Chương 1225: Trọng thương đào mệnh
Thiên Sầu
05/09/2013
Kể từ đó, Dược Thiên Sầu phỏng chừng bóng người huyễn ảo ở trước mắt, hẳn cũng không phải là Ma Thần pháp giá thân lâm tới đây, cho nên nhất thời đã yên tâm hơn không ít. Bất quá có thể khẳng định rằng, bóng người huyễn ảnh từ trên trời giáng xuống này, khẳng định là sẽ có quan hệ cùng với Ma Thần.
Đám người Ô Phong ở xa ngoài ngàn thước, cả đám đều lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, bóng người huyễn ảnh bất thình lình lao vút về phía Tam Dạ Ma Quân đang cúi lạy ở trên mặt đất, Tam Dạ Ma Quân đang thành kính bái lạy, toàn thân chấn động, giống như ở trong nháy mắt này, đã dung hợp lại cùng với bóng người huyễn ảnh kia. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, cả người giống như đã mất đi sức hút của trái đất bình thường, hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi phiêu phù lên, song chưởng mở rộng ra, từ từ xoay tròn bay lên giữa không trung.
Một cỗ chân khí khủng bố, bắt đầu tản mát ra từ trên thân thể của hắn, quét ngang qua thiên địa, làm cho thiên không dấy lên sấm sét vang dội, bỗng chốc Lôi Vân Phong Bạo khuấy động đầy trời, làm cho chúng sinh ở trên mặt đất, đều cảm nhận được uy áp cực lớn. Dị tượng ở trong thiên địa, tựa hồ như đang trợ uy giúp cho Tam Dạ Ma Quân bình thường.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không ổn, phỏng chừng Ma Thần lại cấp cho Tam Dạ Ma Quân một thứ gì đó để dựa vào. Vừa nghĩ như vậy, trên mặt Dược Thiên Sầu liền toát ra thần sắc kiên quyết, không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, Thần Tiễn trong tay liền bạo nổ “oanh” một tiếng, hung hăng bắn thẳng ra ngoài, như muốn nhất kích tất sát Tam Dạ Ma Quân bình thường.
Tuy rằng Tam Dạ Ma Quân hai mắt đang nhắm nghiền, đồng thời còn đưa lưng về phía hắn, nhưng ở thời khắc mâu chốt, lại quyết đoán vung tay trảo ngược về phía sau, trên đầu năm ngón tay cũng toát ra năm tia hắc quang nồng đậm, huy trảo khống chế mũi tên, gắt gao giữ chặt lấy Thần Tiễn, khiến cho nó không thể dịch chuyển được nữa.
Dược Thiên Sầu lập tức thông qua Thần Tiễn, liền cảm ứng được tu vi hùng hậu của đối phương, thì không khỏi chấn động, hắn và Tam Dạ Ma Quân đã từng giao thủ qua, hiểu rõ Tam Dạ Ma Quân không thể có được tu vi cao cường tới mức như thế. Khả năng duy nhất, chắc chắn là cùng Ma Thần có quan hệ rồi.
Mắt thấy Thần Tiễn đang bị đối phương khống chế, Dược Thiên Sầu liền muốn liều mạng đoạt lại. Nhưng đột nhiên Tam Dạ Ma Quân lại quay đầu, hai mắt mở ra, trong đôi con ngươi màu máu, thoáng xuất hiện hồng quang vô cùng yêu dị, ở trong nháy mắt đã chấn nhiếp tâm thần của mọi người.
Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, phóng mắt nhìn ra bốn phía, thì khắp nơi đều là biển máu mênh mông, ở dưới mặt biển đột nhiên bắn ra vô số dây leo màu huyết sắc, đem cả người hắn trực tiếp trói chặt lấy, không thể nhúc nhích nổi. Một màn này khiến cho hắn lập tức liên tưởng đến cảnh tượng ngày trước bị ma nhãn của Yến Truy Tinh tập kích. Cùng tình huống hiện giờ là hoàn toàn giống nhau, bất quá khi so sánh uy lực, thì căn bản không phải là cùng một cái cấp bậc tương đồng.
