi, trong lòng Phương Minh Nguy lại dâng lên một cảm xúc kỳ dị, thật không biết là đang cao hứng, hay là bi ai nữa.
Trong năm mươi vạn linh hồn mà hắn thu thập, thậm chí có hơn một nửa là cao thủ ngoài cấp mười một còn lại một nữa, cũng là cấp tám trở lên. Trong đó, chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm cũng hơn ngàn người.
T ồn thất khổng lồ như vậy, chỉ có quốc gia cấp năm mới có thể chịu được, nếu đổi lại là liên minh địa cầu, thì căn bản là không thể nào tìm được đông đảo cao thủ như vậy.
Thở dài một hơi, đem linh hồn trước kia thu thập lại, chần chờ một chút, lại góp nhặt thêm năm trăm linh hồn cấp mười lăm.
Căn cứ theo kinh nghiệm của Phương Minh Nguy trong mấy lần đi đến đám mây đỏ này, hắn hiểu rõ, phàm là linh hồn ở trong này, chỉ cần không ngừng hấp thu mây đỏ, hơn nữa không bị linh hồn bên ngoài thôn phệ, như vậy thì trong vòng một năm bọn họ sẽ đạt đến trình độ cấp mười lăm.
Nhưng mà, sau khi đến cấp mười lăm, muốn nâng cao lên một bước nữa, thì đó lại là khó khăn muôn vàn.
Trong trí nhớ của Phương Minh Nguy, tựa hồ chỉ có Ai Khắc, người Thiên Dực tộc và hai linh hồn khác là thành công.
Tuy Phương Minh Nguy rất muốn làm cho tất cả linh hồn tăng trường lên thành linh hồn đình cấp cấp mười lăm. nhưng mà hắn cũng biết, cái này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu như để tâm đến chuyện nay mãi, chỉ sợ là cuối cùng lại không làm được gì.
Cho nên hắn mang đi một nửa linh hồn cấp mười lăm, về phần một nửa còn lại có may mắn đột phá cực hạn hay không, thì không phải do hắn quyết định.
Rất nhanh, Phương Minh Nguy đã dẫn linh hồn vào trong óc. Mỗi ngày liên hệ với linh hồn, làm cho trình tự này trở nên vô cùng quen thuộc, cho dù là không suy nghĩ, thì cũng không làm ra sai phạm.
Mờ hai mắt khép hờ. Phương Minh Nguy đột nhiên thấy một cảnh tượng kỳ dị, mây đỗ trên người quái thú hình cầu đã dày đặc đến cực điểm, mà ngay cả tầng tầng viên thịt dưới chân nó cũng bắt đầu biến đồ.
Trong thoáng chốc. Phương Minh Nguy tựa hồ cảm nhận được một loại ảo giác kỳ dị, tựa hồ như quái thú hình cầu trong đám linh hồn đình cấp đang đưa ra một đề nghị thần kỳ về hướng mình.
Tuy không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phương Minh Nguy vẫn đồng ý.
Sau một khắc, đường vân màu đỏ bên ngoài hình cầu liền tập trung tới viên thịt trong cơ thể, nhìn đường vân màu đỏ giống như là một hệ thống sản xuất dây chuyền, trong lòng Phương Minh Nguy tràn ngập tò mò.
Thứ này rốt cục muốn làm gì?
Dần dần, ngay dưới chân của Phương Minh Nguy đã nhô lên một khối nhỏ cứng ngắc.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy đưa tay cẩn thận sờ cái thứ này.
Cái khối cứng ngắc, phát hiện ngoài ý muốn, thứ này rõ ràng khác hẳn so với quả cầu mềm mại, nó cứng đến đáng sợ, ngay cả năng lực thể thuật cấp mười như hắn cũng không thể để lại dấu vết trên mặt.
Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy liền cầm cái khối cứng ngắc này lên.
Ngay khi hắn vừa cầm lên, hoa văn bề ngoài quả cầu lập tức nhạt lại, năng lượng khổng lồ chất chứa bên trong tựa hồ như biến mất trong nháy mắt.
Đến bước này, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, cái thứ cứng ngắc trong tay nhất định là một món đồ rất quan trọng.
Quá cầu lớn nhún lại, bắt đầu hấp thu mây đồ, lần này, sau mười tiếng đồng hồ, quả cầu lớn mới ngừng.
Phương Minh Nguy nhìn kỹ bề mặt của hình cầu, lại phát hiện, hoa văn trên về mặt hình cầu tựa hồ nhiều hơn không ít, hơn nữa màu sắc cũng có chút đậm hơn.
