Chương 1137: Chuẩn bị chiến tranh
Thiên Sầu
05/09/2013
Chờ tới khi hắn quay trở vào, thì trên quảng Trường trung tâm Mê Huyễn Tiên Thành đã trở nên hỗn loạn, bóng người phi hành bay khắp bốn phương tám hướng.
Hỗn loạn..., hỗn loạn!
Cả Mê Huyễn Tiên Thành tràn ngập thanh âm kinh hô, trong tay chúng nhân đều nắm giữ một tờ truyền đơn. Quảng Trường phồn hoa thoáng chốc đã trở nên thưa thớt hơn không ít. Chỉ còn lại một nhóm tán tu trong tay đang cầm tờ truyền đơn mà ngần người ra. Bọn hắn không môn không phái, vậy nên cũng không cần phải quay về bẩm báo cho ai.
Dược Thiên sầu đối với hiệu quả này rất thỏa màn, đây cũng chính là điều mà hắn đang cần. Sau khi lắc mình phóng vào trong quảng trường, đi tới trước bên người nhóm tán tu, thồn thức lắc đầu, chắp tay chỉ loạn bốn phương tám hướng nói: “Chư vị! Không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà có động tĩnh lớn như thế ah?”
“Là ngươi! Ta nhận ra ngươi.” Bỗng dưng một người trong đó, chỉ tay vào Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói.
Dược Thiên sầu không khỏi sửng sốt ngắm nhìn đối phương, còn chưa kịp phản ứng, thì đối phương đã chắp tay mỉm cười: “Tôn giá quên rồi sao? Lúc trước Liên Minh Thương Hội bị Phương Nghiệp dẫn quân đến công phá, ngài đã từng gọi ta đến hỏi thăm tình hình.”
Hóa ra là quen biết trong Trường hợp này, làm lão tử hết hồn ah!
Dược Thiên sầu “nha” một tiếng, ngay lập tức phản ứng, nhớ tới cảnh tượng ngày trước mình kéo một đám người qua hỏi thăm. Liền vỗ trán cười nói: “Nhớ rồi.., nhớ rồi..., đúng là tấu xảo! Không ngờ chúng ta vẫn có duyên gặp lại nhau.”
Sau đó tiếp tục nhìn quanh bốn phía, giả vỡ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Đám người nghe vậy nhất thời cùng nhau lắc đầu cảm khái. Người nọ cầm tờ truyền đơn trong tay giao cho Dược Thiên sầu, giải thích: “Cũng chưa biết là thật hay giả. Nhưng nếu là sự thật thì sẽ có phiền toái rất lớn.”
Dược Thiên sầu giả vỡ đón nhận truyền đơn, ngưng thần chăm chú xem nội dung bên trong, lẩm bẩm: “Tam giới nguy nan! Kim Thái và Bạch Khải không cam lòng thất bại, cho nên muốn khai mở phong ấn những thông đạo dẫn đến Ma giới, phóng thích Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma trùng lâm tam giới! Chuyện tình vô cùng nguy cấp, mong quần hùng Tiên Minh hai giới vứt bỏ ân oán tư thù, cùng nhau hợp sức, tốc tốc phòng thù ở bảy mươi tư thông đạo dẫn đến Ma giới, đừng cho âm mưu của Kim Thái và Bạch Khải thực hiện thành công. Nếu không, quần ma trùng lâm tàn sát bừa bãi tam giới, chúng sinh liền sẽ rơi vào Tràng cảnh lầm than khổ cực! Dược Thiên sầu chấp bút!”
Lẩm bầm xong, liền phủi tay đem tờ truyền đơn trả người nọ. Sau đó dùng ánh mắt kinh nghị bất định nói: “Chuyện này có đáng tin không? Ta nghe nói Dược Thiên sầu cũng là đồng đảng của Kim Thái ah!”
