Chương 196: Số 1 hết tiền
Thiên Sầu
29/03/2013
Võ Lập Tuyết chờ đã lâu, lúc này nghe thấy nam nhân bên cạnh kêu giá, tấm thẻ bài trong tay nàng hung hăng giương lên. Ách...hắn kêu hai trăm vạn? Ta nghe không nhầm chứ! Không phải quy định mỗi lần tăng giá là một trăm năm mươi vạn sao? Võ Lập Tuyết tâm tình bất an nhìn nhìn, thì đã thấy Dược Thiên Sầu dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời nàng có điểm luống cuống, tưởng là mình đã nghe nhầm, nhưng vừa rồi rõ ràng là thanh âm hai trăm vạn nha! Nàng cũng không đủ tiền bồi người ta, lúc này hướng anh trai ở gần đó nhìn lại.
Đối với tâm tư của vị muội muội này, mấy người sao có thể không biết, nên hướng nàng khẽ gật đầu. Võ Lập Tuyết khẽ thở phào một tiếng, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, đáng tiếc là không có ai trông thấy. Còn Võ Tứ Hải ngồi trong ám phòng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
"Hảo! Người mua số một ra giá hai trăm vạn, có ai tăng giá không?" Võ Thái hướng xuống phía dưới hô lớn.
Chúng nhân ngồi phía dưới đều im lặng cười trừ, nhìn về người mua số một, không biết tên điên này đang làm cái trò quỷ gì nữa. Mỗi lần kêu giá đều giống nhau, trực tiếp nhảy qua mức giá quy định thêm năm mươi vạn, chẳng nhẽ hắn muốn chơi ngông? Phản ứng bên dưới đài khiến cho Võ Thái sửng sốt, thầm nghĩ, không một ai cạnh phách với người mua số một sao? Bất quá phản ứng của mọi người lúc sau, cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhàng.
Có thanh âm kêu: "Hai trăm mười vạn!"
Không chờ người khác lên tiếng, Dược Thiên Sầu ngay cả mắt cũng chẳng buồn mở. Thứ này hắn đã muốn lấy, thì đâu cần phải dông dài làm gi: "Ba trăm vạn!"
Bé ngoan Võ Lập Tuyết đương nhiên là phi thường phối họp, thẻ bài trong tay lại giương cao lên.
Thanh âm náo nhiệt ở dưới trường đấu, nhất thời thoáng yên tĩnh, lúc sau thấy người khác hô: "Ba trăm mười vạn!"
"Bốn trăm vạn!" Dược Thiên Sầu vẫn chưa thèm mở mắt, Võ Lập Tuyết thì nhanh tay giờ thẻ bài lên. Lần này thời gian tĩnh lặng càng dài hơn, đang có người suy nghĩ xem, rốt cuộc người mua số một này là đang làm gì? Là muốn mua thật hay muốn người khác bị hố. Cũng chẳng hiểu tên gia hỏa này là người thuộc môn phái nào nữa, tiền vốn hiển nhiên không ít, chẳng nhẽ là người của Phù Tiên Đảo?
Hắn là đệ tử Phù Tiên Đảo hoặc cũng không phải. Bởi vì lần này đại biểu của Phù Tiên Đảo, không phải ai khác mà chính là Đông Phương Trường Ngạo, người đã từng được Phùng Hướng Thiên phái tới phân bua cùng Đại La Tông. Nguyên bản lần này đấu giá, địa điểm Đông Phương Trường Ngạo là gần nhất, nên tông môn liền giao quyền đại biểu cho lão.
Lúc này Đông Phương Trường Ngạo cũng đang phán đoán xem người mua số một thuộc một phái nào, chẳng nhẽ là Vạn Ma Cung? Còn Vạn Ma Cung thì cũng ngược lại.
