Chương 1138: Chuẩn bị chiến tranh
Thiên Sầu
05/09/2013
Kỳ thật nói trắng ra, trong tiềm thức của đám bánh quẩy này, đều chưa chắc đã dám làm cái chuyện tình, trời gập xuống giương lưng lên chống đờ. Chẳng qua hết thẩy là vì, nếu xảy ra chuyện không xong, thì cùng lắm là quay trở về ẩn náu bên trong Thần Khư Cảnh mà thôi.
Mà Dược Thiên sầu cần chính là hiệu quả này, hoàn toàn ngay từ đâu không cho rằng, có thể dựa vào công tác tư tường kêu đám gia hỏa này buông tha tạp niệm quên đi sống chết. Suy bụng ta ra bụng người, nếu phóng lên trên người mình, chính bản thân mình chắc chắn cũng sẽ không có làm như vậy!
Hôm nay hao phí tâm tư là muốn nâng cao lòng tự tin xông pha chiến Trường của bọn hắn, ở khoảng thời gian trước khi khai chiến duy trì sĩ khí lòng quân, về phần ngày sau chiến Trường có như thế nào, thì cũng vô pháp do bọn hắn làm chủ!
Sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, đám tu sĩ nhân gian loạn thất bát tao sớm đã bị Cổ Thanh Vân cùng Hồng Thất thu thập được không sai biệt lắm rồi. Nhưng tu sĩ các phương tập trung một nơi, ước chừng gần trăm vạn tu sĩ, dựa vào đại quân của hắn thì cũng là vô pháp khống chế cái nhân số khổng lồ này. Nhưng phần lớn lại là đệ tử và thủ hạ của nhóm lĩnh chủ chư quốc, cho nên Dược Thiên sầu muốn dùng uy danh của nhóm lĩnh chủ chư quốc quản lí quân số này. Nếu không, còn chưa triển khai đánh trận, phe bên mình đã hỗn loạn thành một mở bòng bong mất rồi.
Đại Minh Luân, Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng ngồi dự thính, khẽ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn không nghĩ qua Dược Thiên sầu đến từ nhân gian, hơn nữa tùy thời còn có thể tập trung quân số khổng lồ như vậy. Tối làm cho bọn hắn vô pháp tưởng tượng chính là, cái vị Tất Trường Xuân kia không ngờ còn là sư phụ của Dược Thiên sầu!
Ngạc Tuyết Quân và Cơ Vũ đồng dạng cũng chấn động, hai người tuy đã biết Tất Trường Xuân là sư phụ của Dược Thiên sầu, nhưng chưa từng nghĩ qua. Dược Thiên Sầu có bản lĩnh nhất hô bá ứng như thế này. Hơn nữa, còn đỏi giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thế, đây là cái khái niệm gì?
Chỉ riêng Lộng Trúc cùng Lộ Nghiên Thành là cảm khái nhiều nhất, ngắm nhìn Dược Thiên sầu đứng ở đây dõng dạc hô hào quần hùng, thì không khỏi nhớ đến cái tên hỗn đản năm xưa rong ruối chạy trốn khắp nơi ở Tu Chân Giới kia, hiện giờ quả nhiên là đã ra dáng lắm rồi. Mà cái tên Yến Truy Tinh kia thì càng lợi hại hơn, thế nhưng đã trở thành người kế nhiệm Ma Quân của Ma giới. Phó cung chủ đương nhiệm Ma Cung!
Đám tỷ muội Phù Dung cùng Tử Y đứng bên cạnh, một mực quan sát, các nàng nhìn thấy khí thế Dược Thiên sầu chỉ huy quần hùng sắp đi chinh chiến, trong mắt nhiều ít đều tản mát ra tinh quang. Đột nhiên Tử Y phát hiện, nam nhân này kỳ thật cũng không có chán ghét như mình tưởng tượng, mà dường như còn rất có mị lực ah! Nàng hoa dung ửng hồng, đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, may mắn hiện giờ cũng không có người nào chú ý tới nàng.