“Chuyện lớn như thế này, thà rằng tin tưởng còn hơn là không ah!” Người nọ đón nhận tờ truyền đơn, quẳng ném ánh mắt ngắm nhìn quảng Trường vắng tanh, nói: “Vạn nhất đúng là sự thật, vậy thì tam giới sẽ máu chảy thành sông. Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma tàn sát bừa bãi, chỉ sợ khó tránh khỏi một màn huyết tẩy tam giới, đem những thế lực đang bành trướng tiêu diệt hoàn toàn, sau đó thống trị tam giới ở dưới gót chân bằng vào lực lượng ma đạo của hắn. Thứ nghĩ xem, sau khi quần ma trùng lâm tam giới, nếu Tam Dạ Ma Quân không cấp cho đám thủ hạ chỗ tốt, vậy thì hắn làm sao trả được công đạo cho đám thủ hạ, nhiều năm bị giam giữ ở trong Ma giới đây!”
“Đúng thế!” Một gã đứng bên cạnh gật đầu tán thành, nói theo: “Đối với nhóm tán tu như chúng ta thì chưa chắc lắm. Tam Dạ Ma Quân sẽ không thể giết chết hết mọi người, nếu hắn tâm ngoan thủ lạt làm thế. Vậy thì chúng ta cần phải đoàn kết liều chết phản kháng thôi. Nhiều ít gì thì cũng uống được một ngụm máu của bọn chúng. Bất quá, quần ma trùng lâm tam giới sẽ lưu những người như chúng ta lại, để lao động khổ sai cung Phụng cho chúng. Cho nên chỉ cần không lẫn vào bên trong chuyện này, nhóm tán tu chúng ta sẽ không thể mất đi tánh mạng, cùng lắm thì đời sống gian nan khổ cực hơn một chút mà thôi. Chân chính lo lắng, đó là các danh môn đại phái. Đám người này đã quen thói cao cao tại thượng, ngươi kêu bọn hắn đi làm khổ sai. Không bằng thà giết bọn hắn....”
Cuộc tranh luận ở bên này nhất thời đã hấp dẫn không ít nhóm tán tu gia nhập thêm vào, nghe vậy cả đám đều gật đầu đồng ý quan điểm. Dược Thiên sầu nhìn đám người xung quanh, trong lòng âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, mấy tên gia hỏa này đúng là đã làm cẩu quen thành tính mất rồi.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đương thời Tiên Minh hai giới cũng không coi những tán tu này là người. Nếu trước sau đều làm cẩu, đối với bọn hắn mà nói, làm câu nhà ai thì cũng giống nhau cả mà thôi.
Vốn Dược Thiên sầu còn muốn nhân cơ hội chưa phơi bày thân phận của mình ra, mà ở trước mặt chúng nhân ca ngợi hành động không sợ cường quyền của Dược Thiên Sầu. Hắn muốn khích lệ chính mình, Bởi vì xem tình huống này, thừa dịp trong lúc hỗn loạn giành lấy tình cảm của quần chúng mới là hay nhất. Nhưng khi nhìn thấy nhóm cẩu đảm vô lực xoay chuyển đất trời này, hắn liền buông tha chủ ý trong đầu.
Lúc này đã xác nhận tin tức loan truyền ra ngoài rồi, thời gian quý báu nên hắn đành phải chạy đi an bài nhiều chuyện tình khác....
“Ngao....” Dưới bầu trời u ám tang thương nhìn không thấy một tia ánh sáng mặt trời. Bỗng nhiên một tiếng thét dài vang lên, lập tức khiến cho vô số người bên trong Mộ Quang Chỉ Thành lao vút ra. Đúng lúc trông thấy những tờ giấy trắng đang bay lả tả xuống dưới, không ít người vươn tay ra đón lấy quan sát nội dung bên trong. Chờ sau khi xem rõ nội dung bên trong xong, cả đám đều chấn động, hoàn cảnh bên trong Mộ Quang Chỉ Thanh ngay lập tức đã trở nên huyên náo.
Rất nhiều nhóm người cùng nhau thương thảo xem, chuyện tình này là thật hay giả, cũng có nhiều người phản ứng đầu tiên chính là đem nội dung truyền đơn sao chép vào bên trong ngọc điệp. Bất quá chỉ một lát công phu sau, những tờ truyền đơn kia tuy chỉ là vật chết, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi tử khí ở Minh giới ăn mòn. Chẳng bao lâu sau đều hóa thành tro tàn. Tuy nhiên chuyện này đối với chúng nhân mà nói, thì cũng quá đủ rồi, chỉ cần đem tin tức này lan truyền ra ngoài là được.