Chẳng những là hắn, mà ngay cả toàn gia Ô Phong, còn có thêm hơn hai mươi vị cao thủ thần cấp bên trong U Minh Thần Phủ, ở trong khoảnh khắc Tam Dạ mở ma nhãn ra, thì diễn cảm trên mặt tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ dẫn ngây dại. Hay nói theo cách khác, đối phuwowg còn chưa chính thức ra tay, chỉ dùng một ánh mắt, thì đã hoàn toàn khống chế được mọi người rồi. Thủ đoạn khủng bố như thế nào, không cần nghĩ cũng hiểu.
Bất quá, Dược đại tiên nhân cũng không phải là thứ bỏ đi, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không phải lần đầu tiên bị Ma Nhãn Tiêu Hồn khống chế, hơn nữa đã từng thành công hóa giải qua một lần. Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ, giống như đã có năng lực miễn dịch bình thường. Vừa mới bị vây khốn ở trong biển máu, thì vạn đạo kim quang lập tức phóng ra ngoài biển máu, giống như mặt trời mọc lên từ phía Đông bình thường, kim quang lan tỏa đến chỗ nào, thì biển máu lập tức tan biến, vô số dây leo màu máu đang trói buộc Dược Thiên Sầu, cũng nhanh chóng tiêu tán.
Dược Thiên Sầu phiêu phù ở giữa không trung, lắc lắc đầu, nhãn tình nhanh chóng khôi phục lại sự thanh tỉnh. Sau đó liền lớn tiếng quát: “Phá!”
Oanh! Thần Tiễn lập tức tách ra thành vạn đạo kim quang, khai phá tầng phong tỏa của hắc quang, bay ra bốn phía xung quanh một vòng, rồi quay về xoay quanh bên người. Đồng thời, từ trong ống tay áo cũng trào ra một đoàn Tam Muội Chân Hỏa hộ thể. Lúc này, Dược Thiên Sầu như đang lâm đại địch, lạnh lùng chỉ vào đối phương, nói: “Ngươi căn bản không phải là Tam Dạ....”
Tam Dạ Ma Quân buông tay xuống, luồng hồng quang yêu dị trong mắt cũng đã biến mất, một cỗ chân khí ngạo nghễ thiên hạ lập tức toát ra, cái loại khí thế chinh phục thiên hạ này, còn hơn xa khí thế vốn có ở trên người của Tam Dạ Ma Quân.
Thoạt nhìn, Tam Dạ nhãn tình lạnh lùng, ngữ khí băng sương, mở miệng nói: “Nguyên lai Tinh Thần Châu còn có tác dụng này, Tam Muội Chân Hỏa cũng đến từ Tinh Thần Châu hay sao?”
Giọng nói tuy rằng vẫn là thanh âm của Tam Dạ, nhưng ngữ khí lại giống như của hai người hoàn toàn khác nhau. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn về phía sau, theo diễn cảm trên mặt đám người Ô Phong, có thể nhìn ra được bọn họ vẫn đang bị Ma Nhãn khống chế. Lúc này, đồng tử đột nhiên co rút lại, quay đầu quát lớn: “Ngươi là Ma Thần Dạ.”
“Có thể khiến cho ta phải xuất thủ nhiều lần như vậy, coi như ngươi cũng có bản lĩnh. Ta cho ngươi một cơ hội....” Tam Dạ Ma Quân thản nhiên nói: “Thần phục Ma Đạo chúng ta, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Lời này không thể nghi ngờ là đã thừa nhận thân phận của mình rồi.
Đối mặt cùng với sự uy hiếp của nhân vật khủng bố giống như Ma Thần, Dược Thiên Sầu lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, thần tình trên mặt run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đường đường là Thần giới đệ nhất cao thủ, thế nhưng lại làm trái với quy tắc của Thần giới, tự ý giá lâm xuống tam giới, chẳng lẽ ngươi không sợ bị “Đạo” trừng phạt hay sao?”
“Trừng phạt ư? Nếu quả thực có người dám trừng phạt ta, thì sớm đã trừng phạt rồi, cũng không cần phải chờ cho tới ngày hôm nay đâu.” Tam Dạ Ma Quân trong ngữ khí hơi toát ra một tia khinh thường, nói: “Cái gọi là quy tắc, ngay cả người chế định ra quy tắc cũng không thể tuân thủ, vậy thì làm sao khiến cho người khác tuân thủ được đây? Con rồng đang chạy loạn ở trong Tam giới, chẳng lẽ không phải cũng đến từ Thần giới hay sao?”
