Chương 18
T/H12
01/11/2024
Ngay đêm đó, người dân chứng kiến cảnh có một không hai ở đất đô thành.
Giờ hoàng đạo, Lâm tướng quân thân áo đỏ tân lang cưỡi chiến mã mang theo kiệu hoa đỏ cùng đoàn tùy tùng đưa lễ vật đến Phương gia rước dâu.
Phương gia trao tân nương nằm trong áo quan đỏ cho tân lang. Chàng đưa nàng lên kiệu hoa trở về Lâm phủ.
Phủ Lâm tướng quân đêm nay rợp bóng đèn lồng đỏ, khắp nơi dán đỏ rực hai chữ 'song hỷ' mừng Lâm tướng quân rước hiền thê về nhà.
Giữa từ đường, chàng ôm di ảnh nương tử, quỳ bên áo quan làm lễ bái đường.
Khỏi phải nói, Lâm lão phu nhân và An Kiều sợ như thế nào?
Mặt hai người tái nhợt không còn chút khí sắc nào. Cơ thể cả hai đang phát run lập cập.
Trước đó vài giờ.
Cả Lâm phủ từ trên xuống dưới mặt ai cũng cắt không ra giọt máu, chân đứng không vững khi nghe Lâm tướng quân bàn chuyện rước thê tử đã nằm trong áo quan về bái đường thành thân.
"Lâm Chính à, cô ta đã từ hôn, con còn tiếc thương gì người đã mất, hả?
Phàm lễ nghinh thân là rước dâu còn sống, tự đời nào tới giờ làm gì có chuyện tân lang đi đón tân nương đã nằm trong quan tài?
Xúi quẩy, nghịch thiên, bất hiếu với tổ tiên đấy con ạ!"
Lâm Chính lo chỉnh trang phục tân lang chỉn chu tươm tất, chàng im lặng.
Lâm lão phu nhân thuyết phục con: "Quên chuyện này đi. Đợi ngày lành tháng tốt, mẫu thân cho con và An Kiều kết bái phu thê!
Con có được hiền thê, mẫu thân có được cô con dâu yêu thương thấu hiểu mẹ chồng. Sau nay, con bận lo việc quân, có An Kiều ở nhà thủ thỉ với mẹ, mẹ cũng vơi bớt buồn phiền vì nhớ con."
Tân lang vẫn lặng im lo lễ vật.
Lâm lão phu nhân đá mắt An Kiều. Cô ta được người lớn hậu thuẫn, õng ẻo trườn như xà tinh đến bên Lâm Chính.
Miệng còn chưa kịp hả ra nói tiếng lấy lòng đã nghe Lâm Chính hờ hững: "Xê ra, cô đừng làm bẩn lễ vật."
Mép cô ta giật giật, cô ta ngoái đầu nhìn cô mẫu. Được Lâm lão phu nhân khoác tay động viên, cô ta nở nụ cười gượng sau lưng Lâm Chính: "Ả đàn bà đó chua ngoa đanh đá, ỷ là ái nữ Phương Thái úy nên không đặt ai ở Lâm gia vào mắt. Độc ác hơn, ả còn dám bỏ thuốc hại chết cô mẫu.
Loại đàn bà độc như rắn rết đó, biểu ca luyến tiếc làm gì?
Cưới thiếp, thiếp sẽ chung thủy với chàng, hiếu kính với mẫu thân, nếu chàng có bận việc quân, thiếp cũng không hề oán trách."
"Cô nói xong chưa?"
"Dạ, thiếp còn nhiều điều muốn nói với chàng lắm. Đợi chàng đón thiếp về rồi, đêm động phòng hoa chúc, thiếp từ từ kể chàng nghe ha!"
"Cút!"
"Dạ?"
"Ta bảo ngươi mau cút!"
Lâm Chính thình lình quát to khiến An Kiều và Lâm lão phu nhân đứng gần đó giật mình. Bà biết tính con nên nhẹ nhàng bước tới kéo tay An Kiều an ủi: "Mọi việc để cô mẫu lo ha!"
Lâm lão phu nhân hắng giọng, như có như không nói với Lâm Chính: "Nếu hôm nay, con dám cãi lời mẫu thân làm việc kinh thiên động địa, mẫu thân...chết trước mặt con!"
Lâm Chính từ từ quay lại. Ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào mặt mẹ: "Kinh thiên động địa? Con rước thê tử về nhà việc đó có gì trái luân thường đạo lí?"
Lâm lão phu nhân cười gằng: "Việc đó không có gì sai. Nhưng việc tráo người thay tên là phạm thượng. Huống hồ đồ giả đó nay đã thành ma!"
"Mẫu thân nói vậy là có ý gì?"