Bên trong Thần Khư Cảnh, Căn cứ xung quanh hiện giờ đừng nói là mãnh thú, cơ hồ ngay cả một con động vật nhỏ cũng đều vô pháp nhìn thấy. Không phải do đại quân Anh Hùng Trường kỳ luyện tập chém giết hết, mà đó là do bị Thần Miếu Thải Chu hung tàn săn bắt làm thức ăn. Tóm lại, mảnh đất trung tâm xung quanh Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, bây giờ đã trở thành tử địa cho nhóm mãnh thú.
Địa phương năm xưa là Tràng thí luyện của đệ tử các môn phái, hiện giờ đã trở thành cấm doanh trại của đại quân ô Thác Châu, không giao thiệp cùng ai. Nhưng Trường kỳ đóng doanh ẩn giấu ở trong sương mù, cũng không thể che giấu được hết động tĩnh, hơn nữa Trương Bằng lại thường xuyên dẫn người ra ngoài tiến hành thí luyện chiến đấu, vì thế phát sinh chuyện tình xung đột là không thể tránh khỏi. Kết quả sau những lần giao phong, không thế lực nào đánh thắng được đại quân ô Thác Châu.
Ngay khi Trương Bằng muốn quét ngang Thần Khư Cảnh, thì nhận được tin tức của Vương Viên Hồng từ Đại Diễn Sơn truyền đến ngăn cản, kêu Trương Bằng không cần đem sự tình làm lớn, nếu không sẽ kinh động đến Thải Vũ Sư Vương ở sâu bên trong Thần Khư Cảnh. Trương Bằng nghe nói Thải Vũ Sư Vương này, tu vi ít nhất đã tới cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, hơn nữa thủ hạ dưới trướng đông đảo, tu vi cao thâm, lúc này mới ngập ngừng buông tha ý tưởng trong đầu.
Theo sau, gần vạn quân sĩ ở dưới sự chỉ dạy thường xuyên của Trương Bằng mà thân kinh bách chiến, đã tập trung toàn bộ về đây. Tiếp đó, đoàn nhân mã co rút vào trong Căn cứ nằm ở vùng phụ cận, võ trang chuẩn bị đầy đủ, chờ đợi thời khắc mấu chốt.
Cơ sở ngầm dưới lòng đất. Dược Thiên sầu đã triệu tập lĩnh chữ chư quốc đến, chính là muốn phát huy kĩ năng công tác tư tường cho đám người này, hướng mọi người diễn giải ra Tràng cảnh quần ma xâm chiếm tam giới, thì sẽ trở nên thảm khốc như thế nào. Cũng thông báo cho mọi người biết, hắn đã ra lệnh cho tu sĩ nhân gian tập trung ở Tụ Bảo Bồn, chuẩn bị trợ giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thể, chuẩn bị làm tốt công tác kháng chiến chống lại ma đạo!
Dược Thiên sầu nêu ra tấm gương m Bách Khang năm xưa thà chết chứ không chịu khuất nhục dưới chân ma đạo, ở trong này mà dõng dạc phất cờ reo hò, công tác tư tường có thể nói là vô cùng mỹ màn, làm cho mọi người hiểu ra, cơn đại nạn sắp tới cũng không phải là không có lực hoàn thủ. Hơn nữa. Dược Thiên sầu còn thề thốt son sắt, nói rằng nếu thế cục chuyển biến bất lợi, hắn sẽ đến Đại Tuyết Sơn ở Minh giới, nhờ Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu tương trợ, mượn tám mươi vạn Băng Phách Huyền Binh đi ra chiến đấu.
Bấy nhiêu đó chưa thấm vào đâu. Dược Thiên sầu còn đem danh hào của Tất Trường Xuân ra, rõ ràng tuyên cáo, nếu như không xong, hắn sẽ đích thân mời sư phụ Tất Trường Xuân ra mặt xoay chuyển càn khôn. Để cho mọi người có đường sống yên ổn ở trong Tiên giới.
