Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 110: Đồng bào
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Tử Hiên nhếch miệng, tròng mắt lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, quan sát biểu hiện của ông cụ, "Ông nội thực có lòng nha!" .
Nước trà mới vừa vào miệng đều phun ra hết, kinh ngạc nhìn Tử Hiên! ! !
Mặt ông cụ tối sầm:"Tử Hiên, có chuyện gì? Ông không hiểu ý của cháu!"
Tử Hiên cười nhạt"Ông nội, ý con chỉ muốn khen ông đi chơi ở Hawai nhưng vẫn tận tình giúp anh Kiệt giải quyết mọi phiền toái ở Trung Quốc, thật là tốt bụng mà!"
Ông cụ Mộ Dung cảm thấy chột dạ, tay chân luống cuống, ho khụ khụ"Chuyện này, thời gian không còn sớm, ông lên lầu nghỉ ngơi trước! ! !" .
Tử Hiên gật đầu, mới vừa đi được hai bước sực nhớ ra một chuyện "Ông nội, ngày mai con trở về La Mã rồi, nói trước với ông một tiếng! ! !" .
Ông cụ Mộ Dung gật đầu, "Ừ, cha cháu thúc giục cháu không thôi, ông cũng muốn cháu ở đây lâu, cứ về đó khi nào muốn trở lại thì trở lại! ! !" .
Khóe miệng Tử Hiên thoáng hiện nét mỉm cười"Tất nhiên, cháu sẽ quay lại đây sớm, ông nội ngủ ngon! ! !"
"Ngủ ngon! ! !" .
Italy La Mã
Ngải Tuyết kéo chiếc vali trên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Này, xin hỏi nhà bác ở chỗ nào?Đúng, tôi đang ở trong nội thành, à, bác tới đón tôi sao? Tốt, vậy làm phiền bác một chuyến!" .
Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thở dài ra hơi, tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được cái ghế bên vệ đường.
Là người gốc Hoa, là đồng bào ! ! !
Nhìn tấm thẻ vàng trong tay, nếu cắt đứt quan hệ với nhà Mộ Dung, sao có thể dùng tiền bạc của nhà anh? ?
Đầu Ngải Tuyết nhức bưng bưng muốn quanh vòng vòng, trong tâm cảm thấy đau đớn, cô nhớ Kiệt.
Mới xa nhau có một ngày, cứ như một thế kỷ.
Bóng dáng của anh cứ luẩn quẩn trong đầu cô, có đào bới cỡ nào cũng không xóa được! !
Vốn là nghĩ tìm cơ hội rời đi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy thực sự ngoài ý muốn! Lần cuối cùng gặp mặt không có sự chung đụng nào chỉ toàn tiếng cãi nhau.
Không biết bây giờ anh làm gì? Có phải không thấy mình lập tức đi tìm tứ tung cả lên.
Bĩu môi, trong lòng đau đớn thế nào cũng không vơi đi, thật sự rất nhớ anh.
"Ngải Tuyết ?" Có người vỗ vai Ngải Tuyết làm cô hồi hồn, tiếng nói vang bên tai cắt đứt dòng suy tư của cô.
Ngải Tuyết quay đầu lại, thấy cô gái mặc chiếc đầm tím, trông rất xinh đẹp nhìn cô mỉm cười!
Sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười"Thang Tiệp? ? ?" .
Nước trà mới vừa vào miệng đều phun ra hết, kinh ngạc nhìn Tử Hiên! ! !
Mặt ông cụ tối sầm:"Tử Hiên, có chuyện gì? Ông không hiểu ý của cháu!"
Tử Hiên cười nhạt"Ông nội, ý con chỉ muốn khen ông đi chơi ở Hawai nhưng vẫn tận tình giúp anh Kiệt giải quyết mọi phiền toái ở Trung Quốc, thật là tốt bụng mà!"
Ông cụ Mộ Dung cảm thấy chột dạ, tay chân luống cuống, ho khụ khụ"Chuyện này, thời gian không còn sớm, ông lên lầu nghỉ ngơi trước! ! !" .
Tử Hiên gật đầu, mới vừa đi được hai bước sực nhớ ra một chuyện "Ông nội, ngày mai con trở về La Mã rồi, nói trước với ông một tiếng! ! !" .
Ông cụ Mộ Dung gật đầu, "Ừ, cha cháu thúc giục cháu không thôi, ông cũng muốn cháu ở đây lâu, cứ về đó khi nào muốn trở lại thì trở lại! ! !" .
Khóe miệng Tử Hiên thoáng hiện nét mỉm cười"Tất nhiên, cháu sẽ quay lại đây sớm, ông nội ngủ ngon! ! !"
"Ngủ ngon! ! !" .
Italy La Mã
Ngải Tuyết kéo chiếc vali trên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Này, xin hỏi nhà bác ở chỗ nào?Đúng, tôi đang ở trong nội thành, à, bác tới đón tôi sao? Tốt, vậy làm phiền bác một chuyến!" .
Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thở dài ra hơi, tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được cái ghế bên vệ đường.
Là người gốc Hoa, là đồng bào ! ! !
Nhìn tấm thẻ vàng trong tay, nếu cắt đứt quan hệ với nhà Mộ Dung, sao có thể dùng tiền bạc của nhà anh? ?
Đầu Ngải Tuyết nhức bưng bưng muốn quanh vòng vòng, trong tâm cảm thấy đau đớn, cô nhớ Kiệt.
Mới xa nhau có một ngày, cứ như một thế kỷ.
Bóng dáng của anh cứ luẩn quẩn trong đầu cô, có đào bới cỡ nào cũng không xóa được! !
Vốn là nghĩ tìm cơ hội rời đi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy thực sự ngoài ý muốn! Lần cuối cùng gặp mặt không có sự chung đụng nào chỉ toàn tiếng cãi nhau.
Không biết bây giờ anh làm gì? Có phải không thấy mình lập tức đi tìm tứ tung cả lên.
Bĩu môi, trong lòng đau đớn thế nào cũng không vơi đi, thật sự rất nhớ anh.
"Ngải Tuyết ?" Có người vỗ vai Ngải Tuyết làm cô hồi hồn, tiếng nói vang bên tai cắt đứt dòng suy tư của cô.
Ngải Tuyết quay đầu lại, thấy cô gái mặc chiếc đầm tím, trông rất xinh đẹp nhìn cô mỉm cười!
Sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười"Thang Tiệp? ? ?" .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.