Nhìn cái khối cứng ngắc trong tay, lại nhìn sự thay đồi của vòng cầu, cho dù là ngu ngốc cũng biết, thứ này có thể tiến hóa. Giống như loài người trải qua tu luyện, thể thuật và lực lượng tinh thần đề cao lên vậy, quả cầu này sau khi hấp thu dù năng lượng, rốt cục cũng tiến hóa thành một quái vật cấp cao hơn.
Nhưng mà, biểu hiện thần kỳ khi nó tiến cấp, Phương Minh Nguy bây giờ vẫn chưa có thể nắm giữ.
Đem lực lượng tinh thần tiến vào trong vương miện nhỏ, Phương Minh Nguy nhanh chóng tìm thấy được chỗ của linh hồn Ai Khắc.
Ra lệnh một tiếng, trải qua con đường tối thui đen thuộc, Phương Minh Nguy lại trở về chiến hạm cấp Thắng Lợi.
Mà hắn bây giờ, vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ như đã đem tất cả tình cảm cất thật sâu trong
Khi tất cả linh hồn trong phạm vi chiến trường đều tiến vào trong óc của Phương Minh Nguy, mặc dù với thực lực của Phương Minh Nguy lúc này, cũng không khỏi có cảm giác căng phòng lên.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy bây giờ lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đã đạt đến cấp mười lăm, nhưng là linh hồn hấp thu lần này quả thật quá nhiều. Năm mươi vạn là một con số khùng bố, dù để phá vỡ não bộ của bất kỳ vị chuẩn đại sư nào.
Phương Minh Nguy có thể ngồi một chỗ đem tất cả linh hồn này thu vào trong đầu, công thần lớn nhất chính là vương miện nhỏ trên đinh đầu hắn.
Nếu không có năng lực đặc thù của vương miện nhỏ gom tất cả linh hồn lại, thì nếu Phương Minh Nguy muốn hấp thu toàn bộ năm mươi vạn linh hồn này vào trong óc, thì cần phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Mà ở chỗ này lúc này cũng có thể bộc phát chiến tranh, chiến hạm của hắn căn bán là không có khả năng bay loạn.
Nhưng mà, trải qua một phen cố gắng, Phương Minh Nguy rốt cục đã hoàn thành cái nhiệm vụ gian khổ này. Nhưng, hít sâu một hơi, Phượng Minh Nguy đột nhiên có một dự cảm mơ hồ, gom nhiều linh hồn như vậy vào trong đầu của mình hình như không phải là một lựa chọn tốt.
Cảm giác bành trưởng càng ngày càng mãnh liệt, bất an trong lòng Phương Minh Nguy càng ngày càng tăng.
Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục cũng đưa ra quyết định.
Mở bộ đàm lên, Phương Minh Nguy tìm Trần Bang, nói: “Trần đội trưởng, phiền ngài nói với Trển tướng quân một tiếng, tôi muốn bế quan”
“Bế quan?” sắc mặt của Trần Bang đột nhiên trở nên cổ quái, muốn bao nhiêu đặc sắc là có bấy nhiêu đặc sắc.
“Đủng, bế quan”
“ở chỗ này?” Trần Bang chỉ xuống chân, trên mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Bế quan bây giờ?”
“Đúng vậy”
“Phương thiếu tá, ngài không phải nói đùa chứ, nơi này chính là chiến trường đấy!”
“Tôi biết nơi này là chiến trường, nhưng tôi cũng không phải là bế quan hoàn toàn. Nếu quái vật có động tĩnh, ngài có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào”
Trần Bang vất vả nuốt nước miếng, nói: “Được rồi, tôi sẽ bầm báo với tướng quân một tiếng, ngài tốt nhất là nên chính miệng giải thích với tướng quân”
“À, không cần, có ngài thông báo với tướng quân các hạ là đủ rồi” Phương Minh Nguy cười ha hả nói: “Lần này bế quan nhiều nhất cũng chỉ một ngày, nếu có chuyện gì không thể giải quyết được, ngài cũng có thể gọi cho tôi mà, gặp lại sau”
Dứt lời, Phương Minh Nguy cắt liên lạc, chỉ để lại Trần Bang vừa chửi bói, vừa suy nghĩ nên nên giải thích với tướng quân về chuyện khó mở miệng này.
Phương Minh Nguy tất nhiên cũng hiểu, đột nhiên bế quan trên chiến trường quả thật đúng là hành vi tự tìm chết, vô luận là nói thế nào, hắn cũng đuối lý. Cho nên hắn mới đem gánh nặng này giao qua cho Trần Bang, chứ không trực tiếp nói với Trần Húc Đào tướng quân.
