Chương 8
Ltthư27
25/11/2024
Gió mạnh thổi vào làm Ái Thương bần tỉnh, lạnh lẽo đôi vai gầy, run nhẹ. Cô mở điện thoại xem tài xế đi đến đâu ai ngờ bên đó đã hủy chuyến rồi.
Một tin nhắn ở app hiện lên.
" Tuyến đường của tài xế có mưa lớn, giá cả thay đổi. Chúng tôi rất tiếc phải hủy chuyến của bạn."
Gió vẫn kéo đến liên tục, thổi bay tóc dài ra sau. Chân cô đứng yên tự chủ lùi vài bước.
" Haizzz ở đây cũng sắp mưa hả ta?."
Vừa dứt câu, vài giọt mưa rơi tí tách xuống nền đất lạnh lẽo ngoài sân nhà hàng. Cơn mưa càng trở nên nặng hạt rơi, tiếng sấm vang trời đánh sẹt ngang.
Chẳng biết nên làm sao, cô bật app tìm xe oto để về nhà. Khi đang lướt xem giá cả, bên vai chợt ấm áp bao chùm, không còn cảm giác lạnh như nãy.
Dừng hành động tay, cô ngẩng người quay đầu lại nhìn xem ai.
" Sao thế không tìm xe về được à."
" Để tôi đưa cô về, tiện đường."
Lê Xuyên lúc đầu ra khỏi phòng tiệc, tính rời bước xuống hầm lấy xe. Bắt gặp dáng người nhỏ bé đứng ngoài cửa trông rất cô đơn lạnh lẽo.
Tiện tay cởi áo ngoài đắp lên vai cô.
" Không cần đâu ạ, tôi đặt xe trên app là được."
" Anh về trước đi."
Cô dơ tay ra hiệu từ chối, dù sao không nên làm phiền người khác như vậy.
Hắn không có ý sẽ rời đi, cảm thấy cô gái trước mặt rất hay sợ làm phiền người khác. Lần nào gặp cũng có ý từ chối hắn.
Lê Xuyên không nói nhiều lời, việc hắn muốn không bao giờ không thành công được.
" Cô cứ đi về cùng tôi đi, dù sao đường tôi về nhà cũng chạy ngang đường cô mà."
Nói rồi thân ảnh cao ráo quay người đi lên mấy bước dừng lại, xoay người ra hiệu cô đi theo xuống hầm.
Ngồi trên xe, tiếng mưa rơi tí tách như nhịp điệu vậy. Dễ đưa người khác vào giấc ngủ, đối với người hơi say như cô cũng muốn ngủ lắm rồi.
Phải cố mở mắt, nói chuyện với người bên cạnh.
" Ngài nhớ đường không ạ, hôm nay đến chỗ này tôi có hơi mất phương hướng."
Người đàn ông không nói gì nhiều chỉ kêu là:
" Tôi nhớ, cô yên tâm sẽ đưa cô về đến nhà."
Sau đó thấy gì không đúng, hắn liếc nhìn sang cô một chút.
" Sao lại xưng ngài rồi có hơi xa lạ."
" Gọi như lúc trước đi."
Ái Thương nhỏ giọng *Dạ* với lời của hắn, cũng không nói gì thêm. Tựa người nghiêng bên cửa, đôi mắt nhìn sang bên ngoài, mưa lớn, người người chạy xe máy mặc áo mưa chạy băng băng trên những vũng nước to văng tung toé hai bên. Những người chạy ngang cũng vì vậy bị dính nước.
Cô nhìn quang cảnh mà ngủ quên từ lúc nào không biết. Chỉ nghe được tiếng mưa không nghe được âm thanh gì nữa.
Tới lúc mở mắt, ngoài trời đã tạnh . Căn nhà nhỏ trước mắt quen thuộc. Nhớ ra mình đang trên xe của người khác, cô quay đầu nhìn sang hắn.
Có sự ái muội, mập mờ mà cô chẳng biết từ đâu. Chỉ là cảm giác trong lòng dâng lên, hình như có gì đó không ổn.
" Cảm ơn anh, tôi đã ngủ quên mất."
" Anh về cẩn thận, có gì nhắn tin bình an khi về nhà nhé."
Nói xong cô cũng chẳng hiểu mình nói cái gì, hình như sai gì rồi thì phải.
Hắn trở về bộ mặt nhu hoà như lần trước, miệng cười trầm thấp. Giọng nói vang lên bên tai.
" Vậy tôi về, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm."
