Chương 19
T/H12
01/11/2024
"Lời nghịch tử bất hiếu, mẫu thân không cần nghe lại. Nếu người thương con hãy trả hết kỉ vật của nương tử con cho con.
Người đã đi rồi, vật nên hoàn về chủ cũ. Nương tử con không muốn những bức thư nặng tình của nàng rơi vào tay người không có tình!"
"Thư gì? Mẹ không biết thư gì hết!" Nếu thừa nhận chẳng khác nào tự khai bà là người trực tiếp chia quyên rẽ thúy, người khơi mào đẩy con dâu vào kết cục bi thương.
Hơn nữa, trong đó còn có cả một bí mật lớn: Bí mật tày trời của Phương gia, bà phải lưu giữ làm bùa hộ mệnh phòng khi Phương gia trở mặt Lâm gia.
Sự việc đã đến nông nỗi này, Lâm Chính cũng không cần quanh co với mẹ nữa. Chàng nói thẳng: "Nếu mẫu thân đã nói như vậy. Con không giấu người: A Tử đã khai hết với con rồi!"
Lâm Chính quát to: "Đưa hắn vào đây!"
A Tử, người phụ trách chuyển thư của Lâm gia bị hai thuộc hạ của Lâm Chính xách quăng vào từ đường.
Lâm lão phu nhân thoạt nhìn mặt biến sắc nhưng chỉ vài giây sau, bà lấy lại vẻ điềm tĩnh.
"Lâm Chính, con như thế này còn coi ta là mẫu thân con không? Nếu còn, con tin mẫu thân con hay tin kẻ làm tôi tớ?"
"Dĩ nhiên là con tin mẫu thân!"
Chàng quay sang hạ lệnh: "Đánh hắn 100 trượng! Đuổi ra khỏi Lâm phủ!"
Lâm lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm. Một tên tôi tớ làm sao sánh bằng người làm mẫu thân như bà.
"Nhưng con cũng tin nương tử con nữa. Đêm qua, nương tử con đã báo mộng, trước khi mất nàng ấy có gửi cho con tất thảy một trăm bức thư. Nàng chỉ điểm mẫu thân đang cất giấu trong hộp gỗ! Bảo con phải lấy hết đốt cho nàng. Nếu không hồn không siêu thoát về quanh quẩn ở trong phòng mẫu thân."
Lời Lâm Chính vừa dứt, gió lạnh từ phương nào thổi vào từ đường.
Đèn phụt tắt.
Nến tắt lịm.
Không gian tối đen. Nơi linh thiêng một màu âm u. Tiếng gió lùa rít qua mái như tiếng hồn oan trở về cáo trạng: "Lâm...lão...phu...nhân..hãy trả kỉ..vật lại cho ta! Lâm...lão...phu...nhân! Hãy trả kỉ vật lại cho ta!"
Tiếng hồn đòi vật vừa dứt, tiếng khóc than vọng vào từ đường: "Mẫu thân, con có phạm lỗi gì với người đâu? Sao người nỡ sai kẻ ác nhân sát hại con? Con chết oan lạnh lẽo lắm mẫu thân. Xin người hãy trả mạng lại cho con! Trả mạng lại cho con!"
Cùng với tiếng hồn ma về đòi mạng. Tiếng la hét hoảng loạn của Lâm lão phu nhân: "Bảo Ngọc, ta không có giết cô! Không phải ta làm!"
"Là bàaaaaaa!"
"Không phải ta!"
Gió thổi mạnh hơn, tiếng chuông gió leng keng như tiếng linh hồn: "Trả mạng lại cho ta. Trả mạng lại cho taaaaaa!!!
Lâm Chính chàng ơi, thiếp chết oan thảm lắm! Hãy minh oan cho thiếp."
Rào! Rào!!
Như tiếng mưa.
Cót két!!!
Như tiếng ai mở cửa.
Trời bỗng nổi giông. Chớp rạch ngang sáng cả một vùng. Sấm nổ rung chuyển cả mặt đất. Trong âm thanh hỗn loạn chợt có tiếng thở dài, rồi bóng một ma nữ đỏ au từ trong cỗ quan tài mở nắp đứng lên, giọng lạnh lẽo đầy oán trách: "Đêm qua, kẻ ác nhân đã khai chính Lâm lão phu nhân phủ Lâm tướng quân sai hắn lấy mạng ta. Bà còn chối tội?"
"Không phải ta làm thật mà! Tất cả đều là mưu kế của An Kiều. Nó muốn lấy lại vị trí thiếu phu nhân từ cô!"
Bóng người đang đứng phía sau Lâm lão phu nhân lùi lại đằng sau, định âm thầm lẻn đi trong bóng tối.
