Chương 1226: Viện binh
Thiên Sầu
05/09/2013
Hồng Thái Long lớn giọng rống lên, trong cung nhất thời vù vù bay ra một đám người, vừa nhìn thấy thương thế của hắn, một đám đều thất kinh, những hậu cung giai lệ của hắn liền òa khóc thành một đoàn, mọi người cuống quýt mang hắn vào cung.
Vừa đặt hắn xuống giường, bảy tám bàn tay sờ soạng lên, đều đang xem xét thương thế cho hắn, Dược Thiên Sầu nằm im hữu khí vô lực cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ một chút tổn thương thôi, ta còn chịu được.”
Hắn nói có vẻ thoải mái, nhưng sắc mặt bảy tám người xem xét thương thế cho hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, phát hiện ngũ tạng lục phủ của hắn toàn bộ bị trọng thương, có thể nói đang vô cùng đau đớn, gân mạch khung xương còn bị gãy đứt. Nhưng điều làm cho mấy người sợ hãi, chính là không thể tưởng tượng vì sao hắn còn chưa chết, lại còn có thể sống được.
“Thương thế huynh ấy ra sao?” Một bên Phù Dung lo lắng nói, trên giường mọi người đang vây quanh Dược Thiên Sầu, nàng cũng không sao chen chúc vào được.
Hồng Thái Long vẻ mặt ngưng trọng nhìn mọi người chung quanh nói: “Trước tiên thay quần áo dính máu trên người hắn trước đi, chúng ta thương lượng làm sao cứu chữa hắn.”
Lập tức có bàn tay đang định lột quần áo của Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu trợn mắt hao hết khí lực hô: “Đừng.”
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Dược Thiên Sầu thở dốc một hơi, cảm giác được kim châu bên trong đan điền đang liên tục chuyển vận tinh nguyên khắp cơ thể hắn, nỗi đau đớn trong thân thể cũng đang dần hòa dịu, thân thể đang dần dần khôi phục, biết có được bảo bối này cứu sống, mình sẽ không chết được. Hắn thở một hơi nói: “Cách ăn mặc này rất tốt, ta còn muốn giữ cách ăn mặc này đi tìm sư phụ của ta mời rời núi, ăn mặc sạch sẽ sợ không mời được ông ấy, đáng thương một chút mới tốt a!”
Mọi người không biết nói gì, đã bị tổn thương thành như vậy, lại còn suy nghĩ chủ ý xấu. Bách Mị Yêu Cơ ôm đầu hắn gấp giọng nói: “Vậy chữa thương cho ngươi trước đi!”
“Không có việc gì.” Thanh âm của Dược Thiên Sầu đã khôi phục lại một chút tinh thần: “Thân thể của ta tự rõ ràng, bị thương nặng hơn cũng không sợ, cam đoan không cần qua một tháng, lão tử vẫn có thể nhảy nhót được…Các người đừng nhìn ta như vậy, không phải nói giỡn đâu, bộ tưởng lão tử không sợ chết sao!”
Nghe hắn nói chuyện với bộ dạng thật sự nắm chắc, mọi người nửa tin nửa ngờ. Sắc mặt Hồng Thái Long ngưng trọng hỏi: “Ai đánh ngươi thành như vậy?”
Dược Thiên Sầu vừa nghe lời này liền tức giận, trợn mắt nói: “Còn có thể là ai? Hiện giờ trong tam giới ngoại trừ sư phụ của ta còn chưa có người nào có thể là đối thủ của ta. Tên súc sinh Ma Thần kia không tuân thủ quy củ, đường đường thần giới đệ nhất cao thủ, thế nhưng lại dây dưa với lão tử. Vương bát đản! Tên Khai Thiên Tích Địa của lão tử cũng bị hắn đoạt lấy rồi.”
“Ma Thần!” Tất cả mọi người hít một hơi, có chút người vẫn là lần đầu tiên biết Ma Thần không ngờ lại là thần giới đệ nhất cao thủ.