Đối phương ám chỉ “con rồng” kia, Dược Thiên Sầu đương nhiên là hiểu, hắn đang nói về Hồng Thái Long. Bất quá làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy kỳ quái chính là, bằng vào bản lĩnh của Ma Thần, muốn chế phục chính mình, hẳn là sẽ không khó đi! Vì sao còn muốn lãng phí võ mồm, khuyên giải mình đầu hàng, tựa hồ chuyện này không có đạo lý gì ah!
Trực giác nói cho hắn biết, trong chuyện này khẳng định là còn có chuyện gì nữa mà mình không biết rõ nội tình. Vừa nghĩ như vậy, thì trong lòng cũng đã bình tĩnh trở lại, đối phương không vội giết mình thì tốt rồi, bằng không sẽ chẳng có đường nào để mà chạy trốn. Lúc này mới nhíu mày nói: “Ma Thần! Ngươi đường đường là Thần giới đệ nhất cao thủ, mà làm sao phải từ Thần giới xuống đây ra tay với một tiểu nhân vật như ta? Trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa hay sao?”
Tam Dạ Ma Quân dùng ngữ khí như không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào, nói: “Ngươi đã quá tôn trọng mình rồi. Nếu ta muốn giết ngươi, bất quá chỉ là vung tay nhấc chân lên mà thôi, còn không phải vận dụng bản tôn hạ xuống tam giới đâu. Đây bất quá chỉ là một phân thân của bản tôn ta thôi, phân thân giống như thế này, ta tùy thời đều có thể hóa ra ngàn vạn cái. Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện thần phục ta, ngươi sẽ được hưởng thụ rất nhiều chỗ tốt....”
Dược Thiên Sầu âm thầm kinh hãi, không nghĩ qua phân thân của đối phương, lại cường hãn hơn cả tu vi Đại Thần hậu kỳ của mình, vậy bản tôn lợi hại đến mức nào, thì không cần nghĩ nhiều cũng hiểu. Bất quá, Ma Thần uy danh sát phạt quyết đoán, làm sao sẽ có thể kiên nhẫn như thế này đây chứ. Vì sao đối phương lại muốn mình hàng phục đây. Ở thần giới, vẫn còn nhiều cao thủ tu vi cường hãn hơn so với chính mình mà, trong chuyện này khẳng định là có ẩn tình gì đó.
Chẳng lẽ phô trương thanh thế ở đây, trên thực tế là khối phân thân này cũng chỉ có thể dùng để dọa người mà thôi? Dược Thiên Sầu nhãn tình chuyển động, nhất thời lòng can đảm gia tăng, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Con mẹ nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, thì vạn chuôi thần kiếm liền phóng xuất ra như vũ bão, nhắm về phía Tam Dạ Ma Quân mà cuồng xạ.
Nhãn tình của Tam Dạ Ma Quân liền trở nên rét lạnh, không nghĩ qua đối phương đã biết rõ thân phận của mình rồi, mà vẫn dám chủ động ra tay, lá gan quả thực không hề nhỏ chút nào. Đương trường liền thuấn di biến mất ở ngay tại chỗ.
Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản ứng, thì cảnh tượng ở trước mắt đã hoa lên, “Phanh” một tiếng, từ dưới bụng liền truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, thân mình phảng phất như muốn nổ tung ra bình thường, đôi con ngươi thiếu chút nữa thì đã bắn ra khỏi tròng mắt rồi, màn Tam Muội Chân Hỏa hộ thể cũng trở nên tán loạn, một ngụm máu tươi không thể kìm chế nổi, hung hăng phún ra.
Hắn còn chưa kịp thấy rõ đối phương ra tay như thế nào. Thì cả người đã giống như sao băng rơi xuống mặt đất bình thường. “Oanh” một tiếng, trên mặt đất hiện ra một chiếc hố sâu hoắm, tràn ngập bụi mù.
Lúc này, thân hình của Tam Dạ Ma Quân mới hiện ra ở trên không trung, tốc độ này nhanh đến mức nào, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu. Chỉ thấy hắn vươn tay vỗ ngược về phía sau, thì vạn chuôi thần kiếm đã hỗn loạn thành một đoàn, đều “rầm rầm” cắm xuống trước quảng trường ở bên ngoài Ma Cung.