Phụt!
Đèn bật sáng!
Nến được thắp lên!
Quân bốn phía trói gô lấy An Kiều.
Người đang đứng trong quan tài, thôi không làm hồn ma nữa. Cởi bỏ y phục đỏ cô dâu, hồn ma chỉ là một cô gái tuổi đời còn trẻ.
Cô gái đi về phía Lâm Chính, lau đi lớp phấn trắng bệch, gương mặt thanh thuần lộ vẻ đau thương: "Giờ thì tướng quân tin lời tiểu nữ rồi chứ?"
Trước bài vị người xấu số. Thúy Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện:
"Sau khi bị Lâm lão phu nhân cho người quăng tiểu thư và Thúy Vân ra khỏi Lâm gia, Bảo Ngọc tiểu thư phần xấu hổ, phần lo để lại tai tiếng cho Phương gia. Nên tiểu thư nhất quyết không trở lại nhà mà xin tá túc qua đêm ở miếu thành hoàng. Đợi trời rạng sáng sẽ lên đường ra biên ải tìm tướng quân.
Giữa đêm, tiểu thư lên cơn sốt cao. Khi Thúy Vân mang thuốc trở về, tiểu thư đã treo người lên cây đa trước miếu thành hoàng.
Ai cũng bảo tiểu thư uất ức tự vẫn. Chỉ có Thúy Vân là không tin. Vì Thúy Vân hiểu rõ: trong lòng tiểu thư vẫn còn có tướng quân. Tiểu thư tin, chỉ cần ra tới biên quan, phu thê sẽ đoàn viên hạnh phúc."
Hạnh phúc giờ không còn. Người đi đã ôm sầu chiếc bóng. Lâm Chính đau lòng tiếc thương hiền thê.
Xoẹt!
Lâm Chính rút thanh liễu diệp kiếm từ thắt lưng xé gió hướng về một người.
"Nếu biểu ca giết muội, một trăm bức thư của biểu tẩu lập tức sẽ đến tay Thái tử điện hạ!
Lúc đó, Thái tử điện hạ chắc là vui lắm. Khi biết Thái tử phi của mình là hàng giả. Ha ha ha..." An Kiều đắc ý cười như điên.
Mặc cho Lâm lão phu nhân đứng chết trân vì á khẩu. Đôi mắt bà lộ vẻ tàn độc như muốn nói với cô cháu gái rằng: Ai cho phép cô lấy cắp bùa hộ mệnh của ta?"
Người đã đi rồi, vật nên hoàn về chủ cũ. Nương tử con không muốn những bức thư nặng tình của nàng rơi vào tay người không có tình!"
"Thư gì? Mẹ không biết thư gì hết!" Nếu thừa nhận chẳng khác nào tự khai bà là người trực tiếp chia quyên rẽ thúy, người khơi mào đẩy con dâu vào kết cục bi thương.
Hơn nữa, trong đó còn có cả một bí mật lớn: Bí mật tày trời của Phương gia, bà phải lưu giữ làm bùa hộ mệnh phòng khi Phương gia trở mặt Lâm gia.
Sự việc đã đến nông nỗi này, Lâm Chính cũng không cần quanh co với mẹ nữa. Chàng nói thẳng: "Nếu mẫu thân đã nói như vậy. Con không giấu người: A Tử đã khai hết với con rồi!"
Lâm Chính quát to: "Đưa hắn vào đây!"
A Tử, người phụ trách chuyển thư của Lâm gia bị hai thuộc hạ của Lâm Chính xách quăng vào từ đường.
Lâm lão phu nhân thoạt nhìn mặt biến sắc nhưng chỉ vài giây sau, bà lấy lại vẻ điềm tĩnh.
"Lâm Chính, con như thế này còn coi ta là mẫu thân con không? Nếu còn, con tin mẫu thân con hay tin kẻ làm tôi tớ?"
"Dĩ nhiên là con tin mẫu thân!"
Chàng quay sang hạ lệnh: "Đánh hắn 100 trượng! Đuổi ra khỏi Lâm phủ!"
Lâm lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm. Một tên tôi tớ làm sao sánh bằng người làm mẫu thân như bà.
"Nhưng con cũng tin nương tử con nữa. Đêm qua, nương tử con đã báo mộng, trước khi mất nàng ấy có gửi cho con tất thảy một trăm bức thư. Nàng chỉ điểm mẫu thân đang cất giấu trong hộp gỗ! Bảo con phải lấy hết đốt cho nàng. Nếu không hồn không siêu thoát về quanh quẩn ở trong phòng mẫu thân."
Lời Lâm Chính vừa dứt, gió lạnh từ phương nào thổi vào từ đường.
Đèn phụt tắt.