Hồng Thái Long nắm tay nói: “Ngươi có thể nhặt về một mạng trên tay Ma Thần xem như là tạo hóa. Cho dù ngươi có mời được sư phụ của ngươi, chỉ sợ sư phụ ngươi cũng không phải là đối thủ của Ma Thần đâu!”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Gương mặt máu me nhầy nhục của Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười khó coi: “Không phải bản tôn của Ma Thần, mà là một lũ phân thân hạ giới, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi chừng một ngày, sau khi khôi phục lại sức khỏe sẽ đến Chư Thiên kết giới tìm lão gia hỏa ra tay.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng mọi người cũng không chịu rời đi, thỉnh thoảng lại xem xét thương thế của hắn, khi phát hiện hắn thật sự đang nhanh chóng khôi phục, vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhàng thở ra. Đợi tới ngày hôm sau, Dược Thiên Sầu từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay chân đã có thể động đậy, nhưng vẫn chưa xuống giường được, mà hắn lại khẩn cấp muốn báo thù.
Kỳ thật cũng là có nguyên nhân, hắn sợ nếu thương thế mình tốt quá nhanh, đến lúc đó không thể gạt gẫm Tất Trường Xuân đi giúp hắn đoạt lại thần tiễn.
Vì thế hắn đặc biệt gọi Thận Vưu chuyên phụ trách chuyển vận chạy tới, Hồng Thái Long liền vất vả một chút, đem Dược Thiên Sầu vác lên vai chào từ biệt mọi người, ba người cùng nhau biến mất trong Phiêu Miểu Cung.
Vừa đến bên bờ Minh Hà, không cần phải giao phó, Thận Vưu liền biết mình nên làm gì, ngoan ngoãn nhảy vào trong Minh Hà hiện ra nguyên hình, vỏ trai thật lớn hé ra, chứa hai người cấp tốc ngược dòng bơi lên. Vừa bước vào Chư Thiên kết giới, Hồng Thái Long lại vác Dược Thiên Sầu đi lên bờ, theo sau Thận Vưu lại bị đuổi về Ô Thác Châu.
Dược Thiên Sầu chỉ đường, Hồng Thái Long lập tức cõng hắn hướng chỗ cũ bay đi…
Một mảnh không gian thật lớn, Hồng Thái Long cõng Dược Thiên Sầu đứng ở vách núi vắt ngang ngẩn người nhìn vào bên trong Chư Thiên kết giới phía trước, Tất Trường Xuân vẫn trong bộ áo thanh bào đang yên lặng trôi nổi nơi đó, nhưng lại có tới bảy Tất Trường Xuân giống nhau như đúc đang nhắm mắt mà đứng, có thật nhiều hồ quang màu vàng đang tiến tiến xuất xuất trong bảy thân hình, cấp cho Chư Thiên kết giới tối đen thêm một tầng cảm giác thần bí.
“Tam tôn hóa thân là Cổ Thần sơ kỳ, lục tôn hóa thân là Cổ Thần trung kỳ, thất tôn hóa thân chẳng phải đã bước chân vào cánh cửa Cổ Thần hậu kỳ, nếu có thêm nhị tôn hóa thân liền có thể đạt tới Cổ Thần đỉnh phong, nếu có thập tôn hóa thân đầy đủ, đó chính là cảnh giới đại viên mãn…” Hồng Thái Long thật khó thể tin, thì thầm lẩm bẩm: “Thật sự hay không đây, chiếu theo tốc độ này, chúng chư thần trong thần giới chẳng lẽ đều sống vô dụng sao, thật quá thái quá rồi.”
Dược Thiên Sầu ghé vào trên lưng hắn, trong mắt lóe đầy ánh sao, vui tươi hớn hở nói: “Nhanh lên một chút, nhanh thêm chút là tốt rồi, đến lúc đó lão gia hỏa không có đối thủ khẳng định sẽ đi tìm Ma Thần quyết đấu, chúng ta có thể từ U Minh thần phủ đem lão gia hỏa đưa lên thần giới, vạn nhất lão gia hỏa làm thịt được Ma Thần…ha ha! Ta thật sự hưởng phúc.”
“Không thể tưởng tượng!” Hồng Nhất Long lắc đầu, chợt nhớ điều gì, hỏi: “Vị sư phụ này của ngươi rốt cục khi nào mới đi ra! Chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này chờ mãi sao?”
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, có chút kỳ quái nói: “Ba tên thủ chỗ này đâu rồi?”
Hồng Thái Long tức giận nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
“Thả ta xuống dưới, để cho ta nằm xuống đất là được.” Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn, Hồng Thái Long theo lời đặt hắn nằm xuống đất, Dược Thiên Sầu tùy tay kéo giường mền đem ra, còn cầm hai tấm đệm tựa lưng ném xuống đất, nói: “Giúp ta trải đi.”