Nhưng mà Phương Minh Nguy cũng có chỗ bất đắc dĩ chứ bộ! Năm mươi vạn linh hồn trong đầu, nếu như không nghĩ biện phép giải quyết, thì chỉ sợ là không cần quái vật đến tấn công, thì não của hắn cũng nô ra mà chết.
Tắt bộ đàm lại, Phương Minh Nguy đem linh hồn Ai Khắc và Ngải Phật Sâm lưu lại trên hai chiến hạm cấp Thắng Lợi. Có bọn nọ, Phương Minh Nguy dù không có mặt, cũng không có khác biệt lớn.
Sau đó. Phương Minh Nguy đem quả cầu lớn ra.
Quả cầu lớn lúc này chỉ vỏn vẹn bằng cỡ nắm tay, sống chung với những con quái thú trong chiến hạm Có lẽ là bởi vì một số quái thú bị khống chế từ những linh hồn trong đầu Phương Minh Nguy, cho nên bọn họ ở cùng nhau không hề xảy ra bất kỳ hành vi tranh chấp gì-
Dưới mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, diện tích của quả cầu lớn dần dần bành trưởng, bao lấy người của Phương Minh Nguy.
Phạm vi cảm ứng của vương miện nhỏ dần dần mờ rộng, rốt cục, đã đến những linh hồn trong đám may đồ.
“Đi qua”
Theo tiếng quát khẽ của Phương Minh Nguy, quái thú hình cầu liền động, trước mắt Phương Minh Nguy liền đen lại, mà giống như chỉ là một chóp mắt, trước mắt Phương Minh Nguy lại sáng ngờ, hắn đã đến phạm vi bị mây đỏ bao phù.
Vừa đến đây, trong lòng Phương Minh Nguy liền thờ phào một hơi, liền thả đám đông linh hồn trong đầu ra ngoài mà không chờ đợi nữa.
Khi những linh hồn này vừa trào ra khỏi não. Phương Minh Nguy cảm thấy tâm trí không còn, trong nháy mắt thậm chí còn có cảm giác mê muội.
Hắn hiểu rằng, đây chính là di chứng do dung nạp linh hồn quá mức.
Năm mươi vạn linh hồn đấy! Đây không phải là vấn đề của một vài cái, thử nghĩ đến cảm giác đáng sợ khi năm mươi vạn người chen chúc vào một chỗ, là có thể hiểu được cảm giác
của Phương Minh Nguy khi nãy.Thả lỏng thân thể ra, nằm trong quả cầu mềm mại. nhìn năm mươi vạn linh hồn này bắt đầu thôn phê mây đỏ điên cuồng.
Thật không biết là đám mây đỗ này rốt cục có phạm vi bao nhiêu, vì sao nhiều linh hồn cùng thôn phệ nó, mà cũng không hề xảy ra bất kỳ dị biến mà hết.
Khi linh hồn hấp thu mây đồ, quả cầu cũng bắt đầu bổ sung năng lượng tổn thất.
Trải qua lần truyền tống vượt cự ly, mây đỗ bề ngoài quả cầu đã phải nhạt rất nhiều. Nếu như không bồ sung năng lượng, thì sợ rằng không cách nào truyền tống được nữa.
Nghỉ ngơi chừng một tiếng, Phương Minh Nguy mờ hai mắt ra, vừa rồi hắn đã thả tất cả linh hồn ra ngoài cùng một lúc, bây giờ phải đi về, tất nhiên là không thể bò lại.
Lợi dụng năng lực của vương miện nhỏ để tìm kiếm một hồi, trong lòng Phương Minh Nguy lại dâng lên một cảm xúc kỳ dị, thật không biết là đang cao hứng, hay là bi ai nữa.
Trong năm mươi vạn linh hồn mà hắn thu thập, thậm chí có hơn một nửa là cao thủ ngoài cấp mười một còn lại một nữa, cũng là cấp tám trở lên. Trong đó, chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm cũng hơn ngàn người.
T ồn thất khổng lồ như vậy, chỉ có quốc gia cấp năm mới có thể chịu được, nếu đổi lại là liên minh địa cầu, thì căn bản là không thể nào tìm được đông đảo cao thủ như vậy.
Thở dài một hơi, đem linh hồn trước kia thu thập lại, chần chờ một chút, lại góp nhặt thêm năm trăm linh hồn cấp mười lăm.
