Chương 488: Chửi mắng
Thiên Sầu
29/03/2013
Văn Thụy ngồi ngay giữa Lộng Trúc và hắn. Lộng Trúc, Văn Thụy, Dược Thiên Sầu, Phù Dung, Văn Phách. Thanh âm hắn vừa nói mặc dù nhỏ nhưng không gạt được lỗ tai Lộng Trúc, trên thực tế không ít người đều nghe thấy được. Đều nói tiểu tử này thật biết gây sự, trước khi đi ta thật muốn nhìn xem tiểu tử này làm sao mà gây sự đây! Lộng Trúc bao hàm nét cười liếc mắt nhìn hắn đang đứng lên, lưng dựa hẳn vào ghế, không nói chuyện. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người hắn, Dược Thiên Sầu ôm quyền nói: "Đinh Vị? Đinh huynh phải không? Trước đây chúng ta có gặp qua?" "Chưa gặp quạ, lần đầu tiên gặp mặt." Đinh Vị cũng ôm quyền nói. "Nga! Ta xem Đinh huynh luôn mồm nhắc tới ta, thể nhưng có chuyện gì muốn tìm tại hạ?" Dược Thiên Sầu cười nói. Đinh Vị nói lớn: "Không phải một mình ta muốn tìm ngươi. Chỉ bằng câu nói ngươi đã nói rạ, tu sĩ các quốc gia đều muốn tìm ngươi, nhìn ngươi có bản lĩnh gì tự xưng đệ nhất nhân dưới Hóa Thần kỳ." Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía hô: "Chư vị, các ngươi nói ta nói đúng hay không?" "Đúng, ngươi nói đúng. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng dám tự xưng đệ nhất." Vừa có người đi đầu, lại thêm Dược Thiên Sầu cũng đã đứng ra, một đám người lúc này liền nhao nhao ồn ào, còn có người đứng lên chỉ tay chỉ trích. Phù Dung nhất thời có chút khẩn trương lên, nàng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy. Dược Thiên Sầu vươn ngón út, ngoáy vào lỗ tai đào đào, đặt bên mép thổi thổi, nhưng lại chậm rì rì nhìn mọi người, lơ đễnh nói: "Mọi người không cần kích động như vậy mà! Câu nói đó ta chỉ là thuận miệng nói đùa, ta cũng không hề xem là thật, các ngươi lại tự dưng đi xem là thật, quả thực là khó thể tin tưởng." Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh một mành, Lộng Trúc cười gượng, nhưng không hề phát sinh một chút thanh âm, không hổ là cao thủ Hóa Thần kỳ. Đinh Vị vừa đứng ra chợt sừng sốt hồi lâu, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi đột ngột, thẹn quá thành giận nói: "Thuận miệng nói chơi? Ngươi không ngờ dám đem danh dự thiên hạ tu sĩ thuận miệng nói chơi, ngươi xem thiên hạ tu sĩ là cái gì?" "Đinh huynh, cái mũ này ngươi cũng chụp quá lớn đi! Có phải nghiêm trọng như lời ngươi nói hay không đây?" Dược Thiên Sầu nhún nhún vai nói. "Hoa." Thanh âm bật khỏi ghế vang lên thành một mảnh, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên, chỉ vào Dược Thiên Sầu lớn tiếng chất vấn. "Hoàng mao tiểu nhi... "Ăn nói bừa bãi..." Nhiều tiếng mắng xen lẫn cùng nhau, hầu