" À mà nếu nhắn tin bình an thì phải kết bạn mới trò chuyện được chứ."
" Chúng ta add Zalo nhau đi."
Lấy điện thoại mở app vào phần mã Qr, cô cũng phối hợp quét mã kết bạn.
" Xong rồi tôi vào nhà nhé. Tạm biệt!"
Mở cửa xuống xe, cô vẫn không quên dơ tay chào tạm biệt.
Lê Xuyên cuối đầu nhìn ra, miệng cười một bên gật đầu thay lời nói.
Tới khi bước vào nhà, thì người trên xe mới an tâm lên ga chạy đi.
Đúng thật lúc cô ngủ say trên xe, tới nhà hắn vô tình muốn gọi cô dậy. Người hơi tiến gần, định vỗ vai nhưng mà mùi hương chanh áp lên mũi hắn thơm thoang thoảng.
Trái tim lúc này đập nhanh không còn nhịp bình thường nữa. Lý giải cho việc này cũng không rõ, nhớ lại hắn mới gặp cô ấy mấy lần đã thân thiết hơn những nhân viên khác.
Lúc này cảm xúc hắn đang có thay đổi, đối mặt với người con gái ngủ trên xe. Đôi má cô hây hây ửng hồng, miệng chúm chím đáng yêu thu lại vào mắt hắn từ trên nhìn xuống.
Lần đầu cảm xúc như vậy hắn chẳng biết làm sao, thu người ngồi ghế lái cứ nhìn cô mãi đến khi đôi mắt nhắm ngủ, cô mở lên tỉnh táo.
Cái ám muội mà Ái Thương lúc tỉnh cảm nhận là từ hắn mà cô không hay biết cứ nghĩ mình nhầm lẫn.
Lê Xuyên về đến nhà, mở điện thoại lên. Là tin nhắn của cô.
" Anh về đến nhà chưa ạ."
Hắn vừa đi vừa trả lời tin: " Ừm tôi về rồi."
" Vậy anh nghỉ sớm nha, ngủ ngon." Cô trả lời lại rồi tắt máy đi ngủ.
Hắn đọc được tin nhắn rồi thả like chân bước trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ.
Trong lòng vẫn nhớ lại cảm xúc khi nãy, khó mà hiểu được tại sao. Hắn biết cô gái này không giống với những người khác. Chỉ thấy tính cách ôn hoà nhẹ nhàng đặc biệt hợp với hắn.
Một tin nhắn ở app hiện lên.
" Tuyến đường của tài xế có mưa lớn, giá cả thay đổi. Chúng tôi rất tiếc phải hủy chuyến của bạn."
Gió vẫn kéo đến liên tục, thổi bay tóc dài ra sau. Chân cô đứng yên tự chủ lùi vài bước.
" Haizzz ở đây cũng sắp mưa hả ta?."
Vừa dứt câu, vài giọt mưa rơi tí tách xuống nền đất lạnh lẽo ngoài sân nhà hàng. Cơn mưa càng trở nên nặng hạt rơi, tiếng sấm vang trời đánh sẹt ngang.
Chẳng biết nên làm sao, cô bật app tìm xe oto để về nhà. Khi đang lướt xem giá cả, bên vai chợt ấm áp bao chùm, không còn cảm giác lạnh như nãy.
Dừng hành động tay, cô ngẩng người quay đầu lại nhìn xem ai.
" Sao thế không tìm xe về được à."
" Để tôi đưa cô về, tiện đường."
Lê Xuyên lúc đầu ra khỏi phòng tiệc, tính rời bước xuống hầm lấy xe. Bắt gặp dáng người nhỏ bé đứng ngoài cửa trông rất cô đơn lạnh lẽo.
Tiện tay cởi áo ngoài đắp lên vai cô.
" Không cần đâu ạ, tôi đặt xe trên app là được."
" Anh về trước đi."
Cô dơ tay ra hiệu từ chối, dù sao không nên làm phiền người khác như vậy.
Hắn không có ý sẽ rời đi, cảm thấy cô gái trước mặt rất hay sợ làm phiền người khác. Lần nào gặp cũng có ý từ chối hắn.
Lê Xuyên không nói nhiều lời, việc hắn muốn không bao giờ không thành công được.
" Cô cứ đi về cùng tôi đi, dù sao đường tôi về nhà cũng chạy ngang đường cô mà."
Nói rồi thân ảnh cao ráo quay người đi lên mấy bước dừng lại, xoay người ra hiệu cô đi theo xuống hầm.
