Chương 489: Canh bạc đổ mệnh
Thiên Sầu
29/03/2013
Mượn tiền đánh nhau? Đinh Vị trợn mắt nhìn nhìn. Toàn trường cũng rơi vào im lặng. Lộng Trúc trong lòng vui như mở cờ, tiểu tử này đúng là người có thù tất báo, vừa nhìn thấy cơ hội liền sẽ không buông tha, nên cũng hơi có chút lo lắng cho Hoắc Tông mình. Tất Trường Xuân làm sao lại thu được một tên đồ đệ bảo bối như hắn đây? "Đều là cái đám rác rưởiĩ" Dược Thiên Sầu khách sáo nhìn vòng quanh nói: "Không dám mượn tiền đánh bạc chính là giả, đối với chính mình không có lòng tin mới là sự thật. Nếu như có lòng tin đánh bại ta, còn sợ gì mà không xuất tiền ra chứ? Quả thực là chuyện nực cười. Chẳng trách tục ngữ thường nói, chó sủa sẽ không cắn người, chó cắn người thì sẽ không sủa. Quả nhiên là chí lý. Hôm nay ta tặng những lời này cho chư vị bằng hữu, thỉnh chư vị bằng hữu xin vui lòng nhận cho." "lớn mật!" "Xuất khẩu cuồng ngôn!" Đám người đều bị những lời này làm cho phẫn nộ, tiểu tử này lại dám mắng tất cả bọn hắn là cẩu sao? Đinh Vị gân cổ lên nói: "Dược Thiên Sầu, dựa vào đâu mà phải theo quy củ do ngươi đặt ra. Chuyện tình hôm nay không liên quan đến tiền, ta chính là cùng ngươi không chết không ngừng." "Chậm đã." Dược Thiên Sầu vươn tay ra, nhìn Mễ Như Sơn trầm giọng nói: "Quang Chiếu Phong là địa bàn của ngươi, ta đến đây nói như thế nào cũng là khách nhân, hiện giờ có người muốn hướng ta động thủ. Chẳng lẽ Quang Chiếu Phong muốn bỏ mặc không quản sao? Đều là khách nhân, há lại có thể bên trọng bên khinh, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Quang Chiếu Phong hay sao?" Kiều chụp mỹ này, Mễ Như Sơn biết nếu bản thân mình không lên tiếng là không được. Dù sao mình cũng là chủ nhân của nơi này, có một số quy củ bất luận là ai cũng không được phá bỏ. Mễ Như Sơn đi ra ngăn trở, Đinh Vị tự nhiên cũng không dám hung hăng ngang ngược ở trước mặt vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ này, phi đao màu lam trong tay thu vào, chỉ tay quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi quả nhiên là cái thứ không biết xấu hổ, nói muốn đánh, nhưng lúc xảy ra chuyện lại co đầu rút cổ, ngươi có còn là nam nhân nữa không?" Dược Thiên Sầu chẳng thèm quản tới hắn, nhìn Mễ Như Sơn chắp tay nói: "Đại cung phụng, chuyện xảy ra ở nơi này, hiện giờ còn phải nhờ ngươi đứng ra chủ trì công đạo." Lộng Trúc cười híp mắt không lên tiếng. Hắn đang muốn nhìn xem, tiểu tử kia sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? "Ngươi muốn ta đứng ra chủ trì công đạo?" Mễ Như Sơn vô cảm nói. "Tuy rằng bọn chúng người đông thế mạnh, nhưng ta đây cũng không phải là người sợ hãi phiền phức. Bất quá, nếu bọn chúng luân phiên nhau xông ra quyết chiến. Chẳng lẽ ta đây sẽ phải đánh hơn ba trăm trận sao? Coi như mỗi trận ta đều chiến thắng, đến cuối cùng không mệt chết hay sao!" Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Ta muốn thêm tiền đánh cược chính là vì giảm bớt áp lực. Bài trừ những kẻ không có tiền ma lại còn muốn tham dự náo nhiệt ra. Chẳng lẽ ta một mình chiến hơn ba trăm người, ngay cả một chút yêu cầu nho nhỏ này, cũng bị tính là quá mức hay sao?" Mễ Như Sơn không vội vàng trả lời, mà hướng chúng nhân hỏi: "Các ngươi cảm thấy yêu cầu này của Dược Thiên Sầu có điểm nào quá mức hay không?" Tuy da mặt của đám người này khá dày, nhưng nghe cách so sánh một người đánh cùng ba trăm người, thì cũng không thể không biết xấu hổ, mà nói ra hai chữ quá mức ah! Chứng kiến đám người trầm mặc hồi lâu, Mễ Như Sơn mới nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Không ai phản đối, yêu cầu này của ngươi cũng không tính là quá phận. Đây là chuyện ngươi muốn ta chủ trì công đạo ư?" "Ta thỉnh đại cung phụng chủ trì công đạo rất đơn giản." Dược Thiên Sầu chỉ vào túi trữ vật trên bàn, nói: "Người nào lấy được ra một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, thì ta tùy thời sẽ phụng bồi. Nhưng nếu có người không lấy ra được, mà còn muốn dây dưa, vậy thì xin đại cung phụng đứng ra chủ trì công đạo." Ánh mắt Dược Thiên Sầu khẽ lướt qua Đin Vị, phảng phất như muốn ám chỉ hắn Chính là kẻ không có tiền, mà còn muốn tìm người khác sinh sự. Đinh Vị nhất thời tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết phải làm sao. Mễ Như Sơn vẫn mang khuôn mặt vô cảm, hướng mọi người hỏi: "Chư vị có nguyện ý để ta đứng lên chủ trì công đạo hay không?" Chờ thêm hồi lâu sau không ai đáp lời, hắn lập tức gật đầu nói: "Nếu như không ai phản đối. Vậy ta sẽ đảm đương nhiệm vụ này. Chư vị xin mời tùy tiện!" Nói xong Mễ Như Sơn thuấn di quay về chỗ cũ.
Lúc này, Dược Thiên Sầu thần tình khinh bỉ nhìn Đinh Vị phất tay nói: "Không có tiền thì xuống đi! Đừng ngăn cản người khác phát tài." Nếu Đinh Vị ngoan ngoãn thoái lui, vậy ngày sau cũng không cần phải lăn lộn trong tu chân giới thêm nữa. Hắn cắn mạnh răng một cái, bước về phía Mễ Như Sơn nói: "Đại cung phụng, có thể cho ta mượn tạm một trăm vạn thượng phẩm linh thạch không? Nếu ta thắng sẽ ứả ngay lập tức. Còn nếu ta thua, tông phái ta nhất định sẽ chi trả khoản nợ này." Khi Đinh Vị nói ra lời này, thì biểu cảm vô cùng xấu hổ và giận dữ. Dường như chỉ có đem Dược Thiên Sầu làm thịt, thì mới tiết được cơn giận ở trong lòng của hắn. Dược Thiên Sầu nheo mắt, âm dương quái khí nói: "Vay tiền thì nên hỏi trước xem có tính toán lợi tức hay không, tránh để ngày sau phát sinh nhiều chuyện phiền phức không cần thiết. Đây là ta hảo tâm nhắc nhở ngươi mà thôi." Đinh Vị hung hăng nghiêng đầu sang một bên, chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Dược Thiên Sầu. Vốn theo lí thuyết, muốn vay mượn chút điểm linh thạch, thì ai sẽ nói đến chuyện tình lợi tức bao giờ. Hơn nữa, Mễ Như Sơn cũng không phải dựa vào việc cho vay linh thạch, để lấy lợi tức kiếm sống. Nhưng người ta đã lên tiếng nhắc nhở, chính mình không đả động tới cũng là hơi mất uy phong, vì thế cắn răng nói: "Đại cung phụng, về lợi tức..." Mễ Như Sơn thần tình vô cảm nâng tay lên không cho hắn nói dứt lời. Theo sau lấy ra một chiếc túi trữ vật, ném qua.
