Quyển 4 - Chương 55: trở về căn cứ
Thương Thiên Bạch Hạc
27/04/2018
Ở Thủ Đô tinh hai tháng, cuộc thi đấu lựa chọn ở liên minh địa cầu chính thức chấm dứt mặc dù không quan một cuộc đấu chính thức nào cả, nhưng
hắn vẫn lấy được tấm vé đại biểu cho liên minh địa cầu tham gia vào cuộc thi cơ giáp giữa các quốc gia cấp hai như ý nguyện.
Cũng không phải là chẳng ai lên án về cách tiến hành này cả, mà ngay khi ngày thi đấu của Phương Minh Nguy chấm dứt, điều khiển một ngàn cơ giáp phi hành trên sân thi đấu đã tạo thành uy phong lẫm liệt.
Thấy được trận địa khổng lồ kia, cho dù là người kiệt ngạo bất tuân, cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào cả.
Nhưng mà, một việc nhỏ như vậy không đáng để Phương Minh Nguy cao hứng, cái chính thức làm cho hắn vui vẻ chính là, hạm đội Hoa gia rốt cục đã đến, nói cách khác, hàng hóa trong danh sách của hắn, rốt cục cũng đến tay.
Người đầu tiên thông báo cho hắn chính là Hiệp Bá Bảo, khi vị Hiệp đội trưởng này hỏi thăm hắn là muốn để đồ ở đâu, thì Phương Minh Nguy vui đến mức hầu như không biết phải làm sao.
Vội vàng đi gặp Vương Tự Cường, xin ông ta mình phải rời đi ba tháng.
Vương Tự Cường suy nghĩ một lát xong, rốt cục cũng đồng ý, nhưng mà ông ta yêu cẩu là sau ba tháng hắn nhất định phải trở về, bởi vì ba tháng sau, cuộc thi chinh thức bắt đầu. Nếu như Phương Minh Nguy vắng mặt ngoài ý muốn, sẽ trở thành đối tượng bị cả liên minh địa cầu chửi rủa.
Chào tạm biệt mọi người, Phương Minh Nguy chỉ mang theo Hiệp Bá Bảo cùng Cơ Nặc, Từ Quân đi. Dù sao thì chuyện căn cứ càng ít người biết càng tốt.
Thông qua Hiệp Bá Bảo, phi thuyền của Phương Minh Nguy và hạm đội do Hoa gia phái tới gặp mặt trên một tinh cầu không ngờ ở tinh hệ Khoa Tư Tháp.
Hoa Danh Đường lúc này bỏ ra rất nhiều tiền vốn, tất cả hàng hóa cộng lại đủ chức đầy mười chiếc thuyền vận chuyển to lớn. Hơn nữa, cộng thêm chân viên hộ tống đến đây, lần này tổng cộng có hai mươi lăm chiếc phi thuyền, đã hợp thành một hạm đội nhỏ.
Tinh cầu mà bọn họ dừng lại cũng không phải là tinh cầu hành chính, mà thông qua phi thuyền nối tiếp, Phương Minh Nguy đi lên phi thuyền của đối phương một cách đơn giản.
Người phụ trách hạm đội Hoa gia lần này là một người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang.
Hắn mỉm cười chào đón những nhân vật quan trọng lên phi thuyền. Hiệp Bá Bảo giới thiệu: “Phương tiên sinh, vị này chính là cháu nội của Hoa tướng quân, Hoa Già Hoành Hoa tiên sinh”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy hơi đổi. Hắn lập tức nhớ đến cái tên này, nếu như hắn nhớ không lầm. Người này chính là kẻ đầu sỏ ra lệnh cho mập mạp ăn cắp vương miện.