Lúc này, hắn mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang giãy giụa ở dưới hố sâu. Nếu không phải hắn còn có điều băn khoăn, thì chỉ cần dùng một chiêu là đã có thể nghiền nát Dược Thiên Sầu trở thành tro bụi luôn rồi.
“Lá gan không nhỏ, dám xuất thủ với ta.” Tam Dạ Ma Quân khinh thường nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng nói: “Thần phục ta, tha cho ngươi khỏi chết.”
Mẹ nó! Phán đoán sai lầm rồi.
Dược Thiên Sầu trên mặt bày ra nụ cười dở khóc dở cười, lại phun ra một ngụm tiên huyết, lúc này mới làm cho khí quản trở nên thông thuận hơn. Theo sau, liền mở miệng ra quát mắng: “Lão tử thần phục con mẹ ngươi!”
Vừa mắng dứt lời, thì cả người cũng đã biến mất, đương nhiên hắn biết đạo lý, đánh không thắng thì cần phải bỏ chạy rồi.
Tam Dạ Ma Quân híp mắt, đối với chuyện này đều không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, quay đầu lại nhìn vạn chuôi thần kiếm đang cắm ở dưới quảng trường. Trầm ngâm một lúc, sau đó vươn hai đầu ngón tay lên đặt ở trước ấn đường của mình, bỗng nhiên cả người nhấp nháy hắc quang, ngay sau đó tất cả đều ngưng tụ ở trước ấn đường, một đạo hoa văn màu huyết hồng, liền hiện ra ở giữa ấn đường.
Cũng đúng lúc này, cả người Tam Dạ Ma Quân liền run lên, sững sờ nhìn xuống hai bàn tay của mình, lại sờ vào đạo hoa văn màu huyết sắc ở trên trán của mình. Diễn cảm trên mặt toát ra vẻ kinh hỉ khó hiểu.
Lúc này, hắn mới chân chính là Tam Dạ Ma Quân, còn vừa rồi là bị phân thân của Ma Thần nhập thể. Đối với hết thảy mọi chuyện vừa rồi, tuy rằng hắn biết rõ mồn một, nhưng thân thể lại vô pháp cử động theo ý muốn của mình.
Vốn sau khi hóa giải nguy cơ cho hắn, Ma Thần liền cứ như vậy mà rời đi. Nhưng làm cho hắn không dám tưởng tượng chính là, thế nhưng Ma Thần lại đem khối phân thân này, phong ấn lại ở trong nội thể của hắn, để cho hắn có thể tùy thời đem ra sử dụng ở trong những thời khắc mấu chốt, điều này bảo sao hắn không cao hứng đây chứ!
Tam Dạ Ma Quân liếc mắt nhìn bốn phía, trông thấy hơn hai mươi người đang bị không chế, thì không khỏi ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Sau đó lập tức phóng đến, bắt đầu tiến hành khống chế bổn mạng nguyên thần của bọn họ.
Ô Thác Châu.
Trong Phiêu Miểu Cung, một bóng người máu me nhầy nhụa, liền hoành không xuất hiện, té ngã ở trên mặt đất, giống như một con lợn chết bình thường.
Dược Thiên Sầu gượng dậy vài lần, đều không thể đứng lên, cả người giống như bị hòa tan bình thường, đành phải quỳ rạp ở trên mặt đất, ra sức kinh hô: “Người đâu.., mau tới.., cứu mạng....”
Bất quá, cái thanh âm kia, dường như chỉ có một mình hắn nghe được mà thôi.
Đúng lúc, Hồng Thái Long đang rảnh rỗi, buồn chán, chắp hai tay sau lưng lắc lư đi ra. Vừa vặn nhìn thấy một người toàn thân mau me nhầy nhụa quỳ rạp ở trên mặt đất, liền lắc mình đi tới gần, rung đùi đắc chí thầm nói: “Ai mà xui xẻo như vậy, bị tiểu tử đó khi dễ thành như thế này ah!”
Vừa đến gần, Hồng Thái Long liền nhấc chân lên đá đá, nói: “Còn chưa chết đó chứ?”
“Hồng Thái Long....Đá cái tổ tông nhà ngươi....Là lão tử..., đây.” Dược Thiên Sầu quỳ rạp ở trên mặt đất, cố gắng dùng sức mắng lớn một tiếng.