“Tuy nhiên, nếu đã cố gắng hết thảy mà vẫn không chiến thắng. Cùng lắm thì chúng ta rút vào trong Thần Khư Cảnh là được. Nhưng Dược Thiên sầu ta cũng không phải là hạng người nhu nhược, vì thế lần này quyết sẽ đánh cược một phen!” Đây là câu nói cuối cùng của Dược Thiên sầu đối với mọi người.
Trên thực tế, nếu không phải Dược Thiên sầu bị Yến Truy Tinh dồn vào đường cùng, thì hắn sẽ không bao giờ hao phí tâm sức như lần này. Hiện giờ trong lúc sinh từ tồn vong, cho nên đành phải phát huy ra tất cả mánh khóe, chuyện gì cũng đều có thể làm được. Nếu ngày sau chiến bại, cho dù thua, thì cũng phải đem địch nhân đùa chết mới thôi.
Một phen công tác tư tường, làm cho diễn cảm trên mặt đám lĩnh chủ chư quốc đều trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn làm cẩu khổ sai cho đám quần ma, tuy rằng Dược Thiên sầu thường ngày ân uy cùng tế, nhưng cuối cùng đối xử với bọn hắn vẫn là không sai. Hơn nữa. Dược Thiên Sầu còn trợ giúp bọn hắn đề thăng tu vi nhanh chóng, tương lai đang sáng ngời trước mắt, cho nên ai cũng không muốn rơi vào bóng tối vô tận, trở thành cái Thứ không bằng heo chó.
“Đánh đi...!”
“Liều mạng ah!”
Bỗng nhiên, từng thanh âm nặng nề bắt đầu vang lên ở trong cơ sở ngầm, mặc dù không có ngôn ngữ hào hùng, nhưng khi biết có Tất Trường Xuân làm chỗ dựa, thì mọi người cũng hồn nhiên không còn lo lắng thêm nữa. Bởi vì Tất Trường Xuân chưa từng làm bọn hắn thất vọng qua bao giờ. Huống chi, còn cả những thế lực khổng lồ trong Tiên Minh hai giới, cùng nhau chống lại quần ma, mọi người cảm thấy cũng không có gì mà phải hoảng sợ....
Hỗn loạn..., hỗn loạn!
Cả Mê Huyễn Tiên Thành tràn ngập thanh âm kinh hô, trong tay chúng nhân đều nắm giữ một tờ truyền đơn. Quảng Trường phồn hoa thoáng chốc đã trở nên thưa thớt hơn không ít. Chỉ còn lại một nhóm tán tu trong tay đang cầm tờ truyền đơn mà ngần người ra. Bọn hắn không môn không phái, vậy nên cũng không cần phải quay về bẩm báo cho ai.
Dược Thiên sầu đối với hiệu quả này rất thỏa màn, đây cũng chính là điều mà hắn đang cần. Sau khi lắc mình phóng vào trong quảng trường, đi tới trước bên người nhóm tán tu, thồn thức lắc đầu, chắp tay chỉ loạn bốn phương tám hướng nói: “Chư vị! Không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà có động tĩnh lớn như thế ah?”
“Là ngươi! Ta nhận ra ngươi.” Bỗng dưng một người trong đó, chỉ tay vào Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói.
Dược Thiên sầu không khỏi sửng sốt ngắm nhìn đối phương, còn chưa kịp phản ứng, thì đối phương đã chắp tay mỉm cười: “Tôn giá quên rồi sao? Lúc trước Liên Minh Thương Hội bị Phương Nghiệp dẫn quân đến công phá, ngài đã từng gọi ta đến hỏi thăm tình hình.”
Hóa ra là quen biết trong Trường hợp này, làm lão tử hết hồn ah!
Dược Thiên sầu “nha” một tiếng, ngay lập tức phản ứng, nhớ tới cảnh tượng ngày trước mình kéo một đám người qua hỏi thăm. Liền vỗ trán cười nói: “Nhớ rồi.., nhớ rồi..., đúng là tấu xảo! Không ngờ chúng ta vẫn có duyên gặp lại nhau.”