Đúng lúc này, thanh âm “lốp cốp” từ bên ngoài truyền vào, chúng nhân nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng thân ảnh mười phần quỷ dị, từ đầu lối thông đạo trầm ổn tiến vào, hướng Dược Thiên sầu hành lễ nói: “Sư phụ! Đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Nghe thanh âm, chúng nhân mới nhận ra đây là Trương Bằng, người chủ quản xung quanh khu vực này. Theo sau, không khỏi hứng thú đánh giá giáp trụ trên người hắn. Bởi vì Trương Bằng thường xuyên dẫn quân đi nơi khác huấn luyện, nên mọi người chưa bao giờ từng nhìn qua cái trang phục cổ quái này.
Đầu tiên bộ giáp trụ này nhìn rất bó sát người, hiển nhiên là đã làm theo kích thước khổ người của Trương Bằng. Trên hai cầu vai mọc ra vô số mũi đỉnh bén nhọn, sau lưng còn giắt một đôi Trường kiếm, toàn thân chỉ nhìn thấy hai con mắt lộ ra bên ngoài, mũi, miệng và tai thì có lỗ thông khí nhô, tạo hình cực kỳ quỷ quái. Mà toàn thân giáp trụ ngắm đen đang tản mát ra ánh hào quang mờ nhạt. Vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường mà là bảo giáp tỉ mỉ luyện chế ra.
Lúc này Trương Bằng cấp cho người ta cảm giác, hắn giống như là ma quỷ bước ra từ trong u minh vực sâu bình thường. Muốn dùng thần thức điều tra, lại thấy vô pháp xuyên thấu nội tình bên trong. Chỉ khi thần thức Nương theo hai hốc mắt tiến vào, thì mới nhìn thấy rõ hình dáng bên trong!
Dược Thiên sầu thoáng liếc mắt nhìn Trương Bằng, khẽ gật đầu một cái. Trương Bằng liền xoay người, hướng chúng nhân xung quanh thong báo: “Tất cả mọi người đi theo ta xem một chút đi!”
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu Dược Thiên sầu muốn cho mình xem cái gì. Bất quá vẫn đi theo Dược Thiên sầu đi ra bên ngoài, vừa tiến vào một doanh trại dưới cơ sở ngầm, thì đã nghe thấy thanh âm “chi chi”. Một con Thải Chu nhiều màu từ trên tường bỏ xuống, tám móng vuốt sắc bén đánh thẳng về phía Trương Bằng, trúng vào khỏi giáp phát ra những thanh âm “đỉnh đương leng keng.”
“Cẩn thận.” Trong đoàn người, lúc này có người nhịn không được, bật thốt ra thanh âm cảnh báo. Còn đang tường rằng bị mãnh thú bên trong Thần Khư Cảnh tập kích bất ngờ.
Dược Thiên sầu quay đầu nhìn đoàn người cười nhạt nói: “Không cần lo lắng, đều là người một nhà.”
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên, thì chỉ thấy con Thải Chu bành trướng thân hình ra to bằng tấm phản, tám chiếc lợi trảo sắc bén giương lên dữ tợn, dường như là đang muốn ôm trọn lấy Trương Bằng. Lúc này Trương Bằng mới trừng mắt liếc nhìn, con Thải Chu kia lập tức giống như đứa trẻ phạm sai lầm, ngoan ngoãn nằm rạp xuống dưới đất. Trương Bằng lắc mình nhảy lên lưng của nó, Thải Chu liền múa tám chi, chờ theo Trương Bằng liến thoáng bỏ ra ngoài.
Lúc này mọi người mới tin tưởng, quả nhiên là người một nhà. Bất quá đợi khi chúng nhân đi ra bên ngoài sơn cốc, thì đã thấy con Thải Chu kia chờ Trương Bằng trèo lên trên sơn cốc. Dược Thiên sầu lắc mình bay theo, chúng nhân cũng bám sát ở ngay phía sau.
