Chương 4
Ltthư27
25/11/2024
Trở thành nhân viên chính thức, làm tâm trạng Ái Thương thêm tích cực phát huy trong công việc. Sự nhiệt tình mà cô mang đến khiến khách hàng hài lòng mà quẹt thẻ.
Mọi thứ không có gì trở ngại thêm nữa, công việc đã ổn, em trai được học thêm năng khiếu Những việc này khiến cô phải cố gắng làm việc.
Lê Xuyên nhớ đến cô gái mấy hôm trước, trong đầu có chút nhớ lại hình ảnh. Làn da trắng như vậy chắc được chăm sóc kĩ lưỡng.
Không có thông tin liên lạc, nên hắn không thể gọi điện mời trà. Tưởng chừng đã không còn liên quan, cho đến hôm nay.
Trong lúc đi khảo sát các cửa hàng nhà hắn, bước vào shop thời trang nữ. Nhìn thấy cô gái nhỏ, tóc xoăn dài đen muốt xoã tới lưng. Trên người mặc bộ đồng phục, thì ra là nhân viên của hắn. Tìm đâu xa lại gần ngay dưới mắt.
Hắn bước vào trong tất cả nhân viên cửa hàng đồng loạt chào " Chào giám đốc."
" Mọi người làm việc bình thường đi, không cần để ý đến tôi."
Ai cũng làm việc của mình, như lời hắn nói.
Nhìn người đàn ông này, là người đêm đó gặp kẻ trộm và cái hôm cô gái xấu tính hắn đã vào kịp lúc. Dường như có duyên vậy, Ái Thương không biết hắn là giám đốc.
Người đàn ông quay người nói chuyện với quản lý bên cô, gương mặt hoà nhã, không có tính khó gần.
" Quản Lý Hà, mấy tháng gần đây cửa hàng làm ăn khá tốt. Cuối tháng tôi sẽ khen thưởng bên cô."
Nói dứt lời, cảm nhận có người nhìn mình. Đôi mắt đen nhánh nhìn sang hướng người nhìn lén.
Ái Thương giật mình quay sang chỗ khác trốn. Trong lòng niệm thần chú " Đừng thấy mình."
Chẳng biết từ khi nào, mà người đàn ông phía bên kia bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Ái Thương giương mắt nhìn hắn, miệng hơi run nhẹ không biết nói gì. Chưa kịp cất lời thì Lê Xuyên lên tiếng trước.
" Ái Thương tôi đã tìm cô mấy ngày nay, trùng hợp là cô làm ở đây."
" Có dịp tôi mời cà phê nhé, thay cho lời cảm ơn."
Cảm nhận có vài ánh mắt nhìn sang hai người, Ái Thương mấp môi lên tiếng giọng nhỏ nhỏ.
" Dạ chào giám đốc, thật là làm phiền anh. Chuyện hôm đó không to tát gì lắm đâu ạ."
" Anh không cần giữ trong lòng."
Lê Xuyên không xem là vậy, dù sao cô gái này có ý tốt. Chắc chắn sẽ không giống với những cô gái khác vòi vĩnh, nên trong lòng lại có thiện cảm.
" Phải là tôi làm phiền cô chứ, nếu được buổi chiều tan làm. Tôi đợi ở dưới hầm xe nhé."
" Tạm biệt."
Ái Thương chưa kịp phản ứng thì người kia đã rời đi, đầu óc cô trở nên hoang mang.
Tới buổi chiều, trong lòng cô chỉ mong câu nói hồi sáng chỉ là đùa vui không có thật. Ngồi tới tan ca, đợi mọi người về trước. Ái Thương nối gót xuống hầm xe, bước đi cẩn thận nhìn xung quanh. Chỉ mong không có chiếc xe nào đậu, đứng giữa tầng hầm.
Ái Thương thở phào, chắc giám đốc không ở đây đâu. Bước chân rời đi lên trên, thì giọng Lê Xuyên vọng ra.
" Tôi ở bên này lên xe."
Ngó nghiêng từ giọng nói phát ra, Lê Xuyên hắn đậu xe bên kia. Chân nhỏ bước nhanh đến đó. Ái Thương im thin thít không biết nói gì, đôi mắt nhìn hắn đầu hơi cuối thấp.
" Yên tâm đi, thời gian tan tầm tôi không phải là cấp trên đừng có sợ."
Lê Xuyên chân bước tới phía bên kia mở cửa mời cô vào xe. Chân cô nhích lên từng bước, ngồi yên vị trên ghế kế bên tay lái.
" Cảm ơn anh." Cô khách sáo nói chuyện.
Chiếc xe chạy ra khỏi tầng hầm, Ái Thương suy nghĩ người đàn ông này. Nhìn bề ngoài anh ta sang trọng lại không có tính nhà giàu đáng ghét. Tính ra hắn rất tốt đấy chứ, tuy là giám đốc lại không cho nhân viên cảm giác sợ hãi bề trên.