Thấy vậy, hai tai của Hồng Thái Long liền dựng thẳng lên, phản ứng đầu tiên chính là ngồi xổm người xuống, lật hắn sang, vừa nhìn thấy đúng là Dược Thiên Sầu, thì chấn động nói: “Dược Thiên Sầu! Ai đánh ngươi trở thành cái bộ dáng này vậy?”
Đám người Ô Phong ở xa ngoài ngàn thước, cả đám đều lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, bóng người huyễn ảnh bất thình lình lao vút về phía Tam Dạ Ma Quân đang cúi lạy ở trên mặt đất, Tam Dạ Ma Quân đang thành kính bái lạy, toàn thân chấn động, giống như ở trong nháy mắt này, đã dung hợp lại cùng với bóng người huyễn ảnh kia. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, cả người giống như đã mất đi sức hút của trái đất bình thường, hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi phiêu phù lên, song chưởng mở rộng ra, từ từ xoay tròn bay lên giữa không trung.
Một cỗ chân khí khủng bố, bắt đầu tản mát ra từ trên thân thể của hắn, quét ngang qua thiên địa, làm cho thiên không dấy lên sấm sét vang dội, bỗng chốc Lôi Vân Phong Bạo khuấy động đầy trời, làm cho chúng sinh ở trên mặt đất, đều cảm nhận được uy áp cực lớn. Dị tượng ở trong thiên địa, tựa hồ như đang trợ uy giúp cho Tam Dạ Ma Quân bình thường.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không ổn, phỏng chừng Ma Thần lại cấp cho Tam Dạ Ma Quân một thứ gì đó để dựa vào. Vừa nghĩ như vậy, trên mặt Dược Thiên Sầu liền toát ra thần sắc kiên quyết, không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, Thần Tiễn trong tay liền bạo nổ “oanh” một tiếng, hung hăng bắn thẳng ra ngoài, như muốn nhất kích tất sát Tam Dạ Ma Quân bình thường.
Tuy rằng Tam Dạ Ma Quân hai mắt đang nhắm nghiền, đồng thời còn đưa lưng về phía hắn, nhưng ở thời khắc mâu chốt, lại quyết đoán vung tay trảo ngược về phía sau, trên đầu năm ngón tay cũng toát ra năm tia hắc quang nồng đậm, huy trảo khống chế mũi tên, gắt gao giữ chặt lấy Thần Tiễn, khiến cho nó không thể dịch chuyển được nữa.
Dược Thiên Sầu lập tức thông qua Thần Tiễn, liền cảm ứng được tu vi hùng hậu của đối phương, thì không khỏi chấn động, hắn và Tam Dạ Ma Quân đã từng giao thủ qua, hiểu rõ Tam Dạ Ma Quân không thể có được tu vi cao cường tới mức như thế. Khả năng duy nhất, chắc chắn là cùng Ma Thần có quan hệ rồi.
Mắt thấy Thần Tiễn đang bị đối phương khống chế, Dược Thiên Sầu liền muốn liều mạng đoạt lại. Nhưng đột nhiên Tam Dạ Ma Quân lại quay đầu, hai mắt mở ra, trong đôi con ngươi màu máu, thoáng xuất hiện hồng quang vô cùng yêu dị, ở trong nháy mắt đã chấn nhiếp tâm thần của mọi người.
Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, phóng mắt nhìn ra bốn phía, thì khắp nơi đều là biển máu mênh mông, ở dưới mặt biển đột nhiên bắn ra vô số dây leo màu huyết sắc, đem cả người hắn trực tiếp trói chặt lấy, không thể nhúc nhích nổi. Một màn này khiến cho hắn lập tức liên tưởng đến cảnh tượng ngày trước bị ma nhãn của Yến Truy Tinh tập kích. Cùng tình huống hiện giờ là hoàn toàn giống nhau, bất quá khi so sánh uy lực, thì căn bản không phải là cùng một cái cấp bậc tương đồng.
Chẳng những là hắn, mà ngay cả toàn gia Ô Phong, còn có thêm hơn hai mươi vị cao thủ thần cấp bên trong U Minh Thần Phủ, ở trong khoảnh khắc Tam Dạ mở ma nhãn ra, thì diễn cảm trên mặt tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ dẫn ngây dại. Hay nói theo cách khác, đối phuwowg còn chưa chính thức ra tay, chỉ dùng một ánh mắt, thì đã hoàn toàn khống chế được mọi người rồi. Thủ đoạn khủng bố như thế nào, không cần nghĩ cũng hiểu.