Chưa nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng khi vừa nhìn thì đã giật mình hoảng hốt. Chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có rất nhiều người đang tập trung, cả đám đều mặc thân giáp quỷ dị giống như Trương Bằng, phảng phất như ân như hiện ở trong sương mù.
Lúc trước, Trương Bằng đã nhận được lệnh của Dược Thiên sầu, nên cố tình dùng phương thức duyệt binh xếp thành hàng dài bày ra trận hình. Đem khí thế phô trương lên khoe khoang, để cho mọi người có thêm can đảm quyết tâm kháng chiến.
Do sương mù dày đặc, mà đám mãnh thú hình thể khổng lồ chiếm không ít vị trí, cho nên không ai đếm được quân số rõ ràng. Cũng không biết quân đoàn kết hợp mãnh thú này sẽ phát huy ra được bao nhiêu lực sát thương.
Chúng nhân đều nhịn không được mà phải hít sâu một ngụm lãnh khí, không nghĩ qua Dược Thiên sầu còn ẩn giấu một chỉ cường binh như thế này!
Hết thảy đều Bởi vì công không phụ lòng người, những năm gần đây ra sức làm việc, rốt cục đã có được thu hoạch không nhỏ. Hiện giờ lấy ra triển lăm trước mật chúng nhân, ngay chính bản thân Trương Bằng cũng có điểm tự hào, giáp trụ cứng rắn khó phá tầng phòng ngự, kết hợp cùng chiến lực siêu cường và các loại Chủng tộc mãnh thú trợ uy. Đoàn quân hoàn mỹ như thế này, quả đúng là hiếm có!
Dược Thiên sầu quét mắt nhìn xuống phía dưới một lần, khẽ gật đầu tán thường, nhìn Trương Bằng phân phó nói: “Ra lệnh cho toàn quân tùy thời chuẩn bị ứng chiến!”
“Tuân lệnh!” Trương Bằng cung kính lĩnh mệnh.
Theo sau, Dược Thiên sầu dẫn chúng nhân quay trở về bên trong Căn cứ, bày tô rằng muốn cấp cho mỗi người một bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp có sức phòng ngự siêu cường. Điều này nhất thời làm cho mọi người hưng phấn vỗ tay hoan hô không thôi. Vì thế, ở dưới sự chỉ đạo của Dược Thiên sầu, mọi người sôi nổi đem hình thể của mình, sao chép vào trong ngọc điệp giao cho Dược Thiên sầu, ngay cả mấy người Vi Xuân Thu cũng không nhịn được, mà chen chân giành lấy một phần.
Chỉ riêng Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh là không vô góp vui. Mặc dù trong lòng Ngạc Tuyết Quân rất muốn một bộ, nhưng hôm nay đã trở thành phế nhân, tu vi mới có thì vẫn còn đang bị Kim Thái dùng bí pháp phong tỏa, trước mắt chưa tìm được phương pháp giải trừ, muốn dùng cũng là vô dụng mà thôi. Cơ Vũ thì có chút ngượng ngùng không dám mở miệng, còn Lộ Nghiên Thanh thì không phải hạng người thích chuyện đánh đánh giết giết, hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không muốn mặc cái giáp trụ này.
Làm xong những chuyện này, Dược Thiên sầu liền cùng Lộng Trúc đến tìm mấy tên thủ hạ của Thạch Văn Quảng năm xưa, nhờ làm mấy cái mật nạ da người thích hợp dành cho Lộng Trúc, nhét thêm vài khối tiêu ngân cầu cho Lộng Trúc, sau đó ném Lộng Trúc đến Mê Huyền Tiên Thành thăm dò tin tức. Bởi vì những người khác hắn còn có chỗ hữu dụng, đó chính là làm ôn định lòng quân!