Khóe miệng Hồng Thái Long co rút: “Chẳng lẽ ngươi thật sự chuẩn bị ở nơi này trường kỳ chờ đợi?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn giúp hắn trải giường, còn bế hắn đặt lên.
Dược Thiên Sầu điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái dựa vào đệm lưng, nhìn nhìn ánh trăng thật lớn trên không trung, tiếp tục nhìn chung quanh một chút, cau mày nói: “Đúng là hoàn cảnh kém một chút, nhưng cũng tàm tạm!” Quay đầu lại hắn nói thêm: “Ngươi lấy thân phận sứ giả Long tộc tìm hiểu chút tin tức đi! Ta ở chỗ này chờ sư phụ của ta đi ra, không cần lo lắng an toàn của ta, hiện tại tuy rằng ta không thể nhúc nhích, nhưng tùy thời tránh về Ô Thác Châu vẫn không thành vấn đề.”
“Ông nội ngươi, ta chỉ là lo lắng cho an toàn của bản thân, chúng ta ở trong này làm nhiều chuyện thất đức như vậy, ngươi cứ trốn trong âm thầm, ngoài sáng ra mặt đều là ta, vạn nhất chuyện trộm mồ bị lộ, người đầu tiên bị hoài nghi là ta, ngươi làm gì phải sợ.” Hồng Thái Long tức giận hứ một tiếng, quay đầu hóa thành lưu quang đi xa.
Dược Thiên Sầu giật mình, bất quá phỏng chừng Hồng Thái Long có được thân phận sứ giả Long tộc phòng thân cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, hắn bèn nằm nghiêng xuống nhìn Tất Trường Xuân bên trong Chư Thiên kết giới, thời gian thật lâu thậm chí còn có cảm giác buồn ngủ…
Hơn mười ngày sau, Hồng Thái Long vội vội vàng vàng gấp trở về, Dược Thiên Sầu đang ngủ nghe được động tĩnh đột nhiên ngồi dậy quát: “Ai?” Hiện tại tu vi của hắn trong nghĩa trang thần mộ cũng xem là cao thủ, loại tu vi như Hồng Thái Long vừa tiếp cận căn bản không thể gạt được lỗ tai của hắn.
“Là ta!” Hồng Thái Long lên tiếng chào hỏi, bỗng nhiên sửng sốt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới nói: “Động tác đã nhanh chóng, thương thế trên người ngươi đã tốt nhanh như vậy?”
“Đừng nói nữa!” Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tất Trường Xuân bên trong Chư Thiên kết giới, vẻ mặt bất đắc dĩ khoát tay nói: “Lão gia hỏa tới bây giờ còn chưa đi ra, chờ đợi đến khi toàn bộ thương thế của ta lành lại, sợ đến lúc đó thỉnh không được lão gia hỏa ra tay!”
Hồng Thái Long cười ha ha, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người e ngại thương thế của mình tốt được quá nhanh, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống đệm, nghiêng đầu nhìn vào trong Chư Thiên kết giới tấm tắc nói: “Sư phụ của ngươi thật lợi hại! Nguyên lai trước khi chúng ta đến, hắn đã đi ra một lần, còn làm ra một chuyện đại sự.”
“Nói thế nào?” Dược Thiên Sầu tinh thần tỉnh táo, vội nhích mông tới gần.
“Lần trước ta giảng với ngươi về Phong thần còn nhớ rõ đi!” Hồng Thái Long lắc đầu sợ hãi than thở nói: “Tả hữu sứ giả thủ hộ cho mộ Phong thần, cũng chính là Thiên Phong cùng Địa Phong. Ta tìm hơn vài người hỏi thăm nghiệm chứng mới biết được, tu vi hai người này đã đạt tới Cổ Thần trung kỳ, kết quả sư phụ ngươi vừa ra tới không tìm ai, lại trực tiếp đi tìm hai người họ, hai Cổ Thần trung kỳ cao thủ liên thủ a! Kết quả đều bị sư phụ của ngươi làm thịt, rất ngưu! Hai vị kia chính là cao thủ đỉnh cấp thủ hộ nghĩa trang thần mộ! Lần này trong toàn bộ nghĩa trang thần mộ đã không còn ai là đối thủ của sư phụ ngươi nữa.”