Bất quá, Dược đại tiên nhân cũng không phải là thứ bỏ đi, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không phải lần đầu tiên bị Ma Nhãn Tiêu Hồn khống chế, hơn nữa đã từng thành công hóa giải qua một lần. Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ, giống như đã có năng lực miễn dịch bình thường. Vừa mới bị vây khốn ở trong biển máu, thì vạn đạo kim quang lập tức phóng ra ngoài biển máu, giống như mặt trời mọc lên từ phía Đông bình thường, kim quang lan tỏa đến chỗ nào, thì biển máu lập tức tan biến, vô số dây leo màu máu đang trói buộc Dược Thiên Sầu, cũng nhanh chóng tiêu tán.
Dược Thiên Sầu phiêu phù ở giữa không trung, lắc lắc đầu, nhãn tình nhanh chóng khôi phục lại sự thanh tỉnh. Sau đó liền lớn tiếng quát: “Phá!”
Oanh! Thần Tiễn lập tức tách ra thành vạn đạo kim quang, khai phá tầng phong tỏa của hắc quang, bay ra bốn phía xung quanh một vòng, rồi quay về xoay quanh bên người. Đồng thời, từ trong ống tay áo cũng trào ra một đoàn Tam Muội Chân Hỏa hộ thể. Lúc này, Dược Thiên Sầu như đang lâm đại địch, lạnh lùng chỉ vào đối phương, nói: “Ngươi căn bản không phải là Tam Dạ....”
Tam Dạ Ma Quân buông tay xuống, luồng hồng quang yêu dị trong mắt cũng đã biến mất, một cỗ chân khí ngạo nghễ thiên hạ lập tức toát ra, cái loại khí thế chinh phục thiên hạ này, còn hơn xa khí thế vốn có ở trên người của Tam Dạ Ma Quân.
Thoạt nhìn, Tam Dạ nhãn tình lạnh lùng, ngữ khí băng sương, mở miệng nói: “Nguyên lai Tinh Thần Châu còn có tác dụng này, Tam Muội Chân Hỏa cũng đến từ Tinh Thần Châu hay sao?”
Giọng nói tuy rằng vẫn là thanh âm của Tam Dạ, nhưng ngữ khí lại giống như của hai người hoàn toàn khác nhau. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn về phía sau, theo diễn cảm trên mặt đám người Ô Phong, có thể nhìn ra được bọn họ vẫn đang bị Ma Nhãn khống chế. Lúc này, đồng tử đột nhiên co rút lại, quay đầu quát lớn: “Ngươi là Ma Thần Dạ.”
“Có thể khiến cho ta phải xuất thủ nhiều lần như vậy, coi như ngươi cũng có bản lĩnh. Ta cho ngươi một cơ hội....” Tam Dạ Ma Quân thản nhiên nói: “Thần phục Ma Đạo chúng ta, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Lời này không thể nghi ngờ là đã thừa nhận thân phận của mình rồi.
Đối mặt cùng với sự uy hiếp của nhân vật khủng bố giống như Ma Thần, Dược Thiên Sầu lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, thần tình trên mặt run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đường đường là Thần giới đệ nhất cao thủ, thế nhưng lại làm trái với quy tắc của Thần giới, tự ý giá lâm xuống tam giới, chẳng lẽ ngươi không sợ bị “Đạo” trừng phạt hay sao?”
“Trừng phạt ư? Nếu quả thực có người dám trừng phạt ta, thì sớm đã trừng phạt rồi, cũng không cần phải chờ cho tới ngày hôm nay đâu.” Tam Dạ Ma Quân trong ngữ khí hơi toát ra một tia khinh thường, nói: “Cái gọi là quy tắc, ngay cả người chế định ra quy tắc cũng không thể tuân thủ, vậy thì làm sao khiến cho người khác tuân thủ được đây? Con rồng đang chạy loạn ở trong Tam giới, chẳng lẽ không phải cũng đến từ Thần giới hay sao?”
Đối phương ám chỉ “con rồng” kia, Dược Thiên Sầu đương nhiên là hiểu, hắn đang nói về Hồng Thái Long. Bất quá làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy kỳ quái chính là, bằng vào bản lĩnh của Ma Thần, muốn chế phục chính mình, hẳn là sẽ không khó đi! Vì sao còn muốn lãng phí võ mồm, khuyên giải mình đầu hàng, tựa hồ chuyện này không có đạo lý gì ah!
