Chương 5
Ltthư27
25/11/2024
Ái Thương cảm nhận người đàn ông đối diện nhìn bên ngoài thì lạnh nhạt.
Đối diện với nhau mà chẳng biết nói thêm câu gì, nhưng cũng chẳng thể im lặng quài được. Phải tìm chủ đề để nói mới được.
" Chuyện bữa trước thật sự anh đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi, hôm nay lại mời trà."
" Tôi được nhận lời cảm ơn, lại được uống trà ăn bánh. Thấy quá lời rồi."
Nở một nụ cười tự nhiên, nhìn sang phía hắn.
Lê Xuyên rất chủ động giao tiếp giúp cô thoải mái, không còn cảm giác gò bó.
" Không có gì đâu, chủ yếu vẫn muốn mời cô thôi."
" Tôi có xem thông tin về tất cả nhân viên, tôi rất ấn tượng về cô. Mới mấy tháng năng xuất làm việc lại ngang như người cũ vậy."
" Quản lý cũng khen cô rất nhiều về thái độ tốt."
" Đúng là người mà bên tôi cần mà."
Nghe được lời khen của người khác về mình, trong lòng cô nở hoa, vui mừng.
" Cảm ơn anh, mình bán hàng phải giao tiếp với khách thường xuyên, thái độ tốt là nên cần."
"Tôi vẫn đang học hỏi mọi người rất nhiều."
Gương mặt bình tĩnh và nụ cười mĩm của Ái Thương, không lộ chút thái độ nào. Hiên Thần hắn đã nghĩ khi khen thì người nào mà chẳng hào hứng cười không khép miệng, nhưng hắn đã lầm rồi. Cô gái này không thuộc dạng bộc lộ cảm xúc nhiều.
" Thật mà, tôi chẳng khen giả tạo ai bao giờ."
" Cô là người khác biệt hơn người khác rất nhiều đấy."
Tiếng nhạc từ nhà hàng phát lên, âm nhạc du dương không lời. Theo nhịp điệu bài nhạc, đầu cô cũng theo nhịp mà chập chạp.
Ý của hắn là gì, cô đang suy nghĩ nhiều chiều hướng rốt cuộc từ " Khác biệt" là sao.
Là khác với những cô gái mà hắn gặp hay là khác theo suy nghĩ hắn ?
Tuy trong đầu lúc này hoảng loạn nhưng gương mặt vẫn không hề tỏ ra trạng thái gì. Đôi mắt long lanh, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Cô nở nụ cười mĩm lần nữa " Cảm ơn anh đã khen."
Vừa nói hết câu người phục vụ cũng mang món đến.
Nhận được ly trà mùi hương bay nhẹ qua khứu giác, dịu nhẹ đặc trưng của hoa cúc. Khiến cảm xúc trong lòng trở nên thông suốt.
Ái Thương cầm muỗng mút hai viên đường vào tách trà. Sau đó cũng tiện miệng hỏi hắn: " Anh muốn mấy viên đường."
Lê Xuyên không thích đường nên cũng không muốn viên nào hết.
" Không cần đâu, tôi thích uống nguyên vị."
Để cho cô hiểu, tay hắn cầm tách trà thổi nhẹ uống ngụm nhỏ, rồi đặt nhẹ xuống bàn.
Cô cũng không biết nói gì nữa, trên tay vẫn còn cầm chiếc muỗng nhỏ mà nãy cô tính bỏ đường cho Hiên Thân.
Ly trà đã bỏ đường nhưng Ái Thương vẫn tiện tay bỏ thêm một viên đường ngọt.
Tay cầm thìa nhỏ khuấy tan đường viên.
Lê Xuyên cũng tự chủ cầm tách trà uống thêm, trong đầu lại suy nghĩ: "Cô gái này không sợ tiểu đường sao."
Cô uống trà mà đã được khuấy đường, thấy đã ngọt nhưng tay lại thêm một viên đường.
Khuấy nhẹ thêm một lần nữa bất giác Ái Thương nói một câu vui vẻ: " Thêm nhiều đường cho miệng nói chuyện thêm ngọt."
Chỉ là một câu nói vui nhưng cô lại thấy mắc cười mà cười lộ hàm răng đều trắng.
Bất giác Lê Xuyên cũng cười theo biểu hiện trên mặt cô. Tưởng rằng cô chỉ tỏ ra một mặt nhạt nhạt nhưng lại có lúc lộ biểu cảm vô tri.
Không cũng nên vui vẻ hơn, Ái Thương cũng tự nhiên hơn một chút.