Bên trong xe yên tĩnh, Ái Thương cũng chẳng biết nói gì chỉ dám đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Đường này khá xa nhà, lại đường lớn nhìn sang hai bên đều là nhà cao tầng không hề có mảnh đất trống nào. Trong đầu lại nghĩ "Lát nữa lại phải bắt xe về, tốn tiền chết đi được."
Chiếc xe dừng lại ở nhà hàng nhỏ, tuy nhỏ lại tấp nập người đi vào bước ra. Ái Thương cảm nghĩ: " Vào đây không biết còn bàn trống hay
không."
Thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, mắt hướng ra ngoài nhìn xa xăm suy nghĩ. Hay là do Lê Xuyên giỏi đọc suy nghĩ của khác, chưa gì hắn hiểu trong lòng Ái Thương nghĩ gì.
" Vào thôi, tôi đã đặt bàn ở đây."
Lê Xuyên tháo dây an toàn tay nắm cửa xe mở ra, Ái Thương thấy thế cũng mở cửa ngồi dậy bước chân xuống xe.
Theo chân người đàn ông mà cô chỉ đứng ngang vai này. Bước đi từng bước theo nhịp tới lúc bước vào quán.
" Tôi đã đặt bàn trước." Nói rồi tay cũng dơ lên màn hình mã QR cho nhân viên quét ra thông tin đặt bàn.
Cả hai được phục vụ dẫn đến bàn trong góc yên tĩnh.
" Ở đây ngoài có trà lại có món ngọt, tôi nghĩ con gái ai cũng sẽ thích."
Hiên Thần lời nói ôn hoà, dơ tay cầm menu đưa cho Ái Thương.
Đối với cô gái khi nghe được lời tinh tế như vậy, bất giác cười mỉm nhìn hắn. Ái Thương tay cầm menu lật trang xem. Cô cũng không hay uống trà đâu, lại càng không hiểu gì về loại trà nhưng do ý tốt người đối diện. Những ngón tay thon dài lướt lên từng dòng chữ, dừng lại ngay dòng * Trà hoa cúc*.
" Tôi lấy một trà hoa cúc nhé." Nói rồi cô cũng chọn phần bánh quy ăn kèm.
Người phục vụ ghi lại tên món, vừa ghi xong người đàn ông ngồi đó cũng lên tiếng.
" Vậy tôi một trà nhụy sen."
Đọc xong món không còn gì nữa, người phục vụ cũng rời đi.
Không gian chỉ còn đôi nam nữ ngồi đó nhìn nhau.
Mọi thứ không có gì trở ngại thêm nữa, công việc đã ổn, em trai được học thêm năng khiếu Những việc này khiến cô phải cố gắng làm việc.
Lê Xuyên nhớ đến cô gái mấy hôm trước, trong đầu có chút nhớ lại hình ảnh. Làn da trắng như vậy chắc được chăm sóc kĩ lưỡng.
Không có thông tin liên lạc, nên hắn không thể gọi điện mời trà. Tưởng chừng đã không còn liên quan, cho đến hôm nay.
Trong lúc đi khảo sát các cửa hàng nhà hắn, bước vào shop thời trang nữ. Nhìn thấy cô gái nhỏ, tóc xoăn dài đen muốt xoã tới lưng. Trên người mặc bộ đồng phục, thì ra là nhân viên của hắn. Tìm đâu xa lại gần ngay dưới mắt.
Hắn bước vào trong tất cả nhân viên cửa hàng đồng loạt chào " Chào giám đốc."
" Mọi người làm việc bình thường đi, không cần để ý đến tôi."
Ai cũng làm việc của mình, như lời hắn nói.
Nhìn người đàn ông này, là người đêm đó gặp kẻ trộm và cái hôm cô gái xấu tính hắn đã vào kịp lúc. Dường như có duyên vậy, Ái Thương không biết hắn là giám đốc.
Người đàn ông quay người nói chuyện với quản lý bên cô, gương mặt hoà nhã, không có tính khó gần.
" Quản Lý Hà, mấy tháng gần đây cửa hàng làm ăn khá tốt. Cuối tháng tôi sẽ khen thưởng bên cô."
Nói dứt lời, cảm nhận có người nhìn mình. Đôi mắt đen nhánh nhìn sang hướng người nhìn lén.
Ái Thương giật mình quay sang chỗ khác trốn. Trong lòng niệm thần chú " Đừng thấy mình."
Chẳng biết từ khi nào, mà người đàn ông phía bên kia bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Ái Thương giương mắt nhìn hắn, miệng hơi run nhẹ không biết nói gì. Chưa kịp cất lời thì Lê Xuyên lên tiếng trước.
" Ái Thương tôi đã tìm cô mấy ngày nay, trùng hợp là cô làm ở đây."
" Có dịp tôi mời cà phê nhé, thay cho lời cảm ơn."