Trực giác nói cho hắn biết, trong chuyện này khẳng định là còn có chuyện gì nữa mà mình không biết rõ nội tình. Vừa nghĩ như vậy, thì trong lòng cũng đã bình tĩnh trở lại, đối phương không vội giết mình thì tốt rồi, bằng không sẽ chẳng có đường nào để mà chạy trốn. Lúc này mới nhíu mày nói: “Ma Thần! Ngươi đường đường là Thần giới đệ nhất cao thủ, mà làm sao phải từ Thần giới xuống đây ra tay với một tiểu nhân vật như ta? Trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa hay sao?”
Tam Dạ Ma Quân dùng ngữ khí như không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào, nói: “Ngươi đã quá tôn trọng mình rồi. Nếu ta muốn giết ngươi, bất quá chỉ là vung tay nhấc chân lên mà thôi, còn không phải vận dụng bản tôn hạ xuống tam giới đâu. Đây bất quá chỉ là một phân thân của bản tôn ta thôi, phân thân giống như thế này, ta tùy thời đều có thể hóa ra ngàn vạn cái. Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện thần phục ta, ngươi sẽ được hưởng thụ rất nhiều chỗ tốt....”
Dược Thiên Sầu âm thầm kinh hãi, không nghĩ qua phân thân của đối phương, lại cường hãn hơn cả tu vi Đại Thần hậu kỳ của mình, vậy bản tôn lợi hại đến mức nào, thì không cần nghĩ nhiều cũng hiểu. Bất quá, Ma Thần uy danh sát phạt quyết đoán, làm sao sẽ có thể kiên nhẫn như thế này đây chứ. Vì sao đối phương lại muốn mình hàng phục đây. Ở thần giới, vẫn còn nhiều cao thủ tu vi cường hãn hơn so với chính mình mà, trong chuyện này khẳng định là có ẩn tình gì đó.
Chẳng lẽ phô trương thanh thế ở đây, trên thực tế là khối phân thân này cũng chỉ có thể dùng để dọa người mà thôi? Dược Thiên Sầu nhãn tình chuyển động, nhất thời lòng can đảm gia tăng, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Con mẹ nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, thì vạn chuôi thần kiếm liền phóng xuất ra như vũ bão, nhắm về phía Tam Dạ Ma Quân mà cuồng xạ.
Nhãn tình của Tam Dạ Ma Quân liền trở nên rét lạnh, không nghĩ qua đối phương đã biết rõ thân phận của mình rồi, mà vẫn dám chủ động ra tay, lá gan quả thực không hề nhỏ chút nào. Đương trường liền thuấn di biến mất ở ngay tại chỗ.
Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản ứng, thì cảnh tượng ở trước mắt đã hoa lên, “Phanh” một tiếng, từ dưới bụng liền truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, thân mình phảng phất như muốn nổ tung ra bình thường, đôi con ngươi thiếu chút nữa thì đã bắn ra khỏi tròng mắt rồi, màn Tam Muội Chân Hỏa hộ thể cũng trở nên tán loạn, một ngụm máu tươi không thể kìm chế nổi, hung hăng phún ra.
Hắn còn chưa kịp thấy rõ đối phương ra tay như thế nào. Thì cả người đã giống như sao băng rơi xuống mặt đất bình thường. “Oanh” một tiếng, trên mặt đất hiện ra một chiếc hố sâu hoắm, tràn ngập bụi mù.
Lúc này, thân hình của Tam Dạ Ma Quân mới hiện ra ở trên không trung, tốc độ này nhanh đến mức nào, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu. Chỉ thấy hắn vươn tay vỗ ngược về phía sau, thì vạn chuôi thần kiếm đã hỗn loạn thành một đoàn, đều “rầm rầm” cắm xuống trước quảng trường ở bên ngoài Ma Cung.
Lúc này, hắn mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang giãy giụa ở dưới hố sâu. Nếu không phải hắn còn có điều băn khoăn, thì chỉ cần dùng một chiêu là đã có thể nghiền nát Dược Thiên Sầu trở thành tro bụi luôn rồi.