Cô ăn thử bánh quy, vị socola nhưng không quá ngọt mà đắng nhiều. Thấy không hợp miệng, cô uống thêm ngụm trà.
" Nhụy sen tôi biết nó rất đắng."
" Anh không cần thêm đường sao."
Hắn cũng trả lời nghiêm túc về câu hỏi: " Vị trà có hơi đắng ở cổ họng nhưng nó tốt mát cơ thể."
Nghe miêu tả vị trà cô thấy bản thân có thể ăn đắng như khổ qua, nhưng những cái đắng khác thì khó ăn được.
Thời gian trôi nhanh đến tối, Ái Thương giơ điện thoại lên * 7h tối * bản thân cũng nên về.
" Chắc phải về quá tối rồi, em tôi còn ở nhà."
Thấy hai người ở đây cũng lâu, cũng nên đưa cô ấy về nhà.
" Vậy tôi đưa cô về." hắn thiện chí nói.
" Không cần đâu lại làm phiền anh quá, tôi bắt xe về được rồi." cô từ chối ý tốt.
Dù sao hắn đã đưa cô đến đây, lại cho cô gái về một mình thì quá đáng. Không chấp nhận lời nói cô, phản kháng lại trả lời.
" Tôi đã đưa cô đến đây thì phải chở cô về mới phải phép chứ."
" Về thôi."
Ngồi trên xe, Ái Thương chỉ đường cho hắn lái chở cô về. Cũng không ai nói chuyện gì khác chỉ bình thường là chỉ đường chạy.
Về đến nhà, cô bước xuống xe không quên nói lời \*Cảm ơn\*.
" Cảm ơn anh nha, tôi xin phép vào nhà."
Cô xoay người rời đi, bước đi khá chập mà vững vàng. Trước khi vào nhà cô còn quay lại nhìn hắn cười mĩm một cái, cuối nhẹ đầu thay cho lời \*Cảm ơn\* lần nữa.
Lê Xuyên vẫn chăm chú nhìn cô bước thẳng vào nhà.
Xe lăn bánh chạy ra đường lớn, rời khu phố nhà cô.
Ái Thương đứng trong nhà suy nghĩ: " Rốt cuộc mình gặp chuyện gì tốt vậy."
" Cứu người lại cứu đúng giám đốc, lại được mời ăn."
" Được người ta đưa về nữa."
Trong lòng cô đầy hoang mang không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Đối diện với nhau mà chẳng biết nói thêm câu gì, nhưng cũng chẳng thể im lặng quài được. Phải tìm chủ đề để nói mới được.
" Chuyện bữa trước thật sự anh đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi, hôm nay lại mời trà."
" Tôi được nhận lời cảm ơn, lại được uống trà ăn bánh. Thấy quá lời rồi."
Nở một nụ cười tự nhiên, nhìn sang phía hắn.
Lê Xuyên rất chủ động giao tiếp giúp cô thoải mái, không còn cảm giác gò bó.
" Không có gì đâu, chủ yếu vẫn muốn mời cô thôi."
" Tôi có xem thông tin về tất cả nhân viên, tôi rất ấn tượng về cô. Mới mấy tháng năng xuất làm việc lại ngang như người cũ vậy."
" Quản lý cũng khen cô rất nhiều về thái độ tốt."
" Đúng là người mà bên tôi cần mà."
Nghe được lời khen của người khác về mình, trong lòng cô nở hoa, vui mừng.
" Cảm ơn anh, mình bán hàng phải giao tiếp với khách thường xuyên, thái độ tốt là nên cần."
"Tôi vẫn đang học hỏi mọi người rất nhiều."
Gương mặt bình tĩnh và nụ cười mĩm của Ái Thương, không lộ chút thái độ nào. Hiên Thần hắn đã nghĩ khi khen thì người nào mà chẳng hào hứng cười không khép miệng, nhưng hắn đã lầm rồi. Cô gái này không thuộc dạng bộc lộ cảm xúc nhiều.
" Thật mà, tôi chẳng khen giả tạo ai bao giờ."
" Cô là người khác biệt hơn người khác rất nhiều đấy."
Tiếng nhạc từ nhà hàng phát lên, âm nhạc du dương không lời. Theo nhịp điệu bài nhạc, đầu cô cũng theo nhịp mà chập chạp.
Ý của hắn là gì, cô đang suy nghĩ nhiều chiều hướng rốt cuộc từ " Khác biệt" là sao.
Là khác với những cô gái mà hắn gặp hay là khác theo suy nghĩ hắn ?