Nụ cười trên mặt Hoa Già Hoành rất bình thản, tựa hồ như không chú ý đến vẻ kinh ngạc lóe lên trên mặt Phương Minh Nguy, chân thành đưa tay ra nói: “Phương tiên sinh, xin chào”
Phương Minh Nguy không chút do dự, cũng tươi cười vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Nhưng mà, không thể tưởng được, Hoa Già Hoành lại đột nhiên nói: “Phương tiên sinh, tôi biết là trước kia đã vô. tình mạo phạm qua cậu và bạn của cậu, cho nên lần này tôi chủ động xin đi, một là vì hộ tống hàng hóa này, hai là muốn đến bồi tội với cậu”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, trên mặt không khỏi hiện ra tia kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng, đối phương lại nói ra những lời này một cách quan minh chính đại như thế trong lòng nhất thời, ác cảm trong lòng lập tức giảm đi rất nhiều.
Hoa Già Hoành cũng không nói nhảm trực tiếp mang hắn vào trong phi thuyền. Đi lòng vòng trên mười chiếc thuyền vận chuyển, hơn nữa còn đem tất cả địa điểm để hàng hóa nói ra một lần.
Lúc đầu Phương Minh Nguy còn chưa cảm thấy gì cả, nhưng đi thăm càng nhiều chỗ, trong lòng hắn càng thêm trầm trọng.
Nói thật, phần danh sách này, thật ra là do người Thiên Dực tộc viết ra. Phương Minh Nguy chỉ dựa vào những gì có sẵn dể trích dẫn một phần mà thôi, tuy hắn biết chắc giá trị rất xa xỉ, nhưng dù sao cũng không nghĩ rằng, khi những hàng hóa này chuẩn bị đầy đủ, thì lại nhiều như vậy.
Dừng bước, Phương Minh Nguy đột nhiên nhớ ra một chuyện, nãy giờ Hoa Già Hoành đi đường, chỉ giới thiệt về chủng loại và tổng số lượng hàng hóa, nhưng lại không hề nhắc một chữ đến giá trị của hàng hóa.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy rốt cục đã không kìm chế được sự tò mò trong lòng, chỉ vào một số linh kiện đặc thù, hỏi: “Hoa tiên sinh, những vật này có giá cả thế nào ở quý quốc?”
Hoa Già Hoành hơi nao nao, sau đó cười nói: “Phương tiên sinh, những thử này đều là lễ vật do gia tộc tặng cho cậu!”
Phương Minh Nguy gật đầu nói: “Tôi hiểu, nhưng tôi muốn biết giá tiền của bọn nó, như vậy sau này đi mua sắm cũng có tInh toán trong lòng”
Hoa Già Hoành muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày, nói: “Phương tiên sinh, nếu lượng hàng cậu cần không lớn, cứ trực tiếp thông báo cho chú Diệp, chúng tôi sẽ chuẩn bị đẩy đủ cho cậu”
Phương Minh Nguy đứng thẳng bả vai lên, thấy hắn ta sống chết cũng không chịu lộ giá, không khỏi tò mò hơn nữa.
Đi thăm xong, Hoa Già Hoành mói Phương Minh Nguy dự tiệc tối, Phương Minh Nguy đương nhiên là mừng rỡ tiếp nhận rồi. Nhưng mà sau khi Hoa Già Hoành rời đi, hắn lập tức tìm Hiệp Bá Bảo, hỏi thăm giá cả của những món này.
Hiệp Bá Bảo lúc đầu cũng không chịu nói, Phương Minh Nguy giận dữ nói: “Hiệp đội trưởng, nếu như ngay cả cái này mà ông cũng gạt tôi, như vậy tôi cũng không cần ông bảo vệ nữa, mời ông trở về chỗ của Hoa tướng quân”
Hiệp Bá Bảo bất đắc dĩ, đành phải nói ra một vài chữ.Lúc đầu Phương Minh Nguy còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi hắn lén đổi tiền của Nữu Man qua tiền của liên minh địa cầu, lập tức trợn tròn mắt, rốt cục nói không ra lời.
Số tiền này cho dù là ở Nữu Man đế quốc cũng là một con số trên trời rồi, nếu như đổi qua tiền của liên minh địa cầu mà tính, như vậy thì con số 0 phía sau đủ để cho bất kỳ nhà kinh tế học nào chóng mặt nhức đầu.