Sau khi đưa Lộng Trúc đến Mê Huyễn Tiên Thành xong. Dược Thiên sầu nhanh chóng vòng qua Thần Khư Cảnh, chạy tới Đại Diễn Sơm tìm Nam Minh lão tổ cùng Viên Hồng, đem chuyện tình Ma giới sắp xâm lãng tam giới kể ra.
Thừa dịp hai người còn đang kinh hãi chiến đảm, chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn liền đem kích cờ mấy trăm bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp trong ngọc điệp xuất ra, kêu hai người khẩn trương luyện chế, lấy đại cục làm trọng mau chóng hoàn thành xong mấy trăm bộ chiến giáp này một cách nhanh nhất.
Viên Hồng nhìn số lượng Thiên Ngoại Kim Tinh Chẳng còn bao nhiêu, thì đau lòng không thôi. Thế nhưng khi chứng kiến Nam Minh sư phụ diễn cảm ngưng trọng đáp ứng xuống, thì hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, cắn răng đáp ứng hiệp trợ sư phụ hoàn thành nghiệp lớn.
Khắp nơi đều phải làm công tác tư tường đến là mệt ah!
Đều là họa do tên vương bát đản Yến Truy Tinh gây ra! Dược Thiên sầu trong lòng nguyền rũa một phen, lại ngựa không dừng vó chạy về cơ sở ngầm. Mang theo lĩnh chủ mấy trăm chư quốc quay về nhân gian, kêu bọn hắn phân tán về nhà, nhanh chóng triệu tập thủ hạ, tiến đến Tụ Bảo Bồn.
Phải làm như thế này cũng là không còn biện pháp nào khác, trừ bỏ ngày sau cần nhóm lĩnh chủ chư quốc thống lĩnh quần hùng nhân gian tác chiến ra. Cũng là Bởi vì đem nhiệm vụ triệu tập hơn trăm vạn người đến Tụ Bảo Bổn trong khoảng thời gian ngắn, đặt lên vai của Hồng Thất cùng cổ Thanh Vân là có điểm khó khăn. Chính bản thân hắn cũng không thể mặc kệ, đứng ở một bên xem náo nhiệt được....
Mà Dược Thiên sầu cần chính là hiệu quả này, hoàn toàn ngay từ đâu không cho rằng, có thể dựa vào công tác tư tường kêu đám gia hỏa này buông tha tạp niệm quên đi sống chết. Suy bụng ta ra bụng người, nếu phóng lên trên người mình, chính bản thân mình chắc chắn cũng sẽ không có làm như vậy!
Hôm nay hao phí tâm tư là muốn nâng cao lòng tự tin xông pha chiến Trường của bọn hắn, ở khoảng thời gian trước khi khai chiến duy trì sĩ khí lòng quân, về phần ngày sau chiến Trường có như thế nào, thì cũng vô pháp do bọn hắn làm chủ!
Sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, đám tu sĩ nhân gian loạn thất bát tao sớm đã bị Cổ Thanh Vân cùng Hồng Thất thu thập được không sai biệt lắm rồi. Nhưng tu sĩ các phương tập trung một nơi, ước chừng gần trăm vạn tu sĩ, dựa vào đại quân của hắn thì cũng là vô pháp khống chế cái nhân số khổng lồ này. Nhưng phần lớn lại là đệ tử và thủ hạ của nhóm lĩnh chủ chư quốc, cho nên Dược Thiên sầu muốn dùng uy danh của nhóm lĩnh chủ chư quốc quản lí quân số này. Nếu không, còn chưa triển khai đánh trận, phe bên mình đã hỗn loạn thành một mở bòng bong mất rồi.
Đại Minh Luân, Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng ngồi dự thính, khẽ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn không nghĩ qua Dược Thiên sầu đến từ nhân gian, hơn nữa tùy thời còn có thể tập trung quân số khổng lồ như vậy. Tối làm cho bọn hắn vô pháp tưởng tượng chính là, cái vị Tất Trường Xuân kia không ngờ còn là sư phụ của Dược Thiên sầu!