Tuy trong đầu lúc này hoảng loạn nhưng gương mặt vẫn không hề tỏ ra trạng thái gì. Đôi mắt long lanh, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Cô nở nụ cười mĩm lần nữa " Cảm ơn anh đã khen."
Vừa nói hết câu người phục vụ cũng mang món đến.
Nhận được ly trà mùi hương bay nhẹ qua khứu giác, dịu nhẹ đặc trưng của hoa cúc. Khiến cảm xúc trong lòng trở nên thông suốt.
Ái Thương cầm muỗng mút hai viên đường vào tách trà. Sau đó cũng tiện miệng hỏi hắn: " Anh muốn mấy viên đường."
Lê Xuyên không thích đường nên cũng không muốn viên nào hết.
" Không cần đâu, tôi thích uống nguyên vị."
Để cho cô hiểu, tay hắn cầm tách trà thổi nhẹ uống ngụm nhỏ, rồi đặt nhẹ xuống bàn.
Cô cũng không biết nói gì nữa, trên tay vẫn còn cầm chiếc muỗng nhỏ mà nãy cô tính bỏ đường cho Hiên Thân.
Ly trà đã bỏ đường nhưng Ái Thương vẫn tiện tay bỏ thêm một viên đường ngọt.
Tay cầm thìa nhỏ khuấy tan đường viên.
Lê Xuyên cũng tự chủ cầm tách trà uống thêm, trong đầu lại suy nghĩ: "Cô gái này không sợ tiểu đường sao."
Cô uống trà mà đã được khuấy đường, thấy đã ngọt nhưng tay lại thêm một viên đường.
Khuấy nhẹ thêm một lần nữa bất giác Ái Thương nói một câu vui vẻ: " Thêm nhiều đường cho miệng nói chuyện thêm ngọt."
Chỉ là một câu nói vui nhưng cô lại thấy mắc cười mà cười lộ hàm răng đều trắng.
Bất giác Lê Xuyên cũng cười theo biểu hiện trên mặt cô. Tưởng rằng cô chỉ tỏ ra một mặt nhạt nhạt nhưng lại có lúc lộ biểu cảm vô tri.
Không cũng nên vui vẻ hơn, Ái Thương cũng tự nhiên hơn một chút.
Cô ăn thử bánh quy, vị socola nhưng không quá ngọt mà đắng nhiều. Thấy không hợp miệng, cô uống thêm ngụm trà.
" Nhụy sen tôi biết nó rất đắng."
" Anh không cần thêm đường sao."
Hắn cũng trả lời nghiêm túc về câu hỏi: " Vị trà có hơi đắng ở cổ họng nhưng nó tốt mát cơ thể."
Nghe miêu tả vị trà cô thấy bản thân có thể ăn đắng như khổ qua, nhưng những cái đắng khác thì khó ăn được.
Thời gian trôi nhanh đến tối, Ái Thương giơ điện thoại lên * 7h tối * bản thân cũng nên về.
" Chắc phải về quá tối rồi, em tôi còn ở nhà."
Thấy hai người ở đây cũng lâu, cũng nên đưa cô ấy về nhà.
" Vậy tôi đưa cô về." hắn thiện chí nói.
" Không cần đâu lại làm phiền anh quá, tôi bắt xe về được rồi." cô từ chối ý tốt.
Dù sao hắn đã đưa cô đến đây, lại cho cô gái về một mình thì quá đáng. Không chấp nhận lời nói cô, phản kháng lại trả lời.
" Tôi đã đưa cô đến đây thì phải chở cô về mới phải phép chứ."
" Về thôi."
Ngồi trên xe, Ái Thương chỉ đường cho hắn lái chở cô về. Cũng không ai nói chuyện gì khác chỉ bình thường là chỉ đường chạy.
Về đến nhà, cô bước xuống xe không quên nói lời \*Cảm ơn\*.
" Cảm ơn anh nha, tôi xin phép vào nhà."
Cô xoay người rời đi, bước đi khá chập mà vững vàng. Trước khi vào nhà cô còn quay lại nhìn hắn cười mĩm một cái, cuối nhẹ đầu thay cho lời \*Cảm ơn\* lần nữa.
Lê Xuyên vẫn chăm chú nhìn cô bước thẳng vào nhà.
Xe lăn bánh chạy ra đường lớn, rời khu phố nhà cô.
Ái Thương đứng trong nhà suy nghĩ: " Rốt cuộc mình gặp chuyện gì tốt vậy."
" Cứu người lại cứu đúng giám đốc, lại được mời ăn."
" Được người ta đưa về nữa."
Trong lòng cô đầy hoang mang không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.