Nhóm hàng hóa này chẳng những đắt đỏ, hơn nữa một phần bên trong còn là những thử có tiền cũng không thể mua được. Nếu như không phải Hoa tướng quân ra mặt, thì hắn căn bản là đừng nghĩ sẽ được đụng vào.
Cho nên sau khi biết được giá cả thật của những hàng hóa này, Phương Minh Nguy không khỏi im lặng thật sâu.
Hắn tự hỏi với lòng, nếu như biết trước giá trị thật của lượng hàng hóa này, thì hắn còn có can đảm khai ra đầy đủ một danh sách đủ để cho bất luận một gia tộc khổng lồ nào ở liên minh địa cầu phá sản mười lần hay không?
Vừa nghĩ đến mười lăm chiến hạm hộ tống bên ngoài, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng.
Vì sao tại khu vực của Nữu Man đế quốc mà bọn họ cũng cần có mười lăm chiến hạm hộ tống, đó là bởi vì giá trị hàng hóa này rất cao, cho dù là Hoa gia cũng không dám coi thường.
Còn cần phải có Hoa Già Hoành đi chung nữa, mà hắn ta nói thế nào cũng không chịu khai ra giá trị thật của đống hàng hóa này, lập tức, trong lòng Phương Minh Nguy liền tràn ngập hảo cảm với hắn.
về phần một chút hiểu lầm trước kia, đã bị hắn ném đi đầu từ sớm rồi.
Tiệc tối mà Hoa Già Hoành chuẩn bị vô cùng phong phủ, trong đó có nhiều thứ đặc sản đến từ chính quốc, khiến cho Phương Minh Nguy vui mừng ra mặt, khen không dứt miệng.
Khi dùng cơm xong, Phương Minh Nguy biểu đạt lòng cảm ơn chân thành nhất của mình tới Hoa Giả Hoàng, sau đó hắn nói: “Hoa tiên sinh, trong tử địa của Khoa Tư THáp, tôi có một trụ sở tư nhân bí mật, có thể đưa hàng hóa đến đó” Khi Phương Minh Nguy nói đến bốn chữ “trụ sở bí mật” thì đặc biệt nhấn mạnh.
Khóe miệng của Hoa Già Hoành cong lên một đường rất dẹp, cười nói: “Phương tiên sinh khách khí rồi, một số việc nhỏ này, là chúng tôi phải làm”
Thế là, dưới mệnh lệnh của Hoa Già Hoành, bọn họ rốt cục đã đi đến căn cứ.
Phương Minh Nguy rất sảng khoái nói ra tọa độ của căn cứ, hơn nữa còn thông qua vương miện bắt toàn bộ linh hồn trong căn cứ thu liễm lại, đưa mắt ra nhìn, căn cứ trên tinh cầu vần hoang vu, nhưng mà ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là một hiện tượng bên ngoài mà thôi.
Hoa Già Hoành ung dung đem thiết bị tiên tiến trên phi thuyền giới thiệu cho Phương Minh Nguy, tỏ vẻ là mình không có tâm tư nào khác.
Sau đó, mười chiếc phi thuyền to lớn toàn bộ đáp xuống căn cứ, dưới lệnh của Hoa Già Hoành, tất cả nhân viên trên thuyền đều rút hết, lên phi thuyền loại nhỏ trở về chiến hạm.
Phương Minh Nguy kỳ quái, hỏi: “Hoa tiên sinh, đây là ...”
Hoa Già Hoành mỉm cười, nói: “Nếu đây là trụ sở bí mật của Phương tiên sinh, chúng tôi sẽ không đi thăm, mời phi thuyền vận chuyển này cũng không phải của Nữu Man đế quốc, mà là đội thuyền của Hoa gia chúng tôi, tạm thời gửi ở chỗ Phương tiên sinh, đợi ngày sau lúc thuận tiện sẽ thu hồi lại”
Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, ý của Hoa Già Hoành là, đem mười phi thuyền vận chuyển của quốc gia cấp năm đưa cho mình
Thở dài một hơi, món nợ nhân tình lần này đúng là quá lớn rồi.