Căn cứ theo kinh nghiệm của Phương Minh Nguy trong mấy lần đi đến đám mây đỏ này, hắn hiểu rõ, phàm là linh hồn ở trong này, chỉ cần không ngừng hấp thu mây đỏ, hơn nữa không bị linh hồn bên ngoài thôn phệ, như vậy thì trong vòng một năm bọn họ sẽ đạt đến trình độ cấp mười lăm.
Nhưng mà, sau khi đến cấp mười lăm, muốn nâng cao lên một bước nữa, thì đó lại là khó khăn muôn vàn.
Trong trí nhớ của Phương Minh Nguy, tựa hồ chỉ có Ai Khắc, người Thiên Dực tộc và hai linh hồn khác là thành công.
Tuy Phương Minh Nguy rất muốn làm cho tất cả linh hồn tăng trường lên thành linh hồn đình cấp cấp mười lăm. nhưng mà hắn cũng biết, cái này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu như để tâm đến chuyện nay mãi, chỉ sợ là cuối cùng lại không làm được gì.
Cho nên hắn mang đi một nửa linh hồn cấp mười lăm, về phần một nửa còn lại có may mắn đột phá cực hạn hay không, thì không phải do hắn quyết định.
Rất nhanh, Phương Minh Nguy đã dẫn linh hồn vào trong óc. Mỗi ngày liên hệ với linh hồn, làm cho trình tự này trở nên vô cùng quen thuộc, cho dù là không suy nghĩ, thì cũng không làm ra sai phạm.
Mờ hai mắt khép hờ. Phương Minh Nguy đột nhiên thấy một cảnh tượng kỳ dị, mây đỗ trên người quái thú hình cầu đã dày đặc đến cực điểm, mà ngay cả tầng tầng viên thịt dưới chân nó cũng bắt đầu biến đồ.
Trong thoáng chốc. Phương Minh Nguy tựa hồ cảm nhận được một loại ảo giác kỳ dị, tựa hồ như quái thú hình cầu trong đám linh hồn đình cấp đang đưa ra một đề nghị thần kỳ về hướng mình.
Tuy không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phương Minh Nguy vẫn đồng ý.
Sau một khắc, đường vân màu đỏ bên ngoài hình cầu liền tập trung tới viên thịt trong cơ thể, nhìn đường vân màu đỏ giống như là một hệ thống sản xuất dây chuyền, trong lòng Phương Minh Nguy tràn ngập tò mò.
Thứ này rốt cục muốn làm gì?
Dần dần, ngay dưới chân của Phương Minh Nguy đã nhô lên một khối nhỏ cứng ngắc.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy đưa tay cẩn thận sờ cái thứ này.
Cái khối cứng ngắc, phát hiện ngoài ý muốn, thứ này rõ ràng khác hẳn so với quả cầu mềm mại, nó cứng đến đáng sợ, ngay cả năng lực thể thuật cấp mười như hắn cũng không thể để lại dấu vết trên mặt.
Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy liền cầm cái khối cứng ngắc này lên.
Ngay khi hắn vừa cầm lên, hoa văn bề ngoài quả cầu lập tức nhạt lại, năng lượng khổng lồ chất chứa bên trong tựa hồ như biến mất trong nháy mắt.
Đến bước này, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, cái thứ cứng ngắc trong tay nhất định là một món đồ rất quan trọng.
Quá cầu lớn nhún lại, bắt đầu hấp thu mây đồ, lần này, sau mười tiếng đồng hồ, quả cầu lớn mới ngừng.
Phương Minh Nguy nhìn kỹ bề mặt của hình cầu, lại phát hiện, hoa văn trên về mặt hình cầu tựa hồ nhiều hơn không ít, hơn nữa màu sắc cũng có chút đậm hơn.
Nhìn cái khối cứng ngắc trong tay, lại nhìn sự thay đồi của vòng cầu, cho dù là ngu ngốc cũng biết, thứ này có thể tiến hóa. Giống như loài người trải qua tu luyện, thể thuật và lực lượng tinh thần đề cao lên vậy, quả cầu này sau khi hấp thu dù năng lượng, rốt cục cũng tiến hóa thành một quái vật cấp cao hơn.
Nhưng mà, biểu hiện thần kỳ khi nó tiến cấp, Phương Minh Nguy bây giờ vẫn chưa có thể nắm giữ.
Đem lực lượng tinh thần tiến vào trong vương miện nhỏ, Phương Minh Nguy nhanh chóng tìm thấy được chỗ của linh hồn Ai Khắc.
Ra lệnh một tiếng, trải qua con đường tối thui đen thuộc, Phương Minh Nguy lại trở về chiến hạm cấp Thắng Lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.