Bà ta cười nhạt: "Ý gì con là người hiểu rõ nhất mà! Lâm Chính, có những việc không cần nói quá rõ. Bởi rõ là đi đôi với lộ. Một khi đã lộ...cảnh đầu rơi máu chảy là khó tránh!"
Lâm Chính nhìn mẹ thật lâu. Trong lòng chàng dần hiểu vì sao Thúy Vân nói Bảo Ngọc từng viết hàng trăm lá thư gửi ra biên quan.
Rốt cuộc chàng cũng biết, những cánh thư tình đó rơi vào tay ai. Đáy mắt chàng lạnh lẽo khi dần hiểu ra mọi việc.
Lời Thúy Vân nói...không sai một chút nào!
Lâm Chính nén tiếng thở dài, nhàn nhạt nói với mẫu thân: "Dù đêm nay trời có sập xuống, Lâm Chính cũng rước hiền thê về nhà!
Phủ này đích thân hoàng thượng ban cho con. Con xin mẫu thân hiểu cho!
Giờ hoàng đạo đến rồi, con đi đây!"
"Con!" Đúng là cứng họng không thể nói được. Bà sao không hiểu ý con trai, nó là đang nói thẳng vào mặt bà: nhà này là nhà của nó, nó toàn quyền muốn rước ai vào thì rước.
Đã vậy, trước khi ra khỏi từ đường, Lâm Chính còn nói thêm: "Đợi xong lễ!"
Chỉ ba từ ngắn củn nhưng nhìn vào mắt con, Lâm lão phu nhân phát hiện nơi đáy mắt sâu đen của nó có ngàn con sóng dữ đang âm thầm trỗi dậy. Bà mơ hồ thấy cảnh sóng gió Lâm gia chuẩn bị đối mặt không hề nhỏ một chút nào!
Đúng như bà linh cảm.
Tại từ đường giờ này.
Lâm Chính hai tay kính cao hai chung trà nói với mẫu thân: "Phu thê con tình đầu ý hợp, sống không còn cơ hội đoàn viên, nguyện chết nằm chung một mồ. Chung trà này kính dâng mẫu thân gọi là từ biệt."
Lâm lão phu nhân đứng bật lên khỏi ghế, đôi mắt đỏ đọc nhìn chằm chằm vào mặt con, cơ thể phát run dữ dội, chỉ tay vào mặt quý tử: "Lâm...Chính...con vừa nói gì đó? Nói lại cho mẫu thân nghe xem!"
Giờ hoàng đạo, Lâm tướng quân thân áo đỏ tân lang cưỡi chiến mã mang theo kiệu hoa đỏ cùng đoàn tùy tùng đưa lễ vật đến Phương gia rước dâu.
Phương gia trao tân nương nằm trong áo quan đỏ cho tân lang. Chàng đưa nàng lên kiệu hoa trở về Lâm phủ.
Phủ Lâm tướng quân đêm nay rợp bóng đèn lồng đỏ, khắp nơi dán đỏ rực hai chữ 'song hỷ' mừng Lâm tướng quân rước hiền thê về nhà.
Giữa từ đường, chàng ôm di ảnh nương tử, quỳ bên áo quan làm lễ bái đường.
Khỏi phải nói, Lâm lão phu nhân và An Kiều sợ như thế nào?
Mặt hai người tái nhợt không còn chút khí sắc nào. Cơ thể cả hai đang phát run lập cập.
Trước đó vài giờ.
Cả Lâm phủ từ trên xuống dưới mặt ai cũng cắt không ra giọt máu, chân đứng không vững khi nghe Lâm tướng quân bàn chuyện rước thê tử đã nằm trong áo quan về bái đường thành thân.
"Lâm Chính à, cô ta đã từ hôn, con còn tiếc thương gì người đã mất, hả?
Phàm lễ nghinh thân là rước dâu còn sống, tự đời nào tới giờ làm gì có chuyện tân lang đi đón tân nương đã nằm trong quan tài?
Xúi quẩy, nghịch thiên, bất hiếu với tổ tiên đấy con ạ!"
Lâm Chính lo chỉnh trang phục tân lang chỉn chu tươm tất, chàng im lặng.
Lâm lão phu nhân thuyết phục con: "Quên chuyện này đi. Đợi ngày lành tháng tốt, mẫu thân cho con và An Kiều kết bái phu thê!
Con có được hiền thê, mẫu thân có được cô con dâu yêu thương thấu hiểu mẹ chồng. Sau nay, con bận lo việc quân, có An Kiều ở nhà thủ thỉ với mẹ, mẹ cũng vơi bớt buồn phiền vì nhớ con."
Tân lang vẫn lặng im lo lễ vật.