Cảm nhận có vài ánh mắt nhìn sang hai người, Ái Thương mấp môi lên tiếng giọng nhỏ nhỏ.
" Dạ chào giám đốc, thật là làm phiền anh. Chuyện hôm đó không to tát gì lắm đâu ạ."
" Anh không cần giữ trong lòng."
Lê Xuyên không xem là vậy, dù sao cô gái này có ý tốt. Chắc chắn sẽ không giống với những cô gái khác vòi vĩnh, nên trong lòng lại có thiện cảm.
" Phải là tôi làm phiền cô chứ, nếu được buổi chiều tan làm. Tôi đợi ở dưới hầm xe nhé."
" Tạm biệt."
Ái Thương chưa kịp phản ứng thì người kia đã rời đi, đầu óc cô trở nên hoang mang.
Tới buổi chiều, trong lòng cô chỉ mong câu nói hồi sáng chỉ là đùa vui không có thật. Ngồi tới tan ca, đợi mọi người về trước. Ái Thương nối gót xuống hầm xe, bước đi cẩn thận nhìn xung quanh. Chỉ mong không có chiếc xe nào đậu, đứng giữa tầng hầm.
Ái Thương thở phào, chắc giám đốc không ở đây đâu. Bước chân rời đi lên trên, thì giọng Lê Xuyên vọng ra.
" Tôi ở bên này lên xe."
Ngó nghiêng từ giọng nói phát ra, Lê Xuyên hắn đậu xe bên kia. Chân nhỏ bước nhanh đến đó. Ái Thương im thin thít không biết nói gì, đôi mắt nhìn hắn đầu hơi cuối thấp.
" Yên tâm đi, thời gian tan tầm tôi không phải là cấp trên đừng có sợ."
Lê Xuyên chân bước tới phía bên kia mở cửa mời cô vào xe. Chân cô nhích lên từng bước, ngồi yên vị trên ghế kế bên tay lái.
" Cảm ơn anh." Cô khách sáo nói chuyện.
Chiếc xe chạy ra khỏi tầng hầm, Ái Thương suy nghĩ người đàn ông này. Nhìn bề ngoài anh ta sang trọng lại không có tính nhà giàu đáng ghét. Tính ra hắn rất tốt đấy chứ, tuy là giám đốc lại không cho nhân viên cảm giác sợ hãi bề trên.
Bên trong xe yên tĩnh, Ái Thương cũng chẳng biết nói gì chỉ dám đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Đường này khá xa nhà, lại đường lớn nhìn sang hai bên đều là nhà cao tầng không hề có mảnh đất trống nào. Trong đầu lại nghĩ "Lát nữa lại phải bắt xe về, tốn tiền chết đi được."
Chiếc xe dừng lại ở nhà hàng nhỏ, tuy nhỏ lại tấp nập người đi vào bước ra. Ái Thương cảm nghĩ: " Vào đây không biết còn bàn trống hay
không."
Thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, mắt hướng ra ngoài nhìn xa xăm suy nghĩ. Hay là do Lê Xuyên giỏi đọc suy nghĩ của khác, chưa gì hắn hiểu trong lòng Ái Thương nghĩ gì.
" Vào thôi, tôi đã đặt bàn ở đây."
Lê Xuyên tháo dây an toàn tay nắm cửa xe mở ra, Ái Thương thấy thế cũng mở cửa ngồi dậy bước chân xuống xe.
Theo chân người đàn ông mà cô chỉ đứng ngang vai này. Bước đi từng bước theo nhịp tới lúc bước vào quán.
" Tôi đã đặt bàn trước." Nói rồi tay cũng dơ lên màn hình mã QR cho nhân viên quét ra thông tin đặt bàn.
Cả hai được phục vụ dẫn đến bàn trong góc yên tĩnh.
" Ở đây ngoài có trà lại có món ngọt, tôi nghĩ con gái ai cũng sẽ thích."
Hiên Thần lời nói ôn hoà, dơ tay cầm menu đưa cho Ái Thương.
Đối với cô gái khi nghe được lời tinh tế như vậy, bất giác cười mỉm nhìn hắn. Ái Thương tay cầm menu lật trang xem. Cô cũng không hay uống trà đâu, lại càng không hiểu gì về loại trà nhưng do ý tốt người đối diện. Những ngón tay thon dài lướt lên từng dòng chữ, dừng lại ngay dòng * Trà hoa cúc*.
" Tôi lấy một trà hoa cúc nhé." Nói rồi cô cũng chọn phần bánh quy ăn kèm.
Người phục vụ ghi lại tên món, vừa ghi xong người đàn ông ngồi đó cũng lên tiếng.
" Vậy tôi một trà nhụy sen."
Đọc xong món không còn gì nữa, người phục vụ cũng rời đi.
Không gian chỉ còn đôi nam nữ ngồi đó nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.