như làm người nghe thật không rõ ràng đang nói gì, làm Dược Thiên Sầu càng hoảng sợ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng bị nhiều người mắng chửi qua như vậy. Từ phản ứng quá kích của mọi người đều có thể thấy được, xác thực là nghiêm trọng như lời Đinh Vị đã nói, rất có điểm vị đạo cùng chung mối thù. Đám người này đều uống thuốc chuột sao? Có cần như vậy không? Đáng tiếc mình không phải cố tình làm như vậy tr, có thể chọc cho mọi người mắng thành một mảnh, bằng không làm sao có thể giở trò một trận! Vì vậy Dược Thiên Sầu quắc mắt như coi khinh ngàn lực sĩ, không quan tâm hơn thua, tính toán chờ mọi người mắng xong lại cùng nhau tính toán nợ cũ. Ban đầu Lộng Trúc còn cười ha hả nhìn Dược Thiên Sầu, tiểu tử này bình thường miệng lưỡi lợi hại, hiện tại đã biết cái gì gọi là miệng người có kim rồi đi! Một người bị nhiều người chửi mắng cùng lúc như vậy, mình sống hơn ngàn năm, thật đúng cho tới bây giờ chưa hề thấy qua. Nhưng sau khi nghe xong một hồi, Lộng Trúc có chút không còn cười nổi nữa, cứ kêu loạn một mảnh không biết cãi tới khi nào, quả thực là tạp âm phiền lòng. Lúc này hắn phát sinh một tiếng hừ lạnh quanh quẩn trong thiên điện, tiếng mắng của mọi người rốt cục thưa thớt dần rồi ngừng lại. Dược Thiên Sầu thật sự phục đám người này, kiểu chửi đổng y hệt những người đàn bà chanh chua. Kỳ thực chính hắn hẳn là lý giải thật sâu cái gì gọi là phạm vào chuyện làm nhiều người tức giận. Nếu không phải có Lộng Trúc và Văn Thụy ngồi nơi này, phỏng chừng một đám người đã xông lên quần ẩu động thủ với hắn. "Chư vị!" Dược Thiên Sầu nhấc tay nhìn quanh bốn phía nói: "Ta khắc sâu nhận thức sự sai lầm của mình, bởi vì ta nhất thời lỡ lời, thương tổn cảm tình của các tu sĩ trong tu chân giới, ở đây ta trịnh trọng hướng mọi người biểu thị lời xin lỗi chân thành nhất. Mong muốn chư vị có thế đem lời này của ta truyền bá ra ngoài, nhanh chóng hóa giải hiểu lầm hôm nay. Hi vọng chúng ta có thể biến chiến tranh thành ngọc bạch, chúng ta cùng dắt tay vì ngày mai tốt đẹp nhất trong tu chân giới. Cảm tạ mọi người!" Nói rất thành khẩn, thái độ cũng rất thành khẩn, đáng tiếc lại thiếu tiếng vỗ tay trong sự dự liệu của Dược Thiên Sầu. Lý do thoái thác này cũng tương đối mới mẻ, mọi người còn cần chút thời gian để tiêu hóa, trong đại điện nhất thời xuất hiện sự bình tĩnh ngắn ngủi. Phù Dung vốn đơn thuần lại lập tức hiểu ra, vẻ mặt sùng bái nhìn Dược Thiên Sầu, nguyên lai nói chuyện còn có thể nói ra đường hoàng như vậy. Lộng Trúc nhíu mày, hắn cùng Văn Thụy đưa mắt nhìn nhau, nói thầm: "Nói cái gì mà loạn thất bát tao như vậy."