Nhưng mà nghĩ lại, chỉ món nợ nhân tình hàng hóa thôi, chỉ sợ là cả kiếp này cũng đã khó trả lại rồi, như vậy thì, nhận thêm một chút hay nhận ít một chút, cũng có gì khác nhau đâu?
Cười khổ tiếp nhận đồ của đối phương xong, Hoa Già Hoành liền đem quyền khống chế cùng bản thiết kế ra
Sở dĩ đưa luôn bản thiết kế ra, cũng bới vỉ sau này để dùng sữa cHứa, còn về phần người của Phương Minh Nguy có xem hiểu bản vẽ này không, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Hoa Già Hoành rồi.
Tuy Hoa Già Hoành mập mờ muốn tặng một số nhân tài trong gia tộc cho Phương Minh Nguy, nhưng suy nghĩ một hồi lâu, Phương Minh Nguy tạm thời từ chối nhã nhặn, nhưng mà hắn cũng để lại một đường lui, nói rõ là khi nào phi thuyền hư hao, đến lúc đó sẽ mời người đến.
Hoa Già Hoành cũng không có ý cưỡng cầu, mà sảng khoái đáp ứng.
Xin miễn cho Hiệp Bá Bảo và Cơ Nặc cùng đi, Phương Minh Nguy một mình lái phi thuyền loại nhỏ lên căn cứ trên không. Chỉ là nhìn mười chiến thuyền quái vật khổng lồ trước căn cứ, hắn đúng là không biết nên làm sao.
Chỉ bằng những linh hồn trong đầu mà điều khiển phi thuyền của quốc giáp cấp năm, cái này có thể sao?
Nuốt nước bọt, Phương Minh Nguy kiên trì thử một lần, nếu như không có cách nào điều khiển, vậy thì đành phải đem toàn bộ hàng hóa xuống, sau đó đưa những thứ vướng víu này đi.
Chậm rãi mang vương miện có gắn truyền cảm khí kiểu mới lên, Phương Minh Nguy đang định ra lệnh cho những linh hồn này tiến vào trong phi thuyền, chỉ là đột nhiên trong lúc đó, lòng của hắn run lên, cảm ứng được một lực lượng cường đại từ vương miện nhỏ này.
Cũng không phải là chẳng ai lên án về cách tiến hành này cả, mà ngay khi ngày thi đấu của Phương Minh Nguy chấm dứt, điều khiển một ngàn cơ giáp phi hành trên sân thi đấu đã tạo thành uy phong lẫm liệt.
Thấy được trận địa khổng lồ kia, cho dù là người kiệt ngạo bất tuân, cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào cả.
Nhưng mà, một việc nhỏ như vậy không đáng để Phương Minh Nguy cao hứng, cái chính thức làm cho hắn vui vẻ chính là, hạm đội Hoa gia rốt cục đã đến, nói cách khác, hàng hóa trong danh sách của hắn, rốt cục cũng đến tay.
Người đầu tiên thông báo cho hắn chính là Hiệp Bá Bảo, khi vị Hiệp đội trưởng này hỏi thăm hắn là muốn để đồ ở đâu, thì Phương Minh Nguy vui đến mức hầu như không biết phải làm sao.
Vội vàng đi gặp Vương Tự Cường, xin ông ta mình phải rời đi ba tháng.
Vương Tự Cường suy nghĩ một lát xong, rốt cục cũng đồng ý, nhưng mà ông ta yêu cẩu là sau ba tháng hắn nhất định phải trở về, bởi vì ba tháng sau, cuộc thi chinh thức bắt đầu. Nếu như Phương Minh Nguy vắng mặt ngoài ý muốn, sẽ trở thành đối tượng bị cả liên minh địa cầu chửi rủa.
Chào tạm biệt mọi người, Phương Minh Nguy chỉ mang theo Hiệp Bá Bảo cùng Cơ Nặc, Từ Quân đi. Dù sao thì chuyện căn cứ càng ít người biết càng tốt.
