Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 178: Tấm ảnh mất một nửa
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
"Cái cái gì?"
Ngải Tuyết tròn mắt nhìn Mộ Dung Kiệt, thấy anh lấy điện thoại gọi.
"Alô, lịch trình sáng nay có gì quan trọng? Ừ, tôi tới trễ một chút, ừ!”
"Hôm nay anh bị gì vậy tự nhiên đi muộn?”
Mặc kệ cô dậm chân lớn tiếng kêu, Mộ Dung Kiệt vẫn đứng bất động, sau đó ôm lấy Ngải Tuyết, chạy nhanh vào phòng, đặt cô lên giường, cởi tây trang cà vạt xuống.
"Mới sáng sớm mà!!!”
"Em yêu anh???”
"Buồn nôn! ! !”
"Nói yêu anh!" Trời mới biết, lúc cô vừa nói yêu anh, tim anh đập muốn rớt ra ngoài.
"Tự anh cảm nhận đi!”
"Đàn ông em đang ở trước mắt, tự mình cảm nhận cái nỗi gì!Mau chịu phạt!"
"Trời ơi, làm gì vậy?”
Trực tiếp ghì chặt eo thon, mặt cô đỏ hồng chả khác củ cà rốt, mặc dù mới sáng sớm anh hơi hưng phấn quá mức nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mùi vị ngọt ngào, cô thích lồng ngực rắn chắc màu đồng đó, thích cánh tay mạnh mẽ của anh xiết xao người cô.
Còn anh thích bàn tay trắng nõn bấu chặt da thịt mình, thích làm cô mất hồn, thích hôn cô dù cánh môi ấy rất nhỏ.
Sau khi anh rời đi, Ngải Tuyết một mình núp trong phòng, trước tiên thay bộ quần áo thoải mái, sau đó nhìn kĩ một góc phòng.
Cô mới biết Mộ Dung Kiệt không thích chụp hình, có mấy quyển album ảnh nhưng tất cả đều là hình ba anh, trong đó chỉ có hai tấm chụp anh chừng 5,6 tuổi đứng dưới gốc cây anh đào.
Mặc bộ vest đen, tay để vào túi quần, gương mặt âm trầm không khác gì bây giờ! Ngải Tuyết bật cười, thì ra từ lúc nhỏ anh đã thích ăn mặc chỉnh chu.
Còn tấm kia chụp chung với người đàn ông khác, một nhỏ một lớn thỏa sức vui đùa xem ra rất thân thiết, hình như đối phương đã thất bại nên anh nở nụ cười tươi như vậy, Ngải Tuyết thốt lên không ngờ còn nhỏ thì anh đã có khí cốt của một người đàn ông rồi!
Có điều, tại sao tấm hình này lại mất đi một nửa? Giống như bị ai đó xé rách!
Bên cạnh còn có một người thì phải? Có thể nói, đây vốn là một tấm ảnh gia đình, trong hình có ba mẹ anh và anh, chắc bởi vì chuyện đó nên Kiệt đối với mẹ sinh lòng thống hận không nguôi mới xé một nửa tấm hình này!
Ừ, nhất định là vậy! Ngải Tuyết vừa nghĩ vừa thấy đau lòng, thật ra thì Kiệt rất đáng thương!
Chỉ chốc lát, bọn họ đã đến! Mặc dù là ngày hè oi bức nhưng trang phục họ mặc kín mích từ trên xuống không lộ chỗ nào! Nhìn thoáng qua cũng biết là người rất kín kẽ, truyền thống.
Ngải Tuyết tròn mắt nhìn Mộ Dung Kiệt, thấy anh lấy điện thoại gọi.
"Alô, lịch trình sáng nay có gì quan trọng? Ừ, tôi tới trễ một chút, ừ!”
"Hôm nay anh bị gì vậy tự nhiên đi muộn?”
Mặc kệ cô dậm chân lớn tiếng kêu, Mộ Dung Kiệt vẫn đứng bất động, sau đó ôm lấy Ngải Tuyết, chạy nhanh vào phòng, đặt cô lên giường, cởi tây trang cà vạt xuống.
"Mới sáng sớm mà!!!”
"Em yêu anh???”
"Buồn nôn! ! !”
"Nói yêu anh!" Trời mới biết, lúc cô vừa nói yêu anh, tim anh đập muốn rớt ra ngoài.
"Tự anh cảm nhận đi!”
"Đàn ông em đang ở trước mắt, tự mình cảm nhận cái nỗi gì!Mau chịu phạt!"
"Trời ơi, làm gì vậy?”
Trực tiếp ghì chặt eo thon, mặt cô đỏ hồng chả khác củ cà rốt, mặc dù mới sáng sớm anh hơi hưng phấn quá mức nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mùi vị ngọt ngào, cô thích lồng ngực rắn chắc màu đồng đó, thích cánh tay mạnh mẽ của anh xiết xao người cô.
Còn anh thích bàn tay trắng nõn bấu chặt da thịt mình, thích làm cô mất hồn, thích hôn cô dù cánh môi ấy rất nhỏ.
Sau khi anh rời đi, Ngải Tuyết một mình núp trong phòng, trước tiên thay bộ quần áo thoải mái, sau đó nhìn kĩ một góc phòng.
Cô mới biết Mộ Dung Kiệt không thích chụp hình, có mấy quyển album ảnh nhưng tất cả đều là hình ba anh, trong đó chỉ có hai tấm chụp anh chừng 5,6 tuổi đứng dưới gốc cây anh đào.
Mặc bộ vest đen, tay để vào túi quần, gương mặt âm trầm không khác gì bây giờ! Ngải Tuyết bật cười, thì ra từ lúc nhỏ anh đã thích ăn mặc chỉnh chu.
Còn tấm kia chụp chung với người đàn ông khác, một nhỏ một lớn thỏa sức vui đùa xem ra rất thân thiết, hình như đối phương đã thất bại nên anh nở nụ cười tươi như vậy, Ngải Tuyết thốt lên không ngờ còn nhỏ thì anh đã có khí cốt của một người đàn ông rồi!
Có điều, tại sao tấm hình này lại mất đi một nửa? Giống như bị ai đó xé rách!
Bên cạnh còn có một người thì phải? Có thể nói, đây vốn là một tấm ảnh gia đình, trong hình có ba mẹ anh và anh, chắc bởi vì chuyện đó nên Kiệt đối với mẹ sinh lòng thống hận không nguôi mới xé một nửa tấm hình này!
Ừ, nhất định là vậy! Ngải Tuyết vừa nghĩ vừa thấy đau lòng, thật ra thì Kiệt rất đáng thương!
Chỉ chốc lát, bọn họ đã đến! Mặc dù là ngày hè oi bức nhưng trang phục họ mặc kín mích từ trên xuống không lộ chỗ nào! Nhìn thoáng qua cũng biết là người rất kín kẽ, truyền thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.