Có người chợt phàn ứng, mắng to: "Mẹ nó! Ngươi là Hoa Hạ tu chân giới, cùng chúng ta căn bàn không phải một bên, ai muốn cùng ngươi dắt tay kiến thiết ngày mai tốt đẹp gì đó của tu chân giới!" Tiếng mắng vang to một mành, bất quá thanh âm thật nhỏ, ít nhiều cũng do tiếng hừ lạnh khi nãy của Lộng Trúc đã áp bãi. Đinh Vị đóng thẳng quát: "Dược Thiên Sầu, nói sai thì phải trả giá thật lớn, há có thể tùy tiện bồi một lời xin lôi là xong, tu chân giới nếu như vậy còn cần đánh đánh giết giết hay sao?" Kháo! Đây hình như là lời kịch mà ta từng dùng qua! Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, hờ hững nói: "Mắng cũng đã cho các ngươi mắng qua, ta cũng đã nói lời xin lỗi. Các ngươi còn muốn thế nào?" Mọi người ngần ra, thật đúng không biết làm gì hắn bây giờ mới tốt. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lộng Trúc, đều biết hiện nay Lộng Trúc là ô dù của Dược Thiên Sầu, chọc giận hắn, ở đây chỉ sợ không ai có được kết cục tốt. Lộng Trúc mủn cười, ngón tay thon dài vẽ vòng vòng trên bàn trà nhỏ, nhìn Văn Thụy cười nói: "Đây là chuyện tiểu đồng lứa, chúng ta không xen vào." Hắn cũng không hề nhìn Dược Thiên Sầu nói. Văn Thụy nhìn hắn, giật mình, cũng khẽ gật đầu, biểu thị sẽ không nhúng tay vào chuyện tiểu bối. Hai vị Hóa Thần kỳ đã tỏ thái độ sẽ không nhúng tay, dũng khí của mọi người khởi lên, Đinh Vị quát to: "Nếu như ngươi thực sự là đệ nhất nhân dưới Hóa Thân kỳ, vậy xuất ra bản lĩnh thật sự đi. Bằng không chỉ sợ ngươi có đến mà không có vê!" "Muốn đánh nhau phải không?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói. Đinh Vị không hề dài dòng, đưa tay nói: "Do ta trước tiên lãnh giáo đệ nhất nhân dưới Hóa Thần kỳ." Ý tứ trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, chính là tìm ngươi đánh nhau. "Chỉ bằng ngươi cũng xứng?" Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Ta xem ngươi là chán sống đi?" Mọi người ồ lên một trận, người này đã nói rõ không xem Đinh Vị vào trong mắt. Đinh Vị càng giận dữ phản cười nói: "Xứng không xứng cũng không phải chỉ nói ngoài miệng, so qua mới biết được là ai chán sống, thỉnh!" Trong đại điện bị mọi người ngồi vây quanh, trung gian cũng chỉ có hơn mười thước vuông vắn, đánh nhau cũng không biết đủ chỗ cho hai người thi triền hay không. "Không đánh!" Dược Thiên Sầu rất sảng khoái vung tay lên nói: "Ngươi nói đánh thì đánh sao, xem ta là cái gì?" Hắn trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình, lộ ra hình dạng không liên quan gì taẽ Lộng Trúc sửng sốt, đây không giống là tác phong từng nghe nói qua của Dược Thiên Sầu a! "Cái gì là đệ nhất nhân dưới Hóa Thần kỳ? Ta xem bất quá chỉ là bọn chuột nhắt giấu đầu lời đuôi nhát gan mà thôi." Đinh Vị chỉ tay mắng thật thống khoái. Toàn trường lập tức nổi lên lời lên án, cũng là ý tứ mắng chửi như Đinh Vị. Dược Thiên Sầu cười nhạt, lại chậm rãi đứng lên, đưa tay chỉ chỉ Đinh Vị nói: "Thích mắng? Ta khẽ động thủ, sợ ngươi ngay cả cơ hội khóc cũng không có." Hắn lập tức chỉ qua mọi người khinh miệt nói: "Chỉ là nhóm rác rưởi như các ngươi, cũng Xứng giương nanh múa vuốt với ta." Lộng Trúc hồ nghi nhìn hắn, người này hôm nay nói chuyện lúc mềm lúc cứng, rốt cục là muốn làm gì? Câu nói kia làm mọi người giống như ăn phải thuốc nồ, vừa mới ngồi xuống lại nhảy dựng lên, có người càng lớn tiếng quát to: "Dược Thiên Sầu, có gan thì cùng ta đánh một trận." Trong túi trữ vật của Đinh Vị trực tiếp bay ra một thanh phi đao dài chừng ba thước, cao cao bay lên, đã chuần bị động