Nến tắt lịm.
Không gian tối đen. Nơi linh thiêng một màu âm u. Tiếng gió lùa rít qua mái như tiếng hồn oan trở về cáo trạng: "Lâm...lão...phu...nhân..hãy trả kỉ..vật lại cho ta! Lâm...lão...phu...nhân! Hãy trả kỉ vật lại cho ta!"
Tiếng hồn đòi vật vừa dứt, tiếng khóc than vọng vào từ đường: "Mẫu thân, con có phạm lỗi gì với người đâu? Sao người nỡ sai kẻ ác nhân sát hại con? Con chết oan lạnh lẽo lắm mẫu thân. Xin người hãy trả mạng lại cho con! Trả mạng lại cho con!"
Cùng với tiếng hồn ma về đòi mạng. Tiếng la hét hoảng loạn của Lâm lão phu nhân: "Bảo Ngọc, ta không có giết cô! Không phải ta làm!"
"Là bàaaaaaa!"
"Không phải ta!"
Gió thổi mạnh hơn, tiếng chuông gió leng keng như tiếng linh hồn: "Trả mạng lại cho ta. Trả mạng lại cho taaaaaa!!!
Lâm Chính chàng ơi, thiếp chết oan thảm lắm! Hãy minh oan cho thiếp."
Rào! Rào!!
Như tiếng mưa.
Cót két!!!
Như tiếng ai mở cửa.
Trời bỗng nổi giông. Chớp rạch ngang sáng cả một vùng. Sấm nổ rung chuyển cả mặt đất. Trong âm thanh hỗn loạn chợt có tiếng thở dài, rồi bóng một ma nữ đỏ au từ trong cỗ quan tài mở nắp đứng lên, giọng lạnh lẽo đầy oán trách: "Đêm qua, kẻ ác nhân đã khai chính Lâm lão phu nhân phủ Lâm tướng quân sai hắn lấy mạng ta. Bà còn chối tội?"
"Không phải ta làm thật mà! Tất cả đều là mưu kế của An Kiều. Nó muốn lấy lại vị trí thiếu phu nhân từ cô!"
Bóng người đang đứng phía sau Lâm lão phu nhân lùi lại đằng sau, định âm thầm lẻn đi trong bóng tối.
Phụt!
Đèn bật sáng!
Nến được thắp lên!
Quân bốn phía trói gô lấy An Kiều.
Người đang đứng trong quan tài, thôi không làm hồn ma nữa. Cởi bỏ y phục đỏ cô dâu, hồn ma chỉ là một cô gái tuổi đời còn trẻ.
Cô gái đi về phía Lâm Chính, lau đi lớp phấn trắng bệch, gương mặt thanh thuần lộ vẻ đau thương: "Giờ thì tướng quân tin lời tiểu nữ rồi chứ?"
Trước bài vị người xấu số. Thúy Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện:
"Sau khi bị Lâm lão phu nhân cho người quăng tiểu thư và Thúy Vân ra khỏi Lâm gia, Bảo Ngọc tiểu thư phần xấu hổ, phần lo để lại tai tiếng cho Phương gia. Nên tiểu thư nhất quyết không trở lại nhà mà xin tá túc qua đêm ở miếu thành hoàng. Đợi trời rạng sáng sẽ lên đường ra biên ải tìm tướng quân.
Giữa đêm, tiểu thư lên cơn sốt cao. Khi Thúy Vân mang thuốc trở về, tiểu thư đã treo người lên cây đa trước miếu thành hoàng.
Ai cũng bảo tiểu thư uất ức tự vẫn. Chỉ có Thúy Vân là không tin. Vì Thúy Vân hiểu rõ: trong lòng tiểu thư vẫn còn có tướng quân. Tiểu thư tin, chỉ cần ra tới biên quan, phu thê sẽ đoàn viên hạnh phúc."
Hạnh phúc giờ không còn. Người đi đã ôm sầu chiếc bóng. Lâm Chính đau lòng tiếc thương hiền thê.
Xoẹt!
Lâm Chính rút thanh liễu diệp kiếm từ thắt lưng xé gió hướng về một người.
"Nếu biểu ca giết muội, một trăm bức thư của biểu tẩu lập tức sẽ đến tay Thái tử điện hạ!
Lúc đó, Thái tử điện hạ chắc là vui lắm. Khi biết Thái tử phi của mình là hàng giả. Ha ha ha..." An Kiều đắc ý cười như điên.
Mặc cho Lâm lão phu nhân đứng chết trân vì á khẩu. Đôi mắt bà lộ vẻ tàn độc như muốn nói với cô cháu gái rằng: Ai cho phép cô lấy cắp bùa hộ mệnh của ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.