Thông qua Hiệp Bá Bảo, phi thuyền của Phương Minh Nguy và hạm đội do Hoa gia phái tới gặp mặt trên một tinh cầu không ngờ ở tinh hệ Khoa Tư Tháp.
Hoa Danh Đường lúc này bỏ ra rất nhiều tiền vốn, tất cả hàng hóa cộng lại đủ chức đầy mười chiếc thuyền vận chuyển to lớn. Hơn nữa, cộng thêm chân viên hộ tống đến đây, lần này tổng cộng có hai mươi lăm chiếc phi thuyền, đã hợp thành một hạm đội nhỏ.
Tinh cầu mà bọn họ dừng lại cũng không phải là tinh cầu hành chính, mà thông qua phi thuyền nối tiếp, Phương Minh Nguy đi lên phi thuyền của đối phương một cách đơn giản.
Người phụ trách hạm đội Hoa gia lần này là một người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang.
Hắn mỉm cười chào đón những nhân vật quan trọng lên phi thuyền. Hiệp Bá Bảo giới thiệu: “Phương tiên sinh, vị này chính là cháu nội của Hoa tướng quân, Hoa Già Hoành Hoa tiên sinh”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy hơi đổi. Hắn lập tức nhớ đến cái tên này, nếu như hắn nhớ không lầm. Người này chính là kẻ đầu sỏ ra lệnh cho mập mạp ăn cắp vương miện.
Nụ cười trên mặt Hoa Già Hoành rất bình thản, tựa hồ như không chú ý đến vẻ kinh ngạc lóe lên trên mặt Phương Minh Nguy, chân thành đưa tay ra nói: “Phương tiên sinh, xin chào”
Phương Minh Nguy không chút do dự, cũng tươi cười vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Nhưng mà, không thể tưởng được, Hoa Già Hoành lại đột nhiên nói: “Phương tiên sinh, tôi biết là trước kia đã vô. tình mạo phạm qua cậu và bạn của cậu, cho nên lần này tôi chủ động xin đi, một là vì hộ tống hàng hóa này, hai là muốn đến bồi tội với cậu”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, trên mặt không khỏi hiện ra tia kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng, đối phương lại nói ra những lời này một cách quan minh chính đại như thế trong lòng nhất thời, ác cảm trong lòng lập tức giảm đi rất nhiều.
Hoa Già Hoành cũng không nói nhảm trực tiếp mang hắn vào trong phi thuyền. Đi lòng vòng trên mười chiếc thuyền vận chuyển, hơn nữa còn đem tất cả địa điểm để hàng hóa nói ra một lần.
Lúc đầu Phương Minh Nguy còn chưa cảm thấy gì cả, nhưng đi thăm càng nhiều chỗ, trong lòng hắn càng thêm trầm trọng.
Nói thật, phần danh sách này, thật ra là do người Thiên Dực tộc viết ra. Phương Minh Nguy chỉ dựa vào những gì có sẵn dể trích dẫn một phần mà thôi, tuy hắn biết chắc giá trị rất xa xỉ, nhưng dù sao cũng không nghĩ rằng, khi những hàng hóa này chuẩn bị đầy đủ, thì lại nhiều như vậy.
Dừng bước, Phương Minh Nguy đột nhiên nhớ ra một chuyện, nãy giờ Hoa Già Hoành đi đường, chỉ giới thiệt về chủng loại và tổng số lượng hàng hóa, nhưng lại không hề nhắc một chữ đến giá trị của hàng hóa.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy rốt cục đã không kìm chế được sự tò mò trong lòng, chỉ vào một số linh kiện đặc thù, hỏi: “Hoa tiên sinh, những vật này có giá cả thế nào ở quý quốc?”
Hoa Già Hoành hơi nao nao, sau đó cười nói: “Phương tiên sinh, những thử này đều là lễ vật do gia tộc tặng cho cậu!”