thủ. Dược Thiên Sầu đưa tay nói: "Chậm đã." "Đã sớm biết ngươi chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ." Đinh Vị cười lạnh nói. "Muốn đánh nhau phải không? Không thành vấn đề. Bất quá ta cũng không phải người ăn no làm chuyện nhàn rỗi." Dược Thiên Sầu khinh bỉ quét mắt nhìn mọi người, lấy ra một túi trữ vật, trực tiếp ném lên bàn trà của Văn Thụy, chỉ vào nói: "Trong đây có một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, ai đánh thắng ta hoặc làm thịt ta, một trăm vạn thượng phẩm linh thạch này là của hắn." Lộng Trúc giật mình, đầu của tiểu tử này nảy sinh vấn đề rồi sao! Còn nói mặc kệ ăn no không có việc gì làm. Mọi người cũng sửng sốt, còn có chuyện tốt này? Lập tức mọi người yên lặng gật đầu như hiểu rõ, phỏng chừng tiểu tử này đã chột dạ, muốn mượn thế đánh bạo, cho mọi người nghĩ lầm hắn có định liệu trước, cố ý hù dọa người. "Ha ha!" Đinh Vị cười lên điên cuồng: "Thật ngại ngùng với chư vị, ai kêu ta đi ra trước! Một trăm vạn thượng phầm linh thạch này ta lấy chắc rồi." "Ngươi cười cái rắm!" Dược Thiên Sầu lạnh lùng xối chậu nước lạnh: "Đây là bài bạc đổ mạng, muốn đánh với ta, muốn kiếm một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, trước hết phải móc ra một trăm vạn thượng phẩm linh thạch làm tiền đặt cược. Không có tiền thì đừng ra mất mặt xấu hổ, thiên hạ không có chuyện khi không chiếm tiện nghi, để người có tiền tham gia, lão tử tày thời phụng bồi." Dáng tươi cười của Đinh Vị đọng lại trên mặt cứng ngắc, mọi người cũng phát mộng. Những người ở đây tông mồn cũng không phải bình thường, thế nhưng địa vị của bọn họ bên trong tông môn cũng không cao lắm. Trên người có thể tùy thời mang theo một trăm vạn thượng phẩm linh thạch cũng không nhiều. Lộng Trúc đột nhiên lộ ra thần tình bừng tỉnh hiểu ra. Nguyên lai người này trước tiên làm vẻ chịu thua là muốn cho mọi người nghĩ hắn sợ mọi người, chờ khi đám người kia không chút kiêng nể mắng chửi um sùm, hắn lại vừa cứng vừa trào phúng châm chọc. Để mọi người không rửa nhục cũng không được, sau đó lại ném ra số tiền đặt cược lớn. Lúc này đám người kia đã đâm lao thì phải theo lao! Lộng Trúc hí mắt nhìn biểu tình của mọi người, hơn phân nửa có người cho rằng Dược Thiên Sầu đang cố ý khi dê mọi người trong tay không có tiền, muốn dùng số tiền đặt cược lớn hù dọa mọi người, để tránh né một hồi tranh đấu. Nhưng họ không hề biết, tiểu tử này đang muốn giết người kiếm tiền, làm chuyện nhất cử lưỡng tiện. Xem ra Tử Y nói thật không sai, tiểu tử này dù lăn qua lăn lại chuyện gì đều không thoát được can hệ với tiền.
"Đinh Vị, không có tiền thì đổi người khác lên, đừng đóng ngây ngốc ở đó." Dược Thiên Sầu cười khẩy nói. Đinh Vị cả giận nói: "Ta tới vội vàng, trong lúc nhất thời không có nhiều linh thạch cùng đổ với ngươi, ngươi phân mình là khiếp chiến, cố ỹ lấy tiền ra làm khó người khác." "Chậc chậc! Nếu như thật muốn đánh với ta! Căn bản không thành vấn đề!" Dược Thiên Sầu chắp tay hướng Mễ Như Sơn đứng một bên, lão già kia đứng ngây ngốc nơi đó, không nói một câu, há có thể để cho người của Hoắc Tông mình đứng ngoài xem náo nhiệt. Hắn chỉ tay nói: "Khách nhân đi đến không mang theo tiền cũng là chuyện bình thường, nhưng chủ nhân ở đây thật muốn thu thập linh thạch trong địa bàn của mình hẳn là không thành vấn đề. Thật muốn chứng minh mình không phải là rác rưởi, không ngại tìm chủ nhân mượn một chút. Ta nghĩ chủ nhân còn chưa đến nôi nhỏ mọn mà không cho mượn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.