Chương 9
Ltthư27
25/11/2024
Công ty Sinh Việt, lầu cao nhất.
" Đánh giá của tháng này rất tốt, tôi muốn mọi người nếu được hãy duy trì con số đó."
" Chủ yếu năm nay về các cửa hàng kinh doanh tốt hơn."
" Nhưng mà trước đó tôi đã đi đến các cửa hàng xem xét. Trong đó có một, hai cửa hàng nhân viên quá tệ ."
" Ở đó vẫn còn vài người làm việc thiếu chuyên nghiệp. Không tôn trọng khách hàng và cả đồng nghiệp với nhau."
" Tôi muốn thay đổi hết những người đó. Tuyển người có chuyên nghiệp ít nhất thái độ phải tốt nữa."
Nam nhân sơ mi đen nút cài không hết chừa hai nút trước ngực, ngồi chiễm trệ trên ghế. Hắn là chủ chốt của cả tập đoàn này,có quyền ngồi độc nhất đầu bàn dài.
Đây là cuộc họp hàng ngày của Lê Xuyên, hắn là giám đốc công ty chỉ dưới quyền một người. Trên vai cả gánh nặng, trọng trách to lớn của bà giao phó.
Họp xong, lại phải đi khảo sát chi nhánh mới, công việc liên tiếp nối đuôi nhau.
" Oaaa, công nhận giám đốc sộp ghê á, mọi người xem phong bì ai cũng dày hết." Đồng nghiệp A lên tiếng. Mọi người bàn luận sôi nổi, vui vẻ.
Hôm nay, buổi sáng Quản lý Hà đã phát mỗi người phong bì dày cộm.
Khi đó cô đã mở thử ra xem, những tờ tiền làm cô chói mắt. Đếm từng tờ một, tổng cộng là 20 triệu.
Một số tiền lớn, mà cô chưa tưởng tượng ra được.
Quản lý bảo để có được số tiền thưởng, cửa hàng chúng ta đã vượt bao nhiêu cửa hàng khác đứng trên đầu doanh số.
Mừng thầm trong lòng mà chẳng dám cười lớn, Ái Thương chỉ biết cất kĩ tiền đó vào tủ riêng.
Làm cả ngày, đến chiều cô háo hức đem tiền về nhà.
Trên đường đi, cô suy nghĩ nhiều thứ. Như việc mua đàn cho em trai, lúc đầu tính mua giá rẻ. Nhưng giờ cô có thể mua giá nhỉnh hơn rồi.
Sau đó đem số còn lại gửi tiết kiệm chung với tiền trước đó.
Bước chân trở nên nhanh hơn, mau chóng về nhà.
" Ái Thương đi chậm lại đi." Giọng người đàn ông kêu cô.
Đường này còn vài phút đến nhà nhưng chỗ này hơi vắng không có xe lớn chạy nhiều. Trong đầu suy nghĩ, là ai gọi mình. Chân đi chậm nhưng vẫn xoay đầu nhìn xem.
Thân ảnh người người đàn ông áo đen, tóc một bên vuốt lên, bên kia hơi rũ vài sợi tóc. Có sức hấp dẫn, chân dài bước từng bước tiến đến chỗ cô.
Nhìn rõ là ai, cô dừng lại không đi nữa, đứng đợi.
" Giám đốc, anh gọi tôi có gì không."
Ái Thương đứng đối diện hắn, vì chiều cao trên lệch. Đầu phải ngước lên nhìn, đôi mắc hơi khó hiểu chớp chớp.
" Tôi mới họp với đối tác." tay hắn chỉ vào nhà hàng bên cạnh. Cô lập tức hiểu là tình cờ.
Mùi hương men rượu trên người hắn xộc thẳng lên khướu giác cô, mùi rượu khá nặng. Khoảng cách gần nhìn rõ gương mặt hắn, không còn tỉnh táo rồi.
" Anh ổn không ạ, có ai đi với anh không?" Bàn tay dơ bên bóp bên cánh tay hắn lay lay.
" Yên tâm trợ lý của tôi bên kia, chỉ là thấy cô đi một mình. Đến hỏi thăm tý thôi."