"Đa tạ cung phụng!" Đinh Vị đón nhận túi trữ vật, cảm tạ xong. Nhanh chóng xoay người bước đi, nâng túi trữ vật lên quát: "Dược Thiên Sầu, ta xem bây giờ ngươi còn có thể trốn tránh được nữa hay không?" "Đương nhiên vẫn còn một chuyện!" Dược Thiên Sầu nhún vai nói: "Tiền đánh cược, hiển nhiên phải được giao vào trong tay của người đức cao vọng trọng, mà hai chúng ta đều tin tưởng. Không thể giữ nguyên trên người của hai chúng ta được đâu." "Hừ!" Đinh Vị hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì. Hiển nhiên bản thân hắn cũng tán thành phương án này. Hai ánh mắt đồng thời quẳng ném về phía hai vị cao thủ Hóa Thần Kỳ. Nói tới đức cao vọng trọng, ở đây còn ai có thể so sánh nổi với hai người bọn hắn. Lộng Trúc vừa nghe như thế, liền chà xát hai tay, ha ha cười nói: "Một khi đã như vậy, ta đây cũng phải cố gắng thành toàn cho các ngươi thôi." Người ta đường đường là cao thủ Hóa Thần kỳ, tự nhiên sẽ không ăn bần một chút linh thạch. Đinh Vị không nói hai lời, mang theo túi trữ vật đi về phía Lộng Trúc. Nào ngờ Dược Thiên Sầu đột nhiên hét lớn: "Chậm đã, linh thạch giao cho Lộng Trúc tiên sinh, ta có điểm lo lắng. Tốt nhất là giao cho Văn Thụy tiền bối đi." Toàn trường kinh ngạc sửng sốt. Lộng Trúc dường như chính là ô dù của Dược Thiên Sầu, thế nhưng hắn lại không tin Lộng Trúc, mà đi tin tưởng Văn Thụy sao? Đinh Vị bị người này dày vò quả thực như muốn phát điên, túi trữ vật trong tay đã nâng lên rồi, không giao cũng không được, mà giao cũng không xong. Lộng Trúc đồng dạng đã vươn tay ra, nếu nhận sẽ không phải, mà không nhận cũng không xong. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dược Thiên Sầu, vì dám làm mất thể diện của hắn ở trước mặt nhiều người như thế này. Không cần giải thích, Dược Thiên Sầu hiển nhiên là không tin Lộng Trúc. Tiền bạc rơi vào trong tay hắn, người khác có thể dễ dàng lấy về. Nhưng chính mình chỉ sợ là có điểm khó khăn. Nhất là cái phàn ứng tích cực như thế kia, càng khiến cho người ta hoài nghi Lộng Trúc. Dược Thiên Sầu đem túi trữ vật để xuống trước mặt Văn Thụy, nói: "Nhờ Văn Thụy tiền bối tạm thời bảo quản dùm, nếu ta thua hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tiền bối hãy giao túi trữ vật này cho người đánh bại ta." Văn Thụy đưa mắt nhìn sang Lộng Trúc đã muốn nhắm mắt tựa lưng vào ghế dưỡng thần. Bản thân hắn có chút dở khóc dở cười đặt lên trên bàn trà. Dựa vào tu vi của Văn Thụy, nếu Lộng Trúc không chạy đến xem náo nhiệt, thì hắn cũng chẳng bao giờ thèm quan tâm đến chuyện này. Hóa Thần kỳ binh thường chính là nhân vật chỉ có thể nghe mà không thể gặp ah! Đứng ra giúp người khác làm việc, lại càng là chuyện không có khả năng. Đinh Vị ngượng ngùng thu hồi túi trữ vật, không dám nhìn Lộng Trúc, đành phải đưa tới trước mặt Văn Thụy, đại khái cũng bắt chiếc nói giống như Dược Thiên Sầu. "Xin mời!