Chương 39: Chương 39
Phan Truc Ly
18/08/2024
Doanh Doanh đến công ty không gặp Hàn Lịch, điện thoại thì không ai nghe máy vậy là cô ấy lại đến biệt thự tìm anh, sáng hôm nay cô cố tình ăn mặc rất chỉnh chu đến tìm Hàn Lịch nhưng tiếp đón cô lại là Khả Ái vì Hàn Lịch đã sang nhà lớn từ rất sớm để bàn việc kết hôn cùng Khả Ái.
Doanh Doanh thấy Khả Ái từ vườn cây đi vào trên tay còn cầm một giỏ táo vừa hái xong, cô ấy cười nói:
- Tôi không nghĩ Hàn Lịch lại thích chị, chắc là anh ấy sốc nhiều lắm khi chia tay với tôi nên mới chọn chị!
Khả Ái rót cho Doanh Doanh tách trà, cô nói:
- Chuyện của cô và Hàn Lịch ở quá khứ anh ấy, tôi đã nghe anh ấy nói qua tôi có biết một chút, điều đó cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hiện tại của tôi và anh ấy!
- Cô nên hiểu một điều là vị trí cô đang ngồi là của tôi, và khi tôi trở về rồi thì cô nên trả lại nó cho tôi, cô cũng đã biết nguyên nhân chúng tôi buộc phải rời xa nhau thì cô hãy tự biết khó mà lui đi.
Khả Ái uống cạn tách trà, cô cười nói:
- Nếu tình cảm hai người khi xưa đủ lớn thì dù cho có trở ngại hay khó khăn hơn nữa thì tôi tin chắc hai người cũng sẽ vượt qua, nhưng rất tiếc cô đã từ bỏ....
Những lời nói của Khả Ái đã làm Doanh Doanh không kiềm chế được bản thân cô tức giận hét lớn:
- Cô không có quyền phán xét tình cảm của tôi và Hàn Lịch. Cô nhìn lại bản thân mình xem có gì xứng với anh ấy, tuổi cũng lớn hơn anh ấy lại là mẹ đơn thân, cô nên biết đủ khi được ở cạnh anh ấy trong thời gian qua.
- Đủ rồi...
Sự xuất hiện của Hàn Lịch làm Doanh Doanh và Khả Ái đều bất ngờ, anh đi đến nắm tay Doanh Doanh kéo cô đi ra bên ngoài, anh nói:
- Chúng ta đã thật sự chấm hết vào ngày em quyết định ra đi, anh đã không còn tình cảm đối với em nữa rồi, đừng để sự việc đi ngày một xa hơn, anh nhận thấy bản thân cần phải làm gì đó để bù đắp cho em trong suốt mấy năm vừa qua!
- Không, ...không... không Hàn Lịch, suốt mấy năm qua không ngày nào mà em thôi nghĩ về anh, giờ em đã trở về rồi chúng ta hãy quay lại như xưa nha anh! Đừng đối xử như vậy với em, anh hứa khi ra trường chúng ta sẽ cưới nhau mà ... anh quên rồi sau...hic... hic.... Hàn Lịch...
Doanh Doanh vừa nói vừa ôm chầm lấy Hàn Lịch, cũng vừa lúc Khả Ái bước ra bên ngoài, Doanh Doanh chớp lấy cơ hội mà hôn Hàn Lịch ngay trước mắt Khả Ái, giờ phút này cô cũng không kiềm chế nổi bản thân mà xoay người chạy đi, Hàn Lịch lúc này cũng đã đẩy Doanh Doanh ra, anh tức giận nói:
-
- Tôi không muốn giữa chúng ta sẽ mất luôn cả tình bạn!
Nói rồi anh xoay người chạy đuổi theo Khả Ái, hỏi mấy người giúp việc thì được biết cô đang ở bên khu nhà kính, đứng từ xa anh đã thấy cô ngồi ôm mặt khóc nức nở, Hàn Lịch từng bước đến gần rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lọng, anh nói:
- Anh xin lỗi, cô ấy chỉ muốn làm em hiểu lầm nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Anh chỉ xem cô ấy như một người bạn cũ bản thân anh tự thấy mình cần làm gì đó để giúp đỡ cô ấy mà thôi, em phải tin anh! Người anh yêu và muốn đi cùng anh đến cuối con đường là em, Khả Ái!Cô nghe anh nói lại càng khóc nhiều hơn nữa, cô nói trong nước mắt:
- Em không biết tại sao khi thấy anh hôn Doanh Doanh em lại đau ở đây rất đau, hic...hic.. dù biết rằng tình cô ấy là đang cố tình làm cho em thấy nhưng... nhưng... bản thân em không biết tại sao lại khóc và buồn nhiều như vậy...