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, nghiêng đầu nhìn vào Chư Thiên kết giới: “Nói cách khác, tu vi lão gia hỏa thật sự đã tới cấp bậc Cổ Thần?”
“Đó là tự nhiên, uy!” Hồng Thái Long dùng cùi chỏ đụng hắn, thấp giọng cười trộm nói: “Mộ Phong thần, ngươi có hứng thú đi một chuyến hay không, phương vị ta đã nghe rõ ràng. n, nếu có thể đem tu vi của Phong thần luyện chế thành Huyền Binh, đối phó phân thân Ma Thần hẳn không còn vấn đề gì!” Thật hiển nhiên người này đã chuẩn bị xong công tác.
Dược Thiên Sầu vốn đang hưng phấn gật đầu, lập tức lại do dự nói: “Tên vương bát đản Ma Thần có chút không tuân thủ quy củ, cho dù đem tu vi của Phong thần luyện chế thành Huyền Binh mang đến, chỉ sợ đánh thắng phân thân của Ma Thần, chính hắn sẽ dùng cả bản tôn chạy tới trả thù, đến lúc đó liền phiền toái lớn, ta và ngươi không gánh được!”
Hồng Thái Long bị giội chậu nước lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là chờ thêm một chút đi! Nếu như có thể đưa cả sư phụ ta đến, kế hay nhiều ít sẽ tốt hơn.” Dược Thiên Sầu nhìn Tất Trường Xuân phía xa thở dài. Hồng Thái Long ngẫm lại cũng phải, vì thế hai người lại nằm xuống đệm chăn, chờ đợi tiếp nơi này.
Kết quả chờ mãi hơn một tháng, đa số là nhìn lên bầu trời, hoặc luân phiên ngủ. Cuối cùng thương thế của Dược Thiên Sầu cũng khỏi hẳn, muốn đợi Tất Trường Xuân đi ra tranh thủ lòng đồng tình là khó có khả năng, rốt cục chờ không kiên nhẫn. Hôm nay, hắn xoay người đứng lên, túm lấy chăn đệm xốc Hồng Thái Long đang ngủ ngon lành té xuống, thu dọn đồ vật vung tay nói: “Như vậy chờ đợi cũng không phải biện pháp, đi, tới mộ Phong thần thăm dò một chút, trở về nói sau.”
Vừa đặt hắn xuống giường, bảy tám bàn tay sờ soạng lên, đều đang xem xét thương thế cho hắn, Dược Thiên Sầu nằm im hữu khí vô lực cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ một chút tổn thương thôi, ta còn chịu được.”
Hắn nói có vẻ thoải mái, nhưng sắc mặt bảy tám người xem xét thương thế cho hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, phát hiện ngũ tạng lục phủ của hắn toàn bộ bị trọng thương, có thể nói đang vô cùng đau đớn, gân mạch khung xương còn bị gãy đứt. Nhưng điều làm cho mấy người sợ hãi, chính là không thể tưởng tượng vì sao hắn còn chưa chết, lại còn có thể sống được.
“Thương thế huynh ấy ra sao?” Một bên Phù Dung lo lắng nói, trên giường mọi người đang vây quanh Dược Thiên Sầu, nàng cũng không sao chen chúc vào được.
Hồng Thái Long vẻ mặt ngưng trọng nhìn mọi người chung quanh nói: “Trước tiên thay quần áo dính máu trên người hắn trước đi, chúng ta thương lượng làm sao cứu chữa hắn.”
Lập tức có bàn tay đang định lột quần áo của Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu trợn mắt hao hết khí lực hô: “Đừng.”
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Dược Thiên Sầu thở dốc một hơi, cảm giác được kim châu bên trong đan điền đang liên tục chuyển vận tinh nguyên khắp cơ thể hắn, nỗi đau đớn trong thân thể cũng đang dần hòa dịu, thân thể đang dần dần khôi phục, biết có được bảo bối này cứu sống, mình sẽ không chết được. Hắn thở một hơi nói: “Cách ăn mặc này rất tốt, ta còn muốn giữ cách ăn mặc này đi tìm sư phụ của ta mời rời núi, ăn mặc sạch sẽ sợ không mời được ông ấy, đáng thương một chút mới tốt a!”