Ngạc Tuyết Quân và Cơ Vũ đồng dạng cũng chấn động, hai người tuy đã biết Tất Trường Xuân là sư phụ của Dược Thiên sầu, nhưng chưa từng nghĩ qua. Dược Thiên Sầu có bản lĩnh nhất hô bá ứng như thế này. Hơn nữa, còn đỏi giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thế, đây là cái khái niệm gì?
Chỉ riêng Lộng Trúc cùng Lộ Nghiên Thành là cảm khái nhiều nhất, ngắm nhìn Dược Thiên sầu đứng ở đây dõng dạc hô hào quần hùng, thì không khỏi nhớ đến cái tên hỗn đản năm xưa rong ruối chạy trốn khắp nơi ở Tu Chân Giới kia, hiện giờ quả nhiên là đã ra dáng lắm rồi. Mà cái tên Yến Truy Tinh kia thì càng lợi hại hơn, thế nhưng đã trở thành người kế nhiệm Ma Quân của Ma giới. Phó cung chủ đương nhiệm Ma Cung!
Đám tỷ muội Phù Dung cùng Tử Y đứng bên cạnh, một mực quan sát, các nàng nhìn thấy khí thế Dược Thiên sầu chỉ huy quần hùng sắp đi chinh chiến, trong mắt nhiều ít đều tản mát ra tinh quang. Đột nhiên Tử Y phát hiện, nam nhân này kỳ thật cũng không có chán ghét như mình tưởng tượng, mà dường như còn rất có mị lực ah! Nàng hoa dung ửng hồng, đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, may mắn hiện giờ cũng không có người nào chú ý tới nàng.
Đúng lúc này, thanh âm “lốp cốp” từ bên ngoài truyền vào, chúng nhân nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng thân ảnh mười phần quỷ dị, từ đầu lối thông đạo trầm ổn tiến vào, hướng Dược Thiên sầu hành lễ nói: “Sư phụ! Đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Nghe thanh âm, chúng nhân mới nhận ra đây là Trương Bằng, người chủ quản xung quanh khu vực này. Theo sau, không khỏi hứng thú đánh giá giáp trụ trên người hắn. Bởi vì Trương Bằng thường xuyên dẫn quân đi nơi khác huấn luyện, nên mọi người chưa bao giờ từng nhìn qua cái trang phục cổ quái này.
Đầu tiên bộ giáp trụ này nhìn rất bó sát người, hiển nhiên là đã làm theo kích thước khổ người của Trương Bằng. Trên hai cầu vai mọc ra vô số mũi đỉnh bén nhọn, sau lưng còn giắt một đôi Trường kiếm, toàn thân chỉ nhìn thấy hai con mắt lộ ra bên ngoài, mũi, miệng và tai thì có lỗ thông khí nhô, tạo hình cực kỳ quỷ quái. Mà toàn thân giáp trụ ngắm đen đang tản mát ra ánh hào quang mờ nhạt. Vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường mà là bảo giáp tỉ mỉ luyện chế ra.
Lúc này Trương Bằng cấp cho người ta cảm giác, hắn giống như là ma quỷ bước ra từ trong u minh vực sâu bình thường. Muốn dùng thần thức điều tra, lại thấy vô pháp xuyên thấu nội tình bên trong. Chỉ khi thần thức Nương theo hai hốc mắt tiến vào, thì mới nhìn thấy rõ hình dáng bên trong!
Dược Thiên sầu thoáng liếc mắt nhìn Trương Bằng, khẽ gật đầu một cái. Trương Bằng liền xoay người, hướng chúng nhân xung quanh thong báo: “Tất cả mọi người đi theo ta xem một chút đi!”