Phương Minh Nguy gật đầu nói: “Tôi hiểu, nhưng tôi muốn biết giá tiền của bọn nó, như vậy sau này đi mua sắm cũng có tInh toán trong lòng”
Hoa Già Hoành muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày, nói: “Phương tiên sinh, nếu lượng hàng cậu cần không lớn, cứ trực tiếp thông báo cho chú Diệp, chúng tôi sẽ chuẩn bị đẩy đủ cho cậu”
Phương Minh Nguy đứng thẳng bả vai lên, thấy hắn ta sống chết cũng không chịu lộ giá, không khỏi tò mò hơn nữa.
Đi thăm xong, Hoa Già Hoành mói Phương Minh Nguy dự tiệc tối, Phương Minh Nguy đương nhiên là mừng rỡ tiếp nhận rồi. Nhưng mà sau khi Hoa Già Hoành rời đi, hắn lập tức tìm Hiệp Bá Bảo, hỏi thăm giá cả của những món này.
Hiệp Bá Bảo lúc đầu cũng không chịu nói, Phương Minh Nguy giận dữ nói: “Hiệp đội trưởng, nếu như ngay cả cái này mà ông cũng gạt tôi, như vậy tôi cũng không cần ông bảo vệ nữa, mời ông trở về chỗ của Hoa tướng quân”
Hiệp Bá Bảo bất đắc dĩ, đành phải nói ra một vài chữ.Lúc đầu Phương Minh Nguy còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi hắn lén đổi tiền của Nữu Man qua tiền của liên minh địa cầu, lập tức trợn tròn mắt, rốt cục nói không ra lời.
Số tiền này cho dù là ở Nữu Man đế quốc cũng là một con số trên trời rồi, nếu như đổi qua tiền của liên minh địa cầu mà tính, như vậy thì con số 0 phía sau đủ để cho bất kỳ nhà kinh tế học nào chóng mặt nhức đầu.
Nhóm hàng hóa này chẳng những đắt đỏ, hơn nữa một phần bên trong còn là những thử có tiền cũng không thể mua được. Nếu như không phải Hoa tướng quân ra mặt, thì hắn căn bản là đừng nghĩ sẽ được đụng vào.
Cho nên sau khi biết được giá cả thật của những hàng hóa này, Phương Minh Nguy không khỏi im lặng thật sâu.
Hắn tự hỏi với lòng, nếu như biết trước giá trị thật của lượng hàng hóa này, thì hắn còn có can đảm khai ra đầy đủ một danh sách đủ để cho bất luận một gia tộc khổng lồ nào ở liên minh địa cầu phá sản mười lần hay không?
Vừa nghĩ đến mười lăm chiến hạm hộ tống bên ngoài, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng.
Vì sao tại khu vực của Nữu Man đế quốc mà bọn họ cũng cần có mười lăm chiến hạm hộ tống, đó là bởi vì giá trị hàng hóa này rất cao, cho dù là Hoa gia cũng không dám coi thường.
Còn cần phải có Hoa Già Hoành đi chung nữa, mà hắn ta nói thế nào cũng không chịu khai ra giá trị thật của đống hàng hóa này, lập tức, trong lòng Phương Minh Nguy liền tràn ngập hảo cảm với hắn.
về phần một chút hiểu lầm trước kia, đã bị hắn ném đi đầu từ sớm rồi.
Tiệc tối mà Hoa Già Hoành chuẩn bị vô cùng phong phủ, trong đó có nhiều thứ đặc sản đến từ chính quốc, khiến cho Phương Minh Nguy vui mừng ra mặt, khen không dứt miệng.
Khi dùng cơm xong, Phương Minh Nguy biểu đạt lòng cảm ơn chân thành nhất của mình tới Hoa Giả Hoàng, sau đó hắn nói: “Hoa tiên sinh, trong tử địa của Khoa Tư THáp, tôi có một trụ sở tư nhân bí mật, có thể đưa hàng hóa đến đó” Khi Phương Minh Nguy nói đến bốn chữ “trụ sở bí mật” thì đặc biệt nhấn mạnh.