Mọi người không biết nói gì, đã bị tổn thương thành như vậy, lại còn suy nghĩ chủ ý xấu. Bách Mị Yêu Cơ ôm đầu hắn gấp giọng nói: “Vậy chữa thương cho ngươi trước đi!”
“Không có việc gì.” Thanh âm của Dược Thiên Sầu đã khôi phục lại một chút tinh thần: “Thân thể của ta tự rõ ràng, bị thương nặng hơn cũng không sợ, cam đoan không cần qua một tháng, lão tử vẫn có thể nhảy nhót được…Các người đừng nhìn ta như vậy, không phải nói giỡn đâu, bộ tưởng lão tử không sợ chết sao!”
Nghe hắn nói chuyện với bộ dạng thật sự nắm chắc, mọi người nửa tin nửa ngờ. Sắc mặt Hồng Thái Long ngưng trọng hỏi: “Ai đánh ngươi thành như vậy?”
Dược Thiên Sầu vừa nghe lời này liền tức giận, trợn mắt nói: “Còn có thể là ai? Hiện giờ trong tam giới ngoại trừ sư phụ của ta còn chưa có người nào có thể là đối thủ của ta. Tên súc sinh Ma Thần kia không tuân thủ quy củ, đường đường thần giới đệ nhất cao thủ, thế nhưng lại dây dưa với lão tử. Vương bát đản! Tên Khai Thiên Tích Địa của lão tử cũng bị hắn đoạt lấy rồi.”
“Ma Thần!” Tất cả mọi người hít một hơi, có chút người vẫn là lần đầu tiên biết Ma Thần không ngờ lại là thần giới đệ nhất cao thủ.
Hồng Thái Long nắm tay nói: “Ngươi có thể nhặt về một mạng trên tay Ma Thần xem như là tạo hóa. Cho dù ngươi có mời được sư phụ của ngươi, chỉ sợ sư phụ ngươi cũng không phải là đối thủ của Ma Thần đâu!”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Gương mặt máu me nhầy nhục của Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười khó coi: “Không phải bản tôn của Ma Thần, mà là một lũ phân thân hạ giới, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi chừng một ngày, sau khi khôi phục lại sức khỏe sẽ đến Chư Thiên kết giới tìm lão gia hỏa ra tay.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng mọi người cũng không chịu rời đi, thỉnh thoảng lại xem xét thương thế của hắn, khi phát hiện hắn thật sự đang nhanh chóng khôi phục, vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhàng thở ra. Đợi tới ngày hôm sau, Dược Thiên Sầu từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay chân đã có thể động đậy, nhưng vẫn chưa xuống giường được, mà hắn lại khẩn cấp muốn báo thù.
Kỳ thật cũng là có nguyên nhân, hắn sợ nếu thương thế mình tốt quá nhanh, đến lúc đó không thể gạt gẫm Tất Trường Xuân đi giúp hắn đoạt lại thần tiễn.
Vì thế hắn đặc biệt gọi Thận Vưu chuyên phụ trách chuyển vận chạy tới, Hồng Thái Long liền vất vả một chút, đem Dược Thiên Sầu vác lên vai chào từ biệt mọi người, ba người cùng nhau biến mất trong Phiêu Miểu Cung.
Vừa đến bên bờ Minh Hà, không cần phải giao phó, Thận Vưu liền biết mình nên làm gì, ngoan ngoãn nhảy vào trong Minh Hà hiện ra nguyên hình, vỏ trai thật lớn hé ra, chứa hai người cấp tốc ngược dòng bơi lên. Vừa bước vào Chư Thiên kết giới, Hồng Thái Long lại vác Dược Thiên Sầu đi lên bờ, theo sau Thận Vưu lại bị đuổi về Ô Thác Châu.
Dược Thiên Sầu chỉ đường, Hồng Thái Long lập tức cõng hắn hướng chỗ cũ bay đi…
Một mảnh không gian thật lớn, Hồng Thái Long cõng Dược Thiên Sầu đứng ở vách núi vắt ngang ngẩn người nhìn vào bên trong Chư Thiên kết giới phía trước, Tất Trường Xuân vẫn trong bộ áo thanh bào đang yên lặng trôi nổi nơi đó, nhưng lại có tới bảy Tất Trường Xuân giống nhau như đúc đang nhắm mắt mà đứng, có thật nhiều hồ quang màu vàng đang tiến tiến xuất xuất trong bảy thân hình, cấp cho Chư Thiên kết giới tối đen thêm một tầng cảm giác thần bí.