Giọng nói hắn mạnh mẽ, không giống người say. Đôi mắt hắn vẫn nhìn cô sâu thẳm.
Ái Ly thấy phía bên kia có xe và người đứng đợi, trong đầu cũng không biết nói gì hơn chỉ nói câu: " Vậy anh về nghỉ ngơi, tôi xin phép đi đây."
Hương nước hoa và rượu trộn lẫn thêm cả ánh mắt nhìn chằm chằm không dời chỗ khác. Hắn vẫn nhìn cô, khiến mùi hương trên người hắn làm cô muốn say theo.
Im lặng cả mấy giây, hắn vẫn không nói gì mà nhìn cô. Biểu cảm hắn không giống kẻ say nhưng đôi mắt lại khác thường. Gương mặt cô vì thế, mà đỏ lự không biết nên nói gì.
Cả một lúc sau, Lê Xuyên mới nói vài chữ.
" Vậy...cô về cẩn thận, lần sau gặp."
Nghe được lời nói đàn ông đang đứng, cô cuối đầu nhẹ. Xoay người đi đường về, hắn vẫn đứng sau lưng nhìn bóng dáng cô.
Lê Xuyên nhìn thân ảnh đi khuất dáng, mới trở về xe đang được đợi nãy giờ.
Vì lời nói cuối cùng của hắn,khiến người hay suy nghĩ như cô thắc mắc trong lòng.
" Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao giám đốc lại nhìn cô như thế."
" Lần sau gặp ý là sao."
" Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì đây."
Cả đường về đến nhà những hành động lúc nãy của người đó, khiến trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả.
Đôi mắt người đàn ông đó chẳng giống đang nhìn một người bạn, ánh nhìn đó vừa say của rượu và còn ướt ác muốn nhìn hết cơ thể cô.
Bước đi trở nên nhanh hơn, cơ thể cũng rùn mình một cái. Đường hôm nay nhanh tối quá, chẳng có ánh đèn nào, ngay cả bầu trời cũng trơn trụi chẳng có ánh sao sáng nào cả.
" Đánh giá của tháng này rất tốt, tôi muốn mọi người nếu được hãy duy trì con số đó."
" Chủ yếu năm nay về các cửa hàng kinh doanh tốt hơn."
" Nhưng mà trước đó tôi đã đi đến các cửa hàng xem xét. Trong đó có một, hai cửa hàng nhân viên quá tệ ."
" Ở đó vẫn còn vài người làm việc thiếu chuyên nghiệp. Không tôn trọng khách hàng và cả đồng nghiệp với nhau."
" Tôi muốn thay đổi hết những người đó. Tuyển người có chuyên nghiệp ít nhất thái độ phải tốt nữa."
Nam nhân sơ mi đen nút cài không hết chừa hai nút trước ngực, ngồi chiễm trệ trên ghế. Hắn là chủ chốt của cả tập đoàn này,có quyền ngồi độc nhất đầu bàn dài.
Đây là cuộc họp hàng ngày của Lê Xuyên, hắn là giám đốc công ty chỉ dưới quyền một người. Trên vai cả gánh nặng, trọng trách to lớn của bà giao phó.
Họp xong, lại phải đi khảo sát chi nhánh mới, công việc liên tiếp nối đuôi nhau.
" Oaaa, công nhận giám đốc sộp ghê á, mọi người xem phong bì ai cũng dày hết." Đồng nghiệp A lên tiếng. Mọi người bàn luận sôi nổi, vui vẻ.
Hôm nay, buổi sáng Quản lý Hà đã phát mỗi người phong bì dày cộm.
Khi đó cô đã mở thử ra xem, những tờ tiền làm cô chói mắt. Đếm từng tờ một, tổng cộng là 20 triệu.
Một số tiền lớn, mà cô chưa tưởng tượng ra được.
Quản lý bảo để có được số tiền thưởng, cửa hàng chúng ta đã vượt bao nhiêu cửa hàng khác đứng trên đầu doanh số.