Sau đó tiếp tục nhìn quanh bốn phía, giả vỡ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Đám người nghe vậy nhất thời cùng nhau lắc đầu cảm khái. Người nọ cầm tờ truyền đơn trong tay giao cho Dược Thiên sầu, giải thích: “Cũng chưa biết là thật hay giả. Nhưng nếu là sự thật thì sẽ có phiền toái rất lớn.”
Dược Thiên sầu giả vỡ đón nhận truyền đơn, ngưng thần chăm chú xem nội dung bên trong, lẩm bẩm: “Tam giới nguy nan! Kim Thái và Bạch Khải không cam lòng thất bại, cho nên muốn khai mở phong ấn những thông đạo dẫn đến Ma giới, phóng thích Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma trùng lâm tam giới! Chuyện tình vô cùng nguy cấp, mong quần hùng Tiên Minh hai giới vứt bỏ ân oán tư thù, cùng nhau hợp sức, tốc tốc phòng thù ở bảy mươi tư thông đạo dẫn đến Ma giới, đừng cho âm mưu của Kim Thái và Bạch Khải thực hiện thành công. Nếu không, quần ma trùng lâm tàn sát bừa bãi tam giới, chúng sinh liền sẽ rơi vào Tràng cảnh lầm than khổ cực! Dược Thiên sầu chấp bút!”
Lẩm bầm xong, liền phủi tay đem tờ truyền đơn trả người nọ. Sau đó dùng ánh mắt kinh nghị bất định nói: “Chuyện này có đáng tin không? Ta nghe nói Dược Thiên sầu cũng là đồng đảng của Kim Thái ah!”
“Chuyện lớn như thế này, thà rằng tin tưởng còn hơn là không ah!” Người nọ đón nhận tờ truyền đơn, quẳng ném ánh mắt ngắm nhìn quảng Trường vắng tanh, nói: “Vạn nhất đúng là sự thật, vậy thì tam giới sẽ máu chảy thành sông. Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma tàn sát bừa bãi, chỉ sợ khó tránh khỏi một màn huyết tẩy tam giới, đem những thế lực đang bành trướng tiêu diệt hoàn toàn, sau đó thống trị tam giới ở dưới gót chân bằng vào lực lượng ma đạo của hắn. Thứ nghĩ xem, sau khi quần ma trùng lâm tam giới, nếu Tam Dạ Ma Quân không cấp cho đám thủ hạ chỗ tốt, vậy thì hắn làm sao trả được công đạo cho đám thủ hạ, nhiều năm bị giam giữ ở trong Ma giới đây!”
“Đúng thế!” Một gã đứng bên cạnh gật đầu tán thành, nói theo: “Đối với nhóm tán tu như chúng ta thì chưa chắc lắm. Tam Dạ Ma Quân sẽ không thể giết chết hết mọi người, nếu hắn tâm ngoan thủ lạt làm thế. Vậy thì chúng ta cần phải đoàn kết liều chết phản kháng thôi. Nhiều ít gì thì cũng uống được một ngụm máu của bọn chúng. Bất quá, quần ma trùng lâm tam giới sẽ lưu những người như chúng ta lại, để lao động khổ sai cung Phụng cho chúng. Cho nên chỉ cần không lẫn vào bên trong chuyện này, nhóm tán tu chúng ta sẽ không thể mất đi tánh mạng, cùng lắm thì đời sống gian nan khổ cực hơn một chút mà thôi. Chân chính lo lắng, đó là các danh môn đại phái. Đám người này đã quen thói cao cao tại thượng, ngươi kêu bọn hắn đi làm khổ sai. Không bằng thà giết bọn hắn....”
Cuộc tranh luận ở bên này nhất thời đã hấp dẫn không ít nhóm tán tu gia nhập thêm vào, nghe vậy cả đám đều gật đầu đồng ý quan điểm. Dược Thiên sầu nhìn đám người xung quanh, trong lòng âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, mấy tên gia hỏa này đúng là đã làm cẩu quen thành tính mất rồi.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đương thời Tiên Minh hai giới cũng không coi những tán tu này là người. Nếu trước sau đều làm cẩu, đối với bọn hắn mà nói, làm câu nhà ai thì cũng giống nhau cả mà thôi.