“Tam tôn hóa thân là Cổ Thần sơ kỳ, lục tôn hóa thân là Cổ Thần trung kỳ, thất tôn hóa thân chẳng phải đã bước chân vào cánh cửa Cổ Thần hậu kỳ, nếu có thêm nhị tôn hóa thân liền có thể đạt tới Cổ Thần đỉnh phong, nếu có thập tôn hóa thân đầy đủ, đó chính là cảnh giới đại viên mãn…” Hồng Thái Long thật khó thể tin, thì thầm lẩm bẩm: “Thật sự hay không đây, chiếu theo tốc độ này, chúng chư thần trong thần giới chẳng lẽ đều sống vô dụng sao, thật quá thái quá rồi.”
Dược Thiên Sầu ghé vào trên lưng hắn, trong mắt lóe đầy ánh sao, vui tươi hớn hở nói: “Nhanh lên một chút, nhanh thêm chút là tốt rồi, đến lúc đó lão gia hỏa không có đối thủ khẳng định sẽ đi tìm Ma Thần quyết đấu, chúng ta có thể từ U Minh thần phủ đem lão gia hỏa đưa lên thần giới, vạn nhất lão gia hỏa làm thịt được Ma Thần…ha ha! Ta thật sự hưởng phúc.”
“Không thể tưởng tượng!” Hồng Nhất Long lắc đầu, chợt nhớ điều gì, hỏi: “Vị sư phụ này của ngươi rốt cục khi nào mới đi ra! Chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này chờ mãi sao?”
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, có chút kỳ quái nói: “Ba tên thủ chỗ này đâu rồi?”
Hồng Thái Long tức giận nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
“Thả ta xuống dưới, để cho ta nằm xuống đất là được.” Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn, Hồng Thái Long theo lời đặt hắn nằm xuống đất, Dược Thiên Sầu tùy tay kéo giường mền đem ra, còn cầm hai tấm đệm tựa lưng ném xuống đất, nói: “Giúp ta trải đi.”
Khóe miệng Hồng Thái Long co rút: “Chẳng lẽ ngươi thật sự chuẩn bị ở nơi này trường kỳ chờ đợi?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn giúp hắn trải giường, còn bế hắn đặt lên.
Dược Thiên Sầu điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái dựa vào đệm lưng, nhìn nhìn ánh trăng thật lớn trên không trung, tiếp tục nhìn chung quanh một chút, cau mày nói: “Đúng là hoàn cảnh kém một chút, nhưng cũng tàm tạm!” Quay đầu lại hắn nói thêm: “Ngươi lấy thân phận sứ giả Long tộc tìm hiểu chút tin tức đi! Ta ở chỗ này chờ sư phụ của ta đi ra, không cần lo lắng an toàn của ta, hiện tại tuy rằng ta không thể nhúc nhích, nhưng tùy thời tránh về Ô Thác Châu vẫn không thành vấn đề.”
“Ông nội ngươi, ta chỉ là lo lắng cho an toàn của bản thân, chúng ta ở trong này làm nhiều chuyện thất đức như vậy, ngươi cứ trốn trong âm thầm, ngoài sáng ra mặt đều là ta, vạn nhất chuyện trộm mồ bị lộ, người đầu tiên bị hoài nghi là ta, ngươi làm gì phải sợ.” Hồng Thái Long tức giận hứ một tiếng, quay đầu hóa thành lưu quang đi xa.
Dược Thiên Sầu giật mình, bất quá phỏng chừng Hồng Thái Long có được thân phận sứ giả Long tộc phòng thân cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, hắn bèn nằm nghiêng xuống nhìn Tất Trường Xuân bên trong Chư Thiên kết giới, thời gian thật lâu thậm chí còn có cảm giác buồn ngủ…
Hơn mười ngày sau, Hồng Thái Long vội vội vàng vàng gấp trở về, Dược Thiên Sầu đang ngủ nghe được động tĩnh đột nhiên ngồi dậy quát: “Ai?” Hiện tại tu vi của hắn trong nghĩa trang thần mộ cũng xem là cao thủ, loại tu vi như Hồng Thái Long vừa tiếp cận căn bản không thể gạt được lỗ tai của hắn.