Khóe miệng của Hoa Già Hoành cong lên một đường rất dẹp, cười nói: “Phương tiên sinh khách khí rồi, một số việc nhỏ này, là chúng tôi phải làm”
Thế là, dưới mệnh lệnh của Hoa Già Hoành, bọn họ rốt cục đã đi đến căn cứ.
Phương Minh Nguy rất sảng khoái nói ra tọa độ của căn cứ, hơn nữa còn thông qua vương miện bắt toàn bộ linh hồn trong căn cứ thu liễm lại, đưa mắt ra nhìn, căn cứ trên tinh cầu vần hoang vu, nhưng mà ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là một hiện tượng bên ngoài mà thôi.
Hoa Già Hoành ung dung đem thiết bị tiên tiến trên phi thuyền giới thiệu cho Phương Minh Nguy, tỏ vẻ là mình không có tâm tư nào khác.
Sau đó, mười chiếc phi thuyền to lớn toàn bộ đáp xuống căn cứ, dưới lệnh của Hoa Già Hoành, tất cả nhân viên trên thuyền đều rút hết, lên phi thuyền loại nhỏ trở về chiến hạm.
Phương Minh Nguy kỳ quái, hỏi: “Hoa tiên sinh, đây là ...”
Hoa Già Hoành mỉm cười, nói: “Nếu đây là trụ sở bí mật của Phương tiên sinh, chúng tôi sẽ không đi thăm, mời phi thuyền vận chuyển này cũng không phải của Nữu Man đế quốc, mà là đội thuyền của Hoa gia chúng tôi, tạm thời gửi ở chỗ Phương tiên sinh, đợi ngày sau lúc thuận tiện sẽ thu hồi lại”
Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, ý của Hoa Già Hoành là, đem mười phi thuyền vận chuyển của quốc gia cấp năm đưa cho mình
Thở dài một hơi, món nợ nhân tình lần này đúng là quá lớn rồi.
Nhưng mà nghĩ lại, chỉ món nợ nhân tình hàng hóa thôi, chỉ sợ là cả kiếp này cũng đã khó trả lại rồi, như vậy thì, nhận thêm một chút hay nhận ít một chút, cũng có gì khác nhau đâu?
Cười khổ tiếp nhận đồ của đối phương xong, Hoa Già Hoành liền đem quyền khống chế cùng bản thiết kế ra
Sở dĩ đưa luôn bản thiết kế ra, cũng bới vỉ sau này để dùng sữa cHứa, còn về phần người của Phương Minh Nguy có xem hiểu bản vẽ này không, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Hoa Già Hoành rồi.
Tuy Hoa Già Hoành mập mờ muốn tặng một số nhân tài trong gia tộc cho Phương Minh Nguy, nhưng suy nghĩ một hồi lâu, Phương Minh Nguy tạm thời từ chối nhã nhặn, nhưng mà hắn cũng để lại một đường lui, nói rõ là khi nào phi thuyền hư hao, đến lúc đó sẽ mời người đến.
Hoa Già Hoành cũng không có ý cưỡng cầu, mà sảng khoái đáp ứng.
Xin miễn cho Hiệp Bá Bảo và Cơ Nặc cùng đi, Phương Minh Nguy một mình lái phi thuyền loại nhỏ lên căn cứ trên không. Chỉ là nhìn mười chiến thuyền quái vật khổng lồ trước căn cứ, hắn đúng là không biết nên làm sao.
Chỉ bằng những linh hồn trong đầu mà điều khiển phi thuyền của quốc giáp cấp năm, cái này có thể sao?
Nuốt nước bọt, Phương Minh Nguy kiên trì thử một lần, nếu như không có cách nào điều khiển, vậy thì đành phải đem toàn bộ hàng hóa xuống, sau đó đưa những thứ vướng víu này đi.
Chậm rãi mang vương miện có gắn truyền cảm khí kiểu mới lên, Phương Minh Nguy đang định ra lệnh cho những linh hồn này tiến vào trong phi thuyền, chỉ là đột nhiên trong lúc đó, lòng của hắn run lên, cảm ứng được một lực lượng cường đại từ vương miện nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.