Đông Phương Trường Ngạo hồi tưởng Mạc trưởng lão ở Luyện Khí Các đã nhờ vả, nếU Minh đến hội đấu giá thấy vật phầm gì có công năng trợ giúp luyện khí thì mua về, nên không khỏi có điểm đau đầu. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng lần này cố tình là Thần Tượng Mạc Như Khí cùng tên họ với Mạc trưởng lão, cũng là người Mạc trưởng lão sùng bái nhất. Nếu biết thứ này không mua về, cả đời lão sẽ thù hằn không bao giờ quên.
Bình thường dùng tiền của tông môn nhân tiện làm vài chuyện giúp người khác cũng không thành vấn đề, nhưng mấu chốt chính là người mua số một thần bí đã xuất thủ phá rối, vì một cái bảo vật gân gà vô bổ mà tiêu phí đi tiền vốn, nếu phía sau gặp thứ tốt thì làm sao có thể mua được bây giờ. Mua về Mạc trưởng lão tự nhiên sẽ cao hứng, nhưng chưởng môn và những trưởng lão khác sẽ nhìn mình như thế nào? Đương nhiên Vạn Phân Viên Phí trưởng lão khẳng định là không phản đối, bởi vì "Mộc Linh Dịch" vừa rồi đã được mình mua xuống. Nguyên lai hắn chính là người mua số ba.
"Người mua số một ra giá bốn trăm vạn, có ai tăng giá nữa không?" Võ Thái ngắm nhìn bốn phía, cảm giác sống lưng có chút lạnh lẽo. Hiện giờ hắn phát hiện, chỉ cần người mua số một xuất thủ, thì bầu không khí trong trường đấu giá liền có điểm bất thường. Xem ra người mua số một này quả là có lực sát thương cự đại.
Đông Phương Trường Ngạo suy nghĩ, cuối cùng vẫn giờ thẻ bài số ba lên nói: "Bốn trăm mười vạn."
"Năm trăm vạn." Dược Thiên Sầu lạnh nhạt đáp.
Võ Lập Tuyết giờ thẻ bài lên xong, cũng không khỏi ngần ngơ. Một câu năm trăm vạn bình thản xuất ra này khiến cho nàng nhớ tới một chuyện. Hình như từ nhỏ đến lớn, có một lần nàng tích góp được nhiều tiền nhất chính là năm trăm thượng phẩm linh thạch. Lúc đó nàng đem số linh thạch kia trải xuống giường, rồi nằm lăn lộn ở trên. Nàng phải tiêu trong thời gian thật dài mới hết khoản linh thạch đó. Hiện giờ nàng giờ thẻ bài năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch, suy ngẫm một chút, nhất thời trong đầu đối với năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch đã có khái niệm trực quan rồi. Đây là hơn gấp bao nhiêu lần nha? Nghĩ như thế thẻ bài trong tay nàng không khỏi nặng trịch, dần dần buông xuống. Cũng âm thầm liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ tên gia hỏa này thực lắm tiền!
"Năm trăm mười vạn!" Có thanh âm cạnh phách trước Đông Phương Trường Ngạo. Người này không phải ai khác, mà chính là Vạn Ma Cung - Cừu Vô Oán.
Cừu Vô Oán đang âm thầm vui mừng, thầm nghĩ trong người mua số một và số ba, hẳn sẽ có một người là đại diện của Phù Tiên Đảo, nên cũng đến giúp hai người kia nâng giá.
"Sáu trăm vạn!" Dược Thiên Sầu thản nhiên tăng giá thêm, ngữ khí không hề dao động chút nào, trông rất bình tĩnh. Võ Lập Tuyết cắn môi, thẻ bài trong tay nâng lên hạ xuống.
Thêm nữa! Thêm nữa! Võ Thái ánh mắt hưng phấn quét tới quét lui về phía ba người. Có ba người thay nhau nâng giá hắn cũng không hoảng loạn, cũng chẳng thèm tường thuật. Chậm rãi đợi ba người phân chia thắng bại là Võ gia hắn sẽ đi thu tiền.