“Là ta!” Hồng Thái Long lên tiếng chào hỏi, bỗng nhiên sửng sốt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới nói: “Động tác đã nhanh chóng, thương thế trên người ngươi đã tốt nhanh như vậy?”
“Đừng nói nữa!” Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tất Trường Xuân bên trong Chư Thiên kết giới, vẻ mặt bất đắc dĩ khoát tay nói: “Lão gia hỏa tới bây giờ còn chưa đi ra, chờ đợi đến khi toàn bộ thương thế của ta lành lại, sợ đến lúc đó thỉnh không được lão gia hỏa ra tay!”
Hồng Thái Long cười ha ha, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người e ngại thương thế của mình tốt được quá nhanh, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống đệm, nghiêng đầu nhìn vào trong Chư Thiên kết giới tấm tắc nói: “Sư phụ của ngươi thật lợi hại! Nguyên lai trước khi chúng ta đến, hắn đã đi ra một lần, còn làm ra một chuyện đại sự.”
“Nói thế nào?” Dược Thiên Sầu tinh thần tỉnh táo, vội nhích mông tới gần.
“Lần trước ta giảng với ngươi về Phong thần còn nhớ rõ đi!” Hồng Thái Long lắc đầu sợ hãi than thở nói: “Tả hữu sứ giả thủ hộ cho mộ Phong thần, cũng chính là Thiên Phong cùng Địa Phong. Ta tìm hơn vài người hỏi thăm nghiệm chứng mới biết được, tu vi hai người này đã đạt tới Cổ Thần trung kỳ, kết quả sư phụ ngươi vừa ra tới không tìm ai, lại trực tiếp đi tìm hai người họ, hai Cổ Thần trung kỳ cao thủ liên thủ a! Kết quả đều bị sư phụ của ngươi làm thịt, rất ngưu! Hai vị kia chính là cao thủ đỉnh cấp thủ hộ nghĩa trang thần mộ! Lần này trong toàn bộ nghĩa trang thần mộ đã không còn ai là đối thủ của sư phụ ngươi nữa.”
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, nghiêng đầu nhìn vào Chư Thiên kết giới: “Nói cách khác, tu vi lão gia hỏa thật sự đã tới cấp bậc Cổ Thần?”
“Đó là tự nhiên, uy!” Hồng Thái Long dùng cùi chỏ đụng hắn, thấp giọng cười trộm nói: “Mộ Phong thần, ngươi có hứng thú đi một chuyến hay không, phương vị ta đã nghe rõ ràng. n, nếu có thể đem tu vi của Phong thần luyện chế thành Huyền Binh, đối phó phân thân Ma Thần hẳn không còn vấn đề gì!” Thật hiển nhiên người này đã chuẩn bị xong công tác.
Dược Thiên Sầu vốn đang hưng phấn gật đầu, lập tức lại do dự nói: “Tên vương bát đản Ma Thần có chút không tuân thủ quy củ, cho dù đem tu vi của Phong thần luyện chế thành Huyền Binh mang đến, chỉ sợ đánh thắng phân thân của Ma Thần, chính hắn sẽ dùng cả bản tôn chạy tới trả thù, đến lúc đó liền phiền toái lớn, ta và ngươi không gánh được!”
Hồng Thái Long bị giội chậu nước lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là chờ thêm một chút đi! Nếu như có thể đưa cả sư phụ ta đến, kế hay nhiều ít sẽ tốt hơn.” Dược Thiên Sầu nhìn Tất Trường Xuân phía xa thở dài. Hồng Thái Long ngẫm lại cũng phải, vì thế hai người lại nằm xuống đệm chăn, chờ đợi tiếp nơi này.
Kết quả chờ mãi hơn một tháng, đa số là nhìn lên bầu trời, hoặc luân phiên ngủ. Cuối cùng thương thế của Dược Thiên Sầu cũng khỏi hẳn, muốn đợi Tất Trường Xuân đi ra tranh thủ lòng đồng tình là khó có khả năng, rốt cục chờ không kiên nhẫn. Hôm nay, hắn xoay người đứng lên, túm lấy chăn đệm xốc Hồng Thái Long đang ngủ ngon lành té xuống, thu dọn đồ vật vung tay nói: “Như vậy chờ đợi cũng không phải biện pháp, đi, tới mộ Phong thần thăm dò một chút, trở về nói sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.