Vốn Dược Thiên sầu còn muốn nhân cơ hội chưa phơi bày thân phận của mình ra, mà ở trước mặt chúng nhân ca ngợi hành động không sợ cường quyền của Dược Thiên Sầu. Hắn muốn khích lệ chính mình, Bởi vì xem tình huống này, thừa dịp trong lúc hỗn loạn giành lấy tình cảm của quần chúng mới là hay nhất. Nhưng khi nhìn thấy nhóm cẩu đảm vô lực xoay chuyển đất trời này, hắn liền buông tha chủ ý trong đầu.
Lúc này đã xác nhận tin tức loan truyền ra ngoài rồi, thời gian quý báu nên hắn đành phải chạy đi an bài nhiều chuyện tình khác....
“Ngao....” Dưới bầu trời u ám tang thương nhìn không thấy một tia ánh sáng mặt trời. Bỗng nhiên một tiếng thét dài vang lên, lập tức khiến cho vô số người bên trong Mộ Quang Chỉ Thành lao vút ra. Đúng lúc trông thấy những tờ giấy trắng đang bay lả tả xuống dưới, không ít người vươn tay ra đón lấy quan sát nội dung bên trong. Chờ sau khi xem rõ nội dung bên trong xong, cả đám đều chấn động, hoàn cảnh bên trong Mộ Quang Chỉ Thanh ngay lập tức đã trở nên huyên náo.
Rất nhiều nhóm người cùng nhau thương thảo xem, chuyện tình này là thật hay giả, cũng có nhiều người phản ứng đầu tiên chính là đem nội dung truyền đơn sao chép vào bên trong ngọc điệp. Bất quá chỉ một lát công phu sau, những tờ truyền đơn kia tuy chỉ là vật chết, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi tử khí ở Minh giới ăn mòn. Chẳng bao lâu sau đều hóa thành tro tàn. Tuy nhiên chuyện này đối với chúng nhân mà nói, thì cũng quá đủ rồi, chỉ cần đem tin tức này lan truyền ra ngoài là được.
Bên trong Thần Khư Cảnh, Căn cứ xung quanh hiện giờ đừng nói là mãnh thú, cơ hồ ngay cả một con động vật nhỏ cũng đều vô pháp nhìn thấy. Không phải do đại quân Anh Hùng Trường kỳ luyện tập chém giết hết, mà đó là do bị Thần Miếu Thải Chu hung tàn săn bắt làm thức ăn. Tóm lại, mảnh đất trung tâm xung quanh Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, bây giờ đã trở thành tử địa cho nhóm mãnh thú.
Địa phương năm xưa là Tràng thí luyện của đệ tử các môn phái, hiện giờ đã trở thành cấm doanh trại của đại quân ô Thác Châu, không giao thiệp cùng ai. Nhưng Trường kỳ đóng doanh ẩn giấu ở trong sương mù, cũng không thể che giấu được hết động tĩnh, hơn nữa Trương Bằng lại thường xuyên dẫn người ra ngoài tiến hành thí luyện chiến đấu, vì thế phát sinh chuyện tình xung đột là không thể tránh khỏi. Kết quả sau những lần giao phong, không thế lực nào đánh thắng được đại quân ô Thác Châu.
Ngay khi Trương Bằng muốn quét ngang Thần Khư Cảnh, thì nhận được tin tức của Vương Viên Hồng từ Đại Diễn Sơn truyền đến ngăn cản, kêu Trương Bằng không cần đem sự tình làm lớn, nếu không sẽ kinh động đến Thải Vũ Sư Vương ở sâu bên trong Thần Khư Cảnh. Trương Bằng nghe nói Thải Vũ Sư Vương này, tu vi ít nhất đã tới cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, hơn nữa thủ hạ dưới trướng đông đảo, tu vi cao thâm, lúc này mới ngập ngừng buông tha ý tưởng trong đầu.