Lâm lão phu nhân đá mắt An Kiều. Cô ta được người lớn hậu thuẫn, õng ẻo trườn như xà tinh đến bên Lâm Chính.
Miệng còn chưa kịp hả ra nói tiếng lấy lòng đã nghe Lâm Chính hờ hững: "Xê ra, cô đừng làm bẩn lễ vật."
Mép cô ta giật giật, cô ta ngoái đầu nhìn cô mẫu. Được Lâm lão phu nhân khoác tay động viên, cô ta nở nụ cười gượng sau lưng Lâm Chính: "Ả đàn bà đó chua ngoa đanh đá, ỷ là ái nữ Phương Thái úy nên không đặt ai ở Lâm gia vào mắt. Độc ác hơn, ả còn dám bỏ thuốc hại chết cô mẫu.
Loại đàn bà độc như rắn rết đó, biểu ca luyến tiếc làm gì?
Cưới thiếp, thiếp sẽ chung thủy với chàng, hiếu kính với mẫu thân, nếu chàng có bận việc quân, thiếp cũng không hề oán trách."
"Cô nói xong chưa?"
"Dạ, thiếp còn nhiều điều muốn nói với chàng lắm. Đợi chàng đón thiếp về rồi, đêm động phòng hoa chúc, thiếp từ từ kể chàng nghe ha!"
"Cút!"
"Dạ?"
"Ta bảo ngươi mau cút!"
Lâm Chính thình lình quát to khiến An Kiều và Lâm lão phu nhân đứng gần đó giật mình. Bà biết tính con nên nhẹ nhàng bước tới kéo tay An Kiều an ủi: "Mọi việc để cô mẫu lo ha!"
Lâm lão phu nhân hắng giọng, như có như không nói với Lâm Chính: "Nếu hôm nay, con dám cãi lời mẫu thân làm việc kinh thiên động địa, mẫu thân...chết trước mặt con!"
Lâm Chính từ từ quay lại. Ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào mặt mẹ: "Kinh thiên động địa? Con rước thê tử về nhà việc đó có gì trái luân thường đạo lí?"
Lâm lão phu nhân cười gằng: "Việc đó không có gì sai. Nhưng việc tráo người thay tên là phạm thượng. Huống hồ đồ giả đó nay đã thành ma!"
"Mẫu thân nói vậy là có ý gì?"
Bà ta cười nhạt: "Ý gì con là người hiểu rõ nhất mà! Lâm Chính, có những việc không cần nói quá rõ. Bởi rõ là đi đôi với lộ. Một khi đã lộ...cảnh đầu rơi máu chảy là khó tránh!"
Lâm Chính nhìn mẹ thật lâu. Trong lòng chàng dần hiểu vì sao Thúy Vân nói Bảo Ngọc từng viết hàng trăm lá thư gửi ra biên quan.
Rốt cuộc chàng cũng biết, những cánh thư tình đó rơi vào tay ai. Đáy mắt chàng lạnh lẽo khi dần hiểu ra mọi việc.
Lời Thúy Vân nói...không sai một chút nào!
Lâm Chính nén tiếng thở dài, nhàn nhạt nói với mẫu thân: "Dù đêm nay trời có sập xuống, Lâm Chính cũng rước hiền thê về nhà!
Phủ này đích thân hoàng thượng ban cho con. Con xin mẫu thân hiểu cho!
Giờ hoàng đạo đến rồi, con đi đây!"
"Con!" Đúng là cứng họng không thể nói được. Bà sao không hiểu ý con trai, nó là đang nói thẳng vào mặt bà: nhà này là nhà của nó, nó toàn quyền muốn rước ai vào thì rước.
Đã vậy, trước khi ra khỏi từ đường, Lâm Chính còn nói thêm: "Đợi xong lễ!"
Chỉ ba từ ngắn củn nhưng nhìn vào mắt con, Lâm lão phu nhân phát hiện nơi đáy mắt sâu đen của nó có ngàn con sóng dữ đang âm thầm trỗi dậy. Bà mơ hồ thấy cảnh sóng gió Lâm gia chuẩn bị đối mặt không hề nhỏ một chút nào!
Đúng như bà linh cảm.
Tại từ đường giờ này.
Lâm Chính hai tay kính cao hai chung trà nói với mẫu thân: "Phu thê con tình đầu ý hợp, sống không còn cơ hội đoàn viên, nguyện chết nằm chung một mồ. Chung trà này kính dâng mẫu thân gọi là từ biệt."
Lâm lão phu nhân đứng bật lên khỏi ghế, đôi mắt đỏ đọc nhìn chằm chằm vào mặt con, cơ thể phát run dữ dội, chỉ tay vào mặt quý tử: "Lâm...Chính...con vừa nói gì đó? Nói lại cho mẫu thân nghe xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.