“Lá gan không nhỏ, dám xuất thủ với ta.” Tam Dạ Ma Quân khinh thường nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng nói: “Thần phục ta, tha cho ngươi khỏi chết.”
Mẹ nó! Phán đoán sai lầm rồi.
Dược Thiên Sầu trên mặt bày ra nụ cười dở khóc dở cười, lại phun ra một ngụm tiên huyết, lúc này mới làm cho khí quản trở nên thông thuận hơn. Theo sau, liền mở miệng ra quát mắng: “Lão tử thần phục con mẹ ngươi!”
Vừa mắng dứt lời, thì cả người cũng đã biến mất, đương nhiên hắn biết đạo lý, đánh không thắng thì cần phải bỏ chạy rồi.
Tam Dạ Ma Quân híp mắt, đối với chuyện này đều không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, quay đầu lại nhìn vạn chuôi thần kiếm đang cắm ở dưới quảng trường. Trầm ngâm một lúc, sau đó vươn hai đầu ngón tay lên đặt ở trước ấn đường của mình, bỗng nhiên cả người nhấp nháy hắc quang, ngay sau đó tất cả đều ngưng tụ ở trước ấn đường, một đạo hoa văn màu huyết hồng, liền hiện ra ở giữa ấn đường.
Cũng đúng lúc này, cả người Tam Dạ Ma Quân liền run lên, sững sờ nhìn xuống hai bàn tay của mình, lại sờ vào đạo hoa văn màu huyết sắc ở trên trán của mình. Diễn cảm trên mặt toát ra vẻ kinh hỉ khó hiểu.
Lúc này, hắn mới chân chính là Tam Dạ Ma Quân, còn vừa rồi là bị phân thân của Ma Thần nhập thể. Đối với hết thảy mọi chuyện vừa rồi, tuy rằng hắn biết rõ mồn một, nhưng thân thể lại vô pháp cử động theo ý muốn của mình.
Vốn sau khi hóa giải nguy cơ cho hắn, Ma Thần liền cứ như vậy mà rời đi. Nhưng làm cho hắn không dám tưởng tượng chính là, thế nhưng Ma Thần lại đem khối phân thân này, phong ấn lại ở trong nội thể của hắn, để cho hắn có thể tùy thời đem ra sử dụng ở trong những thời khắc mấu chốt, điều này bảo sao hắn không cao hứng đây chứ!
Tam Dạ Ma Quân liếc mắt nhìn bốn phía, trông thấy hơn hai mươi người đang bị không chế, thì không khỏi ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Sau đó lập tức phóng đến, bắt đầu tiến hành khống chế bổn mạng nguyên thần của bọn họ.
Ô Thác Châu.
Trong Phiêu Miểu Cung, một bóng người máu me nhầy nhụa, liền hoành không xuất hiện, té ngã ở trên mặt đất, giống như một con lợn chết bình thường.
Dược Thiên Sầu gượng dậy vài lần, đều không thể đứng lên, cả người giống như bị hòa tan bình thường, đành phải quỳ rạp ở trên mặt đất, ra sức kinh hô: “Người đâu.., mau tới.., cứu mạng....”
Bất quá, cái thanh âm kia, dường như chỉ có một mình hắn nghe được mà thôi.
Đúng lúc, Hồng Thái Long đang rảnh rỗi, buồn chán, chắp hai tay sau lưng lắc lư đi ra. Vừa vặn nhìn thấy một người toàn thân mau me nhầy nhụa quỳ rạp ở trên mặt đất, liền lắc mình đi tới gần, rung đùi đắc chí thầm nói: “Ai mà xui xẻo như vậy, bị tiểu tử đó khi dễ thành như thế này ah!”
Vừa đến gần, Hồng Thái Long liền nhấc chân lên đá đá, nói: “Còn chưa chết đó chứ?”
“Hồng Thái Long....Đá cái tổ tông nhà ngươi....Là lão tử..., đây.” Dược Thiên Sầu quỳ rạp ở trên mặt đất, cố gắng dùng sức mắng lớn một tiếng.
Thấy vậy, hai tai của Hồng Thái Long liền dựng thẳng lên, phản ứng đầu tiên chính là ngồi xổm người xuống, lật hắn sang, vừa nhìn thấy đúng là Dược Thiên Sầu, thì chấn động nói: “Dược Thiên Sầu! Ai đánh ngươi trở thành cái bộ dáng này vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.