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu Dược Thiên sầu muốn cho mình xem cái gì. Bất quá vẫn đi theo Dược Thiên sầu đi ra bên ngoài, vừa tiến vào một doanh trại dưới cơ sở ngầm, thì đã nghe thấy thanh âm “chi chi”. Một con Thải Chu nhiều màu từ trên tường bỏ xuống, tám móng vuốt sắc bén đánh thẳng về phía Trương Bằng, trúng vào khỏi giáp phát ra những thanh âm “đỉnh đương leng keng.”
“Cẩn thận.” Trong đoàn người, lúc này có người nhịn không được, bật thốt ra thanh âm cảnh báo. Còn đang tường rằng bị mãnh thú bên trong Thần Khư Cảnh tập kích bất ngờ.
Dược Thiên sầu quay đầu nhìn đoàn người cười nhạt nói: “Không cần lo lắng, đều là người một nhà.”
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên, thì chỉ thấy con Thải Chu bành trướng thân hình ra to bằng tấm phản, tám chiếc lợi trảo sắc bén giương lên dữ tợn, dường như là đang muốn ôm trọn lấy Trương Bằng. Lúc này Trương Bằng mới trừng mắt liếc nhìn, con Thải Chu kia lập tức giống như đứa trẻ phạm sai lầm, ngoan ngoãn nằm rạp xuống dưới đất. Trương Bằng lắc mình nhảy lên lưng của nó, Thải Chu liền múa tám chi, chờ theo Trương Bằng liến thoáng bỏ ra ngoài.
Lúc này mọi người mới tin tưởng, quả nhiên là người một nhà. Bất quá đợi khi chúng nhân đi ra bên ngoài sơn cốc, thì đã thấy con Thải Chu kia chờ Trương Bằng trèo lên trên sơn cốc. Dược Thiên sầu lắc mình bay theo, chúng nhân cũng bám sát ở ngay phía sau.
Chưa nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng khi vừa nhìn thì đã giật mình hoảng hốt. Chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có rất nhiều người đang tập trung, cả đám đều mặc thân giáp quỷ dị giống như Trương Bằng, phảng phất như ân như hiện ở trong sương mù.
Lúc trước, Trương Bằng đã nhận được lệnh của Dược Thiên sầu, nên cố tình dùng phương thức duyệt binh xếp thành hàng dài bày ra trận hình. Đem khí thế phô trương lên khoe khoang, để cho mọi người có thêm can đảm quyết tâm kháng chiến.
Do sương mù dày đặc, mà đám mãnh thú hình thể khổng lồ chiếm không ít vị trí, cho nên không ai đếm được quân số rõ ràng. Cũng không biết quân đoàn kết hợp mãnh thú này sẽ phát huy ra được bao nhiêu lực sát thương.
Chúng nhân đều nhịn không được mà phải hít sâu một ngụm lãnh khí, không nghĩ qua Dược Thiên sầu còn ẩn giấu một chỉ cường binh như thế này!
Hết thảy đều Bởi vì công không phụ lòng người, những năm gần đây ra sức làm việc, rốt cục đã có được thu hoạch không nhỏ. Hiện giờ lấy ra triển lăm trước mật chúng nhân, ngay chính bản thân Trương Bằng cũng có điểm tự hào, giáp trụ cứng rắn khó phá tầng phòng ngự, kết hợp cùng chiến lực siêu cường và các loại Chủng tộc mãnh thú trợ uy. Đoàn quân hoàn mỹ như thế này, quả đúng là hiếm có!
Dược Thiên sầu quét mắt nhìn xuống phía dưới một lần, khẽ gật đầu tán thường, nhìn Trương Bằng phân phó nói: “Ra lệnh cho toàn quân tùy thời chuẩn bị ứng chiến!”
“Tuân lệnh!” Trương Bằng cung kính lĩnh mệnh.