Ngồi trên xe, tiếng mưa rơi tí tách như nhịp điệu vậy. Dễ đưa người khác vào giấc ngủ, đối với người hơi say như cô cũng muốn ngủ lắm rồi.
Phải cố mở mắt, nói chuyện với người bên cạnh.
" Ngài nhớ đường không ạ, hôm nay đến chỗ này tôi có hơi mất phương hướng."
Người đàn ông không nói gì nhiều chỉ kêu là:
" Tôi nhớ, cô yên tâm sẽ đưa cô về đến nhà."
Sau đó thấy gì không đúng, hắn liếc nhìn sang cô một chút.
" Sao lại xưng ngài rồi có hơi xa lạ."
" Gọi như lúc trước đi."
Ái Thương nhỏ giọng *Dạ* với lời của hắn, cũng không nói gì thêm. Tựa người nghiêng bên cửa, đôi mắt nhìn sang bên ngoài, mưa lớn, người người chạy xe máy mặc áo mưa chạy băng băng trên những vũng nước to văng tung toé hai bên. Những người chạy ngang cũng vì vậy bị dính nước.
Cô nhìn quang cảnh mà ngủ quên từ lúc nào không biết. Chỉ nghe được tiếng mưa không nghe được âm thanh gì nữa.
Tới lúc mở mắt, ngoài trời đã tạnh . Căn nhà nhỏ trước mắt quen thuộc. Nhớ ra mình đang trên xe của người khác, cô quay đầu nhìn sang hắn.
Có sự ái muội, mập mờ mà cô chẳng biết từ đâu. Chỉ là cảm giác trong lòng dâng lên, hình như có gì đó không ổn.
" Cảm ơn anh, tôi đã ngủ quên mất."
" Anh về cẩn thận, có gì nhắn tin bình an khi về nhà nhé."
Nói xong cô cũng chẳng hiểu mình nói cái gì, hình như sai gì rồi thì phải.
Hắn trở về bộ mặt nhu hoà như lần trước, miệng cười trầm thấp. Giọng nói vang lên bên tai.
" Vậy tôi về, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm."
" À mà nếu nhắn tin bình an thì phải kết bạn mới trò chuyện được chứ."
" Chúng ta add Zalo nhau đi."
Lấy điện thoại mở app vào phần mã Qr, cô cũng phối hợp quét mã kết bạn.
" Xong rồi tôi vào nhà nhé. Tạm biệt!"
Mở cửa xuống xe, cô vẫn không quên dơ tay chào tạm biệt.
Lê Xuyên cuối đầu nhìn ra, miệng cười một bên gật đầu thay lời nói.
Tới khi bước vào nhà, thì người trên xe mới an tâm lên ga chạy đi.
Đúng thật lúc cô ngủ say trên xe, tới nhà hắn vô tình muốn gọi cô dậy. Người hơi tiến gần, định vỗ vai nhưng mà mùi hương chanh áp lên mũi hắn thơm thoang thoảng.
Trái tim lúc này đập nhanh không còn nhịp bình thường nữa. Lý giải cho việc này cũng không rõ, nhớ lại hắn mới gặp cô ấy mấy lần đã thân thiết hơn những nhân viên khác.
Lúc này cảm xúc hắn đang có thay đổi, đối mặt với người con gái ngủ trên xe. Đôi má cô hây hây ửng hồng, miệng chúm chím đáng yêu thu lại vào mắt hắn từ trên nhìn xuống.
Lần đầu cảm xúc như vậy hắn chẳng biết làm sao, thu người ngồi ghế lái cứ nhìn cô mãi đến khi đôi mắt nhắm ngủ, cô mở lên tỉnh táo.
Cái ám muội mà Ái Thương lúc tỉnh cảm nhận là từ hắn mà cô không hay biết cứ nghĩ mình nhầm lẫn.
Lê Xuyên về đến nhà, mở điện thoại lên. Là tin nhắn của cô.
" Anh về đến nhà chưa ạ."
Hắn vừa đi vừa trả lời tin: " Ừm tôi về rồi."
" Vậy anh nghỉ sớm nha, ngủ ngon." Cô trả lời lại rồi tắt máy đi ngủ.
Hắn đọc được tin nhắn rồi thả like chân bước trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ.
Trong lòng vẫn nhớ lại cảm xúc khi nãy, khó mà hiểu được tại sao. Hắn biết cô gái này không giống với những người khác. Chỉ thấy tính cách ôn hoà nhẹ nhàng đặc biệt hợp với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.