Theo sau, gần vạn quân sĩ ở dưới sự chỉ dạy thường xuyên của Trương Bằng mà thân kinh bách chiến, đã tập trung toàn bộ về đây. Tiếp đó, đoàn nhân mã co rút vào trong Căn cứ nằm ở vùng phụ cận, võ trang chuẩn bị đầy đủ, chờ đợi thời khắc mấu chốt.
Cơ sở ngầm dưới lòng đất. Dược Thiên sầu đã triệu tập lĩnh chữ chư quốc đến, chính là muốn phát huy kĩ năng công tác tư tường cho đám người này, hướng mọi người diễn giải ra Tràng cảnh quần ma xâm chiếm tam giới, thì sẽ trở nên thảm khốc như thế nào. Cũng thông báo cho mọi người biết, hắn đã ra lệnh cho tu sĩ nhân gian tập trung ở Tụ Bảo Bồn, chuẩn bị trợ giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thể, chuẩn bị làm tốt công tác kháng chiến chống lại ma đạo!
Dược Thiên sầu nêu ra tấm gương m Bách Khang năm xưa thà chết chứ không chịu khuất nhục dưới chân ma đạo, ở trong này mà dõng dạc phất cờ reo hò, công tác tư tường có thể nói là vô cùng mỹ màn, làm cho mọi người hiểu ra, cơn đại nạn sắp tới cũng không phải là không có lực hoàn thủ. Hơn nữa. Dược Thiên sầu còn thề thốt son sắt, nói rằng nếu thế cục chuyển biến bất lợi, hắn sẽ đến Đại Tuyết Sơn ở Minh giới, nhờ Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu tương trợ, mượn tám mươi vạn Băng Phách Huyền Binh đi ra chiến đấu.
Bấy nhiêu đó chưa thấm vào đâu. Dược Thiên sầu còn đem danh hào của Tất Trường Xuân ra, rõ ràng tuyên cáo, nếu như không xong, hắn sẽ đích thân mời sư phụ Tất Trường Xuân ra mặt xoay chuyển càn khôn. Để cho mọi người có đường sống yên ổn ở trong Tiên giới.
“Tuy nhiên, nếu đã cố gắng hết thảy mà vẫn không chiến thắng. Cùng lắm thì chúng ta rút vào trong Thần Khư Cảnh là được. Nhưng Dược Thiên sầu ta cũng không phải là hạng người nhu nhược, vì thế lần này quyết sẽ đánh cược một phen!” Đây là câu nói cuối cùng của Dược Thiên sầu đối với mọi người.
Trên thực tế, nếu không phải Dược Thiên sầu bị Yến Truy Tinh dồn vào đường cùng, thì hắn sẽ không bao giờ hao phí tâm sức như lần này. Hiện giờ trong lúc sinh từ tồn vong, cho nên đành phải phát huy ra tất cả mánh khóe, chuyện gì cũng đều có thể làm được. Nếu ngày sau chiến bại, cho dù thua, thì cũng phải đem địch nhân đùa chết mới thôi.
Một phen công tác tư tường, làm cho diễn cảm trên mặt đám lĩnh chủ chư quốc đều trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn làm cẩu khổ sai cho đám quần ma, tuy rằng Dược Thiên sầu thường ngày ân uy cùng tế, nhưng cuối cùng đối xử với bọn hắn vẫn là không sai. Hơn nữa. Dược Thiên Sầu còn trợ giúp bọn hắn đề thăng tu vi nhanh chóng, tương lai đang sáng ngời trước mắt, cho nên ai cũng không muốn rơi vào bóng tối vô tận, trở thành cái Thứ không bằng heo chó.
“Đánh đi...!”
“Liều mạng ah!”
Bỗng nhiên, từng thanh âm nặng nề bắt đầu vang lên ở trong cơ sở ngầm, mặc dù không có ngôn ngữ hào hùng, nhưng khi biết có Tất Trường Xuân làm chỗ dựa, thì mọi người cũng hồn nhiên không còn lo lắng thêm nữa. Bởi vì Tất Trường Xuân chưa từng làm bọn hắn thất vọng qua bao giờ. Huống chi, còn cả những thế lực khổng lồ trong Tiên Minh hai giới, cùng nhau chống lại quần ma, mọi người cảm thấy cũng không có gì mà phải hoảng sợ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.