Theo sau, Dược Thiên sầu dẫn chúng nhân quay trở về bên trong Căn cứ, bày tô rằng muốn cấp cho mỗi người một bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp có sức phòng ngự siêu cường. Điều này nhất thời làm cho mọi người hưng phấn vỗ tay hoan hô không thôi. Vì thế, ở dưới sự chỉ đạo của Dược Thiên sầu, mọi người sôi nổi đem hình thể của mình, sao chép vào trong ngọc điệp giao cho Dược Thiên sầu, ngay cả mấy người Vi Xuân Thu cũng không nhịn được, mà chen chân giành lấy một phần.
Chỉ riêng Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh là không vô góp vui. Mặc dù trong lòng Ngạc Tuyết Quân rất muốn một bộ, nhưng hôm nay đã trở thành phế nhân, tu vi mới có thì vẫn còn đang bị Kim Thái dùng bí pháp phong tỏa, trước mắt chưa tìm được phương pháp giải trừ, muốn dùng cũng là vô dụng mà thôi. Cơ Vũ thì có chút ngượng ngùng không dám mở miệng, còn Lộ Nghiên Thanh thì không phải hạng người thích chuyện đánh đánh giết giết, hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không muốn mặc cái giáp trụ này.
Làm xong những chuyện này, Dược Thiên sầu liền cùng Lộng Trúc đến tìm mấy tên thủ hạ của Thạch Văn Quảng năm xưa, nhờ làm mấy cái mật nạ da người thích hợp dành cho Lộng Trúc, nhét thêm vài khối tiêu ngân cầu cho Lộng Trúc, sau đó ném Lộng Trúc đến Mê Huyền Tiên Thành thăm dò tin tức. Bởi vì những người khác hắn còn có chỗ hữu dụng, đó chính là làm ôn định lòng quân!
Sau khi đưa Lộng Trúc đến Mê Huyễn Tiên Thành xong. Dược Thiên sầu nhanh chóng vòng qua Thần Khư Cảnh, chạy tới Đại Diễn Sơm tìm Nam Minh lão tổ cùng Viên Hồng, đem chuyện tình Ma giới sắp xâm lãng tam giới kể ra.
Thừa dịp hai người còn đang kinh hãi chiến đảm, chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn liền đem kích cờ mấy trăm bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp trong ngọc điệp xuất ra, kêu hai người khẩn trương luyện chế, lấy đại cục làm trọng mau chóng hoàn thành xong mấy trăm bộ chiến giáp này một cách nhanh nhất.
Viên Hồng nhìn số lượng Thiên Ngoại Kim Tinh Chẳng còn bao nhiêu, thì đau lòng không thôi. Thế nhưng khi chứng kiến Nam Minh sư phụ diễn cảm ngưng trọng đáp ứng xuống, thì hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, cắn răng đáp ứng hiệp trợ sư phụ hoàn thành nghiệp lớn.
Khắp nơi đều phải làm công tác tư tường đến là mệt ah!
Đều là họa do tên vương bát đản Yến Truy Tinh gây ra! Dược Thiên sầu trong lòng nguyền rũa một phen, lại ngựa không dừng vó chạy về cơ sở ngầm. Mang theo lĩnh chủ mấy trăm chư quốc quay về nhân gian, kêu bọn hắn phân tán về nhà, nhanh chóng triệu tập thủ hạ, tiến đến Tụ Bảo Bồn.
Phải làm như thế này cũng là không còn biện pháp nào khác, trừ bỏ ngày sau cần nhóm lĩnh chủ chư quốc thống lĩnh quần hùng nhân gian tác chiến ra. Cũng là Bởi vì đem nhiệm vụ triệu tập hơn trăm vạn người đến Tụ Bảo Bổn trong khoảng thời gian ngắn, đặt lên vai của Hồng Thất cùng cổ Thanh Vân là có điểm khó khăn. Chính bản thân hắn cũng không thể mặc kệ, đứng ở một bên xem náo nhiệt được....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.