Hàn Lịch ôm cô càng chặc hơn, anh nói:
- Đừng khóc, anh xin lỗi sẽ không bao giờ anh để em rơi nước mắt thêm một lần nào nữa!
Doanh Doanh thấy Khả Ái từ vườn cây đi vào trên tay còn cầm một giỏ táo vừa hái xong, cô ấy cười nói:
- Tôi không nghĩ Hàn Lịch lại thích chị, chắc là anh ấy sốc nhiều lắm khi chia tay với tôi nên mới chọn chị!
Khả Ái rót cho Doanh Doanh tách trà, cô nói:
- Chuyện của cô và Hàn Lịch ở quá khứ anh ấy, tôi đã nghe anh ấy nói qua tôi có biết một chút, điều đó cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hiện tại của tôi và anh ấy!
- Cô nên hiểu một điều là vị trí cô đang ngồi là của tôi, và khi tôi trở về rồi thì cô nên trả lại nó cho tôi, cô cũng đã biết nguyên nhân chúng tôi buộc phải rời xa nhau thì cô hãy tự biết khó mà lui đi.
Khả Ái uống cạn tách trà, cô cười nói:
- Nếu tình cảm hai người khi xưa đủ lớn thì dù cho có trở ngại hay khó khăn hơn nữa thì tôi tin chắc hai người cũng sẽ vượt qua, nhưng rất tiếc cô đã từ bỏ....
Những lời nói của Khả Ái đã làm Doanh Doanh không kiềm chế được bản thân cô tức giận hét lớn:
- Cô không có quyền phán xét tình cảm của tôi và Hàn Lịch. Cô nhìn lại bản thân mình xem có gì xứng với anh ấy, tuổi cũng lớn hơn anh ấy lại là mẹ đơn thân, cô nên biết đủ khi được ở cạnh anh ấy trong thời gian qua.
- Đủ rồi...
Sự xuất hiện của Hàn Lịch làm Doanh Doanh và Khả Ái đều bất ngờ, anh đi đến nắm tay Doanh Doanh kéo cô đi ra bên ngoài, anh nói:
- Chúng ta đã thật sự chấm hết vào ngày em quyết định ra đi, anh đã không còn tình cảm đối với em nữa rồi, đừng để sự việc đi ngày một xa hơn, anh nhận thấy bản thân cần phải làm gì đó để bù đắp cho em trong suốt mấy năm vừa qua!
- Không, ...không... không Hàn Lịch, suốt mấy năm qua không ngày nào mà em thôi nghĩ về anh, giờ em đã trở về rồi chúng ta hãy quay lại như xưa nha anh! Đừng đối xử như vậy với em, anh hứa khi ra trường chúng ta sẽ cưới nhau mà ... anh quên rồi sau...hic... hic.... Hàn Lịch...
Doanh Doanh vừa nói vừa ôm chầm lấy Hàn Lịch, cũng vừa lúc Khả Ái bước ra bên ngoài, Doanh Doanh chớp lấy cơ hội mà hôn Hàn Lịch ngay trước mắt Khả Ái, giờ phút này cô cũng không kiềm chế nổi bản thân mà xoay người chạy đi, Hàn Lịch lúc này cũng đã đẩy Doanh Doanh ra, anh tức giận nói:
-
- Tôi không muốn giữa chúng ta sẽ mất luôn cả tình bạn!
Nói rồi anh xoay người chạy đuổi theo Khả Ái, hỏi mấy người giúp việc thì được biết cô đang ở bên khu nhà kính, đứng từ xa anh đã thấy cô ngồi ôm mặt khóc nức nở, Hàn Lịch từng bước đến gần rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lọng, anh nói:
- Anh xin lỗi, cô ấy chỉ muốn làm em hiểu lầm nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Anh chỉ xem cô ấy như một người bạn cũ bản thân anh tự thấy mình cần làm gì đó để giúp đỡ cô ấy mà thôi, em phải tin anh! Người anh yêu và muốn đi cùng anh đến cuối con đường là em, Khả Ái!Cô nghe anh nói lại càng khóc nhiều hơn nữa, cô nói trong nước mắt:
- Em không biết tại sao khi thấy anh hôn Doanh Doanh em lại đau ở đây rất đau, hic...hic.. dù biết rằng tình cô ấy là đang cố tình làm cho em thấy nhưng... nhưng... bản thân em không biết tại sao lại khóc và buồn nhiều như vậy...
Hàn Lịch ôm cô càng chặc hơn, anh nói:
- Đừng khóc, anh xin lỗi sẽ không bao giờ anh để em rơi nước mắt thêm một lần nào nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.