Mừng thầm trong lòng mà chẳng dám cười lớn, Ái Thương chỉ biết cất kĩ tiền đó vào tủ riêng.
Làm cả ngày, đến chiều cô háo hức đem tiền về nhà.
Trên đường đi, cô suy nghĩ nhiều thứ. Như việc mua đàn cho em trai, lúc đầu tính mua giá rẻ. Nhưng giờ cô có thể mua giá nhỉnh hơn rồi.
Sau đó đem số còn lại gửi tiết kiệm chung với tiền trước đó.
Bước chân trở nên nhanh hơn, mau chóng về nhà.
" Ái Thương đi chậm lại đi." Giọng người đàn ông kêu cô.
Đường này còn vài phút đến nhà nhưng chỗ này hơi vắng không có xe lớn chạy nhiều. Trong đầu suy nghĩ, là ai gọi mình. Chân đi chậm nhưng vẫn xoay đầu nhìn xem.
Thân ảnh người người đàn ông áo đen, tóc một bên vuốt lên, bên kia hơi rũ vài sợi tóc. Có sức hấp dẫn, chân dài bước từng bước tiến đến chỗ cô.
Nhìn rõ là ai, cô dừng lại không đi nữa, đứng đợi.
" Giám đốc, anh gọi tôi có gì không."
Ái Thương đứng đối diện hắn, vì chiều cao trên lệch. Đầu phải ngước lên nhìn, đôi mắc hơi khó hiểu chớp chớp.
" Tôi mới họp với đối tác." tay hắn chỉ vào nhà hàng bên cạnh. Cô lập tức hiểu là tình cờ.
Mùi hương men rượu trên người hắn xộc thẳng lên khướu giác cô, mùi rượu khá nặng. Khoảng cách gần nhìn rõ gương mặt hắn, không còn tỉnh táo rồi.
" Anh ổn không ạ, có ai đi với anh không?" Bàn tay dơ bên bóp bên cánh tay hắn lay lay.
" Yên tâm trợ lý của tôi bên kia, chỉ là thấy cô đi một mình. Đến hỏi thăm tý thôi."
Giọng nói hắn mạnh mẽ, không giống người say. Đôi mắt hắn vẫn nhìn cô sâu thẳm.
Ái Ly thấy phía bên kia có xe và người đứng đợi, trong đầu cũng không biết nói gì hơn chỉ nói câu: " Vậy anh về nghỉ ngơi, tôi xin phép đi đây."
Hương nước hoa và rượu trộn lẫn thêm cả ánh mắt nhìn chằm chằm không dời chỗ khác. Hắn vẫn nhìn cô, khiến mùi hương trên người hắn làm cô muốn say theo.
Im lặng cả mấy giây, hắn vẫn không nói gì mà nhìn cô. Biểu cảm hắn không giống kẻ say nhưng đôi mắt lại khác thường. Gương mặt cô vì thế, mà đỏ lự không biết nên nói gì.
Cả một lúc sau, Lê Xuyên mới nói vài chữ.
" Vậy...cô về cẩn thận, lần sau gặp."
Nghe được lời nói đàn ông đang đứng, cô cuối đầu nhẹ. Xoay người đi đường về, hắn vẫn đứng sau lưng nhìn bóng dáng cô.
Lê Xuyên nhìn thân ảnh đi khuất dáng, mới trở về xe đang được đợi nãy giờ.
Vì lời nói cuối cùng của hắn,khiến người hay suy nghĩ như cô thắc mắc trong lòng.
" Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao giám đốc lại nhìn cô như thế."
" Lần sau gặp ý là sao."
" Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì đây."
Cả đường về đến nhà những hành động lúc nãy của người đó, khiến trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả.
Đôi mắt người đàn ông đó chẳng giống đang nhìn một người bạn, ánh nhìn đó vừa say của rượu và còn ướt ác muốn nhìn hết cơ thể cô.
Bước đi trở nên nhanh hơn, cơ thể cũng rùn mình một cái. Đường hôm nay nhanh tối quá, chẳng có ánh đèn nào, ngay cả bầu trời cũng trơn trụi chẳng có ánh sao sáng nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.