"Sáu trăm mười vạn!" Đông Phương Trường Ngạo hô xong thanh âm này liền nhẹ nhàng thở ra. Đây cũng là mức giá tăng cuối cùng của hắn, nếu cao hơn nữa thì sẽ buông tay. Thứ kia vượt qua bảy trăm vạn thật sự không đáng, dù Mạc trưởng lão có trách tội cũng vô dụng, bởi vì người hướng tông môn báo cáo tình hình kết quả sẽ chính là bản thân hắn.
"Bảy trăm vạn!" Dược Thiên Sầu tưởng đã ngủ gật, đột nhiên lại tăng giá.
"Bảy trăm mười vạn!" Cừu Vô Oán tiến thêm một bước, khiến cho Dược Thiên Sầu hung hăng trợn mắt, mẹ kiếp! Có điểm bất diệu ah! Người ta muốn chơi khăm lão tử. Ba người cùng đấu giá, lão tử một lần tăng cũng là trăm vạn, các ngươi thì chỉ nâng lên mười vạn. Nếu mục đích không phải vì mặt mũi với tứ đại gia tộc, thì ta đã chẳng thèm đấu giá với các ngươi nữa ah!
Nghĩ đến đây, hắn cố tình không hô tăng giá, xem thái độ của hai người kia như thế nào. Chờ thêm chốc lát sau không thấy phản ứng gì. Dược Thiên Sầu mới ngồi dựng thẳng người dậy, liếc mắt đánh giá Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán, trong lòng âm thầm cười lạnh, dám chơi ta, trường đấu giá tiếp theo các ngươi đừng hòng được thoải mái. Buổi đấu giá đã qua năm trường, vẫn còn năm trường nữa, hắc hắc! Hôm nay lão tử sẽ tặng cho Võ gia hai con dê béo.
Lúc này hai người đã phát hiện Dược Thiên Sầu đang dùng ánh mắt đánh giá về phía mình, nghĩ đến chuyện tu vi của Dược Thiên Sầu cao hơn bọn hắn thì trong lòng liền động đậy. Kì thực Đông Phương Trường Ngạo là bị hàm oan, sáu trăm vạn đúng là mức giá cuối cùng của hắn. Mà người phá rối mới chính là Cừu Vô Oán, bất quá lúc này lão cũng không khá hơn, thấy mình kêu bảy trăm mười vạn, hai người kia đều không chút phản ứng, nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ ta đã trúng thầu rồi sao? Xong rồi, bỏ ra hơn bảy trăm vạn mua cái thứ kia trở về để làm cái gì!
"Bảy trăm hai mươi vạn!" Dược Thiên Sầu quyết định xuất thêm mười vạn, nhưng hành động này vô tình là giải vây cho Cừu Vô Oán.
Võ Lập Tuyết giờ thẻ bài lên, trong lòng thầm nghĩ Dược Thiên Sầu khẳng định là đã hết tiền rồi. Hơn phân nửa những người khác cũng nghĩ như nàng, người mua số một ngoại trừ vòng đầu tiên ra thì những vòng sau đều tăng giá rất cao. Hiển nhiên là lúc này đã hết tiền vốn rồi.
Cừu Vô Oán tự nhiên sẽ không ngu theo đuổi. Nhất là dưới tình huống đối phương đang sắp hết tiền, chính mình xuất ra hơn bảy trăm vạn mua cái thứ bảo vật này về, thật sự là không thể báo cáo được kết quả công tác.
Khi Võ Thái tiếc nuối thông báo "Kính Chiếu Yêu" đã thuộc về Dược Thiên Sầu xong, thì hắn cũng đến phía sau hậu trường giao dịch. Trước đó còn xoay người thâm ý nhìn Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán liếc mắt một cái. Bất qua hai người chỉ lơ đễnh, bọn hắn đều là đệ nhất đại phái đứng đầu chính ma lưỡng đạo, sao phải ngại phiền toái! Chẳng qua trước lúc hai người nắm rõ thông tin về người mua số một, sẽ không gây hẫn với hắn. Bất quá hai người đã hiểu, tu chân giới không phải chỉ có Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung mới lắm tiền nhiều của...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.