Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 111: Mắt cá(1)
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
"Hello, đã lâu không gặp cậu xinh ra đấy!"Thang Tiệp khen không ngớt lời, không ngờ Ngải Tuyết lại đẹp đến không nhận ra.
Ngải Tuyết xấu hổ đỏ mặt"Cám ơn, cậu cũng thế!"
Thang Tiệp nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết "Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa!"
******
Tại nhà Thang Tiệp, Ngải Tuyết quan sát đánh giá một lượt thiết kế tao nhã sang trọng, cả phòng ngào ngạt hương thơm.
"Phòng thật thoải mái a, tớ rất thích!" . Ngải Tuyết hít sâu một hơi, lòng tràn đầy suy nghĩ thoáng trở nên nhẹ nhõm!
"Tiểu Tuyết, mệt không, tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm!"
Ngải Tuyết gật đầu, thở dài, đi vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước ấm thật dễ chịu, thoải mái sau một ngày dài.
Chợt nhớ tới, kể từ khi ở cùng anh quả thật cô không cần động tay để tắm!
Mỗi lần, anh đều chạy theo sau vào phòng tắm bảo là muốn chà lưng cho cô.
Thật ra thì thừa nước đục thả câu, giở trò chiếm tiện nghi của cô!
Trước kia cảm thấy anh rất đáng ghét là con heo chỉ biết động dục. Bây giờ không còn anh bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mác!
Chu mỏ, tròng mắt trực trào tuôn rơi nước mắt, thực không nhịn được!
Cô nghĩ, cô đã phải lòng tên đàn ông bá đạo đó rồi! Đáng tiếc, lúc cô thấu hiểu được lòng mình cũng là lúc mình phải rời xa anh mãi mãi, quá muộn màng.
Ha ha, thật nực cười! Ông trời rất biết trêu đùa lòng người.
Hít hít lỗ mũi, vùi đầu vào bồn tắm ngập nước, ép buộc bản thân không được khóc, không được nhung nhớ tới anh nữa!
Nhưng trong nước, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như vậy cũng tốt không có ai biết, để cho bản thân yếu ớt buông xuôi một lần, núp ở trong nước khóc đủ thôi!
30 giây!
Một phút!
Hai phút!
Ngải Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, lau hai bên khóe mắt.
Khóc đủ rồi đến lúc phải kiên cường đối mặt với cuộc sống sau này!
Đường đã lựa chọn, cũng không còn đường lui!
"Tiểu Tuyết, tắm xong chưa? Ra ăn cơm...!"
"Xong rồi, tớ ra liền!" Tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ vào, trên mặt mang theo nụ cười đi ra ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!
"Oa, thật nhiều đồ ăn, nhìn rất bắt mắt!"
Thang Tiệp cười khanh khách, tự hào vỗ ngực "Đương nhiên, những món này đều tự tay tớ xuống bếp chuẩn bị, tớ đời nào nấu cơm cho người khác ăn, chỉ cậu được hưởng thôi!"
Ngải Tuyết cảm kích mỉm cười với cô, vuốt tóc nói"Làm phiền cậu quá, để cậu phải cực như vậy!"
Cầm đũa lên gắp mắt cá bỏ vào chén.
Mỗi lần ăn cá, đều chính tay Kiệt tự mình róc xương bỏ thịt vào chén cho cô.
Một lần ăn là một lần Kiệt cười nhạo cô"Nha đầu ngốc, mắt cá có gì ngon? Sao mỗi lần ăn thích thú đến vậy!"
Ngải Tuyết bĩu môi, "Thôi đi, anh mà biết cái gì? Mắt cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhá! Ăn gì bổ đó. Em mắc bệnh quáng gà cần ăn cá mắt."
Ngải Tuyết xấu hổ đỏ mặt"Cám ơn, cậu cũng thế!"
Thang Tiệp nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết "Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa!"
******
Tại nhà Thang Tiệp, Ngải Tuyết quan sát đánh giá một lượt thiết kế tao nhã sang trọng, cả phòng ngào ngạt hương thơm.
"Phòng thật thoải mái a, tớ rất thích!" . Ngải Tuyết hít sâu một hơi, lòng tràn đầy suy nghĩ thoáng trở nên nhẹ nhõm!
"Tiểu Tuyết, mệt không, tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm!"
Ngải Tuyết gật đầu, thở dài, đi vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước ấm thật dễ chịu, thoải mái sau một ngày dài.
Chợt nhớ tới, kể từ khi ở cùng anh quả thật cô không cần động tay để tắm!
Mỗi lần, anh đều chạy theo sau vào phòng tắm bảo là muốn chà lưng cho cô.
Thật ra thì thừa nước đục thả câu, giở trò chiếm tiện nghi của cô!
Trước kia cảm thấy anh rất đáng ghét là con heo chỉ biết động dục. Bây giờ không còn anh bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mác!
Chu mỏ, tròng mắt trực trào tuôn rơi nước mắt, thực không nhịn được!
Cô nghĩ, cô đã phải lòng tên đàn ông bá đạo đó rồi! Đáng tiếc, lúc cô thấu hiểu được lòng mình cũng là lúc mình phải rời xa anh mãi mãi, quá muộn màng.
Ha ha, thật nực cười! Ông trời rất biết trêu đùa lòng người.
Hít hít lỗ mũi, vùi đầu vào bồn tắm ngập nước, ép buộc bản thân không được khóc, không được nhung nhớ tới anh nữa!
Nhưng trong nước, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như vậy cũng tốt không có ai biết, để cho bản thân yếu ớt buông xuôi một lần, núp ở trong nước khóc đủ thôi!
30 giây!
Một phút!
Hai phút!
Ngải Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, lau hai bên khóe mắt.
Khóc đủ rồi đến lúc phải kiên cường đối mặt với cuộc sống sau này!
Đường đã lựa chọn, cũng không còn đường lui!
"Tiểu Tuyết, tắm xong chưa? Ra ăn cơm...!"
"Xong rồi, tớ ra liền!" Tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ vào, trên mặt mang theo nụ cười đi ra ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!
"Oa, thật nhiều đồ ăn, nhìn rất bắt mắt!"
Thang Tiệp cười khanh khách, tự hào vỗ ngực "Đương nhiên, những món này đều tự tay tớ xuống bếp chuẩn bị, tớ đời nào nấu cơm cho người khác ăn, chỉ cậu được hưởng thôi!"
Ngải Tuyết cảm kích mỉm cười với cô, vuốt tóc nói"Làm phiền cậu quá, để cậu phải cực như vậy!"
Cầm đũa lên gắp mắt cá bỏ vào chén.
Mỗi lần ăn cá, đều chính tay Kiệt tự mình róc xương bỏ thịt vào chén cho cô.
Một lần ăn là một lần Kiệt cười nhạo cô"Nha đầu ngốc, mắt cá có gì ngon? Sao mỗi lần ăn thích thú đến vậy!"
Ngải Tuyết bĩu môi, "Thôi đi, anh mà biết cái gì? Mắt cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhá! Ăn gì bổ đó. Em mắc bệnh quáng gà cần ăn cá mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.