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng vung tay lên. Bắt đầu rồi! Toàn trường nhất thời tinh thần rung lên, ngay cà Lộng Trúc cũng phải mở mắt ra, quên đi tâm tình không thoải mái đang nghẹn đắng ở trong lòng. "Dược Thiên Sầu!" Phù Dung bỗng nhiên đứng lên, trong ánh mắt hiện ra thần sắc lo lắng không cần hoài nghi. Dược Thiên Sầu khẽ nhíu mày nhìn nhìn, Phù Dung lại ngượng ngùng ngồi xuống. Đinh Vị thoái lui vài bước, tinh thần hưng phấn nháy mắt dâng lên, rốt cuộc hắn sắp xả được mối hận ở trong lòng rồi. Đinh Vị nhìn về phía Phù Dung cười ha hả nói: "Dược Thiên Sầu, muốn trăn trối gì thì cứ việc phân phó cùng nữ nhân của ngươi đi. Kẻo sau này không còn cơ hội đó nữa đâu." Dược Thiên Sầu đang nhìn Phù Dung. Nghe được câu này, liền chậm rãi xoay người lại, thần tình trên mặt không chút biểu cảm, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn chết như thế nào?" Đinh Vị lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi mà còn dám trâng tráo." Phi đao màu lam bất chợt hiện ra ở trên đỉnh đầu. Dược Thiên Sầu cũng múa song thủ, mười mấy đạo thanh mang phóng ra, chạy xung quanh thân. Toàn trường đều im lặng nín thở nhìn chằm chằm vào thanh sắc phi kiếm. Bọn hắn từng nghe nói qua Dược Thiên Sầu có thể đồng thời thao tác nhiều thanh phi kiếm. Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Trong toàn trường, chỉ có một mình Lộng Trúc là biết được, những thanh phi kiếm kia là do Thanh Hỏa ngưng tụ hóa hình mà thành. Mười mấy thanh phi kiếm bay múa quanh thân. Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc, đi tới phía Đinh Vị, nhàn nhạt nói: "Nếu ta kêu ngươi là rác rưởi thì ngươi chính là thứ rác rưởi. Ta nhường ngươi xuất thủ trước!"
"Ta muốn nhìn xem ai mới là thứ rác rưởi!" Đinh Vị gầm lên một tiếng. Phi đao màu lam trên đỉnh đầu xoay tròn rất nhanh, bỗng chốc một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, thẳng đến khi biến ra tám chuôi phi đao thì mới dừng lại. "Hô hô..." Tám chuôi phi đao màu lam, bỗng nhiên tản ra. Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn theo, liền thấy phi đao đã đem bốn phương tám hướng xung quanh minh bao vây, nhanh chóng đánh úp tới. Trò này đem ra dọa người khác thì còn hữu dụng. Nhưng nếu muốn chơi đùa cùng ta thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi như thế nào đã. Dược Thiên Sầu khu động kiếm quyết, phi kiếm hộ thể nhanh chóng phân ra thành tám đạo thanh quang, rất nhanh nghênh đón tám chuôi phi đao kia phóng đến, phát ra những thanh âm kim thiết vang lên "đinh đang" chói tai. Ngay sau đó, Dược Thiên Sầu vung tay áo lên, hơn trăm đạo thanh quang nháy mắt theo trong tay áo bắn ra, khiến cho chúng nhân tại đương trường nhìn hoa cả mắt. Đợi khi phi kiếm đình chỉ loạn chuyển, thì mọi người mới phát hiện Đinh Vị đang bị vây giữa tầng tầng phi kiếm. PS: Quy Nguyên Kiếm Quyết của Dược Thiên Sầu thật ra chính là công pháp tối cao. Nhưng đó chỉ là một phần thôi. Ngày sau Tất Trường Xuân lên tiên giới tìm cao thủ luận bàn, thì sẽ gặp hàng khủng trên tiên giới là Vạn Kiếm Ma Quân, rồi tất cả sẽ minh bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.